Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 85: Chương 85: Phò mã 2




Editor: Puck

Người hai nhà ăn cơm, hai bà mẹ chuẩn bị đủ thứ, dù sao là chuyện ván đã đóng thuyền, sau này khi kết hôn đổi giọng lại càng mất tự nhiên, chi bằng kể từ bây giờ để cho hai đứa nhỏ đổi giọng luôn. Vì vậy trong tiếng cười của anh chị em trong hai nhà, Bào Kim Đông đổi giọng gọi Diêu Liên Phát và Trương Hồng Cúc là cha và mẹ, Diêu Tam Tam cũng theo đó gọi cha mẹ Bào là “Cha mẹ.”

Nhưng mà Bào Kim Đông và Diêu Tam Tam vừa đính hôn cũng không có thời gian nói chuyện yêu đương, tán gẫu cả ngày cũng không nhiều, bên này tiệc rượu vừa kết thúc, cha Diêu và cha Bào uống nhiều đang dựa nghiêng trên ghế khoác lác, tiểu Tứ cười hì hì chạy vào gọi bọn họ.

“Anh rể cả, anh rể hai, anh ba!” Tiểu Tứ vừa kêu đã chạy tới, khoe mẽ kéo cánh tay Bào Kim Đông, “Ra ngoài làm việc, đưa bàn đến rồi!”

Nếu Bào Kim Đông kén rể đến nhà họ Diêu, sau này tiểu Tứ chính đáng hợp tình gọi anh là anh ba, không gọi anh rể.

Hai mươi tám tháng chạp Diêu Tiểu Cải lấy chồng, ngày mai là hai mươi bảy, bạn bè thân thích sẽ đến đưa quà cưới rồi, nhà họ Diêu đương nhiên muốn bày tiệc mừng chiêu đãi.

Bàn ghế trong nhà chắc chắn không đủ dùng, trấn trên có tiệm kinh doanh cho thuê bàn ghế, chuyên môn cho người ta thuê mở tiệc dùng. Do đó, người ta đưa tới.

Tiểu Tứ vừa kêu, Dương Bắc Kinh, Lục Cạnh Ba và Bào Kim Đông ba người đàn ông nhanh chóng đi ra ngoài, người đưa bàn tới là một thanh niên, lái máy kéo đưa đến.

Vài người ra tay chuyển bàn ghế xuống, sắp xếp địa điểm phù hợp dọn xong.

Chị em nhà họ Diêu đương nhiên không làm việc nặng như vậy, đều bận rộn quét dọn dọn dẹp.

Những chuyện lặt vặt này, cần người trong nhà làm. Ngày mai quà cưới không giống vậy, người trong nhà chỉ cần tiếp đãi người thân bạn bè, có mời mấy nhà có giao tình tốt bền chắc phụ trách chuyện vặt như rót nước, bưng thức ăn, dọn dẹp.

Dương Bắc Kinh định đi theo làm giúp việc vui, chắc chắn đầu bếp chính không đến tay, nên mời hai đầu bếp chuyên môn phụ trách tiệc mừng, bàn ghế vừa dọn xong, đầu bếp theo giao hẹn đã tới, bắt đầu dựng bếp lò, chuẩn bị món ăn. Thật tốt, đã xong một chuyện.

“Ngày mai càng bận rộn hơn, nhiều người.” Dương Bắc Kinh cười nói, “Ngày mai bận rộn, chỉ có điều chờ cậu đưa tiểu Cải đi, tụi anh thoải mái rồi.”

“Vậy tối nay em chạy xe đưa cô ấy đi thôi, mọi người đỡ phải bận rộn.” Lục Cạnh Ba nói đùa.

“Bỏ trốn bớt việc nhất!” Bào Kim Đông trêu ghẹo người sắp đảm nhiệm anh rể hai, “Anh tính toán thử một chút?”

“Cậu đi luôn đi!” Lục Cạnh Ba cười.

“Này, anh nói ba người chúng ta, tối nay anh lấy chút đồ ăn, ba chúng ta họp mặt.” Dương Bắc Kinh nhỏ giọng đề nghị.

Bào Kim Đông vừa nghe, chậc một tiếng: “Còn uống hả? Buổi trưa em uống không ít.”

“Coi như vĩnh biệt đời độc thân cho Cạnh Ba.” Dương Bắc Kinh nói, “Dù sao bây giờ phòng nhiều, uống say rượu tối nay ở đây. Chỉ có điều Cạnh Ba cậu cẩn thận một chút, uống say vợ cậu sẽ vứt cậu vào trong bãi nhốt dê.”

Năm đó Diêu Tiểu Đông “Đổi đại khải” hạ sính lễ, Dương Bắc Kinh uống hơi nhiều rượu, Diêu Tiểu Cải nói giỡn một câu, trong nhà không có chỗ ở, kêu anh rể cả đi bãi nhốt dê ngủ một đêm thôi. Do đó, Dương Bắc Kinh nhớ chuyện này, lấy ra nói giỡn.

Bên này ba người cười cười nói nói làm việc, bên kia chị em nhà họ Diêu cũng thu xếp đồ đạc, đồ cưới phải xếp ngay ngắn, chuẩn bị chỗ thu quà cưới điểm tâm, phải dọn chỗ quà tặng.

Ba chị em vừa bận rộn cũng vừa nói vừa cười, Diêu Tam Tam nhanh mắt nhìn thấy trên ngón tay chị cả nhiều thêm một nhẫn vàng sáng long lanh, nên hỏi chị: “Chị cả, mua khi nào?”

“Hôm trước lúc đi thành Niệm mua.”Diêu Tiểu Đông cười đến ngọt ngào, “Anh rể em nói, hai em đều đã có, chị không có, nhất định mua cho chị một cái.”

Lúc này tiểu Tứ đã chạy tới, cười hì hì mật báo: “Mấy người anh rể cả nói, tối nay muốn cùng nhau uống rượu, từ biệt đời độc thân cho anh rể hai.”

Diêu Tiểu Cải bĩu môi: “Từ biệt đời độc thân? Uống say ném toàn bộ vào bãi nhốt dê đi.”

Hai mươi bảy tháng chạp, người một nhà quả nhiên bận tối mày tối mặt.

Người tới tặng quà cưới gần như đều là khách nữ, theo như tập tục mang theo điểm tâm. Chiêu đãi khách nữ, bình thường đều là em gái, chị dâu của cô dâu, vì vậy công việc của Tam Tam và tiểu Tứ cực kỳ lu bu.

Từ giữa trưa đã có khách tới, tới tận đêm rất khuya, Diêu Tam Tam và tiểu Tứ mới có thể đi ngủ.

Trương Hồng Cúc đứng trong nhà chính, rất không cao hứng nói với mấy cô con gái: “Con xem những người này làm chuyện gì! Thím hai, thím ba các con bận rộn không đến giúp thì thôi, quà cưới cũng không tới tặng, thím hai con sai Nhị Văn tặng hai bịch điểm tâm, ba mươi đồng. Thím ba con cũng sai Hồng Hà, cũng tặng lễ giống vậy, bà nội con dứt khoát không có quà tặng. Hôm nay mẹ còn mời ông nội con uống rượu, bà nội con lại làm được chuyện này!”

“Mẹ à, bà không đến coi như thôi đi, chẳng lẽ mẹ còn một lòng muốn gọi bà tới?” Diêu Tiểu Cải nói.

“Nhưng bà dựa vào đâu mà không đến tặng quà cưới? Không có tình người, cháu gái ruột lấy chồng.” Trương Hồng Cúc cực kỳ căm phẫn, “Không phải bà muốn cho Tam Văn làm con thừa tự, mẹ không đồng ý sao? Quà tặng lễ mừng năm mới, mẹ cũng tặng, cha con tặng một miếng thịt lớn, một trăm đồng đó, bà lại không tới cho tiểu Cải quà cưới. Mẹ không phải tham tiền của bà, không phải tham đồ của bà, đã nói chuyện họ làm, thật sự không có tình người.”

“Con thấy không đến vừa đúng, tránh khỏi bà lại sinh sự.” Diêu Tam Tam nói, “Bà nội không khiến chúng ta ngột ngạt, trong lòng bà không thoải mái. Về sau chúng ta cách xa bà một chút. Về phần thím hai thím ba, không phải mẹ càng dễ xử lý? Chờ đến mùng sáu đầu năm Đại Văn kết hôn, mẹ cũng kêu người nào đó đưa ba mươi đồng đi, không được sao?”

Anh em trong gia tộc ở nông thôn, mặc dù bình thường náo lớn náo nhỏ, chuyện vui chuyện tang cũng nên lui tới, nếu không thật sự có thể đoạn tình. Diêu Tam Tam lại cảm thấy, chung đụng như thế, thà rằng không lui tới mới tốt.

Trong tiếng chiêng trống rung trời, xe hoa của Lục Cạnh Ba đến đón cô dâu vững vàng dừng trước cửa lớn nhà họ Diêu, trước đó có người xuống xe, đốt một bánh pháo, đây là đang “Thúc giục”, nói cho cô dâu trong phòng, chú rể tới cửa, cô dâu nhanh chóng trang điểm ăn mặc đi! Pháo thúc giục này phải đốt ba lần: Lần thứ nhất, cô dâu rửa mặt chải đầu; lần thứ hai, cô dâu thay quần áo cưới; lần thứ ba, thúc giục cô dâu ra cửa.

“Ba giục bốn mời” không thể không có đạo lý, đoàn xe vừa đến cửa, thừa dịp ba giục bốn mời này, người giúp chuyện vui nhanh chóng mang đồ cưới ra xe.

Nhà họ Diêu tặng đồ cưới hồi môn phong phú như vậy, Lục Cạnh Ba đã cân nhắc trước, mang theo một chiếc xe tải có thùng xe không mui, mỗi một món đồ cưới được nhấc ra từ trong sân, treo hồng treo xanh, lại dùng sợi dây đỏ gói chặt.

Mỗi lần mang đồ cưới ra, những người xem náo nhiệt đều chậc chậc ra tiếng. Còn có nhiều người biết nói, nhà họ Diêu cho chú rể mang tất cả tiền lễ hỏi “tiểu khải”, “đại khải” về, cái khác chắc chắn trả lại một số cho cô dâu áp đáy hòm, chắc hẳn số lượng không ít.

Sau ba giục bốn mời, cô dâu được nuông chiều cuối cùng chuẩn bị xong, đồng ý ra cửa.

Chú rể vội chạy nhanh qua nghênh đón.

Diêu Tiểu Cải mặc một bộ đồ đỏ, mời thợ trang điểm ở trấn trên tới trang điểm, cả người cực kỳ chói lọi, xinh đẹp, giống như ngôi sao trên lịch treo tường, Lục Cạnh Ba vừa tiến tới, đôi mắt lập tức dán trên người cô dâu.

Theo như phong tục, chị em gái lấy chồng, muốn anh em trai nhà mẹ cõng lên xe. Theo đó chú rể cũng phải chuẩn bị chút tiền lì xì cho anh em vợ.

Vì vậy, Bào Kim Đông cố ý cản Lục Cạnh Ba: “Anh rể hai, lấy tiền lì xì ra!”

Diêu Tiểu Cải nhìn Bào Kim Đông, kiêu ngạo hất cằm lên hỏi: “Kim Đông, cậu bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi hai, sao vậy?”

“Chị hai mươi mốt.” Diêu Tiểu Cải cười hả hê không ngừng, “Ngoan, gọi chị hai.”

“Vâng, anh rể hai, em đây phải cõng chị hai lên xe!” Bào Kim Đông nắm tay đấm đấm Lục Cạnh Ba, vẻ mặt chế nhạo, nói xong đưa tay định kéo Diêu Tiểu Cải.

Lục Cạnh Ba sao có thể để cậu ta đụng phải! Vội vàng chụp một bao lì xì vào trong tay Bào Kim Đông, đẩy Bào Kim Đông ra, tự mình ôm lấy vự đi, bạn bè người thân vây quanh xem náo nhiệt lập tức cười ầm lên.

Cửa chính nhà họ Diêu vang lên tiếng pháo lần thứ tư.

Dây pháo lần này, dài hơn ba lần pháo trước, đì đùng vang lên không ngừng, xe hoa đón pháo, chậm rãi rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.