Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 81: Chương 81: Vàng khảm ngọc 2




Editor: Puck

Bào Kim Đông cũng không tức giận, xoay tay lại, giữ chặt eo cô kéo cô ngồi xuống bên người, “Em nói khi còn bé em là cô nhóc ngoan ngoãn, sau mấy năm nay nuôi dưỡng thành trái ớt nhỏ rồi hả?” Bào Kim Đông vô tình cười cười, “Anh là một đấng mày râu, làm lính trên núi hoang ba năm, em cho anh là giấy bồi sao? Làm gì có quá lo lắng, đây không phải vẫn tốt đẹp trở về sao!”

Diêu Tam Tam nhìn anh chằm chằm, im lặng, định không để ý đến anh, ngồi đó dẩu môi giận dỗi cho anh nhìn. Thua thiệt cô còn cả ngày nhớ anh đó, người này vì kiếm vài đồng tiền, bôn ba mấy tháng này, phải ăn bao nhiêu khổ chứ! Cô không thiếu mấy đồng tiền này có được không! “Em không thiếu tiền, em đáng giá để anh chịu khổ dính vào nguy hiểm sao?”

“Bây giờ em không thiếu tiền rồi, nhưng sao em không suy nghĩ một chút, áp lực của anh lớn bao nhiêu.” Bào Kim Đông tỏ vẻ nghiêm túc, “Anh một đấng mày râu, chẳng lẽ còn tiêu tiền vợ? Đây là lòng tự ái của đàn ông có được không!”

Chủ nghĩa đàn ông! Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt phớt tỉnh của Bào Kim Đông, Diêu Tam Tam yên lặng nuốt mấy lời đến khóe miệng vào. Tính tình người đàn ông này như thế nào, cô còn không biết sao?

“Em tiểu Nha này, thiệt thòi anh mỗi ngày chịu khổ vất vả, cũng không ngủ yên ổn mấy lần, chỉ nghĩ tới trở về đính hôn thôi, nào nghĩ tới phản ứng của em như vậy. Thật không sợ anh đau lòng sao!” Bào Kim Đông quở trách cô.

“Đau lòng?” Diêu Tam Tam nhéo nhéo cánh tay anh.

“Đau lòng.”

“Đau lòng thật hả?” Diêu Tam Tam dứt khoát dính lấy cánh tay anh.

“Đau lòng thật.”

“Vậy... Anh tốt nhất đau lòng đi!” Diêu Tam Tam cười hì hì ngó khuôn mặt kia, tay nhỏ bé nhéo cánh tay cứng rắn của anh, thấy anh còn giả bộ không để ý đến, dứt khoát nghiêng người dựa vào trên người anh, nhìn chân trời phía tây mặt trời sắp xuống núi, khẽ đung đưa thân thể, dương dương tự đắc.

Bào Kim Đông rút tay ra, dùng sức, kéo cô đang ngửa mặt vào trong ngực, để cho cô gối lên cánh tay mình, ôm cô cùng nhau lắc lư.

Dưới trời chiều, một hình ảnh ấm áp.

“Đau lòng anh rồi hả?”

“Người nào đau lòng anh!”

“Tiểu Nha, chúng ta đính hôn đi!”

“Ừ, chờ việc cưới xin của chị hai xong đã.”

Bào Kim Đông cảm khái, động tác của lão Lục khá nhanh!

“Anh cũng đừng xem thường anh rể hai, một giây trước anh ấy tự mình cầu hôn, một giây sau để cho cha mẹ em đồng ý nhanh chóng gả chị hai cho anh ấy.” Diêu Tam Tam nhớ tới khoảnh khắc quan trọng, vội vàng nói với Bào Kim Đông, “Anh rể hai quỳ xuống, khi nào anh cũng làm một lần?”

Bào Kim Đông toét miệng cười: “Em chậm rãi chờ đi, nhất định có cơ hội.”

Lại nói nhà họ Diêu, sau khi Tam Tam để Bào Kim Đông đưa đi, những người khác tiếp tục chuẩn bị món ăn, dọn dẹp quét tước.

Đang bận rộn, trong nhà chính, Trương Hồng Cúc và Diêu Liên Phát đột nhiên náo loạn lên.

Mấy chị em lấy làm sợ hãi, vội vàng bỏ việc xuống đi lên nhà chính. Thời gian quan trọng, hai người cãi vã không được tốt!

Muốn mời bậc bề trên, người một nhà đã thông báo sớm một chút. Đầu buổi chiều, Diêu Liên Phát tự mình đi mời ông cụ Diêu, khi trở về sắc mặt chân chừ nói với Trương Hồng Cúc, bà nội Diêu cho Tam Văn làm con thừa tự nhà mình.

“Thằng cả à, con là con lớn nhất, con nói mẹ có thể không đau lòng con sao? Mẹ có vài lần sốt ruột ồn ào, còn không phải lo lắng con không có con trai sao? Mẹ với cha con, em hai con thương lượng, cho Tam Văn làm con thừa tự cho con, thằng hai nhiều con trai, kêu nó đưa một đứa cho con, dù sao vẫn là huyết mạch nhà họ Diêu, tốt xấu có người dưỡng lão tống chung * cho con, chờ sau con trăm tuổi, cũng có người hóa vàng mã viếng mồ mả cho con?”

(*) dưỡng lão: phụng dưỡng lúc về già, tống chung: lo ma chay lúc lâm chung.

Bà nội Diêu nói những lời này, nói lời khẩn thiết, dáng vẻ tận tình khuyên bảo.

Diêu Liên Phát ngó ông cụ Diêu bên cạnh, ông cụ Diêu đứng tại chỗ không lên tiếng, chỉ hút thuốc lá gật gật đầu.

Diêu Liên Phát lại nhìn hai em trai, vì nói lời này, bà nội Diêu phải cố ý gọi thằng hai thằng ba đến. Chú ba Diêu vẻ mặt chất phác, dáng vẻ chẳng liên quan đến em. Còn chú hai Diêu?

“Chú hai, ý của chú là?” Diêu Liên Phát hỏi.

“Em nghe mẹ sắp xếp. Anh cả không có con trai, em đưa cho anh một đứa. Đại Văn mẹ nói rồi, nếu anh ngại Tam Văn nhỏ, không thể lao động, vậy cho anh Nhị Văn cũng được.”

Nghe chú hai Diêu nói lời này, rõ ràng thật tình cho rằng đây là một chuyện tốt, không phải sao?

Ông đưa cho anh cả một đứa con trai, nhà anh cả có hậu, có thể nối tiếp hương hỏa. Hơn nữa, nhà anh cả có tiền, Tam Văn cho làm con thừa tự nhà anh cả, chắc chắn không thiệt thòi – đây là nguyên văn lời thím hai Diêu.

Cho nên ở trong lòng chú hai Diêu, đây đều là chuyện tốt càng thêm tốt.

Diêu Liên Phát ngồi chồm hổm ở đó hút thuốc, bà nội Diêu lại lên tiếng: “Thằng cả à, chuyện này con cũng không thể tai mềm được. Tiểu Đông con không giữ lại, tốn số tiền gả con bé; tiểu Cải con không giữ lại, con xem xe đồ cưới này sẽ kéo đi; còn Tam Tam, sớm muộn gì cũng tìm nhà chồng cho mình, trong thôn có ai mà không biết? Ba đứa con gái này, không một nhà nào chọn ở rể, chẳng lẽ con định trông cậy vào tương lai chỗ tiểu Tứ? Con nói nếu không cho Tam Văn làm con thừa tự cho con, tương lai con già rồi, gia sản cũng đều do mấy đứa con gái lấy hết đi, con trông cậy vào ai?”

“Đúng vậy, anh cả.” Chú hai Diêu cũng nói, “Dù cho con gái, con bé có thể dưỡng lão cho anh, nhưng con bé không thể tống chung cho anh.”

Mấy người vây quanh Diêu Liên Phát khuyên can mãi, Diêu Liên Phát rề rề rà rà nói: “Con rể tiểu Đông nói rồi, tương lai cho một đứa bé theo họ Diêu ta.”

“Con đừng nói tiểu Đông.” Bà nội Diêu tức giận nói, “Con bé đã kết hôn hai năm rồi, không hề có chút động tĩnh gì, cũng không biết có tật xấu gì. Cho dù con bé mang bầu, còn không biết là trai hay gái đâu, con có thể trông cậy vào?”

Diêu Liên Phát lắng nghe, rõ ràng động lòng.

“Bà ta muốn Tam Văn làm con thừa tự chúng ta? Bà ta tính toán gì, làm như tôi không biết? Bà ta vẫn còn nhớ thương tiền của chúng ta! Cho Tam Văn làm con thừa tự của chúng ta, nuôi lớn thành người, kết hôn thành gia thất, đều dùng tiền của chúng ta, chúng ta có thể kiếm cái gì?” Trương Hồng Cúc vừa nghe thì tức giận, lôi kéo Diêu Liên Phát nói rõ lý lẽ. “Tự ông nói đi, cháu trai cho làm con thừa tự có thể mạnh hơn con gái ruột? Tam Văn có cha có mẹ, không phải ông sinh, ông nuôi lớn nó, tốn tiền thành gia cho nó, nó cũng không thể thân thiết với ông, rốt cuộc có ích lợi gì? Ông thì kiếm tiền cho nó dùng tiền quan tâm nó.”

Thấy con gái, con rể đi vào, Trương Hồng Cúc kéo Diêu Tiểu Đông nói chuyện này, giận dữ: “Con nói bà nội con, làm chuyện gì chứ! Làm cái tính toán gì tốt chứ! Không phải bà ta nhớ kỹ chúng ta có chút tiền sao? Không mượn được tiền, lập tức nghĩ tới chiêu cho làm con thừa tự. Tiểu Cải kết hôn, chúng ta mua chút đồ cưới, tròng mắt bà nội con cũng sắp lòi ra. Có cũng là tiền hai con gái mẹ tự mình kiếm, bà ta dựa vào cái gì mà can thiệp?”

“Tôi đây không phải đang thương lượng với bà sao!” Diêu Liên Phát nói.

Không phải ông không hiểu đạo lý này, nhưng tư tưởng phong kiến “Nối dõi tông đường” đang tác quái, cho cháu trai làm con thừa tự, viết trên gia phả cũng coi như là con ông, haizzz! Nếu không lên gia phả, Diêu Liên Phát ông đã có thể không người nối dõi rồi.

“Ông vậy là đang thương lượng với tôi sao? Ông dám nói ông không có ý định này? Cũng chính là hai năm qua con gái không chịu thua kém, mới qua vài ngày ấm áp, đã bắt đầu giày vò.” Trương Hồng Cúc càng nói càng khổ sở, chuyện đau lòng trước kia lập tức vọt lên trái tim, lau nước mắt bắt đầu khóc.

“Bà nói bà xem, không phải tôi còn chưa nói gì sao? Khóc, khóc, chỉ có bản lĩnh khóc.”

“Ông còn kêu tôi? Những năm tôi đến nhà ông, trôi qua những ngày gì...” Được rồi, Trương Hồng Cúc lại bắt đầu nói quá trình cách mạng trong nhà rồi, những năm kia bà chịu bao nhiêu khổ...

Kết quả Diêu Tam Tam về đến trong nhà, đã thấy nhà náo loạn thành đoàn, Diêu Liên Phát ngồi chồm hổm trong sân, cúi đầu hút thuốc lá, Trương Hồng Cúc trong phòng khóc lóc kể lể mắng chửi, quả thật khiến người ta nhức đầu.

“Cha, giờ là thời đại nào rồi, còn có cách nói cho làm con thừa tự!” Diêu Tiểu Cải nói Diêu Liên Phát, “Cha nghĩ kỹ chưa, nếu cha đồng ý, vậy tự cha giải quyết.”

“Mẹ, mẹ cứ khóc như vậy, có thể giải quyết cái gì?” Diêu Tam Tam ở trong nhà nói Trương Hồng Cúc: “Tam Văn nó không vào được nhà chúng ta, mẹ trước hết đừng làm rộn, ngày mai là ngày tốt chị hai đổi đại khải, nhà mình yên ổn trước có được không?”

Chuyện náo loạn như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.