Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 136: Q.1 - Chương 136: Mê ly




Tiền Tứ Hải nói:

“Nếu như thế cục tiếp tục chuyển biến xấu, sợ rằng mấy người thương nhân như chúng ta sẽ không dễ chịu.”

Ta mỉm cười nói:

“Thực ra thế cục càng bất ổn thương nhân lại có lợi càng nhiều, ở thời khắc mấu chốt phải nắm chắc thời cơ.”

Tiền Tứ Hải cười nói:

“Cho nên ta mới tới nhờ thái tử điện hạ chỉ điểm.”

Chung quy, hắn vẫn không để mất bản tính giảo hoạt của thương nhân.

Ta suy nghĩ một chút nói:

“Tứ Hải huynh, huynh cứ việc yên tâm, chỉ cần ta có thể giúp được, ta nhất định, dùng hết khả năng, huynh cần nhớ kỹ, khi chiến sự xảy ra, các quốc gia sẽ có nhu cầu vô cùng lớn với vật tư, lợi nhuận sẽ như một cái xúc tua lan rộng.”

Ta đem phương châm kinh doanh của Xích Lỗ Ôn ra nói.

Tiền Tứ Hải đã sớm biết đạo lý này, hắn thấp giọng nói:

“Điện hạ, sau này Tứ Hải làm theo sự phân phó của người.”

Ta nhịn không được phá lên cười, Tiền Tứ Hải cũng hắc hắc nở nụ cười.

Ta bảo Ung vương Long Thiên Khải đem tất cả thương nhân tặng lễ mời đến Đế Tiên lâu, mượn tay hắn trả quà lại cho tất cả thương nhân, chuyện này nhanh chóng được truyền bá ra ngoài, ta lại thành công xây dựng thêm một hình ảnh thanh liêm trong lòng bách tính, quà tặng thì có giá, nhưng danh vọng vô giá, ở điểm này ta rõ ràng hơn bất cứ ai khác.

Ta để Sở nhi về Dực vương phủ, để nàng ở chung với cha nàng mấy ngày. Khang đô đã khôi phục sự bình tĩnh như trước kia, bách tính tràn ngập hi vọng với chuyện ta leo lên được ngôi vị thái tử.

Chức Thống Lĩnh Ngự Lâm quân rốt cục cũng đã quyết định xong, tướng quân thủ thành Triệu Khiếu Dương được điều tới Khang Đô, nhận chức thống lĩnh Ngự Lâm quân.

Tuy rằng, ta và Triệu Khiếu Dương không có quan hệ gì mật thiết, thế nhưng hắn lại có quan hệ với Dực vương, phụ thân hắn là Triệu Quốc Duệ chết trẻ trong chiến tranh chinh phạt Tấn quốc, mẹ con hắn được Dực vương chiếu cố.

Triệu Khiếu Dương coi Dực vương như là phụ thân của mình.

Dực Vương mỉm cười hạ một quân cờ, vuốt râu nói:

“Dận Không, con bại rồi!”

Ta nhìn bàn cờ, cười khổ nói:

“Kỳ nghệ của nhạc phụ quá cao, tiểu tế không theo kịp!”

Dực Vương cười ha hả nói:

“Hôm nay tinh thần con không yên, ta thắng cũng chẳng có thanh thế gì!”

Sở Nhi ở môt bên mỉm cười, đưa cho ta và Dực vương mỗi người môt chén trà.

Dực Vương nói:

“Dận Không, con hình như có tâm sự, có chuyện gì thế?”

Ta mỉm cười nói:

“Con lo lắng chuyện ở Tuyên Thành.”

Dực Vương nhíu mày, thấp giọng nói:

“Có phải là con muốn trở về không?”

Ta gật đầu nói:

“Chiến tranh Yến, Hàn như lửa sém lông mày, con phải mau chóng trở về để kết minh ước với Yên quốc.”

Dực Vương nói:

“Mà các con cũng ở Khang đô lâu rồi, đúng là cần phải trở về.”

Trong lời nói của hắn có chút buồn bã.

Sở Nhi nói:

“Nếu như cha nhớ chúng con, có thể tới Tuyên Thành, xem phong cảnh của Lục Hải Nguyên và Âm sơn.”

Dực Vương cười lắc đầu nói:

“Sợ rằng hiện giờ ta không cách nào rời đi được.”

Sở Nhi không hiểu nói:

“Vì sao không thể? Hâm Đức hoàng đế đã trước mặt mọi người nói không muốn cho cha vào triều, sao cha không nhân cơ hội này hưởng thụ sự thanh nhàn, hơn nữa cha đi Tuyên Thành cũng có thể chỉ điểm cho chúng con.”

Dực Vương nói:

“Khiếu Dương sẽ nhanh chóng trở về, dù sao ta cũng phải gặp nó một lần.”

Sở nhi dịu dàng nói:

“Cha đối với Khiếu Dương ca ca luôn luôn quan tâm, làm cho con nhiều lúc phải đố kỵ.”

Dực Vương cười nói:

“Khiếu Dương bốn năm chưa từng về nhà rồi.”

Sở nhi nói:

“Khiếu Dương ca ca cũng thực là quá đáng, khi con và Dận Không thành hôn, huynh ấy cũng không tới chúc mừng.”

Dực Vương nói:

“Việc này không trách nó được, nó trấn thủ biên thùy, không có ý chỉ của bệ hạ, sao nó dám về kinh.”

Hắn chuyển hướng nhìn sang ta nói:

“Dận Không, các con dự tính khi nào rời đi?”

“Con dự định ngày kia đi.”

“Nhanh như vậy?”

Dực Vương nhìn con gái một chút, Sở nhi kéo cánh tay của cha mình, nói:

“Không bằng như vậy, sau khi cha xử lý xong chuyện ở Khang đô thì tới Tuyên Thành, có được không?”

Dực Vương cười nói:

“Nếu con muốn vậy thì sinh hài tử cho cha bế đi thôi?”

Sở nhi khuôn mặt ửng hồng, e thẹn nói:

“Cha lại trêu con.”

Dực Vương vui tươi hớn hở nói:

“Yên tâm, trước khi con sinh ta nhất định sẽ tới Tuyên Thành, ta còn phải bế cháu ngoại của ta nữa!”

Sở nhi mắc cỡ trốn sau lưng Dực vương.

Ta nở nụ cười, thực ra trong lòng ta rất hi vọng Sở nhi sinh cho ta một người con trai, thế nhưng ta chưa bao giờ biểu lộ trước mặt người khác, ta không muốn tạo cho Sở Nhi áp lực gì cả.

Đêm đó Sở Nhi ở lại Dực vương phủ nói chuyện với cha của mình, sau khi ta rời khỏi, ta không về vương phủ ngay, mà mang theo A Đông và Xa Hạo đi tới chỗ Cầu Tử thụ (cây cầu con) ở ngoại thành, thứ nhất là vì trả lễ, thứ hai là cầu cho Mính Nhi được bình an.

Ta im lặng đứng trước cây Cầu Tử, ngửa đầu nhìn lên đỉnh ngọn cây, quả cầu mà ta và Sở nhi cùng ném vẫn đang mắc ở nơi cao nhất, những câu nói của Viên Thiên Trì lai một lần nữa hiện lên trong đầu ta.

Ánh trời chiếu đỏ như múa chiếu khắp nơi, ta thở phào nhẹ nhõm, chuyện của Khang đô cuối cùng cũng xong, ta đã lấy được quyền đối ngoại từ trong tay Hâm Đức hoàng đế, với thân phận hiện tại, ta có thể danh chính ngôn thuận thực hiện kế hoạch của mình.

Sự trầm tư của ta đã bị một tiếng cười cắt đứt, ta quay đầu nhìn lại, thấy một bạch y thiếu nữ đứng đó, gió thổi làm cho ống tay áo của nàng phất phơ, trông thật giống như Lăng Ba tiên tử.

Hô hấp của ta ngừng lại, thiếu nữ kia chính là U U, ta đứng im nhìn nàng, nàng cũng im lặng nhìn ta, trên mặt của ai cũng hiện rõ sự nhớ nhung đối phương.

A Đông và Xa Hạo đi tới bên người ta, ta đưa tay bảo bọn họ dừng lại, chậm rãi đi tới trước mặt U U.

“Cuối cùng, nàng cũng chịu gặp ta!”

Ta mỉm cười nói.

U U có chút ai oán liếc mắt nhìn ta, nhẹ giọng nói:

“Ngươi gặp ta, chẳng nhẽ không sợ ta hãm hại ngươi hay sao?”

Ta thấp giọng nói:

“Nàng sẽ không làm vậy!”

U U nhẹ nhàng cắn cắn môi, thấp giọng nói:

“Ta hận không thể ăn thịt của ngươi.” 

Ta cười nói:

“Chỉ cần nàng thích ta, ta sẵn sàng dâng bất cứ thứ gì.”

Nhìn thấy U U, trong lòng ta lại nồi hứng khiêu khích nàng.

Khuôn mặt U U đỏ ửng, nàng nhìn A Đông và Xa Hạo đang cảnh giác đứng ở cách chúng ta không xa, nhẹ giọng nói:

“Ta muốn nói chuyện một mình với ngươi.”

Ta gật đầu nói:

“Vậy ta bảo bọn họ rời đi là được.”

U U nói:

“Thôi, cho họ theo cũng được, phía trước có Hương Tuyết Lư, ta có chút đói bụng, ta mời ngươi đi ăn cơm.”

Ta cười nói:

“Ở ấn tượng của ta, nàng hình như chưa từng mời ta lần nào.”

U U thản nhiên cười nói:

“Ta mời khách, ngươi trả tiền.”

Một chiếc nồi đất được bắc lên, mùi thơm của con gà tản mát ra xung quanh, bên cạnh nó còn có hai vò rượu, một đĩa đậu phộng, hơn nữa lại có mỹ nhân làm bạn, tâm tình ta thoải mái tới cực điểm.

U U vươn bàn tay mềm mại, rót cho ta một chén rượu.

Ta mỉm cười nói:

“Thế nào? Lần này có phải ở lại với ta hay không?”

U U nhẹ giọng phì nói:

“Long Dận Không a Long Dận Không, chẳng biết khi nào ngươi mới bỏ được cái tính háo sắc đây?”

Ta cười nói:

“Chẳng phải nàng thích ta ở điểm này ư?”

U U cầm chén rượu đưa cho ta, nhẹ giọng nói:

“Con gái của ngươi mất tích lâu như vậy, lẽ nào ngươi không lo lắng chút nào ư?”

Nhắc tới Mính Nhi, trái tim ta nguội đi phân nửa, thở dài nói:

“Ta đã làm hết các biện pháp, nhưng không thể tìm được nó...”

Ta nhìn U U nói:

“Lúc trước, người lừa dối ta có phải là Thải Tuyết không?”

U U không trả lời vấn đề của ta, ôn nhu hỏi:

“Có phải ngươi nghe được tin tức gì không?”

Ta trả lời một cách thành thực:

“Ta gặp một người tên là Viên Thiên Trì, hắn tiết lộ tin tức của Mính Nhi bảo ta cứ việc yên tâm, Mính Nhi sẽ không có chuyện gì nguy hiểm, còn nói là không bao lâu nữa gia đình chúng ta sẽ đoàn tụ.”

U U gặt đầu nói:

“Lần này ta tới là vì chuyện của con gái ngươi.”

Ta để chén rượu xuống nói:

“Nàng có tin tức của Mính Nhi?”

U U nói:

“Ta mặc dù không gặp con gái ngươi, thế nhưng ta tin tưởng, nó đang ở trong tay của sư phụ ta.”

Ta đã từng hoài nghi người cướp Mính Nhi là Lãnh Cô Huyên, hiện giờ U U nói như vậy, đã chứng minh hoài nghi này là thực, nhưng Thải Tuyết có quan hệ gì với Lãnh Cô Huyên? Thải Tuyết vì sao lại bắt cả Khúc Nặc mang theo?

U U nói:

“Sư phụ bảo ta báo cho ngươi biết một việc, nếu như ngươi muốn con gái mình trở về, thì mau chóng chiếm lấy Ngọc Môn quan, Sùng Phủ, Thiết Xích, ba tòa thành trì của Yên quốc!”

Ta ngơ ngác, lập tức hiểu ý đồ chân chính của Lãnh Cô Huyên, thấp giọng nói:

“Có phải là bảo tàng Mâu thị ở trong đó không?”

U U cũng không giấu diếm, gật đầu nói:

“Dựa theo hai tờ tàng bảo đồ, thêm với chuyện không có gì ngoài ý muốn, thì bảo tàng Mâu thị ở đó.”

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“Tờ tàng bảo đồ ta giao cho Lãnh Cô Huyên có nhiều chỗ sai, chưa chắc nàng ta có thể tìm được bảo tàng, nhưng mà lúc này ta đang chuẩn bị dụng binh với Yên quốc, có đáp ứng Lãnh Cô Huyên cũng không sao.”

U U nói:

“Sư phụ bảo ngươi nửa năm phải chiếm được ba tòa thành trì này, nếu không cứ đợi nhặt xác con gái ngươi đi.”

Ta cười lạnh nói:

“Nàng ta tuy rằng võ công cao cường, thế nhưng ở phương diện chính trị lại không bằng cả một đứa trẻ con, chiếm ba tòa thành có phải đánh bại ba người đâu, nói thì dễ, nhưng bảo nàng ta tới mà làm xem!”

U U nói:

“Tính khí của sư phụ ta ngươi cũng biết, trước giờ sư phụ nói được làm được, nếu như ngươi không làm theo lời của người, chắc chắn con gái ngươi sẽ bị giết.”

Trong lòng ta phẫn nộ, vỗ mạnh xuống bàn một cái, rượu bắn tung tóe.

Xa Hạo và A Đông đứng bên ngoài nghe thấy động tĩnh muốn xông vào, nhưng lại bị ta ngăn lại, ta cố gắng bình tĩnh, hướng U U nói:

“Ta không nói nàng, Lãnh Cô Huyên thực sự là khinh người quá đáng.”

U U nhẹ giọng nói:

“Chuyện này ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, đừng chọc giận sư phụ ta, sư phụ ta tuy rằng không đối phó được với ngươi, nhưng mà ngươi không có khả năng bảo đảm an toàn cho cả những người thân bên cạnh...”

Ta yên lặng gật đầu, trong lòng ta thầm tính, nếu như có cơ hội, ta tuyệt đối không bỏ qua cho tính mạng của Lãnh Cô Huyên.

Ta và U U chạm chén uống cạn, thấp giọng nói:

“Thải Tuyết có phải là người trong Ma môn không, Viên Thiên Trì có quan hệ như thế nào với nàng ta?”

U U do dự một chút, nhưng cũng nói:

“Tên Thải Tuyết mà ngươi nói ta chưa từng nghe thấy, nhưng mà không có sự trợ giúp của nàng ta, sư phụ ta cũng không cách nào vô thanh vô tức bắt con gái của ngươi.”

Trong lòng ta rất đau đớn, U U nói những câu này đã cho ta biết, Thải Tuyết quả nhiên phản bội ta, là nàng trợ giúp Lãnh Cô Huyên bắt con gái của ta.

U U có chút đồng tình nhìn ta, nhẹ giọng nói;

“Viên Thiên Trì và Thải Tuyết quan hệ không bình thường, nhưng mà hắn không phải là người trong Ma môn, hắn đã tới gặp sư phụ ta vài lần, người này võ công tương đối cao siêu, sư phụ ta đối với hắn cũng có ba phần tôn trọng.”

Trong lòng ta có một ý nghĩ, không biết trên người của Thải Tuyết có bí mật gì, vì sao nàng giấu ta tới bây giờ.

Thế nhưng ta nghĩ lại những tháng ngày đồng cam cộng khổ, ta không thể tin được, thiếu nữ thiện lương không tiếc tính mạng bảo hộ ta lại là người phản bội ta.

Từ biểu hiện của Viên Thiên Trì cho thấy, hắn cũng không muốn làm hại ta, hắn với Thải Tuyết có quan hệ như thế nào cơ chứ?

Ta lập lại một lần nữa:

“Lúc trước nàng nói với ta, người ta tín nhiệm nhất là người phản bội ta, có phải người đó là Thải Tuyết hay không?”

U U đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi lâu mới nói:

“Ta không muốn lừa dối ngươi, khi ta nói câu nói kia, ta còn chưa biết Thải Tuyết và Ma môn có quan hệ.”

Trong lòng ta chấn động, người mà U U nói là ai, ta đã biết, nếu như người lúc trước lừa dối ta không phải là Thải Tuyết, vậy chỉ còn lại có Khinh Nhan. Thiếu nữ xinh đẹp hợp thể song tu với tạ lại là người lừa dối ta, nàng lừa ta có mục đích gì?

Chẳng lẽ nàng muốn lừa dối ta lấy vô Gian Huyền Công ư? Ta đưa mắt nhìn U U, ta cũng không biết U U có lừa dối ta hay không, ta có thể tin tưởng lời nàng nói được mấy phần?

U U nói:

“Ta biết ngươi sẽ không tin tưởng lời ta nói, chuyện gì đã xảy ra, ta không muốn nói nữa, sẽ có một ngày ngươi sẽ hiểu rõ, ai lừa gạt ngươi, ai thật tâm với ngươi.”

Ta đưa tay ra, cầm bàn tay của nàng, nàng chỉ giãy tượng trưng một chút, sau đó để mặc ta cầm, ta thâm tình nói:

“Lãnh Cô Huyên không đáng cho nàng trả công nhiều như vậy, rời khỏi nàng ta có được không?”

Ánh mắt U U dần chuyển sang lạnh lùng, nàng rút tay ra, nhẹ giọng nói:

“Là sư phụ nuôi ta lớn, ta tuyệt đối sẽ không phản bội sư môn.”

Ta lớn tiếng nói:

“Nàng biết rõ nàng ta là một ma đầu không chuyện ác nào không làm, vì sao còn trợ trụ vi ngược?”

U U chậm rãi lắc đầu nói:

“Có rất nhiều chuyện không bao giờ giải thích rõ được, ta cũng biết rõ là mình không nên yêu một người, nhưng mà ta vẫn yêu thương hắn...”

Đôi mắt nàng đã có hai dòng lệ, có lẽ nàng đang rất mâu thuẫn và đau khổ...

Ta gắp một miếng thịt gà đặt vào trong bát của U U.

Đôi mắt của U U đỏ lên, nhẹ giọng nói:

“Ngươi vẫn đối với ta vẫn giống như lần đầu.”

Ta cầm chén rượu, nói:

“Nàng có phát hiện hay không, những lần nàng tới tìm ta, toàn bộ đều là vì mệnh lệnh của sư phụ.”

U U tươi cười, hai hàng lông mày của nàng rủ xuống, hai giọt nước mắt trong suốt theo khuôn mặt rơi xuống, lúc này ta không còn hoài nghi chút nào về sự chân thành của nàng với ta, có một số việc không cách nào che giấu được.

Một lần nữa, ta cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, thấp giọng nói:

“Đáp ứng ta một việc, quên sư phụ nàng đi, quên tất cả, đêm nay trong lòng chúng ta chỉ có sự tồn tại của nhau.”

Thân hình U U run lên, nàng lại rơi nước mắt nhìn ta, trong lòng ta U U không còn là một yêu nữ tính khí thất thường như trước nữa, mà là một người ta yêu, nàng biết thống khổ, chỉ là giấu kín hơn nhiều so với người khác mà thôi.

Cho tới giờ ta vẫn chưa trưởng thành, nhiều lúc ta hay xử sự theo cảm tính, thậm chí còn kích động, có thể đó chính là chỗ hấp dẫn của ta. Có một ngày nào đó, trong lòng ta không còn tình cảm, không còn kích động, vậy thì sinh mạng của ta cũng là lúc tận cùng.

Cho nên, ta bảo Xa Hạo và A Đông trở về, nắm tay U U đi vào trong rừng trúc bên cạnh Hương Tuyết Lư, gió đông mang theo hơi lạnh, nhưng chúng ta lại cảm thấy sự ấm áp, trong lòng chúng ta đang bị ngàn vạn sợ tơ tình quấn chặt.

Ánh trăng xuyên thấu qua lá trúc, chiếu lên trên người của chúng ta, tạo thành những vệt sáng loang lổ, lá trúc xào xạc, như một điệu nhạc tự nhiên mê người.

Hai con chim ở trong rừng trúc bị chúng ta làm giật mình, vỗ cánh bay đi.

U U si ngốc nhìn đôi chim này, hồi lâu mới nói:

“Có những lúc ta rất ao ước được như những con chim, chúng nó sống tự do tự tại hơn ta nhiều lắm.”

Ta mỉm cười nói:

“Lần đầu tiên ta gặp nàng, nàng cũng giống như một con chim, bay tới bay lui.”

U U thản nhiên cười nói:

“Vậy ta lại bay cho ngươi xem!”

Mũi chân nàng điểm nhẹ, thân hình lăng không bay lên, tay áo pháp phơ theo gió, giống như một Lăng Ba tiên tử đậu trên cành trúc. Gió đêm thoảng đưa, quần áo nàng tung bay, ôm chặt lấy thân hình mềm mại xinh đẹp kia.

Ta không biết khinh công, cho nên chỉ có cách đứng nhìn nàng mà thôi.

U U ném tới một dải lụa, ta buộc nó vào bên hông, nhẹ giọng nói:

“Ta sẽ mang theo ngươi bay!”

U U kéo một cái, thân hình của ta lập tức bay lên, biển trúc đã ở dưới chân của ta, ta thất thanh kêu to, với tốc độ bay thế này có khi đụng vào người nàng cũng nên, cánh tay ngọc của U U nhẹ nhàng vòng qua hông ta, giúp ta dừng lại.

Chúng ta cùng nhau ngồi trên một cây Lục Trúc, thân hình theo gió không ngừng đung đưa.

Ngồi ở nơi cao này mới biết trăng sáng tới cỡ nào, ta khoác vai U U, nàng tựa đầu vào vai ta, ánh trăng như bạc quấn lấy hai người.

“Nếu như có thể vĩnh viễn thế này thì tốt biết bao...”

U U nói mê man nói.

“Chỉ cần nàng muốn, chúng ta có thể tiếp tục như vậy...”

U U chậm rãi mở mắt, chẳng che giấu sự thâm tình của nàng đối với ta:

“Trên đời này không có chuyện gì vĩnh viễn, chỉ cần ngươi nhớ tới buổi tối nay, nhớ tới khoảng thời gian bên ta, như vậy là được rồi.”

Ta yên lặng gật đầu, mỗi người đều có một bí mật cho riêng mình, U U sẽ không bỏ được Lãnh Cô Huyên, nên ta cũng sẽ không gây áp lực cho nàng, ta tin tưởng một ngày nào đó nàng sẽ phá tan tất cả ràng buộc, chui vào vòng tay của ta...

Sáng sớm hôm sau ta tới hoàng cung từ biệt Hâm Đức hoàng đế, lúc này hắn đang ở Dưỡng Tâm điện luyện tập theo phương pháp vận khí mà Viên Thiên Trì truyền thụ cho.

Thấy ta đi vào, hắn tươi cười nói:

“Dận Không, ngươi tới thật đúng lúc, Viên tiên sinh có dạy cho ta một phương pháp luyện khí tu hành, ta luyện tập theo phương pháp này cảm thấy tinh thần, thể lực của mình đều mạnh hơn so với ngày xưa.”

Ta cười nói:

“Viên tiên sinh chính là kỳ nhân đương đại, phụ hoàng luyện tập theo phương pháp mà tiên sinh truyền thụ chắc chắn sẽ có lợi.”

Hâm Đức hoàng đế bảo ta ngồi xuống, lúc này mới nói:

“Mới sớm như vậy ngươi đã tới gặp ta, có chuyện gì vậy?”

Ta cung kính nói:

“Phụ hoàng, hài nhi rời khỏi Tuyên Thành đã một thời gian, hiện giờ cần phải trở về.”

Hâm Đức hoàng đế nhíu mày nói:

“Ta đã sớm biết ngươi sẽ rời đi.”

Hắn đứng dậy, nhìn ta ta nói:

“Dựa theo quy củ của Đại Khang, thái tử cần ở lại Khang đô phụ tá triều chính, hiện giờ ngươi không cần phải quản lý lãnh địa của mình nữa.”

Đại Khang đúng là có quy củ như vậy, ta cũng sớm biết, nhưng mà ta sẽ không ở lại Khang đô, ta mỉm cười nói:

“Trách nhiệm của hài nhi đúng là phải phụ tá triều chính, nhưng mà căn cứ theo tình hình trước mắt, hài nhi vẫn phải tới bắc cương, chỉ có quản lý vùng đất cằn cỗi này tốt, thì mới nhanh chóng khôi phục Đại Khang như ngày xưa.”

Hâm Đức hoàng đế cười lạnh nói:

“Nếu như ngươi đã không muốn ở lại, thì chắc chắn đã có lý do chu đáo.”

Ta cười nói:

“Thực ra bên người phụ hoàng không thiếu người tài phụ tá, Tả tướng quốc là cao thủ cả về nội lẫn ngoại, Dực Vương là một đại danh tướng dùng binh, hài nhi ở lại Khang đô chỉ là dư thừa, hơn nữa...”

Ta thâm ý nói:

“Trong lòng phụ hoàng chắc cũng không muốn con ở lại nơi này?”

Hâm Đức hoàng đế bỗng nhiên phá lên cười, hắn lắc đầu, nói:

“Ngươi nói không sai, ta đúng là không muốn giữ ngươi ở lại, ngươi có hoài bão và lý tưởng của mình, người làm phụ thân như ta sao có thể cản ngươi được?”

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“Trong lòng ngươi biết rõ ta rời khỏi Khang đô lần này chắc chắn sẽ định cư lâu dài, do không có biện pháp nên chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi.”

Ta cố ý nói:

“Phụ hoàng có cách nhìn như thế nào với Tả tướng quốc?”

Hâm Đức hoàng đế thờ ơ nói:

“Rất tốt, ngươi có ý kiến gì không?”

Ta lắc đầu nói:

“Hài nhi không có ý kiến gì với Tả tướng quốc, nhưng mà phụ hoàng cho hắn có quyền lực quá lớn ở Khang đô, đó cũng không phải là chuyện tốt gì.”

Hâm Đức hoàng đế gật đầu nói:

“Ta biết ngươi lo lắng, cho nên đã bãi miễn chức Thống lĩnh Ngự Lâm quân của Tà Đông Tường. Ta hiểu Tả tướng quốc hơn bất cứ ai, hắn theo ta nhiều năm, vẫn luôn trung thành và tận tâm với Đại Khang, không có lòng phản nghịch, ngươi quá lo lắng rồi.”

Nếu hắn đã tin tưởng Tả Trục Lưu như vậy, ta cũng không nói gì thêm.

Hâm Đức hoàng đế nói:

“Dận Không, chuyện tân cung, ngươi đừng có quên.”

“Phụ hoàng yên tâm, hài nhi lập tức chuẩn bị chuyện này.”

Hâm Đức hoàng đế hài lòng gật đầu, hắn nghĩ tới một việc, bèn nói:

“Được rồi, ta muốn phong cho Viên tiên sinh chức quốc sư, ngươi nghĩ thế nào?”

Viên Thiên Trì mặc dù là do tay ta đưa vào cung, thế nhưng ta cũng không ngờ mới chỉ trong mấy ngày, hắn đã được Hâm Đức hoàng đế tín nhiệm như vậy, xem ra tâm cơ của hắn thâm bất khả trắc hơn bề ngoài rất nhiều.

Người này đối với ta là địch hay là bạn còn chưa biết, sau này cần phải cẩn thận đề phòng, có cơ hội gặp Thải Tuyết nhất định phải hỏi rõ thân thế hắn hơn.

Ta mỉm cười nói:

“Tốt nhất là phụ hoàng nên hỏi ý kiến của Viên tiên sinh trước, tiên sinh dù sao cũng là thế ngoại cao nhân, chưa chắc đã thích công danh nơi trần thế.”

Hâm Đức hoàng đế gật đầu nói:

“Ngươi nói không sai, để ta hỏi hắn.”

Lúc này có một tiểu thái giám đi đến, cung kính nói:

“Bệ hạ, có mấy vị nương nương ở hậu cung lại bị bệnh, hôm qua người có nói là buổi trưa sẽ tới thăm, người có định đi ngay bây giờ không?”

Hâm Đức hoàng đế bình tĩnh khoát tay áo nói:

“Loại chuyện nhỏ này, còn định làm phiền tới ta ư?”

Hắn bỗng nhiên nhìn ta một cái:

“Dận Không, ngươi mang giúp cháo Tổ yến tới cho các nàng, ta còn phải theo Viên tiên sinh giảng đạo pháp.”

Trong lòng ta ngẩn ra, ta là thái tử, người bị bệnh là hoàng phi, mặc dù bối phận cách biệt, nhưng mà chuyện vào hậu cung đâu phải là chuyện của ta, chẳng nhẽ chuyện của Trân phi đã bị Hâm Đức hoàng đế biết? Hắn nói câu này có ý gì, hay là đã hồ đồ?

Hâm Đức hoàng đế thấy ta không lên tiếng trả lời, tiếp tục nói:

“Thế nào? Chuyện nhỏ này ngươi cũng không muốn làm thay trẫm ư? Mấy vị nương nương tuy rằng không phải mẫu thân thân sinh ra ngươi, thế nhưng các nàng dù sao cũng là mẫu phi của ngươi, ngươi thể hiện chữ hiếu cũng được mà.”

Ta cuống quít nói:

“Hài nhi sẽ đi làm!”

Ra khỏi Dưỡng Tâm điện, ta thấy Ngọc Tỏa và mấy cung nữ khác đang đứng chờ, biểu hiện trước mặt mọi người rất khá, chưa bao giờ dám bắt chuyện với ta, lại càng không dám nhắc tới việc Trân phi.

Xem ra Trân Phi cũng là người bị bệnh trong đám phi tần.

Ta đi tới trước mặt Ngọc Tỏa nói:

“Ngọc Tỏa, dẫn ta tới Phổ Duyên cung, phụ hoàng bảo ta mang Tổ yến tới cho Trân phi nương nương.”

Đã có mệnh lệnh của Hâm Đức hoàng đế, khí thế của ta đương nhiên hào hùng hơn rất nhiều.

Ngọc Tỏa mừng rỡ, nhưng thấy đôi mắt lạnh lùng của ta thì sợ hãi lập tức cúi đầu xuống, thấp giọng nói:

“Nô tỳ dẫn đường cho thái tử.”

Khi tới hành lang của Ngự Hoa viên, thấy bốn phía vắng lặng, ta mới hỏi:

“Trân Phi nương nương bị bệnh có nặng không?”

Ngọc Tỏa mi mắt đỏ hồng, nước mắt chảy ròng ròng, nức nở nói:

“Bệnh tình của nương nương càng lúc càng nghiêm trọng, ngay cả xuống giường đi lại cũng không được.”

Trong lòng ta âm thầm đau đớn, Trân phi bệnh nặng như vậy tất có nguyên nhân là vì ta, ta ở Khang đô lâu như vậy cũng không tới thăm nàng, không an ủi nàng được một lời.

Ngọc Tỏa nói:

“Bệ hạ đã ba năm không vào hậu cung, ngoại trừ tu đạo, thì người không... quan tâm tới chuyện gì khác.”

Đi tới Phổ Duyên cung, Chu Độ Hàn vẫn đang ở đây chẩn bệnh cho Trân phi, thấy ta đi tới, hắn vội bước lên hành lễ, ta mỉm cười nói:

“Phụ hoàng chính vụ bận rộn, bảo ta tới thăm hỏi Trân phi nương nương một chút.”

Chu Độ Hàn nói:

“Nương nương vừa mới uống thuốc, hiện đang ở trong phòng nghỉ ngơi.”

“Chu thái y, Trân Phi nương nương bị bệnh gì?”

Chu Độ Hàn thở dài nói:

“Thực không dám dấu diếm, bệnh của Trân Phi nương nương là tâm bệnh.”

Trong lòng ta thấp thỏm, chẳng nhẽ chuyện của ta và Trân phi bị hắn biết?

Chu Độ Hàn nói:

“Chẳng những là Trân Phi nương nương, mà hiện tại không ít phi tần ở hậu cung cũng bị bệnh này, có điều bệnh nặng hay nhẹ khác nhau mà thôi.”

Ta có chút kỳ quái nói:

“Sao lại như vậy?”

Chu Độ Hàn nói:

“Nguyện vọng lớn nhất của mỗi vị hoàng phi nương nương đều là được bệ hạ ân sủng, điều này trở thành mục tiêu lớn nhất của các nàng, hiện giờ bệ hạ chuyên tâm tu đạo, đương nhiên là không tới cửa cung của các vị nương nương, tâm bệnh tự sinh trong lòng.”

Ta nhịn không được nở nụ cười, ta hiểu rồi, bệnh của Trân phi là do ta chứ đâu có quan hệ gì với Hâm Đức hoàng đế.

Chu Độ Hàn mặc dù nói chuyện khéo léo, nhưng ta cũng hiểu mấu chốt của vấn đề.

Hâm Đức hoàng đế tuổi tác đã cao, đối với chuyện nam nữ không còn hứng thú, sự chú ý của hắn đã chuyển sang mặt tu đạo trường sinh.

Chu Độ Hàn quả nhiên bận rộn, hắn mới chẩn bệnh cho Trân phi xong, lại tới chẩn bệnh cho các vị hoàng phi khác.

Trân Phi nằm ở trên giường, mấy ngày không gặp nàng lại tiều tụy đi nhiều, ta mang tổ yến của Hâm Đức hoàng đế đặt ở đầu giường, cung kính nói:

“Trân Phi nương nương, phụ hoàng bảo nhi thần mang cháo tổ yến tới đây, người hãy bồi bổ thân thể, sớm ngày khang phục.”

Chắc chắn là Ngọc Tỏa đã nói cho Trân phi biết ta tới, nàng ngoảnh mặt lại, yếu ớt nói:

“Mong thái tử điện hạ thay ta cám ơn bệ hạ.”

Nàng nói tới đây thì lại ho khan, phải thở dốc một lúc mới lấy lại được hơi, nói:

“Thái tử điện hạ muốn đi ư?”

Ta gật đầu, hiện giờ Ngọc Tỏa đang canh giữ ở cửa cung, bởi vì có ta ở đây nên không dám đóng cửa, chỉ còn cách đứng ngoài canh chừng.

Ta lấy hết dũng khí, đi tới trước giường, ôm Trân phi vào lòng, thân hình Trân phi run lên, cái môi anh đào chủ động đưa tới miệng của ta, cái lưỡi thơm tho luồn vào.

Chúng ta triền miên trong nụ hôn rất lâu, nàng rơi lệ, tựa vào lòng ta, nhẹ giọng nói:

“Chàng thực độc ác... lâu như vậy vì sao không tới thăm ta...”

Ta không nói gì, bàn tay luồn vào trong áo nàng, vuốt ve thân hình của nàng. Trân Phi chán nản nói:

“Thiếp biết chàng khó xử... Thế nhưng, thiếp không sao khống chế được mình...”

Ta kề sát vào tai nàng, nhẹ giọng nói:

“Nàng yên tâm, sẽ có ngày chúng ta ở chung một chỗ với nhau.”

Trân Phi buồn bã nở nụ cười, sau đó ôm chặt lấy ta, nói:

“Tuy rằng thiếp biết chàng đang gạt thiếp, nhưng thiếp vẫn rất vui...”

Bàn tay nhỏ nhắn của nàng luồn vào trong áo, vuốt ve thân hình cường tráng của ta, nếu như đây không phải là hậu cung, ta nhất định triền miên với nàng một phen.

“Chàng đã trưởng thành...”

Trong đôi mắt đẹp của Trân phi chứa đầy nước mắt.

Ta thâm tình nói:

“Ở trước mặt nàng, ta vĩnh viễn là Long Dận Không của ngày xưa.”

Ta vuốt ve khuôn mặt nàng, hôn lên đôi môi anh đào tái nhợt vì bệnh:

“Đáp ứng ta, sống cho thật tốt, ta nhất định sẽ để nàng sống bên cạnh ta.”

Trân Phi khóc nức nở, nhưng phải tự kiềm chế không để thanh âm vang lên, nàng chỉ có thể liều mạng gật đầu, ta một lần nữa hôn nàng, hôn những giọt nước mắt của nàng, an ủi vết thương lòng đang bị tổn thương ngày một lớn của nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.