Trong đám người, có một gã hán tử tráng kiện bước ra, hắn lớn tiếng nói:
“Nhã Khắc, bọn họ dùng Phổ Mạn uy hiếp chúng ta, họ không phải người tốt, tại sao phải cứu hắn.”
Tên nam tử người Hồ tên là Nhã Khắc lạnh lùng nhìn hán tử kia một cái nói:
“Mông Lý Đa, nơi này do ai chỉ huy?”
Mông Lý Đa căm giận bất bình trợn mắt nhìn Nhã Khắc, nhưng ánh mắt của hắn khi nhìn Phổ Mạn lại rất tha thiết.
Ta cười lạnh nói:
“Nếu như ngươi không muốn nàng ta chết, thì nghiêm chỉnh lui về sau.”
Nhã Khắc lấy một lọ thuốc trị thương từ bên hông rồi hướng ta nói:
“Ta cần ngươi phối hợp.”
Ta gật đầu, hai tay cầm lấy đoạn mâu cụt.
Nhã Khắc thắp giọng nói:
“Rút!”
Ta nhanh chóng rút đầu mâu ra, Nhã Khắc lập tức bịt vào miệng vết thương, dịch thể màu lam đặc sệt chuẩn xác bịt kín miệng vết thương, máu tươi cũng ngừng chảy.
Môi Đường Muội giật giật, từ trong hôn mê tỉnh lại.
“Đường Muội!”
Phổ Mạn khóc lóc chạy tới, Sở Nhi cũng rời trường thương, không cản trở nàng ta.
Khuôn mặt không còn chút máu nào của Đường Muội lộ ra vẻ tươi cười:
“Ngươi không có chuyện gì... thật tốt quá…”
Phổ Mạn lại càng khóc thê thảm hơn, lúc này biểu hiện của nàng không phải là giả vờ. Ta âm thầm cảm thán, sớm biết như vậy thì cần gì phải lập kế hại chúng ta.
Nhã Khắc lại tìm một mảnh lụa trắng băng bó vết thương cho Đường Muội, không nghĩ tới những người hồ này lại tinh thông thuật liệu thương (chữa thương - xử lý vết thương).
Trải qua những chuyện xảy ra này, đôi bên đều bỏ đi ý niệm tranh đấu trong đầu. Ta bảo Đột Tạ và Vương Chính dùng cành cây làm một cái cáng cứu thương, muốn khiêng Đường Muội đi, nhưng Phổ Mạn lại đột nhiên đứng chắn trước mặt, nói:
“Không được đi!”
Ta cười nhạt nói:
“Phổ Mạn cô nương còn muốn làm cái gì, chẳng nhè muốn ngươi sống ta chết, cô mới chịu hài lòng”
Phổ Mạn nước mắt rơi như mưa, dịu dàng nói:
“Thương thế của Đường Muội quá nặng, các ngươi lại không hiểu thuật trị thương, nếu như tiếp tục kiên trì chỉ sợ hắn dữ nhiều lành ít.”
Nhã Khắc nói:
“Muội muội của ta không lừa các ngươi, không bằng các ngươi theo ta đến Xuyên Vân Cốc, tạm thời nghỉ tạm hai ngày, đợi khi thương thế của hắn ổn định mới quyết định?”
Sở nhi giật giặt vạt áo của ta, nhẹ giọng nói:
“Muội thấy Phổ Mạn này đã động chân tình với Đường Muội, hiện giờ nàng ta đang hổ thẹn về chuyện làm bị thương Đường Muội. Huống chi Đường Muội bị thương không nhẹ, nếu như chúng ta tiếp tục đi, thì đối với hắn không có lợi.”
Nếu như ta tiếp tục đi, đúng là có chút mạo hiểm, thế nhưng để cho những người Hồ này cứu trị Đường Muội, cũng không biết là họ có đột nhiên đối phó chúng ta hay không.
Khi chúng ta tới hang ổ của bọn chúng, rất có khả năng là đưa dê vào miệng cọp.
Phổ Mạn lớn tiếng nói:
“Ta biết các ngươi không tin tưởng ta, thế nhưng ta không thể trơ mắt nhìn các ngươi mang Đường Muội đi!”
Nàng đi tới trước mặt ta, cầm trường mâu chỉ gáy của mình nói:
“Nếu như ngươi lo lắng, ta có thể làm con tin cho các ngươi!”
Mông Lý Đa giận dữ hét:
“Phô Mạn. Cái tên Hán nhân này đáng giá cho ngươi làm như vậy ư?”
Trong đôi mắt đẹp của Đường Muội lệ lại rơi ra, nàng thâm tình nhìn Đường Muội nói:
“Từ khi hắn không để ý tới tính mạng cứu ta, ta đã thích hắn rồi, kiếp này trong lòng ta chỉ có một hình bóng là hắn mà thôi.”
Hồ nữ quả nhiên khác hẳn với nữ tử người Hán, yêu hận đều mãnh liệt, chỉ cần việc nàng ta đứng trước mặt mọi người công khai chuyện mình yêu Đường Muội, thì những nữ tử người Hán khác đã không bằng rồi.
Trong lòng ta thầm than, phản cảm đối với Phổ Mạn đã biến mất không còn tăm hơi.
Mông Lý Đa không cách nào kiềm chế được ghen tỵ trong lòng, điên cuồng hét lên một tiếng, rút chủy thủy bên hông xông tới chỗ Đường Muội.
Xem ra hắn đối với Phổ Mạn cũng thâm tình, thấy trong lòng nàng ta đã có người khác, hắn không thể nào chịu đựng được.
Phổ Mạn giang hai tay, cản trước người Mông Lý Đa, nổi giận nói:
“Ngươi muốn làm gì?”
Mông Lý Đa phẫn nộ tới cực điểm, thân hình của hắn run lên, hắn lớn tiếng quát:
“Tránh ra, ta muốn giết tên Hán nhân này!”
Phổ Mạn cố sức cắn cắn môi, bỗng nhiên vung tay phải, tát một cái vào mặt của Mông Lý Đa, lớn tiếng nói:
“Nếu như ngươi muốn giết hắn thì giết ta đi!”
Mông Lý Đa bị đánh làm cho ngây ngốc, trong hai mắt đầy tơ máu, thần tình đáng sợ cực kỳ, bờ môi của hắn run lên nói:
“Ngươi lại vì một tên Hán nhân mà đánh ta…”
Nhã Khắc rất sợ Mông Lý Đa kích động làm tổn thương tới Phổ Mạn, phất phất tay, từ trong đội ngũ có bốn gã tráng hán xông lên áp chế hắn.
Mông Lý Đa cũng không phản kháng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ bi thương, hiển nhiên là bị cái bạt tai của Phổ Mạn làm thương tâm tới cực điểm.
Trải qua sự suy nghĩ kỹ càng, ta quyết định mang Đường Muội tới Xuyên Vân cốc tạm thời nghỉ ngơi, đợi khi thương thế của hắn ổn định rồi tính tiếp.
Phổ Mạn quả nhiên hết lòng tuân thủ lời hứa, luôn luôn đứng trong đội ngũ của chúng ta.
Biểu hiện bảo vệ Đường Muội của nàng lúc nãy làm chúng ta cảm động, nên ta cũng không đối đãi với nàng như đối đãi với con tin, để cho nàng ta tự mình chiếu cố Đường Muội.
Thông qua miệng của Vương chính, ta được biết người Xoa Tháp tộc bình thường không ở vùng này, hoạt động của bọn họ là ở phía Tây bắc của Âm Sơn, khôngbiết vì sao lại xuất hiện ở đây.
Thương thế của Đường Muội dần ổn định, điều này làm cho tâm tình của Phổ Mạn bình tĩnh lại nhiều.
Nàng nói cho chúng ta biết, bộ tộc du mục ở Âm Sơn rất đông, thường vào mùa xuân sẽ di chuyển lên phía tây bắc Âm Sơn chăn nuôi.
Thế nhưng không ngờ tới là phía Bắc Hồ bỗng nhiên tăng cường quân đội trú quân ở Âm Sơn, chỉ trong vòng nửa năm binh lực đã tăng thêm hơn mười vạn người, chúng đã đuổi họ tới nơi này.
Ta ngơ ngác, những bộ lạc này tuy rằng không thuộc về sự quản hạt của Bắc Hồ, thế nhưng tổ tiên của họ vẫn có quan hệ với Bắc Hồ, trước giờ Bắc Hồ đều cho phép bọn họ chăn thả ở Âm Sơn sao tự nhiên lại cải biến chủ ý?
Mà ở Âm Sơn này cũng chỉ có mấy bộ lạc, sao phải tăng hơn mười vạn binh lính?
Ta bỗng nhiên nghĩ đến phía tây bắc Âm Sơn tiếp giáp với dãy Thiên Lĩnh, chẳng nhẽ Bắc Hồ muốn tập kết binh lực đối phó Đông Hồ, hoặc là có mưu đồ bất chính với Đại Khang ở phía Nam?
Quân tình trọng yếu như vậy, tại sao Đại Khang lại không hề hay biết, lúc ta ở Tuyên Thành, Trử Đại Tráng cũng không đề cập tới.
Xem ra năng lực xử lý quân vụ của Trử Đại Tráng cũng tạm được, nếu không sẽ bị mấy bộ lạc này quấy rầy quanh năm.
Sở nhi có chút kỳ quái hỏi thăm:
“Phổ Mạn, ngươi là người Hồ, sao không trở lại Bắc Hồ?”
Phổ Mạn nhẹ giọng than thở:
“Sở nhi muội tử có điều không biết, trong Âm Sơn này có bốn bộ Xoa Tháp tộc, Cát Khắc Lạp tộc, Nặc Lan tộc, Mục Kỳ tộc, tổ tiên của chúng ta đều cùng với Bắc Hồ Bột Nhi Kim tộc xưng hùng thảo nguyên, nhưng sau đó đều bị Bột Nhi Kim tộc đánh bại, thảo nguyên cũng bị bọn họ thống nhất. Chúng ta may mắn chạy thoát tới Âm Sơn, những năm gần đây họ chưa từng buông tha ức hiếp và chinh phạt, tộc nhân của chúng ta không ngừng giảm thiểu…”
Nói tới chỗ này, thần tình Phổ Mạn có vẻ buồn bã, hiển nhiên là thương tâm vì tộc nhân của mình.
Ta nói thầm:
“Ngươi chỉ biết là sầu não cho số phận tộc nhân của mình, thế nhưng lúc ngươi đánh cướp người Hán chúng ta, sao lại không có gì đồng tình?”
Phía trước đột nhiên hiện lên một cái cốc khẩu rất hẹp, bên trái bên phải là hai khối cự thạch, trông giống như hai võ sĩ bảo vệ bên trong sơn cốc, chắc đây là đường vào của Xuyên Vân Cốc.
Vương Chính nhìn ta nói:
“Ở phía đông cách nơi này chừng ba dặm có một sơn đạo, đó là con đường bắt buộc phải qua nếu như muốn tới Bắc Hồ, không biết là Xoa Tháp tộc này di chuyển tới đây từ lúc nào.”
Hai bên trái phải của sơn cốc được xây dựng rất nhiều trạm gác ngầm, phần lớn là đẽo gọt vách đá mà thành, ngoài thì có rừng cây bao phủ, tính bí mặt vô cùng tốt, nếu như có kẻ thù xâm lấn, muốn đi qua được nơi này chắc chắn phải chịu tổn thất thảm trọng.
Ta âm thầm kinh hãi, nhìn những công sự phòng ngự ở nơi này, thì tên nam tử người Hồ gọi là Nhã Khắc kia cũng không thô kệch như bề ngoài, chắc chắn hắn có nghiên cứu rất sâu về quân sự.
Trong cốc truyền đến vô số tiếng hoan hô, một đám trẻ con của Xoa Tháp tộc vọt tới, đây là thói quen để nghênh đón tộc nhân chiến thắng trở về.
Hai gã dũng sĩ Xoa Tháp tộc tiến lên cản đám trẻ con lại.
Nhã Khắc đưa chúng ta tới mấy gian nhà gỗ bên trong sơn cốc, đây là nơi bọn họ dùng để chiêu đãi khách quý.
Ta nhận ra hắn đối với chúng ta không có ác ý, từ khi tiến nhập vào cốc khẩu, đã chủ động bỏ kiếm, cùng với chúng ta đi tới nơi này.
Ta cũng nhận ra, hắn chuyển biến như vậy chủ yếu là vì muội muội của mình.
Chúng ta thu xếp chỗ ở cho Đường Muội, Phổ Mạn thì nhất quyết ở bên trong chiếu cố cho hắn, Đột Tạ và Vương Chính không dám buông lỏng cảnh giác, bảo vệ vòng ngoài.
Nhã Khắc đi tới bên cạnh ta nói:
“Ta có thể nói chuyện riêng với ngươi không?”
Thấy ánh mắt chân thành của hắn, ta gật đầu, tiếp tục giằng co với đối phương, đối với ta chẳng có chỗ nào tốt, ta phải mau chóng tìm biện pháp hỏa giải nguy cơ trước mắt.
Ta và Nhã Khắc đi tới một gốc đại thụ không xa bên nhà gỗ, Nhã Khắc tin tưởng bốn phía không có ai, mới nói:
“Sở dĩ ta nhượng bộ không phải là vì ta sợ ngươi!”
Ta cười nhạt nói:
“Nếu như chúng ta hôm nay không xuất thủ lưu tình, thì phần lớn người của các ngươi đều chết trong chiến đấu rồi.”
Nhã Khắc nhìn ta thật lâu, bỗng nhiên cười lên ha hả, hắn nặng nề gật đầu nói:
“Ngươi và Đường Muội đều là hảo hán tử!”
Ta mỉm cười nói:
“Ngươi gọi ta tới đây, sợ rằng không phải chỉ đơn giản là để khen ngợi.”
Nhã Khắc thở dài, hắn nhìn về phương hướng của căn nhà gỗ, nói:
“Ta chỉ có một muội tử là Phổ Mạn, nó chưa từng động lòng tới nam nhân nào, ta nghĩ nó đã yêu Đường Muội rồi.”
Ta có chút châm chọc nói:
“Chỉ tiếc người trong lòng của muội muội ngươi cũng suýt chết dưới mâu của ngươi. Nếu như hắn chết, thì sợ rằng kiếp này Phổ Mạn không cách nào tha thứ cho ngươi được.”
Trên mặt Nhã Khắc hiện lên sự áy náy, hắn thấp giọng nói:
“Ta muốn thương lượng với ngươi một chút, có thể để lại Đường Muội ở lại chỗ này hay không, đợi cho thương thế của hắn tốt, thì hắn có thể rời đi.”
Ta nhíu mày, căn cứ vào thương thế của Đường Muội, theo chúng ta tới Bắc Hồ là không có khả năng, cách tốt nhất là để hắn ở lại chỗ này dưỡng thương.
Thế nhưng Nhã Khắc này là địch hay bạn còn khó nói, ta làm sao có thể yên tâm giao Đường Muội vào trong tay hắn được chứ.
Nhã Khắc dường như nhìn thấu sự lo lắng của ta, hắn lớn tiếng nói:
“Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không làm chuyện thương tâm tới muội muội của mình.”
Ta gật đầu nói:
“Chuyện này ta cần hỏi ý kiến của Đường Muội.”
Lúc này tiếng khóc của Phổ Mạn đột nhiên vang lên, chúng ta quay đầu nhìn lại, thì thấy Phổ Mạn vọt ra từ căn nhà gỗ, ta và Nhã Khắc cuống quít chạy tới.
Trở lại nhà gỗ, Đường Muội vừa tỉnh lại, Đột Tạ đang ở đút thuốc cho hắn, Đường Muội thấy ta, cố gắng ngồi dậy, ta ấn vai của hắn xuống, thấp giọng nói:
“Ngươi nằm xuống nghỉ ngơi.”
Đường Muội xấu hổ nói:
“Đều là Đường Muội tin lầm yêu nữ, để công tử phải rơi vào hiểm cảnh…”
Dưới sự kích động hắn ho khan kịch liệt, phun ra một ngụm máu, xem ra một mâu kia của Nhã Khắc không nhẹ, chắc là bị thương tới phổi tạng của Đường Muội rồi.
Ta cầm tay phải của hắn bắt mạch, đem một cỗ nội lực nhu hòa truyền sang, trợ giúp hắn mau chóng ổn định tâm tình.
Ta thở dài nói:
“Đường Muội, kỳ thực Phổ Mạn cũng không phải cố tình làm hại ngươi, nếu như không phải có nàng, thì ngươi đã chết dưới mâu của Nhã Khắc rồi.”
Đường Muội im lặng không nói, trong ánh mắt của hắn hiện lên sự phẫn uất.
Ta kéo chăn đắp cho hắn, nói:
“Một nữ tử không có tình cảm với ngươi thì sẽ không bao giờ chịu chủ động làm con tin. Võ công của ngươi mặc dù trên ta, thế nhưng phương diện tình cảm ta lại tỉnh táo hơn rất nhiều so với ngươi. Nếu như ngươi không động chân tình với nàng ta, thì sao ngươi lại không để ý tới an nguy của bản thân, xông vào trận địa địch cứu nàng?”
Ánh mắt của Đường Muội dần trở nên ôn nhu.
Ta đứng dậy chậm rãi đi lại trong phòng, nói:
“Ta cho rằng ngươi không nên trách nàng, hơn nữa khi nàng ở với chúng ta, nàng ta còn chưa ý thức được tình cảm của mình. Khi ngươi xoay ngươi cứu nàng, thì nàng mới phát hiện là mình đã yêu ngươi, một người khi còn chưa rõ tình cảm của mình, làm những chuyện ngốc nghếch, thì sao không thể tha thứ được chứ”
“Thế nhưng...”
Đường Muội còn muốn nói điều gì đó, nhưng không biết nói sao cho phải.
Ta cười nói:
“Chớ quên ngươi là một nam tử hán, chẳng lẽ lại đi tính toán với một nữ nhân? Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có tình cảm với Phổ Mạn không?”
Đường Muội đột nhiên cúi đầu xuống, hồi lâu mới nói:
“Thuộc hạ không rõ ràng lắm... chi biết là khi nàng có nguy hiểm, thuộc hạ sẽ bất chắp tính mạng cứu nàng.”
Ta nở nụ cười, chuyện đã rõ ràng, Đường Muội có thể hi sinh tính mạng vì Phổ Mạn, phần tình cảm sâu đậm này đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của ta.
Cuộc sống thật là thần kỳ, khi tình cảm tới chẳng có dấu hiện gì cả, rất nhanh chóng.
Đường Muội thấp giọng nói:
“Lúc nãy thuộc hạ mắng nàng… thuộc hạ lo lắng, nàng... sẽ không tha thứ…”
Tiếng khóc nức nở lại vang lên, Phổ Mạn chẳng biết từ lúc nào đứng ở cửa, câu chuyện giữa ta và Đường Muội nàng đã nghe rõ ràng.
“Đường Muội…”
Phổ Mạn gục xuống bên giường của Đường Muội, chẳng thèm để ý người khác vẫn đang ở đây, ôm chặt lấy thân thể Đường Muội. Đường Muội lúc này lại ngại ngùng như một tiểu cô nương, khuôn mặt tái nhợt của hắn đỏ bừng lên.
Ta hướng Đột Tạ nháy mắt, rồi lui ra khỏi phòng.
Nhã Khắc vẫn đang đứng ở ngoài cửa, hỏi:
“Thế nào?”
Ta thần bí trợn trừng hai mắt với hắn nói:
“Đoán là không bao lâu nữa, ngươi sẽ thăng cấp làm đại cữu tử (anh vợ)!”
Màn đêm buông xuống, trong Xuyên Vân Cốc đã đốt lửa trại, người của Xoa Tháp tộc đã lập thịnh yến chiêu đãi những khách quý như chúng ta.
Ta và Sở Nhi ngồi xung quanh một đống lửa, hưởng thụ đặc sản của người Xoa Tháp tộc là thịt quay và rượu trái cây, Nhã Khắc và thê tử của hắn là Đông Thải Tô ngồi cùng với chúng ta, không ngừng mời rượu.
Ta và hắn đã giải tỏa được khúc mắc, nhưng nghĩ tới ngày mai còn phải lên đường đi xa, cho nên uống rượu cũng giữ mình.
Đột Tạ và những vố sĩ khác đã bị những thiếu nữ của Xoa tháp tộc nhiệt tình kéo lên nhảy múa.
Có một số thiếu nữ khác hướng ta vẫy tay, hiển nhiên là muốn mời ta gia nhập.
Sở Nhi cười nói:
“Muội đã sớm biết, trên đường đi thảo nào huynh cũng có diễm ngộ, có lẽ muội không nên cùng đi với huynh nếu không sẽ phả hòng nhiều chuyện tốt trên đường.”
Ta ha hả cười nói:
“Có muội ở bên cạnh ta, ta sao có thể động tâm với người khác?”
Ta nắm lấy tay của Sở Nhi đi tới chỗ nhảy múa, ta học theo cách nhảy của bọn họ, thanh âm reo hò liên tục vang lên trong trời đêm.
Từ phía xa xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai, chúng ta đồng thời cả kinh, thanh âm này rõ ràng phát ra từ vị trí căn nhà gỗ của Đường Muội.
Nhã Khắc áy náy nói:
“Chuyện này là do ta gây ra, nên cũng khó thoát khỏi trách nhiệm, không bằng như vậy, ta tự mình đưa các ngươi đến Bắc Hồ, lấy việc này biểu đạt sự áy náy trong lòng ta.”
Ta và Nhã Khắc liếc mắt nhìn nhau, đồng thời chạv tới.
Khi đi tới trước cửa đã phát hiện, người phụ trách ở lại bảo vệ là Vương Chính đã ngã trong vũng máu.
Mông Lý Đa nguời đầy mùi rượu đang cố sức kéo cánh tay của Phổ Mạn, xông vào trong nhà gỗ, trong tay hắn vẫn đang cầm một thanh loan đao đang rỉ máu.
Mông Lý Đa không để ý tới chúng ta, tóm lấy Phổ Mạn giận dữ hét:
“Ta có gì không bằng tên người Hán này, từ nhỏ tới lớn ta đều suy nghĩ cho nguơi, trong lòng của ngươi tại sao lại không có vị trí của ta?”
Nhã Khắc giận dữ hét:
“Mông Lý Đa, lá gan của ngươi thật lớn!”
Mông Lý Đa lạnh lùng nhìn Nhã Khắc, tay hắn vẫn cầm lấy cổ tay của Phổ Mạn không buông ra, Mông Lý Đa lớn tiếng nói:
“Nhã Khắc, ta và ngươi cùng nhau lớn lên, ngươi đã chính mồm đáp ứng gả Phổ Mạn cho ta, tại sao hôm nay lại đồng ý cho nàng và tên người Hán này ở cùng một chỗ?”
Nhã Khắc kiềm chế tức giận nói:
“Mông Lý Đa, ngươi không được tiếp tục làm loạn, trong lòng Phổ Mạn không có nguơi, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được!"
“Ngươi nói dối! Phổ Mạn là của ta, không ai có thể cướp nàng đi!”
Mông Lý Đa xoay loan đao để vào cổ Phổ Mạn, nói:
“Nếu như chết, ta cũng phải chết cùng với nàng!”
Hắn giống như một con hổ điên, thần trí đã thác loạn từ lâu.
Võ sĩ nâng Vương Chính, kinh hô:
“Vương Chính đã chết!”
Trong lòng ta cũng cả kinh, lập tức bắt mạch cho Vương Chính, thấy cánh tay hắn đã lạnh ngắt, chẳng còn mạch đập, chứng tỏ đã chết từ lâu.
Ta phẫn nộ tới cực điểm, thế nhưng Mông Lý Đa đã tóm được Phổ Mạn, hơn nữa đây là chỗ của Xoa Tháp tộc, tốt nhất là để hắn cho Nhã Khắc xử lý.
Nhã Khắc cả giận nói:
“Mông Lý Đa, ngươi đã làm chuyện tốt rồi đó, còn không mau buông Phổ Mạn ra!”
Mông Lý Đa cười lạnh một tiếng, đao phong lại dí thêm một chút, máu tươi lập tức theo cái cổ trắng như tuyết của Phổ Mạn phun ra.
Nhã Khắc quang tâm tới an nguy của muội muội hai tay nắm chặt, nhưng mà không dám xông lên.
Phổ Mạn lạnh lùng nói:
“Mông Lý Đa, ngươi là tên cầm thú, ta chưa bao giờ thích ngươi, nếu như ngươi làm như vậy, thì trong lòng ta lại càng coi thường ngươi hơn.”
Ta thầm kêu không ổn, tâm tình của Mông Lý Đa đang bị kích động, Phổ Mạn này lại còn kích thích hắn, có khả năng hắn sẽ cùng Phổ Mạn đông quy vu tận.
Mông Lý Đa quả nhiên kích động vô cùng, đôi môi không ngừng run rẩy nói:
“Ta giết ngươi…”
“Ngoại trừ... khi dễ nữ nhân... ngươi còn có bản lãnh gì?”
Thanh âm yếu ớt của Đường Muội vang lên, không hiểu hắn lấy lực lượng ở đâu mà bước xuống giường.
Tay phải của hắn nắm trường đao, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mông Lý Đa.
Ta cảm thấy, sát khí trên người của hắn tỏa ra mạnh mẽ vô cùng.
Mông Lý Đa nhìn thấy Đường Muội, tất cả cừu hận đều xông lên đầu, hét lớn:
“Ta muốn giết tên hỗn trướng này!”
Đường Muội bình tĩnh nói:
“Ta biết ngươi hận ta, ta... cho ngươi một cơ hội, chân chính là nam nhân… đường đường chính chính đánh với ta một trận…”
Mông Lý Đa nặng nề gật đầu, bỗng nhiên đẩy Phổ Mạn ra, sải bước hướng Đường Muội đi đến.
Nhã Khắc thấy Mông Lý Đa thả muội muội của mình, lớn tiếng nói:
“Bắt hắn lại cho ta!”
Đường Muội cười nhạt nói:
“Ta nói rồi... ta sẽ cho hắn một cơ hội…”
Mông Lý Đa gầm lên giận dữ, loan đao giống như lôi đình vạn quân chém tới Đường Muội, Đường Muội không có phản kích gì cả, không biết tay hắn còn sức lực phản kích hay không.
Khi đao phong gần bổ trúng hắn, thân hình của Đường Muội lập tức ngã xuống đất, khoảng cách giữa hắn và loan đao đã cách xa.
Cùng lúc đó, trường đao trong tay của hắn đâm ngược trở nên, trúng ngay vào tiểu phúc của Mông Lý Đa.
Do bị thương nên Đường Muội không cách nào xuất toàn lực, bằng không một đao kia sẽ đâm chết Mông Lý Đa.
Mông Lý Đa kêu thảm một tiếng, thân hình lập lức lui lại phía sau, Nhã Khắc nắm chắc thời cơ xông tới, đấm thẳng một quyền vào cổ của Mông Lý Đa, làm cho hắn ngất đi.
Thủ hạ dũng sĩ của Xoa Tháp tốc xông tới, trói Mông Lý Đa lại.
Phổ Mạn ôm lấy Đường Muội khóc lớn, máu ở ngực của Đường Muội lại chảy ra, trận giao phong vừa rồi làm cho vết thương của hắn lại vỡ chảy máu.
Nhã Khắc nói:
“Ngươi yên tâm, ta sẽ cứu sống hắn.”
Vương Chính tử vong là chuyện ngoài ý muốn của chúng, người chi đường của chúng ta bị chết, hành trình lên Bắc Hồ của chúng ta sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Nhã Khắc tuy rằng biểu hiện là muốn trừng phạt Mông Lý Đa một cách nghiêm khắc, nhưng mà ta nhận ra hắn lại không muốn làm như vậy, Mông Lý Đa từ nhỏ đã kết bái an đáp (huynh đệ) với hắn, vì tình cảm này Nhã Khắc sẽ không bao giờ giết.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, đêm đó ta nghe được tin tức Mông Lý Đa đã đào tẩu, ta biết Nhã Khắc lén thả hắn ra, nhưng trong lòng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, nếu như bây giờ truy cứu chuyện này, cũng không mang lại được lợi ích gì cả.
Ta để Đường Muội tạm thời ở lại Xuyên Vân Cốc, sáng sớm hôm sau ta cùng Sở Nhi và võ sĩ thủ hạ của mình tiếp tục đi về hướng Bắc Hồ.
Khi đi ra khỏi cốc khẩu, ta nghe thấy một tiếng gọi, khi xoay người nhìn lại thì thấy Nhã Khắc cưỡi một con tuấn mã màu đen đuổi tới.
Ta ghìm cương ngựa, mỉm cười nói:
“Nhã Khắc tráng sĩ còn gì phân phó hay sao?”
Nhã Khắc đi tới trước mặt của ta, ta chú ý tới bọc hành lý trên người của hắn thì nhận ra hắn muốn đi xa.
Nhã Khắc nói:
“Ta nghe Đường Muội nói, người chết tối hôm qua là người dẫn đường của các ngươi?”
Ta gật đầu.
Nhã Khắc áy náy nói:
“Chuyện này là do ta gây ra, nên cũng khó thoát khỏi trách nhiệm, không bằng như vậy, ta tự mình đưa các ngươi đến Bắc Hồ, lấy việc này biểu đạt sự áy náy trong lòng ta.”
Ta cười nhạt nói:
“Huynh đài sao lại khách khí như thế, Vương Chính tuy rằng đã chết, nhưng mà chúng ta vẫn còn bản đồ.”
Nhã Khắc chân thành nói:
“Đường đi ở Âm Sơn vô cùng phức tạp, nếu như không có người dẫn đường biết rõ địa hình, thì các ngươi sẽ không thể thuận lợi tới Bắc Hồ được đâu. Huống chi trong Âm Sơn này cũng không chỉ có độc bộ tộc Xoa Tháp chúng ta sinh sống, ta mang các ngươi đi, có thể tránh được những phiền phức không đáng có.”
Hắn nói đúng là có lý, ta do dự một chút, rốt cục gật đầu nói:
“Nếu như vậy thì làm phiền Nhã Khắc tráng sĩ.”
Nhã Khắc ha hà nở nụ cười, để lộ hàm răng trắng như tuyết, nói:
“Các ngươi sau này gọi ta là Nhã Khắc đi, đừng nên xa lạ như thế.”
Thông qua miệng của Nhã Khắc chúng ta mới biết, lần dẫn đường này không phải là chủ ý của hắn, Phổ Mạn đã nhờ hắn dẫn đường cho chúng ta, bồi thường sai lầm mà Mông Lý Đa đã giết Vương Chính.
Ta âm thầm nói:
“Tám phẩn mười Phổ Mạn nhận ra Nhã Khắc thả Mông Lý Đa, bảo hắn dẫn đường cho chúng ta là có ý bồi tội.”
Nhã Khắc đối với đường đi trên Âm Sơn quen thuộc hơn nhiều so với Vương Chính, có hắn trợ giúp, chỉ hai ngày sau chúng ta đã ra khỏi núi Âm Sơn đi tới thảo nguyên Thư Đặc.
Xuân hạ giao thời, trời cao mây trắng, thảo nguyên nuôi ngựa béo phì, cỏ xanh mơn mởn, cả vùng đất như được trải một tấm thảm nhung rộng rãi mênh mông, gió nhẹ thổi qua làm cho tấm thảm xanh này dập dờn.
Giữa biển có xanh thỉnh thoảng điểm tô những bông hoa Bồ Công Anh màu vàng, Mã Liên (sen ngựa) màu xanh, hoa Bách Hợp màu phấn hồng, Tố Châu màu trắng như tuyết, hương thơm ngát theo gió mát đưa vào tận phỏi, cảm giác trong lòng thật là thanh thản thoải mái.
Nhã Khắc nói:
“Bắc Hồ đô thành ở Khố Tô cách nơi này chỉ còn hai ngày lộ trình, trên đường đi toàn là thảo nguyên mênh mông.”
Ta nhìn thảo nguyên mênh mong không có điểm tận cùng, kìm lòng không được than thở:
“Nếu như không có ngươi dẫn đường, đứng trên thảo nguyên này không làm sao phân biệt được phương hướng.”
Nhã Khắc cười nói:
“Ở trên thảo nguyên hành tẩu, khung cảnh ở chỗ nào cũng giống nhau như đúc, không có người sinh sống ở đây dẫn đường, thì kiểu gì cũng bị lạc.”
Từ ánh mắt nóng rực của hắn ta nhận ra đây là nơi mà tổ tiên của hắn từng tung hoành ngang dọc.
Nhã Khắc nói:
“Ta còn chưa biết, các ngươi đi Ô Khố Tô thành là vì chuyện gì?”
Đến nơi này rồi cũng không cần phải giấu diếm nữa, ta thở dài nói:
“Thực không dám dấu diếm, ta chính là Đại Khang Bình vương Long Dận Không, lần này tới đây là để phúng viếng.”
Nhã Khắc ngơ ngác, một lát mới nói:
“Ngươi chính là Tuyên Thành Bình vương?”
Hắn liếc mắt đánh giá ta, rồi nói:
“Lúc mới gặp ngươi ta đã nhận ra ngươi không giống người bình thường, quả nhiên là ta không nhìn lầm ngươi.”
Hai người chúng ta đồng thời giảm tốc độ của ngựa lại, thong thả rong ruổi bước đi.
Nhã Khắc nói:
“Nghe nói khi ngươi tới Tuyên Thành đã làm cho nơi đó náo nhiệt, ta còn đang chuẩn bị đánh bất ngờ một phen.”
Hắn chẳng giấu diếm gì nói luôn ý định của mình.
Ta mỉm cười nói:
“Các ngươi còn dám quấy rầy bách tính, sợ rằng tổn thất sẽ rất thảm trọng.”
Nhã Khắc nở nụ cười, hắn lớn tiếng nói:
“Bình thường thì ta sẽ không tin, thế nhưng nếu ngươi là Tuyên Thành Bình vương, thì chuyện này ta cần phải suy nghĩ lại một lần nữa.”
Hai ngày sau chúng ta cũng tới được thủ phủ của Bắc Hồ là Ô Khố Tô thành, phong tục của ở đây khác với Trung nguyên, cho dù là nam nữ già trẻ đều dùng tuấn mã di chuyển, thảo nào họ được xưng là quốc gia trên lưng ngựa.
Tường thành của Ô Khố Tô thành cũng không nguy nga tráng lệ như trong tưởng tượng của ta, vệ binh ở cửa thành rất ít khi tiến hành tuần tra khách thương, không giống như không khí sâm nghiêm của các đô thành khác.
Ta tìm tướng lãnh thủ thành, lấy công văn ra, thông báo ý định, của mình cho đối phương.
Tướng lãnh thủ thành kia cũng khá lịch sự, khi biết ta là đặc sứ Đại Khang, thì nhiệt tình dẫn chúng ta tới dịch quán ở đông thành nghỉ ngơi, sau đó hắn đi bẩm báo với cấp trên.
Không bao lâu sau, có võ sĩ ở bên ngoài vào thông báo:
“Bình vương điện hạ, Bắc Hồ quốc thái tử Thác Bạt Thuần Chiếu đến đây cầu kiến.”
Ta cũng vừa mới tắm rửa xong, Sở Nhi đang giúp ta mặc quần áo, nghe thấy vậy thì lớn tiếng nói:
“Ngươi mời thái tử đi tới tiểu thính đợi một chút, ta sẽ tới ngay.”
Sở nhi giúp ta đeo đai lưng, sửa sang lại y phục mỉm cười nói:
“Bắc Hồ này cũng không giống như người ta đồn đại, phương diện lễ nghi vô cùng chu đáo.”
Ta đầu đội tử kim quan, dường như có điều suy nghĩ nói:
“Đây chính là chỗ đáng sợ nhất của Bắc Hồ, trình độ văn minh sẽ quyết định quốc gia đó có phải là cường quốc hay không.”
Thác Bạt Thuần Chiếu lại càng trưởng thành hơn so với tưởng tượng của ta, tuy rằng hắn lớn hơn ta chừng năm tuổi, nhưng mà sương giỏ trên thảo nguyên đã để lại vết tích tang thương trên mặt của hắn, hai chòm râu dài đầy cương liệt, đôi mắt Hồ thâm thúy cực kỳ.
Hắn là lục hoàng tử của Bắc Hồ Khả Hãn Thác Bạt Thọ Thiện, Bắc Hồ không giống với các quốc gia ở Trung Nguyên, ai có tài thì sẽ được làm thái tử, đây cũng là nguyên nhân trọng yếu khiến họ không ngừng phát triển.
Thác Bạt Thuần Chiếu mỉm cười đứng dậy, lấy giọng Bắc Hồ thuần chất, nhìn ta nói:
“Thác Bạt Thuần Chiếu đặc biệt tới chào đón khách nhân tôn quý.”
Ta cũng học theo lễ nghi của hắn đáp lại nói:
“Đại Khang Long Dận Không tham kiến thái tử.”
Chúng ta mỉm cười nắm tay ngồi xuống.
Thác Bạt Thuần Chiếu nói:
“Phụ hoàng biết hoàng tử trong hai ngày nay sẽ tới, cho nên đã đặc biệt dặn dò thủ thành, một khi thấy Bình vương tới, phải lập tức bẩm báo cho chúng ta biết.”
Ta khách khí nói:
“Đa tạ Dại Hãn ưu ái.”
Chúng ta hàn huyên một vài câu, sau đó mới tiếp nhập chính đề.
Thác Bạt Thuần Chiếu chán nản nói:
“Di thể của An vương ngày mai sẽ mai táng, Bình vương tới vừa kịp lúc tham gia tang lễ.”
Ta thấp giọng nói:
“Thái tử điện hạ, trước khi Dận Không tới đây, phụ hoàng đã từng giao phó, nhất định phải đem di thể của hoàng huynh trở về cố quốc, không biết…”
Thác Bạt Thuần Chiếu lắc đầu nói:
“Bình vương, ta cũng hiểu đạo lý lá rụng về cội, thế nhưng công chúa và An vương từ trước đến nay tình thâm ý trọng, sao có thể chịu đựng được khi An vương rời đi? Không bằng như vậy, đợi sau khi công chúa trăm tuổi ta sẽ cho hai vợ chồng họ trở về Đại Khang, thế nào?”
Lý do này của hắn đúng là chu toàn, trong lúc nhất thời ta không nghĩ ra cách cự tuyệt.
Ta thở dài nói:
“Dận Không muốn gặp hoàng huynh…”
Thác Bạt Thuần Chiếu gật đầu nói:
“Ta đã cho chuẩn bị xe ngựa, lúc nào Bình vương cũng có thể khởi hành.”
Linh đường được lập ở Phò mã phủ phía thành tây, khi tới nơi này ta mới được biết, phò mã và công chúa không ở cùng một nơi, họ chỉ ở cùng một viện mà thôi.
Phò mã nếu như muốn gặp công chúa, phải được công chúa chấp thuận, nghĩ tới điểm này ta cũng nhận ra, vị hoàng huynh này của ta đã bị giam lỏng ở đây nhiều năm.
Nhớ tới số phận thê thảm của Dận Tường, trong lòng ta dâng lên vô tận thê lương.