Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 149: Q.1 - Chương 149: Cùng ngủ




Ta cười nói:

“Xem ra nàng thực sự thích ta rồi, nếu không nàng ghen với người ta làm gì.”

U U nhẹ giọng phì nói:

“Công phu tự mình khen mình của huynh đúng là hơn người.”

Ta ha hả cười nói:

“Có giai nhân như nàng làm bạn, sao ta không khen mình cơ chứ?”

U U nói:

“Muội có chuyên nghiêm chỉnh muốn nói với huynh.”

Ta gật đầu nói:

“Không bằng chúng ta lên giường rồi nói.”

U U nói:

“Huynh lại muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của muội.”

Ta cười nói:

“Ta phát hiện càng ngày nàng càng thích ta.”

U U nói:

“Da mặt thật dày.”

“Vậy thì sao nàng sợ ta? Sợ vì yêu, yêu nên mới sợ, vì sao chúng ta trước kia có thể nằm cùng giường mà vẫn tương kính như tân, còn bây giờ muội lại không dám chứ? Có phải là sợ kìm lòng không được, đúng không?”

U U phì nói:

“Muội sợ huynh sao?”

Nàng uyển chuyển tung người, xoay mình trên không trung một vòng đáp lên trên giường, ôn nhu nói:

“Đêm nay không biết ai sợ ai?”

Ta cười tủm tỉm đi tới bên giường nằm xuống, ngón tay trỏ của U U cong lại, chỉ phong chuẩn xác bắn trúng ánh nến, trong phòng lập tức tối đen lại.

Nàng kéo cánh tay ta gối đầu lên, nhẹ giọng nói:

“Huynh tốt nhất nên đoàng hoàng, nếu không thì... muội không bao giờ để ý tới huynh nữa.”

Ta khẽ hôn một cái lên mái tóc của nàng, thấp giọng nói:

“Có nàng ở bên cạnh là ta đã thỏa mãn rồi, những chuyện khác ta không muốn làm.”

U U thản nhiên cười nói:

“Vậy mới là bé ngoan.”

Ta ôm vai nàng, nhẹ giọng nói:

“Sư phụ của nàng định bảo nàng làm gì?”

U U không phản ứng, thấp giọng nói:

“Sư phụ bảo muội theo A Y Cổ Lệ vào cung, phụ trách bảo hộ an toàn cho nàng ta.”

Ta nhíu mày nói:

“Không ngờ lần này Lãnh Cô Huyên đối với ta cũng không tệ, mấy cao đồ của bà ta đều đã được huy động...”

U U dường như cảm thấy được điều gì đó, rúc đầu vào ngực ta, nhẹ giọng nói:

“Ngoại trừ muội ra huynh còn gặp ai?”

Ta thở dài một hơi nói:

“U U, nàng hãy nói thật cho ta, mẹ con Khúc Nặc có phải là đã trốn thoát rồi không?”

Trong bóng tối đôi mắt đẹp của U U tỏa ra quang hoa như bảo thạch, nàng do dự một chút rồi nói:

“Đúng! Làm sao huynh biết?”

Lúc này ta mới đem chuyện vô ý nghe được lần đối thoai giữa Lãnh Cô Huyên và Thải Tuyết cho U U.

U U nói:

“Cuối cùng thì huynh vẫn biết chuyện của Thải Tuyết.”

Ta thấp giọng nói:

“Thải Tuyết là thánh nữ của Huyền Minh giáo, nàng ấy và Lãnh Cô Huyên đến tột cùng có quan hệ như thế nào, Khinh Nhan và Thải Tuyết có quan hệ như thế nào?”

U U nghe xong thở dài một hơi, đẩy ta ra rồi ngồi dậy, ta cũng ngồi dậy, ôm lấy thắt lưng của nàng từ phía sau nói:

“Chuyện này đã hành hạ ta lâu rồi, ta thực sự không rõ, Thải Tuyết nếu là thánh nữ của Huyền Minh giáo, vì sao nàng ta cam tâm tới bên cạnh ta làm một thị nữ, hơn nữa còn là lúc ta thất bại nhất trong cuộc đời?”

U U nói:

“Huynh không thể hiểu chuyện của Ma môn đâu…”

Ta áp vào gò má của U U, nói:

“Nói cho ta biết, ta không muốn tiếp tục phải đoán già đoán non nữa.”

Ta hạ giọng nói:

“Trước khi Thu tiền bối chết đã từng chính mồm nói cho ta biết, Khinh Nhan là con gái của Lãnh Cô Huyên, thế nhưng Lãnh Cô Huyên đối với nàng ấy đâu có chút thương yêu nào, trong thiên hạ làm gì có mẫu thân nào như vậy chứ.”

Câu nói của ta làm cho U U giật mình, nàng cố sức nắm cánh tay của ta nói:

“Huynh... không thể bôi nhọ thanh danh của sư phụ muội...”

Ta cười lạnh nói:

“Ta bôi nhọ bà ta? Chuyện này là do Thu tiền bối chính mồm nói với ta như vậy, năm đó sư phụ của nàng đã từng có tình cảm với Ma Môn cao thủ Hoa Trục Nguyệt rồi sinh ra một người con gái...”

“Không có khả năng!”

U U không cách nào tiếp nhận được chuyện này.

Nàng bỗng nhiên ôm lấy ta nói:

“Chuyện này ngàn vạn lần không thể cho sư phụ biết, nếu không người...”

Ta khinh thường nói:

“Bà ta thì có thể làm gì được ta? Ta giờ đã biết chuyện của bà ấy, nếu bà ta không muốn thiên hạ rèm pha thì cứ tới giết ta thử xem!”

U U hạ giọng nói:

“Sư phụ chẳng bao giờ đối xử với ai thương yêu như đối với Thải Tuyết, cho dù nàng ta có làm cái gì, sư phụ cũng có thề tha thứ, mẹ con Khúc Nặc là do Thải Tuyết lén thả đi.”

Nàng đương nhiên cũng có hoài nghi chuyện của Thải Tuyết và Lãnh Cô Huyên.

Ta kéo nàng nằm xuống, dán vào tai của nàng nói:

“Nàng có phải đã hoài nghi Thải Tuyết là con của Lãnh Cô Huyên đúng không?”

U U nói:

“Không có chứng cứ xác thực, huynh ngàn vạn lần không thể nói bậy.”

Ta cười nói:

“Lãnh Cô Huyên bên ngoài thì lãnh đạm cao ngạo, nhưng không ngờ lại làm nhiều chuyện đồi bại như vậy với Hoa Trục Nguyệt, lợi hại a, lợi hại!”

U U tức giận nói:

“Long Dận Không, cái tên hỗn đản này, không được vũ nhục sư phụ muội!”

Ta ôm lấy thân thể mềm mại của nàng nói:

“Ta nói toàn là sự thực, ta chỉ muôn muội biết bộ mặt thật của bà ta mà thôi.”

U U cả giận nói:

“Nếu huynh còn nói thêm câu nữa, muội liền rời khỏi đây, vĩnh viễn không bao giờ để ý tới huynh.”

Ta cười nói:

“Được rồi, nàng không cho ta nói ta sẽ không nói, chúng ta chi nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt có được không?”

U U phì nói:

“Tâm tình đang tốt thì bị huynh phá hỏng cả rồi.”

Ta nhân cơ hội này hôn lên cái cổ của nàng một cái, thâm tình nói:

“Lần này nàng có rời khỏi ta nữa hay không?”

U U nói:

“Bên cạnh huynh toàn là hồng nhan tri kỷ, muội có ở bên cạnh huynh hay không có gì khác nhau đâu chứ?”

Ta thấp giọng nói:

“Nàng đừng có quên chuyện nàng đã đáp ứng với ta, nếu như có một ngày ta có thể nhất thống thiên hạ, nàng sẽ làm lão bà của ta, đừng có đổi ý đấy nhé?”

U U thở dốc, e thẹn nói:

“Muội sao lại đổi ý cơ chứ...”

Nhưng mới nói tới đây cái miệng của nàng đã bị ta bao kín, U U đẩy ta ra, ta nhân cơ hội hôn một cái thật kêu, ta định hôn tiếp nhưng U U lại rút đoản kiếm để ở hạ thể của ta, nói:

“Còn dám làm bậy, muội sẽ cắt!”

Ta ha hả nở nụ cười, biết U U bên ngoài tuy cứng rắn, thế nhưng bên trong lại rụt rè, nàng càng làm như vậy, chứng tò nàng đã thích ta rất nhiều.

“Nếu như ta cứ làm bậy, vậy thì nàng làm thế nào?”

Ta ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng thân hình lại lui về phía sau.

U U nhẹ giọng cười nói:

“Muội biết huynh không có lá gan đó.”

“Đó là bởi vì ta thương hương tiếc ngọc, không đành lòng lạt thủ tồi hoa.”

Ta dõng dạc nói.

U U thu hồi đoản kiếm, chủ động ôm lấy ta, ôn nhu nói:

“Kỳ thực huynh ôm muội thế này, tâm lý của muội rất thích, chẳng qua chưa tới ngày muội gả cho huynh, muội sẽ không...”

Trong lòng ta một trận vui vẻ nói:

“Muội thực sự đã chuẩn bị gả cho ta?”

U U gật đầu nói:

“Hôm nay Thải Tuyết đã trở thành Ma Môn thánh nữ, muội sẽ không còn ràng buộc gì nữa cả, sư phụ cũng không bức bách muội làm chuyện muội không thích, chờ khi sư phụ lấy được Mâu thị bảo tàng, cũng coi như muội trả hết ân tình cho người.”

Theo như lời nàng nói thì Thải Tuyết trở thành Thánh nữ của Ma môn, chứ không phải là của Huyền Minh Giáo, trong lòng ta ngẩn ra nói:

“Thải Tuyết là Thánh nữ của Ma môn? Ý của muội là như thế nào đây?”

U U nói:

“Sư phụ có ý định thống nhất Ma Môn một lần nữa. Thải Tuyết chính là thánh nữ chung, chuyện này đã được các trưởng lão cho phép.”

Ta thấp giọng nói:

“Hình như Phiêu Miễu Các không đáp ứng mà?”

“Nếu như sư phụ thành công tìm được Mâu thị bảo tàng, lấy được Vô Gian Huyền Công, Phiêu Miễu các cũng chỉ còn cách tuân theo.”

Trong lòng ta chán nản nói:

“Thế sự thật là trêu người, U U có thể thoát khỏi ràng buộc, Thải Tuyết lại bước vào trong hắc ám vô tận, hai nàng đều là nữ nhân mà ta yêu, cho nên ta quyết không thể cho Lãnh Cô Huyên khống chế số phận các nàng.”

Ta thấp giọng nói:

“Dã tâm của Lãnh Cô Huyên đúng là không nhỏ, nhưng vì sao các nàng bây giờ mới nghĩ tới chuyện thống nhất Ma Môn? Chẳng lẽ là bởi vì Thu tiền bối đã chết, trên đời này không còn ai chống lại được nàng ta hay sao?”

U U nhẹ giọng nói:

“Huynh sai rồi kẻ thù thực sự của sư phụ không phải là Thu sư bá, cũng không phải là Phiêu Miễu Các.”

“Vậy đến tột cùng là ai?”

U U thấp giọng nói:

“Trong chốn giang hồ có một môn phái cực kỳ thần bí, có tên gọi là Dao Lâm tiên các. Hơn trăm năm trước Ma Môn phân liệt cũng do môn phải này tạo ra, nhưng mà cũng từ sau lân đó Dao Lâm tiên các mai danh ẩn tích, cho tới gần đây ‘Tuyết Vũ Lệnh’ mới lại xuất thế.”

“Tuyết Vũ Lệnh là cái gì?”

Ta chưa từng nghe nói qua chuyện này.

U U nói:

“Tuyết Vũ Lệnh là tín vật võ lâm của Dao Lâm tiên các, cho nên lần này Dao Lâm tiên các xuất thế nhất định là địch nhân của Ma môn.”

Ta gật đầu nói:

“Những ngày này Lãnh Cô Huyên xuất quỷ nhập thần, không biết là có phải đối phó chuyện của Dao Lâm tiên các hay không?”

U U khẽ thở dài:

“Thời gian yên tĩnh không còn được bao nhiêu nữa...”

Ta ôm thân thể mềm mại của nàng, nói:

“Chúng ta không cần quan tâm tới nhiêu chuyện vậy, trân trọng thời gian chúng ta ở bên nhau là được rồi.”

U U thấp giọng nói:

“Huynh lai muốn làm cái gì?”

Ta cười nói:

“Không nên nghĩ xấu về ta như vậy, ta chỉ muốn ôm nàng, yên ổn ngủ một giấc...”

Sáng hôm sau khi ta tỉnh lại, U U đã rời đi, trên chăn đệm vẫn còn lưu lại mùi thơm của nàng, nhớ tới thời gian tối hôm qua, ta nở nụ cười mỉm.

Ra khỏi phòng, ta thấy Xa Hạo đang chỉ huy võ sĩ thao luyện, thấy ta xuất hiện, Xa Hạo cười tiến lên đón:

“Tiêu Thống lĩnh dậy thật sớm.”

Ta cười nói:

“So với các ngươi thì hình như ta dậy muộn hơn nhiều.”

Xa Hạo cùng ta đi tới chỗ hành lang, thấp giọng nói:

“Công tử đã nói chuyện với A Y Cổ Lệ chưa?”

Ta lắc đầu nói:

“Ta vẫn không biết cách nào mở miệng.”

Xa Hạo nói:

“Ngày mai phải vào cung gặp mặt Yên Vương rồi, thơi gian còn lại của công tử cũng không còn nhiều lắm.”

Ta thấp giọng nói:

“Mấy ngày nay tâm tình của nàng thế nào?”

Xa Hạo nói:

“Công chúa vẫn ở trong phòng không chịu ra ngoài, nên thuộc hạ cũng không biết thế nào?”

Ta suy nghĩ một chút nói:

“Khuya hôm nay ta sẽ nói với nàng.”

Trong lòng đã quyết định, chuyện đã tới nước này chỉ còn cách đem sự thật nói cho A Y Cổ Lệ biết.

Xa Hạo nói:

“Tới giờ Lãnh Cô Huyên bây vẫn chưa trở về.”

Ta cười nói:

“Chuyện của bà ta chúng ta không cần lo lắng, quan trọng là bà ta đã phái người tới đây giúp rồi.”

Xa Hạo gật đầu nói:

“Mong rằng nàng ta có thể bảo hộ công chúa vào cung.”

Ta thấp giọng hướng Xa Hạo nói:

“Người tới chỗ dịch quán dành cho sứ thần Hán quốc truyền cho ta một tin tức.”

“Cho Đoạn Tinh?”

Ta gật đầu nói:

“Buồi trưa hôm nay ta ở cầu Tàn Tuyết chờ nàng, chú ý là cần phải đem câu nói này nói cho chính nàng biết.”

Xa Hạo nói:

“Nếu như vậy thuộc hạ sẽ tự mình đi một chuyến, tiện thể có thể bắt chuyện với Lý Mộ Vũ.”

Ta lúc này mới nhớ tới, trước kia để cứu ta, hắn đã từng giao thủ với Lý Mộ Vũ, lúc đó hắn còn bị Hán quốc phát lệnh truy nã, ta nhịn không được cười nói:

“Ngươi với Lý Mộ Vũ ai lợi hại hơi ai?”

Xa Hạo cười thần bí:

“Tài bắn cung của ta mạnh một chút!”

Câu nói này của hắn cũng có ý, hắn mạnh hơn Lý Mộ Vũ một chút.

Ta cười ha hả nói:

“Nói không chừng lần này các ngươi còn có cơ hội giao thủ.”

Cầu Tàn Tuyết ở thành Tây, vắt ngang qua sông Dịch, đây chính là nơi để uống rượu tiễn bạn.

Đại danh của cầu Tàn Tuyết ta nghe đã lâu, chuyện lần này có thể nói là nhất cử lưỡng tiện, vừa dùng làm nơi hẹn với Hoàn Tiểu Trác, lại nhân cơ hội du lãm thắng cảnh thiên hạ.

Mặc dù là chính ngọ, nhưng mà không nhìn thấy mặt trời, sắc trời u ám, gió bắc đang thổi cho nên hầu như tất cả bách tính đều đóng cửa.

Ta một mình phóng ngựa tới cầu Tàn Tuyết, gió ở Yên đô cực lớn, người đi đường thường phải dùng nón, sau đó lấy khăn che kín mặt mới có thể tránh được bụi.

Do ta chưa quen thuộc khí hậu ở đây, nên không thể làm gì khác hơn là lấy ống tay áo che kín mũi.

Khi ta tới cầu Tàn Tuyết ta mới thấy, đây chỉ là một cái cầu đá tàn tạ, khác hẳn với cái tên tao nhã của nó.

Ngửa đầu nhìn về phía bầu trời, thấy sắc trời u ám vô cùng, nơi này cách thành tây không xa lắm, nhưng mà khi nhìn lại thấy nó vô cùng mờ mịt không thấy cánh cửa của cổng thành.

Trong lòng nhịn không được cười khổ, trong hoàn cảnh này mà ước hội giai nhân, quả thực là ngu xuẩn vô cùng.

Ta đứng trong bão cát đợi nửa canh giờ, nhưng không thấy Hoàn Tiểu Trác tới, trong lòng ta cỏ chút nôn nóng lên, lẽ nào nàng không nhận được lời mời của ta? Tính toán thời gian một chút, ta thấy đã quá giờ hẹn nên thầm nghĩ trong lòng:

“Đợi lát thêm nửa canh giờ nữa nếu nàng không tới, ta chỉ còn cách trở về.”

Không nghĩ tới gió càng lúc càng lớn, gạch ngói trên mặt đất cũng bị gió thổi tung lên, miệng mũi của ta dính không ít bùn đất, trong miệng khó chịu vô cùng, ngựa của ta ở trong gió hí lên một tiếng, giống như trong trời đất chỉ còn lại có một người, một ngựa.

Ta mất đi lòng tin, xem ra hôm nay Hoàn Tiểu Trác không tới được rồi, ta kéo cương ngựa, lúc đang muốn rời đi, thì mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến.

Ta nheo mắt nhìn về phía trước thế nhưng gió quá lớn, không thấy người tới là ai, phải mất một lúc sau mới thấy người tới là một cái xe ngựa bốn bánh.

Ta dắt ngựa đi tới, hướng về thùng xe hỏi dò:

“Người tới có phải là Đoạn quốc sư không?”

Trong xe không ai trả lời.

Ta cố gắng nói to hơn:

“Người tới có phải là Đoạn quốc sư không?”

Bên trong buồng xe vẫn không ai trả lời.

Ta có chút thất vọng dắt cương ngựa, muốn rời đi.

Lúc này từ trong buồng xe truyền đến một tiếng cười khẽ:

“Đồ ngốc, chẳng nhẽ có người thích ở trong bão cát hay sao?”

Ta thoải mái cười, Hoàn Tiểu Trác quả nhiên đúng hẹn mà đến, mỹ tỳ lái xe bảo ta buộc ngựa vào sau xe, rồi mở cửa chui vào trong thùng xe.

Khi vào ta thấy Hoàn Tiều Trác mỉm cười ngồi bên trong, nàng nhìn thấy trên mình ta toàn bụi cát, không nín được lại mỉm cười.

Ta cười nói:

“Đoạn quốc sư vì sao để cho ta đợi lâu như vậy?”

Hoàn Tiêu Trác nói:

“Lẽ nào huynh mới chờ ta một chút mà đã mất kiên nhẫn?”

Nàng đưa cho ta một cái khăn ướt, ta lau mặt, chỉ mới một vệt mà đã biến nó thành màu xám.

Ta thở phào nhẹ nhõm nói:

“Thời tiết ở Yên đô thật là ác liệt, nếu tiếp tục thêm một lúc nữa, ta sẽ bị biến thành người bùn mất.”

Hoàn Tiểu Trác nói:

“Khi ta rời khỏi cửa, Yên đô bắt đầu nổi gió, trong thành lại thiếu cây cối, cho nên gió thổi là mang theo cát bay, ta phải bỏ ngựa ngồi xe, thời gian sẽ bị chậm hơn một chút.”

Ta thoải mái duỗi thắt lưng một cái nói:

“Quốc Sư đúng là quốc sư, kiểu gì cũng cao minh hơn ta một chút.”

Hoàn Tiểu Trác nhẹ giọng nói:

“Ngươi tới tìm ta là có chuyện gì?”

Ta vén rèm xe lên, thấy bụi bặm vẫn bay khắp bầu trời.

Hoàn Tiểu Trác nói:

“Phía trước chính là Độ Kiếp Sơn, nghe nói cảnh sắc trên núi rất đẹp, chúng ta tới đó ngắm một chút.”

Ta cười nói:

“Hay là thôi đi, hiện giờ khắp nơi toàn là bụi, ở trên Độ Kiếp sơn cũng chỉ như vậy thôi.”

Hoàn Tiểu Trác nói:

“Ngươi không hiểu, Độ Kiép Sơn non xanh nước biếc, chính là một ngọn núi thanh lệ kỳ ảo!”

Ta đâu chịu tin, cũng may Độ Kiếp Sơn cách chúng ta không xa, xe ngựa đi không bao lâu thì tới.

Ta và Hoàn Tiểu Trác xuống xe ngựa, bão cát nhỏ hơn trước rất nhiều. Hoàn Tiểu Trác lấy lụa mỏng che mặt đi len núi ta cuống quít đi theo.

Thế núi của Độ Kiếp sơn thoai thoải, đưa mắt có thể nhận ra cây cối ở đây tốt tươi, con đường mòn lên núi đã phủ đầy rêu xanh, trơn trượt vô cùng, hiển nhiên ở đây rất ít người tới du lịch.

Đi lên phía trước, cảnh sắc chuyển sang trong sáng, không khí mát mẻ, đâu còn sự tồn tại của bão cát nữa. Khi ta quay đầu nhìn lại, thấy chân núi mênh mông, ta bỗng nhiên tỉnh ngộ nói:

“Hóa ra bão cát đều ở phía dưới, cho nên trên núi thật là mát mẻ.”

Hoàn Tiểu Trác bỏ cái khen che mặt, ta chú ý tới. trong một thời gian không gặp, dung mạo của nàng càng lúc càng thanh lệ thoát tục. Nếu như so sánh với thời gian ở Hán đô lần trước, thì đẹp hơn vô cùng, không biết nàng tu luyện công phu vì mà lại có thể ảnh hưởng tới dung mạo?

Hoàn Tiểu Trác nhìn về phía ta nói:

“Ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy làm gì? Trên mặt của ta lẽ nào có chỗ nào kỳ quái hay sao?”

Ta cười nói:

“Quốc sư không nên hiểu lằm, cái đẹp bao giờ cũng hấp dẫn người khác.”

Hoàn Tiểu Trác cười nhạt nói:

“Ở đây bốn bề vắng lặng, ngươi có thể đem mục đích của mình nói ra rồi chứ?”

Ta gật đầu, thấp giọng nói:

“Ta muốn cô nương giúp ta một chuyện.”

Hoàn Tiểu Trác nói:

“Chỉ sợ chuyện của ngươi muốn làm, ta không cách nào giúp được.”

Ta thấp giọng nói:

“Trong thiên hạ chỉ có cô nương mới có thể làm được, ta muốn cô nương giúp ta khống chế Yên Vương Lý Triệu Cơ, làm cho hắn trong một thời gian ngắn không ngả theo phe của Hán quốc.”

Hoàn Tiểu Trác nhăn mày nói:

“Ngươi có biết thân phận và nhiệm vụ tới Yên đô lần này của ta không?”

Ta gật đầu nói:

“Đương nhiên biết, Lần này cô nương tới đây là muốn thuyết phục Yên vương từ bỏ liên minh với ta.”

Hoàn Tiểu Trác nói:

“Nếu ngươi đã biết, vì sao còn đưa ra yêu cầu này?”

Ta dừng bước lại, ngưng mắt nhìn vào đôi mắt đẹp của Hoàn Tiểu Trác, nói:

“Trước khi ta tới Yên đô, ta không biết cô nương với Lý Mộ Vũ lại tới nơi này, càng không biết Hán quốc lại nỗ lực điều đình chiến sự giữa Yên – Hàn, nếu như ta biết chuyện này, ta sẽ không tới nơi đây.”

Hoàn Tiểu Trác nói:

“Mục đích ngươi kết minh với Yên đô rất rõ, tại sao lại bắt chúng ta không được lựa chọn?”

Ta cười lạnh nói:

“Hán quốc thay đổi ý niệm muốn tranh thủ Yên quốc, chẳng qua chỉ đơn giản là nhằm vào ta, không muốn cho ta nhận được lợi ích gì từ trận chiến này. Nếu như Lý Triệu Cơ thông minh đương nhiên sẽ hiểu, sớm muộn gì hắn cũng là thức ăn của Hán quốc mà thôi.”

Hoàn Tiểu Trác cười nhạt nói:

“Xem ra ngươi đã hiểu rõ tất cả.”

Ta thở dài nói:

“Ta đã ở Yên đô hơn một ngày, một đêm rồi, nói chung là nó rất phiêu lưu. Yên vương lúc này quyết định ngả theo hướng Hán quốc, chỉ sợ là ta và hai nghìn võ sĩ sẽ bị hắn tàn sát.”

Hoàn Tiểu Trác không nói gì, ánh mắt nhìn về phía núi rừng xa xa.

Ta thấp giọng nói:

“Ta tới đây là để hộ tống công chúa Bí Điền Quốc A Y Cổ Lệ cùng với Yên quốc thất vương tử Lý Quốc Thái thành hôn, thế nhưng không nghĩ tới Yên Vương đột nhiên cải biến chủ ý, hắn muốn nhét A Y Cổ Lệ vào trong hậu cung.”

Hoàn Tiểu Trác nói:

“Chuyện này ta đã nghe nói, nhưng nó đâu có quan hệ gì với ngươi, nếu như ngươi thực sự lo lắng về an nguy của mình, thì lựa chọn tốt nhất bây giờ chính là rời đi.”

Ta chậm rãi lắc đầu nói:

“Tính tình của ta cô nương cũng rõ, chuyện gì ta đã quyết định làm thì sẽ không dễ buông bỏ!”

Trong đôi mắt ta tỏa ra quang mang vô cùng kiên định:

“Lần này cho dù có khó khăn như thế nào, ta cũng phải thành công!”

Trong đôi mắt đẹp của Hoàn Tiểu Trác hiện lên sự thưởng thức, nàng nhẹ giọng nói:

“Ngươi định làm như thế nào?”

Ta không trực tiếp trả lời câu hỏi, mà nhìn thẳng vào đôi mắt nàng nói:

“Cho dù lập trường của chúng ta ra sao, lúc nào ta cũng coi cô nương là bằng hữu đáng tin cậy nhất, cho nên ta không nói dối cô nương.”

Hoàn Tiểu Trác rùng mình, đôi mi dài rủ xuống nói:

“Ngươi nếu như lo lắng thì không cần nói...”

Ta đi tới trước mặt nàng một bước, thấp giọng nói:

“Nguyện vọng lớn nhất của đời ta là thống nhất loạn thế phân tranh, để cho bách tính thiên hạ có được cuộc sống an bình, ở Đại Khang, ta có thể yên ổn làm một thái tử, nhưng mà phụ hoàng của ta không muốn buông tha hoàng quyền, hơn nữa Tả Trục Lưu còn đang nhìn chằm chằm vào cơ nghiệp của Long thị ta, cho nên ta đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Trận chiến lấn này giữa Yên - Hàn đối với ta mà nói là một cơ hội vô cùng tốt, nếu như lấy được đất đai phía bắc Yên quốc, là ta có thể có nền móng cho cơ nghiệp tương lai của mình, bởi vậy ta mới không chú ý tới an nguy dấn thân tới Yên đô.”

Hoàn Tiểu Trác nhập thần lắng nghe ta độc thoại, nàng dường như hiểu cái gì đó, nhẹ giọng nói:

“Ngươi muốn thừa dịp này hạ thủ với Yên vương? Thế nhưng ngươi có nghĩ tới chuyện Yên vương mặc dù chết, nhưng ngươi có khi cũng không lấy được đất đai của Yên quốc...”

Ta mỉm cười.

Hoàn Tiểu Trác trợn tròn:

“Chẳng lẽ nói... ngươi có nội ứng ở trong nội bộ của Yên quốc?”

Ta từ chối cho ý kiến gật đầu, hạ giọng nói:

“Hạng Bác Đào tuyệt không phải là một quân chủ anh minh, nếu như hắn chiếm được đất đai của Yên quốc, bách tính sẽ khổ cực vô cùng.”

Hoàn Tiểu Trác lạnh lùng nói:

“Cho dù là ngươi hay Hạng Bác Đào có được đất đai của Yên quốc, thì chiến tranh giành thiên hạ sớm muộn cũng xảy ra, bách tính vẫn là người chịu khổ cực.”

Ta chân thành tha thiết nói:

“Tiểu Trác, ta sẽ không miễn cưỡng nàng, cho dù nàng có giúp ta hay không, ta vẫn thực hiện theo kế hoạch đã định của mình.”

Hoàn Tiểu Trác bước đi, ta đứng một chỗ im lặng chờ đợi.

Nàng đi tới một chỗ cao, rốt cục quay đầu, nhẹ giọng nói:

“Ngươi và Hạng Bác Đào có một điểm khác nhau cực lớn... đó là ta là bằng hữu của ngươi...”

Ta tươi cười, Hoàn Tiểu Trác nói câu này, đã chứng minh được địa vị của một người bằng hữu như ta ở trong lòng nàng.

Ta đi chỗ của Hoàn Tiểu Trác, nhìn xuống rừng cây um tùm, thấy một góc chùa nhỏ hiện ra, ta có chút kỳ quái nói:

“Ở đây sao lại có chùa miếu?”

Hoàn Tiểu Trác mỉm cười nói:

“Có cái gì kỳ quái? Đây không phải chùa miếu mà là am ni cô.”

“Am ni cô?”

Ta càng nghi hoặc, xem ra Hoàn Tiểu Trác biết rất rõ về nơi này.

Hoàn Tiểu Trác chậm rãi đi tới chỗ của Am ni cô:

“Nơi này là Quan Vụ Am.”

Cái tên này đối với ta hình như có chút quen quen, ta cẩn thận suy nghĩ lại mới nhớ ra, hôm qua thiếu nữ kia Huyền Anh ở phủ của Cao Quang Viễn pha trà chính là người của Quan Vụ Am. Lẽ nào Hoàn Tiểu Trác là bạn của nàng ta?

Lại đi phía trước đi ta thấy một dòng suối chảy róc rách, trên một tảng đá phía trước có mấy chữ triện. Ta tuy rằng đọc nhiều sách vở, thế nhưng lại không biết được chữ nào.

Trong lòng ta cảm thấy hứng thú, ngồi xồm xuống tỉ mỉ nghiên cứu.

Hoàn Tiểu Trác cười nói:

“Sao ngươi lại tự nhiên hứng thú như vậy? Lẽ nào những chữ này có cái gì đặc biệt ư?”

Ta gật đầu nói:

“Nếu như ta đoán không lầm, những chữ này là một đoạn kinh văn, nhưng mà ta lại không biết nó là gì.”

Một thân ảnh thanh nhã xuất hiện ở phía trước chúng ta, vẫn là Huyền Anh mặc trường bào màu trắng, nàng cầm một lọ thuốc và một giỏ trúc, hiển nhiên là mới lên núi hái thuốc về.

Huyền Anh lạnh nhạt nói:

“Tiêu tướng quân nói không sai, nơi này khắc đúng là kinh văn, nhưng mà trong đó có khắc lẫn chữ Phạn ngươi nhận không ra cũng chỉ là chuyên bình thường.”

Ta cười nói:

“Khó trách ta cố gắng nghiên cứu mà không hiểu được, hóa ra trong đó có chữ không phải là chữ Hán!”

Hoàn Tiểu Trác mỉm cười nói:

“Chúng ta mạo muội quấy rối sự phụ Huyền Anh thanh tu, mong được lượng thứ.”

Huyền Anh nói:

“Tương phùng là có duyên, hai vị nếu không phải ngại am ni cô đơn sơ, mời dời bước chút nghỉ.”

Hoàn Tiểu Trác nói:

“Đã như vậy, chúng ta liền quấy rầy rồi.”

Một tiểu ni cô xuất hiện nhận lấy giỏ trúc trong tay của Huyền Anh, Huyền Anh đi rửa tay, sau đó mới hỏi chuyện của ta và Hoàn Tiểu Trác.

Tiểu ni cô kia lại đi tới, dâng trà cho chúng ta.

Ta nâng chung trà lên uống một hớp, chỉ cảm thấy một vị đăng đắng ở trong miệng, khi tới cổ họng mới có cảm giác mát lạnh khi chảy vào trong miệng nó có chút ấm áp.

Ta cúi đầu nhìn vào chén trà, thấy màu xanh của trà chuyển thành màu đỏ, trong lúc nhất thời ta không đoán ra được đây là trà gì.

Huyền Anh nói:

“Đây là Khổ Căn Đằng do ta tự pha chế, có công dụng trục nóng, hôm nay ở xung quanh Yên đô có nhiều bão cát, Khổ Căn Đăng dúng lúc này là thích hợp nhất.”

Hoàn Tiểu Trác cười nói:

“Sự phụ Huyền Anh quả nhiên là người có tấm lòng từ bi, Đoạn Tinh cám ơn vô cùng.”

Huyền Anh nói:

“Đoạn quốc sư cần gì phải khách khí.”

Lúc này có một tiểu ni cô đi tới trước mặt Huyền Anh nhẹ giọng nói:

“Sư tỷ, kinh thư trong Thủy Nguyệt các có mang đi không?”

Huyền Anh gật đầu nói:

“Muội đem kinh văn ở phía bắc ra phơi nắng, sau đó ta chọn, những thứ còn lại bỏ ở nơi này.”

Tiểu ni cô xoay người rời đi đi.

Ta hơi cảm giật mình nói:

“Sự phụ Huyền Anh phải ly khai nơi đây?”

Huyền Anh nói:

“Yên đô thay đổi bất ngờ, một hồi tinh phong huyết vũ khó có thể tránh khỏi, nơi này không còn là nơi cho người xuất gia chúng ta nữa.”

Những lời này của nàng dường như bao hàm ý nghĩa khác, lẽ nào thiếu nữ thông minh này có thể thấy trước tiên cơ? Nhưng ta lập tức hủy bỏ ý nghĩ này, Cao Quang Viền mời nàng pha trà, cho nên quan hệ của hai người không tầm thường, có lẽ hắn đã lộ phong thanh, khiến cho nàng biết được.

Hoàn Tiểu Trác nói:

“Yên Hàn giao chiến, nhưng chiến hỏa còn chưa lan tới Yên đô, sự phụ Huyền Anh rời khỏi nơi này hình như hơi vội vã?”

Huyền Anh cười nhạt nói:

“Yên Hàn giao chiến, thế nhưng không phải một ngày một đêm là có thể xong, hiện giờ ở Yên đô sắp xảy ra màn đấu đá cung đình, xưa nay ta không thích máu tanh, không muốn để ý tới những chuyện thị phi này nữa.” 

Ta mỉm cười nói:

“Sự phụ Huyền Anh biết được thiên cơ, ta muốn người chỉ điểm hai câu, không biết từ đấu đá cung đình trong miệng sư phụ có nghĩa là gì?”

Huyền Anh chậm rãi buông chén trà nói:

“Tiêu tướng quân từ Đại Khang tới, Đoạn quốc sư tới từ Hán quốc, Khang - Hán vốn bất hòa, thiên hạ ai chẳng biết đều này. Yên quốc vốn chỉ là một con sơn dương, sớm muộn gì cũng bị bắt, hai phe hiện giờ hai cũng muốn có được. Cho dù Yên quốc ngả theo hướng nào, thì cuối cùng cũng không thể tránh khỏi họa sát thân.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.