Trong lòng ta kích động vô cùng, kéo nàng vào trong lòng minh, đang muôn ôn nhu một phen, nhưng không ngờ lại nghe thấy tiếng ho nhẹ của Lục Châu ờ bên ngoài trướng.
Ta kề sát vào tai của Tác Mạt Nhi, nhỏ giọng nói:
"Có nhớ chỗ mục trường trước kia chúng ta hẹn nhau hay không?"
Tác Mạt Nhi mặt cười nhịn không được đỏ lên, nhỏ giọng nói:
"Muội sẽ không đi! "
Ta hôn một cái lên má của nàng, nói:
'Cho dù nàng có đi hay không, nửa đêm hôm nay ta cũng ờ đó chờ.”
Đi ra ngoài trướng, đã thấy Lục Châu dùng vẻ mặt quỷ bí nhìn ta, ta có tật giật minh nò' nụ cười. Cũng may Lục Châu cũng không hỏi chuyện của ta và Tác Mạt Nhi, mà nói:
"Tống quản Sát Cáp Thai đang tim huynh, Nhã Khắc an đáp cũng đã tói, tất cả mọi người đang lo lắng Nhã Khắc và Hô't Ho sẽ lại xảy ra xung đột.”
Ta nhịn không được cười nói:
"Cái tên Nhã Khắc này tói sớm không tói, tói muộn không tói lại tói đúng lúc này, đúng là oan gia ngõ hẹp mà."
Bòi vì có chuyện trước kia, cho nên Nhã Khắc không dám làm chuyện gì khinh suất, trong toàn bộ bừa tiệc Hô't Ho biếu hiện vô cùng lề phép, cứ lấy tính cách của hắn mà nói, thì điều này đã khó mà có được rồi.Biếu hiện của Hô't Ho cũng tương đôi câu nệ, có lẽ là sợ chủng ta gây hại tói hắn, cho nên đứng dậy cáo từ từ khi còn sớm.
Ta cũng không có giừ lại, tự minh đưa hắn ra trước cửa mục trường
Hô't Ho cung kính nói:
"Thái tử điện hạ xin dừng bước! "
Ta mim cười nói:
"Ta vẫn còn mấy câu muôn nói vói Hô't Ho tướng quân."
Hô't Ho ngơ ngác, sau đó gật đầu, đi ra bên ngoài thảo nguyên ngồi xuống vói ta.
Ta thấp giọng nói:
"Hô't Ho tướng quân hôm nay tói noi này, hình như là chưa làm chuyện gì à.”
Hô't Ho có chút không giải thích được nhìn về phía ta.
Ta cười nhạt nói:
"Đại hãn bảo ngươi tói đây, chắc chắn không chi vì chuyện đon giản là uống rượu đó chứ."
Hô't Ho gật đầu nói:
"Đại hãn bảo ta tói đây đi tiền trạm cho người."
Ta nhịn không được nờ nụ cười:
"Nếu như an bài ngươi đi tiền trạm, tại sao hôm nay ngươi vẫn chưa chịu thương lượng chuyện địa điếm hội đàm, số lượng người tham dự, vệ binh bảo vệ và nhừng điều cần thiết khác. "
Hô't Ho xấu hố cười nói:
"Ta... Hôm nay có chút khấn trương, cho nên quên mất toàn bọ nhừng chuyện này."
Trong lòng ta cười thầm, Hô't Ho này quả nhiên là người không làm được việc. Đáng tiếc cho Bác Thiếp Nhì anh hùng một đòi, vậy mà lại sinh ra một tên phế vật, nhưng ta vẫn giả bộ nhiệt tình, vồ vồ bả vai Hốt Ho nói:
"Ngươi thực ra không cần phải khấn trương, từ lâu ta đã coi ngươi là huynh đệ của minh.’'
Hô't Ho ngạc nhiên quay đầu, hắn bị câu nói này của ta làm cho bôi rối, sửng sô't hồi lâu mói nói: "Hốt Ho không dám vói cao...”
Xem ra trước khi hắn tói đây, Bác Nhì Thiếp đã có sự giáo huân cấn thận cho hắn rồi.
Ta cô' ý thở dài một hoi nói:
"Hốt Ho tướng quân, thực không dám dấu diếm, ta và lệnh muội Tác Mạt Nhi, từ khi còn ò Bắc Ho đã định ước chung thân.”
Hô't Ho có chút giật minh nhìn ta một cái.
Ta chân thành tha thiết nói:
"Ta muôn cầu Hô't Ho huynh ở trước mặt Bác Thiếp Nhì tướng quân nói tốt vài câu, thành toàn cho ta và Tác Mạt Nhi."Hô't Ho thấp giọng nói:
"Thực không dám dấu diếm, chuyện của thái tử và Tác Mạt Nhi, ta đã sớm có nghe thấy. Hon nừa... Hơn nữa..."
Hắn dường như đã hạ quyết tâm, ghé sát vào ta, thấp giọng nói:
"Tác Mạt Nhi lần này cũng theo ta cùng đi."
Ta cười nói:
"Thực không dám dấu diếm, chiều nay Tác Mạt Nhi đã tói tim ta rồi."
Hô't Ho trợn to hai mắt, cùng ta nở nụ cười, không khí có vẻ vô cùng hòa họp.
Hốt Ho nói:
"Trước khi ta tói, đại hãn chi bảo ta thương lượng địa điếm hội đàm vói thái tử, chứu không giao chuyện gì khác."
Ta gật đầu nói:
"Bác Thiếp Nhì tướng quân có nói vói ngươi điều gì hay không?"
Hô't Ho thò dài nói:
"Cha chỉ nói là...”
Biếu tinh của hắn có vẻ có chút thống khố:
"Cha nói ta không có năng lực làm tướng quân, đại hãn cho ta tói đây là nể mặt người."Hắn nắm chặt song quyền, đập xuống đùi một cái, nói:
"Ngẫm lại thì ta thực sự là vô dụng, cho dù có làm chuyện gì đi nừa cũng không thế nào khiến cha ta yên tâm được, lần này tói đây lại còn phải bắt muội tử ta đi theo."
Ta an ủi hắn nói:
"Đây có lê là điều khác người ờ ngươi, ngươi sinh ra không họp vói chiến tranh."
Hốt Ho nói:
"Ngày xưa ta đã làm rất nhiều chuyện hồ đồ, bây giờ nhó' lại ta thực sự là rất hôi hận, ta cũng muôn làm vài chuyện cho vinh quang, đế cho cha ta và các tỷ muội không còn phải lo lắng vì ta nữa."
Ta chợt phát hiện Hốt Ho cũng không phải là không biết suy nghi, sỏ dì hắn biến thành như ngày hôm nay, phần lớn là do Bác Nhì Thiếp và nhừng tỷ muội của hắn quá nuông chiều hắn mà thôi.
"Hô't Ho huynh không cần phải ... miền cường minh, kỳ thực nam nhi lập thế đâu phải chi có con đường chiến tranh, cho nên không thế áp dụng vói tất cả mọi người được."
Hô't Ho cười khố nói:
"Thếnhưng cho tói bây giờ, ta vẫn chưa phát hiện ra minh có sờ trường gì cả?"
Hắn chợt nhớ tói một việc, lấy từ trong lòng ra một bức thư, nói:
Trước khi ta đi, cha ta bảo ta đưa bức thư này cho ngươi."
Ta trịnh trọng cất bức thư vào trong lòng, ta chuyến hướng nhìn Hô't Ho nói:
"Chuyện hội đàm ta sẽ bắt tay vào chuẩn bị, địa điếm đã định là ờ phía tây bắc của Lục Hải Nguyên, đây là chồ biên giói của Đại Khang và Bắc Ho, ngày mai ta sẽ cho thủ hạ đi tói noi đó chuẩn bị tất cả. Còn về vân đề của ngươi, thì do ngươi phụ trách, tất cả vật dụng ta sẽ cung cấp cho ngươi." "Đa tạ thái tử điện hạ!”
Hô't Ho mặc dù hồ đồ, nhưng cũng nhận ra, đây là một lề vật ta tặng cho hắn.
Từ biệt Hô't Ho ta trò lại doanh trướng, Nhã Khắc, Sát Cáp Thai, Gia Cát Tiếu Liên, Hoàng Đoan Phòng đang chờ ta.
Nhã Khắc đương nhiên là không biết dụng ý của ta, hét lên:
"An đáp, tại sao ngươi lại đôi vói tên dâm tặc vô si kia khách khí như thê?"
Ta ha hả phá lên cười:
"Đại quốc bao la đương nhiên phải có phong phạm của đại quốc, hắn là khách ờ xa tói, chẳng nhè ngay cả lề nghi chúng ta cũng không làm được?”
Nhã Khắc ngượng ngủng nờ nụ cười.
Ta chuyến trọng tâm câu chuyện tói việc hồi đàm:
"Còn mấy ngày nừa Thác Bạt Thuần Chiếu sẽ tói biên giói Bắc Ho đế bàn chuyện hội đàm, chủng ta can chuẩn bị cho sớm.”
Nhã Khắc nói:
"Bây giờ chính là thòi khắc đon giản nhất, không làm được huynh đệ thì làm địch nhân, chủng ta chi cần chuẩn bị rượu và thức ăn, cũng đồng thòi chuẩn bị cả đao thương, ếu như ờ vào tinh huống xấu nhất thì đánh vói Bắc Ho một trận."
Câu nói dứt khoát của hắn làm cho mọi người phi cười.
Câu nói dứt khoát của hắn làm cho mọi người phi cười.
Hoàng Đoan Phòng mim cười nói:
"Nhã Khắc tướng quân nói tuy rằng thẳng thắn một chút, nhưng mà thực sự là có đạo lý.”
Sát Cáp Thai nói:
"Căn cứ vào tin tinh báo, quan viên lớn nhỏ đi theo Thác Bạt Thuần Chiếu là 20 người, binh sĩ 5000 người, đương nhiên không bao gồm 6 vạn binh sĩ ờ nhừng tòa thành lân cận."Ta bình tình phân tích nói:
"Nói cách khác, chi cần ta và Bắc Ho không thống nhất được, 6 vạn binh mã này sẽ là đội quân xâm nhập Lục Hải Nguyên."
Nhã Khắc bực tức nói:
"Sợ cái chim ấy, trên Lục Hải Nguyên có hai vạn du kỵ binh, chi cần 2 vạn kỵ binh này thôi cũng đủ giết chết 6 vạn người của hắn."
Gia Cát Tiếu Liên cười nói:
"Công tử còn chưa nói khai chiến, Nhã Khắc tướng quân đã chuẩn bị xuất trận rồi ư?"
Nhã Khắc cười hắc hắc nói:
"Nếu như thật sự đánh nhau, ta đương nhiên phải là người thứ nhất xông lên.”
Ta mim cười nói:
"Mọi người đầu tiên phải nhớ kỹ, phòng bị là thủ đoạn cần thiết, lần hòa đàm này hai nước ai cũng quan tâm tói lợi ích của bản thân minh, cho nên phải lấy khấu hiệu là dì hòa vi quý, ta không muôn có xung đột gì phát sinh."
Mọi người đồng thòi gật đầu, trong lòng mọi ngườTai cũng biết, mục tiêu trọng điếm của ta bây giò' là phòng ngự Trung Nguyên, không còn tinh lực bận tâm tói chuyện Bắc Ho.
Ta lại nói:
"Lần hoà đàm này, Nhã Khắc làm đại biếu cho các bộ tộc cũng tói dự họp.”
Nhã Khắc cười nói:
"Ta cũng sớm biết chuyện lần này không thế nào ữiiếu ta được.’’
Ta lại nói:
"Công việc đàm phán cụ thế thế nào do Hoàng tướng quốc phụ trách."
Hoàng Đoan Phòng là một người cương trực công chính, hắn sẽ không khoan nhượng chút nào khi đôi mặt vói vân đề biên giói và lãnh thổ quốc gia. Hon nừa trước đây hắn đã cùng Hứa Vũ Thần,
Trần Tử Tổ hai người nói chuyện về các phương án hòa đàm, cho nên hiện giò' hắn là người thích họp nhất đế chọn lựa.
Hoàng Đoan Phòng nói:
"Lão phu thân là Đại Khang thần tử, cho nên đương nhiên phải gánh vác chuyện này."
Ta chuyến hướng nhìn Sát Cáp Thai nói:
"Nhừng sụ vụ trong lần hòa đàm này do người đảm bảo, còn an toàn của mục trường do A Đông và Lang Thứ phụ trách."
Nhã Khắc nói:
"Ngày mai Đường Muội sẽ dần 1000 dũng sĩ Xoa Tháp tộc tói đây."
Ta mim cười nói:
"Vậy thì cho họ vào đàm phán, nhưng mà Thác Bạt Thuần Chiếu mang theoận 5000 người, bên ta không thế lấy số lượng như họ, bằng không họ sẽ không thấy được sự rộng lượng của chúng ta."
Gia Cát Tiều Liên nói:
"Sự an toàn của lần đàm phán này do ta phụ trách!"
Ánh mắt của mọi người đồng thòi nhìn về phía Gia Cát Tiếu Liên.
Gia Cát Tiếu Liên cười nhạt nói:
"Ta sê dần theo 1000 cơ giáp binh theo công tử, một nghìn cơ giáp binh này có thế đôi phó vói 1 vạn người, huống chi chi là 5000 binh sĩ!"
Ta cười to nói:
"Lần này có nhừng huynh đệ như các người, ta mói có thế đứng thẳng lưng, chi còn lo lắng chuyện cò kè mặc cả vói Thác Bạt Thuần Chiếu thế nào nừa mà thổi!”
Nửa đêm, ta im lặng tói góc tây bắc của mục trường, chính là noi mà ta và Tác Mạt Nhi hẹn nhau. Không ngờ hiện giò' đã là thòi điếm giao mùa giừa xuân và hạ, không khí ban đêm của thảo nguyên luôn trong trẻo nhưng lại lạnh lèo, gió lạnh từ ngoài vạt áo luồn vào trong người của ta.
Dưói ánh trăng, Tác Mạt Nhi cam đèn lồng im lặng đứng ở đó, trông còn yêu kiều hon so vói hoa, nàng hướng ta thản nhiên cười, nhẹ giọng nói:
"Huynh tói chậm!"
Ta áy náy nói:
"Vừa rồi còn phải đàm luận vói các tướng lình, cho nên tói chậm một chút."
Tác Mạt Nhi nói:
"Gió đêm rất lạnh, huynh hẹn muội ờ chồ này, không sợ các vị phi tử của huynh trách hay sao?"
Ta mim cười nói:
I rách cái gì' la và nàng tinh đau ý họp, có cái gi phải sợ í Tác Mạt Nhi trả lòi lại một cách mia mai nói:
"Nếu như huynh không sợ, vậy tại sao lại hẹn gặp muội ờ chỗ không người thế này?”
Ta đi về phía trước một bước, nhưng Tác Mạt Nhi lại lui về phía sau một bước, ta thấp giọng nói: "Bời vì trong lòng ta có rất nhiều lòi muôn nói vói nàng.”
Tác Mạt Nhi đỏ mặt, nói:
"Gạt người!"
Ta cam bàn tay mềm mại của nàng, nói:
"Sao ta có thế gạt muội được chứ?"
Một trận gió lạnh thốỉ qua, Tác Mạt Nhi hát hoi. Ta cuông quít còi áo ngoài, khoác lên người của nàng, Tác Mạt Nhi xấu hố cúi đầu, nhưng trên mặt luôn hiện lên tinh ý.
Ta chi về phía vọng lâu phía trước, nói:
"Chúng ta tói đó tránh gió."
Tác Mạt Nhi nhu thuận gật đầu.
Vọng lâu này xây dựng lên đế quản lý dê bò, sau đó do Lục Hải Nguyên nhiều lần thay đốỉ chủ, nên bị bỏ đi, trông nó tàn tạ, nhưng xung quanh toàn là đá cứng, cho nên vẫn có thế ngăn cả gió lạnh.
Ta và Tác Mạt Nhi đô't một đông lừa trại ở trong vọng lâu, dựa vào nhau ngồi tựa lưng vào vách đá.
Tác Mạt Nhi nhẹ giọng nói:
"Muội vốn không muôn tói, nhưng không hiếu sao không thế kim được hai chân của minh.”Ta thu tay, sờ lên bàn chân của Tác Mạt Nhi, tuy rằng cách một lóp y phục, nhưng ta vẫn cảm nhận được sự co dãn và nhiệt độ của nàng. Tác Mạt Nhi vô ý thức rụt về phía sau, ta cúi người xuống hôn lên đôi môi của nàng, người ngọc do dự một chút, cuối cùng cũng mờ rộng vòng tay ôm lấy ta.
Ta hôn lên khuôn mặt của Tác Mạt Nhi, nàng nhắm chặt hai mắt, thân thế mềm mại xụi lơ nằm trong chiếc áo của ta. Bên ta ta vẫn nghe thấy tiếng gió thốỉ ở bên ngoài, nhưng bên trong vọng lâu xuân ý nồng đậm...
Nhìn điếm hồng trên áo, khuôn mặt Tác Mạt Nhi đỏ lên, đột nhiên che mặt khóc lỏn. Ta cuông quít khuyên lon:
"Không cần sợ, con gáTai cũng phải có một lần như thế này."
Tác Mạt Nhi khóc thút thít nói:
'Muội làm thế này, sao còn có thế đôi mặt vói cha minh?"
Ta cười nói:
"Nếu như không cách nào đôi mặt, vậy thì đừng về nữa."
Ta chợt nhớ tói lá thư của Hô't Ho đưa cho ta, ta vẫn còn chưa đọc nó, nhưng khi sờ vào trong ngực thì lại không thấy nó đâu, tim kiếm ờ xung quanh mói phát hiện nó nằm ở bên dưới người của Tác Mạt Nhi, trên đó còn có một điếm hồng.
Tác Mạt Nhi đỏ mặt muôn đoạt lấy, nhưng ta lại xoay người sang một bên, mở ra mật hàm nói:
"Chờ ta xem xong đã!"
Dùng ánh lửa trại, ta thấy bên trong chi có mấy chừ Hán thật to: "Con gái gả cho ngươi, đảm bảo con trai ta bình an trờ về!"
Trên miệng của ta nò một nụ cười.
Tác Mạt Nhi xán lại, khi xem được nội dung, thì khuôn mặt đỏ lại càng đỏ, nhỏ giọng nói:
"Đây... là do cha muội viết...”
Ta gật đầu nói:
"Xem ra cha muội đã nhận thấy mục đích thực sự của Thác Bạt Thuần Chiếu khi phái Hô't Ho tói đây làm tiền trạm, từ phong thư này có thế thấy được, cha muội lo lắng nhất chính là Thác Bạt Thuần Chiếu mượn cơ hội này hạ thủ vói Hô't Ho."
Tác Mạt Nhi đoạt lấy lá thư này, gắt giọng:
"Hay cho một người cha bất công, vì tính mạng của con trai, lại đi bán đứng con gái minh!”
Nàng vung tay ném luôn bức thư vào trong đông lửa Ta cười kéo nàng vào trong lòng:
"Cha nàng tuy rằng bất công, thế nhưng ánh mắt lại vô cùng chuẩn xác, từ lâu đã nhìn thấu tâm sự của con gái ngoan của minh, cho dù có là bán đủng, nhưng biết con gái minh cũng cam tâm tinh nguyện."
Tác Mạt Nhi nhăn cái mùi khả ái lại, nhẹ giọng nói:
"Lần trước từ Đại Khang phản hồi o Khô' Tổ, hoàng hậu đã nhắc việc hôn nhân vói phụ thân muội, cha muội lúc đó lập tức cự tuyệt, muội còn tường rằng người vẫn còn phản đôi.”
Ta thấp giọng nói:
"Bời vậy có thế thấy được quan hệ giừa Thác Bạt Thuần Chiếu và cha muội xấu hon ta tường tượng.”
Tác Mạt Nhi nhăn cái mùi khả ái lại, nhẹ giọng nói:
"Lần trước từ Đại Khang phản hồi o Khô' Tổ, hoàng hậu đã nhắc việc hôn nhân vói phụ thân muội, cha muội lúc đó lập tức cự tuyệt, muội còn tường rằng người vẫn còn phản đôi."
Ta thấp giọng nói:
"Bời vậy có thế thấy được quan hệ giừa Thác Bạt Thuần Chiếu và cha muội xấu hon ta tường tượng." Tác Mạt Nhi khấn trương nắm cánh tay của ta nói:
"Nên làm cái gì bây giờ? Ca ca của muội có thế bị nguy hiếm hay không?"Ta mim cười nói:
"Muội đã là thê tử của ta rồi, ca ca muội chính là đại cừu tử (anh vợ) của, chăng nhè ta lại không đế tói sự an nguy của anh vợ minh hay sao?"
Tác Mạt Nhi thần tinh xấu hổ vô cùng, nhẹ giọng phi nói:
"Huynh còn dám nói bậy, sau này muội không đế ý tói huynh nừa!"
Bảy ngày sau, Thác Bạt Thuần Chiếu suất lình bộ hạ đúng hẹn tói biên giói phía bắc của Lục Hải Nguyên, Hô't Ho đã hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn.
Đế tỏ lòng đôi vói Thác Bạt Thuần Chiếu nhìn trúng, ta tói sớm nửa ngày đóng quân đọi hắn.
Chủng ta đồng thời hạ trại cách biên giói chừng 2 dặm, ờ giừa là một đồng cỏ nhỏ hẹp, đây chính là địa điếm hòa đàm của hai nước.
Ta đứng ở biên giói, nhìn sang doanh trại của Thác Bạt Thuần Chiếu. Sát Cáp Thai phóng ngựa từ đàng xa hướng ta chạy tói, hắn không quản tói mồ hôi trên mặt, lớn tiếng nói:
"Bắc Ho đại hãn đã tói doanh địa.”
Ta mim cười nói:
"Chúng ta đi nghênh tiếp hắn!"
Trong tầm mắt của chủng ta hiện ra bảy kỵ sĩ Bắc Ho đang phóng tói chồ chúng ta, người cầm đầu chính là Bắc Ho Khả Hãn Thác Bạt Thuần Chiếu.
Ta cười to nói:
"Đường Muội! Sát Cáp Thai! Theo ta qua đó!"
Nói xong hai chân ta thúc vào bụng ngựa, dùng tốc độ cao nhất chạy tói chỗ Thác Bạt Thuần Chiếu Dưói chân là đồng cỏ vô biên, trong mắt toàn là một màu xanh.
Thác Bạt Thuần Chiếu và ta mim cười nhìn nhau, sau khi nhìn nhau hồi lâu, ta đưa bàn tay ra, nắm chặt lấy hai bàn tay của hắn, nói:
"Đã lâu ngày không gặp, phong thái của đại hãn vẫn như trước!"
Thác Bạt Thuần Chiếu cười ha ha nói:
"Thái tử điện hạ cũng như vậy!"
Chủng ta nhìn nhau cười to.
"Đêm nay ta ờ doanh trại của minh mò' tiệc tẩy trần cho Đại hãn."
Thác Bạt Thuần Chiếu lắc đầu, ánh mắt chuyến hướng nhìn xuống đồng cỏ dưói chân:
"Thái tử còn nhớ tói lần uống rượu tâm sự bên cạnh Tử Vân Ho hay không?"
Ta đương nhiên là nhớ, lúc đó chủng ta đô't lửa trại, thoải mái tâm sự chuyện thiên hạ.
Thác Bạt Thuần Chiếu nói:
"Đêm nay, sao chủng ta không đô't một đông lửa trại, nướng một con dê béo, đế nhớ lại tinh cảnh khi xưa?"
Ta cười to nói:
"Đề nghị của đại hãn đúng là họp vói lòng ta, khi mặt tròi lặn, ta cung kính mòi đại hãn."
Thác Bạt Thuần Chiếu nói:
"Không gặp không về!"
Sau đó hắn quay đầu ngựa, phóng như bay về phía doanh trại của hắn
Ta nhìn theo thân ảnh đang dần biến mất, trong lòng nghi hoặc vô cùng, Thác Bạt Thuần Chiếu muôn đon độc nói chuyện vói ta đế làm gì? Bãi cỏ dưói chân đôi vói hắn chi là biên giói của Đại Khang và Bắc Ho, nhưng đôi vói ta chính là lãnh thố của thiên hạ.
Ánh lửa chiếu rọi khuôn mặt của ta và Thác Bạt Thuần Chiếu, ánh mắt của chủng ta tuy rằng đều chăm chủ nhìn vào con dê nướng, nhưng mà trong lòng ai nấy đều có suy nghi của riêng minh.
Thác Bạt Thuần Chiếu cười nói:
"Nếu người khác không biết, còn tường hai chủng ta đi trộm con dê này!”
Ta đương nhiên nhận ra ẩn ý của câu nói này, cười nhạt một tiếng, ném túi rượu cho hắn nói: "Đây là đặc sản của Đại Khang Ngọc Dao Xuân. Đại hãn nếm thừ xem sao!”
Thác Bạt Thuần Chiếu mò' túi, ngửa đầu quán một ngụm, khen:
"Rượu ngon, không ngờ rằng rượu của Đại Khang và Bắc Ho đều như nhau!”
Ta mim cười nói:
"Chén dùng để uống Ngọc Dao Xuân tô't nhất là chén thanh đồng, nhưng lại phải là loại chén Phù Thành do Tần quốc chế tạo. "
Thác Bạt Thuần Chiếu thờ dài nói:
"Đáng tiếc, đáng tiếc, ờ đây không tim được chén thanh đồng phủ họp."
Ta cười nói:
"Đại hãn không cần cảm thán, Phù Thành vốn đã thuộc về phạm vi không chế của Đại Khang ta, ngày sau ta sẽ đích thân đưa tói cho đại hãn một chén Thanh đồng."
Thác Bạt Thuần Chiếu cười ha ha nói:
"Thái tử quả nhiên là hào sảng!”
Hắn cắt lấy một cái đùi dê ném cho ta, ta đón, rồi ngửi mùi hương nói:
"Dê nướng thì dê Bắc Ho mói là tốt nhất!”
Thác Bạt Thuần Chiếu tràn đầy cảm xúc nói:
"Ngày xưa khi Lục Hải Nguyên còn thuộc sự quản lý của chủng ta, ờ đây từng chăn nuôi không ít súc vật.
Ta cười nói:
"Vậy thì đã chứng minh, đồng cỏ Đại Khang có thế chăn nuôi được cả dê bò của Bắc Ho lần Đại Khang.”
Thác Bạt Thuần Chiếu cười ha hả, hắn giơ túi rượu lên:
"Uống!"
Ta và hắn ngửa đầu uống một ngụm lỏn, tốc độ uống rượu của Thác Bạt Thuần Chiếu nhanh hon ta rất nhiều, chi một chốc là túi rượu chi còn lại có một nửa.
Ta tự than thò nói:
"Tôc độ uống của Đại hãn đúng là nhanh hon ta rất nhiều.”
Thác Bạt Thuần Chiếu lau rượu ờ hai bên môi:
"Tôc độ chiếm đất của thái tử điện hạ còn nhanh hon ta nhiều!”
Ta ha hả nở nụ cười, Thác Bạt Thuần Chiếu cuôi cùng cũng nói vào chủ đề chính.
Ta mim cười nói:
"Đêm nay chủng ta chi nói chuyện ngày xưa, không bàn luận chuyện quốc sự."
Thác Bạt Thuần Chiếu nói:
"Có một số việc, ngươi vói ta đều không bỏ được, nếu như đế sầu muộn ở trong lòng thì kếu gì cũng ảnh hường tói tâm tinh hôm nay."
Ta gật đầu nói:
"Ngày xưa chủng ta đã ngồi bên lửa trại, nâng cốc nói chuyện vui vẻ, ngươi lúc đó là Bắc Ho thái tử, ta là Bình vương của Đại Khang, vậy mà đảo mắt đã qua mấy năm rồi.."
Thác Bạt Thuần Chiếu cảm thán nói:
"Ngươi bây giờ là Đại Khang thái tử, mà ta cũng đã kế thừa Hãn vị, trò' thành Khả Hãn của Đại Ho Quốc."
Hắn hai mắt nhìn thng ta nói:
'Thái tử điện hạ ờ Đại Khang từ lâu cũng là vương giả một hô vạng ứng, trò' thành đế vương cũng chi là vân đề thòi gian.”Trong lòng ta cười trộm, trên thực tế ta từ lâu đã trờ thành Đại Khang vương giả, Hâm Đức hoàng đế cũng đã sớm chết, chi vì mưu đồ nên ta không dám đưa tin hắn chết mà thôi.
Thác Bạt Thuần Chiếu nói:
"Còn nhớ câu nói lúc trước của ta vói ngươi hay không, đó là câu, sẽ có một ngày hai chủng ta sẽ gặp nhau trên chiến trường?"
Ta lăc đau nói:
"Ta không nhớ rõ...”
Thác Bạt Thuần Chiếu nở nụ cười, lấy trí tuệ của hắn chắc chắn sẽ đoán được đây là do ta cô' ý nói dối?
Hắn thò dài một hoi nói:
"Ta mong muôn giừa hai chủng ta vinh viền không bao giờ xuất hiện ngày đó.”
Đây chính là câu nói lúc trước của ta.
Ta cắn một miếng thịt dê nướng, nhìn lửa trại đang nhảy múa nói:
"Việc này cũng bòi quyết định của hai chủng ta."
Thác Bạt Thuần Chiếu gật đầu:
"Ngày vong quốc của Đông Ho không còn nhiều, thái tử có ý kiến gì vói sự phát triến của đại thế trong thòi gian tói hay không?”
Ta mặc dù nói minh hôm nay không nói tói quốc sự, thế nhưng Thác Bạt Thuần Chiếu vẫn chuyến trọng tâm câu chuyện tói vân đề này.
Ta mặc dù nói minh hôm nay không nói tói quốc sự, thế nhưng Thác Bạt Thuần Chiếu vẫn chuyến trọng tâm câu chuyện tói vân đề này.
Ta mim cười nói:
"Bắc Ho và Đại Khang là hai nước có chung biên giói từ rất lâu rồi, tuy rằng đã bao lần trải qua chiến hỏa, biên giói cũng nhiều lần thay đối, nhưng được cái nó không biến hóa nhiều lắm, chuyện đế tranh luận giừa chủng ta không nhiều."Thác Bạt Thuần Chiếu chăm chủ lắng nghe ta nói, cái mà hắn thực sự quan tâm không phải là biên giói của Bắc Ho vói Đại Khang, mà chính là đất đai của Đông Ho. Cũng như ta, cái ta quan tâm chân chính trong trận chiến tranh này chính là đất đai, điều này hai chủng ta ai cũng biết rõ cả.
Ta uống hết một túi rượu, xoay người cam lấy túi rượu thứ hai, đưa cho Thác Bạt Thuần Chiếu, rồi tự lấy cho minh, nói:
"Đông Ho ờ phía bắc của Tần quốc, hon nửa biên giói quốc gia chung nhau, hiện tại Khang - Tần liên quân đã đoạt lại được mảnh đất là Đông Ho xâm chiếm ngày xưa, Đại Hãn cũng đoạt được phân nửa giang son của Đông Ho."
Con ngươi của Thác Bạt Thuần Chiếu co rút lại, đây mói là vân đề trọng yếu của hắn.
Ta nhạy cảm cảm thấy được sự biến hóa trong tâm trạng của hắn lúc này, nên tự giơ túi rượu lên đế đôi ấm vói hắn, nhưng lại nghe Thác Bạt Thuần Chiếu thấp giọng nói:
"Đông Ho và Bắc Ho từ xưa là một nhà, sau bòi vì nội loạn mà chia cách. Cuộc đòi của ta có mục tiêu lớn nhất là thống nhất hai nước, hôm nay thấy mục tiêu sắp hoàn thành, ta tuyệt đôi không thế vứt bỏ."
Ta mim cười nói:
"Ý của đại hãn là.ế-"
Thác Bạt Thuần Chiếu nói:
"Ta mạo muội phỏng đoán một chút, sờ dì trước kia thái tử đáp ứng xuất binh, cũng không phải là vì liên minh Khang - Tần, mục đích chân chính là Tần quốc."
Ta ha hả nở nụ cười, dụng ý này có lẽ là thiên hạ đều biê't, có giấu cũng chăng có tác dụng gì.
Trong đôi mắt của Thác Bạt Thuần Chiếu ẩn hiện hàn mang:
"Ngươi vì Tần quốc, ta vì Đông Ho, việc ai người đó làm có được không?”
Ta mim cười nói:
Ta không biêt Đại hãn vị nói vói cái gi của Tan quốc í
Thác Bạt Thuần Chiếu nói:
"Chúng ta phân định, lấy mảnh đất giừa Vọng Thành và Mạch thành làm biên giói, đất đai ờ phía nam Tần quốc sê được coi là phía bắc của Đại Khang, chúng ta sau này lấy đó làm biên giói là được
V*. II
Ta ha ha phá lên cười:
"Đại Hãn đã từng nghe một cố sự chưa?"
Thác Bạt Thuần Chiếu không nghi tói ta lại nói tói cô' sự vào lúc này, nên nhịn không được nhíu mầyễ
Trước kia, có hai người hàng xóm, một người trong đó đã đánh mất một con dê, hóa ra là bị Ngạ Lang đến tóm mất, hai người cùng nhau đuôi đuôi kịp Ngạ Lang, giết chết Ngạ Lang.
Từ miệng của nó cứu được con dê nhỏ, người có con dê vì cảm ơn đôi phương đã giúp minh đánh chết Ngạ Lang nên giao cả con sói cho đôi phương, nhưng không ngờ đôỉ phương lại cho rằng con dê cũng là con mồi, bắt người kia phân cho minh một phần..."
Thác Bạt Thuần Chiếu đã nhận ra dụng ý trong câu chuyện này của ta, hắn thâm ý nói:
Thái tử muôn nói, ta chính là người hàng xóm kia ư?"
Ta lạnh lùng ngưng mắt vào đôi mắt của hắn, chậm rãi lắc đầu nói: 'Không! Ta mói là người đó!”
Khóe miệng của Thác Bạt Thuần Chiếu cứng lại một chút, chúng ta cứ nhìn chằm chằm vào nhau, hồi lâu mói nợ một nụ cười cứng ngắc.
Ta binh tình nói:
"Mười hai tòa thành trì của Tần quốc, vinh viền là của Tần quốc, mặc dù Đông Ho xâm chiếm đã lâu, nhưng trên lịch sự lại chăng có gì thay đốỉ cả! Khang - Tần hai nước vì thu lại đất đai đã mất, đã trò giá không biết bao nhiêu là máu thịt. Cho dù ta đáp ứng, nhưng bách tính hai nước Khang - Tần cũng sẽ không đáp ứng!"
Thác Bạt Thuần Chiếu nói:
'Thái tử nói toàn nhừng câu chính nghía, thế nhưng ờ trong mắt của bách tính Tần quốc, Khang quân và Đông Ho có khác gì nhau đâu."
Ta cười lạnh nói:
"Có khác nhau, người Khang người Tần đều là người Hán, 500 năm trước họ là người một nhà, cùng chung dòng máu, cùng có tố tông, còn Đông Ho là ngoại tộc!"
Ánh mắt của Thác Bạt Thuần Chiếu trở nên lãnh khốc cực kỳ, nhừng lòi ta nói Đông Ho này thực chất là nói hắn.
Thác Bạt Thuần Chiếu lạnh lùng nói:
"Lúc trước nếu như ta không đáp ứng xuất binh, hiện giờ Tần quồc có lẽ đã roi vào trong tay của Đông Ho rồiế"Ta đôi chọi gay gắt nói:
"Lúc trước nếu như Đại Hãn không xuất binh, thì hiện giò' đất đai của Đông Ho cũng sẽ không quay về vói Bắc Hồ!"
Thác Bạt Thuần Chiếu bồng nhiên ha ha phá lên cười, hắn cam lấy túi rượu nói:
"Sao tự dưng chủng ta lại như cừu nhân nói chuyện vói nhau vậy, uống rượu đi nào!”
Ta cười nói:
"Đúng vậy, nói tói quốc sự là không vui, không biết tại sao ta lại nói tói vân đề này!"
Chủng ta cùng nhau uống cạn túi rượu.
Thác Bạt Thuần Chiếu nói:
"Xem ra thái tử không trả lại đất đai của Đại Ho quốc cho ta?"
Hắn cố ý dùng tói từ Đại Ho Quốc, từ nay về sau, hắn đã coi Đông Ho là vật trong tay minh.
Ta mim cười nói:
"Con giun xéo mãi cũng phải oằn, theo ta được biết Đông Ho vẫn chưa hoàn toàn tan tác, Hoàn Nhan Liệt Thái vẫn đang co đầu rút cố ờ Hắc Sa thành, hiện giò' chủng ta đàm luận chuyện phân chia đất đai hình như là quá sớm?"
Thác Bạt Thuần Chiếu tràn ngập lòng tin nói:
'Trong vòng nửa năm, ta sẽ thu hồi toàn bộ Đông Ho!"
Ta CÔ ý nói:
"Đại hãn hình như đã vứt bỏ Khang - Tần liên quân?”
Thác Bạt Thuần Chiếu cười nhạt nói:
"Chuyện của Đại Ho Quôc đương nhiên phải do chúng ta tự giải quyết, hiện giò' không nên làm phiền tói thái tử điện hạ."
Ta thầm mắng hắn giảo hoạt, thế nhưng vói ta mà nói, đây cũng là một lý do đế ta bứt ra khỏi chuyện này, mục đích của ta không phải là Đông Ho, mà là các nước phía nam.
Thác Bạt Thuần Chiếu nói:
"Uy Khâu và Đoạn Sa Thành vốn là lãnh thố của Đại Ho quốc, ta mong thái tử có thế trả lại cho ta." Ta mim cười nói:
"Uy Khâu đúng là lãnh thổ của Ho quốc, thế nhưng Đoạn Sa Thành là noi mà bách tính của Đông Ho và người Hán sông chung. Nếu như nói cho chính xác, thì người Hán chiếm đại bộ phận, mà ngược dòng lịch sử lại hon trăm năm trước, Đoạn Sa thành chính là lề vật mà Nguyệt thị quốc đưa cho Đại Chu Quốc. Hiện giò' hai nước tuy rằng đã diệt vọng, nhưng mà thứ cho ta không thế đáp ứng được yêu cầu này!"
Ta kiên trì lưu lại Đoạn Sa Thành, là bòi vì Đoạn Sa Thành có tác dụng trọng yếu trong việc phòng ngự vói phương bắc Đoạn Sa thành họp vói 8 nước phía nam làm một thể, có tính chất liên hoàn trong việc phòng ngự, nếu như đã tặng noi này cho hắn, cũng bằng mở rộng cừa đón người Ho vào ỉ ân quốc.
Thác Bạt Thuần Chiếu cũng không còn kiềm chế được tức giận trong lòng nừa, phẫn nộ nói:
'Thác Bạt Thuần Chiếu ta mặc dù không đọc qua sử sách, nhưng cũng biết Đoạn Sa Thành chính là lãnh thố của Ho quốc, chăng nhè thái tử nói ta ngu muội hay sao?”
Ta kiên trì lưu lại Đoạn Sa Thành, là bòi vì Đoạn Sa Thành có tác dụng trọng yếu trong việc phòng ngự vói phương bắc Đoạn Sa thành họp vói 8 nước phía nam làm một thể, có tính chất liên hoàn trong việc phòng ngự, nếu như đã tặng noi này cho hắn, cũng bằng mở rộng cừa đón người Ho vào ỉ ân quốc.
Thác Bạt Thuần Chiếu cũng không còn kiềm chế được tức giận trong lòng nừa, phẫn nộ nói:
'Thác Bạt Thuần Chiếu ta mặc dù không đọc qua sử sách, nhưng cũng biết Đoạn Sa Thành chính là lãnh thố của Ho quốc, chăng nhè thái tử nói ta ngu muội hay sao?"
Ta ha hả cười to, dùng chủy thủ cắt lấy một miếng thịt dê ném cho Thác Bạt Thuần Chiếu:
"Đại hãn không cần nối giận, chớ quên chủng ta là hảo huynh đệ."
Thác Bạt Thuần Chiếu cười lạnh nói:
"Ngươi đã từng coi ta là hảo huynh đệ ư?"