Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 49: Q.1 - Chương 49: Đối sách (1 2 3)




Dực Hổ bị bắn trúng một mũi tên nhưng bị thương không nặng, lúc đó ta đã xảo diệu hóa giải một phần lực lượng của mũi tên. Đều nhọn của mũi tên mới chỉ cắm vào da thịt, chưa tổn thương tới gân cốt bên trong.

Ta rút mũi tên ra, sau đó mới giao cho Lang Thứ đem Dực Hổ xuống dưới Vọng Lâu.

Chỉ cần lưu ý một chút, thì có thể nhận ra, mũi tên này khác hẳn với mũi tên của quan binh, trên mũi tên không có ký hiệu đặc biệt gì của quan binh.

Sát Cáp Thai cho mở đại môn của hành quán, Hoàn Nhan Vân Na lo lắng vạn phần vọt vào.

Ta bình tĩnh ta tiến lên đón, Lang Thứ đã băng bó vết thương cho Dực Hổ, ôm Dực Hổ đi tới nàng trước mặt.

"Dực Hổ!"

Hoàn Nhan Vân Na thất kinh ôm lấy Dực Hổ, Dực Hổ bị thương cũng không nặng, nhếch miệng cười nói:

"Tỷ tỷ, đệ không sao!"

Hoàn Nhan Vân Na thấy nó không bị thương tổn gì, nên mới yên lòng một chút.

Hoàn Nhan Vân Na hung hăng trợn liếc mắt nhìn ta, ta áy náy nói:

"Đều là tại hạ chiếu cố không chu toàn, làm cho Dực Hổ bị thương."

Ta hướng Dực Hổ nói:

"Ngươi theo Hoàn Nhan tướng quân về đi thôi."

Dực Hổ cố sức lắc đầu nói:

"Ta không đi! Sư phụ bình thường dạy ta đạo lý làm người, thầy trò chúng ta có phúc cùng hưởng, trong lúc nguy cấp, Dực Hổ làm sao có thể để sư phụ một mình gặp nạn!"

Những câu nói này của nó đúng là có khí phách, trong lòng ta không khỏi xấu hổ, mình lại lập kế với một đứa bé, đúng là quá mức vô sỉ.

Đôi mắt đẹp của Hoàn Nhan Vân Na nhìn thẳng vào ta, phảng phất như muốn đọc được suy nghĩ trong lòng ta, hồi lâu mới nói:

"Ngươi và Gia Luật Xích Mi có ân oán gì?"

Dưới ánh mắt của nàng, trong lòng ta không khỏi hoảng loạn, lấy sự thông tuệ của Hoàn Nhan Vân Na, tất nhiên ta có thể đoán được, ta cố ý kéo nàng vào. Chuyện cho tới bây giờ, muốn bảo trì được Ô thị hành quán, đành phải ủy khuất nàng vậy.

Ta thấp giọng đem chân tướng sự tình nói lại cho nàng một lần.

Đôi mi thanh tú của Hoàn Nhan Vân Na nhíu lại, như có điều suy nghĩ. Dực Hổ nắm cánh tay của nàng, nói:

"Tỷ tỷ! Chuyện này là do cái tên tổng quán cho má kia nhục mạ tỷ, đệ tức giận mới đánh hắn.”

Hoàn Nhan Vân Na trách mắng:

"Tiểu hài tử hành sự kích động, đệ trúng kế của người khác mà không biết!"

Những câu này nói ra tướng như dăn dạy Dực Hổ, nhưng thực chất là nói cho ta nghe.

Chuyện này ta đã sớm nghĩ qua, mỉm cười nói:

"Hoàn Nhan tướng quân yên tâm, Ô thị hành quán quyết tâm không bao giờ kéo các người vào trong, người mang Dực Hổ rời đi, chúng ta buông tay, đánh một trận với chúng."

Hoàn Nhan Vân Na hỏi ngược lại:

"Không kéo ta vào trong? Ngươi bây giờ mới nói những lời này có ích lợi gì?"

Trong lòng ta âm thầm đắc ý, chuyện phát triển tới bây giờ, cho dù Hoàn Nhan Vân Na có tình nguyện hay không, thì cũng bị ta kéo vào rồi.

Hoàn Nhan Vân Na đem Dực Hổ giao cho Lang Thứ:

"Thay ta chiếu cố tốt cho nó, nếu nó có mệnh hệ gì, ta sẽ hỏi tội ngươi đó!"

Lúc nói những lời này, đôi mắt đẹp của nàng nhìn chằm chằm vào ta, ta làm bộ như không biết, đôi mắt nhìn chăm chăm ra ngoài đại môn.

Hoàn Nhan Vân Na vuốt trường thương, nhảy lên ngựa, phóng ra ngoài.

Mẫu Cửu Nguyệt vẫn đang điều binh vây ở bên ngoài.

Hoàn Nhan Vân Na chỉ thương vào Mẫu Cửu Nguyệt nói:

"Ai đã bắn bị thương đệ đệ của ta, giao hắn ra đây!"

Mẫu Cửu Nguyệt cười gượng một tiếng nói:

"Hoàn Nhan tướng quân tốt nhất là mau chóng rời đi, đừng làm khó tại hạ."

Hoàn Nhan Vân Na cả giận nói:

"Ta hôm nay cứ làm khó dễ ngươi, người định làm gì ta?"

"Xin thứ cho hạ quan vô lễ!"

Mẫu Cửu Nguyệt xoay người hướng thủ hạ nói:

"Mọi người nghe lệnh, theo ta xông vào Ô thị hành quán, bắt hết tất cả nghịch tặc."

Hắn dựa vào Gia Luật Xích Mi, không chút nào sợ hãi nói.

Hoàn Nhan Vân Na đứng trước đại môn, mày liễu dựng thẳng, sát khí trong mắt phượng tỏa ra, đám binh sĩ không ai dám bước về phía trước, mà có người còn giật mình lùi lại.

Mẫu CửuNguyệt cả giận nói:

"Tất cả đều là bọn giá áo thùng cơm!"

Hắn huy động trường đao trong tay quát to:

"Theo ta xông vào, kẻ nào lui lại phía sau, xử trí theo quân pháp!"

Hắn giục ngựa phóng lên trước, binh sĩ phía sau bắt đầu đi theo.

Hoàn Nhan Vân Na hai chân thúc vào bụng ngựa, tuấn mã hí dài một tiếng, trường thương như tia chóp, phóng vào Mẫu Cửu Nguyệt.

Mẫu Cửu Nguyệt kêu thảm một tiếng, đầu vai đã bị trúng thương, thân thể ngã ngay xuống chân ngựa.

Hoàn Nhan Vân Na cổ tay nhẹ xoay, mũi thương để ngay vào cổ họng hắn, lạnh lùng nói:

"Ta đã sớm mua Ô thị hành quán, mỗi người ở đây đều là thủ hạ của ta, ngươi dám vu họ tội mưu phản, vậy chẳng khác nào là vu tội cho ta."

Mẫu Cửu Nguyệt mồ hôi lạnh tuôn rơi, gần đây hắn vẫn tự tin võ công mình cao siêu, không nghĩ tới lại không đỡ được một hiệp của Hoàn Nhan Vân Na như nếu như đối phương không phải hạ thủ lưu tình, thì hắn đã đi đời nhà ma rồi.

Trong lòng ta mừng rỡ không ngớt, Hoàn Nhan Vân Na nói ra như vậy, thì khẳng định đã tiếp nhận chuyện của Ô thị hành quán, ta và Sát Cáp Thai đồng thời thở dài một hơi.

Hoàn Nhan Vân Na thu hồi ngân thương, Mẫu Cửu Nguyệt được hai gã binh sĩ đỡ dậy, oán hận nhìn thoáng qua Hoàn Nhan Vân Na, không dám nói thêm gì nữa ... sau đó thì suất lĩnh thủ hạ rời đi.

Ta lặng yên đi tới phía sau Hoàn Nhan Vân Na cung kính nói:

"Đa tạ Hoàn Nhan tướng quân xuất thủ tương trợ"

Đôi mắt đẹp của Hoàn Nhan Vân Na lạnh lùng nhìn thẳng ta nói:

"Ngươi đi theo ta, ta có lời muốn nói riêng với ngươi."

Ta mỉm cười nói:

"Mời theo tại hạ vào trong phủ rồi nói."

Ta dẫn nàng vào đại sảnh của hành quán, Hoàn Nhan Vân Na không ngồi, mà lạnh lùng nói:

"Long Tắc Linh, ngươi lập kế kéo ta vào bên trong, ta tạm thời không so đo với người, thế nhưng sao lại đê tiện vô sỉ tói mức kéo Dực Hổ vào?"

Ta giả bộ vô tội, nói:

"Hoàn Nhan tướng quân chỉ giáo cho, việc của hành quán là ngoài ý muốn, tại hạ không bao giờ kéo tỷ đệ của Hoàn Nhan tướng quân vào."

Đôi mắt đẹp của Hoàn Nhan Vân Na tỏa ra quang mang phẫn nộ:

"Ngươi ít giả bộ hồ đồ đi, chuyện hôm nay hiển nhiên là ngươi lập kế, muốn dùng ta đối pho với Gia Luật Xích Mi, hóa giải nguy cơ của Ô thị hành quán."

Ta cười nhạt nói:

“Nếu Hoàn Nhan tướng quân một lòng đem chuyện này đổ lên người của ta, Long mỗ cũng không cần phải giải thích gì nữa, cho dù tướng quân có tin tưởng hay không, ta chưa từng có ý nghĩ sẽ làm tổn thương Dực Hổ.”

Ta đi tới trước mặt nàng, làm bộ chính nghĩa nói:

"Gia Luật Xích Mi một lòng muốn đoạt Ô thị hành quán, chuyện này căn cứ đã có, tại hạ được chư vị huynh đệ tín nhiệm, cử làm người đứng đầu hành quán, Gia Luật Xích Mi làm thừa tướng của quý quốc, hắn một đoạt Ô thị hành quán, quả thực là không có cách nào chống lại cả..."

Hoàn Nhan Vân Na tiếp lời nói:

"Cho nên ngươi muốn kéo tỷ đệ chúng ta vào, đứng ra nghĩ biện pháp cho Ô thị hành quán của ngươi?"

Ta nhìn vào đôi mắt đẹp của nàng, gật đầu nói:

"Ước nguyện ban đầu của tại hạ, chỉ là muốn Hoàn Nhan tướng quân trợ giúp việc này, ở trước mặt Cáp Di nhắc tới tướng quân, muốn cho hắn biết khó mà lui. Thế nhưng ai ngờ Cáp Di quá mức kiêu ngạo, hắn không những nể mặt tướng quân, trái lại còn nói lời nhục mạ, việc này vừa vặn bị Dực Hổ nghe được, trong cơn tức giận mới đánh Cáp Di. Chuyện vì vậy mới trở nên gay gắt, mà chuyện Dực Hổ bị thương, cũng là ngoài sự mong muốn của tại hạ."

Ta buồn bã thở dài nói:

"Chuyện cho tới bây giờ, tại hạ đúng là đã tạo thành sai lầm lớn."

Ta hướng Hoàn Nhan Vân Na vái thật sâu:

"Hoàn Nhan tướng quân, tướng quân cứ việc yên tâm, ta đương nhiên sẽ cho tướng quân một cái công đạo."

"Vậy thì ngươi định làm thế nào?"

Giọng nói của ta tràn ngập hào hùng:

"Nếu Gia Luật Xích Mi muốn vu cho chúng ta tội mưu phản, vậy thì các huynh đệ sẽ thực sự tạo phản cho hắn xem. Chúng ta có hơn trăm huynh đệ, hoặc là không làm, nhưng đã làm thì sẽ giết tới phủ Thừa tướng, cùng lão ô quy kia lưỡng bại câu thương."

"Hồ đồ!"

Hoàn Nhan Vân Na tức giận dậm chân.

Ta giả vờ hồ đồ nói:

"Lẽ nào chúng ta phải ở nơi này chịu chết?"

Ngữ khí của Hoàn Nhan Vân Na đã hòa hoãn đi, nói:

"Nếu như ngươi làm nhưvậy, là dồn ta vào chỗ bất nghĩa."

Trong lòng ta cười thầm, nhưng ngoài mặt lại làm như anh hùng khí khái:

"Hoàn Nhan tướng quân yên tâm, những chuyện chúng ta làm, đều không liên quan tới tướng quân."

Hoàn Nhan Vân Na nói:

"Ngươi bây giờ nói như vậy thì có ích lợi gì?"

Nàng thở dài ngồi xuống ghế, ta nhân cơ hội rót cho nàng một chén hương trà.

Hoàn Nhan Vân Na nói:

"Gia Luật Xích Mi và ta xưa nay không vừa mắt nhau, lần này có được cơ hội, hắn nhất định sẽ nói trước mặt quốc quân."

Ta áy náy nói:

"Không nghĩ tới chuyện này lại mang tới cho Hoàn Nhan tướng quân phiên phúc lớn như vậy, tại hạ đúng là rất bất an."

Đôi mi thanh tú của Hoàn Nhan Vân Na nhăn lại, nói:

"Long Tắc Linh, đến bây giờ ngươi còn diễn trò trước mặt ta?"

Ta ngượng ngùng cười nói:

"Hoàn Nhan tướng quân chăng nhẽ lại không nhận ra thành ý của tại hạ?"

Hoàn Nhan Vân Na không thể tránh được nhìn ta một cái nói:

"Ngươi yên tâm, nếu như lúc nãy ta đã nói lời như vậy, thì sẽ phụ trách việc của Ô thị hành quán."

Ta ngồi xuống ở bên cạnh nàng, nói:

"Gia Luật Xích Mi quyền cao chức trọng, chuyện lần này sợ không dễ làm."

Hoàn Nhan Vân Na nói:

"Ngươi đem khế ước nhà đất của Ô thị hành quán toàn bộ giao cho ta."

Ta ngạc nhiên nói:

"Cái gì?"

Hoàn Nhan Vân Na trợn mắt nhìn ta nói:

"Ngươi nghĩ ta tham tài sản của Ô thị? Ta chỉ muốn chứng minh cho Gia Luật Xích Mi biết, rằng ta đã mua Ô thị hành quán."

Ta không khỏi liếc mắt nhìn Hoàn Nhan Vân Na, nàng cũng không phải là nhẫn tâm lúc người khác nguy nan, mà đúng là có tấm lòng cao thượng.

Lại nhớ chuyện này do mình gây nên, ta không khỏi âm thầm xấu hổ, lấy tính tình của Hoàn Nhan Vân Na, nếu như ta thẳng thắn xin nàng giúp đỡ, thì nàng nhất định sẽ không giúp.

Lúc này nàng đồng ý giúp Ô thị, nhưng mà lòng tin của ta đã giảm mạnh ở trong lòng nàng.

Hoàn Nhan Vân Na nói:

"Trở về ta sẽ bảo tổng quản tới thương lượng chuyện của ngươi, ta tuy rằng không tham tài sản của Ô thị, nhưng về thủ tục thì phải làm cho xong, tránh cho quốc quân hỏi tới lại không biết trả lời như thế nào.”

Ta liên tiếp gật đầu nói:

"Tất cả xin nghe tướng quân phân phó."

Hoàn Nhan Vân Na nếu đã tham gia vào chuyện này, thì mọi chuyện khác đương nhiên là yên ổn, Gia Luật Xích Mi cũng không tiếp tục làm khó dễ chúng ta.

Nhưng ta biết đây chi là sự yên tĩnh trước cơn bão, muốn hoàn toàn thoát khỏi nguy cơ này, chi còn cách rời khỏi Hắc Sa thành, chạy khỏi Đông Hồ.

Thế nhưng dưới tình huống này, thì Gia Luật Xích Mi chắc chắn sẽ chú ý tới từng hành động của ta, chỉ cần chúng ta rời khỏi Hắc Sa thành, thì sẽ mất đi sự che chở của Hoàn Nhan Vân Na, tất sẽ gặp phái sự truy sát của hắn.

Ta yên lặng xem xét kỹ địa đồ, từ Bắc tới nam, từ Tây sang đông, tấm địa đồ này đã được ta nghiên cứu qua vô số lần, trong đầu đã hình thành được lộ tuyến chạy trốn, cái mà ta thiếu, chỉ là thời cơ.

Sát Cáp Thai lặng lẽ từ ngoài cửa đi vào, thấp giọng hướng ta nói:

"Hoàn Nhan tướng quân phái người truyền tin, sáng sớm ngày mai, mời chủ nhân tới Cạnh Sơn Vương Phủ."

"Có chuyện gì vậy?"

Ta vô cùng kinh ngạc hỏi, từ sau lần xảy ra chuyện kia, Hoàn Nhan Vân Na không cho Dực Hổ theo ta học Cách Đấu thuật, mà cũng có nửa tháng, ta chưa từng tới Vương phủ.

Sát Cáp Thai nói:

"Thuộc hạ cũng không rõ ràng lắm, không biết là có quan hệ với chuyện lần trước không? Lẽ nào Gia Luật Xích Mi gây áp lực với Hoàn Nhan tướng quân?"

Ta gật đầu:

"Không loại trừ khả năng này."

Sát Cáp Thai có chút sầu lo nói:

"Có cần mang theo hai huynh đệ đi cùng không?"

Ta ha hả cười nói:

"Không phải đi đánh nhau, mang theo nhiều người làm gì? Hơn nữa Hoàn Nhan tướng quân nếu đã đáp ứng lo chuyện này, thì sẽ không thay đổi. Hay là nàng lại tính cho ta tiếp tục dạy Dực Hổ."

Ánh mắt của Sát Cáp Thai nhìn vào địa đồ trên bàn, hắn thấp giọng nói:

"Chủ nhân, trung tuần cuối tháng này, mục trường sẽ có một đoàn ngựa thồ tới kinh thành, chúng ta có nên nhân cơ hội rời khỏi đây?"

Ta thở dài nói:

"Sát Cáp Thai, việc này ta đã nghĩ rất nhiều lần, bây giờ chưa phải là lúc rời khỏi Hắc Sa thành, Gia Luật Xích Mi tuy rằng không tới tìm chúng ta gây phiền phức, thế nhưng sau lưng sẽ luôn chú ý tới nhất cử nhất động của chúng ta. Nếu như chúng ta rời khỏi đây, mất đi sự bảo hộ của Hoàn Nhan tướng quân, thì hắn sẽ tính đuổi tận giết tuyệt chúng ta."

Sát Cáp Thai sầu lo gật đầu, chán nản nói:

"Lẽ nào chúng ta lại phải ở Hắc Sa thành này nén giận?"

"Gia Luật Xích Mi thân là Đông Hồ thừa tướng, hắn không có khả năng lúc nào cũng chú ý tới chúng ta, chỉ cần có việc nào đó ngoài ý muốn rời sự chú ý của hắn đi, thì đó chính là thời cơ chúng ta rời khỏi đây."

………….

Sáng sớm hôm sau, ta đi tới Cạnh Sơn Vương Phủ, người hầu dẫn ta đi tới hoa viên, Hoàn Nhan Vân Na mặc hồng sắc bì giáp, ngồi ở trong lương đình chờ ta.

"Hoàn Nhan tướng quân!"

Ta cung kính hướng nàng hành lễ nói.

Hoàn Nhan Vân Na gật đầu, đứng lên nói:

"Quốc quân hôm nay triệu ta tới Ngọc Tuyền Cung, đặc biệt nói là mang ngươi cùng đi."

"Ta?"

Ta ngạc nhiên nói. Không biết Đông Hồ quốc quân triệu kiến một Đấu Sĩ như ta làm gì.

Hoàn Nhan Vân Na nói:

"Việc này tám phần mười là do Gia Luật Xích Mi quấy phá. Lần này người theo ta vào cung, mọi việc đều phải cẩn thận cẩn thận, nhìn ánh mắt của ta mà hành sự."

Ta trịnh trọng gật đầu.

Ta theo Hoàn Nhan Vân Na rời khỏi Vương Phủ, đi thẳng tới Ngọc Tuyền Cung.

Ngọc Tuyền Cung cách Cạnh Sơn Vương Phủ cũng không tính là xa, đây là một hành cung biệt viện của Đông Hồ quốc quân.

Hoàn Nhan Liệt Thái chọn nơi đây tiếp kiến Hoàn Nhan Vân Na hiển nhiên không phải bàn về chính sự.

Đi dọc theo sơn đạo, gió mát thổi tới, mang theo mùi thơm của hoa dại. Từ hai bên trái phải của rừng rậm, truyền tới tiếng nước chảy vui tai, làm cho tâm tình người khác thoải mái.

Trên đường đi Hoàn Nhan Vân Na luôn trầm mặc, đôi mi đẹp tuyệt vời nhăn lại, trong đôi mắt có sự thê lương, phảng phất như có tâm sự.

Không biết nàng có phải là Ô thị hành quán mà phiền não như vậy không, hay là còn có sự tình khác.

Phía trước xuất hiện một cái cửa, bốn gã binh lính mặc khôi giáp đứng ở hai bên. Chúng ta giao tọa kỵ cho họ, sau khi kiểm tra, rồi mới được bước vào đại môn.

Trước mặt chúng ta là một hồ nước không gợn sóng, giống như một viên ngọc bích khảm trong sơn dã, bốn bề đều là những ngọn núi cao ngất có mây vờn quanh, trông giống như một toàn thành.

Trong lòng ta thầm khen, Đông Hồ quốc quân đúng là biết hưởng thụ, chọn nơi động tiên này làm nơi hướng thanh hàn đúng là rất chính xác.

Thỉnh thoảng có những nữ tử xinh đẹp đi qua, cách ăn mặc của Hồ nữ và Trung Nguyên không giống nhau, khi thời tiết ấm, thì mặc áo da dê, hạ thân mặc váy lụa mỏng, để lộ những cái đùi nhỏ đẹp, chân dài rám nắng, lại càng làm động lòng người.

Mỹ cảnh trước mắt đúng là làm cho ta không khỏi ngây người, Hoàn Nhan Vân Na thấp giọng nhắc nhở:

"Chăng nhẽ ngươi chưa nghe qua câu, nhìn chăm chú vào đồ của người khác là phi lễ?"

Ta cười nhạt nói: "Sự xinh đẹp trên đời chỉ là để thưởng thức, nếu không thì sao thể hiện được giá trị của bản thân các nàng ấy?"

Thâm ý của câu này, trực tiếp rơi vào trên người của Hoàn Nhan Vân Na.

Hoàn Nhan Vân Na dưới ánh mắt nóng rực của ta, có chút e thẹn cúi đầu xuống, nhẹ giọng quát lên:

"To gan! Ngươi nói bậy bạ gì đó?"

Ta âm thầm cảm thán, mỹ nữ như thế này, không biết ai có phúc được hưởng thụ đây, ta cũng đã sớm nghe nói Đông Hồ quốc quân Hoàn Nhan Liệt Thái đối với nàng có lòng muốn dòm ngó, nếu như hắn có được giai nhân, thì thực sự đối với ta là một tiếc nuối lớn lao.

Ta nhìn sắc đôi mắt đẹp màu lam của Hoàn Nhan Vân Na, thầm nghĩ trong lòng:

"Không biết Hoàn Nhan Liệt Thái có phân lượng như thế nào trong lòng nàng?"

Khi chúng ta đi qua cửa nhỏ, thì phía trước rộng rãi và sáng lên, có một hòn cẩm thạch được đặt trong hồ nước.

Vòng qua hòn cẩm thạch đó, thì thấy hai bên trái phải toàn trồng nhiều loại hoa, phía trước là một ngọn núi nhỏ, nơi cao nhất của ngọn núi này có một thảo đình, nếu như đứng ở trong thảo đình này, có thể thu toàn bộ Hắc Sa thành vào trong mắt.

Bên trong đình có năm, sáu vị hồ nữ mặc cẩm ý, đang chuẩn bị điểm tâm và trái cây.

Có hai gã mặc quan phục Đông Hồ đang đứng trong góc nói chuyện phiếm, khi nghe thấy tiếng bước chân của chúng ta, thì đồng thời xoay người lại.

Một người trong đó ta đã từng gặp, đó chính là người suất lĩnh hồ quân tấn công Man Châu, Đông Hồ tướng quân Ngốc Nhan.

Một người khác ước chừng hơn năm mươi tuổi, thân hình cao lớn, mặt trắng bệch, hai hàng lông mày màu đỏ nhạt, gần lông mày bên phải có một nốt ruồi màu chu sa, trong mắt toát lên sự âm độc và giả dối, người này chính là Đông Hồ thừa tướng Gia Luật Xích Mi.

Do thân phận của ta thấp kém, nên đứng ở ngoài thảo đình chờ, Hoàn Nhan Vân Na mỉm cười đi vào trong đình.

Gia Luật Xích Mi cười nói:

"Hoàn Nhan tướng quân lúc này mới đến, lão phu và Ngốc Nhan tướng quân đợi ở đây đã lâu."

Hoàn Nhan Vân Na cười nhạt một tiếng nói:

"Quốc quân còn chưa tới, Vân Na đâu có tới chậm."

Gia Luật Xích Mi hắc hắc nở nụ cười hai tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía ta.

Ta giả bộ sợ hãi, cúi đầu xuống, không muốn phát sinh xung đột gì trực tiếp với Gia Luật Xích Mi.

Lúc này, có tiếng bước chân vọng từ xa tới, Hoàn Nhan Liệt Thái được sáu cung nữ vây quanh đi tới thảo đình.

Người này khác hẳn với tưởng tượng của ta, vóc người hắn không cao, tuổi ước chừng trên dưới bốn mươi, tóc ở hai bên đã hoa râm.

Bụng hắn nhô ra, bước đi rất ngắn, đúng là có nửa phần dáng dấp của đế vương.

Nếu như Hoàn Nhan Vân Na gả cho hắn, thì đúng là một đóa hoa nhài cắm trên bãi phân trâu.

Hoàn Nhan Liệt Thái từ từ đi vào lương đình, đôi mắt nhỏ chẳng khi nào rời khỏi người của Hoàn Nhan Vân Na, trong lòng ta bốc lên một nỗi phẫn hận không rõ, hận không thể móc đôi mắt kia ra.

Ba người đồng thời hành lễ, Hoàn Nhan Liệt Thái khoát tay áo nói:

"Hôm nay không bàn quốc sự, các khanh đừng quá câu nệ lễ tiết."

Mấy người phân chủ khách ngồi vào chỗ của mình, Hoàn Nhan Liệt Thái nói: "Hôm nay gọi các khanh tới, cũng không có chuyện gì quan trọng."

Ánh mắt của hắn nhìn về phía Ngốc Nhan nói:

"Ngốc Nhan tướng quân vừa tặng cho ta hai con mãnh hổ, đang được nhốt trong chuồng."

Hắn lại hướng Hoàn Nhan Vân Na nói:

"Vân Na, ta nghe nói khanh thu được một dũng sĩ, có lực bắt hổ nhốt long, chẳng biết có thể cho ta thấy một chút uy phong của hắn?"

Trong lòng ta trầm xuống, Hoàn Nhan Liệt Thái quả nhiên là bị người khác xúi giục, hắn đâu nghĩ ra được cái trò âm hiểm này để đối phó với ta.

Hoàn Nhan Vân Na sắc mặt bất biến, nhẹ nhàng buông chén trà trong tay xuống, nói:

"Bệ hạ, thẩn đúng là có thu nhận một dũng sĩ, thế nhưng từ trong lần quyết đấu tháng trước, thương thế của hắn vẫn chưa lành, nếu như bảo hắn đi bắt hổ, quả thực là có khác gì chịu chết?"

Nàng từ chối vô cùng kiên quyết, Hoàn Nhan Liệt Thái có chút xấu hổ, từ đó có thể nhận ra sự sủng ái của hắn với Hoàn Nhan Vân Na, nếu như là người khác, thì hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Gia Luật Xích Mi cười hắc hắc nói:

"Hoàn Nhan tướng quân đúng là có lòng quan tâm tới tên dũng sĩ này!"

Câu này của hắn đúng là đang xúi giục lòng ganh tỵ của tên Hoàn Nhan Liệt Thái.

Hoàn Nhan Vân Na cười nhạt nói:

"Thân là một tướng lĩnh thì phải quan tâm tới thuộc hạ của mình, nếu không lo lắng cho họ, thì sao họ dũng cảm vì mình?"

Gia Luật Xích Mi cười gian chuyển hướng sang Ngốc Nhan nói:

"Ngốc Nhan tướng quân cũng là người cầm binh, không biết là có cần như Hoàn Nhan tướng quân nói hay không?"

Ngốc Nhan mỉm cười nói:

"Quan điểm của mạt tướng và Hoàn Nhan tướng quân lại trái ngược, đối đãi với thuộc hạ quá mức khoan dung, thì sẽ làm cho bọn họ được yêu mà kiêu ngạo, ta luôn lấy nghiêm minh mà trị quân."

Gia Luật Xích Mi cười nói:

"Xem ra hai vị tướng quân đúng là trái ngược với nhau về mặt phương pháp, nhưng mà ai nấy đều có chiến công hiển hách."

Hoàn Nhan Liệt Thái nói:

"Đúng vậy, lần này có thể thuận lợi công hãm Đại Tần tam trấn, hoàn toàn là dựa vào hai vị tướng quân đây chỉ huy có cách."

Gia Luật Xích Mi tiếp lời nói:

"Nói đến đây thần chợt nhớ tới, Hoàn Nhan tướng quân mới thu nhận tên dũng sĩ này, hình như là tù binh của Đại Tần."

Mọi người đồng thời nhìn về phía ta, ta đã hiểu rõ, Gia Luật Xích Mi luôn chĩa mâu vào người của ta, trước đây hắn đã điều tra lai lịch của ta rồi.

Hoàn Nhan Vân Na vô cùng tự nhiên nói:

"Sức tưởng tượng của Gia luật thừa tướng đúng là đã vượt qua người thường, tên thủ hạ này của ta đúng là người TrungNguyên, nhưng lại không phải là tù binh của Tần quốc."

Đôi mắt đẹp của nàng chuyển hướng sang Ngốc Nhan nói:

"Tù binh bị bắt lần này, đều do Ngốc Nhan tướng quân phụ trách xử lý, tù binh Đại Tần đều bị đầy lên cực bắc, lẽ nào tướng quân lại đem họ đi bán?"

Nàng không khéo đẩy chuyện này sang người của Ngốc Nhan.

Ngốc Nhan hít một hơi lạnh, lúng túng nở nụ cười:

"Hoàn Nhan tướng quân nói đùa, ta sao lại làm chuyện buôn bán tù binh?"

Ánh mắt của Gia Luật Xích Mi hiện lên sự khen ngợi, Hoàn Nhan Vân Na đúng là không đơn giản, có thể ung dung hóa giải vấn đề của hắn.

Nếu như tiếp tục dây dưa ở vấn đề này, sẽ kéo Ngốc Nhan vào vũng bùn, cho nên Gia Luật Xích Mi đành phải thôi.

Hắn chuyển hướng mục tiêu sang ta, nói:

"Ngươi tới đây!"

Ta đi vê phía trước hai bước, Gia Luật Xích Mi lạnh lùng nói:

"Ngẩng đẩu lên!"

Ta theo lời hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt của hắn.

Gia Luật Xích Mi khen:

"Quả nhiên là nhân tài, thảo nào Hoàn Nhan tướng quân lại khen ngợi người như vậy."

Người này đúng là đê tiện vô cùng, hành sự xấu xa, chuyện làm chuyện kích bẩy người khác.

Hoàn Nhan Vân Na cũng không kiềm chế được, vỗ bàn đứng dậy nói:

"Gia Luật thừa tướng, ngài có ý gì?"

Gia Luật Xích Mi cười hắc hắc nói:

"Không có ý gì, chỉ khen ngợi tên dũng sĩ này hai câu mà thôi."

Sắc mặt của Hoàn Nhan Liệt Thái trở nên vô cùng khó coi, khóe miệng co quắp lại, ánh mắt vô cùng oán độc nhìn vào ta, nói:

"Tên dũng sĩ này đúng là nhân tài xuất chúng, nhưng mà nhìn hắn đâu có vết thương gì?"

Hắn đứng dậy đi tới bên cạnh, vỗ vỗ lên vai của ta, lực lượng trên cánh tay của hắn đúng là vô cùng lớn, làm cho ngực của ta đau ê ẩm.

Ta thầm giật mình, không nghĩ tới người này trông bề ngoài như vậy, mà lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ.

Hoàn Nhan Liệt Thái mỉm cười nói:

"Đúng là khó có dịp mọi người vui vẻ như hôm nay, ta và vị dũng sĩ này đấu thử một trận, có được không?"

Gia Luật Xích Mi gật đầu kêu hay, Hoàn Nhan Vân Na hoa dung thất sắc, nàng phản đối nói:

"Không thể... Thúc phụ chính là vua của một nước, vạn nhất có..."

Hoàn Nhan Liệt Thái lạnh lùng trợn mắt nhìn nàng một cái nói:

"Thế nào? Khanh nghĩ ta không phải là đối thủ của hắn?"

Ta thẩm kêu không ổn, Gia Luật Xích Mi hiển nhiên đã khơi dậy lòng ghen tuông của Hoàn Nhan Liệt Thái, hắn muốn khiêu chiến ta, chỉ là muốn trút giận trong lòng.

Cuộc tỷ thí này với ta đúng là nguy hiểm tới cực điểm, Hoàn Nhan Liệt Thái là vua của một nước, nếu như ta làm bị thương hắn, sợ rằng khó mà giữ được mạng, lại còn liên lụy tói Hoàn Nhan Vân Na.

Nhưng mà nhường nhịn, hắn mà nhân cơ hội này xuất thủ, giết ta tại chỗ cũng không biết chừng.

Hoàn Nhan Liệt Thái đã dẫn đầu đi tới đấu trường, tình thế phát triển tới mức này, ta chẳng còn làm cách nào khác hơn, là đi theo hắn.

Hoàn Nhan Vân Na đi cuối đội ngũ, sóng vai với ta, nàng thấp giọng nói:

"Quốc quân am hiểu Cách Đấu thuật ỡ trong nước cũng là cao thủ hàng đầu, ngươi yên tâm, nếu như hắn đả thương ngươi, thì ta sẽ ra tay ngăn cản."

Ta hạ giọng nói:

"Ngàn vạn lần không thể, nếu không thì sẽ rơi vào bẫy của kẻ khác."

Trong đôi mắt đẹp của nàng hiện lên sự lo lắng:

"Thế nhưng ngươi..."

Ta thấp giọng nói:

"Có thể được tướng quân quan tâm như vậy, ta đúng là có chết cũng tình nguyện.” Khuôn mặt của Hoàn Nhan Vân Na không khỏi đỏ lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.