******
Edit: Sharonnn2010
******
Trong đại thành Hoa Viên, buôn bán sầm uất, người qua kẻ lại thoạt nhìn rất phồn hoa. Nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy, trên đường chủ yếu là nữ nhân, ăn mặc lộng lẫy, hành vi cử chỉ cũng vô cùng tiêu sái, không khép nép chút nào.
Mà lúc này trên đường lớn, một đoàn xe chậm rãi tiến lên, hoa văn thêu trên xe ngựa là biểu tượng của thành Huyền Hổ, đội thị vệ của Huyền Hổ cùng một thân áo giáp nghiêm chỉnh trật tự bao quanh một cỗ xe ngựa lớn dần dần tiến lên.
Dân chúng trên đường bắt đầu xôn xao, dừng chân quan sát, cùng nhau bàn luận.
Dân phụ giáp nhìn một màn này, không khỏi nói: “... Nghe nói là thiếu thành chủ thành Huyền Hổ đến thành Hoa Viên chúng ta ở rể, cũng không biết là sẽ gả cho vị quận chúa nào...”
Nghe vậy, dân phụ ất cẩn thận nhìn trái nhìn phải, sau đó thấp giọng nói: “Huyền Hổ do nam nhân nắm quyền, không giống như thành Hoa Viên chúng ta, nữ tử vi tôn, nữ tử làm quan, nữ tử làm thành chủ. Bọn nam nhân đều là đám thô tục, làm sao hiểu được lẽ sống, ngươi xem bọn họ vì mỏ quặng ô thạch, mà mang cả thiếu thành chủ đến gán nợ cho chúng ta.”
“Thiếu thành chủ thành Huyền Hổ?”
“Cũng không phải...” Dân phụ ất than thở nói: “Nghe nói thành chủ thành Huyền Hổ chỉ có duy nhất một nhi tử, vốn dĩ chính là người thừa kế ngôi vị thành chủ.”
“Vậy chẳng phải thành Huyền Hổ sẽ không còn người kế tục sao?”
“Cũng không đến mức như vậy đi...”
Trong tiếng nghị luận náo nhiệt trên đường cái, một luồng gió bất chợt thổi qua rèm xe ngựa, làm lộ ra hình ảnh một nam tử tuấn mỹ, khôi ngô, khiến người vây xem hai bên đường thi nhau xuýt xoa, điên cuồng la hét.
Dân phụ bính than thở nói: “Thiếu thành chủ thành Huyền Hổ tướng mạo quả nhiên là bất phàm, đáng tiếc lại bị bệnh tim, đại phu xem qua đều nói hắn sống không quá hai mươi tuổi, nhìn dáng vẻ như vậy hẳn cũng mười chín tuổi rồi đi...”
“Nói như vậy, chẳng phải hắn chỉ còn sống được một năm nữa thôi sao?” Dân phụ giáp vô cùng tức giận trừng lớn hai mắt: “Thành Huyền Hổ đem một người sắp chết qua đây làm gì chứ, thật là xui xẻo...”
“Thôi các ngươi đừng nói nữa, dù sao trời sinh khôi ngô tuấn tú như vậy, không biết sẽ gả cho vị quận chúa nào...”
“Gả cho vị nào cũng được, chỉ là đừng gả cho Tam công chúa.” Dân phụ ất khẽ lắc đầu: “Trông hắn ốm yếu như thế, gả cho người như Tam công chúa, chỉ sợ chưa được bao lâu đã bị ép đến chết.”
Cùng lúc đó, ngay giữa đường lớn thành Hoa Viên xuất hiện một hồng y nữ tử đang ra sức thúc ngựa trên đường.
Nữ tử thân hình mảnh mai, dung mạo vô cùng xinh đẹp, y phục thêu hoa văn biểu tượng của thành Hoa Viên, cả người toát ra vẻ ngông cuồng tuỳ ý.
Dễ nhận thấy, xuất thân của nữ tử này cực kỳ bất phàm.
Trên đường phố kẻ đến người đi, cực kì đông đúc, thế nhưng nữ tử kia hoàn toàn không để tâm tới, roi trên tay hung hăng quất vào mông ngựa, trên mặt cũng mang theo nét cười cực kì kiêu ngạo cuồng vọng.
“Nhanh lên! Nhanh chút nữa!”
Một hàng thị vệ phía sau ra sức đuổi theo nàng, không ít tiểu thương bị đâm phải, nháo thành cảnh người ngã ngựa đổ, nhưng nàng vẫn không chút mảy may quan tâm, điên cuồng phóng ngựa như bay trên đường.
Nhưng vào ngay lúc này, một chiếc xe hoa quả bất thình lình lao ra, chặn ngang đội kị mã, hướng về phía nữ tử đang cưỡi ngựa.
Đối mặt với tình cảnh như vậy, người bán hoa quả cư nhiên lại không hề bị kích động, bên trong ống tay áo còn thấp thoáng có hàn quang loé ra, rõ ràng là có mưu đồ.
Thấy thế, nàng vội vàng ghìm ngựa, lấy hết sức lực để xoay chuyển tình thế, nhưng tuấn mã thần tình bất định do bị xe hoa quả quấy nhiễu, liền nổi điên hướng đoàn xe của Huyền Hổ chạy như điên.
“Đáng chết!”
Nàng quát lớn một tiếng, định chuyển hướng ngựa đi nơi khác, nhưng tuấn mã đột nhiên nổi cơn điên, mạnh mẽ xoay thân, khiến nàng tránh không kịp, suýt nữa là bị bàn đạp quấn ở chân kéo đi.
Ngay tại thời khắc mành chỉ treo chuông hết sức nguy hiểm này, nàng lưu loát xoay người, ôm lấy thân ngựa, miễn cưỡng ổn định thân hình trên lưng ngựa.
Nhưng hiện tại nàng cách đội thị vệ khá xa, phỏng chừng không thể đuổi tới kịp lúc.
Phía trước cách đó không xa, đoàn xe vững vàng dừng lại, một đôi bàn tay thon dài khẽ vén màn cửa xe ngựa.
Ngồi trong xe ngựa, Hàn Thước khẽ nhướng mày, hàm ý không rõ nhìn về phía trước.
Khuôn mặt Hàn Thước lộ ra ý cười, ngay sau đó hắn lập tức điểm nhẹ mũi chân thi triển khinh công, bất chợt bay lên, hai tay dang rộng ôm chặt lấy thiếu nữ, đem nàng tiếp đất an toàn, thoát khỏi con ngựa đang phát điên.
Hàn Thước ôm trọn nữ tử trong lòng, đôi con ngươi thâm trầm nhìn nàng với dáng vẻ muốn chinh phục.
Trần Thiên Thiên mở to mắt kinh ngạc, vội vàng xoay tròn rời khỏi vòng tay Hàn Thước.
Hai người đối diện, bốn mắt nhìn nhau, tình ý dạt dào.
Trần Thiên Thiên cố trấn định, đem Hàn Thước từ trên xuống dưới đánh giá một phen, sau đó dùng roi chỉ vào hắn “Ngươi là người phương nào?”
Hàn Thước khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói: “Thiếu Thành chủ thành Huyền Hổ - Hàn Thước.”
Nghe vậy, Trần Thiên Thiên thoáng nhíu mày, như có chút suy nghĩ nói: “Thì ra ngươi chính là người đến thành Hoa Viên ở rể, Hàn Thước à... “ Nói xong Trần Thiên Thiên nở nụ cười, đôi mắt tinh xảo xinh đẹp dần cong lên: “Dáng vẻ cũng tuấn tú quá nhỉ.”
Nói xong câu đó, Trần Thiên Thiên mị nhãn sắc như dao nhìn Hàn Thước, dáng vẻ như đang kiểm tra hàng hoá.
Hàn Thước sắc mặt âm trầm, thầm nhíu mày, ánh nhìn lỗ mãng như vậy làm cho hắn có chút không được tự nhiên.
Nhưng không đợi Hàn Thước nói chuyện, Trần Thiên Thiên liền mở miệng, trực tiếp vẫy tay ra phía sau lớn giọng gọi: “Người đâu!”
Vừa dứt lời, Tử Duệ liền xuất hiện bên cạnh Trần Thiên Thiên cùng thị vệ phía sau nhanh chóng đuổi tới.
“Xin hỏi công chúa có gì phân phó?”
Trần Thiên Thiên khoé miệng nở một nụ cười sung sướng, lập tức dùng roi chỉ vào Hàn Thước, không chút để ý nói: “Các ngươi mang hắn đi tắm rửa sạch sẽ, tối nay đem đến phủ của ta.”
Nghe được lời nói của Trần Thiên Thiên, Hàn Thước chậm rãi hạ mi mắt, miệng nở một nụ cười nhạt, ánh mắt âm trầm đến cực điểm.
Không sai, hết thảy đều theo đúng kế hoạch...
Nhưng sau khi nghe Trần Thiên Thiên nói xong, Tử Duệ thập phần hoảng loạn, không khỏi nói: “Tam công chúa, hôn phối của người này phải được đích thân Thành chủ hạ lệnh, cướp hôn giữa đường, không hợp quy củ, tiểu nhân lo sợ Thành chủ sẽ trách tội...”
Tử Duệ là thân cận của Trần Thiên Thiên, có thể nói là tâm phúc, nếu Trần Thiên Thiên làm xằng làm bậy, thành chủ trách tội thì hắn cũng chạy không thoát.
Mà bên kia, Hàn Thước nghe Tử Duệ gọi nàng là “Tam công chúa”, không khỏi trừng to mắt, nhất thời loé lên một tia kinh ngạc.
Trần Thiên Thiên lại hoàn toàn không để ý, chính là hừ nhẹ một tiếng, điêu ngoa nói: “Từ nhỏ đến lớn, không có gì Trần Thiên Thiên ta muốn mà không có được, chỉ là một nam nhân mà thôi, mẫu thân còn có thể trách tội ta sao?”
Nghe như thế, Hàn Thước thầm cảm thấy không ổn, trong lòng trầm xuống, ánh mắt nhìn Trần Thiên Thiên cũng lạnh đi.
Trần Thiên Thiên?!
“Không phải chỉ là Thiếu thành chủ của thành Huyền Hổ thôi sao, ta sẽ xin mẫu thân cho phép thành hôn với hắn.”
Trần Thiên Thiên quay đầu nhìn về phía Hàn Thước, vênh mặt hất hàm sai khiến nói: “Ngươi đến dịch trạm ngoan ngoãn chuẩn bị một chút, lời nói không bằng hành động, chúng ta ngày mai đại hôn.”
Hàn Thước sắc mặt có chút âm trầm bất định, dừng một chút sau lại mở miệng xác nhận nói: “Dám hỏi cô nương là...?”
Lúc này Trần Thiên Thiên đã muốn xoay người lên ngựa, từ trên ngựa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mỹ của Hàn Thước, giọng điệu có chút ngả ngớn: “Tam công chúa thành Hoa Viên - Trần Thiên Thiên.”
Hàn Thước nháy mắt khiếp sợ: “Tam, tam công chúa?”
Trần Thiên Thiên nhìn biểu tình trên mặt Hàn Thước, xem ra rất vừa lòng với phản ứng của hắn, vì thế miệng mỉm cười, gật gật đầu.
Hàn Thước nhíu mày, sắc mặt không ngừng biến hoá hết xanh rồi lại trắng.
Thế nhưng lại là Trần Thiên Thiên!
Tại sao lại là Trần Thiên Thiên?!
Rốt cuộc là sai lầm ở đâu...
Một ý nghĩ chợt loé lên, Hàn Thước đột nhiên nghĩ đến cách thoát thân.
Ngay sau đó, chỉ thấy sắc mặt Hàn Thước đột nhiên tái nhợt, hai chân mềm nhũn, ôm ngực ngã trên mặt đất, tên thị vệ cường tráng Bạch Cập cũng vội vàng lao tới đây.
“Thiếu quân! Có phải bệnh của người lại tái phát không!” Bạch Cập bước lên phía trước, nhét một viên thuốc vào miệng Hàn Thước, vội vàng vuốt vuốt ngực Hàn Thước nói: “Mở mắt nhìn thuộc hạ một cái đi thiếu quân! Thiếu quân người không sao chứ? Người mau tỉnh lại đi...”
Được một lúc sau khi nuốt viên thuốc, Hàn Thước từ từ tỉnh lại.
Trần Thiên Thiên kinh ngạc nhìn một màn phía trước, không khỏi nhíu mày.
Nàng tiến lên từng bước, mở miệng hỏi: “Ngươi làm sao thế?”
Hàn Thước bám vào Bạch Cập miễn cưỡng đứng dậy, thở dài ra vẻ tiếc nuối nói: “Công chúa có điều không biết, ta từ nhỏ đã bị bệnh tim, thân thể yếu ớt, đôi khi lại phát tác, đại phu xem qua đều nói ta sẽ không sống qua hai mươi tuổi...”
Nói tới đây, Hàn Thước liền ngừng lại, đôi mắt ảm đạm nhìn xuống dưới, bộ dạng như đang chịu đau đớn tột cùng.
Thấy thế, Bạch Cập cũng thuận theo cầu tình giúp Hàn Thước: “Thiếu quân chỉ sợ không có phúc để nhận tấm lòng của công chúa, khẩn xin tam công chúa thu hồi mệnh lệnh... Việc liên hôn giữa hai thành mà lại nháo ra án mạng thì không tốt đâu.”
Vừa dứt lời, Hàn Thước ôm ngực, phối hợp ho hai tiếng.
Trần Thiên Thiên nhíu mày, có chút khó xử nói: “Bệnh sắp chết đến nơi rồi? Nếu vậy thì...” Nói được một nửa, đột nhiên liền hắng giọng “Còn không mau nhân lúc người còn sống, đem về phủ của ta!”
“...” Bạch Cập cả kinh, sửng sốt hồi lâu mới nói: “Tam công chúa, có câu dưa hái xanh không ngọt, người...”
Trần Thiên Thiên không thèm để ý khoát tay, nói: “Ngọt hay không ngọt, cắn một miếng là biết ngay, cần gì ngươi nói!” Nói xong liền nhìn về phía Hàn Thước, “Các ngươi mau đến dịch trạm ngoan ngoãn mà chuẩn bị, ngày mai rước dâu. Hôm nay gặp phải ta, coi như ngươi xui xẻo.”
Nói xong, Trần Thiên Thiên liền phóng ngựa rời đi, Tử Duệ cùng đám thị vệ vội vàng đuổi theo sau.
Trần Thiên Thiên cưỡi ngựa chạy như bay, thần sắc kiêu ngạo, không chỉ quấy nhiễu tiểu thương mà còn suýt va phải cụ già và tiểu hài tử, nàng vẫn không một chút thương xót, để lại sau lưng một loạt tiếng mắng chửi.
Đám đông giải tán, người dân đứng xung quanh bắt đầu chỉ trỏ.
Dân phụ giáp: “Vậy mà lại gả cho Tam công chúa, hỗn thế ma vương của thành chúng ta à, nàng ấy bị thành chủ chiều quá sinh hư... Thiếu thành chủ thành Huyền Hổ không biết sau này sẽ sống ra sao đây...”
Dân phụ ất: “Ai bảo là gả cho Tam công chúa, đây rõ ràng chính là cướp hôn giữa đường mà!”
Dân phụ bính: “Chậc chậc, thảm rồi... Nhìn tên thiếu quân này xem, sức khoẻ hắn đã kém rồi, rơi vào tay Tam công chúa, không biết còn sống được mấy ngày đây.”
Nửa canh giờ sau, bên trong dịch quán, Bạch Cập đang báo lại với Hàn Thước tin tức thu thập được về Trần Thiên Thiên.
Bạch Cập cẩn thận đứng bên cạnh Hàn Thước, rũ đầu thấp giọng nói: “Thiếu quân, kế hoạch có biến... Nghe đồn Trần Thiên Thiên này quen thói hung tàn, hoang dâm vô độ, coi thường vương pháp, không có bao nhiêu chữ nghĩa thì thôi, lại còn mắc bệnh công chúa, ép buộc quan viên bá tánh toàn thành gọi nàng ta là Tam công chúa nữa.”
Hàn Thước nghe vậy, cười lạnh một tiếng: “Tam công chúa ư? Một tòa thành không chứa nổi nàng ta sao?”
Hắn trước khi đến đây là có chuẩn bị mà đến, phẩm hạnh của Tam công chúa thành Hoa Viên như thế nào chẳng lẽ hắn không rõ sao?
Nhưng chính vì như vậy, nên Hàn Thước mới vô cùng tức giận.
Bị làm nhục giữa chốn đông người, còn làm hỏng toàn bộ kế hoạch hắn đã định ra từ sớm, chẳng khác nào cho hắn một bạt tai!
Bạch Cập bị hàn khí toát ra từ người Hàn Thước doạ cho phát run, nhưng nhìn thần sắc Hàn Thước lại không có vẻ như là đang tức giận, Bạch Cập vẫn là miễn cưỡng nói: “Rõ ràng thuộc hạ đã an bài ngựa sẽ đâm vào đoàn xe là ngựa của Nhị quận chúa Trần Sở Sở... Như thế nào lại biến thành Trần Thiên Thiên? Bây giờ chúng ta phải làm sao đây thiếu quân...”
“Chuyện đã đến nước này, còn có thể làm sao?” Hàn Thước trực tiếp đánh gãy lời hắn.
“Thiếu quân, vậy hiện tại...”
Hàn Thước vẻ mặt bình tĩnh, nâng tay day day thái dương có chút đau, ngữ khí lạnh lùng nói: “Tuỳ cơ ứng biến.”
Ở một không gian khác, trong một gian phòng trọ tại thành phố phồn hoa.
Một cô gái trẻ tuổi tóc tai bù xù, miệng ngậm bịch sữa, nhìn màn hình máy tính ngây ngô cười.
Cô gái trẻ tuổi tên gọi Trần Tiểu Thiên, là một trong “Thất lưu biên kịch”, lúc này cô đang dốc hết tâm quyết sáng tác một kịch bản về đề tài Nữ tôn, một bên vừa gõ bàn phím một bên lại ngồi cười ngốc nghếch.
Trần Tiểu Thiên nhìn màn hình máy tính, hài lòng lẩm bẩm: “Anh hùng cứu nhầm mỹ nhân, nam chính bị nữ phụ ép hôn, mình thật đúng là thiên tài biên kịch, loại tình tiết này mà cũng nghĩ ra được...”
Trên màn hình chính hiện bản word với tiêu đề《 Mãnh Hổ ngửi Tường Vi 》, Trần Tiểu Thiên ngừng lại, nhìn chằm chằm vài giây, sau lại thuận tay sửa lại mấy chữ.
Sửa xong xuôi, Trần Tiểu Thiên đem bịch sữa đã uống hết tiện tay ném vào thùng rác, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Đột nhiên, Trần Tiểu Thiên như là nhớ tới cái gì, trực tiếp tắt ứng dụng, mở ra túi tiền online trên web, thật cẩn thận ấn F5, đếm số tiền online mình đã kiếm được.
Nhưng bất luận có đếm bao nhiêu lần đi chăng nữa, số tiền vẫn không có gì thay đổi.
Được một lúc, Trần Tiểu Thiên rốt cục cũng từ bỏ, ngửa mặt lên trời hét: “A... Tại sao vẫn chưa chuyển phí bản thảo cho mình nữa...”
Tiền cơm toàn bộ dựa vào phí bản thảo của tiểu biên kịch, ví tiền của nàng thật sự rất đáng thương!
Ngay sau đó, điện thoại của cô đột nhiên đổ chuông, trên màn hình hiện rõ “Nhà sản xuất Trương.”
Trần Tiểu Thiên vội vàng bắt điện thoại, thanh thanh cổ họng, “Alo, Trương tổng! Chào ngài...”
“Trần Tiểu Thiên à...” Còn không đợi Trần Tiểu Thiên mở miệng, Trương tổng liền nói: “Kịch bản của cô, hiện tại không có gì cần chỉnh sửa.”
Trần Tiểu Thiên hiện tại quan tâm nhất chính là tiền nhuận bút, vừa định đề cập đến, “Cái kia, chính là...”
Trương tổng không cho cô cơ hội mở miệng, thở dài một hơi tiếp tục nói với Trần Tiểu Thiên: “Chính là nam chính của chúng ta, thầy Hàn có một số vấn đề, có lẽ cần cô sang đấy bàn bạc lại một chút. Chỉ cần anh ấy nói ok, thì chúng ta có thể khai máy.”
Trần Tiểu Thiên: “Nhưng mà... Tôi muốn hỏi một chút về tiền nhuận bút? Tiền nhuận bút... này... này... “
Điện thoại truyền đến âm thanh tút tút, Trần Tiểu Thiên mở to hai mắt nhìn, mới phát hiện đối phương đã cúp máy.