Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 73: Chương 73: Đại Thượng Hải




Editor: Puck

Trạm đầu tiên của ba chị em nhà họ Diêu đi Thượng Hải.

Một mặt, Diêu Tam Tam muốn mang hai chị đến Thượng Hải như vậy để quen việc ở thành thị lớn, khảo sát một chút thị trường hải sản. Quan trọng hơn, là vì chị cả Diêu Tiểu Đông.

Phải nói là chuyện mà đến nay Diêu Liên Phát và Trương Hồng Cúc còn chưa hài lòng, đó chính là Diêu Tiểu Đông. Tại sao? Bởi vì Diêu Tiểu Đông kết hôn đã một năm rưỡi rồi, nhưng vẫn không có tin vui. Lẽ ra hai vợ chồng nhỏ này ân ân ái ái, thêm mỡ trong mật, sớm mang bầu mới phải chứ?

Diêu Liên Phát và Trương Hồng Cúc đương nhiên hết sức chú ý chuyện này, ban đầu Dương Bắc Kinh từng cam kết, cho đứa cho đầu họ Diêu, hai ông bà có thể không tha thiết mong đợi sao! Dần dần hai ông bà cũng không chịu được, Trương Hồng Cúc lặng lẽ hỏi Diêu Tiểu Đông, ban đầu Diêu Tiểu Đông cũng không coi là quan trọng, không nhịn được mỗi lần Trương Hồng Cúc càu nhàu, nên cùng Dương Bắc Kinh tới bệnh viện một chuyến, khám bệnh bởi vì thể hàn.

Diêu Tam Tam cũng biết tật xấu đau bụng kinh của chị cả, chỉ cho rằng là tình huống thường có của con gái, vừa nghe nói thể hàn vô sinh, không khỏi cũng vô cùng lo lắng.

Sao lại thể hàn đây?

Sau khi Diêu Tiểu Đông biết, trong lòng cũng khổ sở.

Sao lại thể hàn? Căn cứ vào cuộc nói chuyện của cô và bác sỹ, chính cô cũng biết nguyên nhân.

Ban đầu con gái khi mới tới kỳ kinh lần đầu, cha mẹ hàng năm không ở nhà, năm ấy cô một cô bé gái hiểu được cái gì? Không ai quan tâm thì thôi, làm chị cả, cô còn phải coi sóc việc nhà, còn phải xuống ruộng làm việc, ở dưới ruộng làm việc khát nước, cũng cầm nước lạnh tới uống, làm việc nặng mệt nhọc, cho tới bây giờ cũng không chú ý tới bản thân. Nhớ có một lần trùng hợp cuối thu, ở dưới ruộng khoai lang đột nhiên nổi mưa lớn, cô còn mắc mưa, lạnh đến môi tím bầm. Từ sau lần gặp mưa đó, tật đau bụng kinh tăng thêm.

Bây giờ nghe bác sỹ nói, thể hàn, còn không phải tới từ đây sao?

Cũng may vợ chồng son kết hôn mới hơn một năm, còn không khiến cho người ta nói ra nói vào, Dương Bắc Kinh luôn quan tâm săn sóc vợ, không bởi vì chuyện này mà gây áp lực cho cô, ngược lại càng vì vậy mà thêm đau lòng săn sóc.

Nhưng mà Diêu Tiểu Đông ở bệnh viện huyện uống thuốc bắc liên tục hơn hai tháng, ăn khổ rồi, lại xem nữa, bác sỹ nói phải từ từ điều trị, không thể nóng lòng, lại kê một bọc thuốc Đông y lớn mang về.

Dương Bắc Kinh nhìn bọc thuốc Đông y lớn này, mặt cũng nhăn, giận dỗi nói, em không uống thuốc này nữa.

“Cả ngày uống thuốc đắng ngắt này, người khỏe cũng ăn hỏng rồi. Dù sao cũng không cần con sớm, em từ từ ăn uống điều trị, ăn nhiều chút đồ ấm gì đó, uống nhiều chút canh thịt dê, canh táo đỏ, thân thể chăm sóc tốt rồi, sẽ từ từ khá hơn.”

Dương Bắc Kinh săn sóc như vậy, trong lòng Diêu Tiểu Đông ngược lại càng khó chịu ơn.

Gia đình nông thôn những năm chín mươi, áp lực “Vô sinh” có thể nghĩ.

Diêu Tam Tam và Diêu Tiểu Cải đương nhiên cũng đau lòng chị cả, nên lặng lẽ hỏi thăm chung quanh có bác sỹ tốt không. Ở nông thôn nhiều phương thuốc địa phương, nhưng các cô không dám cho chị cả dùng thử loạn.

Tình cờ có một lần nghe người đến mua cá chạch bùn giống tán gẫu, nói em út nhà mình kết hôn bao nhiêu năm không có đứa bé, thể hàn vô sinh, cũng ăn mấy năm thuốc, sau tới Thượng Hải chỗ một bác sỹ Đông y khám, thần kỳ rồi.

Diêu Tam Tam để ý hỏi rõ địa chỉ, lại hợp kế với Diêu Tiểu Cải, mượn cớ ra ngoài khảo sát thị trường hải sản, mang Diêu Tiểu Đông ra ngoài.

Hai chị em lặng lẽ thương lượng, bây giờ trong nhà tốt hơn, trên kinh tế không khó khăn, không riêng gì muốn đứa bé, coi như tốn nhiều tiền hơn nữa, cũng phải chữa trị khỏi thân thể cho chị cả. Tật xấ đau bụng kinh mỗi tháng một lần, thật lòng không phải khổ mà người chịu được.

Ba chị em đi đường vẫn thuận lợi, Diêu Tiểu Đông không hề say xe. Một bọc lớn đồ ăn vặt quả cam, ô mai... Gì đó, vốn sợ vợ say xe, Diêu Tiểu Đông không ăn gì cả, ngược lại vào hết bụng hai em gái.

“Chị, chị thật sự không có cảm giác gì? Chóng mặt không? Có muốn ói không?”

Diêu Tiểu Đông nói: “Thật ra không có cảm giác gì, dựa vào cửa sổ xe là không có chuyện gì. Thật ra thì chị không say xe, có hai lần ngồi trong xe quá nát, mùi xăng quá nồng, nên chị hơi không thoải mái. Nào nghiêm trọng như anh rể em nói?”

“Anh rể thương vợ thôi!” Diêu Tam Tam trêu ghẹo.

“Em nói nhăng nói cuội gì vậy!” Diêu Tiểu Đông quẫn bách.

“Đúng vậy, em nói nhăng gì đó!” Diêu Tiểu Cải trách cứ Tam Tam, “Anh ấy không thương vợ thì thương ai?”

Sau đó, ba chị em cười đùa thành một đoàn.

Dựa theo địa chỉ lấy được, ba chị em xuống xe, rồi tới một khu thành cũ ở Thượng Hải, trước tìm một khách sạ yên ổn ở lại.

Lúc ấy đã xế chiều, sắc trời còn sớm, ba chị em đi dọc theo con đường rất có cảm giác hoài niệm thời dân quốc, đi xuyên qua khu có nét đặc biệt riêng của Thượng Hải.

Lúc mới vừa lên đèn, ba chị em ăn xong cơm tối vị Thượng Hải, súp đậu hũ và miến, bánh màn thầu chiên, Diêu Tam Tam ăn đến bụng no rồi vẫn muốn ăn, lại tiện thể cầm một bao đậu ngũ vị về ăn vặt, ba chị em thong dong trở lại khách sạn trong ánh đèn ne on.

Vừa đến khách sạn, Diêu Tiểu Đông vội vàng gọi điện thoại cho Dương Bắc Kinh, nói đã báo với Dương Bắc Kinh, khi nào đến nơi thì gọi điện thoại cho anh.

Diêu Tiểu Đông gọi điện thoại cho Dương Bắc Kinh báo bình an dưới ánh mắt chế nhạo của hai em gái, sau đó Diêu Tam Tam cũng bấm số điện thoại của nhà họ Diêu, nói một tiếng với cha mẹ và Tiểu Tứ.

Diêu Tam Tam khích lệ chị hai: “Không phải chị cũng có số sao? Chị cũng gọi một cuộc cho người ta?”

“Đi đi, em nói mò cái gì!”

“Sao lại nói mò? Chẳng lẽ người kia chưa đưa số cho chị? Người ta đặc biệt viết cho chị, chị còn không gọi một lần.”

Diêu Tiểu Cải xấu hổ lại không biết làm sao, tức giận mắng em gái: “Đó là điện thoại cơ quan của anh ấy, buổi tối khuya gọi cho quỷ hả!”

Phụt – Diêu Tam Tam và Diêu Tiểu Đông rất không phúc hậu mà cười. Nhìn theo tình hình này, không bao lâu, nhà họ Diêu chắc lại có việc mừng?

Ba chị em đặt một phòng, hai giường, Diêu Tam Tam bò lên giường lớn trước, đợi Diêu Tiểu Cải tắm xong, đã nhìn thấy Diêu Tiểu Đông tìm quần áo để tắm, còn Diêu Tiểu Cải mở rộng tay chân thành hình chữ đại, giống như ra uy một mình chiếm giường lớn.

Diêu Tiểu Cải bĩu môi, cười nói: “Em che đi, chị không lạ gì ngủ với em rồi, đã lâu chị không ngủ chung giường với chị cả, tối nay đúng lúc ngủ với chị cả.”

Tính sai rồi. Diêu Tam Tam cũng không quản chị ấy, định một mình ngủ một giường lớn.

Mấy chị em lớn lên cùng nhau, đầu tiên ba người chen một giường lớn, sau khi Tiểu Tứ về nhà, hai chị em Diêu Tiểu Cải và Diêu Tiểu Đông một giường lớn, còn Diêu Tam Tam và Tiểu Tứ một giường lớn, đã thành quen.

Đến khi nhà họ Diêu chuyển sang nhà mới, phân chia giường mấy chị em, cũng vẫn chung một phòng.

Thành thị lớn quả nhiên không yên tĩnh bằng nông thôn, bên ngoài vẫn huyên náo, tiếng xe lấn tiếng người. Ba chị em tán gẫu một chút, đường dài mệt mỏi, hai chị lớn đều ngủ sâu, chỉ còn một mình Diêu Tam Tam lật tới lật lui trên giường, rất khuya vẫn không ngủ được.

Mất ngủ đã lâu, cô bò dậy, dùng sức kéo kín rèm cửa sổ, lại trở lại trên giường, trợn tròn mắt nằm yên.

Ngủ quen giường! Hay là – cô nhớ người đó rồi.

Đều do chị cả chị hai, một ngọt ngọt ngào ngào, một quấn quấn quýt quýt, khiến cho nhớ nhung của cô bị vạch ra.

Diêu Tam Tam luôn tự nhận, trong thân thể mười bảy tuổi của cô là một linh hồn trưởng thành thăng trầm, nhưng mà càng là người phụ nữ thành thục, cô càng vì yêu mà nhớ nhung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.