Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 131: Chương 131: Chưa hết giận 2




Editor: Puck

“Mày... cmn mày chờ đó, sớm muộn gì cũng cho chúng mày đẹp mắt!” Người đàn ông trung niên phô trương thanh thế nói một câu kịch kinh điển, đỏ ửng khuôn mặt lên, dẫn mấy người kia rời đi.

“Trời, nói hay lắm, tao chờ. Đánh không chết được đồ chó nhà mày!” Bào Kim Đông cười cười.

Ở cửa khách sạn, nếu đánh thật, gây ra chuyện máu me gì đó, cũng không được tính là tốt. Đồ rác rưởi này, tự lăn coi như xong.

Diêu Tam Tam ở trong xe nhìn vở kịch náo loạn này, hơi mang theo cười, càng cảm thấy mấy ông con trai nhà mình thật sự không tệ, đỡ tốn kém, bền chắc dùng bền.

“Anh rể cả, người kia tỏ vẻ khiến người ta kinh sợ ở đây? Anh nhận ra được không?” Bào Kim Đông đi tới, hỏi Dương Bắc Kinh.

Dương Bắc Kinh vẫn tỏ vẻ không nóng không lạnh, từ từ cầm đinh ba lên, thuận miệng nói: “Phó trạm trưởng trạm thuốc lá mới tới, địa phương khác điều tới. Cho nên anh cả anh báo cảnh sát, bọn họ cũng báo cảnh sát, đám người đồn công an kia, dứt khoát co đầu lại không tới.”

Phó trạm trưởng? Quả nhiên không phải dân chúng, không trách được lớn lối như vậy, khí thế thổ phỉ khắp người. Nói như vậy, về sau này thật sự có khả năng đến tìm gây phiền toái?

Diêu Tam Tam âm thầm đánh dấu trong lòng.

Mấy người vào tiệm cơm, mấy người đàn ông thu dọn một chút, Diêu Tam Tam đi qua an ủi chị cả Diêu Tiểu Đông. Ước chừng sau thời gian nửa giờ, mấy công an kết hợp dân phòng kia cuối cùng lộ mặt.

“Người kia đâu?”

“Chém chết, chôn xong rồi. Trên mộ chắc đầy cỏ.” Bào Kim Đông cười mà không cười nói với mấy người dân phòng tuổi không lớn lắm. Mấy người này gần như nhận ra anh, bình thường thấy anh, thậm chí lại còn gọi một tiếng anh hai, bây giờ thấy anh tức giận nói một câu như vậy, mỗi người đều cười ngượng ngập.

“Anh à, hiểu hiểu! Vừa rồi tụi em thật sự có việc khác phải ra ngoài, mới đến muộn.” Một người trong đó cười theo nói, “Phó trạm trưởng Lưu này, tên đầy đủ là Lưu Toàn Tùng, nghe nói cũng ở trấn bên cạnh chọc ra chỗ hở nào đó, mới điều tới đây, đoán chừng có bối cảnh chứ sao.”

“Biết mấy đứa không dám chọc, nhưng thằng đồ chó đó nó đuối lý.” Bào Kim Đông phất tay một cái, “Mấy đứa xảo quyệt, đi đi.”Vài ngày sau, Dương Bắc Kinh tới nói với Bào Kim Đông, Diêu Tam Tam, định đóng cửa tiệm cơm nhà mình, không làm nữa.

“Tội gì chứ?” Bào Kim Đông nói, “Chỉ bởi vì thằng chó đó? Anh rể cả anh chờ đó, tìm cơ hội em trừng trị nó.”

“Cũng không phải. Thật ra thì trước đó anh đã có ý nghĩ này.” Dương Bắc Kinh nói.

Diêu Tam Tam không lên tiếng, ý tưởng này của Dương Bắc Kinh, ít nhiều cô có thể biết được một chút.

Những năm chín mươi, trong tiệm cơm đủ kiểu loạn, trấn trên mới mở hai tiệm cơm nhỏ, nghe nói cũng lấy vài thứ đồ oanh oanh yến yến, thu hút khách qua lại, điều này cũng khiến cho lời nói “Có mấy người phụ nữ nghiêm chỉnh” của thằng lưu manh họ Lưu kia cũng không khó hiểu.

Giống như Dương Bắc Kinh nói, ở trấn nhỏ này, yên tâm đàng hoàng mở tiệm cơm, buôn bán khó tránh khỏi không coi là được, hơn nữa dân chúng sẽ không dễ dàng ăn cơm tiệm, tới dùng cơm, rất nhiều đều là người của tất cả các đơn vị trong trấn trong xã, ký tên ký sổ còn nhiều, ăn quỵt, lại còn từng người như ông lớn. Năm ngoái Dương Bắc Kinh từng ngừng buôn bán hai ngày, chỉ chuyên tính sổ sách.

Không dễ dàng! Sau khi Dương Bắc Kinh kết hôn mấy năm, anh cả nhà họ Dương dần dần chuyển trọng tâm đến phương diện làm ăn hàng da của anh, tiệm cơm tương đương với chuyển cho một mình Dương Bắc Kinh. Hơn mười cái bàn, một mình Dương Bắc Kinh cầm muỗng, chị dâu nhà họ Dương bình thường sẽ trợ giúp việc bếp núc cho anh, mới có một người học việc, một người làm rửa chén lau bàn, lúc bận rộn khi rảnh rỗi, cũng chính là do tay nghề nấu nướng của Dương Bắc Kinh tốt, đồ ăn trong tiệm cơm ngon, mới miễn cưỡng kinh doanh được.

“Anh rể cả, em biết rõ anh không phải vì chuyện trước mắt như vậy, em thấy tiệm cơm này, không làm cũng được.” Diêu Tam Tam chợt nói.

“Em tán thành là tốt rồi, dù sao anh và chị cả em đã thương lượng rồi, nghỉ thì nghỉ, anh một đấng mày râu, anh chính là ra đường lật đáy giỏ bán rau củ, anh cũng có thể nuôi sống vợ và đứa bé.”

“Lật đáy giỏ” là chỉ sạp nhỏ bán rau.

“Anh đã nghĩ, đóng tiệm cơm này, tìm chuyện khác làm, nếu như đi làm đầu bếp tiệc mừng, chắc chắn có thể.” Đầu bếp tiệc mừng là đến các nhà đi tổ chức tiệc mừng, thu vào không đủ ổn định, nhưng công việc đơn thuần.

“Như vậy sao được?” Diêu Tam Tam cười nói, “Tay nghề nấu ăn của anh rể cả, nhân tài không được trọng dụng rồi. Thật ra thì em đã sớm có tính toán, nhìn thời cơ trước mắt cũng chín muồi rồi, đang định tìm các anh chị thương lượng một chút đấy.”

Bào Kim Đông nhìn Diêu Tam Tam, ánh mắt chớp lóe, cười. Người vợ này của anh, lại định ra chiêu gì đây?

“Anh nhìn đi, bây giờ sản lượng cá chạch bùn của chúng ta lên rồi, sản nghiệp cá chạch bùn ở địa phương thành quy mô rồi, có phải có thể phát triển theo hướng gia công cá chạch bùn chuyên sâu không?” Diêu Tam Tam nói, “Tay nghề làm món ăn của anh rể cả giỏi, còn am hiểu nhất là cá tôm thủy sản, nổi danh ở trên trấn mình, mùi vị ai cũng thích ăn, nếu như anh đi làm gia công chuyên sâu cá chạch bùn, không phải quá thích hợp. Ví dụ như sản lượng mùa thịnh vượng, tiêu thụ cá chạch bùn không tốt, mình gia công thành cá chạch bùn ăn liền, cá chạch bùn khô gì đó, em đã từng nhìn thấy cá khô ăn liền trong siêu thị ở Thượng Hải, so với tay nghề của anh rể cả, hương vị còn kém hơn.”

“A, đây cũng là một ý tưởng tốt.” Bào Kim Đông nói.

“Em nói một đống này, anh vốn không hiểu nổi.” Dương Bắc Kinh nói, “Anh là đầu bếp, nấu ăn ngược lại là nghề chính, anh nào hiểu được cái gì gọi là công nghệ gia công chuyên sâu?”

“Không cần anh lo mấy cái phương pháp công nghệ kia làm gì, nếu mình làm nghề này, sẽ phải nghiêm chỉnh làm nhà máy, mời nhân viên kỹ thuật liên quan.” Diêu Tam Tam cười nói, “Anh rể cả anh phải kiểm soát chính sở trường của anh, phụ trách hương vị sản phẩm, cách điều chế, nhất định là sở trường của anh. Lui về sau em cũng không nhất định chỉ làm gia công cá chạch bùn, nơi này của chúng ta, dựa vào đập chứa nước lớn và sông Tây, thủy sản phong phú, vào mùa hè mùa thịnh vượng, các loại cá bán rẻ như vậy, cũng đáng tiếc, mình có thể gia công thành cá lát gì đó, thành thị lớn không phải bán chạy sao.”

“Được, ý tưởng này của Tam Tam, anh tán thành.” Bào Kim Đông vỗ tay tán thành, “Tay nghề của anh rể cả, nếu làm ra được khẩu vị đặc biệt, nói không chừng còn có thể sáng chế ra nhãn hiệu đó!”

“Vậy cứ quyết định như vậy, kêu anh rể hai giúp đỡ thu xếp, thuê nhân viên kỹ thuật, em bắt tay vào việc quan trọng làm nhà máy.” Lại có một con đường tiền tới, tâm tình Diêu Tam Tam cực tốt! Bây giờ mọi người trong xã hội cũng bận rộn, tiện lợi cho thực phẩm ăn liền, lui về sau nhất định có thể được hoan nghênh tiêu thụ. Đây cũng chính là ấn tượng kiếp trước lưu lại cho cô.

“Dù sao trong ngày một ngày hai xưởng làm không nổi.” Bào Kim Đông chợt nói, “Anh rể cả, tiệm cơm kia của anh, kiên trì một chút nữa rồi đóng.”

“Vì sao?” Người hỏi là Diêu Tam Tam.

“Anh dọn dẹp đồ con chó kia trước.” Bào Kim Đông nói, “Để cho nó quậy một phát, tiệm cơm của mình đóng luôn, người ngoài không biết chuyện người bên trong, mặt mũi này ngã không dậy nổi, thật sự không hả giận.”

“Anh định làm gì?” Diêu Tam Tam nói, “Em cho hai thằng đó cũng không dám làm gì, anh đừng làm loạn, Lưu Toàn Tùng này cũng không phải Vương Lục Tử.”

Nhớ ngày đó, Vương Lục Tử lưu manh lừa gạt Hồng Hà, định dụ dỗ cô gái nhỏ, bị Bào Kim Đông và Bào Kim Lai cột lại nhét vào trong nhà xí, bị muỗi đốt cả đêm.

“Yên tâm đi.” Bào Kim Đông nói, “Mấy năm nay làm ăn bên ngoài, hạng người gì anh chưa từng gặp? Anh cũng không phải người thiếu kiến thức pháp luật.”

Nói lời này xong cũng mười ngày, Lưu Toàn Tùng đi tiệm cơm nhỏ ở thành Nghi chơi gái, gái điếm thời điểm ấy, đang trong lúc nóng bỏng, khiến cho cảnh sát bắt tại trận cái mông trần, hơn nữa, cảnh sát này còn không phải ở đồn công an địa phương dễ giải quyết, nghe nói người báo án gọi điện thoại trực tiếp cho trung tâm chỉ huy 110, cảnh sát nhận điện thoại chuyển cho 110 trung tâm huyện, trực tiếp bắt người luôn rồi, ảnh hưởng cũng đi theo ra. Mặt mũi này bị đánh rồi, ai còn có thể giúp hắn ta chống đỡ?

Kết cục: Khai trừ hai lần.

“Sao anh biết hắn ta làm chuyện xấu vậy?” Diêu Tam Tam ngạc nhiên hỏi Bào Kim Đông, “Chẳng lẽ, anh đi chơi gái cùng hắn ta sao?”

“Anh nào biết? Anh ra năm mươi đồng một ngày, mướn người theo dõi chặt chẽ hắn ta, bám lấy hắn ta có tiền thưởng, không nghĩ tới nhanh như vậy đã túm được. Nhân vật nhỏ tự đại ngu ngốc này, nhìn hắn ta diễn xuất, khẳng định cả người đầy kẽ hở, chơi gái cũng được tham nhũng cũng được, chỉ cần để ý thổi một chút bụi, còn lo không tìm ra?” Bào Kim Đông tức giận trợn mắt mà nhìn Diêu Tam Tam.

Có tiền, tùy hứng! Có tiền mua tiên cũng được.

“Ồ!” Diêu Tam Tam gật gật đầu.

“Em vừa mới nói cái gì?”

“Em nói cái gì?” Mặt vô tội.

“Em nói anh theo hắn ta cùng đi chơi gái.” Bào Kim Đông lặp lại rõ ràng, mắt liếc cô cười, “Tiểu Nha, cả ngày tìm cách trêu chọc người đàn ông nhà mình, xem anh tối nay thu thập em như thế nào!”

Cái gì kia... Oan uổng mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.