Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 112: Q.1 - Chương 112: Chân tướng




Mặc dù cũng không có người theo dõi A Đông để đi đến tận đây, thế nhưng ta vẫn không dám lơ là, liền bảo Xa Hạo lặng yên mang A Đông đến Vạn Hoa lâu, Mộ Dung Yên Yên không chút do dự đem hắn dấu đi.

A Đông mặc dù nhìn thấy có người ám sát Yến Nguyên Tịch, nhưng mà đến nay vẫn chưa có nghe được tin Yến Nguyên Tịch đã bị chết nên vô phương chứng minh Yến Nguyên Tịch là bị giết, vậy rốt cuộc lần này là ai? Là ai giật dây ám sát Yến Nguyên Tịch? Một loạt nghi vấn cứ quanh quẩn mãi trong đầu ta, vô pháp giải tỏa.

Bởi vì Tinh hậu phải đi đến Thái miếu để tế tồ, ta cũng không có cách nào đem tin tức Yến Nguyên Tịch bị giết lập tức truyền cho nàng, một mặt sai người đi thám thính Trầm Trì đã đến nơi nào, còn mặt khác bắt đầu khua chuông gõ mỏ chuẩn bị nghĩ ra đòi sách để ứng phó.

Tiến trình của Trầm Tri chậm chạp vượt qua sự tưởng tượng của ta, hắn thấy ta mà cũng không nóng lòng chạy tới Tần đô, lẽ nào hắn đang đang chờ đợi tin tức Yến Nguyên Tông băng hà?

Màn đấu võ chân chính chưa bắt đầu, mà cuộc chiến kiểm tra sự chịu đựng của song phương đã khai hỏa trước. Việc sinh tử của Yến Nguyên Tông giờ đã trở thành then chốt của đại cuộc. Hắn có thể sống lâu trên đời này thêm một ngày, khả năng Tinh hậu chiến thắng Yến Hưng Khải cũng lại càng lớn.

Sau khi Tinh hậu bái tế ở Thái miếu xong, ngay ngày hôm đó liền trở về hoàng cung, trên đường đi qua Phong Lâm các, nàng bảo Hứa công công cùng đi xuống xe nghỉ ngơi.

Ta nghe được tin tức nàng chủ động đăng môn bất giác có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Tinh Hậu lại xảy ra chuyện gì, bằng không nàng sẽ không chủ động đi tới gặp ta. Tuy nói ta là nghĩa tử của nàng, thế nhưng hiện tại thân phận của ta là sứ thần Khang quốc đến đây để trao đổi việc liên minh, huống chi Yến Hưng Khải đối với ta đề phòng rất nặng, nếu như biết ta cùng Tinh Hậu lui tới thân thiết, y nhất định sẽ hoài nghi chúng ta chuẩn bị liên thủ đối phó với y.

Tinh Hậu che giấu không được vẻ bối rối trên mặt, ta vội vàng mời nàng vào thư phòng, mới vừa đóng cửa phòng, Tinh Hậu đà run giọng nói:

“Lệ Cơ... quả nhiên không có gạt ta... bài vị của Tuyên Long hoàng lại... lại bị rơi xuống...”

Ta nhìn vẻ kinh khủng hiện lên trên khuôn mặt nàng, vội vàng đỡ nàng ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng nói:

“Mẫu hậu chớ sợ, người uống miếng nước trước rồi hãy nói.”

Ta pha một ly chè xanh cho nàng, Tinh Hậu uống hai ngụm, buông ly trà xuống, tâm tình hình như ổn định được một ít. Lúc này mới đem việc thấy ở Thái miếu tự thuật lại một lần cho ta nghe.

“Khi ta vào thăm viếng từ đường, bài vị của tiên hoàng đột nhiên từ phía trên rớt... xuống... suýt nữa... rớt trúng người ta...”

Tinh Hậu nhớ tới một màn vừa rồi vẫn còn chưa hết kinh hồn.

Ta nhíu mày, theo như ta thấy, ta không tin bất cứ việc ma quỷ linh hồn gì hết. Mặc dù lần lượt đã được nghe Lệ Cơ và Tinh Hậu thuật lại chuyện này, ta vẫn tin tưởng vừng chắc việc này tám phần mười là có người ở phía sau quấy phá.

Tinh Hậu nói:

“Ta thậm chí nghe được... có người... có người gọi tên ta...”

Môi của nàng cũng tái nhợt, trong ấn tượng của ta, đây vẫn là lần đầu tiên nàng biểu hiện ra kinh hoàng đến như vậy.

Tinh Hậu cố sức lắc đầu, nói:

“Không! Ta bảo võ sĩ tìm tòi qua xung quanh thái miếu, bên trong từ đường ngoại trừ ta không có những người khác. Hơn nữa ta rõ ràng nghe được có người gọi ta...”

Mắt nàng rưng rưng, nói:

“Ta thực sự rất sợ... có phải vì chuyện giữa chúng ta nên khiến cho vong linh của Tiên hoàng... tức giận hay không... hắn tới để trả thù ta...”

Ta cúi người hôn lên đôi môi lạnh buốt của Tinh Hậu, nàng hơi chống cự từ chối một chút, nhẹ giọng nói:

“Chúng ta... không thể như vậy... hiện tại hắn đã tìm đến ta rồi, ta rất sợ... hắn sẽ đến tìm ngươi báo thù.”

Ta đem cả người nàng đặt tại góc tường, hai tay bắt lấy cổ tay nàng, dọc theo đôi môi nàng hôn tới bên tai, từ trên xuống dưới hôn từng tấc da thịt mềm mại trơn bóng như tơ của nàng, thân thể cứng ngắc của Tinh Hậu dưới những cái hôn nồng nhiệt của ta dần dần mềm xuống, ta xé đi đai quần của nàng, chiếc váy dài lộng lẫy của nàng như thác nước chảy xuống mặt đất, thân thể nàng hoàn mỹ mà lả lướt, so với thiếu nữ thanh xuân không thua kém bao nhiêu, một giọt nước mắt dọc theo hai gò má nàng chậm rãi chảy xuống, cơ thể ta và nàng đột nhiên quấn lại, dọc theo vách tường chậm rãi ngã xuống mặt đất...

Nét mặt đỏ bừng của Tinh Hậu hồi lâu vẫn chưa rút đi hết, ta mang cho nàng sự vui vẻ giúp nàng quên đi sự sợ hãi, vừa rồi nàng cầm tay ta nhẹ giọng nói:

“Bây giờ ta dường như đã bình tĩnh rất nhiều rồi...”

Nàng bị ta nhìn gần như thế, hơi xấu hổ cúi đầu xuống, ta biết Vô Gian Huyền Công của mình đối với nàng có tác dụng nhất định như một liều thuốc an thần, ngày đó ở tại đại Hán, ta cũng dùng phương pháp này trị hết tâm bệnh cho Tinh Hậu.

Ta hôn một cái thật sâu lên đôi môi mềm mại của nàng, lúc này mới nói:

“Yến Nguyên Tịch đã bị ám sát, hiện tại sinh tử không rõ, Trầm Trì cố ý kéo dài tiến độ hồi kinh, hiển nhiên đang chờ đợi tin tức bệ hạ băng hà.”

Tinh Hậu yên ổn thở dài một hơi, nói:

“Nhiều lần trọng dụng Trầm Trì đó là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời ta, hiện tại cuối cùng ta cũng hiểu vì sao tiên hoàng phải giáng chức đầy hắn đến Tế Châu.”

Ta thấp giọng nói:

“Tuy mất bò mới lo làm chuồng nhưng vẫn còn chưa có trễ, lần này trước tiên phải nghĩ biện pháp gạt bỏ Trầm Trì, diệt trừ hắn chẳng khác nào như chém đứt một cánh tay của Yến Hưng Khải.”

Tinh Hậu nói:

“Thầm Trì rất nhạy bén. hắn mặc dù sẵn có dã tâm, nhưng mà tại trong triều làm quan biểu hiện ra là người cần kiệm liêm chính, rất có danh tiếng, muốn giết hắn cũng không phải là chuyện dề dàng gì.”

Ta gật đầu nói:

“Con muốn đi Thái miếu điều tra một chuyến, sự việc mẫu hậu gặp phải, con thủy chung hoài nghi có người ở phía sau phá rối.”

Tinh Hậu trầm ngâm chốc lát, rồi từ trên người móc ra một miếng Long bội đặt vào tay ta, Long bội đối với ta mà nói cũng rất quen thuộc, lúc trước nàng nhận ta là nghĩa tử đã giao cho ta coi như là tín vật, sau đó khi ra rời khỏi Tần quốc cũng đã tự tay trả lại cho nàng.

Tinh Hậu nhẹ giọng nói:

“Hãy giữ gìn nó, ta hy vọng kiếp này ngươi cũng đừng trả nó lại cho ta lần nữa...”

Trước khi màn đêm buông xuống, ta cùng đi với Xa Hạo và chúng võ sĩ đến thái miếu ở phía tây hồ Yên Chi, lần trước khi ta tới thái miếu là ta đi theo Yến Lâm đến đây tế tổ.

Tuyên Long Hoàng là nghĩa phụ của ta, long bội mà ta sở hữu chính là tín vật ông tự tay tặng cho, hơn nữa còn là thủ dụ đặc biệt của Tinh Hậu cấp, cho nên đương nhiên ta có thể dễ dàng đi vào thái miếu. Mặc dù ta có thể tiến nhập thái miếu, thế nhưng dựa theo thân phận, ta vẫn không có tư cách đi vào trong từ đường.

Xem như là nghĩa tử của Tuyên Long Hoàng, ta cũng chỉ có thể dâng hương trước tú tượng (ảnh thêu) của các triều đại hoàng đế Tần quốc, ta cung kính quỳ lạy trước bức họa của Tuyên Long Hoàng, ngưng mắt nhìn linh vị của ông, trong lòng không khỏi có chút chột dạ. Bản thân mình quả thực đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với ông, thê tử, con gái, con dâu của ông trước sau cũng đều bị ta chiếm giữ hết, trên đời nếu như thật sự có linh hồn, người thứ nhất mà ông ấy bỏ qua chắc chắn sẽ là ta rồi.

Dâng hương hoàn tất, ta hướng chung quanh bốn phía từ đường lạy một lần, sau đó thắp một nén hương vào trong lư hương tại trước cửa.

Bất thinh lình một trận gió lạnh thổi qua, ta vội vàng nhắm mắt lại, mặc dù như vậy nhưng tàn nhang vẫn thôi lên trên người ta. Nhìn khắp nơi chung quanh, nơi nơi đều là gió êm sóng lặng, cơn gió lạnh dường như là thổi ra từ trong từ đường.

Trong lòng ta không khỏi rùng mình một cái, Xa Hạo nhìn ra tình huống có phần không bình thường, vội vàng đi tới bên người tạ hỏi:

“Công tử có chuyện gì?”

Ta lắc đầu, thấp giọng nói:

“Trong từ đường này chắc chắn có gì cổ quái.”

Xa Hạo nói:

“Hay là ta vào xem thử?”

Ta ngăn cản:

“Không được, trừ phi là thành viên hoàng thất của đại Tần, chứ ngoại nhân không có tư cách vào từ đường, chúng ta về trước đi, bàn bạc thêm rồi hãy tính.”

Đi ra ngoài cổng chính thái miếu, bóng đêm đã chìm sâu, ta ngưng mắt nhìn phương hướng thái miếu, lạnh lùng nói:

“Vừa rồi bầu trời căn bản không có một chút gió nào thổi qua, cơn gió lạnh rõ ràng là thổi ra từ trong từ đường.”

Xa Hạo nói:

“Ta quan sát qua hoàn cảnh của thái miếu, ba mặt thái miếu đều có trọng binh canh giữ, chỗ mỏng nhất chính là hướng có thủy triều, nếu như có người lẻn vào tất nhiên là phải đi qua nơi đó rồi.”

Ta giương mắt nhìn ánh trăng trên bầu trời thấp giọng nói:

“Trên đời này không bao giờ có ma quỷ hay linh hồn gì hết, hôm nay ta nhất định phải điều tra ra manh mối của việc này mới được.”

Xa Hạo chỉ hướng thái miếu nói:

“Đợi đến lúc nửa đêm ta sẽ lẻn vào từ đường nhìn xem rốt cuộc là kẻ nào, nếu như bên trong quả thật có người nào đó đang ẩn núp, ta nhất định có thể buộc hắn phải ra khỏi từ đường, công tử mang bọn Đằng Đa Nhĩ đi trước đến hậu phương thái miếu chuẩn bị ngăn chặn ở đó.

Ta gật đầu, căn dặn thêm:

“Xa huynh nhất thiết phải cẩn thận.”

Xa Hạo cười nói:

“Công tử yên tâm!”

Ta mang theo mười hai võ sĩ của Đằng Đa Nhĩ đi tìm hai chiếc thuyền lặng lẽ bơi tới giữa hồ, rồi chuyển tới phía sau thái miếu, thái miếu được xây dựng trên ngọn núi đá, cự ly cách mặt hồ ít nhất cũng phải cao tới hai mươi trượng, tất cả những hòn đá tảng phía sau đều được mài cực kỳ nhẵn bóng, những khe hở xen giữa cho dù là lưỡi dao cũng không cách nào cắm vào được, cho nên căn bản không có bất luận thứ gì để đưa tay nắm lấy, người thường khẳng định sẽ không thể nào leo từ mặt hồ lên đển phía trên được.

Đằng Đa Nhĩ sai bọn võ sĩ chuẩn bị sẵn nỏ tiễn, nếu như có người bất chợt đi ra từ trong thái miếu, tại không trung chúng ta sẽ bắn cho người đó thành tổ ong vò vẽ.

Thời gian dần dần cứ thế trôi qua, nhưng chúng ta không cảm thấy buồn ngủ chút nào, hết sức chăm chú nhìn thẳng về phương hướng thái miếu.

Ta bỗng nhiên lưu ý đến trên vách cao ở thái miếu, nơi đó đột nhiên thổi ra một làn khói đen, khi tỉ mỉ nhìn lại, làn khói đen đó không ngờ là một bóng người, dưới ánh trăng càng lộ vẻ xinh xắn và yểu điệu, chắc hẳn đó là một phụ nữ, nàng từ trên vách cao đột nhiên như quỷ mị phi xuống dưới mặt hồ.

Sau đó trên vách cao xuất hiện thêm một thản ảnh màu đen, người này cao lớn hơn nhiều so với người lúc trước, nhìn từ thân hình ta rất dễ nhận ra y chắc chắn là Xa Hạo, thấp giọng mệnh lệnh:

“Bắn!”

Bọn võ sĩ nhắm vào bóng đen trên không trung đồng loạt bắn ra nỏ tiễn trong tay, không nghĩ tới bóng đen nhỏ nhắn kia tại không trung đột nhiên chuyển quỹ đạo, như sao băng rơi về hướng đội thuyền bên này của ta.

Ta rút ra trường đao, dồn sức cách không chém ra một đao thật mạnh, đao phong lạnh thấu xương mang theo tiếng gió rít gào chém ngang tới hắc y nhân kia, hai tay hắc y nhân giơ lên từ trong tay áo, dưới ánh trăng phát ra ánh kim loại sáng bóng chói mắt.

Hai tay kẹp lấy lưỡi đao của ta rồi đột ngột dừng lại tại không trung, ta nổi giận gầm lên một tiếng xoay tròn chuôi đao, cả người nàng mượn thế chợt xoay tròn lên như máy xay gió. Tiếp đó mũi chân chuẩn xác điểm lên thành một chiếc thuyền khác, chỉ nghe vang lên một tiếng răng rắc, chiếc thuyền kia không ngờ bị nàng mạnh mẽ chấn gãy đôi thành hai đoạn, sáu tên võ sĩ trên thuyền hốt hoảng la lên, tất cả mất thăng bằng ngã nhào xuống nước.

Những võ sĩ còn lại trên thuyền của ta lại bắn ra một loạt nỏ tiễn, hắc y nhân kia lại đạp gót chân lên đầu mạn thuyền, cả nửa con thuyền đột nhiên bị hất cao lên, tất cả nỏ tiễn đều bắn lên hết boong thuyền. Ta nổi giận gầm một tiếng, hai tay nắm chặt đao, dốc toàn lực lao về phía nàng ta.

Lưỡi đao sạt qua, boong thuyền bị ta chém gãy thành hai đoạn, hắc y nhân khẽ điểm mũi chân lên đầu các võ sĩ đang ở trong nước, thân thể đã tà tà bay về phía bờ hồ. Xa Hạo đang ở không trung, giương cung cài tên, bắn ra ba mũi tên nhanh như tia chớp, hắc y nhân vung lên hai tay đẩy ra cả ba mũi tên, tiếp theo đột nhiên vươn tay bám chặt lên phân nửa boong thuyền rồi lôi mạnh về phía sau, cả người rơi đúng vào trên boong thuyền, dừng lại nghỉ trong chốc lát sau đó lại phi thân bay lên, lên xuống liền hai cái đã lên tới bờ.

Xa Hạo vững vàng hạ xuống một đầu kia của boong thuyền, dưới chân mượn lực khống chế boong thuyền như mũi tên rời dây cung đuổi theo phương hướng của hắc y nhân kia.

Bọn thủ hạ võ sĩ vớt mấy võ sĩ ban nãy bị ngã xuống nước lên, vừa rồi bị hắc y nhân đạp trúng đỉnh đầu nên cả bọn bị vỡ đầu đã chết thẳng cẳng. Chúng ta nhanh chóng cập thuyền nhỏ vào bờ. Hắc y nhân và Xa Hạo đang đấu rất kịch liệt, võ công của nàng ta mặc dù cao cường nhưng nhất thời vẫn không có cách nào thoát khỏi Xa Hạo bám riết.

Bởi vì mang theo khăn che mặt nên ta thấy không rõ bộ mặt của nàng, tuy nhiên thân hình nàng đặc biệt nhỏ nhắn xinh xắn, hệt như một thiếu nữ vậy.

Vũ khí của nàng là hai cái bao tay bằng kim loại, không chỉ có thể đeo ở trên tay để làm vũ khí đối địch, hơn nữa có thể tùy theo mà kéo dài ra trở thành một sợi roi để sử dụng.

Ta bảo bọn võ sĩ canh giữ ở bốn góc và không được tự ý tiến công để khỏi phải hại chết người vô tội.

Xa Hạo hiển nhiên đã chiếm thượng phong, trường kiếm dần dần ngăn chặn hoàn toàn thế tiến công của hắc y nhân.

Lòng ta mừng rỡ, xem ra hôm nay nhất định có thể bắt được tên hắc y nhân này rồi, rốt cuộc đã tra ra manh mối sự việc ở thái miếu.

Trên đầu đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhỏ, tiếng cười này đối với ta lại rất quen thuộc.

“U U!”

Ta thầm gọi từ đáy lòng.

Vài viên đạn màu bạc bắn xuống từ không trung, ‘Oanh!’ một tiếng nổ vang lên, chúng ta nhất thời rơi vào một mảnh sương mủ dày đặc, ta vội vàng bảo vệ nơi yếu hại, tiếp đó lại nghe một tiếng cười chói tai:

“Muội tử, cảm tạ...”

Thanh âm đó từ gần rồi đi xa, trong nháy mắt đã biến mất.

Một giọng nói mềm mại lúc ẩn lúc hiện truyền vào trong tai ta:

“Oan gia, một giờ sau, ta chờ chàng tại trong rừng cây phía đông Phong Lâm các.”

Đợi đến khi sương mù tan đi thì đã không còn thấy hình bóng của hắc y nhân kia đâu.

Xa Hạo đi tới trước mặt ta, quan tâm hỏi:

“Công tử không có việc gì chứ?”

Ta chậm rãi lắc đầu, U U đột nhiên lần thứ hai xuất hiện làm nhiễu loạn tâm thần ta. Không hề nghi ngờ nữa, cô gái hắc y kia nhất định là đồng bọn của nàng, bằng không nàng căn bản sẽ không ra tay cứu giúp. Nhìn từ vóc dáng đó có vài phần giống như sư tỷ Tòng Linh của nàng. Có thể sai khiến Ma Môn xuất thủ chỉ có Yến Hưng Khải, xem ra Yến Hưng Khải mới là kẻ đứng sau xúi giục vụ việc hiển linh ở thái miếu lần này.

Từ phản ứng của mấy người xung quanh, bọn họ hiển nhiên không có nghe được lời nói lúc gần đi vừa rồi của U U, nàng nhất định là dùng cái công phu truyền âm nhập mật gì đó.

Ta kéo Xa Hạo qua một bên, thấp giọng nói lại cho y nghe ước định giữa ta và U U. Từ lần trước đơn độc ước hẹn với U U, Lãnh Cô Huyên đã theo đuôi đến, ta đương nhiên lại có thêm một cái tâm nhãn, chuyện giẫm lên vết xe đổ ta cũng không dám tuỳ tiện nếm thử.

“Quá nguy hiểm, công tử không được một mình đi mạo hiểm như vậy!”

Xa Hạo thấp giọng nói.

Ta cười nói:

“Ta căn bản chưa từng nghĩ muốn đi gặp cô ấy một mình, có câu là ‘hại nhân chi tâm bất khả hữu, phòng nhân chi tâm bất khả vô’ (l), lần này ta tất nhiên sẽ phải chuẩn bị mới được!”

Một giờ sau, ta dựa theo ước định của U U đi tới rừng cây, đợi hồi lâu vẫn chưa thấy nàng tới, lẽ nào yêu nữ này phát hiện ra đám người Xa Hạo đang âm thầm bảo vệ ta cho nên không dám đến? Ta cũng không muốn chờ đợi cả đời như vậy, suất lĩnh thủ hạ rời khỏi rừng cây sau đó trở về Phong Lâm các an giấc.

Đi vào gian phòng của mình, ta đột nhiên sinh ra một loại cảm giác dị thường bất an. Tay phải cầm trường đao, khi đang muốn gọi lên thì lại nghe một tiếng cười dịu dàng, thấp giọng nói:

“Chàng sợ hãi cái gì, lẽ nào sợ ta ăn chàng hay sao?”

Đốt nến lên, liền thấy U U một thân bạch y lẳng lặng ngồi ở trên giường, ôm lấy hai đầu gối, cẳng chân cong cong mềm mại và mắt cá chân trắng như tuyết lộ ra từ dưới chiếc váy, dưới ánh nên càng phát ra vẻ mê hoặc dụ người.

Ta thấp giọng nói:

“Cô…”

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của Xa Hạo:

“Công tử có chuyện gì không?”

U U vươn ngón trỏ đặt lên môi xuỳ một tiếng, cặp mắt long lanh hướng về phía ta khẽ nháy mắt.

Ta bình tĩnh nói:

“Không có việc gì, ta đang muốn đi ngủ.”

Xa Hạo nói:

“Tối nay ta sẽ thủ ở ngoài cửa, công tử có chuyện gì thì cứ gọi ta.”

Ta đáp ứng một tiếng.

U U kiều mị nhìn về phía ta, hướng ta phất phất tay ý bảo ta tới ngồi xuống bên cạnh nàng.

Ta lạnh lùng nói:

“Yêu nữ nhà cô, có phải lại muốn tới hại ta chứ gì?”

U U ôn nhu nói:

“Oan gia, sao ta nỡ làm vậy…”

Nàng chủ động dựa lên người ta, ta có bài học lần trước nên tâm phòng bị đã lớn hơn nhiều, chăm chú lưu ý đến nhất cử nhất động của của nàng.

U U thấp giọng nói:

“Chàng cứ lên giường cái đã!”

Nói thể dường như nàng mới là chủ nhân nơi này, còn ta ngược lại trở thành tân khách đến đăng môn bái phỏng mất rồi.

U U thấy ta vẫn không nhúc nhích, thở dài một hơi:

“Chàng đúng là vẫn còn không tin ta.”

Nàng đột nhiên rút ra trường đao bên hông ta. Lòng ta hốt hoảng, liền đó thấy nàng đã đặt lưỡi đao lên cái cổ trắng tinh của mình, đoạn cầm tay ta đặt lên chuôi đao, nói:

“Như vậy chàng đã yên tâm chưa?”

Ta nhíu mày, nàng từ trước đến nay quỷ kế đa đoan, hôm nay không biết lại muốn giở trò gì đây:

“Cô vào đây có mục đích gì?”

U U thản nhiên cười nói:

“Ta đã đoán được chàng sẽ không thành thật, không ngờ còn dám dắt theo một đám thủ hạ lợi hại đi vào rừng cây để phó ước, rõ ràng là muốn nhân cơ hội để bắt ta. Cho nên ta liền đi tới Phong Lâm các trước, ở lại trong phòng chờ chàng.”

Nàng ta quả nhiên giảo hoạt.

Ta thấp giọng nói:

“Hôm nay núp ở trong thái miếu có phải là sư tỷ Tòng Linh của cô đúng không?”

U U gật đầu nhẹ giọng nói:

“Ánh mắt của chàng quả nhiên lợi hại, sư tỷ ta che mặt thế mà cũng bị chàng nhận ra.”

Ta cười lạnh nói:

“Hồ ly có giảo hoạt cỡ nào cũng có lúc phải lộ ra cái đuôi thôi.”

U U nhẹ giọng nói:

“Ta biết lần trước ta đi không từ giã nhất định sẽ khiến cho chàng nảy sinh rất nhiều hiểu lầm.”

Ta lạnh lùng nói:

“Cô dường như đánh giá quá cao phân lượng của mình ở trong lòng ta rồi đấy.”

U U ôn nhu nói:

“Ta ở trong lòng chàng rốt cuộc có địa vị gì, trong lòng ta tự nhiên rõ ràng, bằng không chàng sẽ không đe dọa sẽ không tiếc trả giá mọi thứ để cứu ta…”

Ta cả giận nói:

“Nếu như ta không phải nhất thời bị ngươi lừa gạt, cũng sẽ không làm hại Thu tiền bối rơi vào khốn cảnh, để đến bây giờ sinh tử còn chưa biết.”

U U thở dài nói:

“Dận Không, chàng có gì chứng minh là ta đã hại Thu sư bá không?”

Ta thấy nàng hiện tại vẫn đang thề thốt phủ nhận thì không khỏi tức giận, khẽ động lưỡi đao, không ngờ đã cắt tới làn da trắng tinh như tuyết của nàng, một dòng máu dọc theo lưỡi đao chậm rãi chảy xuống.

Trong lòng ta không khỏi run lên, bỗng nhiên buông đao xuống, thấp giọng nói:

“Cô đi đi, ta không muốn lại nhìn thấy cô nữa.”

U U ôm lấy vai ta, ôn nhu nói:

“Chàng luyến tiếc giết ta có đúng không?”

U U khẽ cắn lên cánh tay ta một cái, sâu xa nói:

“Chàng là đồ không có lương tâm, người ta đối với chàng một mảnh tình si, thế mà chàng lại đối với ta như vậy!”

Đột nhiên hiện tại ta lại nhớ tới ánh mắt u oán đó của Lệ Cơ, nội tâm bỗng đau nhói.

U U hình như phát hiện được điều gì từ trong đôi mắt ta, dịu dàng nói:

“Ta biết, chàng thủy chung cũng bởi vì chuyện bản đồ bảo tàng mà ghi hận ta, ta cũng không trách chàng.”

Ta cười lạnh nói:

“Trách ta? Ta lại hỏi cô, cô và Tòng Linh vì sao phải đến thái miếu giả thần giả quỷ? Phía sau rốt cuộc có phải là do Yến Hưng Khải làm chủ hay không? Còn có, Yến Nguyên Tịch bị ám sát ở trên đường rốt cuộc có phải là do cô gây nên đúng không?”

U U nhẹ giọng nói:

“Hôm nay ta tới gặp chàng cũng chính là vì chuyện này, sư tỷ của ta đóng giả quỷ hồn tại trong thái miếu, nàng thật là bị sư phụ xúi giục, Yến Hưng Khải cũng có liên quan đến chuyện này, về phần ám sát Yến Nguyên Tịch thì không có bất cứ quan hệ gì đến ta hết.”

Ta tràn ngập nghi vấn nhìn U U hỏi:

“Không có quan hệ gì đến cô? Vậy thì là ai?”

U U buồn bã nói:

“Lẽ nào ở trong lòng chàng, bất cứ chuyện xấu gì cũng đều là do ta làm hết hay sao?”

Ta lạnh lùng nói:

“Ta không muốn tin nhưng mà sự thực lại cứ rành rành ra trước mắt, đầu tiên là cô cùng sư phụ thông đồng cướp ta đi, mượn cơ hội dẫn dụ Thu tiền bối tới, lợi dụng sự đồng cảm khiến cho Thu tiền bối hi sinh công lực tới cứu cô, hãm hại Khinh Nhan. Cô hiện tại lại trở thành một tay sai của Yến Hưng Khải, tất cả những chuyện này, có chuyện nào mà không đối đầu với ta? Cô bảo ta làm sao mà tin tưởng cô cho được?”

Trong đôi mắt trong veo của U U vậy mà đã bị phủ kín một tầng lệ quang. Đây vẫn là lần đầu tiên nàng rơi lệ trước mặt ta, nhớ tới những hành vi ghê tởm của nàng lúc trước lòng dạ không khỏi thêm cứng rắn:

“Cô còn biết khóc hay sao? Làm nhiều chuyện xấu như vậy thế cô có từng nghĩ đến hai chữ lương tâm hay không?”

U U chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nhìn ta nói:

“Long Dận Không! Người trong thiên hạ đều có thể chỉ trích ta, riêng chàng là không thể?”

Nước mắt dọc theo hai má nàng chậm rãi chảy xuống.

Ta vạn lần không nghĩ đến phản ứng của nàng ta sẽ lại mãnh liệt như vậy.

U U ngẩng mặt, cố gắng kiềm chế nước mắt đang trào ra, nói:

“Yến Nguyên Tịch đã chết, ngươi hãy sớm chuẩn bị đi!”

“U U!”

Thấy bộ dạng thương tâm gần chết của nàng, ta không khỏi có chút hối hận về thái độ đối với nàng vừa rồi.

U U lạnh lùng nói:

“Long Dận Không! Từ nay về sau, ngươi là ngươi ta là ta, ngươi sống cũng được, chết cũng được, thành cũng được, bại cũng được, sẽ không có bất cứ quan hệ gì đến ta nữa, ta xin khuyên ngươi một câu, chuyện thấy trước mắt cũng chưa hẳn là thật, người mà ngươi tin tưởng nhất có lẽ cũng chính là người lừa dối ngươi nhiều nhất...”

Nàng kích động nên đã quên che giấu giọng nói của mình.

Xa Hạo nghe được động tĩnh, từ ngoài cửa nhanh chóng vọt vào, rút ra trường kiếm hét lớn:

“Yêu nữ! Đừng hòng đả thương công tử!”

U U buồn bã cười:

“Nếu ta thực sự muốn làm hại hắn thì còn phải chờ tới lúc này hay sao.”

Nói hết câu, nàng vung lên tay áo, thân thể nhẹ như yến lao về hướng cửa sổ. Xa Hạo đang muốn đuổi theo, ta lạnh lùng nói:

“Để cho cố ấy đi!”

Xa Hạo dừng lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn ta.

Ta thở dài một tiếng, vô lực nói:

“Ngươi đi ngủ đi...”

Vẻ mặt cực kỳ bi thương trước khi đi của U U cứ mãi quanh quẩn của trong lòng ta, rốt cuộc nàng có gạt ta hay không? Tất cả những lời ban nãy có phải cũng chỉ là một vở kịch nàng muốn biểu diễn? Đêm hôm đó ta đã nhiều lần suy nghĩ về vấn đề này, cả đêm trằn trọc không sao ngủ được.

Đến tận sáng sớm tinh mơ, ta tỉnh dậy vội vàng vào Tần cung, chuẩn bị bẩm báo lại chuyện đêm qua gặp ở thái miếu cho Tinh Hậu. Đi tới ngoài cửa cung thì đã gặp phải Yến Hưng Khải đang nhập cung triệu thánh.

Yến Hưng Khải cười nói:

“Huynh đệ, trùng hợp vậy!”

Ta cười nói:

“Ta đang muốn nhập cung cầu kiến thái hậu.”

Yên Hưng Khải cười nói:

“Ta cũng vậy!”

Chúng ta nhìn nhau phá lên cười, nhớ tới từng âm mưu mà Yến Hưng Khải đạo diễn ra, lòng ta nhịn không được thầm mắng hắn khốn kiếp.

Sau khi chúng ta xuống ngựa, sóng vai đi về hướng Phượng Dương cung.

Yên Hưng Khải nói:

“Huynh đệ tìm thái hậu có chuyện gì?”

Ta mỉm cười nói:

“Một là muốn thăm bệnh tình của hoàng thượng, thuận tiện đưa một cây ngân sâm ngàn năm cho hoàng thượng bổ dưỡng thân thể, thứ hai là muốn bẩm báo việc bàn bạc giữa chúng ta tiến triển trong hai ngày này cho thái hậu rõ.”

Yển Hưng Khải thở dài nói:

“Vốn tưởng là việc liên minh giữa hai nước sẽ dễ dàng thành công, không nghĩ tới khi bắt đầu chân chính đàm phán lại phức tạp đến như vậy, xem ra để đạt đến mức độ chúng ta chung nhận thức còn cần một đoạn thời gian.”

Lòng ta thầm mắng, nếu không phải tên cáo già nhà ngươi từ đó làm khó dễ thì việc liên minh đã sớm đạt thành rồi, tuy nhiên biểu hiện ra lại mỉm cười nói:

“Dục tốc bất đạt, vì lợi ích lâu dài giữa hai nước, huynh đệ chúng ta đương nhiên phải thận trọng mà hành sự mới được.”

Yến Hưng Khải gật đầu nói:

“Huynh đệ nói rất đúng…”

Ta hỏi:

“Huynh trưởng hôm nay vào cung là vì chuyện gì?”

Yến Hưng Khải nói:

“Thái hậu sai người triệu ta tiến cung, ta cũng không biết là vì chuyện gì.”

Trong khi nói chuyện đã đi tới Phượng Dương cung, Hứa công công đang tại nơi đó chỉ huy bọn thái giám cung nữ tu bổ hoa cảnh, vừa thấy hai người chúng ta qua đây, cuống quít tiến lên nghênh đón:

“Túc Vương thiên tuế, Bình Vương điện hạ, thái hậu đang cho hoàng thượng uống thuốc, xin đợi thêm chốc lát.”

Yên Hưng Khải mỉm cười nói:

“Hứa công công, bệnh tình của hoàng thượng ra sao?”

Hứa công công mặt mày rạng rỡ nói:

“Tốt hơn nhiêu rồi, sáng nay ngự y đã chẩn trị qua cho hoàng thượng, long mạch của hoàng thượng đã bình ổn hơn rất nhiều, hai ngày này thần chí cũng dần dần minh mẫn, hoàng thượng đã có thể nhận ra thái hậu, nếu như tiếp tục như vậy, chuyện khang phục chắc cũng sẽ không lâu đâu.”

Ánh mắt Yến Hưng Khải lóe lên một cái, lập tức giả tạo ra thần sắc kinh hỉ vạn phần:

“Ngô hoàng vạn tuế, ta đã sớm nói qua bệ hạ chính là thiên mệnh sở quy đương nhiên long thể sẽ được khang phục.”

Lòng ta cười thầm, nghe được tin tức bệnh tình của Yến Nguyên Tông chuyển biến tốt đẹp, Yến Hưng Khải so với bất cứ người nào đều khó chịu hơn, xem ra Tinh Hậu triệu y nhập cung rõ ràng chính là vì muốn tiết lộ tin tức này cho y biết. Bệnh tình của Yến Nguyên Tông chưa hẳn sẽ lạc quan như Hứa công công nói, hành động này của Tinh Hậu có lẽ chỉ nhằm nhiễu loạn địa thể của Yến Hưng Khải mà thôi.

Ta cùng Yến Hưng Khải thưởng thức hoa cỏ ở trong hoa viên, bởi vì đã là cuối mùa thu, cả vườn đều tràn ngập sắc vàng của hoa cúc, những cung nữ thái giám đang phụ trách việc bứt những bông hoa đã bị héo.

Yến Hưng Khải nhìn cánh hoa rơi vãi trên mặt đất, như vô ý ngâm một câu:

“Trước ngày trùng cửu lúc thu sang, cúc hoa nở rộ trăm hoa tàn...” (2)

***

Chú thích:

(1) : Không được có lòng hại người, nhưng không thể không có lòng phòng bị người.

(2) : Hai câu thơ trong bài Bất đệ hậu phú cúc (Hoàng Sào) 

Nguyên văn Hán Việt:

Đãi đảo thu lai cửu nguyệt bát

Ngã hoa khai hậu bách hoa sát

Xung thiên hương trận thấu Trường An

Mãn thành tận đới hoàng kim giáp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.