Editor: Puck
Diêu Tam Tam còn liều mạng hỏi có phải chị hai có tin vui không, Diêu Tiểu Cải lại không thèm để ý đến, xoay người bình tĩnh cân nhắc cầm cá kim châm lên.
Quyết định ươm ra cá kim châm giống, Diêu Tiểu Cải hoang mang trong lòng, nhưng co cảm thấy dù sao cá cũng không khác nhau nhiều lắm, chắc có thể.
Ngoại trừ cá cảnh nhiệt đới, phần lớn cá khác đều sẽ đẻ trứng ở mùa này, vừa vặn bây giờ thử xem.
Ổn thỏa rồi, Diêu Tiểu Cải không cần làm việc khác, lại kêu Lục Cạnh Ba qua, kêu anh tìm tài liệu cho, lúc không đi làm kêu anh theo cùng làm.
“Vợ, bây giờ anh làm ươm giống kia, kém em rất nhiều đó!”
“Có anh giúp đỡ, dù sao vẫn mạnh hơn người ngoài. Hơn nữa anh còn giúp em tìm một chút tài liệu có ích.”
Cá kim châm không giống như cá chạch bùn, cá chạch bùn rời nước, tạm thời không có gì đáng ngại, nhưng cá kim châm rời nước sẽ chết, vốn rất thưa thớt, có gai không dễ bắt, vòng lưới cũng khó tránh không làm nó bị thương.
Vì để bắt được đủ cá kim châm làm giống, Bào Kim Đông sai Bào Kim Lai và Kim Thành, dùng một loại “Lưới cào” của địa phương đi cào bốn phía, cuối cùng kiếm ra cho Diêu Tiểu Cải trên dưới một trăm đuôi cá kim châm.
Cá kim châm này, quả thật còn khó làm hơn cá chạch bùn, trơn trượt giống như cá chạch bùn, nhưng trên người nó có gai nhọn đâm người đó, Diêu Tiểu Cải đành phải dùng vòng lưới cô tự nghĩ ra cẩn thận bao lại, thử dùng lượng thuốc thúc đẻ không khác cá chạch bùn lắm, chỉ bỏ vào trong chậu inox cỡ lớn đặc biệt nuôi, cẩn thận quan sát.
Nhưng mà quay người lại, Diêu Tiểu Cải đã vịn vào bàn làm việc dùng để tiêm, mở to miệng nôn thốc nôn tháo.
“Chị hai, chị không sao chứ? Ngày mai qua bệnh viện đi?” Diêu Tam Tam cười híp mắt khoanh tay đứng nhìn, không hề nóng nảy chút nào.
“Không sao, bản thân chị tự biết.” Diêu Tiểu Cải nói.
Hà hà, quả nhiên chị hai mang thai.
Phải nói phản ứng mang thai của Diêu Tiểu Đông không lớn, ăn ngon lành, Diêu Tiểu Cải lại không giống lúc trước, phản ứng dần bắt đầu rõ ràng, mỗi buổi sáng ngủ dậy ói một chút, theo lẽ thường thì Diêu Tiểu Cải ngồi chồm hổm trong sân ói, Lục Cạnh Ba bưng ly nước ấm, yên lặng ngồi chồm hổm bên cạnh.
Diêu Tiểu Cải thật ra không yếu ớt, ói xong rồi, vẫn đi ăn cơm, cố gắng để mình ăn no. Khẩu vị cũng hết sức tráo trở, hôm nay muốn ăn bầu ngâm dấm chua, ăn một bữa, ngày mai lấy một lần nữa cho cô, ngồi trước bàn cơm vừa ngửi thấy, không được, nhanh chóng chạy đi phun. Có một lần một lòng muốn ăn hương xuân * kho, năm đó nhà họ Diêu không phơi, Trương Hồng Cúc tìm vài nhà hàng xóm mới có, Diêu Tiểu Cải cầm đũa chạm vào một chút, đưa vào trong miệng nếm, nôn khan một chút, lại không chịu ăn rồi.
(*) Hương xuân (tên khoa học: Toona sinensis) còn gọi là tông dù, mạy sao, xoan hôi, là một loài thực vật có hoa trong họ Meliaceae. Loài này được (Juss.) M.Roem. mô tả khoa học đầu tiên năm 1846 (Theo wikipedia).
“Em đoán chắc, trong bụng chị cả nhất định là bé gái, tri kỷ nghe lời, bé ngoan. Trong bụng chị hai đoán chừng là một thằng nhóc, không có việc gì cứ giày vò người!” Diêu Tam Tam nói.
“Con đứa bé này, nói không chính xác. Mẹ nhìn dáng vẻ chị cả con, giống như là một bé trai, còn chị hai con nha, trước mắt tháng còn nhỏ, không nhìn ra, chỉ có điều chua trai cay gái rau tiểu thư, con bé luôn thích ăn đồ chua, chắc cũng nên là một đứa bé trai.” Trương Hồng Cúc nói.
“Cái gì mà chua trai cay gái rau tiểu thư?” Tiểu Tứ cắn đũa hỏi.
“Người mang thai, thích ăn chua có thể mang thai con trai, thích ăn cay đa số là con gái, cả ngày ôm rau gặm cỏ, mười phần thì tám, chín là con gái.” Trương Hồng Cúc giải thích, “Con nhìn chị hai con xem, anh đào còn chưa chín, thì cả ngày thèm ăn anh đào, thích ăn hạnh, ô mai một hơi có thể ăn cả rổ nhỏ.”
“Mẹ, lời lẽ cũ rích này của mẹ không được, ai biết được!” Diêu Tiểu Cải nói, “Chị cả cả ngày thích ăn thịt, con thì không thích, ăn rau cỏ tương đối nhiều, không phải mẹ nói ăn rau tiểu thư sao?”
“Anh rể hai, anh muốn gì? Con trai hay con gái?”
Lục Cạnh Ba vừa vội vàng gắp thức ăn vào trong chén cho vợ, vừa trả lời: “Đứa nhỏ ý mà, em quản nó khỉ gió gì là con trai hay con gái, vui vẻ khỏe mạnh là tốt rồi.”
Mấy bà mẹ phụ nữ trong thôn, luôn có vài chỗ thần kỳ, cũng ví dụ như nhìn vỏ đoán dưa, nhìn tư thế thân thể mang thai, có thể suy đoán là trai hay gái, có đúng hay không Diêu Tam Tam chưa thử nghiệm, nhưng cô biết, Trương Hồng Cúc nói như vậy, bởi vì mẹ quá hy vọng vào con trai rồi. Vì sinh con trai, nửa đời mẹ ăn khổ, bây giờ hai con gái trước sau mang thai, Trương Hồng Cúc lập tức càng không ngừng tìm “Chứng cứ”: Tiểu Đông thích ăn thịt, đi đường chậm rì, như bé trai; tiểu Cải thích ăn chua, không yếu ớt, cũng giống như bé trai.
Trương Hồng Cúc có thể nghĩ như vậy, bà nghĩ như thế nào, không ai quan tâm. Chỉ cần anh rể cả, anh rể hai không phải trọng nam khinh nữ, thì khiến người ta yên tâm rồi.
Hai chị em trước sau mang thai có tin mừng, rốt cuộc, đã có chung chủ đề, ba câu không rời chuyện mang thai, chính là đi khám thai, sẽ có thể đi chung, thuê xe cùng đi.
Cũng may bây giờ chỗ ươm giống mướn công nhân, Diêu Tiểu Cải không cần bất cứ việc gì cũng tự thân vận động, lúc thoải mái, cô làm việc động tác nhanh nhẹn như thường, cẩn thận tỉ mỉ. Khi không thoải mái thì cô há mồm chỉ huy, không hề yếu ớt chút nào.
Mặc dù Lục Cạnh Ba không để ý cẩn thận như Dương Bắc Kinh, thật sự hết sức chăm sóc, mỗi ngày trước khi đi làm, đều sẽ nhét chút đồ ăn vặt điểm tâm vào trong bọc cho vợ, đói thì ăn chút gì đó, muốn ăn mấy hạt ô mai, táo đỏ, cũng có thể nhét vào.
Không bao lâu, Diêu Tiểu Cải làm xong cá kim châm, ấp ra một đám cá bột, chỉ có điều tỷ lệ ấp trứng rất thấp.
Diêu Tiểu Cải suy nghĩ một chút, thử vài loại thuốc kích đẻ, cũng không ngừng điều chỉnh liều thuốc, cuối cùng khi trên dưới một trăm đuôi cá kim châm sắp bị cô giày vò đến sạch, thành công rồi. Tỉ lệ ấp trứng cá bột có thể đạt tới bảy – tám mươi phần trăm, xác suất kia, cho dù là loại cá nào cũng không tệ rồi.
Tiếp theo, mỗi ngày Diêu Tiểu Cải trông coi một chậu cá bột lớn, cân nhắc nuôi nấng sao cho phù hợp.
Xem ra năm nay muốn đạt tới quy mô nuôi dưỡng cá kim châm, là không thực tế rồi.
Từ lúc bắt đầu xây nơi ươm giống, Bào Kim Đông bận rộn, thời gian nói lời yêu thương với vợ cũng không nhiều.
Xây nơi ươm giống do một tay anh xử lý, ươm giống anh bận rộn theo, đợi đến khi bắt đầu bán cá chạch bùn giống ra, mỗi ngày từng thùng lớn thùng lớn cá chạch bùn giống ra ngoài, rất nhiều cực kỳ nhiều tiền giấy đi vào, Bào Kim Đông càng bận rộn.
Diêu Tam Tam nhìn trúng hai cái hồ nước ở vườn rau phía tây thôn, Bào Kim Đông thuận lợi cầm tới tay, thêm chút tiền, đã bán hết sen trắng Lưu Tam nhận thầu, xử lý trừ độc, chuẩn bị thả cá chạch bùn giống.
Hai hồ nước này, một lớn, một hơi nhỏ một chút, đều không phải do người trong thôn đào ao cá, cũng không biết hình thành từ lúc nào, sâu ngược lại không sâu, nhưng từ lâu đã không có quản lý tốt, mấy anh em nhà họ Bào cẩn thận dọn dẹp một phen, Bào Kim Đông tự tay thả hai trăm ngàn đuôi cá chạch bùn giống vào.
Chắc anh mệt chết đi?
Diêu Tam Tam ăn cơm tối rồi đến nhà họ Bào, định an ủi người mệt muốn chết kia.