Tinh hậu không nghĩ tới Dận Không lại tới nhanh đến như vậy, nét mặt có chút kinh ngạc nhìn hắn. Hứa công công đi lại gần nói bên tai nàng vài câu, Dận Không thầm kêu trong lòng “ không tốt rồi”, lấy trí tuệ của Tinh hậu nàng đương nhiên là không tin tưởng cái lí do kia của hắn, nếu nàng cố tình tra xét, kêu hắn đem bức tranh cho nàng xem, thì lúc đó không biết đối phó như thế nào?
Cũng may, Tinh hậu không có hỏi chuyện đó, ra hiệu cho Hứa công công lui ra, nàng chỉ cái ghế bảo hắn ngồi xuống.
-Dận Không lần này ta gọi ngươi đến đây chính là có việc quan trọng nhờ ngươi đi làm
Dận Không quan sát thấy sắc mặt nàng nghiêm trọng, không giống như bình thường, liền nghiêm túc nói:
- Mẫu hậu! Dận Không chờ người phân phó
Tinh hậu nói:
-Từ khi Tiết An Triệu mất đi, chức vụ tướng quốc đương triều bỏ trống. Tại buổi tảo triều hôm nay, Bạch Quỹ đã đề nghị quan Tư Không Lưu Huyền Nghĩa đảm nhận chức này, nhưng ta chưa quyết định
Nàng đứng dậy đi về hướng cửa sổ nói:
-Lưu Huyền Nghĩa cùng với Bạch Quỹ chính là cùng một phe phản nghịch, nếu Lưu Huyền Nghĩa nắm chức này, thì triều chánh Đại Tần sẽ hoàn toàn rơi vào tay Bạch Quỹ, lúc đó muốn chế phục hắn sợ rằng muôn phần khó khăn
Dận Không phẫn nộ nói:
-Bạch Quỹ quả nhiên là lang tâm cẩu phế ,mẫu hậu phải sớm chuẩn bị, quyết không để cho hắn đắc ý như thế
Tinh hậu gật đầu nói:
-Cho nên ta nghĩ, ngươi phải đi Tế Châu một chuyến
Dận Không ngạc nhiên nói:
-Tế Châu?
Tinh hậu vươn tay ngọc cầm bàn tay hắn nói:
-Đại Tần do Tần đế Yên Uyên phát triển lớn mạnh đến ngày hôm nay, ngoài trừ công lớn của Bạch Quỹ và Tiết An Triệu, còn có công lớn của một người
Lời này Dận Không chưa bao giờ nghe qua chuyện này, nên trong lòng tràn ngập sự tò mò
Tinh hậu nói:
-Tiên hoàng có một vị huynh đệ kết bái, tên là Trầm Trì, luật pháp Đại Tần chặt chẽ công bằng, muôn dân tuân thủ chính là do hắn soạn ra, người này học thức xuất chúng, mưu kế siêu quần, từng giữ chức Đại Tần đình úy, sau do tiên hoàng thấy hắn trong triều uy tín có phần vượt mặt, nên trong lòng sinh ra đề phòng, lấy cái cớ bãi miễn chức vụ , điều đi đến Tế Châu làm quan thủ thành, tính ra đã gần hơn mười một năm rồi
Dận Không đi tới Đại Tần một khoảng thời gian, đối với lịch sử chính trị đại Tần cũng dày công nghiên cứu, nhưng cho tới giờ vẫn chưa nghe qua cái tên Trầm Trì, ánh mắt lộ vẻ mê hoặc
Tinh hậu nói:
-Nhiều năm trôi qua, Trầm Trì vẫn không một câu oán trách, nếu không phải ta kiểm duyệt danh sách quan viên đại Tần, cơ hồ đã quên mất hắn
-Ta chính xác là có dự tính này, bất quá trước khi Trầm Trì hồi kinh không được để lộ tin tức này ra bên ngoài
-Cho nên mẫu hậu muốn nhi thần tới Tế châu một chuyến mời Trầm Trì hồi kinh?
Tinh hậu nói:
-Trầm Trì bị lưu đày nhiều năm như vậy, trong lòng không khỏi sinh ra oán hận, cho nên ta nghĩ ngươi đi là người thích hợp nhất, với trí tuệ của ngươi khuyên bảo hắn quay về nhậm chức tướng quốc thì có vài phần hy vọng
Dận Không cung kính nói:
-Đa tạ mẫu hậu tín nhiệm thần nhi
Tinh hậu nhắc nhở nói:
-Ngươi phải nhớ kỹ, chuyện này không được tiết lộ nửa điểm ra bên ngoài, nếu tên nghịch tặc Bạch Quỹ kia hay được, việc Trầm Trì hồi kinh sẽ xảy ra chuyện
-Mẫu hậu yên tâm, thần nhi nhất định không phụ lòng của người
Nghĩ tới cảnh có thể rời khỏi Tần đô, trong lòng Dận Không sinh ra một cảm giác thoải mái tự do
Ánh mắt Tinh hậu có vẻ đầy thâm ý nhìn hắn nói:
-Nghe nói vừa rồi ngươi mới tới Ninh Tú cung?
Dận Không cuốn quít giãi thích nói:
-Thần nhi phải đi họa cho cửu công chúa một bức họa, tiện thể tham thị bệnh tình của nàng
Tinh hậu lạnh nhạt cười nói:
-Ta không hỏi ngươi đi làm cái gì, ngươi cần gì phải khẩn trương như thế?
Nàng sửa sang lại ống tay áo nói:
-Hôn lễ của Nguyên Tông xong, ta sẽ tìm một chổ tốt đem con nha đầu đó gả đi, lưu nó lại trong cung, sớm muộn gì cũng có phiền toái xảy ra
Dận Không thầm rùng mình, chẳng lẻ Tinh hậu nhìn ra hắn với Yên Lâm có chuyện không ổn, xem ra sau này phải cẩn thận hơn nửa
Hai tay Dận Không từ phía sau ôm lấy thân hình mềm mại của Tinh hậu, miệng ôn nhu nói:
-Tế Châu đường xá xa xôi, Thần nhi đi chuyến này chẳng biết bao giờ mới trở về, trong lòng có một nổi băn khoăn không dứt đó chính là mẫu hậu
Tinh hậu nhìn hắn một cái nói:
-Ngươi thật là dẻo miệng, toàn dùng lời ngon tiếng ngọt
Dận Không kéo tay nàng đặt lên hông của hắn, nói nhỏ:
-Lòng thần nhi đối với mẫu hậu có trời chứng giám, mẫu hậu nếu không tin, thần nhi nguyện móc tim ra cho người xem
Đôi mắt đẹp của Tinh hậu toát lên vẻ ôn nhu, ép thân hình vào trường bào của hắn, khuôn mặt nàng tựa trên bờ ngực rắn rỏi nói:
-Ta nếu không tin ngươi, làm sao có thể để mặc cho ngươi làm như thế..
Tâm lí con người thường thì dưới áp lực càng cao thì dục vọng sinh lí càng mãnh liệt .Trên người Tinh hậu, Dận Không cảm nhận được điều đó. Tinh hậu có khác với Yên Lâm, Yên Lâm thì chủ động, Tinh hậu có chút thủ động nhưng cả hai đều làm cho Dận Không sinh ra dục hỏa cùng cực…
…..
Tinh hậu sớm đã chuẩn bị sẵn mật chỉ, đưa tới cho Dận Không, nói:
-Ngươi nhất định phải đem mật chỉ này giao tận tay cho Trầm Trì
Dận Không cẩn thận cất mật chỉ vào trong lòng, thấp giọng nói:
-Mẫu hậu! Tiền Tứ Hải chuẩn bị đi Tế Châu trong nom diêm trường, thần nhi có thể thừa dịp này tháp tùng theo hắn, lấy cớ thưởng ngoạn phong cảnh đại Tần , sẽ không bị người khác nghi ngờ
Tinh hậu gật đầu nói:
-Cơ hội này tốt có thể che dấu sự nghi ngờ của kẻ khác, nhưng Tiền Tứ Hải kia giảo hoạt vô cung, ngươi vạn lần không nên trước mặt hắn thổ lộ điều gì
-Mẫu hậu yên tâm, thần nhi có phương pháp ứng phó với hắn
Dận Không chợt nhớ lại chuyện Tiền Tứ Hải nhờ cậy, liền hướng Tinh hậu nói:
-Lần trước Tiền Tứ Hải nhờ thần nhi bẩm với mẫu hậu xá tội cho nguyên tổng quản diêm trường Từ Đạt Trì, mẫu hậu chắc là không còn nhớ việc này
Tinh hậu cười nói:
-Ta gần đây bộn bề công việc, chuyện này đúng là đã quên. Hảo! Ta lập tức viết cho ngươi một chiếu chỉ miễn tội, không biết Tiền Tứ Hải vì sao lại quan tâm đến tên Từ Đạt Trì này?
Dận Không nói:
-Từ Đạt Trì là nguyên tổng quản của Điền thị diêm trường, chắc chắn vô cùng quen thuộc với diêm trường này, Tiền Tứ Hải tìm hắn phỏng chừng là vì việc này
Tinh hậu gật đầu đồng ý nói:
-Điền thị diêm trường từ khi được sung công, kinh doanh có thể nói không bằng một phần nhỏ so với trước, lần này giao vào tay Tiền Tứ Hải có lẽ có thể thay đổi tình hình
Mô Dung Yên Yên thiết yến không phải tại Bách Hoa lâu của nàng , mà tại Yên Chi hồ
Bến tàu bên bờ hồ được nhân công dùng đá núi tạo thành vô cùng tinh xảo và chắc chắn
Tiền Tứ Hải đã sớm đứng dưới bền chờ đợi, dưới bến là một chiếc thuyền lớn , trên thuyền chấp sự toàn là những cô gái xinh đẹp, lại có them mưởi mấy nữ tử chơi đàn ,đang đua nhau cười nói, tất cả chì chờ Dận Không đến khai thuyền
Sảnh trong thuyền trang trí vô cùng tao nhã, xung quanh treo những ngọn đèn sang rực hấp dẫn ánh mắt của nhiều người
Quản Thư Hành, Mộ Dung Yên Yên đều có mặt, chỉ chờ mỗi mình hắn là khai tiệc
Dận Không thấy vậy áy náy nói:
-Dận Không mới vào cung diện kiến thái hậu, cho nên tới muộn, xin chư vị thứ tội
Quản Thư Hành cười nói:
-Bình vương điện hạ có thể đến là đã cho chúng ta mặt mũi rồi
Hắn đem người trẻ tuổi ngồi bên cạnh giới thiệu nói:
-Vị này là Tây Môn công tử
Dận Không cười hướng người ấy thi lễ, liền nhìn thấy người này vóc dáng trung đẳng, tướng mạo anh tuấn,mặt dài mày rậm, khuông mặt trắng như ngọc, phục sức hoa mĩ, bộ dáng có thề nhìn thấy ở thế gia công tử
Tiền Tứ Hải thấp giọng nói nhỏ với Dận Không:
-Hắn là hậu nhân của Trung Sơn quốc Tây Môn Bá Ngôn, tên lả Tây Môn Qua
Lúc này Dận Không mới biết vị công tử trẻ tuổi này đến từ gia tộc đệ nhất về lĩnh vực sản xuất vũ khí , Tây Môn gia tộc
Mộ Dung Yên Yên nhân dịp mọi người đang làm quen, ra lệnh khai thuyền, con thuyên nhè nhàng đi
Tiếng sáo trúc du dương vang lên, theo gió truyền đi xa xa
Dận Không đem chuyện chiếu chỉ miễn xá của Tinh hậu đưa cho Tiền Tứ Hải, Tiền Tứ Hải cảm ơn nói:
-Bình vương quả nhiên thủ tín, Tiền mỗ nhất định sẽ không quên cái nhân tình này
Dận Không cưởi nói:
-Có lời này của Tiền lão bản , Dận Không hoản toàn yên tâm. Dận Không có việc muốn nhờ Tiền lão bản
Tiền Tứ Hải ánh mắt kinh ngạc, lập tức đứng lên nói:
-Chỉ cần Bình vương điện hạ mở miệng nhờ việc mỗ có thể làm được, Tiền mỗ nhất định toàn lực ứng phó
Dận Không cười nói:
-Tiền lão bản không cần lo lắng, chuyện này chỉ là việc nhỏ thôi, Dận Không nghe nói Tế Châu phong cảnh hữu tình, nên muốn đi thưởng ngoạn một phen, nếu Tiền lão bản không sợ Dận Không gây phiền toái, thì chuyến đi này Dận Không muốn đi theo cùng
Tiền Tứ Hải vốn đang chờ nghe Dận Không nói yêu cầu gì khó khăn, nay nghe hắn nói việc như vậy, liền cười nói:
-Tiền mỗ cầu việc này còn không được, chuyến đi Tế Châu này đường xá xa xôi, mỗ đang lo không biết làm sao cho qua thời gian này đấy chứ..
Tiền Tứ Hải có chút băn khoăn nói tiếp:
-Bất quá….
Dận Không liền hiểu ra, Tiền Tứ Hải đang băn khoăn cái thân phận chất tử của hắn, không thể rời khỏi Tần đô, liền mỉm cười nói:
-Dận Không đã hướng thái hậu nói qua, người đã đồng ý cho tại hạ đi Tế Châu lần này
Tiền Tứ Hải cười nói:
-Như thế rất tốt, như thế rất tốt…
Vẻ mặt Tiền Tứ Hải có chút mất tự nhiên, Dận Không thầm nghĩ chắc trong lòng Tiền Tứ Hải đang nghĩ tới chuyến đi Tế Châu này của hắn là thụ ý của Tinh hậu ngầm giám thị hắn việc diêm trường. Dận Không cũng không hướng Tiền Tứ Hải giãi thích, để hắn hiểu lầm như vậy, công việc mà Tinh hậu giao cho sẽ có lợi hơn
Lúc trước Dận Không có nghe Mộ Dung Yên Yên nói qua, Quản Thư Hành tới Tần đô mục đích là gặp Tây Môn gia tộc thương lượng việc mua bán, xem ra Tây Môn Qua chính là thay mặt cho Tây Môn gia tộc chuyện này
Quan sát Tây Môn Qua cùng với Quản Thư Hành nói chuyện có thể thấy được hai người không hề biết nhau từ trước, hai người có thể ngồi cùng nhau bàn bạc có lẻ là do Mộ Dung Yên Yên an bài
Mộ Dung Yên Yên từ lúc khai tiệc vẫn im lặng, đa phần là nghe mọi người nói chuyện, sau khi nghe Dận Không muốn đi đến Tế Châu, ánh mắt nàng liền chăm chú nhìn hắn
Dận Không xoay người hướng nàng cười nói:
-Mộ Dung cô nương có hứng thú cùng Dận Không du lịch một chuyến hay không ?
Dận Không đột nhiên hỏi, nàng không kịp đề phòng, mặt có chút ửng đỏ, Dận Không mời nàng trước mặt mọi người, nên ánh mắt mọi người xung quanh đều kinh ngạc nhìn nàng bao hàm ý tứ mập mờ
Ánh mắt của Tây Môn Qua hiện lên vẻ lo lắng, Dận Không nhạy cảm nhận ra, tên Tây Môn Qua này nhất định vô cùng hâm mộ Mộ Dung Yên Yên
Mộ Dung Yên Yên ôn nhu nói:
-Yên Yên đối với phong cảnh Tế Châu vô cùng hâm mộ, chỉ tiếc công việc bận rộn, sợ rằng không cách nào đi được
Nàng cầm trên tay chén rượu nói:
-Yên Yên lấy chén rượu bạc này chúc Bình vương điện hạ chuyến xuất hành này thuận buồm xuôi gió
Dận Không ha hả cười nói:
-Dận Không tạ ơn Mộ Dung cô nương
Hắn cùng nàng liền đối ẩm một chén
Tiền Tứ Hải cười giảo hoạt nói:
-Mộ Dung lão bản sao lại thiên vị như vậy, Tiền mỗ cùng Bình vương chuyến này đi cùng nhau tới Tế Châu, nhưng trong mắt Mộ Dung lão bản hình nhu chỉ có Bình vương thôi thì phải
Hai mắt Tiền Tứ Hải vo tròn lại nói đầy thâm ý:
-Từ xưa đến nay mỹ nhân yêu tài tử tuyệt sẽ không….
Tiền Tứ Hải vừa nói lời này ra, sắc mặt Tây Môn Qua lập tức sầm xuống, Quản Thư Hành nhìn ra chổ vi diệu trong đó, liền cười nói:
-Cái miệng của Tứ Hải huynh toàn nói bậy. Lại đây nào, lão phu thay nhi nữ kính ngươi một chén, mong Tứ Hải huynh tại Tế Châu thoải mái tự do , cả đời không muốn quay lại Tần đô nữa mới tốt.
Mọi người cùng cười to, Dận Không chủ động đối ẩm với Tây Môn Qua một chén, Tây Môn Qua nói:
-Tại Tế Châu có một gia nghiệp của Tây Môn tại hạ, Bình vương đi Tế Châu lần này, nếu có chuyện gì thì có thể tìm nhị thúc của taị hạ là Tây Môn Bá Đông
Dận Không mỉm cười hướng hắn tạ ơn, không nghĩ tới gia tộc Tây Môn thế lực lại trãi rộng trên khắp cương vực của Đại Tần, có thể thấy thực lực của Tây Môn gia tộc vô cùng lớn
Tiền Tứ Hải nói:
-Như thế rất tốt! Tới Tế Châu, Tiền mỗ nhất định tới đó bái phỏng
Tiền Tứ Hãi làm gì cũng không quên bản chất thương nhân, chỉ cần có lợi nhất định không buông tha
Phong cách làm người của Tây Môn Qua quả thật vô cùng hào khí, ngay lập tức tại bàn tiệc thảo ra một phong thư đưa cho Tiền Tứ Hải
Nhân lúc Tây Môn Qua viết thư, Dận Không cùng Mộ Dung Yên Yên đi lên phía đầu thuyền. Mặt hồ không gió nên sóng nước yên ả, trên trời mây trôi nhàn nhạt,cảnh vật vô cùng yên tĩnh
Ánh mắt Mộ Dung Yên Yên nhìn trăng non trên bầu trời chăm chú làm cho người khác nhìn nàng phải say mê, chẳng biết tại sao hắn cùng nàng ở cùng một chổ luôn luôn cảm giác tồn tại một khoảng cách giữa hai người, Dận Không rất muốn dỡ bỏ khoảng cách này, nhưng lại không thể, có lẻ nguyên nhân ở chỗ hắn không thể hoàn toàn tín nhiệm nàng
Mộ Dung Yên Yên nói:
-Chuyện nhà Hoàn thị, xin đạ ta điện hạ
-Chỉ là việc nhấc tay nhấc chân, không cần phải như vậy
Dận Không lạnh nhạt nói
Mộ Dung Yên Yên nói:
-Kỳ vương đã đăng cơ đế vị, tình cảnh của điện hạ hẳn là đã tốt lên rất nhiều, điện hạ có nghĩ tới việc quay về đại Khang?
Dận Không cười khổ nói:
-Chuyện này sợ rằng bản thân không thể tự chủ được
Mộ Dung Yên Yên nói:
-Nếu Bình vương điện hạ xác định có ý muốn như vậy, Yên Yên có thể hướng Tả tướng quốc hiệp trợ
Dận Không vỗ nhẹ thành thuyền, nói:
-Hảo ý của Mộ Dung cô nương, Dận Không cảm nhận được, bất quá Dận Không nghĩ rằng, nên để mọi việc thuận theo tự nhiên đi
Dận Không đương nhiên không muốn quay về Khang quốc lúc này. Tại Khang quốc cả ngày trong cung đếm thời gian trôi qua, mà tại Tần lúc này , hắn quả thật đang tự do phóng túng, hơn nữa phụ hoàng vẫn chưa có ý định chọn người kế vị, về Khang quốc bây giờ chắc chắn bị cuốn vào vòng tranh đấu của đám hoàng huynh hoàng đệ
Mộ Dung Yên Yên ngưng thị nhìn hắn nói:
-Nếu Yên Yên đoán không sai, Bình vương nhất định có dự tính khác…
Dận Không xoay người nhìn thẳng đôi mắt nàng, chân bước từng bước về phía nàng, Mộ Dung Yên Yên dựa sát thành thuyền không thể kui được nữa, hắn bước gần sát nàng nói:
-Mộ Dung cô nương đã đoán sai…
Lời hắn nói bao hàm hai ý tứ, Mộ Dung Yên Yên, cười xấu hổ, mặt ửng đỏ nói:
-Tâm trạng của Bình vương quả thật làm cho người khác khó nắm bắt…
Dận Không thấp giọng nói:
-Nếu Dận Không không có lĩnh hội sai, Mộ Dung cô nương hình như đối với ta cảm thấy rất hứng thú thì phải?
Mộ Dung Yên Yên nói:
-Chỉ sợ lĩnh hội của Bình vương sai rồi, Yên Yên quan tâm điện hạ, chính là ý tứ của hoàng thượng
Dận Không ha hả phá lên cười
Yến tiệc tới giữa đêm mới tàn, Tiền Tứ Hải cùng Dận Không hẹn hai ngày sau xuất phát đi Tế Châu
Dận Không biết rõ nhiệm vụ lần này vô cùng quan trọng. mặc dù là với Thái Tuyết cùng Tôn Tam Phân, hắn vẫn không thổ lộ mục đích chuyến đi Tế Châu lần này
Tôn Tam Phân nói:
-Gần đây Tần đô phong vân biến ảo, công tử đi ra ngoài ngắm cảnh cũng là điều tốt
Dận Không nói:
-Mọi việc tại đây , hết thảy xin nhờ Tôn tiên sinh lo liệu
Tôn Tam Phân nói:
-Công tử yên tâm, lão phu nhất định an bài chu đáo
Thái Tuyết nhẹ giọng nói:
-Công tử đi xa nhất định phải chuẩn bị cho tốt, nếu còn có gì phải làm xin phân phó cho Thái Tuyết
Nàng đã nghe Dận Không nói, chuyến đi Tế Châu này sẽ đi một mình
Dận Không cười nói:
-Không cần phải chuẩn bị cái gì hết, Tiền Tứ Hải phú gia địch quốc, mọi việc đều đã an bài chu đáo
Dao Như nảy giờ yên lặng , không nói lời nào,đột nhiên lên tiếng:
-Công tử không thể mang Dao Như cùng đi sao?
Kỳ thật, trong lòng Dận Không đã sớm lo lắng chuyện này. Chuyến đi này của Tiền Tứ Hải là tiếp quản diêm trường Điền thị, mà Điền thị diêm trường lại chính là sản nghiệp của gia tộc Dao Như
Dao Như nói:
-Dao Như xa quê quán đã lâu, mong công tư vì thương mến Dao Như mà thỏa mãn hy vong này
Nàng vừa nói, lệ tràn khóe mắt
Dận Không nhíu nhíu hàng chân mày, Thái Tuyết hiểu được hắn đang suy nghĩ gì, liền nói:
-Công tử không nên băn khoăn, Tiền Tứ Hải cũng không biết rõ thân thế của Dao Như, nếu Dao Như đi cùng cũng không khiến hắn e ngại
Dận Không gật đầu nói:
-Được rồi! Bất quá trên đường đi không thể tiết lộ thân phận của chính mình
Dao Như vô cùng mừng rỡ, gật đầu liên tục
Thái Tuyết cười nói:
-Có Dao Như đi cùng công tử, Thái Tuyết đã yên tâm rồi
Dao Như sỡ dĩ muốn cùng Dận Không đi Tế Châu chính là muốn thức hiện một nguyện vọng, mẫu thân nàng sau khi mất đi, tro cốt đang để ở Tần đô, nên mượn cơ hội nay, đem tro cốt về cố hương an táng
Sáng sớm hôm sau, Dận Không cùng Dao Như chuẩn bị đi đến Đại Phật Tự, nơi gửi tro cốt của mẫu thân Dao Như, nàng vận trên người bộ y phục trắng , ôm sát thân hình, tóc dài đung đưa trong gió, toàn thân toát ra phong vị say đắm lòng người
Đi tới Đại Phật Tự, mới biết hôm nay chính là lễ hội một năm một lần của chùa này, khắp nơi đều có người, kẻ buôn nhan , người bán đèn…khăp nới tiếng nói cười vang lên, âm thanh vô cùng hỗn độn
Mổi tọa bảo điễn bên ngoài đều có hai lô đỉnh, chưa đầy nhang khói, mùi nhang tỏa đi khắp nơi, người người dâng hương, ai cũng nước mắt ràn rụa vì khói
Thông qua đại điện, đi về hướng cửa bắc, thì gặp một hành lang, Dao Như đối với chổ này thập phần quen thuộc, đi thêm khoảng ba trăm bước dọc theo hành lang ,mới đến chổ giữ tro cốt mẫu thân nàng
Phụ trách phòng cất giữ tro cốt là hai tăng nhân, hỏi sơ qua tình huống, mới cho hai người đi vào
Nơi nay chính là một mảnh sân hoang vu vắng vẻ , gọi là Phiêu Bạc viên, Đại Phật Tự dùng nơi này để cất giữ tro cốt của những người tha hương
Dao Như tìm được hai cốt của mẫu thân, mắt nàng đã tràn lệ,lấy tro cốt đi ra ngoài, phải làm một ít thủ tục rườm ra, Dận Không đưa Dao Như một ngàn lượng để quyên góp cho chùa
Thông qua một ngàn lượng này các tăng nhân liền coi hai người thành những nhân vật quan trọng, cung kính mời hai người ra phía sau thiền viện uống trà, còn bọn họ chủ động thay mặt đi làm thủ tục
Xung quanh thiền viện trồng nhiều cây Bồ Đề cổ thụ, mùi thơi thanh nhàn tỏa ra, làm Dận Không có chút cảm giác siêu thoát . Dao Như đi ra trước điện dâng hương, đợi hồi lâu không thấy nàng quay . Cảm thấy có chút nhàm chán, Dận Không liền đi tìm nàng, chân vừa bước đến cửa, thì liền nghe một giọng nói ôn nhu vang lên:
-Hậu cung sâu như biển lớn,sang năm giờ này chỉ sợ không thể tới đây dâng hương…
Khẩu khí có vài phần ai oán
Thanh âm này đối với Dận Không có vài phần quen thuộc, nhưng trong thời gian ngắn, hắn không cách nào nghĩ ra là ai
Một giọng nói mềm mại khác vang lên:
-Tỷ tỷ hà tất phải lo lắng như thế?Tỷ tỷ gả cho bệ hạ chính là ngồi ngôi hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, muốn đi đâu sợ rằng so với bây giờ còn dễ hơn đấy chứ
Dận Không liền nhận ra hai giọng nói này, chính là hai nữ nhi bảo bối của Bạch Quỹ, thật sự là cơ duyên xảo hợp, hắn không nghĩ tới lại gặp hai nàng tại chổ này
Dận Không bước nhanh ra cửa, liền thấy phía trước , hai thân hình yểu điệu đang hướng Quan Âm viện đi tới, đúng là Lệ Cơ cùng Tư Hầu
Dận Không đi theo phía sau, liền thấy hai người đi vào Quan Âm viện
Hắn đi tới cửa thấy Lệ Cơ cùng Tư Hầu đang quỳ gối song song trên tấm bồ đoàn, cà hai đều nghiêm nét mặt, đang khấn vài điều gì đó
Sau một lúc, Tư Hầu dịu dàng nói:
-Tỷ tỷ cầu xin nguyện vọng gì vậy?
Lệ Cơ ôn nhu nói:
-Tỷ cầu Bồ Tát phù hộ phụ thân thân thể an khang, phù hộ Tư Hâu muội sớm tìm được người trong lòng
Tư Hầu gắt giọng nói:
-Tỷ tỷ thật xấu…
Nàng nắm tay Lệ Cơ nói:
-Tỷ tỷ tại sao không cầu nguyện cho mình?
Lệ Cơ nhẹ giọng nói:
-Ta vào hậu cung, hết thảy mọi việc đều không do minh làm chủ, cầu xin nguyện vọng há có tác dụng gì?
Nàng hướng Tư Hầu nói:
-Con nha đầu này, ngươi cầu xin nguyện vọng gì thế?
Tư Hậu mặt xấu hỗ, đỏ ửng, thấp giọng nói:
-Không có gì… So vói tỷ tỷ cũng không khác lắm
Lệ Cơ nào chịu tin, hỏi tới nói:
-Ngươi đừng có gạt ta, trước mặt Quan Âm Bồ Tat, ngươi dám nói dối, lúc đó nguyện vọng của ngươi sẽ không có linh nghiệm à…
Tư Hầu khẩn trương lấy tay che môi anh đào Lệ Cơ lại nói:
-Hảo tỷ tỷ… Muội nói, nhưng tỷ phải đáp ứng muội, ngàn vạn lần không được nói cho phụ thân biết
Lệ Cơ mỉm cười gật đầu
Tư Hầu nhẹ giọng nói:
-Tư Hầu… Cầu Bồ Tát xin cho muội được gặp lại … Bình vương
Dận Không sau khi nghe vô cùng mừng rỡ, không nghĩ tới nguyện vọng của tiểu nha đầu này chính là muốn gặp hắn, xem ra biểu hiện đêm đó của hắn đã chinh phục được nàng
Lệ Cơ lạnh nhạt cười một tiếng nói:
-Thì ra là ngươi nghĩ đến Bình vương
Tư Hầu cuốn quit nói:
-Muội chỉ muốn mời hắn dạy một ít kỹ nghệ sách họa mà thôi, không có ý gì khác
Lệ Cơ thở dài một tiếng buồn bả nói:
-Làm tỷ tỷ, sao ta lại không nhìn ra tâm tư của muội, phụ thân sỡ dĩ không đáp ứng hôn sự này chính là vì hạnh phúc sau này của muội, Bình vương mặc dù là dòng dõi vương thất, nhưng tại Đại Tần chính là đang mang trên mình cái thân phận chất tử, nếu tương lai sau này Tần Khang phát sinh chiến hỏa , hắn sẽ khó thoát chết
Tư Hầu ánh mắt buồn bả , nhẹ giọng nói:
-Chỉ mong Tần Khang vĩnh viễn hòa bình mới tốt
Ý của nàng trong câu nói đã rỏ
Trong lòng Dận Không đang đắc ý tới cực điểm, thì phía sau đột nhiên vang lên một thanh âm
-Thí chủ!Ngươi trốn phía sau cửa làm cái gì?
Quay đầu nhìn lại, liền thấy một chú tiểu đang tức giận phía xa xa, Dạn Không xấu hỗ cười cười
Lệ Cơ và Tư Hầu nghe thấy vậy, liền bước ra ngoài, liền thấy Dận Không đang đứng , mặt hai nàng nhất thời ửng đỏ, tất nhiên là cả hai nghĩ đến phen nói chuyện vừa rồi đều lọt vào tai của hắn, Tư Hầu cắn môi anh đào, gắt giọng:
-Dận Không! Ngươi quả nhiên là vô sỉ, trốn ở đây nghe chúng ta nói chuyện
Dận Không cười nói:
-Tư Hầu tiểu thư hiểu lầm rồi, Dận Không vừa tới đây, lòng muốn dâng hương, không nghe hai người nói gì hết
Chú tiểu phía sau không chịu buông tha, nói:
-Vị thí chủ này, ta rõ ràng chứng kiến thí chủ trốn ở phía sau cửa rất lâu, thí chủ vì sao lại nói lời lừa gạt hai nữ thí chủ này
Dận Không bối rồi không biết nói sao, đành thốt ra :
-Trùng hợp trùng hợp…
Lệ Cơ nhìn Dận Không một cái nói:
-Nghe lén người khác nói chuyện không phải là hành vi của người quân tử
Dận Không ta vốn không phải là cái gì quân tử!
Dận Không cưởi cười, đi tới tượng Bồ Tát, hai chân quỳ xuống khấn:
-Cầu Quan Âm Bồ Tát phù hộ cho Dận Không trường mệnh trăm tuổi, phù hộ cho Lệ Cơ tiểu thư cùng bệ hạ nhân duyên mĩ mãn, phù hộ cho Tư Hầu tiểu thư sớm ngày tìm được lang quân như ý T
Nói xong, hắn đứng dậy hướng nhị nữ nói:
-Hai vị cũng đã nghe nguyện vọng của tại hạ, cái này có thể gọi là không thiếu nợ nhau
Lệ Cơ gương mặt lạnh lùng, Tư Hầu thì mỉm cười, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc, nhẹ giọng trách mắng:
-Ngươi quả nhiên giảo hoạt
Dận Không cười nói:
-Hôm nay có thể gặp được nhị vị tiểu thư, có thể nói là một loại duyên phận…
Lệ Cơ lạnh lùng nói:
-Lệ Cơ cảm thấy không có cái gì gọi là duyên phận!
Nàng nắm tay Tư Hầu rời đi, Tư Hầu xoay đầu lại nhìn Dận Không, hắn liền hướng nàng làm cái mặt quỷ, nàng cười rực rỡ, khiến Dẫn Không nhất thời như si như dại ở nơi này
Dận Không cùng Dao Nhu đang chuẩn bị rời Đại Phật Tự trở về Phong Lâm Các, liền thấy một mĩ tì đang đứng cạnh xe ngựa, nàng thấy hắn liền bước tơi nói:
-Ngài chính là Bình vương điện hạ?
Dận Không gật đầu
Mĩ tì nói:
-Tiểu thư nhà nô tỳ có mấy lời muốn nói với Bình vương
Dận Không cười nói:
-Tiểu thư nhà ngươi là ai?
Mĩ tì cười mặt đỏ hồng nói:
-Tiểu thư của nô tỳ họ Bạch…
Dận Không thầm vui mừng, khuôn mặt thanh tú, tràn đầy tươi cười của Tư Hầu hiện lên trong đầu hắn, tiểu nha đâu này quả nhiên là có ấn tượng sâu đậm , chủ động hẹn hắn gặp mặt
Dận Không bảo Dao Như đợi trong xe, liền theo mĩ tì hướng thảo đình trong chùa đi tới
Đi tới thảo đình liền mới biết, người ước hẹn không phải Tư Hầu mà chính là Lệ Cơ, đối với vị sắp trở thành hoàng hậu đại Tần, Dận Không luôn tràn ngập nỗi kính sợ, nếu có gì đắc tội, tương lai chỉ cần nàng nói với Nguyên Tông một hai câu thôi, sợ rằng hắn không cách nào tiêu thụ nổi
Lê Cơ lẵng lặng đứng trong thảo đình, trang phục màu đỏ trên người tung bay trước gió, từ phương hướng Dận Không nhìn lại cảm thấy Lệ Cơ cao cao tại thượng, khí chất ung dung hoa quý, trong lòng thầm khen, nàng có lẽ trời sanh ra đã được chọn làm hoàng hậu
Dận Không cung kính hướng nàng vái chào
Lệ Cơ nhẹ giọng nói:
-Có biết vì sao ta muốn hẹn Bình vương tại nơi này không?
-Có phải vì chuyện của Tư Hầu tiểu thư?
Lệ Cơ gật đầu, đôi mi thanh tu nhăn lại nói:
-Tư Hầu tính tình đơn thuần, không có tâm cơ, ta không muốn nhìn nó đi vào bể khổ
Lời của Lệ Cơ nói, làm cho hắn không cảm thấy thoải mái, nhưng bên ngoài vẫn không dám biểu lộ:
-Đại tiểu thư xin nói ý tứ cho Dận Không rõ ràng
Lệ Cơ thở dài một hơi nói:
-Bình vương điện hạ! Lệ Cơ có một điều thỉnh cầu, không phải ta có ý gì với Bình vương, ta chỉ hy vọng Tư Hầu có thề hạnh phúc vui sướng
-Đại tiểu thư an tâm, Dận Không không có một chút oán trách gì với nàng
Dận Không quan sát thấy khuôn mặt nàng vẻ u sầu bao phủ, hôn lễ đã sắp tới, chẳng lẻ nàng không có hứng thú với hôn sự này, hắn hỏi dò:
-Lệ Cơ tiểu thu hình như không được vui vẻ?
Lệ Cơ nhẹ nhàng mím môi anh đào, ánh mắt như sương như khói, đôi vải lụa ngay thắt lưng ong tung bay trước gió, hấp dẫn thị thực của hắn
Lệ Cơ nhẹ giọng nói:
-Ta chưa bao giờ nghĩ có ngày phải gả cho hoàng thất, nếu cho ta lựa chọn, ta chon một cuộc sống vô tranh đạm bạc
Ánh mắt nhìn theo mảnh lụa tung bay nói:
-Sợ rằng kiếp này đã không còn cơ hội rồi…
Dận Không thấy nao nao, quan điểm của Lệ Cơ cùng Nguyên Tông không hẹn mà gặp, xem ra hai ngươi qua nhiên là trời sanh một đôi. Nghĩ tới Yên Nguyên Tông, hắn không khỏi lo lắng cho vận mệnh của Lệ Cơ, Nguyên Tông trong lòng vẫn luôn luôn say mê Yên Lâm, dù Lệ Cơ gả cho hắn chỉ sợ cũng khó thay đổi, lúc đó Lệ Cơ làm sao có thể hạnh phúc
Lệ Cơ nói:
-Vận mệnh của ta đã không còn cách nào thay đổi, cho nên ta không muốn muội muội của lại giống như ta