Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 169: Q.1 - Chương 169: Hiện thực




Yến Hưng Khải nói:

“Lợi ích giữa ta và Điền Tuân có rất nhiều điểm chung, cho nên cho tới nay chúng ta đều là đồng bọn tương đối tốt, nhưng đột nhiên phát sinh một việc đã làm thay đổi quan hệ của chúng ta…”

Ánh mắt Yến Hưng Khải trở nên có chút hoang mang, rơi vào sâu trong hồi ức của chuyên cũ:

“Ta cùng Điền Tuân nhờ cơ duyên xảo hợp chiếm được một bộ phận của Tàng Bảo đồ Mâu thị, sự xuất hiện của tấm Tàng Bảo đồ này đã làm cho quan hệ không gì phá nổi giữa chúng ta xuất hiện vết rách, ngoài mặt chúng ta đã thương lương đem tấm Tàng Bảo đồ này giấu đến một nơi bí ẩn, nơi đó chỉ có hai người chúng ta biết, nhưng sau lưng chúng ta lại chọn dùng các loại thủ đoạn để nghĩ chiếm đoạt bảo đồ làm của riêng.

Điền Tuân cử báo cho Tuyên Long Hoàng việc ta tham ô, định lợi dụng triều đình lật đổ ta, may mà người bên cạnh hoàng huynh đúng lúc báo cho ta biết, ta hủy đi toàn bộ cái gọi là chứng cứ của Điền Tuân, sau đó lại lợi dụng người nhà của hắn để uy hiếp Điền Tuân, Điền Tuân hại ta không được, ngược lại bị ta đưa vào ngục…”

Khóe môi Yến Hưng Khải nở một nụ cười mỉm đắc ý.

Lúc này ta mời hiểu Điền Tuân vì sao lại từ nhất đại diêm thương giàu nhất thiên hạ sa vào cảnh tù tội lưu lạc biên hoang. Thì ra trong đó lại có nhân quả như vậy. Yến Hưng Khải và Điền Tuân hiển nhiên cũng không là người lương thiện gì, Điền Tuân vì Tàng Bảo đồ có can đảm khiêu chiến Yến Hưng Khải, đích xác có chút ngu muội.

Yến Hưng Khải lại nói:

“Điền Tuân làm người đê tiện giả dối. Sau khi hắn cùng ta đem bản đồ giấu đi, lại định dùng bản đồ giả thay thế bản đồ thật, nhưng không nghĩ đến lại bị ta nhanh chân đến trước, từ lâu ta đã thần không biết quỷ không hay đánh tráo Tàng Bảo đồ kia.”

Vẻ mặt Yến Hưng Khải có phần đắc ý.

Ta thầm nghĩ trong lòng, hai người này quả nhiên đều đê tiện như nhau, chẳng qua là thủ đoạn của Yến Hưng Khải cao minh hơn mà thôi.

Yến Hưng Khải nói:

“Sau khi Điền Tuân đánh cắp bản đồ giả lại dùng một tấm bản đồ giả khác để thế vào, mặc dù ta biết bí mật của hắn nhưng thủy chung không có vạch trần, nếu như cho hắn biết trong tay của mình chẳng qua là một bức bản đồ giả, hắn nhất định sẽ không tiếc trả giá tất cả mà sẽ nói rõ tất cả những chuyên của ta ra ngoài.”

Ta mỉm cười nói:

“Đại ca làm như vậy sợ rằng còn có một mục đích, muốn dẫn dắt người khác tránh đi chú ý đối với đại ca, chuyển đầu mâu hướng lên người Điền Tuân?”

Yến Hưng Khải cười hắc hắc hai tiếng. Người này đích thật là âm hiểm cực kỳ, đừng nói là Điền Tuân, mặc dù là ta cùng đã từng bị hắn gạt. Nhiều năm trôi qua như vậy, ta đều cho rằng điều y quan tâm nhất chính là chứng cứ phạm tội trong cuốn sổ, không nghĩ tới là y cố ý chuyển đầu mâu lên người Điền Tuân, làm mê hoặc tầm mắt của người trong thiên hạ, hơn nữa Lãnh Cô Huyên và toàn bộ cao thủ Ma Môn liên can cùng bị y lừa đến quay vòng vòng, Yến Hưng Khải quả nhiên cao minh.

Ta cười tủm tỉm nhìn Yến Hưng Khải. Nếu như Tàng Bảo đồ trong tay y là thật, như vậy hắn quả thực có cái vốn để cùng ta cò kè mặc cả.

Yến Hưng Khải nói:

“Huynh đệ, ngươi sẽ không cho là ta đang nói dối đấy chứ?”

Ta cười nói:

“Đâu có, lấy trí thông minh như đại ca đây, sao lại có thể lấy tính mệnh của bản thân mình ra để đùa chứ?”

Yến Hưng Khải càng cười thoải mái hơn, y thấp giọng nói:

“Lãnh Cô Huyên chiếm được hai tấm Tàng Bảo đồ, đã là bí mật mà thiên hạ đều biết, phần Tàng Bảo đồ bà ta đạt được từ trong tay Điền Tuân vừa đúng trên tay của ta cùng có một phần.”

Y từ trong người lấy ra một bức Tàng Bảo đồ rồi đặt vào tay ta, ta liếc mắt đã nhìn ra phần Tàng Bảo đồ này cùng với cái lần trước Lãnh Cô Huyên lấy từ chỗ ta không ngờ lại giống nhau y chang, xem ra Yến Hưng Khải quả thật không có lừa ta.

Yến Hưng Khải nói:

“Lễ hạ vu nhân tất hữu sở cầu, Yến Hưng Khải ta chỉ là một tục nhân, đương nhiên cùng tránh không được cái lệ này.”

Thời gian y đưa ra điều kiện cuối cùng đã tới.

Ta chậm rãi buông ly rượu xuống:

“Rốt cuộc đại ca muốn ta giúp đại ca làm cái gì?”

Yến Hưng Khải buồn bã thở dài một hơi nói:

“Huynh đệ hẳn là có thể thấy được, hiện tại ta đã bị Hạng Tinh dồn đến đường cùng, bằng không ta cùng sẽ không đem bí mật đã chôn dấu ở trong lòng nhiều năm cùng nói cho huynh đệ biết đâu.”

Ta gật đầu.

Yến Hưng Khải nói:

Có chuyện chỉ sợ huynh đệ cũng không biết, Hạng Tinh đã không còn sống được bao lâu!”

Ta giật mình, hoảng sợ nói:

“Ngươi. . . ngươi nói cái gì?”

Trong hai mắt Yến Hưng Khải toát ra vẻ oán độc không gì sánh được, y thấp giọng nói:

“Hạng Tinh mặc dù vẫn hận ta, nhưng thủy chung phải bận tâm đến áp lực từ mọi mặt, nên vẫn chưa hạ thủ với ta, nhưng gần đây lại đột nhiên thay đổi dự tính ban đầu, dùng tất cả phương pháp dồn ta vào chỗ chết, ta qua một phen điều tra mới biết thì ra bà ta thân mắc bệnh bất trị, nghĩ chắc trước khi chết phải tiêu diệt được ta!”

Trước mắt ta tối sầm, suýt nữa đã ngất đi.

Yến Hưng Khải thấy sắc mặt ta khác thường, vội vàng ngừng lại, thân thiết nói:

“Huynh đệ, ngươi có chuyện gì không?”

Ta cố ức chế nỗi đau buồn trong nội tâm, miễn cường nở nụ cười, nói:

“Ta không sao, được rồi, đại ca còn chưa nói rốt cuộc muốn ta giúp đại ca làm gì?”

Yến Hưng Khải nói:

“Ta giúp ngươi đạt được bảo tàng Mâu thị, ngươi giúp ta leo lên hoàng vị Đại Tần!”

Ta lạnh lùng nhìn y nói:

“Điều kiện của đại ca bất kể nhìn như thế nào, đối với ta cùng không có quá nhiều lợi ích!”

Yến Hưng Khải mỉm cười nói:

“Huynh đệ, Yến Hưng Khải ta đối với thế cục của thiên hạ rất hiểu rõ, hùng tâm của ngươi, sự báo thù của ngươi, ta so với bất cứ kẻ nào cùng đều rõ ràng hơn, năm nay ta đã 56 tuổi, thời gian còn tại trên đời này đà không nhiều, nguyên vọng lớn nhất cả đời đó là leo lên ngôi vị hoàng đế của Tần quốc, cho dù chỉ có một ngày ta cùng có thể mỉm cười nơi chín suối!”

Y đứng dậy cáo từ:

“Ta chỉ có một yêu cầu này, thái tử điện hạ không ngại suy nghĩ một chút…”

Tâm tư của ta rơi vào trong một mảnh hỗn loạn, Tinh Hậu bị bệnh nan y? Yến Hưng Khải hẳn là sẽ không có lý do gì mà lừa dối ta, nhớ tới phong thái tài hoa tuyệt đại của nàng, không ngờ hai mắt của ta đã đẫm lệ.

Trong cơn hoảng hốt, dường như ta thấy Tinh Hậu mỉm cười ngồi ở bên người ta, nhẹ giọng nói:

“Dận Không…”

Trong lòng ta dường như bị ngàn thanh đao cắt, đây là một loại đau đớn cỡ nào.

Ta không biết mình đã ngồi ở trong vườn bao lâu.

Chỉ biết Đa Long đi tới bên người ta, nhắc nhở:

“Chủ tử, Túc vương đã đi rồi, ngài có phải cùng nên bày giá hồi cung không?”

Ta đột nhiên giật mình tỉnh giấc, bên má vẫn còn lưu lại một chút lạnh lẽo, là nước mắt vẫn chưa bị gió thổi khô đi.

Thanh âm ta trầm lắng nói:

“Bảo Trần tiên sinh đến ngự thư phòng gặp ta!”

“Vâng!”

Đa Long cung kính đáp.

Tâm tình hỗn loạn của ta thật lâu vẫn không cách nào bình tĩnh được, dáng tươi cười của Tinh Hậu thủy chung quanh quẩn ở trong đầu ta, thậm chí ngay cả khi Tử Tô đi vào ngự thư phòng ta cùng hoàn toàn không phát giác.

Trần Tử Tô ho khan một tiếng, để khiến cho ta chú ý.

Khuôn mặt của ta được che giấu ở trong bóng tối, cùng vừa vặn che giấu được bi thương ở trên mặt ta, nhưng trong giọng nói bất kể như thế nào cùng che giấu không được:

“Lần này tiên sinh đến Tần quốc, có từng gặp được Tinh Hậu không?”

Trần Tử Tô gật đầu nói:

“Tinh Hậu đã tiếp kiến Tử Tô, cũng tự tay giao thư hàm cho ta!”

“Tiên sinh có từng cảm thấy được nàng có dị thường gì không?”

Trần Tử Tô nhíu mày nói:

“Giữa Tinh Hậu và ta có bức rèm che cách xa nhau, Tử Tô vẫn chưa nhìn thấy khuôn mặt của nàng. Công tử, rốt cuộc Yến Hưng Khải đã nói chuyên gì với cậu?”

Ta thấp giọng nói:

“Yến Hưng Khải nói cho ta biết, Tinh Hậu đã mắc bệnh nan y, đã không còn sống ở trên đời này bao lâu nữa!”

Trần Tử Tô cùng giật mình:

“Cái gì? Sao ta tại Tần quốc chưa từng có nghe nói việc này?”

Ta buồn bã nói:

“Tình cảnh hiện tại của Yến Hưng Khải không ổn, theo lý hắn sẽ không bịa đặt lời nói dối như vậy để lừa gạt ta.”

Trần Tử Tô nói:

“Tính mạng của hắn hiện tại bị chúng ta nắm ở trong tay, vì bảo mệnh chuyện gì cùng có thể làm được, công tử không cần tin hắn!”

Ta lo lắng gật đầu, tuy là nói như vậy, việc của Tinh Hậu ta vẫn không cách nào yên tâm được.

Trần Tử Tô mỉm cười nói:

“Công tử, Tử Tô có hai tin tức muốn bẩm báo cho công tử, một tốt một xấu, Công tử muốn nghe tin nào trước?”

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“Trong thiên hạ còn có tin gì có thể so với tin Tinh Hậu bị bắc bệnh nan y đây?”

Trần Tử Tô nói:

“Nếu tâm tình của công tử không tốt, ta sẽ nói ra tin tức tốt trước, Tiêu Tín đã thành công tiếp nhận đại quân của Cố Thành Hiền, hiện nay đang xuất phát về hướng Nhạc Dương, tin tưởng qua vài ngày có thể dẹp Lưu Đạt Uy phản loan.”

Ta thản nhiên nói:

“Lấy năng lực của Tiêu Tín hơn nữa còn có mấy người các ngươi ở bên cạnh chỉ điểm, lật đổ được Cố Thành Hiền hẳn là không khó, tin tức xấu thì sao?”

Trần Tử Tô nói:

“Tin tức xấu chính là, tại biên cảnh nước Hàn lại bắt đầu tập kết quân đội, hình như có ý đồ công kích chúng ta.”

Ta cười lạnh nói:

“Nước Hàn? Họ nào có lá gan lớn như vậy? Sợ rằng lại là Hạng Bác Đào giựt giây từ bên trong, đợi đến khi việc Bắc Hồ được lắng lại, việc đầu tiên là ta sẽ không bỏ qua cho nước Hàn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.