Tâm Cơ Của Cô Bé Lọ Lem

Chương 13: Chương 13: Chương 9: Giúp đỡ




Từ nhỏ Nguyễn Hâm Kiều học toán không tốt, nhưng ba ba rất khó mạnh mẽ yêu cầu vào đại học phải học kế toán chuyên nghiệp, vượt qua bốn năm ở học viện Đại Thương học tự sinh hoạt.

Không có theo ý nguyện của chính mình đi thi học viện điện ảnh, cô vẫn tiếc nuối, nhưng mà hiện tại, bắt đầu có may mắn nho nhỏ.

Thừa dịp mấy ngày này tương đối rảnh rỗi, Nguyễn Hâm Kiều trở về trường học cũ một chuyến, mang theo một chút dược phẩm và hoa quả, đi thăm viện trưởng Lưu là người luôn giúp đỡ cô trong bốn năm đại học.

Cô đến không đúng lúc, học viện sắp có một cuộc hội nghị, nhưng mà cô giáo trực văn phòng vẫn nhớ rõ cô, rất vui mừng kéo cô ngồi xuống ghế. Cô tò mò hỏi chuyện các diễn viên ngôi sao trong làng giải trí, Nguyễn Hâm Kiều đều trả lời tất cả.

Ở văn phòng đợi hơn một giờ thì viện trưởng Lưu mới trở về, vừa vào cửa nhìn thấy Nguyễn Hâm Kiều thì nở nụ cười: “Ai, Kiều Kiều a.”

“Viện trưởng đại nhân.” Nguyễn Hâm Kiều đứng lên, dẫn theo làn váy làm một động tác đáng yêu. Hôm nay mỗi một học viện đều thay đổi màu sắc váy, trên trán tết một cái bím tóc, đến đuôi ngựa bên trong, vừa tươi mát vừa đáng yêu.

Viện trưởng Lưu đối với cô không một chút cảm động, vẻ mặt cự tuyệt, “Ôi ôi ôi con dừng lại, nhất định con đang có chuyện mà thầy biết là không phải chuyện tốt. Trước tiên con hãy ngừng nói, để cho thầy hưởng thụ thêm một lát khoảng thời gian bình yên.” Thầy ngồi vào ghế, dựa vào phía sau, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, “A... Nguyễn Kiều Kiều không nói chuyện thật sự thế giới là một mảnh tốt lành.”

“….”

Cô giáo trực ban cười đến không dừng được, Nguyễn Hâm Kiều chạy tới cạnh ghế tựa: “Lão Lưu! Soái Lưu Lưu! Người mở mắt ra nhìn đi, Kiều Kiều mà người thích nhất tới thăm người a. Người không thương Kiều Kiều sao? Có phải ở bên ngoài người có chó con?”

Viện trưởng Lưu tức giận nói: “Ai con tránh ra, thầy không cùng người xa lạ nói chuyện.”

“Ai, thật sự là làm cho người ta thất vọng đau khổ mà.” Nguyễn Hâm Kiều giả bộ thở dài, lấy ra một quyển tranh mỏng manh, cố ý lật vài trang trước mặt, “Con còn vì lão Lưu mà đặc biệt làm quyển sách đến mệt, kết quả người không đồng ý gặp con, một câu cũng không cho con nói. Ô ô, rất đau lòng.”

Cô làm bộ muốn ném vào trong thùng rác, “Nếu người đã không cần, quyển sách này tốt nhất là ném đi.”

Giọng nói xuống dốc đã bị viện trưởng Lưu đi qua giành lấy, phất phất mặt bìa, đứng lên cười híp mắt.

Nguyễn Hâm Kiều kéo ghế dựa ngồi vào bên cạnh, hai tay nâng cằm, chớp ánh mắt nhìn người đối diện.

Tổng cộng tập tranh có hơn mười trang, đều do chính Nguyễn Hâm Kiều vẽ vài nét đơn giản trong lúc rảnh rỗi không có việc gì, thỉnh thoảng có linh cảm mới có thể vẽ một chút. Viện trưởng Lưu rất thích, sau một khoảng thời gian, hiểu đủ hơn mười phần liền đánh máy đóng thành sách, làm cái lễ vật nhỏ đưa cho viện trưởng. Thời đại học ở nơi này nhờ vào viện trưởng Lưu không ít phúc lợi.

Viện trưởng Lưu trở mình xem xong một lần, đưa mắt nhìn thêm lần nữa, lúc này mới hướng tới cô: “Được rồi, nói đi, có chuyện gì.”

“Cái kia...” Nguyễn Hâm Kiều thật là có chút ngượng ngùng, trả lời, dè dặt cẩn trọng hỏi, “Viện trưởng Lưu, Quan Triệt ở tập đoàn Quan Ý, người có biết không? Con nghe nói anh ta cũng là bạn học, học viện mời anh đến làm buổi toạ đàm, cũng là người liên hệ, đúng không?”

Theo mắt kính trên mặt Lão Lưu liếc nhìn cô một cái: “Đúng rồi sao?”

Nguyễn Hâm Kiều cười như kẻ trộm.

“Soái Lưu Lưu, giúp con một việc đi.”

...

Lại là một ngày chủ nhật trùng với quốc khánh, Nguyễn Hâm Kiều sớm rời giường chuẩn bị tốt điểm tâm cho lão ba, hôm kia đi mua váy mới, màu sắc tương đối tươi mát tự nhiên, sau đó xuất ra thêm “Đe dọa nam sắc” gọi tới, cắn môi trang điểm.

Chuẩn bị xong, nhìn vào gương phía trước phía sau mấy lần, lúc này mới cầm túi nhỏ chuẩn bị ra ngoài.

Nguyễn ba biết hôm nay cô muốn tới nhà viện trưởng Lưu ăn cơm, gọi cô vào nói: “Ăn cơm xong rồi đi, còn sớm mà. Lễ vật của con ba đặt ở cửa, con ra ngoài nhớ mang theo.”

“Con không ăn, ba ba.” Nguyễn Hâm Kiều ngồi ở cửa vào đổi giày cao gót, “Váy có chút căng, ăn một lần cơm bụng nhỏ liền sẽ hiện ra.”

“Lại đây ăn nhanh, có bụng nhỏ thì thế nào.” Vẻ mặt Nguyễn ba không đồng ý, “Bữa sáng là quan trọng nhất.”

“Chỉ một lần vào hôm nay thôi, không có việc gì.” Nguyễn Hâm Kiều mang được giày, cầm lên đồ vật liền chạy đi.

Nguyễn ba cầm chén chạy ra: “Con đừng chạy, đừng cầm đồ vật mà chạy như vậy! Buổi tối trở về sớm một chút—— “

Nguyễn Hâm Kiều đã chạy đến không thấy người: “Vâng ạ, ba nhớ uống thuốc, tạm biệt ba!”

Đón xe đến nhà viện trưởng Lưu, là vợ của viện trưởng Lưu dì Phương ra mở cửa, Nguyễn Hâm Kiều để đồ vật lên trên một bàn tay, tay kia thì làm cái động tác vẫy khăn: “Nô tì thỉnh an viện trưởng phu nhân!”

“Con là Kiều Kiều sao.” Dì Phương vui vẻ, một bên mời cô đi vào, “Các diễn viên như con ra ngoài đều chào hỏi như vậy sao?”

“Dì Phương tốt lành.” Nguyễn Hâm Kiều đứng đắn chào một cái, cười khanh khách nói, “Con nghĩ mình không giống người thường một chút, làm cho người nhớ kỹ con. —— đây là cho người cùng viện trưởng, không phải là vật quý gì, người đừng ghét bỏ.”

“Ai sao lại cầm nhiều như vậy, mấy ngày hôm trước con cầm vài tấm hình vẫn còn.” Dì Phương nói, “Lần tới đến nhưng đừng mang đồ gì a. Con xem dáng người viện trưởng Lưu kia, chính là thứ tốt ăn nhiều lắm, mập đến đầy mỡ kìa.”

Nguyễn Hâm Kiều mừng rỡ không thôi: “Viện trưởng có phúc khí mà.”

Vừa vặn viện trưởng Lưu từ bên ngoài bước trở về, một bên khom lưng đổi giày một bên cười ha ha: “Nhóc con mở miệng nói chuyện rất ngọt a.”

Dì Phương rất chú trọng dưỡng sinh, ngày thường ăn nhẹ, ăn buổi tối càng không được thiếu, sau bảy giờ không lại ăn cơm, cho nên lần này bọn họ mời đến nhà ăn cơm, định là giữa trưa.

Nguyễn Hâm Kiều cố ý tới sớm, bồi viện trưởng cùng dì Phương trò chuyện, lại cùng vào phòng bếp hỗ trợ chuẩn bị đồ ăn, một bên chờ mong Quan Triệt đến, tâm tình nhấp nhô như thủy triều.

Ngày đó Nguyễn Hâm Kiều cầu xin viện trưởng Lưu nên mới đáp ứng mời Quan Triệt đến nhà ăn cơm, tạo cơ hội cho cô quen biết.

Nguyễn Hâm Kiều không muốn biến bữa này cơm thành lợi dụng nhiều quá, cho nên mới đi sớm vài giờ, nghĩ giúp đỡ bọn họ cũng là tốt.

Quan Triệt người này, tính cách và bề ngoài của anh giống nhau, trầm ổn lại cẩn thận, nhất định có quan niệm thời gian, lần này cũng là hẹn thời gian nửa giờ sau tới.

Viện trưởng Lưu là ân sư khi anh học đại học, tuy rằng chỉ ở đại đọc hai năm thì bị nhà nước cử du học, nhưng quan hệ của Quan Triệt và viện trưởng Lưu không tệ, sau tốt nghiệp đều có liên lạc.

Lần này viện trưởng Lưu mời anh đến nhà ăn cơm, Quan Triệt đặc biệt vì thế mà hủy đi một cuộc hẹn.

Nhưng mà sau khi anh mở cửa nhìn thấy một bóng dáng với gương mặt luôn tươi cười, vẻ mặt vạn năm không thay đổi khó có được chút dao động.

“Chào anh.” Cửa vừa mở thì Nguyễn Hâm Kiều vừa chỉnh sửa ổn thỏa tóc mái rối loạn, nhưng chính mình không phát hiện, tay chân ra vẻ rụt rè, “Lại gặp mặt, Quan tổng.”

Quan Triệt lễ phép đưa tay: “Chào cô.”

Anh chạm một chút lại nhanh chóng buông ra, Nguyễn Hâm Kiều nghiêng người tránh ra, giọng nói không giấu được chút nhẹ nhàng: “Mau vào đi.”

Quan Triệt hơi hơi vuốt cằm, lướt qua cô vào cửa. Viện trưởng Lưu cười đứng dậy, dì Phương cũng đi ra từ phòng bếp tiếp đón anh, Nguyễn Hâm Kiều thổi cái miệng nhỏ, rất chịu khó chạy đi châm trà cho anh.

“Cám ơn.”

Viện trưởng Lưu ở một bên nhìn thấy bộ dáng chân chó của Nguyễn Hâm Kiều, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng vẫn là hướng Quan Triệt giới thiệu nói: “Ai, đây là Nguyễn Kiều Kiều, cũng là người trong học viện của chúng ta, tính ra là sư muội của con, thừa dịp hôm nay nghỉ ngơi lại thăm thầy, không nghĩ tới vừa khéo gặp con.” Sau đó nói với Nguyễn Hâm Kiều, “Đây là học trưởng của con, nổi danh từ công ty nhà, Quan Triệt.”

Nguyễn Hâm Kiều vội vàng thuận theo: “Oa, chào học trưởng.”

Mặt mày Quan Triệt bất động nói: “Xin chào.”

Nguyễn Hâm Kiều làm bộ không nhìn ra vẻ lạnh nhạt của anh, cười nói: “Thật không nghĩ tới Quan tổng lại là học trưởng của chúng ta, tôi nghe viện trưởng nói năm trước anh có làm một buổi tọa đàm ở trường học, chuyện khi nào vậy, tôi lại bỏ lỡ, rất tiếc a.”

“Không đáng nhắc tới.” Nói xong nhấp miệng trà, không lại hé răng.

Nguyễn Hâm Kiều nhìn dáng vẻ bí ẩn của anh trong khoảng cách gần, ánh mắt hướng tới viện trưởng Lưu, đứng lên nói: “Tôi trở về phòng bếp giúp dì Phương, học trưởng có ăn kiêng gì không?”

Lại là lời ít mà ý nhiều nói: “Không có.”

“Vậy anh thích ăn đồ ăn gì?”

“Đều được.”

“...” Trong lòng Nguyễn Hâm Kiều thở dài, kết quả không nhịn được, than lên một tiếng.

Quan Triệt không dấu vết liếc nhanh nhìn cô một cái, lại dời đi.

Nguyễn Hâm Kiều trở lại phòng bếp, luôn để ý động tĩnh bên ngoài, có chút không yên lòng, vài lần cầm sai đồ vật này nọ. Dì Phương cười vui vẻ, “Xem con mất hồn mất vía kìa.” Cằm hướng ra phía ngoài, nhỏ giọng hỏi, “Thích Tiểu Quan?”

Tròng mắt Nguyễn Hâm Kiều chuyển nhanh như chớp, mím môi cười có vài phần ngượng ngùng: “Đúng vậy, nhìn trúng anh ấy đã lâu.”

Cô gái này còn rất chân thành. Dì Phương cười nói: “Đứa nhỏ tiểu Quan này, tuổi cũng không nhỏ, sự nghiệp đã vững, chỉ là vẫn liên tục trì hoãn việc lập gia đình. Đừng nói, dì nhìn hai người rất thích hợp, tính tình Tiểu Quan buồn bực, tìm người hoạt bát như con vậy, nói không chừng có thể bù đắp cho nhau.”

Khóe miệng Nguyễn Hâm Kiều nhanh chóng lấy lại được vui vẻ, tay lại nắm lấy khăn vẫy, “Người thật sự là sáng suốt.”

“Được rồi đừng lắm lời, mang đồ ăn lên thôi.”

“Vâng!”

Nhà viện trưởng Lưu thực không nói nguyên tắc, vài người cúi đầu yên lặng ăn cơm, dì Phương thường thường cầm đũa thêm món ăn cho Nguyễn Hâm Kiều cùng Quan Triệt, thỉnh thoảng hỏi một câu đồ ăn có hợp khẩu vị không.

Sau khi ăn xong Quan Triệt cùng viện trưởng Lưu ở phòng khách trò chuyện tập trung vào chuyên môn, Nguyễn Hâm Kiều xung phong nhận việc giúp dì Phương rửa chén, một bên dựng thẳng lỗ tai nghe lén cuộc trò chuyện bên ngoài. Nhưng mà đề tài của hai người đàn ông rất chán, cái gì cổ phiếu quỹ kế hoạch a, nghe tới đều muốn ngủ gà ngủ gật.

Dọn dẹp xong phòng bếp, đến giờ dì Phương liền trở về phòng nghĩ ngủ trưa, Quan Triệt và viện trưởng Lưu bày bàn cờ chơi cờ, Nguyễn Hâm Kiều liền yên tĩnh ngồi bên cạnh, chống cằm xem.

Hiển nhiên kỹ thuật của Quan Triệt muốn cao một bậc, viện trưởng Lưu có vẻ chống đỡ không xong, trong chốc lát đổi một tư thế, cau mày, nghiêm túc tìm xem cách bày trận của các đại tướng trên bàn cờ.

Nhưng mà hai người này chơi lại không nói chuyện, lại chậm chạp và buồn chán, không bao lâu mí mắt Nguyễn Hâm Kiều liền bắt đầu đánh nhau, đầu thấp một chút, cuối cùng là đặt đầu ngay trên bàn trà, ngủ thiếp đi.

Viện trưởng Lưu nhìn cô, một bên ghét bỏ, một bên còn vô cùng thân thiết giúp đỡ cô.

“Con xem con nhóc này, ở chỗ này cũng có thể ngủ.” Viện trưởng Lưu nâng tay chỉ vào cô, nhìn Quan Triệt nói, “Con đưa nó vào phòng ngủ đi, lưng thầy đã già rồi, không thể nâng nó lên được.”

Quan Triệt đáp lại, cúi người, ôm ngang cô đứng lên, một người gầy nhỏ nhắn, ôm lấy không cảm giác nặng gì. Lơ đãng một cúi đầu, vừa khéo nhìn thấy lông mi của cô run một chút, cân nhắc xong, ôm cô đi về hướng phòng khách.

Nguyễn Hâm Kiều nhìn không tới chỗ anh, hướng về phía viện trưởng Lưu cảm ơn.

Thực ra lúc vừa bị ôm cô đã tỉnh lại, nhưng mà cơ hội tốt như vậy không nắm bắt cho tốt quả thực trời đất khó dung! Nguyễn Hâm Kiều lặng lẽ dùng sức, đầu dán vào trong ngực anh, còn có chút ngứa tay, nghĩ nâng tay lên ôm cổ anh.

Sợ bị anh trực tiếp ném xuống, nhẫn nại.

Viện trưởng Lưu ở phía sau không tiếng động thở dài lắc đầu, nâng tay đẩy các quân cờ.

Quan Triệt đưa Nguyễn Hâm Kiều phóng tới trên giường của phòng khách, cầm cái chăn lạnh trên giường đắp cho cô, nhẹ nhàng ra cửa.

Vừa ra tới lại nghe viện trưởng Lưu nói: “Điều hòa không mở, trời nóng ngủ không tốt.”

“Mở.”

Viện trưởng Lưu oh một tiếng, “Điều chỉnh nhiệt độ, đừng để cảm lạnh.”

Quan Triệt liền đi trở lại, điều chỉnh nhiệt độ ở 27 độ.

“Tới lượt con.” Viện trưởng Lưu cười hì hì nhìn anh.

Quan Triệt trở về ngồi xuống, cầm lấy chén trà uống một ngụm nước, không nhanh không chậm đi bước cờ, lúc này mới nâng lên mí mắt, chậm rãi mở miệng nói: “Thầy đụng đến bàn cờ của con.”

Mặt viện trưởng Lưu không đổi sắc: “Không có a, con nhớ lầm thôi.”

Quan Triệt chỉ nhẹ nhàng hạ khóe miệng, không vạch trần ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.