Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 174: Q.1 - Chương 174: Đại kế




Yến Hưng Khải giật mình, lập tức cười lớn, nói:

“Thái tử điện hạ thật là biết nói giỡn.”

Ta cười lạnh nói:

“Đại ca tưởng ta nói đùa sao?”

Nụ cười trên mặt Yến Hưng Khải đột nhiên cứng đờ:

“Việc này...”

Ta cười ha hả, vỗ vỗ vai hắn:

“Ta đích thật là nói đùa với đại ca, Đại Khang và Đại Tần chính là minh hữu, ta sao có ý định đó trong đầu được?”

Yến Hưng Khải cười có chút miễn cưỡng.

Xe ngựa đi tới gần Phong Lâm Các rồi chậm rãi ngừng lại, ta từ trên xe bước xuống.

Yến Hưng Khải ở phía sau ta nói:

“Việc ta nhờ điện hạ định làm như thế nào?”

Ta không xoay người lại, thân thể đứng yên trong chốc lát, nói:

“Ta sẽ báo cáo với thái hậu chuyện này.”

Khi ta từ trên xe bước xuống, trong đầu ta chỉ toàn là ý niệm muốn giết chết Yến Hưng Khải, nếu Tinh Hậu thật sự chết đi, ta muốn diệt trừ hắn càng thêm khó khăn.

Mọi việc Yến Hưng Khải đã chuẩn bị xong từ lâu, lần này hắn có can đảm gặp Tinh Hậu, tất nhiên là đã có năng lực để nói chuyện với Tinh Hậu, thế lực mà hắn nhờ cậy có lẽ chính là dòng họ Yến thị, cỗ lực lượng này không chỉ muốn ngốc đầu trở lại, hơn nữa còn muốn một ngụm nuốt trọn Tinh Hậu.

Lãnh Cô Huyên đã ở Phong Lâm Các đợi ta từ lâu, việc nàng đến cùng nằm trong dự liệu của ta.

Lãnh Cô Huyên ngồi ở đình hóng mát, yên lặng uống trà, ánh mắt chăm chú nhìn những bông hoa xinh đẹp xung quanh, ta rất ít khi nhìn thấy nàng như vậy, thì ra Lãnh Cô Huyên nếu bỏ đi sự tàn độc thì nàng cũng là một mỹ nữ, khó trách lúc trước Hoa Trục Nguyệt lại không tiếc tất cả bỏ qua Thu Nguyệt Hàn, để mà quỳ gối dưới váy nàng.

Lãnh Cô Huyên nhẹ giọng nói:

“Hiện tại ở Đại Tần còn rất ít nơi có khung cảnh xinh đẹp như thế này.”

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“Đây chính là kết quả mà Tinh Hậu chiếu cố đặc biệt.”

Đương nhiên lời như thế ta sẽ không nói ra.

Lãnh Cô Huyên đạo:

“U U đã đem mọi việc nói cho ngươi biết rồi?”

Ta gật đầu nói:

“Tàng bảo đồ giả!”

Lãnh Cô Huyên lạnh lùng nhìn thẳng ta nói:

“Long Dận Không, lá gan của ngươi thật lớn, còn dám dùng tấm tàng bảo đồ giả tới gạt ta!”

Ta cười nói:

“Trong tay Lãnh giáo chủ có hai tấm tàng bảo đồ, vì sao ngươi biết chỉ có tấm trong tay ta mới là giả? Chẳng lẽ là bởi vì Điền Tuần đã chết, mà chết thì không có đối chứng, vì thế ngươi đem hết mọi thứ đổ lên đầu ta?”

Lãnh Cô Huyên trầm trọng hừ một tiếng.

Ta cười tủm tỉm ngồi xuống bên cạnh nàng, đem tấm bản đồ mà Yến Hưng Khải đưa để ra trước mặt nàng:

“Lãnh giáo chủ chỉ biết một, mà không biết hai, giáo chủ cứ nhìn thứ này rồi sẽ hiểu mọi thứ.”

Lãnh Cô Huyên mê hoặc mở tấm bản đồ ra, khi nàng nhìn thấy tấm bản đồ thì ngẩn. Ta mỉm cười nói:

“Tấm bản đồ này rất giống với tấm của giáo chủ lấy từ trong tay của Điền Tuần đúng không?”

Lãnh Cô Huyên gật đầu, đôi mi nhíu lại:

“Quả thật là rất giống, thế nhưng vẫn có vài chỗ khác nhau.”

Nàng tức giận nhìn ta, nói:

“Hóa ra tấm bản đồ này vẫn luôn ở trên tay ngươi, ngươi lừa ta thật thê thảm!”

“Lãnh giáo chủ sao hết lần này tới lần khác đều đổ lên đầu ta vậy? Thực không dám dấu, tấm bản đồ này là do Yến Hưng Khải đưa cho ta.”

Lãnh Cô Huyên rất kinh hãi, nói:

“Yến Hưng Khải?”

Ta gật đầu nói:

“Tấm bản đồ trong tay Điền Tuần chỉ là một tấm bản đồ giả. Tấm bản đồ thật vẫn luôn nằm trong tay Yến Hưng Khải.”

Lãnh Cô Huyên giận dữ vỗ một cái lên chiếc bàn đá, trên chiếc bàn đá cứng rắn xuất hiện một dấu tay, xung quanh dấu tay là những vết rạn nứt, những vết này từ từ lan ra xung quanh.

“Tên gian tặc Yến Hưng Khải!”

Lòng ta thầm than, cảnh giới của Lãnh Cô Huyên rất là cao, nhưng sao lại dễ xúc động như thế? Thế nhưng nàng càng xúc động, đối với ta càng tốt.

Ta cố ý xúi giục, nói:

“Yến Hưng Khải muốn dùng tấm bản đồ này để đổi lấy sự ủng hộ của ta, hắn muốn ta giúp hắn leo lên ngôi vị Hoàng đế Đại Tần.”

Trong mắt của Lãnh Cô Huyên tràn đầy sát khí:

“Vậy thì ta muốn xem thử coi hắn có thể sống tới ngày mai hay không.”

Nàng nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

Ta nhìn theo bóng lưng của Lãnh Cô Huyên càng ngày càng xa, nhưng trong lòng ta không có chút cảm giác dễ chịu nào. Yến Hưng Khải sở dĩ dám đem tấm bản đồ này giao cho ta, thì hắn chắc chắn đã có chuẩn bị. Chắc chắn hắn còn tính cả Lãnh Cô Huyên vào trong, lẽ nào hắn có cách để đối phó với Lãnh Cô Huyên?

Đường Muội và A Đông từ xa đi tới, Đường Muội thấp giọng nói:

“Nàng ta muốn làm gì?”

Ta thở dài nói:

“Thứ mà nàng muốn nhất chính là Mâu thị bảo tàng, hiện tại nhất định là đi tìm Yến Hưng Khải tìm tấm bản đồ thật.”

A Đông nói:

“Yến Hưng Khải chẳng lẽ lại cam tâm tình nguyên đem bản đồ đưa cho nàng?”

Ta suy nghĩ một chút mới nói:

“Yến Hưng Khải không phải là người đơn giản, hắn đưa cho ta tấm tàng bảo đồ này chỉ sợ là có mục đích khác. Đường Muội, chuẩn bị xe ngựa cho ta, ta muốn vào cung gặp mẫu hậu.”

Tinh Hậu dưới sự điều trị tỉ mỉ của Tuệ Kiều nên sắc mặt đã tốt hơn trước rất nhiều, lúc ta đi tới Phượng Dương Cung, thì nàng đang phê duyệt hồ sơ. Bởi vì mắt của nàng nhìn không thấy, nên Hứa công công ở một bên đọc rất chậm, nàng thì ngồi nghe rồi phê từng chiếu chỉ một.

Hứa công công chỉ vào những tấu sớ chất thành đống, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, ý của hắn là bảo ta khuyên Tinh Hậu nên nghỉ ngơi không nên làm việc quá vất vả.

Tuệ Kiều nhìn ta thản nhiên cười, thu thập hòm thuốc lại, cùng Hướng công công lui ra ngoài, bọn họ muốn giành khoảng không riêng cho hay chúng ta.

Ta ngồi xuống trước mặt Tinh Hậu.

Tinh Hậu nói:

“Dận Không, nghe nói hôm nay hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi ngươi?”

Ta thở dài nói:

“Mẫu hậu, thân thể của người vẫn còn yếu, sao lại làm việc cực khổ như thế? Công việc trong triều đình người cứ buông tay đi, cứ để cho người khác làm, cần gì phải tự mình làm như vậy.”

Tinh Hậu vươn bàn tay, ta cuống quít đưa tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.

Tinh Hậu nói:

“Hoàng thượng không có chủ kiến riêng của mình, các đại thần nói gì thì hắn nghe cái đó, tình hình của Đại Tần lúc này đang rất rắc rối, cho dù ta muốn buông bỏ thì cũng không thể buông được!”

Ta ôn nhu cầm lấy bàn tay của nàng, Tinh Hậu mệt mỏi nhắm đôi mắt lại, nhẹ giọng nói:

“Thời gian còn lại của ta không nhiều lắm, ta muốn làm một việc cuối cùng cho dân chúng Đại Tần, còn...cho ngươi.”

Nhớ tới việc thời gian của Tinh Hậu không còn nhiều, trong lòng ta không khỏi có chút chua sót, ta chăm chú nhìn vào nàng.

Chỉ có ở trước mặt ta, Tinh Hậu mới bỏ đi sự cao quỷ rụt rè của nàng. Thấp giọng:

“Hôn ta...”

Ta hôn đôi môi anh đào hơi lạnh của nàng, bàn tay to xâm nhập vào bên trong quần áo, nhẹ nhàng vuốt ve đôi nhũ phong mềm mại trơn bóng của nàng, Tinh Hậu dưới sự vuốt ve của ta, cơ thể bắt đầu nóng lên, tứ chi của nàng hoàn toàn duỗi ra, quần áo trên người nàng từ từ tuột xuống, ta hôn lấy từng phần thân thể của nàng, trong nồng đậm sự yêu thương, hai chúng ta hòa thành một khối...

Ta cẩn thận tỉ mỉ chải chuốt từng sợi tóc dài của nàng, yên lặng hưởng thụ mùi hương trên người nàng.

Tinh Hậu nhẹ giọng nói:

“Không biết sau này còn có thể được ngươi chải đầu cho ta nữa hay không.”

Ta từ phía sau ôm lấy thân thể của nàng:

“Có, nhất định sẽ có!”

Nước mắt ta đà ướt hết hai mắt.

Tinh Hậu ngửa người về phía sau, dán chặt vào cơ thể của ta:

“Chỉ tiếc là ta lúc này không thể nhìn thấy, nếu không ta sẽ chải vuốt lại búi tóc cho ngươi.”

Ta cố gắn khống chế tâm tình, không muốn để cho Tinh Hậu cảm thấy được sự bi thương trong lòng ta.

Tinh Hậu dường như đã cảm thấy được cái gì, cứ thế đem nội dung câu chuyên nói sang thứ khác:

“Nghe nói ngươi đã có mấy đứa con?”

Ta cười nói:

“Sở nhi vừa sinh cho ta một đứa con trai, ta đặt tên cho nó là Long Kỳ Thiên!”

“Long Kỳ Thiên!”

Tinh Hậu ôn nhu lặp lại một lần nữa:

“Ta cùng đang hi vọng vào ông trời, hy vọng có thể mang cho Đại Tần một cơn mưa để xóa đi sự hạn hán.”

Ta an ủi nàng, nói:

“Trời xanh sẽ không tàn khốc như vậy đâu, ta tin tưởng một thời gian sau, hạn hán ở Đại Tần sẽ biến mất.”

Tinh Hậu nắm tay ta, kéo ta ngồi xuống bên cạnh nàng:

“Dận Không, ngươi còn nhớ việc mà ngươi đã đáp ứng ta hay không?”

Ta tất nhiên là vẫn nhớ rõ, khi đó ta đáp ứng Tinh Hậu, chỉ cần nàng còn sống, ta sẽ không bao giờ tấn công Tần Quốc.

Tinh Hậu nói:

“Hiện tại ta thu hồi câu nói kia!”

Trong lòng ta chấn động, nghẹn ngào:

“Mẫu hậu!”

Tinh Hậu cười nhạt nói:

“Nếu ngươi muốn thống nhất tám nước, thì trước tiên phải thống nhất phía Bắc Trường Giang trước, hiện tại Đại Tần chính là mục tiêu tốt nhất của ngươi.”

Ta thấp giọng nói:

“Mẫu hậu, hiện tại ta chỉ mới vừa nắm giữ hoàng quyền trong tay, hơn nữa thế cục ở Yên Quốc chỉ mới hơi ổn định mà thôi, đánh Tần quốc lúc này không phải là một quyết định sáng suốt.”

Tinh Hậu nói:

“Đông Hồ đóng quân ở Bắc cương, khi chiến tranh nổ ra, Tần quốc chỉ còn cách hướng Đại Khang cầu viện.”

Ta hiểu rõ ý tứ của Tinh Hậu, lúc đó, ta phái ra đại quân trợ giúp Tần Quốc chống lại sự xâm lượt của Đông Hồ, sau đó có thể nhân cơ hội chiếm lấy Tần Quốc.

Ta không tỏ thái độ gì cả, đem nội dung câu chuyên chuyển đến trên người tên Yến Hưng Khải:

“Mẫu hậu, Yến Hưng Khải muốn gặp người.”

Tinh Hậu cười lạnh nói:

“Gặp ta? Chỉ sợ là hắn gặp ta để ngửa bài thì có? Hắn cho là ta không biết. Gần đây hắn vẫn luôn liên lạc cùng bọn người hoàng tộc, cố gắng ngóc đầu lên.”

Ta thấp giọng nói:

“Yến Hưng Khải lần này hình như chuẩn bị rất chu đáo.”

Tinh Hậu nói:

“Hắn khắp nơi truyền ra tin tức ta bị bệnh nặng, rất nhiều đại thần đã gia nhập vào trận doanh của hắn.”

“Chẵng lẽ mẫu hậu lại để cho hắn tùy ý làm loạn như vậy hay sao?”

Tinh Hậu lắc đầu nói:

“Nếu hắn muốn ngửa bài, xem ra đã đạt được sự ủng hộ của hoàng thất, ở hơn nữa trong đám quần thần cùng có không ít người ủng hộ.”

Ta tự trách nói:

“Đều tại ta nhất thời do dự, lưu lại mối họa này.”

Tinh Hậu mỉm cười nói:

“Yến Hưng Khải vốn là tên gian xảo, huống hồ chỉ cần tìm được Mâu Thị bảo tàng thì có thể thống trị thiên hạ, lực hấp dẫn này thật sự là rất khó chống cự.”

Ta đem những việc liên quan tới Lãnh Cô Huyên nói cho Tinh Hậu nghe.

Tinh Hậu nhíu mày nói:

“Yến Hưng Khải thường dùng tâm kế, hắn đưa cho ngươi tấm bản đồ này, khẳng định là đã nghĩ hết mọi thứ, hắn chắc chắn sẽ có cách để đối phó với Lãnh Cô Huyên.”

Ta gật đầu nói:

“Ta cũng nghĩ như vậy, Yến Hưng Khải có lẽ là đã nắm chắc có thể đối phó được Lãnh Cô Huyên.”

Tinh Hậu nói:

“Rất có khả năng, hắn lợi dụng tàng bảo đồ còn để kiểm tra ngươi, bây giờ hắn đã biết, ngươi muốn lợi dụng Lãnh Cô Huyên để tiêu diệt hắn.”

Ta cười khổ nói:

“Ta đúng là vẫn còn coi thường lão hồ ly này mà.”

Tinh Hậu nói:

“Hắn biết ngươi muốn giết hắn, nói không chừng hắn cũng sẽ chuẩn bị đối phó ngươi.”

Ta nắm chặt hai tay lại:

“Bây giờ mà muốn đối phó hắn có lẽ là rất tốn sức.”

Tinh Hậu nói:

“Trên tay ta còn có chứng cớ phạm tội của hắn lúc trước, muốn xử tội hắn không phải là rất dễ dàng hay sao?”

Ta thấp giọng nói:

“Địch nhân lúc này của mẫu hậu không phải chỉ là một mình Yến Hưng Khải, mà là cả Yến thị!”

Tinh Hậu buồn bã thở dài một hơi, nói:

“Cho nên ta mới do dự, Yến Hưng Khải đã bắt đầu châm ngòi, rốt cuộc là có thể tạo nên sóng gió như thế nào, ta đã không cách nào dự tính được, dưới tình hình hiện nay, ta chỉ còn cách suy nghĩ cho toàn cục.”

Ta nói:

“Yến Hưng Khải nhất định phải chết, hiện tại không chỉ một mình hoàng tộc ủng hộ hắn, ngay cả Đông Hồ cũng có quan hệ mập mờ với hắn.”

Tinh Hậu nói:

“Ngươi đi nói cho Yến Hưng Khải, buổi chiều ngày mai ta muốn gặp hắn ở Phượng Dương Cung!”

Ta ở Tần quốc cũng có rất nhiều bạn hữu, Tiền Tứ Hải và Tây Môn Bá Đống là hai trong số đó, khi hay người đến thăm làm ta rất là vui vẻ.

Hai người bọn họ đã từng giúp đỡ ta, và cùng được ta giúp đỡ, phần lớn sinh ý của bọn họ đã chuyển sang Đại Khang, mà ta cùng thành chỗ dựa vừng chắc của bọn họ ở Đại Khang. Quan hệ như thế giữa chúng ta làm cho ta rất tin tưởng vào bọn họ.

Đợt khô hạn ở Tần Quốc lần này làm cho Tiền Tứ Hải bị thiệt hại không ít, hơn nữa thuế má ở Đại Tần lại tăng lên gấp ba lần trước kia.

Tiền Tứ Hải đau khổ nói:

“Nếu Đại Tần vẫn cứ hạn hán như vậy, sợ là tiền bạc mà ta cực khổ làm nên sẽ bị triều đình vơ vét sạch.”

Ta cười nói:

“Tứ Hải huynh là người Đại Tần, lúc quốc gia gặp nạn thì cùng nên vì nước ra sức, hơn nữa ngươi giàu ngang với quốc gia, lấy ra chút bạc như thế để làm việc thiện thì có là cái gì?”

Tiền Tứ Hải đau khổ nói:

“Thái tử điện hạ, hiện tại Đại Tần không thể nào so sánh với Đại Khang, quan liêu hủ bại, từ trên xuống dưới, tất cả đều ngó mắt nhìn chắm chằm vào miếng thịt béo trong nồi, ai cũng muốn được chia một chén canh, việc làm ăn càng ngày càng khó, nếu như không phải còn có Diêm trường, ta đã sớm rời khỏi nơi này sang Đại Khang sống rồi.”

Ta cười nói:

“Việc làm ăn ở Diêm trường có tốt không?”

Tiền Tứ Hải thở dài một tiếng nói:

“Lần này ta đến tìm thái tử điện hạ, chính là vì việc ở Diêm trường, lúc trước thái hậu đã hứa đem Diêm trường của Điền thị giao cho ta quản lý, nhưng bây giờ lại thay đổi ý kiến, bắt ta phải mau chóng chấm dứt công việc ở đó, giao nộp lại cho quốc khố.”

Ta quả thật là không có nghe thấy chuyện này, có chút kỳ quái nói:

“Mẫu hậu sao đột nhiên lại thay đổi ý kiến?”

Tiên Tứ Hải nói:

“Còn không phải bởi vì chuyện của Điền Ngọc Lân hay sao, hắn không biết đã dùng phương pháp gì, mà có thể buộc thái hậu phải trả lại Diêm trường cho hắn.”

Ta lập tức hiểu ra, chắc chắn là Điền Ngọc Lân dùng chứng cứ phạm tội của Yến Hưng Khải để đổi lấy Diêm trường.

“Tứ Hải huynh định đến nhờ ta khuyên bảo thái hậu thu hồi lệnh?”

Tiền Tứ Hải lắc đầu nói:

“Thái tử không nên hiểu lầm, ta đã không có chút hứng thú nào với Diêm trường nữa rồi, hơn nữa Đông Hồ và Tần quốc sắp khai chiến, nếu như Tần Quốc chiến bại, giữ lại ruộng muối còn có ích lợi gì? Ta chỉ muốn thái tử điện hạ ở trước mặt thái hậu nói tốt vài câu, để cho nàng thư thả cho ta một tháng, để ta còn thu xếp việc ở ruộng muối còn có thu xếp cho những người công nhân nữa.”

Ta gật đầu nói:

“Chuyện này thì dễ làm, ta nhất định giúp Tứ Hải huynh!”

Tiền Tứ Hải thấy tình thế của Tần Quốc tương đối bi quan, nên chuẩn bị chuyển nhà tới Đại Khang, một thương nhân như vậy mà tới ta hoang nghênh còn không kịp nữa là.

Ta chuyển hướng nhìn Tây Môn Bá Đống nói:

“Việc làm ăn của Tây Môn lão bản gần đây như thế nào?”

Tiền Tứ Hải tràn ngập ước ao nói:

“Tây Môn huynh bây giờ cứ nói là tiền tài cuồn cuộn, ta chỉ có thể kiếm tiền lúc tình thế an ổn, còn Tây Môn huynh thế cục càng bất ổn, tiền kiếm càng nhiều. Khi Đại Tần và Đông Hồ khai chiến, tài sản của Tây Môn huynh sẽ như quả cầu tuyết càng lăn càng nhiều.

Tây Môn Bá Đống cười khổ nói:

“Tứ Hải huynh nói đùa, quan hệ hiện nay giữa Trung Sơn và Tần quốc đang rất khẩn trương, gia tộc Tây Môn của chúng ta chỉ có thể kiếm sống ở khe hở, những ngày như thế này không thể kéo dài quá lâu được.”

Xem ra hai người bọn họ đều có chỗ khó của riêng mình. Hôm nay tới tìm ta có lẽ là để dự tính cho tương lai.

Tiền Tứ Hải thấp giọng nói:

“Thái tử điện hạ, hiện nay khắp nơi đều đồn đại, nói thời gian của thái hậu không còn nhiều, chuyện này rốt cuộc là thật hay giả?”

Ta cười lạnh nói:

“Tin đồn làm sao có thể tin tưởng!”

Tây Môn Bá Đống nói:

“Tuy là lời đồn, thế nhưng thái tử điện hạ chớ cũng nên chú ý rằng, nước chảy mòn vàng, bia miệng khó cãi.”

Tiền Tứ Hải phụ họa nói:

“Bệnh tình của thái hậu hiện đang được mọi người bàn tán sôi nổi, dân chúng khắp nơi đều bàn tán việc này.”

Ta cảm thán nói:

“Đại Tần hiện nay đang rất hỗn loạn, lấy Yến Hưng Khải được sự trợ giúp của bọn hoàng tộc đang muốn đoạt lại quyền lực từ tay thái hậu.”

Tiền Tứ Hải chán nản nói:

“Nếu như lời đồn là thật... thì Tần Quốc...”

Lời của hắn tuy không rõ ràng, nhưng những người ở đây ai cùng hiểu ý của hắn.

Có lẽ là bởi vì việc của Diêm trường, nên Tiền Tứ Hải có chút buồn rầu, hắn hẹn ta tối nay đi uống rượu ở Vạn Hoa Lâu sau đó đứng dậy rời đi, Tây Môn Bá Đống vẫn chưa đi cùng với hắn, dường như còn có lời muốn nói riêng với ta.

Tiền Tứ Hải đi rồi, hai mắt của Tây Môn Bá Đống tràn đầy do dự, trầm mặc một lúc lâu mới nói:

“Thái tử điện hạ, có chuyện ta phải nói cho người biết.”

Ta thấy được sắt mặt trầm trọng của hắn, nên biết chuyên hắn nói không phải là chuyên đùa, ra dấu một cái, cho thị vệ hai bên lui ra.

Tây Môn Bá Đống khó khăn nói:

“Ta biết được gia huynh đã từng hối lộ Yến Hưng Khải.”

Ta kinh hãi trong lòng. Ta nhớ rõ là Tây Môn gia tộc và Yến Hưng Khải xưa nay không hòa thuận. Việc mua bán vũ khí lần trước giữa Tây Môn gia và Đại Tần là do ta giúp đỡ. Xem ra trong đó còn có ẩn tình, lúc đó Tây Môn Bá Đống còn có việc giấu diếm ta.

Tây Môn Bá Đống nói:

“Lúc trước ta vì lợi ích của gia tộc nên không có nói tất cả sự thật cho thái tử biết, đại ca của từ lâu đã có quan hệ họp tác với Yến Hưng Khải. Nếu không có hắn trợ giúp, thì vụ mua bán vũ khí lần trước cùng không có thuận lợi như vậy.”

Ta lạnh lùng nói:

“Sau này vì lợi ích dẫn tới việc không hòa thuận, cho nên Yến Hưng Khải mới có thể đem hiệp ước chuyển nhượng cho người khác?”

Tây Môn Bá Đống áy náy nói:

“Bá đống không nên giấu diếm điện hạ!”

Ta tuy ràng rất tức giận, thế nhưng trên mặt lại không hề thấy được chút tức giận nào, nói:

“Tây Môn lão bản, việc này nếu đã qua, ngươi còn nhắc lại làm gì?”

Tây Môn Bá Đống nói:

“Thái tử điện hạ, Yến Hưng Khải và thái hậu đã như nước với lửa, bệnh của thái hậu cho dù là thật hay giả, thì trận chiến tranh giành quyền lợi này cùng sẽ xảy ra.”

Ta lập tức hiểu ý của hắn. Tây Môn Bá Đống sợ Tinh Hậu lấy bằng chứng ăn hối lộ của Yến Hưng Khải ra nói, liên lụy đến Tây Môn gia tộc.

Ta lạnh nhạt nói:

“Hiện tại Trung Sơn gần như đã độc lập, Tây Môn lão bản còn cần việc làm ăn ở Đại Tần sao?”

Tây Môn Bá Đống nói:

“Thực không dám dấu, hai năm qua đại ca của ta đã dời ciệc làm ăn xuống phía nam, quyết định bỏ qua tổ nghiệp ở Trung Sơn để dời đến Hán Quốc.”

Ta nhíu chặt hai hàng lông mày lại, theo lời của Tây Môn Bá Đống thì bọn họ muốn liên minh với Hán Quốc, việc này đối với ta mà nói không phải là một tin tức tốt, vũ khí bọn họ chế tạo sẽ làm cho liên minh phía nam tăng thực lực lên rất nhiều.

Tây Môn Bá Đống nói:

“Ta không đồng ý với quyết định của đại ca, đã nhiều lần khuyên hắn, thế nhưng hắn vẫn không thay đổi quyết định.”

Tây Môn Bá Đống không hề nói láo, từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy ta, hắn đã rất tôn sùng ta, nếu như hắn là tộc trường của Tây Môn gia tộc, hắn nhất định sẽ nghiêng về phía ta.

Ta vô ý vuốt vuốt ngón tay, thấp giọng nói:

“Tây Môn lão bản sau này định làm như thế nào?”

Tây Môn Bá Đống nói:

“Tây Môn gia tộc ta mặc dù lập nghiệp ở Trung Sơn, thế nhưng phần lớn tài sản đều ở Tần Quốc, từ lúc đại ca ta quyết định đi xuống phía nam, thì sản nghiệp ở Tần Quốc cùng bắt đầu dời xuống phía nam...”

Tây Môn Bá Đống thở dài một hơi nói:

“Đại ca hồ đồ, không thấy rõ tình thế hiện nay, nếu cứ tiếp tục như vậy, sản nghiệp của Tây Môn gia tộc sớm muộn gì cùng mất hết trên tay hắn.”

Lúc này ta mới hiểu được ý định của Tây Môn Bá Đống, hắn nói với ta nhiều như vậy, không phải vì muốn cầu xin cho Tây Môn gia tộc, mà là hắn nói với ta hắn không hòa thuận với huynh trưởng của mình, hắn đang cầu sự trợ giúp từ ta.

Ta mỉm cười nói:

“Nếu để cho ngươi lựa chọn, thì ngươi sẽ chuyển trọng tâm kinh doanh đến nơi nào?”

Tây Môn Bá Đống nói như đinh đóng cột:

“Đại Khang!”

Ta cố ý thở dài một hơi nói:

“Chỉ tiếc đại ca của ngươi lại không muốn như vậy.”

Tây Môn Bá Đống nói:

“Ý của đại ca không phải là ý của đa số mọi người.”

Ta thấp giọng nói:

“Nếu như viêc đại ca của ngươi hối lộ Yến Hưng Khải là thật, thì sản nghiệp của Tây Môn gia tộc ở Đại Tần sẽ bị niêm phong.”

Tây Môn Bá Đống cắn cắn môi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại.

Ta mỉm cười nói:

“Ta sẽ cầu xin với thái hậu, đem sản nghiệp của Tây Môn gia tộc trả lại cho ngươi, không biết ngươi có thể trả lại sản nghiệp của Đại Tần hay không?”

Tây Môn Bá Đống lộ vẻ vẻ kích động, hắn chờ chính là câu nói này của ta, hắn vái ta một cái thật sâu, nói:

“Nếu mọi việc thuận lợi, Bá Đống nhất định sẽ kết cỏ ngậm vành báo đáp ân đức của thái tử.”

Ta vỗ vỗ vai hắn, nói:

“Tây Môn lão bản, cho ta những người thợ giỏi nhất, làm ra những thứ vũ khí tốt nhất cho ta, đó chính là sự báo đáp tốt nhất dành cho ta.”

Tây Môn Bá Đống nói:

“Trong tay ta có chứng cớ việc đại ca hối lộ Yến Hưng Khải...”

Ta lắc đầu nói:

“Việc này ngươi không nên làm, tố cáo huynh trưởng của mình, sẽ làm cho ngươi không cách nào đặt chân trong Tây Môn gia tộc. Mất đi sự tính nhiệm, tổn thất này đối với ngươi không thể nào tưởng tượng được.”

Tây Môn Bá Đống nói:

“Vậy... làm sao bây giờ?”

Ta mỉm cười nói:

“Cách thì có rất nhiều, chỉ cần một cái lý do, là ngươi có nắm giữ được tài sản bị niêm phong của Tây Môn gia tộc, huống chi trong tay chúng ta còn có một người thích hợp để làm việc này!”

“Ai?”

“Điền Ngọc Lân!”

Điền Ngọc Lân mấy ngày nay ở Tần đô rất vui vẻ, Tinh Hậu mặc dù không có phong quan thưởng tước cho hắn, nhưng lại ban cho hắn một tòa phủ đệ, còn phái cao thủ tới bảo vệ. Điền Ngọc Lân lúc này đang chờ đợi để thu hồi Diêm trường của tổ tiên Điền gia để lại. Hắn hiện tại đang chờ đợi sự đổi đời của hắn.

Yến Hưng Khải mặc dù hận hắn đến nghiến răng nghiến lơi. Thế nhưng lại e ngại sự bảo hộ của Tinh Hậu, cho nên vẫn chưa đối phó hắn, hơn nữa Điền Ngọc Lân đã giao ra mọi chứng cớ, giết hay không cùng không còn quan trọng nữa.

Ta bảo Tây Môn Bá Đống đến mời hắn, buổi tối đến Vạn Hoa Lâu dự tiệc tối, trong lòng ta vô cùng căm giận Điền Ngọc Lân. Nếu như không phải vì hắn, thì con của ta và Dao Như cùng không bị chết trong bụng mẹ, nếu như không phải vì hắn, thì Dao Như cùng không bị ngơ ngơ ngác ngác cho tới bây giờ.

Mộ Dung Yên Yên ở Vạn Hoa Lâu đã đi, người khác đã vào thay thế chỗ của nàng. Ta không ngờ rằng lão bản của Vạn Hoa Lâu bây giờ chính là người mà ta quen biết từ lâu — Tô Tam Nương, thảo nào Tiền Tứ Hải và Tây Môn Bá Đống lại mời ta ăn cơm ở chỗ này.

Lúc ta đến Vạn Hoa Lâu, Tiền Tứ Hải, Tây Môn Bá Đống và Điền Ngọc Lân đều đã chờ đợi ở đó từ lâu, Điền Ngọc Lân không ngờ là ta sẽ đến nơi này, khuôn mặt vô cùng ngạc nhiên.

Ta thấy sâu trong đôi mắt của hắn ẩn chứa sự sợ hãi.

Ta cười nhạt một tiếng:

“Đã lâu không gặp, Điền công tử vẫn như lúc trước.”

Điền Ngọc Lân có vẻ rất bất an, đứng lên hô:

“Thái tử điện hạ!”

Đôi tay không biết để đâu cho phải.

Tiên Tứ Hải tiến lên giải vây:

“Ta mời Điền công tử tới đây là để thương lượng việc ở Diêm trường.”

Một tiếng cười khanh khách từ phía sau ta truyền đến, Tô Tam Nương với khuôn mặt đã tẩy sạch son phấn cầm một chiếc quạt đi tới. Từ xa dịu dàng nói:

“Thái tử điện hạ đại giá quang lâm, làm cho cả tòa Vạn Hoa Lâu này cùng được vẻ vang, hèn gì điểu tước trước cửa từ sáng tới giờ vẫn gáy liên tục.”

Ta cười nói:

“Tam Nương càng ngày càng đẹp, quả nhiên là dung mạo nghiêng nước nghiêng thành.”

Tô Tam Nương cười khẽ, nói:

“Thái tử điện hạ lại chọc ta, dung mạo của Tô Tam nương làm sao có thể so được với các mỹ nhân bên cạnh ngài được.”

Tây Môn Bá Đống nói:

“Hách Liên đại nhân sao còn chưa tới?”

Tô Tam Nương cười duyên, nói:

“Hắn đã tới từ lâu rồi, lúc này đang cùng tình nhân của mình vui vẻ trong phòng?”

Lời của nàng còn chưa dứt, thì bên ngoài cửa đã vang lên một giọng nói nũng nịu:

“Ngươi là đồ đểu cáng, thừa dịp ta không có ở đây mà nói xấu ta!”

Ta xoay người lại, thấy một nữ tử yêu mị đang mặc một bộ đồ màu hồng lôi kéo một nam tử khôi ngô, hai người chính là Lạc Vân Nhạn và bạn thân của ta Hách Liên Chiến.

Trong lòng ta mừng như điên, ta và Hách Liên Chiến bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều toát ra vẻ kích động, hai chúng ta nhìn chằm chằm nhau, sau đó nắm chặt tay, hay người cùng lúc phát ra tiếng cười.

Ta lớn tiếng nói:

“Hách Liên huynh tới Tần đô sao không tới tìm ta?”

Hách Liên Chiến kéo ta ngồi xuống bàn, cười to nói:

“Ta mới vừa từ Tế Châu tới đây, nghe nói ngươi đang ở Tần đô mời hai người Tiền lão bản và Tây Môn lão bản dùng cơm ở đây, nên ta cùng chạy đến giúp vui.”

Ta nhìn Lạc Kinh Nhạn, lại nhìn Hách Liên Chiến, từ dáng vẻ vô cùng thân thiết của họ, ta biết quan hệ của bọn họ không hề tầm thường.

Lạc Vân Nhạn có tật giật mình, bị ta nhìn như vậy, nên có chút ngượng ngùng, nói nhỏ:

“Mắt của thái tử điện hạ thật là không đứng đắn chút nào.”

Ta cười ha hả, nói:

“Ta chẳng qua là cảm thấy có chút trùng hợp, vì sao Lạc lão bản lại bỏ lại sản nghiệp ở ở Tế châu mà chạy tới Tần đô?”

Tô Tam Nương vạch trần, nói:

“Có người đã động lòng xuân, Hồng Hồ Tử ở chỗ nào thì nàng ta sẽ ở chỗ đó, hình như là nàng rất sợ người khác cướp đi nam nhân của nàng.”

Lạc Vân Nhạn mắng:

“Đồ đểu, ngươi không nói thì cùng không ai nói ngươi bị câm đâu, Vạn Hoa Lâu này là ta dùng tiền mua, vì sao ta lại không thể ở đây?”

Tô Tam Nương cười nói:

“Ngươi quan tâm không phải Vạn Hoa Lâu, chỉ mượn việc công ở Vạn Hoa Lâu để làm việc riêng mà thôi.”

Các nàng xuất thân từ nơi phong trần, nên việc cãi nhau om sòm đã thành thói quen, ta cũng không trách mà ngồi cười tủm tỉm nhìn các nàng cãi nhau.

Hách Liên Chiến cười nói:

“Hai người bớt tranh cãi đi, đã có tuổi rồi, tranh cãi như thế không sợ thái tử chê cười hay sao.”

Người nghe vô tâm người nghe cố ý, Lạc Vân Nhạn nói:

“Hồng Hồ Tử ngươi thật là tốt, ngươi chửi xẻo ta phải không?”

Hách Liên Chiến ôm lấy cánh tay nàng kéo nàng ngồi lên đùi hắn, tính tình của hắn hào sảng thô lỗ, từ trước đến nay không hề để ý đến những chuyên vặt vãnh, trước mặt mọi người thơm Lạc Vân Nhạn một cái, nói:

“Rượu càng mạnh càng ngon, nữ nhân càng phong trần lại càng thuần thục.”

Câu này ngay cả Lạc Vân Nhạn cùng có chút chịu không nổi, mặt nàng đỏ hồng giãy khỏi người Hách Liên Chiến, e thẹn nói:

“Ta đi chuẩn bị rượu thị cho các ngươi...”

Nàng vội chạy ra ngoài.

Tô Tam Nương ngạc nhiên nói:

“Nàng ta còn biết xấu hổ ư?”

Câu này làm tất cả chúng ta đều cười ha hả.

Rượu quá tam tuần, ta mới bắt đầu hỏi tại sao Hách Liên Chiến lại tới đây.

Hách Liên Chiến để chén rượu xuống nói:

“Ta từ Hán quốc mua được một ít dược liệu, khi đi qua thủy lộ của Đại Tần thì gặp phiền phức. Dược liệu của ta bị thủy sư của Lê Châu giữ lại, ta đến nơi này là để tìm cách giải quyết.”

Tây Môn Bá Đống nói:

“Hiện tại Đông Hồ và Đại Tần đang rất khẩn trương, chiến sự hết sức căng thẳng, ta nghe nói, Tần quốc lần này tịch thu không hàng hóa không chỉ riêng một mình ngươi, mà tất cả đội thuyền đi Đông Hồ đều bị tịch thu, sợ rằng mấy ngày sau, ngay cả khu thủy vực giáp với Đông Hồ cùng bị phong tỏa luôn.”

Hách Liên Chiến tức giận nói:

“Con bà nó, lần này tiền của lão tử có đi không có về rồi!”

Ta cười nói:

“Khi ta gặp thái hậu, ta sẽ nói chuyện này với nàng, xem thử coi có cách gì khác không.”

Hách Liên Chiến lắc đầu nói:

“Quên đi, trước khi đi ta cùng đã nghĩ tới việc này, hiện tại đội thuyền của mọi người đều bị tịch thu, cho dù thái hậu nể mặt ngươi thả đội thuyền của ta đi, thì sau khi về nước cũng gặp phải phiền phức, nói không chừng Gia Luật Xích Mi còn nói ta cấu kết với Tần Quốc nữa.”

Ta gật đầu nói:

“Hách Liên huynh từ Đông Hồ tới, huynh có nghe được tin tức gì hay không?”

Hách Liên Chiến nói:

“Hình như trận này nhất định phải đánh, thế nhưng dân chúng ở Đông Hồ lại không muốn chiến tranh, trận chiến với Bắc Hồ mấy năm trước đã làm cho Đông Hồ tổn hại rất lớn, mấy năm nay Triều Tiên lại thừa dịp Đông Hồ suy yếu, nên đã chiếm đoạt không ít thổ địa.”

Tiền Tứ Hải than thở:

“Không ngờ thiên hạ lúc này lại loạn đến như thế, mọi thứ cứ như thế thì ai dám an tâm mà buôn bán nữa.”

Hách Liên Chiến nói:

“Không có cách nào khác, ngươi không đi đánh người khác, người khác sẽ tới đánh ngươi, so với viêc chờ người khác ăn tươi nuốt sống ngươi, thì ngươi phóng tay đánh cướp người khác còn tốt hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.