Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 47: Chương 47: PHẢI XUI XẺO




Diêu Tam Tam bị Vương Tiểu Mãng kềm kẹp, để thoát thân, cô tìm cơ hội đá ngã giỏ bánh quẩy, xốc đổ vỉ bánh bao hấp, lật ngược bàn bán tào phớ, làm náo loạn cả con phố nhỏ.

“Ô… Ô… vui quá! Vui quá!

Diêu Tam Tam nghĩ, cô gây náo loạn như vậy, đương nhiên người ta sẽ phải giữ chặt bọn họ lại không cho đi, Vương Tiểu Mãng sẽ không thể bắt cô đi. Hơn nữa, cô chỉ là một đứa bé, lại còn bị nói là “không bình thường”, mấy người kia nói chung sẽ không làm khó cô, tất nhiên sẽ tìm Vương Tiểu Mãng – người tự xưng là người nhà cô để đòi tiền. Cứ cho là mấy người chủ sạp muốn làm khó tạm giữ cô, thì vẫn tốt hơn bị Vương Tiểu Mãng bắt đi!

Không ngoài dự đoán, mấy người bị đổ đồ rối rít chặn Vương Tiểu Mãng lại yêu cầu đền tiền. Vương Tiểu Mãng có miệng mà không nói được.

“Cũng không phải tôi làm, đừng có tìm tôi chứ!”.

“Cậu không phải nói nó là em vợ cậu sao? Đầu óc nó không bình thường, lật đổ bánh tiêu của tôi, cậu không đền thì ai đền?”.

“Tôi… tôi đâu có liên quan gì với nó, nó thật sự không phải em vợ tôi!”.

Nghe Vương Tiểu Mãng nói vậy, người phụ nữ bán bánh bao thở phì phò nhào tới.

“Không quan hệ với cậu hả? Vậy mới nãy cậu nói cái rắm gì? Nó gây họa, cậu không đền thì ai đền? Muốn trốn nợ hả?”.

Đám chủ quán vây quanh Vương Tiểu Mãng, tranh cãi ầm ĩ. Diêu Tam Tam muốn đúng là hiệu quả này, đạp hư đồ người ta, đương nhiên người ta phải giữ chặt họ không cho đi!

Ngay lúc mấy người nọ vây quanh Vương Tiểu Mãng đòi tiền, không ai chú ý đến đứa trẻ “không bình thường” Diêu Tam Tam. d˛đ˛l˛q˛đ. Diêu Tam Tam thừa dịp này, như một làn khói vọt khỏi con phố nhỏ chui vào một khu nhà ở. Cô chạy tới chạy lui, chỉ nhắm vào một hướng, chạy thẳng về hướng đông, đường xá thường sẽ luôn thông nhau đúng không? Chỉ cần tìm được con lộ lớn lúc bọn họ tới, là cô có thể tìm được Bào Kim Đông rồi.

Tìm được Bào Kim Đông làm gì? Hay cô nên đi báo cảnh sát trước nhỉ? Năm ấy, báo cảnh sát cũng không có dễ dàng như bây giờ, ngay cả đồn cảnh sát ở đâu cô cũng không rõ. Diêu Tam Tam không dám dừng lại, cô chạy một mạch cho tới khi đến được lộ lớn, từ lộ lớn đi đến chỗ tách ra với Bào Kim Đông, lại đợi một lát, mới nhìn thấy Bào Kim Đông đánh xe lừa đi tới.

Cả người Diêu Tam Tam buông lỏng, dựa vào hàng cây bên đường, không còn chút hơi sức nào nữa. Bào Kim Đông vội vàng đánh xe trở lại, nhìn thấy Diêu Tam Tam dựa vào cây, mặt nhỏ đỏ bừng há miệng thở dốc.

“Sao vậy Tam Tam?”. Bào Kim Đông hỏi cô, “Không mua được xe đạp hả?”.

“Haiz… đừng nói nữa, sao giờ anh mới tới?”.

“Thật không khéo, trước anh có hai người đến bán cá trê nên phải đợi lâu một chút”. Bào Kim Đông nói, “mới sáng sớm mà sao em nóng thành thế này rồi?”.

Diêu Tam Tam leo lên xe lừa, mềm nhũn dựa vào xe, nói: “Đừng nói nữa, em mới gặp phải Vương Tiểu Mãng, thiếu chút nữa bị gã bắt đi rồi”.

“Vương Tiểu Mãng?”. Bào Kim Đông không biết người này, dù sao cũng chẳng phải chuyện vui vẻ gì nên Diêu Tam Tam không có kể cho hắn nghe, “Vương Tiểu Mãng là ai? Sao lại muốn bắt em!”.

“Vương Tiểu Mãng… ôi, một hai câu không thể nói rõ, là một gã du côn xấu xa, đợi lát nữa sẽ từ từ kể cho anh biết, làm em sợ muốn chết…” Diêu Tam Tam cố gắng nói một cách đơn giản cho Bào Kim Đông biết chuyện mới phát sinh, rồi hỏi hắn: “Anh nói xem em phải làm sao bây giờ? Báo cảnh sát được không!”.

“Trời, sao không nói sớm!”. Bào Kim Đông vẫy dây dương, hét một tiếng, đánh xe lừa đi về phía chợ vật liệu, vừa vẫy dây cương đánh xe, vừa quở trách cô: “Kêu chờ anh đi chung mà không chịu, thiếu chút nữa xảy ra chuyện rồi thấy chưa?”.

“Anh Kim Đông, theo anh thì em phải làm sao bây giờ?”.

“Để xem một chút rồi tính. Nếu không tìm cách trị gã, thì sau nãy sẽ lại gặp họa”. Bào Kim Đông suy nghĩ một chút, rồi nhét dây cương vào tay Diêu Tam Tam, nói: “Em ở đây chờ anh, đừng có chạy lung tung, anh đi một chút anh trở lại”.

Bào Kim Đông rất nhanh đã chạy đến con phố nhỏ, trên đường vẫn hỗn loạn như cũ, dưới đất đầy bánh quẩy, bánh bao bị giẫm bẹp, cuối phố là một nhóm người vây quanh nhau, loạn cào cào. d˘đ˘l˘q˘đ. Bào Kim Đông chen vào nhìn thử, thiếu chút nữa đã bật cười.

Một người đàn ông trên dưới ba mươi tuổi, đang ngồi dưới đất la lối om sòm, một bên ống quần xắn cao thật cao, nhìn lên đùi, đỏ rực cả mảng lớn. Vẻ mặt người đàn ông nọ đưa đám, còn vừa chửi tục vừa cãi vã với ông lão bán bánh quẩy.

“Ông mẹ nó làm tôi bỏng thành như vầy, ông phải đền tiền thuốc cho tôi!”.

“Mày mẹ nó còn xô tao té bị thương đây, đạo lí không nói đi, mày không tự thấy mày đuối lý hả”.

. . . . . . . . . . . .

Bào Kim Đông đứng cạnh đấy một lúc, ước chừng nghe được rõ ràng chuyện sau đó.

Sau khi Diêu Tam Tam chạy mất, chủ quán bị tổn thất tự nhiên níu lấy Vương Tiểu Mãng không thả, nhao nhao đòi gã phải bồi thường. Vương Tiểu Mãng ngay từ đầu đã ăn vạ, thề thốt nói mình không biết Diêu Tam Tam, nhưng mấy người kia làm sao tin gã? Còn hỏi ngược lại gã, nếu mày không quen nó, thì mày bắt con gái người ta để làm gì? Vương Tiểu Mãng không thể nói rõ được, lại có tật giật mình, sợ gây động tĩnh quá lớn, không thể làm gì khác hơn là đồng ý bồi thường. Nhưng gã móc cả người, chỉ tìm được mấy đồng bạc.

Có mấy đồng thì đền được cái khỉ gì chứ! Chủ quán tức không chịu được, vây quanh gã, nói qua nói lại liền bắt đầu động thủ, chủ quán nhiều người, Vương Tiểu Mãng bị đẩy ngã chỏng vó. Vương Tiểu Mãng kia cũng là một kẻ độc ác, chó cùng rứt giậu, hắn đứng lên, đột ngột xô ngã ông lão bán bánh quẩy, ông lão dưới cơn nóng giận, xoay người múc một muôi dầu chiên lớn, giương tay rưới lên chân Vương Tiểu Mãng, từ trên đùi chảy xuống bàn chân. Dầu sôi hắt lên đùi, bộ dạng đó không cần phải tưởng tượng nữa.

Ông lão bán bánh quẩy còn đương cãi nhau không dứt với Vương Tiểu Mãng, Vương Tiểu Mãng nói mình bị thương nặng, mà ông lão bán bánh quẩy cũng uất ức, ông tổn thất cả giỏ bánh không nói, mà Vương Tiểu Mãng lại còn không nói lí, đánh ngã ông, ai trách ai chứ?

Bào Kim Đông trên đường tới không khỏi nổi máu nóng trong bụng, để hắn bắt được kẻ khốn nạn đó, không một đấm đấm chết gã là không được. Bây giờ thấy bộ dạng nhếch nhác này của Vương Tiểu Mãng thì không muốn đánh gã nữa, mà chỉ muốn cười.

Thứ tạp nham này gặp phải Tam Tam, xui xẻo cũng xứng đáng lắm!

Bào Kim Đông bước ra khỏi đám người, hung ác đá vào mông Vương Tiểu Mãng một cái, rồi nói với người vây xem: “Cô bé mới nãy là em gái nhà tôi, em gái tôi hoàn toàn không quen biết gã, gã này chính là dân buôn người. Nếu không phải em gái tôi thông minh thì không biết đã bị gã bắt đi tới đâu rồi. Mọi người hãy giúp một tay, đem tên buôn người này đến đồn cảnh sát đi”.

Người vây xem nghe vậy thì ồ lên. Ra là có chuyện như vậy đấy!

Bào Kim Đông tiện tay móc ra hai mươi tệ, nói: “Đạp hư đồ của ông lão và mọi người, cũng là do em gái tôi bị ép vào đường cùng, mọi người đây coi như đã cứu em gái tôi, tổn thất này tôi sẽ bồi thường. Còn phải nhờ mọi người đi theo làm chứng, đây chính là kẻ buôn người, ban ngày ban mặt mà gã khống chế em gái tôi, muốn bắt nó đi bán”.

Bào Kim Đông nói vậy, mấy chủ quán lại có chút ngượng ngùng, có người nói: “Chuyện này cũng không thể trách cô bé kia được, may nhờ nó thông minh, nếu không thì phải bị bắt đi thật rồi. Chúng tôi cũng không đoán được là kẻ buôn người, bị nó lừa”.

“Không cần đền nhiều tiền như vậy! Tôi chỉ bị rớt bể mấy cái chén thôi, không cần đền đâu. Ai mà ngờ tới chuyện như thế đâu, cô bé kia cũng thật tội nghiệp”.

Vương Tiểu Mãng thấy thế thì hoàn toàn trợn tròn hai mắt. Người cả phố có thể chứng minh gã là dân buôn người, thì gã còn có thể làm gì? Ngay sau đó có mấy người xô đẩy, không để ý đến cái chân bị bỏng của Vương Tiểu Mãng, áp giải gã đến đồn cảnh sát. Bào Kim Đông nhìn nhóm người ầm ĩ đưa Vương Tiểu Mãng đi, liền hỏi chỗ đồn cảnh sát, rồi trở lại tìm Diêu Tam Tam trước, mang cô cùng đến đồn cảnh sát để làm chứng.

Đợi đến khi Diêu Tam Tam và Bào Kim Đông ra khỏi đồn cảnh sát, thì đã gần trưa rồi.

“Anh Kim Đông, anh nói Vương Tiểu Mãng sẽ ra sao?”.

“Không biết, anh cũng không phải quan toà, nhưng ít nhất cũng có thể bảo đảm không có trái ngon mà ăn.D,đ'l,q'đ. Cảnh sát nói gã mới ra khỏi trại cải tạo chưa tới hai tháng, mà đã gây chuyện thế này, anh thấy gã đúng là tự tìm đường chết rồi”. Bào Kim Đông ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, mặt trời giữa hè, thiêu đốt người ta như trong lồng hấp, Bào Kim Đông nói với Diêu Tam Tam:

“Giữa trưa rồi, nóng quá, tụi mình tìm chỗ tránh nắng, ăn gì chút gì đó đi. Nửa ngày trời, bụng anh đói tới lép kẹp rồi”.

Diêu Tam Tam nghe vậy, lập tức cảm thấy mình cũng đói bụng không chịu nổi, vội nói: “Theo ý anh nói đi, mình kiếm chỗ ăn no rồi lại nói. Đi mua nước uống cái đã…. Hay kem que gì cũng được, em khát nước sắp chết rồi”.

Hai người mua kem que dọc đường ăn, lại tìm một quầy bánh rán, mỗi người ăn một cái bánh rán lót bụng. Diêu Tam Tam nhớ tới xe đạp của mình, liền quyết định tới cửa hàng mua một chiếc.

Đầu thập niên chín mươi, huyện nhỏ, tuy nói là thường thấy xe lừa, nhưng đánh xe lừa đến cửa hàng, vẫn không tiện cho lắm, vì nó không có chỗ để xe. Buộc ở hàng cây ven đường thì sợ lừa lộn xộn nhào ra cản đường. Cho nên hai người mới tìm tới cửa hàng lớn nhất huyện, Bào Kim Đông không thể làm gì khác hơn, đành phải đứng bên ngoài trông xe lừa, để Diêu Tam Tam đi vào một mình.

Đợi một lát, Diêu Tam Tam dắt một chiếc xe đạp cho nữ, vui vẻ bước ra. Bào Kim Đông quan sát chiếc xe hồi lâu rồi hỏi:

“Bao nhiêu tiền?”.

“Bốn trăm mười tám tệ, hiệu Bồ câu”. Diêu Tam Tam cười hì hì, “Hơi đắt một chút, đành cắn răng, giậm chân mua đại vậy!”. Miệng nói vậy, nhưng thật ra thì trong lòng tiếc tiền muốn chết, nhưng cô đã xem qua trong cửa hàng, cũng xe giống thế này mà hiệu Phượng hoàng, phải đến bốn trăm bốn mươi tệ; dù là kiểu xe đạp nhỏ gọn đi nữa thì cũng phải hơn ba, bốn trăm tệ”.

Phải nói xe đạp ở thập niên chín mươi, có thể là do công nghệ còn chưa phát triển, nên mắc đến như vậy!

“Đẹp đấy, mua thì mua, đừng có tiếc nữa”. Bào Kim Đông nói, hắn làm sao lại không biết là cô bé này mê tiền bao nhiêu chứ?”. Giờ đi mua một cái khóa chắc chắn đi, xe mới chói mắt quá, bình thường cho dù là ở trong trường thì em cũng phải khóa đấy”.

Mua khóa cho xe, Diêu Tam Tam còn thuận tiện mua cho Tiểu Tứ một bọc kẹo ăn vặt, rồi chuẩn bị về nhà. Bốn mươi dặm đường, giữa ngày hè, nếu để Diêu Tam Tam chạy xe trở về thì ít nhiều gì cũng sẽ phải mệt mỏi. Bào Kim Đông đề nghị đặt xe mới lên xe lừa, để Diêu Tam Tam vịn, nhưng Diêu Tam Tam lại không đồng ý.

Một mặt, cô sợ xe mới đặt trên xe lừa, sẽ bị trầy xước, chỉ cần xước một chút thôi, cô cũng sẽ phải đau lòng hơn nửa ngày; mặt khác, mới vừa mua xe, cô rất muốn đạp thử.

Cứ như thế, Diêu Tam Tam đạp xe đạp mới, dưới cái nắng chiều chói chang, chạy một hơi nửa đoạn đường, cho đến khi Bào Kim Đông thấy cô vừa nóng vừa mệt, bèn đổi thành cô đánh xe lừa, Bào Kim Đông tiếp tục đạp xe về nhà.

Mới vừa đạp xe vào nhà, mấy chị em nhà họ Diêu đã vây quanh nhìn ngắm, yêu thích vô cùng. Phóng mắt nhìn quanh, các nhà trong thôn đều là xe cũ cồng kềnh, xe đạp gọn nhẹ không thấy nhiều. Tam Tam lại mua được chiếc xe đẹp như vậy, xe vừa đẹp vừa gọn nhẹ, thật sự khiến nhiều người phải hâm mộ.

Họ tự dựa vào sức mình làm ra tiền, tự dùng tiền của mình để mua xe mới, làm sao mà không vui mừng cho được! Thậm chí Diêu Tiểu Cải còn sợ xe dơ, cố ý đi mua hai cái khăn tay đẹp mắt bao hai tay cầm lại, Diêu Tiểu Đông còn tính tìm mấy tấm giấy kính tốt bọc xe lại, để tránh trầy xước.

“Tiểu Tứ, xe đạp này nhỏ, chờ mai mốt chị dạy em đạp xe”. Diêu Tam Tam hứa với Tiểu Tứ.

“Chị nói phải giữ lời nhen!”. Tiểu Tứ vui vẻ không thôi.

Chờ đến tối, Tiểu Tứ ngủ rồi, Diêu Tam Tam mới kể cho chị hai chị ba nghe về chuyện ban ngày. Diêu Tiểu Đông vừa nghe đến việc Diêu Tam Tam thiếu chút nữa bị Vương Tiểu Mãng bắt đi thì không tránh được lo lắng sinh tức giận.

“Tam Tam, bây giờ gã không thể ra ngoài nữa chứ?”.

“Em không biết nữa”. Diêu Tam Tam nói, “Ít nhất là gã tạm thời không thể ra được. Chị hai, thứ người như thế, chị không thể sợ gã, chị càng sợ gã, gã lại càng muốn hiếp đáp chị.

Diêu Tam Tam nói rồi không nhắc đến chuyện Vương Tiểu Mãng nữa, xử lí ra sao, cô cũng không có thời gian quan tâm, cô rất bận rộn, chị em nhà họ Diêu đều rất bận rộn, bận thu cá trê, nuôi dê, nuôi heo, trồng trọt, bận kiếm tiền. Hơn nữa, Diêu Tam Tam rất nhanh lại phải đi học.

Thím ba Diêu cũng không còn nhắc đến Vương Tiểu Mãng nữa, chắc là không có mặt mũi mà nói! Chỉ là từ đó về sau, Diêu Tam Tam chưa từng nhìn thấy Vương Tiểu Mãng một lần nào nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.