Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 75: Chương 75: Hối hận đến xanh ruột




Editor: Puck

Vương Lâm Siêu nói xong, thậm chí không chờ chị em nhà họ Diêu có phản ứng gì, đã bước nhanh chạy về chiếc xe đông lạnh cỡ nhỏ màu trắng cách đó không xa, nói câu gì đó với người đang dỡ hàng, nhanh chóng chạy lại, cười cười nói với ba chị em nhà họ Diêu: “Này, xem như gặp người cùng quê, chúng ta ra khỏi chợ, tùy tiện tìm một chỗ ngồi đi?”

Thái độ của Vương Lâm Siêu, giống như chưa bao giờ xảy ra chuyện không vui, bọn họ chỉ giống như vô tình gặp được người quen cùng quê.

Làm chị cả, Diêu Tiểu Đông hơi do dự, hơi khó xử nói: “Không cần đâu, cậu còn bận việc của cậu, chúng tôi chỉ tùy tiện đi dạo.”

“Hàng cũng giao gần xong rồi, tôi để đồng nghiệp đưa xong về trước, không cần chờ tôi.” Vương Lâm Siêu vẫn tươi cười, dáng vẻ rất vui vẻ, “Nếu không, mấy người đi đâu? Tôi đi dạo cùng. Đường Thượng Hải bây giờ, tôi hầu như đều biết.”

Cái này...

Xe ba gác đằng sau đã thúc giục, bọn họ chặn đường nói chuyện không tốt, Diêu Tam Tam liếc chị cả chị hai, dứt khoát nói: “Được rồi, tìm chỗ nào nghỉ chân cũng tốt.”

Đoàn người vừa nói chuyện, Vương Lâm Siêu dẫn họ đi về hướng bắc, ra khỏi chợ không xa, anh kêu họ vào một quán trà. Một gian quán trà rất bình thường, thời gian này không có ai, bên trong cũng yên tĩnh.

“Mấy người... Ăn cơm chưa?” Ba chị em ngồi xuống, Vương Lâm Siêu ngập ngừng cười, hỏi một câu.

Đồng hồ tinh sảo bắt mắt treo trên tường, mới qua mười giờ sáng, anh hỏi như vậy là sao?

“Thời gian này ăn cơm gì?” Diêu Tam Tam đùa giỡn.

“... Vậy mấy người gọi đồ uống thôi.” Vương Lâm Siêu ngượng ngùng cười cười, sờ sờ đầu, “Tôi phải gọi chút đồ ăn, buổi sáng ra ngoài gặm hai bánh bao, ngay cả nước nóng cũng không chú ý uống, không ngại chứ?”

Mỗi chị em gọi một ly trà sữa, rồi ngồi yên lặng, nhất thời không tìm được gì để nói, Vương Lâm Siêu kêu một canh thập cẩm, lại cố ý gọi một đĩa trái cây cho ba chị em nhà họ Diêu.

Nhìn Vương Lâm Siêu, Diêu Tam Tam cảm nhận được biến hóa thật lớn của anh ta. Vương Lâm Siêu ban đầu, là con trai độc nhất của một gia đình giàu có nông thôn, trẻ trung, đơn thuần, không trải qua mưa gió gì. Mấy năm đi làm ma luyện trong cuộc sống, khiến cho anh trước mắt thành thục sáng sủa rất nhiều.

“Thật trùng hợp, không nghĩ tới có thể đụng phải mọi người ở đây.” Vương Lâm Siêu cảm khái nói, “Mỗi ngày tôi đều đến đây giao hàng, có lúc một ngày có thể tới hai chuyến. Vừa rồi liếc cái đã thấy mọi người, vẫn hơi không thể tin được. Mọi người tới chợ thủy sản làm gì?”

“Đi dạo xem một chút.” Diêu Tam Tam nói, “Trong nhà chúng em nuôi cá chạch bùn, nên thuận tiện tới xem chút tình huống. Hình như cá chạch bùn bán không nhiều.”

“Thượng Hải bán cá chạch bùn, còn chưa tới lúc nóng. Bây giờ bên này đang lưu hành lẩu cá chạch bùn, phương pháp thưởng thức kiểu Tứ Xuyên, Trùng Khánh, trời lạnh chút nữa, cá chạch bùn sẽ bán chạy rồi. Thứ này bình thường đều là quán ăn lấy hàng trực tiếp, ông chủ chỗ anh làm, làm kinh doanh nhập khẩu hải sản, quán ăn lớn một chút, đều giao hàng tận nơi. Mặc dù quán ăn nhỏ, cũng đã sáng sớm đến chợ lấy hàng, lúc này em xem trong chợ, không nhiều lắm.”

Vương Lâm Siêu nói xong thì cười, lộ ra hàm trăng trắng tinh, “Chuyện này anh quen thuộc. Chỉ có điều trong nhà em nuôi cá chạch bùn, có thể có bao nhiêu? Đường xá quá xa, thật sự không đáng bán sang bên này.”

Anh hiển nhiên đánh giá thấp, chỉ cho rằng nhà họ Diêu nuôi chút cá chạch bùn, nhiều lắm xấp xỉ chừng một ngàn cân thôi.

“Cũng không tính là ít.” Diêu Tam Tam cười, “Năm nay đoán chừng khoảng một hai vạn cân thôi. Sau này có thể còn nhiều nữa.”

“Một hai vạn? Nhiều như vậy!” Lần này Vương Lâm Siêu kinh ngạc, ngay sau đó có nét mặt suy nghĩ sâu xa, “Đến mùa đông, thứ này sẽ bán chạy. Anh sẽ không giải thích nhiều, cá chạch bùn bên Thượng Hải này, phần lớn đều từ phía Chiết Giang mang tới, nuôi dưỡng. Giang Chiết, Lưỡng Quảng, bình thường người phương nam thích ăn thứ này.”

Diêu Tam Tam đột nhiên thấy xúc động, không ngờ tình cờ đụng phải Vương Lâm Siêu, anh ngược lại hết sức quen thuộc mặt thủy sản này. Cô cười nói: “Bây giờ ngược lại anh quen thuộc về phương diện này rồi.”

“Haizzz, hai năm qua, anh đều đi theo ông chủ kinh doanh hải sản, cả ngày khắp người mùi cá, không khác mùi cá muối lắm.” Vương Lâm Siêu cười tự giễu.

“Em thật sự có thể lấy ra hai vạn cân cá chạch bùn, ngược lại thật sự có thể tới Thượng Hải thử một chút, dù sao nơi này thị trường lớn. Nếu không -” Vương Lâm Siêu trầm ngâm một lúc, anh lướt qua nhìn từng chị em, mới nói: “Em cho anh thử một chút?”

“Anh?” Đến lượt Diêu Tam Tam kinh ngạc, “Anh định tự mình ra ngoài làm ăn?”

“Cũng là cơ hội.” Vương Lâm Siêu cười, “Hai năm qua anh cũng coi như quen thị trường thủy sản rồi, cũng đâu thể cả đời làm công! Anh vốn cũng có chút tính toán, thị trường bây giờ, chỉ cần em không thăm dò rõ chi tiết, dù làm quán nhỏ cũng có thể làm ra tiền, ông chủ của anh nhập khẩu hải sản, tiền giấy rất nhiều mà lợi nhuận rất nhiều, người nhìn cũng trông mà thèm. Bây giờ nhà làm kinh doanh thủy sản bên này, anh quen thuộc rất nhiều. Nếu em cảm thấy được, chúng ta tìm cơ hội nói tỉ mỉ.”

Hợp tác với Vương Lâm Siêu? Diêu Tam Tam lưỡng lự, sao quanh đi quẩn lại, quấn đến chỗ này rồi?

Nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại, chuyện ban đầu đã qua hơn hai năm, không chừng Vương Lâm Siêu này đã kết hôn thành gia, chỉ là làm ăn thôi, có thể thử xem.

“Vậy, cũng được.” Diêu Tam Tam nói.

“Ừ, chờ thêm chút nữa, anh tìm em liên lạc.”

Hai người trò chuyện như vậy, Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải ngồi bên cạnh vẫn không nói lời nào.

Vương Lâm Siêu và Diêu Tam Tam lại tùy ý hàn huyên mấy câu, đột nhiên nhìn Diêu Tiểu Cải cười nói: “Tiểu Cải bây giờ chắc đã kết hôn rồi?”

Diêu Tiểu Cải bất ngờ bị điểm đến, thoáng ngẩn ra, sau đó trả lời một câu: “Đang suy nghĩ!”

Lời nói mơ hồ này, Diêu Tiểu Cải tự nhiên không muốn nói cho anh ta, tôi còn một đối tượng! Hơn nữa – Đúng là cô đang suy nghĩ.

Nhưng mà Vương Lâm Siêu vừa nghe, lại cho rằng cô đang suy nghĩ chuyện kết hôn rồi. Cô gái nông thôn, ngoài hai mươi, nên kết hôn.

“Anh chỉ có mỗi năm về nhà mấy ngày, không biết tin tức của em.” Vương Lâm Siêu vẫn cười như cũ, ánh mắt lại rơi vào cái ly trên tay, “Chúc phúc cho em!”

Xem ra có thể kêu Lục Cạnh Ba tăng nhanh tốc độ rồi. Diêu Tam Tam thầm nghĩ.

Lúc ba chị em trở về, Dương Bắc Kinh và Lục Cạnh Ba đứng đón. Dương Bắc Kinh lôi kéo vợ, cẩn thận hỏi, nhìn qua xem lại. Lục Cạnh Ba vẫn ôn hòa lịch sự như cũ, nhưng sắc mặt lại thoáng u sầu. Người khác có thể không chú ý đến, nhưng Diêu Tiểu Cải lại nhạy cảm nhận ra, “Anh có chuyện gì hả?”

Diêu Tam Tam đi đầu, tránh dính lấy mấy người này.

Dương Bắc Kinh kéo vợ cũng đi phía trước, Diêu Tiểu Cải và Lục Cạnh ba đi phía sau, Diêu Tiểu Cải đột nhiên hỏi Lục Cạnh Ba một câu.

“Ông nội anh ngã bệnh.”

“... Ông cụ sao rồi?”

“Lớn tuổi.”

Trong lời Lục Cạnh Ba mang theo lo âu và bất đắc dĩ. Lớn tuổi, có một số việc không có cách nào, một khi ngã bệnh, khó tránh khỏi khiến cho người ta lo lắng. Cha mẹ Lục Cạnh Ba ly dị, sau khi cha tái hôn, anh vẫn sống cùng ông nội, nghe được ông nội bị bệnh, khó tránh khỏi lo lắng trùng trùng rồi.

“Vậy anh nhanh về xem một chút!”

“Ừ, tối hôm qua mới nhận được điện thoại.” Lục Cạnh Ba nói, “Anh báo cơ quan xin nghỉ, định đi về. Xem chút tình huống rồi nói sau.”

“... Sẽ không có chuyện gì.” Diêu Tiểu Cải không thể làm gì khác hơn là an ủi anh như vậy.

Xế chiều hôm đó Lục Cạnh Ba lên đường về nhà, vài ngay sau gọi điện thoại cho Diêu Tiểu Cải, nói bệnh tình ông cụ ổn rồi, sẽ không có chuyện lớn gì, đoán chừng mấy ngày nữa anh sẽ trở lại. Nhưng mà một tuần lễ trôi qua, Lục Cạnh Ba lại không trở lại.

Lục Cạnh Ba không trở lại, Vương Lâm Siêu lại trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.