Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 153: Q.1 - Chương 153: Cung biến




Hôn lễ của Hoàng tộc ta đã trải qua nhiều lần, trinh tự rườm rà, trong đó nhắm mắt lại ta cũng có thể biết. Song lần này lại khách, ta cùng Cao Quang Viễn muốn mượn cơ hội hôn lễ lần này để khởi sự. Yên vương Lý Triệu Cơ đã biết thân phận của ta, chúng ta nhất định phải khống chế được hắn trước khi hắn vào Hoàng cung, cho dù người có can đảm hơn nữa cũng khó mà hành động được trong cung. Hồ vốn chỉ ở trên núi mới phát huy được hết uy thế, đây cũng là nguyên nhân trọng yếu mà người ta thường nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Kế hoạch của Yên vương là bắt giữ ta tại Hoàng cung, nắm giữ tiên cơ chính là điểm mấu chốt quyết định việc biến loạn trong cung thành công hay thất bại.

Yên vương Lý Triệu Cơ tuân thủ lễ nghi, dùng phương thức long trọng đón A Y Cổ Lệ. Đoàn đón dâu gồm có hai ngàn Ngự lâm quân, hai trăm cung nữ, hai trăm thái giám, năm ngàn người của Vệ đội Hoàng thành chia ra hộ vệ ở hai bên. Một đoàn người dồn dập đi đến phủ Tướng quốc.

Không có quá nhiều dân chúng vây xem ở ngã tư đường, dân chúng đã bị chiến tranh Yên - Hàn hành hạ đến mức không có chút hứng thú đối với tất cả mọi việc. Loại đại sự như Yên vương nạp phi này, đối với bọn họ cũng chỉ là việc không liên quan đến mình, cao không thể với tới. Nhớ tới ngày đó ta cưới Sở Nhi ở Đại Khang, tình cảnh muôn người đều đổ xô ra đường, đúng là khác biệt một trời một vực.

Theo như lời Cao Quang Viễn, năm ngàn vệ đội của Hoàng thành đã được hắn nắm trong tay, hơn hai ngàn tên Ngự lâm quân cũng có hơn một nửa là thân tín của hắn.

Tuy nói như vậy, ta cùng Xa Hạo vẫn như cũ hộ vệ ở trước xa giá của A Y Cổ Lệ. Vị trí này cách Yên vương - Lý Triệu Cơ rất gần, nếu như phát sinh bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào, chúng ta có thể bắt giữ Yên vương - Lý Triệu Cơ trong thời gian ngắn nhất.

Đội ngũ đi đến Bàn Long cầu, ta và Xa Hạo liếc mắt nhìn nhau, đây là nơi chúng ta cùng Cao Quang Viễn lúc trước đã ước định hành động. Phía trước bỗng truyền đến một tiếng ngựa hí, một gã kỵ sĩ trong đội truợt chân ngã trên mặt đất, ngựa của hắn sùi bọt mép, cả người co quắp không ngừng. Phía trước đội ngũ đột nhiên trở nên hỗn loạn.

Cao Hàm thống lĩnh vệ đội Hoàng thành ra dấu ý bảo đội ngũ tạm thời dừng lại.

Cùng lúc đó, một thân ảnh màu trắng từ xa giá của A Y Cổ Lệ bay ra ngoài như quỷ mị phóng về phía xa giá nơi Yên vương - Lý Triệu Cơ đang ngồi.

Chuyện xảy ra bất ngờ, thị vệ Hoàng cung hộ vệ ở hai bên xa giá của Yên vương - Lý Triệu Cơ căn bản không kịp phản ứng.

Ta đưa ánh mắt về phía Xa Hạo, Xa Hạo bảo vệ xa giá của A Y Cổ Lệ quay đầu lại lui về phía sau.

Trong đội ngũ Ngự lâm quân bắt đầu có người la lớn:

“Đại Vương bị hành thích!”

Những người này chắc chắn là thân tín của Cao Quang Viễn, nhân cơ hội gây ra hỗn loạn.

Năm ngàn tên vệ đội Hoàng thành xúm lại, trong chốc lát tình cảnh trở nên cực kì hỗn loạn.

Tất cả lực chú ý của mọi người đều tập trung lên xa giá nơi Yên vương ngồi, trái lại quên mất sự tồn tại của ta và A Y cổ Lệ.

Xa Hạo dựa theo ước định lúc trước giữa ta và hắn, thừa dịp hỗn loạn che chở U U và A Y Cổ Lệ rời khỏi đội ngũ.

Xa giá nơi Yên vương ngồi vẫn không có động tĩnh gì, vô số cung nỗ nhắm thẳng vào xa giá, nhưng không người nào dám tiến lên một bước.

Xa Hạo lặng lẽ trở lại bên cạnh ta, thấp giọng nói:

“Đã đi!”

Trên miệng ta bất giác hiện lên nụ cười, ta sắp xếp cho A Y Cổ Lệ rời đi trước cũng không thương lượng qua cùng Cao Quang Viễn. Lãnh Cô Huyên lao ra từ xa giá của A Y Cổ Lệ, rất có khả năng Cao Quang Viễn sẽ đổ chuyện này lên đầu A Y Cổ Lệ, ta quyết không để nữ nhân của mình rơi vào nguy hiểm.

Cao Quang Viễn vốn ở cuối cùng của đội ngũ, lúc này phóng ngựa đến bên cạnh tạ thấp giọng nói:

“Thế nào?”

Ta mỉm cười nói:

“Nằm trong tầm tay!”

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy từ trong xa giá của Yên vương vang lên một tiếng cười dài, mui xe vỡ ra, một thân ảnh màu trắng phóng lên cao.

“Bắn tên!”

Cao Hàm quát lớn.

Tên bắn ra từ Phi Hoàng nỗ nhắm hướng Lãnh Cô Huyên bay tới như mưa, Lãnh Cô Huyên lao ra cực nhanh, thân thể ở giữa không trung đột nhiên đổi hướng, lao như sao băng về phía mọi người.

Thị lực của ta hơn người, đã thấy trên tay của nàng xách theo một cái đầu máu chảy đầm đìa, chính là đầu của Yên vương Lý Triệu Cơ, trong lòng vui sướng đến cực độ, việc lớn hôm nay đã thành công.

Lúc Lãnh Cô Huyên rơi xuống liền ra tay hạ sát hai gã võ sĩ bên cạnh. Hai gã võ sĩ trước mặt nàng căn bản không có lực lực phòng thủ, liên tục kêu thảm, bị mất mạng ngay lập tức.

Không đợi đợt mưa tên bắn tới lần thứ hai, nàng từ trong đám người bay lên một lần nữa. Sau mấy lần lên xuống đã biến mất ờ phía cuối con đường.

Cao Hàm quát lớn:

“Đuổi theo! Bắt hung thủ hành thích Đại Vương!”

Hắn dẫn theo Vệ đội của Hoàng thành lấy tốc độ cao nhất đuổi theo hướng Lãnh Cô Huyên chạy trốn.

Cao Quang Viễn đương nhiên không có thị lực tốt như ta, vẫn không thể xác định được sống chết của Yên vương, thấp giọng hỏi ta:

“Thế nào?”

Ta mỉm cười nói:

“Đầu của Yên vương đã bị mang đi rồi.”

Cao Quang Viễn lộ rõ nét vui mừng, anh mắt vẫn tập trung về phía xa giá nơi Yên vương ngồi.

Hai gã hộ vệ của Hoàng cung thận trọng mở cửa xe, một thi thể không đầu từ trong xe ầm ầm rơi xuống, mọi người cùng kinh hãi kêu lên, lại thấy thi thể không đầu kia mặc Long bào trên người, trên cổ vẫn không ngừng chảy máu, không phải là Yên vương thì là ai?

Cao Quang Viễn thấp giọng nói:

“Thái tử trở lại phủ Tướng quốc chờ đợi trước, ta phải vào cung ngay lập tức.”

Ta gật đầu cười, Cao Quang Viễn đã sớm thay đổi một khuôn mặt khác, đau buồn khóc lớn:

“Đại vương! Đại vương...”

Ta cùng Xa Hạo trờ lại phủ đệ của Cao Quang Viễn, hai ngàn tên võ sĩ theo chúng ta đến đây lục tục tản ra xung quanh phủ tướng quốc. Yên đô xảy ra biến cố, tất cả đều rất khó nói, Cao Quang Viễn có thể thuận lợi khống chế cục diện hay không, vẫn còn phải chờ đợi.

Tin tức liên tục truyền đến, phủ đệ của Vệ Tử Việt bị bao vây, đầu của Yên vương được tìm thấy trong lúc lục soát Vệ phủ. Tam Hoàng tử, Ngũ Vương tử của Yên quốc ở lại Yên đô cố gắng mưu đồ làm phản, trước sau đều bị bắt. Cả Yên đô rơi vào cảnh phong vân biến hóa.

Xa Hạo lo lắng nói:

“Thái tử, chúng ta hẳn là nên nhân lúc hỗn loạn để rời đi. Nếu như chờ Cao Quang Viễn nắm trong tay thế cục, rất có thể hắn sẽ ra tay đối phó với chúng ta.”

Ta lắc đầu nói:

“Cao Quang Viễn là người thông minh, nắm trong tay thể cục của Yên đô không đông nghĩa với nắm trong tay thế cục của cả Yên quốc. Nếu mất đi sự trợ giúp của chúng ta, hắn sẽ bị đại quân của Hạ Hầu Nộ Thái nghiền thành phấn vụn rất nhanh.” 

Xa Hạo nói:

“Nhưng lòng tham của con người là vô cùng tận, một khi hắn ở địa vị cao, rất khó bảo đảm suy nghĩ sẽ không phát sinh biến hóa.”

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng cười lớn của Cao Hàm, ta và Xa Hạo nhìn nhau, mở cửa phòng đi ra ngoài.

Cao Hàm tới trước mặt ta quỳ xuống nói:

“Cao Hàm tham kiến thái tử điện hạ.”

Xem ra Cao Quang Viễn đã cho hắn biết thân phận của ta.

Ta mỉm cười nói:

“Yên đô đang tràn ngập khói lửa, tại sao Cao tướng quân vẫn có thể dành thời gian về nhà?”

Cao Hàm đứng lên nói:

“Khởi bẩm thái tử điện hạ, thế cục trong cung đã tạm ổn, Hoàng Hậu cùng chúng thần đã ủng hộ Vương tử Lý Quốc Thái lên ngôi vua. Đầu của Yên vương được tìm thấy ở Vệ phủ. Tất cả mọi thứ đều chứng minh do Hữu tướng quốc Vệ Tử Việt làm ra.”

Hắn thấp giọng nói:

“Thái tử yên tâm, cả Yến đô đã nằm trong tay chúng ta, sẽ không có sơ suất gì.”

Ta gật đầu nói:

“Chuyện biên giới Yên Khang thì thế nào?”

Cao Hàm cung kính nói:

“Lần này Cao Hàm đến đây chính là vì chuyện này. Thất vương tử đã hạ lệnh mở cửa biên giới, xin đại quân của Thái tử trợ giúp chống đỡ quân đội Hán quốc.”

Ta mỉm cười nói:

“Mấy người Tiêu tướng quân hẳn là đã dẫn theo tám vạn đại quân lên đường.”

Ta chậm rãi tháo mặt nạ ra, hiện giờ đã không cần thiết phải che giấu thân phận. Yên vương mới băng hà, Thất vương tử Lý Quốc Thái kế thừa vương vị. Mặc dù ta chưa gặp Lý Quốc Thái, nhưng đã sớm nghe nói về người này. Hắn trời sinh ngu dốt, trí não chỉ như một đứa trẻ, Cao Quang Viễn sở dĩ đưa hắn lên ngôi, chính là muốn biến hắn thành một con rối.

Ta đứng trước gương, đường đường chính chính đội Tử quan lên. Hôm nay ta muốn lấy thân phận Thái tử của Đại Khang đi chúc mừng Lý Quốc Thái lên ngôi Hoàng Đế.

Ta từng trải qua biến loạn trong cung đình Tần quốc, sự kiện lần đó mặc dù không có quá nhiều máu tanh, nhưng kí ức về sự tàn khốc đó ta vẫn nhớ như in trong đầu.

Biến loạn trong cung đình Yên quốc chẳng qua chỉ là kéo tấm màn che xuống, ta có dự cảm mãnh liệt, tiếp theo sẽ có càng nhiều giết chóc và đổ máu.

Không khí trong Mộc Trạch cung bị đè nén cực độ, ta, Xa Hạo và Cao Hàm cùng đi vào đại điện. Cao Hàm thấp giọng nói:

“Hạ Hầu Nộ Thái dẫn theo đại quân tiến về hướng Yên đô.”

Ta gật đầu, Xa Hạo nói:

“Ngàỵ hôm qua Tiêu tướng quân đã dẫn quân tiến vào biên giới Yên quốc. Nếu không có gì thay đổi, trong vòng ba ngày có thể đến Thiết Xích thành.”

Ta ngẩng đầu nhìn về phía trước, thất vương tử Lý Quốc Thái ngồi ngay ngắn trên ghế rồng. Dáng người hắn mập lùn, trên mặt luôn mang theo nụ cười ngốc nghếch. Xem ra cái chết của phụ thân hắn cũng không khiến hắn đau buồn chút nào.

Cao Quang Viễn ngồi bên tay trái hắn, từ ánh mắt của hắn, có thể thấy được giờ phút này địa vị trong triều của hắn đã không có bất kỳ người nào có thể với tới.

Phía sau Lý Quốc Thái có một tấm rèm che, có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng người lay động, xem ra phía sau còn có người ngồi, theo suy đoán của ta chắc hẳn là Hoàng Hậu của Yên quốc, phương thức buông rèm chấp chính đã từng xuất hiện nhiều lần trước đây. Đối với Yên quốc đang trong tình trạng rung chuyển, đây có thể xem là phương thức tốt nhất.

Ta cung kính nói:

“Đại Khang Thái tử Long Dận Không tham kiến Đại vương!”

Lý Quốc Thái vẫn ngốc nghếch cười, phía sau tấm rèm vang lên một tiếng ho khan, lúc này Lý Quốc Thái mới thu lại nụ cười, nói:

“Đứng lên đi!”

Trong lòng ta thầm mắng, cái tên chỉ biết cười này đúng là ăn nói bậy bạ, ta đâu có quỳ xuống với hắn nhưng ngoài miệng vẫn nói:

“Đa tạ Đại vương!”

Cao Quang Viễn cho người mang đến một cái ghế ngồi cho ta, lúc này ta mới để ý đến, Lý Mạc Vũ và Hoàn Tiểu Trác cũng không xuất hiện trong Mộc Trạch cung.

Quần thần đều cúi đầu không dám nói lời nào, cả bầu không khí lại rơi vào im lặng một lần nữa.

Lý Quốc Thái hắt xì hai lần liên tục, vuốt vuốt lỗ mũi nói:

“Đã xong chưa? Nếu xong rồi ta trở về chơi với chó tiếp.”

Cao Quang Viễn mở miệng nói:

“Xin Đại Vương đợi một chút, thần có vài việc quan trọng muốn khởi tấu với Đại Vương.”

Lý Quốc Thái ưỡn bụng, ngồi trở lại ghế rồng, cởi xuống giày phải, thậm chí còn nghịch ngón chân ở trước mặt mọi người:

“Có chuyện gì nói mau!”

Cao Quang Viễn nói:

“Theo tin tình báo, nghịch tặc Hạ Hầu Nộ Thái đã dẫn theo mười vạn đại quân tiến về Yên đô.”

Lý Quốc Thái mở lớn hai mắt nói:

“Hạ Hầu Nộ Thái là ai?”

Cao Quang Viễn thở dài nói:

“Người này là Đại tướng quân của Yên quốc, tiên vương đem trách nhiệm nặng nề là chống đỡ Hán quốc giao cho hắn, không nghĩ tới hắn không những không chống đỡ, ngược lại còn cấu kết với kẻ địch bên ngoài cố gắng làm phản. Hắn muốn giết Đại Vương cùng các vị Vương phi...”

Rốt cuộc lần này Lý Quốc Thái cũng hiểu được, bàn tay vỗ một phát nặng nề lên bàn rồng:

“Đây... Quang Viễn, bắt tên nghịch tặc đó lên đây cho ta!”

Cao Quang Viễn dở khóc dở cười nói:

“Hạ Hầu Nộ Thái dẫn theo phản quân sau sáu ngày nữa sẽ tới Yến đô. Chỉ dựa vào quân đội của chúng ta bây giờ căn bản không thể chống lại bọn hắn.”

Lý Quốc Thái cuối cùng còn không có ngu ngốc:

“Ngươi... nói là chúng ta không đánh lại hắn?”

Cao Quang Viễn gật đầu, Lý Quốc Thái run rẩy nói:

“Vậy… hắn... hắn muốn giết ta, nên... nên làm gì bây giờ?”

Hắn run rẩy đứng dậy khỏi ghế rồng:

“Cái... cái Đại Vương này ta không làm nữa, hắn... hắn muốn giết ta...”

Chúng thần bàn luận xôn xao, Lý Quốc Thái hoàn toàn là một kẻ ngu ngốc sợ chết, hắn lại có tư cách gì làm nắm giữ vị trí Yên vương.

Cao Quang Viễn nói:

“Đại vương không cần kinh hoàng, Yên quốc và Đại Khang chính là liên bang. Chúng ta có chuyện, Đại Khang đương nhiên sẽ không ngôi yên không quản. Thái tử điện hạ của Đại Khang lần này đến đây chính là vì trợ giúp chúng ta.”

Cao Quang Viên lây ra một bản hòa ước nói:

“Thần đã thảo xong hòa ước, chỉ cần Đại Vương đồng ý những điều kiện này, Thái từ điện hạ chắc chắn sẽ dẫn quân bảo vệ an toàn cho chúng ta.”

Bản hòa ước này là ta và hắn cùng nhau soạn thảo, điểm quan trọng nhất là Yên quốc cắt nhường ba tòa thành trì là Ngọc Môn quan, Sùng Phủ, Thiết Xích, mở rộng biên giới Yên Khang để quân đội của ta cùng Yên quân dùng chung phòng tuyến, chống đỡ đại quân phản loạn của Hạ Hầu Nộ Thái. Trên thực tế không khá gì đem cửa ngõ phía bắc Yên quốc mở rộng cho ta.

Lý Quốc Thái ngốc nghếch nhìn ta nói:

“Ngươi thật sự có thể bảo vệ ta?”

Ta gật đầu nói:

“Đại vương yên tâm, Dận Không sẽ đem hết toàn lực trợ giúp Yên quốc tiêu diệt quân phản loạn.”

Lý Quốc Thái cười ha hả, hắn tự tay cầm lấy bản hòa ước từ tay Cao Quang Viễn, không chút do dự ấn ngọc tỷ lên trên.

“Chờ đã!”

Trong số quần thần rốt cục cũng có người không thể nhịn được tiến lên, hắn chính là Yên quốc Ngự Sử Liễu Học Trung.

Sắc mặt Cao Quang Viễn đột nhiên trở nẻn vô cùng âm trầm, lạnh lùng nói:

“Liễu đại nhân có lời gì muốn nói?”

Liễu Học Trung bước lên, tức giận quát:

“Nếu như hai nước kí hòa ước, tại sao không đem ra bàn luận cùng các đại thần khác?”

Cao Quang Viễn cười lạnh nói:

“Đại vương đã ấn Ngọc tỷ, hòa ước đã được ký. Một lát nữa sẽ truyền đọc cho các ngài, tính tình của Liễu đại nhân có phải hơi nóng nảy rồi không?”

Liễu Học Trung lớn tiếng nói:

“Nếu vậy, bây giờ mời Cao đai nhân đem hòa ước tuyên đọc một lần!”

Cao Quang Viễn chuyển một ánh mắt qua, tên Thái giám đứng hầu bên cạnh Lý Quốc Thái cầm lấy hòa ước, đọc từ đẩu đến cuối một lần. Thực ra chúng thần đã sớm đoán được nội dung hòa ước, nhưng khi bọn hắn nghe được toàn bộ, trên mặt vẫn lộ ra vẻ bi ai phẫn nộ. Bản hòa ước này không khác gì chắp tay đem toàn bộ đất đai của bắc Yến nhường đi. Ta cảm thấy rõ ràng sự oán độc trong ánh mắt mỗi người khi nhìn về phía ta, nếu không phải Cao Quang Viễn đã khống chế được thế cục trong cung, rất có thể bọn họ sẽ xông lên mà xé nát ta.

Liễu Học Trung cười lên ha hả nói:

“Quả nhiên là một bản hòa ước công bằng! Đại Vương vừa mới lên ngôi, Cao tướng quốc liền không thể chờ được đem Yên quốc bắc bộ chắp tay cho đi, quả nhiên là chủ ý tốt, quả nhiên là tính toán tốt!”

Trong lời nói của hắn tràn đầy khinh thường và châm chọc.

Cao Quang Viễn mỉm cười nói:

“Ít ngày nữa Hạ Hầu Nộ Thái dẫn theo mười vạn quân phản loạn sẽ công thành, Thái tử điện hạ vì nghĩ đến minh ước giữa hai nước mới dẫn quân trợ giúp. Chẳng lẽ đạo lý dễ hiểu như vậy Liễu đại nhân cũng không hiểu?”

Liễu Học Trung nói:

“Ta chỉ hiểu, Cao Quang Viễn ngươi đã sớm có chủ ý muốn bán nước, nghịch tặc! Thiên hạ của Yên quốc sẽ bị mất trong tay nghịch tặc ngươi!”

Cao Quang Viễn hừ lạnh:

“Bắt tên nghịch tặc này lại cho ta!”

Liễu Học Trung cố gắng lao về phía Cao Quang Viễn, Cao Hàm rút kiếm cản lại đường đi của hắn một kiếm đâm vào lồng ngực của hắn. Trong cung trở nên lặng ngắt như tờ, ánh mắt của những đại thần trung thành lộ ra vẻ bi thương. Thân thể Liễu Học Trung chậm rãi đổ về phía sau.

Trong yên lặng vang lên tiếng thét kinh hãi của Lý Quốc Thái:

“Giết.. giết người!”

Cao Quang Viễn cung kính nói:

“Đại vương, Liễu Học Trung cấu kết với Hạ Hầu Nộ Thái muốn hành thích Đại Vương, tội đáng phải giết!”

Lý Quốc Thái che kín hai mắt nói:

“Đáng chết... đáng chết...”

Hai gã thị vệ tiến vào lôi xác Liễu Học Trung ra ngoài, để lại một vết máu thấy mà ghê người trong Mộc Trạch cung.

Cao Quang Viễn nói lớn:

“Liễu Học Trung mưu đồ ám sát Đại Vương, tội không thể tha. Đem cả nhà chém đầu, tịch thu tài sản để răn đe!”

Lý Quốc Thái mắt một lúc lâu mới có thể khôi phục lại từ trong sợ hãi run rẩy nói:

“Còn có chuyện gì khác không...”

Cao Quang Viễn mỉm cười nói:

“Xin Đại Vương chờ một chút, còn có một chuyện quan trọng. Ngày hôm qua Tiên vương bị ám sát, hiện nay đã điều tra rõ sự thật, kẻ chủ mưu sau lưng chính là Hữu Tướng quốc Vệ Tử Việt, kính xin Đại Vương tự mình giải quyết chuyện này.”

Lý Quốc Thái rõ ràng là không còn lòng dạ nào để ý đến, phất tay nói:

“Hắn Sát hại phụ vương ta, đương nhiên phải đền mạng, giết cả nhà là được...”

“Đại vương anh minh!”

Cao Quang Viễn lớn tiếng nói, quần thần trong điện cùng kêu lên phụ họa. Liễu Học Trung vừa mới chết, chúng thần đã sớm bị dọa vỡ mật, bây giờ lại thấy kết cục của Vệ Tử Việt, không còn ai ngu xuẩn đến mức chống lại Cao Quang Viễn, chỉ có phụ họa theo mới có thể tự bảo vệ mình.

Khóe môi Cao Quang Viễn lộ ra một nụ cười đắc ý:

“Xem ra Đại Vương đã mệt mỏi, mời Đại vương trở về nghỉ ngơi.”

Lý Quốc Thái như trút được gánh nặng, từ trên ghế rồng đi xuống, thậm chí còn quên không xỏ một chiếc giày, một chân trần một chân đi giày đi về phía sau cung.

Trong lòng ta cười thầm, trao đổi với Cao Quang Viễn một ánh mắt đắc ý. Cao Quang Viễn đi tới bên cạnh ta, cung kính giao bản hòa ước cho tạ thấp giọng nói:

“Đại sự đã thành công, trong vòng hai ngày là Thái tử điện hạ có thể trờ về Đại Khang rồi.”

Ta mỉm cười nói:

“Hai ngày này viện quân của Tiêu tướng quân sẽ đến Thiết Xích thành, ta dự định ở Yên đô thêm hai ngày nữa.”

Cao Quang Viễn nói:

“Ta và Thái tử điện hạ lại có cơ hội nâng cốc chúc mừng!”

Chúng ta nhìn nhau cười.

Ta và Xa Hạo rời khỏi Mộc Trạch cung, khắp nơi trong cung đều có bóng dáng Như Lâm quân, Cao Quang Viễn đã hoàn toàn khống chế được thế cục nơi này, người này còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của ta.

Xa Hạo nói:

“Xem ra Cao Quang Viễn cũng không có lòng phản bội Thái tử.”

Ta cười lạnh nói:

“Lãnh Cô Huyên đã lặng lẽ cho hắn một cây Đoạn Tình Thất Tuyệt Châm, nếu như hắn có chút dị động nào, ta sẽ cho hắn không được chết già.”

Thực ra điểu mấu chốt để nắm Cao Quang Viễn trong tay vẫn là đại quân trong tay ta. Không có ta, hắn lập tức sẽ biến thành tù nhân trong tay Hạ Hầu Nộ Thái.

Lúc này một cung nữ hướng chúng ta đi tới, cung kính nói:

“Ngài có phải là Thái tử điện hạ của Đại Khang?”

Ta gật đầu nói:

“Là ta!”

Cung nữ quy xuống nói:

“Thải tử điện hạ, ta là Kỳ Nhi, cung nữ của Hoàng Hậu Phượng Mị. Hoàng Hậu sai ta mời Thái tử điện hạ tới Phúc Lâm cung gặp mặt.”

Ta hơi ngẩn ra, ta và Hoàng Hậu Phượng Mị cũng không quen biết, rốt cục nàng muốn tìm ta làm gì?

Kỳ Nhi nói:

“Thái tử điện hạ nhất định phải tới, chuyện này vô cùng quan trọng.”

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“Yến vương vừa mới chết, mặc dù Vệ Tử Việt đã bị kết luận là thủ phạm, nhưng rất nhiều người vẫn cho rằng ta có liên quan đến cái chết của Yên vương. Nếu là Hoàng Hậu Phượng Mị cũng nghĩ như vậy, rất có thể nàng sẽ bố trí cạm bẫy để hại ta. Nếu như ta đến Hậu cung, chẳng phải là vô cùng nguy hiểm?”

Nghĩ tới đây, ta lập tức quyết định, nói với Kỳ Nhi:

“Kỳ Nhi, hôm nay ta còn có việc phải làm. Nếu như Hoàng hậu Phượng Mị thật sự muốn gặp ta, tối nay ta sẽ chờ nàng ở Nguyệt Mãn lâu.”

Trên mặt Kỳ Nhi lộ ra vẻ lo lắng:

“Thái tử điện hạ, chuyện này không thể đợi lâu, cầu xin ngài cùng ta đi gặp Hoàng hậu!”

Ta mỉm cười nói:

“Kỳ Nhi, ngươi chuyển lời của ta tới Hoàng hậu, buổi tối ta nhắt định kính cẩn chờ đợi.”

Kỳ Nhi thấy thải độ của ta kiên quyết, đành phải từ bỏ.

Xa Hạo nhìn bóng lưng Kỳ Nhi, nhíu mày nói:

“Thái tử thật sự muốn gặp nàng?”

Ta gật đầu nói:

“Ta và Phượng Mị cũng không quen biết, nàng chủ động hẹn gặp ta, có hai loại khả năng, một là báo thù cho Yên vương, hai là vì chuyện của Cao Quang Viễn.”

Trước khi tới Nguyệt Mãn lâu, ta đã chuẩn bị đầy đủ phòng ngừa Hoàng hậu Phượng Mị gây bất lợi cho ta. Nhưng khiến ta ngoài ý muốn là, buổi tối khi Hoàng hậu Phượng Mị đến cũng không dẫn theo ai khác ngoài cung nữ Kỳ Nhi.

Hoàng hậu Phượng Mị năm nay ba mươi tuổi, sau khi vợ đầu của Lý Triệu Cơ chết, vào hai năm trước nàng được phong làm Hoàng hậu. Sinh cho Lý Triệu Cơ được hai người con, con trai là Bát Hoàng tử Lý Quốc Long, năm nay mười bốn tuổi, con gái là Cửu Công chúa Lý Nhã Ny, năm nay mười hai tuổi.

Phượng Mị tuyệt đối thuộc về loại nữ nhân có thể gợi lên dục vọng nguyên thủy nhất của nam nhân. Giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ xinh đẹp gợi cảm, trong xinh đẹp lại ẩn chứa loại khí chất cao quý càng tăng thêm sự gợi cảm của nàng. Có một nữ nhân cao quý xinh đẹp uyển chuyển hầu hạ ở phía dưới, chính là ước mơ của đa số nam nhân.

Phượng Mị thướt tha uyển chuyển đi vào phòng, đôi mắt đẹp nhìn vào khuôn mặt ta, sau đó rơi lên người Xa Hạo, dịu dàng nói:

“Xem ra lòng đề phòng của Thái tử rất nặng!”

Ta cười nhạt, phất phất tay, Xa Hạo xoay người lui ra ngoài. Những lời này của Phượng Mị nói không sai, trong Nguyệt Mãn lâu còn mai phục hai trăm tên thủ hạ của ta.

Kỳ Nhi cũng rời khỏi phòng, đem của phòng đóng lại.

Phượng Mị dùng tư thế cực kỳ duyên dáng cởi áo choàng xuống, cổ áo của nàng rất rộng, hai vai trắng như tuyết với những đường cong duyên dáng lộ ra ngoài, thực sự có thể nói là hương thơm bắn ra bốn phía. Trái tim của ta không nhịn được đập nhanh hơn rất nhiều, nàng đến đây thế này không phải là vì câu dẫn ta chứ?

Câu nói đầu tiẻn của Phượng Mị nằm ngoài dự đoán của ta:

“Cao Quang Viễn không phải là người tốt, nếu như ta đoán không sai, hắn là hắn sai người ám sát Đại Vương.”

Ta mỉm cười nói:

“Hoàng hậu, lần này ta đến đây chẳng qua là đại biểu cho Đại Khang, chuyện nội bộ của Yên quốc ta không muốn hỏi tới.”

Phượng Mị, kiều mị nhìn ta nói:

“Thái tử điện hạ, sở dĩ ta nguyện ý ngồi nói chuyện cùng ngài, chủ yếu bởi vì ta cảm thấy thái tử chính là một nhân vật phi phàm. Nếu như vẫn che che giấu giấu không có chút thẳng thắn nào, Phượng Mị nghĩ chúng ta cũng không cần thiết phải nói chuyện thêm nữa.”

Ta nở nụ cười, cảm giác của ta cho thấy, Phượng Mị nhất định không phải là một nữ nhân đơn giản.

Phượng Mị nói:

“Tất cả mọi người có thể nhìn ra, nếu như Cao Quang Viễn không dựa vào lưc lượng của ngài, tuyệt đối không dám phát động lần biến loạn trong cung đình này. Vài ngày nữa đại quân của Hạ Hầu Nộ Thái có thể đến Yên đô, chỉ dựa vào binh lực của Yên đô, sợ rằng trong vòng một ngày Yên đô sẽ bị hắn công phá.”

Ta mỉm cười nói:

“Hạ Hầu Nộ Thái đánh tới Yên đô, e rằng nhanh nhất cùng phải sau sáu ngày nữa.”

Phượng Mị nói:

“Đại quân của Thái tử trong vòng sáu ngày nhất định có thể đến Yên đô, giúp đỡ chúng ta tạo nên một đường phòng tuyến.”

Ta rất ít khi gặp được nữ nhân đầu óc rõ ràng như thế, Yên vương Lý Triệu Cơ có được một hiền thê như vậy, sao lại rơi xuống loại tình trạng này?

Dường như Phượng Mị nhìn thấu nghi ngờ của ta, nhẹ giọng thở dài nói:

“Cho tới bây giờ Đại Vương cũng không nghe lời của ta. Hắn gặp phải kết cục ngày hôm nay, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.’’

Ta nhíu mày, thấp giọng nói:

“Có lẽ Hoàng hậu nên đi tìm Cao tướng quốc nói chuyện này.”

Phượng Mị buồn bã cười:

“Cao Quang Viễn chỉ là một tên súc sinh không có chút danh dự nào, lúc trước hắn từng đồng ý với ta, chỉ cần ủng hộ tên ngu ngốc Lý Quôc Thái lên ngôi vua, liền giữ lại tính mạng cho con ta. Nhưng bây giờ hắn thậm chí đã nhốt Quốc Long lại, dùng điều này uy hiếp ta, ép ta dâm nhục!”

Trong lòng ta vô cùng chấn động, Phượng Mị giương cổ trắng ngần lên, lại thấy trên cổ trắng như tuyết của nàng có mấy vết màu xanh đọng lại, rõ ràng là người bị ngược đãi thô bạo. Không nghĩ tới Cao Quang Viễn lại là kẻ hèn hạ như vậy, thậm chí dùng loại thủ đoạn thế này để đối phó với một nữ nhân.

Phượng Mị nói:

“Ta hiểu con người Cao Quang Viễn, hắn nhắt định sẽ không buông tha cho Quốc Long, ngài có biết, lúc hắn cưỡng gian ta đã nói những gì?”

Ta lắc đầu.

Trong đôi mắt đẹp của Phượng Mị lộ ra vẻ thù hận vô cùng, gằn từng chữ:

“Hắn nói… Lý Triệu Cơ chiếm đoạt người hắn yêu, giết chết nữ nhân của hắn. Hắn muốn đòi lại công bằng trên người tất cả nữ nhân bên cạnh Lý Triệu Cơ...”

Trong lòng ta hoảng hốt, Cao Quang Viễn vẫn luôn nhớ tới chuyện Lý Triệu Cơ giết chết Sở Quý Phi, hắn muốn trả thù gấp trăm lần.

Phượng Mị nói:

“Trong thiên hạ chỉ có Thái tử điện hạ có thể ngăn cản hắn, người Cao Quang Viễn thực sự cố kỵ cũng chỉ có Thái tử mà thôi.”

Đôi mắt nàng rưng rưng nói:

“Một mình Phượng Mị chịu nhục cũng không sao, ta không thể để tên súc sinh này làm dơ bẩn nữ nhi của ta...”

Nàng đột nhiên quỳ rạp xuống đất nói:

“Thái tử điện hạ…”

Ta cuống quít đỡ lấy cánh tay nàng:

“Nàng mau đứng dậy!” 

Phượng Mị nói:

“Chỉ cần Thái tử điện hạ đồng ý với ta, bảo vệ hai đứa con của ta, bất cứ chuyện gì Phượng Mị cũng có thể đồng ý.”

Trên khuôn mặt nàng toát lên vẻ đẹp câu hồn lạc phách, ta đương nhiên hiểu ý tứ trong những lời này của nàng.

Mặc dù ta không phải là chính nhân quân tử gì, nhưng chuyện lợi dụng lúc người gặp nạn như thế này, từ trước đến nay ta luôn khinh thường không làm.

Ta gật đầu nói:

“Nàng yên tâm, ta đồng ý với nàng.”

Phượng Mị lau nước mắt, Lúc ta nàng nàng dậy, có lẽ là nhớ tới lúc trước bị làm nhục, không kìm nỗi bi thương, nhào vào lòng ta thấp giọng khóc nức nở. Thân thể đẫy đà của nàng run rẩy trong lòng ta, thực sự là một loại khảo nghiệm đối với ý chí của ta. Ta vỗ vỗ vai nàng, nhẹ giọng khuyên nhủ, qua một lúc lâu Phượng Mị mới ổn định được cảm xúc, ngôi trở lại ghế, xấu hổ nói:

“Phượng Mị đột nhiên không khống chế được tâm tình, mong rằng Thái tử điện hạ không chê cười.”

Ta mỉm cười nói:

“Cảm xúc của bất cứ ai cũng đều có lúc suy sụp, Hoàng hậu cần gì phải để ý quá mức.”



Phượng Mị rót đầy chén trà trước mặt ta, ôn nhu nói:

“Nội bộ Yên quốc đã sớm chia năm xẻ bảy, trong lòng các vị đại thần cũng đều có tính toán khác. Kết cục hôm nay là chuyện đã định trước từ sớm.”

Ta nhìn Phượng Mị ngồi trước mặt, sự hiểu biết về đại cục của nàng rõ ràng rất phi phàm, ta thấp giọng nói:

“Nếu Hoàng Hậu đã sớm nhìn rõ đại cục, vì sao không can gián Yên vương?”

Phượng Mị hờ hững cười:

“Đại vương không phải là một người có thể làm việc lớn, Hứa Vũ Thần đã sớm khuyên can hắn nhiều lần, nhưng hắn làm việc không quyết đoán, căn bản không chịu nghe lời trung thần. Từ khi Hạ Hầu Nộ Thái dẫn quân tấn công Hán quốc, kết cục tan vỡ của Yên quốc đã định. Các vị đại thần đều có tính toán riêng, Hạ Hầu Nộ Thái liên tục thất bại, thậm chí mười vạn đại quân lại không thể chống lại quân đội của Hán quốc Tam Vương. Ai cũng biết là hắn lén lút cấu kết với Hán quốc, chỉ có Đại Vương vẫn mù quáng tin tưởng hắn mà thôi.”

Ta gật đầu tràn đầy đồng cảm.

Phượng Mị nói:

“Hứa đại nhân trung thành với nước, nhưng bởi vì chuyện dân chạy nạn mà bị giáng chức, hiện giờ vẫn còn bị giam trong thiên lao. Chỉ sợ Cao Quang Viễn nhất định sẽ không bỏ qua cho ngài ấy.”

Ta thở dài nói:

“Hứa Vũ Thần đúng là một nhân tài, chỉ tiếc hắn đã chọn sai chủ nhân.”

Phượng Mị nói:

“Điều ta không nghĩ tới chính là, Cao Quang Viền lại lặng lẽ nương nhờ vào Thái tử điện hạ. Mặc dù hắn làm người hèn hạ, nhưng ánh mắt lại tốt hơn mấy người Hứa Vũ Thần rất nhiều.”

Những lời này chính là uyển chuyển khen ngợi ta.

Ta mỉm cười nói:

“Hoàng hậu có hận ta không?”

Phượng Mị lắc đầu nói:

“Vì sao ta phải hận ngài? Nếu Yên quốc mất nước là chuyện nhất định sẽ xảy ra, cho dù là bị Hán hay Khang quốc tiêu diệt lại có gì khác nhau? Phượng Mị không cầu mong gì, chỉ cần con cái có thể bình an, thiên hạ bị người nào cướp được có liên quan gì đến cô nhi quả phụ chúng ta?”

Nàng nhấp một ngụm trà nói:

“Có chuyện ta cần phải nhắc nhở Thái tử, Cao Quang Viễn càng giết nhiều người, sẽ chỉ làm cựu thần của Yên quốc càng thêm căm hận các ngài. Cho dù bề ngoài nhượng bộ, nhưng bên trong cũng sẽ tùy thời phản kháng. Sau khi đại quân Khang quốc tiến vào Yên quốc, sợ rằng sẽ gặp phải rất nhiều nguy cơ.”

Ta trịnh trọng nói:

“Xin Hoàng Hậu chỉ giáo!”

Phượng Mị nói:

“Xin hỏi Thái tử điện hạ, quân đội Khang quốc tiến vào chiếm đóng có bao nhiêu?”

“Tám vạn binh lính tinh nhuệ!”

Phượng Mị lại nói:

“Thái tử điện hạ có biết nhân khẩu của Yẽn quốc là bao nhiêu?”

Ta hơi ngẩn ra.

Phượng Mị nói:

“Chỉ riêng Yên đô đã có hai mươi vạn người, cả Yên quốc có trên ba trăm vạn người. Yên quốc tuy yếu, nhưng một khi các ngài giết chóc ác độc, khơi dậy sự căm hận của dân chúng, tám vạn đối với ba trăm vạn là khái niệm gì, Thái tử hẳn là rõ ràng chứ?”

Trong lòng ta trầm trọng, gật đầu.

Phượng Mị nói:

“Phượng Mị có một đề nghị, không biết Thái tử có thể tiếp nhận hay không?”

Ta cung kính nói:

“Mời Hoàng hậu nói!”

Phượng Mị nói:

“Thái tử mang danh nhân đức, tại sao lần này không thể hiện cho dân chúng thấy sự nhân đức của ngài. Đối với dân chúng mà nói, an cư lạc nghiệp mới là chuyện bọn họ quan tâm nhất. Ba trăm năm trước Yên - Khang vốn là một, dân chúng hai nước vốn là cùng một nguồn gốc. Nếu như Thái tử có thể lấy đức thu phục người, còn có ai muốn làm phản chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.