Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 172: Q.1 - Chương 172: Nóng như lửa




Nhạc Cánh Trì đã mất đi trấn tĩnh, thấp giọng nói:

“Nếu ai dám tới gần kho lương, giết chết không cần luận tội!”

Lời tuy nói như vậy, nhưng những bách tính kia một khi châm dầu lửa, chỉ dựa vào tên ở trong tay các binh lính rất khó khiến cho họ lui lại.

Ta cũng nhìn ra Nhạc Cánh Trì không có năng lực khống chế cục diện trước mắt, chậm rãi đi lên chỗ cao, quát lớn:

“Các vị hương thân! Xin nghe ta một lời!”

Ta vận nội lực, thanh âm vang xa truyền ra ngoài, rõ ràng quanh quẩn khắp bầu trời đêm.

Tất cả những nạn dân đều ngước mắt lên nhìn ta, có người quát lên:

“Ngươi là người phương nào?”

Ta mỉm cười nói:

“Ta là thái tử đại Khang Long Dận Không!”

Trong đoàn người phát ra một loạt tiếng kinh ngạc, trong đó có một số người đã nghe nói ta đi tới Tần quốc, càng nhiều người cùng không tin ta sẽ tới đây, có người kêu lên:

“Ngươi là thái tử đại Khang, cần gì phải quản đến việc của Đại Tần?”

Nhạc Cánh Trì đang muốn tức giận, ta vung thân ngăn hắn lại:

“Ta mặc dù là thái tử đại Khang, nhưng chuyện này có liên quan tới ta, mọi người đều biết, Khang Tần hai nước chính là minh hữu, một nửa lương thực trong kho lương Loan Dương đều là Tần quốc mượn từ đại Khang ta, hiện tại các ngươi muốn tranh đoạt những lương thực này không chỉ tổn hại lợi ích của Tần quốc, đồng thời đã tổn hại lợi ích của đại Khang ta.”

Một trung niên nhân mặc thanh sam kêu la:

“Chúng ta mặc kệ ngươi là ai, nói chung đêm nay chúng ta nhất định phải nhận được lương thực, bằng không thì chúng ta chưa đợi được đến lúc mở kho phát lương, chắc đã bị chết đói cả rồi!”

Ta lớn tiếng nói:

“Kho lương Loan Dương chính là kho lương quốc gia của Tần quốc, có biết vì sao triều đình thiết lập kho lương quốc gia nơi này không? Là bởi vì vì suy nghĩ đến bản địa dân phong thuần phác, trong lòng bách tính lấy quốc gia làm trọng, biết đại thể, lo đại cục, hiện tại Tần quốc xảy ra nạn hạn hán, chịu đói không chỉ có mọi người, còn có bách tính của địa phương khác.”

Ta ngưng mắt nhìn trung niên nhân dẫn đầu kia, nói:

“Ngươi có người thân ở tại các nơi khác không?”

Trung niên nhân thấp giọng nói:

“Ca ca cùng đệ đệ của ta cùng đang ở Dĩnh Xuyên!”

Ta gật đầu, lớn tiếng nói:

“Ngày mai lương thực của kho lương số bảy, số tám của Bắc Môn này sẽ được vận chuyển về những vùng như Dĩnh Xuyên phía tây bắc Tần quốc, nếu ngươi đoạt ở đây, hoặc là đốt kho lương, ca ca cùng huynh đệ của ngươi sẽ không được cứu viện, một mình ngươi no nhưng huynh đệ của ngươi sẽ phải đối mặt với cảnh bị chết đói, ngươi có phải là quá ích kỷ rồi không?”

Kỳ thực ta hoàn toàn không biết nơi này có kho lương số bảy số tám không, chẳng qua chỉ bịa ra thôi, cùng may không ai truy đến cùng chuyện này, cùng hết sức chăm chú nghe ta.

Trung niên nhân xấu hổ cúi đầu xuống.

Ta thở dài nói:

“Ta biết mỗi người các ngươi cùng không dễ dàng, thủ kho lương lớn nhất của Tần quốc nhưng phải bị đói, nhưng các ngươi cùng phải nghĩ đến, người Tần quốc bị đói không chỉ có các ngươi, còn có bách tính của địa phương khác, lương thực chỉ có nhiêu đó nhưng dân đói ngàn vạn, mặc dù ta không phải là vua của quốc gia các ngươi, nhưng ta có thể lĩnh hội được sự khó xử của triều đình các ngươi, các ngươi thấy chính là chung quanh mình mà triều đình các ngươi lại phải chú ý toàn bộ đại cục của Tần quốc, đầu tiên họ muốn phân phát lương thực cho những người cần nhất.”

Ta xoay người nói với Nhạc Cánh Trì:

“Nhạc tướng quân, phân phối lương thực cho dân ở đây phải chăng đã có phương án rồi không?”

Nhạc Cánh Trì gật đầu, lập tức lại hạ giọng nói:

“Loan Dương cũng không phải là vùng thiên tai, trong phân phối cũng không có tính đến nơi đây.”

Ta hướng hắn nháy mắt ra hiệu một cái, lập tức hướng về đoàn người nói:

“Lương thực của Loan Dương đã được bố trí xong, nhưng thời gian vẫn chưa có đến, Nhạc tướng quân chỉ có thể phát trước một bộ phận cho phụ nữ và trẻ em, những người khác cần phải tiếp tục chờ đợi.”

Ta lại nói:

“Ta lập tức sẽ để đại Khang tận khả năng vận chuyển càng nhiều lương thực qua đây, trợ giúp Tần quốc vượt qua cửa ải khó khăn này.”

“Chúng ta dựa vào cái gì tin ngươi?”

Trong đám có người kêu gào.

Ánh mắt ta tràn ngập uy nghiêm đảo qua đoàn người, từng câu từng chữ nói:

“Bằng ba chữ Long Dận Không! Bằng quan hệ đồng minh thân như huynh đệ giữa đại Khang và Đại Tần!”

Đoàn người nhất thời trầm mặc, rất nhiều người ở chỗ Bắc Môn lui trở về.

Nhạc Cánh Trì lập tức đã hiểu ý của ta, lớn tiếng nói:

“Mọi người nghe rõ rồi chứ, đêm nay ta sẽ phát xuống một phần lương thực, mọi người đừng tiếp tục làm loạn nữa, mau giải tán đi!”

Lúc này trong đám người thình lình lao ra một người, cây đuốc cầm trong tay đột nhiên ném vào trong tường vây, trong miệng quát lên:

“Đừng nghe hắn nói láo mê hoặc dân chúng, chúng ta chờ đợi nữa thì sẽ bị chết đói!”

Ánh mắt mọi người cùng rơi vào ngọn lửa đang bay lượn trên không trung, ngọn lửa này chỉ cần rơi vào trên tường vây dính đầy dầu hỏa, một tràng hỏa hoạn nhất định sẽ bốc lên.

Nội tâm ta cảm thấy đau lòng khôn xiết, cơn hỏa hoạn này mà bị châm không chỉ có kho lương Loan Dương, còn có mấy nghìn bách tính xung quanh trên người bôi đầy dầu hỏa, trước mắt ta dường như hiện ra cảnh tượng bi thảm bách tính giãy dụa kêu khóc trong biển lửa, tất cả cùng đã không còn kịp rồi…

Khi ngọn lửa sắp rơi vào trên tường vây thì đột nhiên dừng lại, một thân ảnh uyển chuyển ở trong trời đêm từ từ tung bay lên, bạch lăng trong tay phi nhanh ra quấn lấy thanh đuốc đang bập bùng lửa hồng, ngọn lửa lập tức bị tắt dụi.

Ta thấy rõ ràng, thiếu nữ này má lún đồng tiền xinh như hoa, giống Lăng Ba tiên tử, chính là U U.

U U thiên kiều bá mị nhìn thoáng qua phía ta, tại không trung xoay người một cái thật mềm mại khéo léo, nhẹ nhàng bay về phía ta.

Cùng lúc đó, Đường Muội và A Đông đồng thời phóng về đám người, họ đã nhìn ra vừa rồi ném ngọn lửa rốt cuộc là ai, quyết ý muốn bắt lại người có ý định làm loạn.

Không chờ hai người tới gần, hai đạo hàn quang chia ra bắn vào nơi yếu hại của họ rồi.

Đường Muội và A Đông làm sao có thể bị hạn đạo chích tầm thường thế này ám toán được, Đường Muội trở tay rút ra trường đao, vung đao chém rớt xuống hai mũi tên đang bay tới trước sau. A Đông và hắn rất hiểu ý nhau, khi vừa áp sát tên kia thì trường kiếm trong tay như tia chớp đâm tới ngực đối phương.

Tên kia muốn lui lại phía sau, không ngờ kiếm trong tay A Đông như linh xà quấn lên đầu vai y, phập một tiếng, đâm rách quần áo trên vai y, lưỡi kiếm hơi trầm xuống, đâm vào trong da thịt trên vai y.

Đường Muội thừa dịp cơ hội này, vòng ra phía sau y, bổ sống đao lên nách chân y. Tên kia lập tức ngã xuống đất.

U U nhẹ nhàng rơi vào phía sau ta, nhẹ nhàng thổi một hơi lên gáy ta, nếu không phải đang trước mặt mọi người, ta nhất định phải ôm nàng vào lòng, tặng cho nàng một nụ hôn nồng nhiệt triền miên.

Ta nắm lấy bàn tay nàng, mỉm cười nói:

“Nếu đã sớm trở về, vì sao còn trốn không chịu gặp ta?”

U U quyến rũ lườm ta:

“Chàng suốt ngày chỉ lo cùng Tuệ Kiều chàng chàng thiếp thiếp, trong mắt đâu còn có ta tồn tại?”

Ta nhịn không được cười ha hả.

Lúc này Đường Muội và A Đông đã áp giải tên dẫn đầu làm loạn kia lên.

Người này tuổi chừng 40, khuôn mặt như con nhím, vừa nhìn thì biết không phải dân lương thiện gì rồi.

Người nọ khàn giọng nói:

“Ta chỉ là bách tính ở Loan Dương…”

Ta nháy mắt ra hiệu một cái, A Đông thọi mạnh vào sườn y một quyền, tên này đau qua cong cả lưng, bắt đầu ho kịch liệt.

U U nói:

“Ta đã sớm chú ý tới ngươi lén lút, căn bản không phải bách tính Loan Dương gì đâu!”

Lúc này Nhạc Cánh Trì mới đi tới bên người ta, lòng còn sợ hãi nói:

“May nhờ có thái tử điện hạ xuất thủ tương trợ, bằng không không thể tưởng tượng nổi!”

Hắn đưa tay áo xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, ánh mắt rơi vào tên kia, trở nên âm lãnh cực kỳ.

Ta cười nói:

“Nhạc tướng quân, việc ở đây cứ giao cho ngươi đi, phía sau tên này nhất định có người sai khiến, ngươi cần phải moi ra tới cùng tất cả mọi việc!”

Nhạc Cánh Trì cung kính nói:

“Thái tử điện hạ yên tâm, ta nhất định tra ra manh mối chuyện này.”

Ta lại nói:

“Kho lương Loan Dương chính là trọng địa quốc gia, xảy ra bất cứ sơ hở nào đều sẽ ảnh hưởng đến quốc vận của Đại Tần, chuyện đêm nay mặc dù không ra náo loạn lớn, nhưng Nhạc tướng quân phải cảnh giác mới được!”

Nhạc Cánh Trì liên tục gật đầu.

Ta chỉ vào tường vây dính đầy dầu hỏa:

“Mau sai người thanh lý sạch sẽ số dầu hỏa đó đi, điều tra rõ nơi phát ra dầu hỏa, bất kể là ai buôn bán dầu hỏa đều phải truy bắt hắn về quy án!”

Ta có rất nhiều chuyện muốn nói với U U, sau khi dặn dò Nhạc Cánh Trì liền rời khỏi kho lương.

Bên trong thành Loan Dương nơi nơi là binh sĩ khôi giáp sáng bóng, tràng bạo loạn vừa rồi đã làm cho tòa thành này rơi vào rơi vào bầu không khí sâm nghiêm đầy áp.

Ta cùng U U đi tới dịch quán, ở đây chắc là nơi yên ổn bình tĩnh nhất thành Loan Dương.

U U nhìn ngọn đèn trên lầu dịch quán, thản nhiên cười nói:

“Tuệ Kiều của ngươi đang chờ ở trên đó, sao ngươi lại nhẫn tâm để cho cô ấy phòng không gối chiếc?”

Ta cười ha ha nói:

“Xem ra nàng vẫn còn rất quan tâm đối với ta. Tuệ Kiều rất hiểu ý người, biết chúng ta cửu biệt gặp lại, tất phải có rất nhiều lời tri tâm muốn nói, cô ấy sẽ không trách ta đâu!”

Vừa dứt lời, ngọn đèn trên lầu quả nhiên tắt đi, cả đình viện hoàn toàn rơi vào cảnh mông lung bao phủ của ánh trăng.

U U nhẹ giọng nói:

“Cô ấy quả nhiên rất hiểu ý người, so với yêu nữ chỉ biết hại người như ta không biết tốt hơn bao nhiêu lần…”

Ta nắm lấy eo nàng để nàng ngồi xuống bên người ta, khẽ nói:

“Tuệ Kiều là Tuệ Kiều, nàng là nàng, trong lòng ta hai người đều quan trọng như nhau.”

U U cười nói:

“Long Dận Không, ngươi nghĩ rằng ta sẽ ghen sao?”

Ta mỉm cười nói:

“Ta cũng rất hy vọng nàng có thể ghen, như vậy thì chứng minh trong lòng nàng có ta.”

Ta ôm lấy nàng sát vào lòng mình càng chặt hơn, nhưng U U lại đẩy cánh tay ta ra, đứng dậy đi tới ngồi xuống đối diện ta, nàng nhẹ giọng nói:

“Xem ra muốn nói chuyên nghiêm chỉnh với ngươi thì phải bảo trì một đoạn cự ly.”

Nàng lấy ra hai tấm địa đồ từ trong tay áo, chính là hai tấm địa đồ bảo tàng Mâu thị lúc trước Lãnh Cô Huyên đã phải hao hết trăm cay nghìn đắng mới đạt được.

Ta cố ý làm ra bộ mù mờ không hiểu.

U U nói:

“Sư phụ bảo ta mang hai tấm địa đồ đưa cho ngươi!”

“Vì sao?”

“Bởi vì trong đó có một tấm là giả, hoặc cả hai tấm đều là giả.”

U U lẳng lặng nhìn ta, nàng rõ ràng là nói cho ta biết Lãnh Cô Huyên đã mang món nợ này tính lên đầu ta rồi.

Ta cười nói:

“Ta đối với bảo tàng Mâu thị đã không còn chút hứng thú nào, nàng có thể giúp ta chuyển ý này đến cho Lãnh Cô Huyên biết.”

U U thở dài nói:

“Chỉ tiếc ngươi đã đáp ứng với sư phụ, phải giúp sư phụ tìm được bảo tàng Mâu thị, mà sư phụ ta vừa vặn là người cố chấp nhất thiên hạ, chỉ cần người khác đáp ứng với sư phụ qua chuyện gì, sư phụ quyết không cho phép người khác đổi ý, trừ phi người đó bị chết.”

Ta gật đầu nói:

“Xem ra nàng đã theo dõi ta từ Khang đô.”

U U ngọt ngào cười nói:

“Lần này ngươi đã đoán sai, ta theo dõi cũng không phải là ngươi, mà là Liên Việt!”

Ta nhíu mày nói:

“Lần này Liên Việt cũng đâu có hộ tống ta qua đây!”

U U nói:

“Hiện tại hắn cùng sư phụ chắc cùng đã tới Tần quốc rồi.”

Nội tâm ta không khỏi ngẩn ra, nghe ý của U U, Liên Việt đã rơi vào trong tay Lãnh Cô Huyên.

U U nói:

“Qua việc lần này, sư phụ phát hiện ra một đạo lý, mọi việc không thể cưỡng cầu, vẫn nên thuận theo tự nhiên mới là tốt nhất.”

Ta cảm thấy hứng thú hỏi:

“Hình như ta nghe không hiểu ý của nàng?”

U U nói:

“Sư phụ nói, Long Dận Không ngươi luôn mồm nói là không để bụng cái gì bảo tàng, nhưng khát vọng trong lòng đối với bảo tàng lại mạnh mẽ hơn so với bất luận người nào, chỉ cần đi theo ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được bảo tàng Mâu thị.”

Ta cười nói:

“Ta là người như thế sao?”

U U cười nói:

“Ngươi luôn mồm nói không muốn làm hoàng đế nhưng trong lòng so với bất kì người nào đều muốn làm hơn, cái này gọi là khẩu thị tâm phi.”

Ta ha ha cười nói:

“Nói như vậy, hai người chúng ta thực sự rất giống nhau.”

“Sao ta lại giống ngươi được?”

Ta ghé sát vào U U nói:

“Nàng luôn miệng nói không thích ta, kỳ thực trong lòng đã sớm yêu ta rồi, muốn giết ta, lúc đó nàng chẳng phải cùng là khẩu thị tâm phi sao?”

U U bị ta nói trúng tâm sự, mặt ửng đỏ, nhẹ giọng trách móc:

“Nói chuyên nghiêm chỉnh với ngươi, nhưng ngươi lại không ngay ngắn, cứ muốn chuyển đề tài của ta đi.”

Ta cười nói:

“Ta là khó kiềm chế tình cảm mà, lại nói nàng đã từng đáp ứng với ta…”

Ánh mắt U U chuyển sang khỗ khác, nói:

“Hiện tại ngươi vẫn chưa nhất thống giang sơn, ta đương nhiên không muốn làm tròn lời hứa của ta.”

Ta thấp giọng nói:

“Hiện tại ta đã nắm trong tay chính quyền của hai nước Khang, Yên, cự ly nhất thống giang sơn chẳng qua là vấn đề thời gian thôi sao, nàng có phải nên suy nghĩ đến cho ta một chút phần thưởng để mà cổ vũ ý chí của ta một chút chứ?”

U U gắt giọng:

“Ngươi dâm tặc này, loại chuyện này vậy mà cũng dám nói ra khỏi miệng.”

Ta ha ha cười nói:

“Nàng hình như hiểu lầm ý của ta rồi, ta chỉ muốn nàng hôn ta một cái thôi, cùng không có ý nghĩ an phận gì khác.”

U U thoải mái nói:

“Được thôi!”

Ta tuyệt đối không nghĩ đến nàng sẽ đáp ứng thẳng thắn như vậy, vừa định ghé miệng qua lại nghe U U nói:

“Nhưng ngươi phải nhắm mắt lại, không được nhìn ta!”

Ta mỉm cười nhắm lại hai mắt, không hề nghĩ U U đột nhiên giơ ngón tay điểm huyệt đạo của ta, nội tâm ta trầm xuống, không nghĩ tới U U sẽ giở mánh cũ ‘trùng thi’ với ta. Lẽ nào đêm nay lại muốn bắt cóc ta hay sao.

Trong lòng đột nhiên cảm thấy một luồng hương thơm mát kéo tới, chính là thân thể U U đã ghé vào trong lòng ta, đôi môi nàng hơi run run hôn lên đôi môi ta, ghé má sát vào bên tai ta, khẽ nói:

“Chàng nhất định cho là ta lại muốn hại chàng, ta đâu nỡ.”

Nàng lại hôn lên bên má ta và đưa tay giải huyệt đạo cho ta.

Khi ta ngẩng đầu nhìn thì bóng hình của U U đã biến mất ở trong màn đêm mênh mông.

Ta vô cùng mất mát thở dài một hơi, bên môi vẫn còn lưu lại hương vị đôi môi U U, cảm tình của nàng đối với ta không có bất cứ thành phần dối trá nào ở bên trong, chỉ là vì sao nàng thủy chung không cách nào bỏ qua được Lãnh Cô Huyên, cứ để mặc cho bà ta nắm giữ tương lai cùng hạnh phúc của bản thân mình. Ta bất giác nhớ tới Khinh Nhan, từ sau lần trước tại Yên quốc bị Tào duệ mang đi, đến nay vẫn chưa có tin tức gì, không biết nàng có việc gì hay không?

Sáng sớm ngày hôm sau, chúng ta rời khỏi Loan Dương để tiếp tục xuất phát hướng về Tần Đô.

Biểu hiện của Yến Hưng Khải có chút ngoài dự đoán của ta, y cũng không biểu hiện ra sợ hãi cùng bất an chút nào, càng đến gần Tần Đô y càng có vẻ trấn định, ngay cả ta cùng nhịn không được bắt đầu hoài nghi Yến Hưng Khải nhất định là có chỗ dựa khác, dù vậy, với y mà nói hiện nay cùng là thời khắc sống chết trước mắt, y có thể bình thản ung dung, đủ thấy y có được sự can đảm cùng tâm cảnh hơn người.

Sau khi rời khỏi Loan Dương, Yến Hưng Khải dường như đã quên việc Tàng Bảo đồ, không đề cập tới chuyện này nữa, khi nói chuyện với ta cùng chỉ giới hạn ở phương diện thế cục của Tần quốc.

Đợt hạn hán lần này của Tần quốc quả thực nghiêm trọng, mỗi một châu mà chúng ta đi qua ven đường nơi nơi đều khô cạn nứt nẻ, khắp nơi có thể thấy được nạn dân đang chạy tị nạn.

“Từ đầu xuân đến bây giờ vẫn còn chưa có một trận mưa nào!”

Yến Hưng Khải cảm thán nói.

Ta tiếp nhận túi nước từ trong tay Đường Muội, uống hai ngụm nước rồi ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời gay gắt, thời kì này không biết sẽ còn kéo dài tới khi nào? Năm nay Tần quốc quả nhiên là tai nạn không ngừng, trời xanh cứ như đang muốn đối nghịch với Tần quốc, các thủ đô chung quanh đều có mưa xuống, duy chỉ có đất đai của Tần quốc thì ánh nắng nóng như lửa, tình hình này trong thời gian ngắn sẽ không có dấu hiệu giảm bớt nào.

Ta vô ý thức nhìn về hướng nam:

“Mực nước của Hoàng Hà thế nào?”

Yến Hưng Khải cười khổ nói:

“Đại Tần chúng ta nằm ở hạ du Hoàng Hà, nhiều khúc sông đã khô cạn, ngay cả lòng sông cùng đã hiện ra.”

Bên đường có hai mẹ con đang khiêng một thùng nước bùn gian nan đi qua, ta nhíu mày, nước này làm sao có thể dùng uống được?

Tuệ Kiều bên trong xe phía sau xốc lên màn xe, khẽ nói:

“Đại nương! Nước này lấy từ đâu vậy?”

Phụ nữ trung niên nói:

“Hồ Yên Chi phía trước, bên trong còn có một chút nước đọng! Mọi người nếu như muốn tranh nước thì đến nhanh đi, chậm sẽ không còn đâu.”

Lòng ta ngẩn ra, hồ Yên Chi với ta mà nói là nơi quá quen thuộc, khi ta còn làm con tin ở Đại Tần ở lại Phong Lâm các nằm ngay ven hồ Yên Chi, không ngờ hiện tại cùng đã khô cạn.

Yến Hưng Khải cảm thán nói:

“Mực nước của hồ Yên Chi sâu mười trượng, không ngờ cùng thấy đáy, lẽ nào ông trời thực sự muốn khiến cho bách tính Tần quốc chết khát hết sao?”

Đường Muội nói:

“Vì sao không đào thêm vài cái giếng, có thể tìm ra được mạch nước ngầm thì sao.”

Yến Hưng Khải nói:

“Đường hộ vệ có điều không biết, biện pháp có thể nghĩ đến chúng ta nghĩ hết cả rồi, nhưng nguồn nước tìm ra được cũng không cách nào cung cấp cho nhiều bách tính dùng để uống như vậy.”

Tuệ Kiều buồn bã nói:

“Xem ra chỉ có một cơn mưa to mới có thể đủ cải thiện tình hình trước mắt của Tần quốc.”

Ta không nói gì, dục ngựa dẫn đầu chạy về phía trước, nơi mà chúng ta đang có mặt đã là vùng ngoại ô Tần Đô, hai bên đường trồng đầy dương liễu, trong đó hơn phân nửa đã khô vàng bời vì không chịu nổi khô hạn.

Hồ Yên Chi xinh đẹp nên thơ ngày nào cũng biến thành một hố đất lớn, đáy hồ phần lớn đã bị phơi nắng dưới mặt trời chói chang, xa xa nhìn lại phảng phất như một tấm mạng nhện khổng lồ đang trải dưới đáy hồ.

Yến Hưng Khải đi tới bên người ta, y yên lặng nhìn về phương hướng hồ Yên Chi, hồi lâu mới nói:

“Phía trước chính là Tần Đô.”

Ta gật đầu nói:

“Ta dường như đã không nhận ra nơi đây.”

Yến Hưng Khải thở dài nói:

“Đại Tần đã nhiều năm không có chịu phải cơn hạn hạn nghiêm trọng đến thế, hy vọng thái tử điện hạ đến có thể mang đến vận may cho Đại Tần.”

Ta nhìn lên bầu trời xanh thẳm như được tắm:

“Không biết trời xanh có nghe được lời cầu khẩn của ta không, vì bách tính Tần quốc hãy mang đến một tràng Cam Lâm( nắng hạn gặp mưa rào).”

Yến Hưng Khải nói với giọng đầy thâm ý:

“Tần quốc hạn hán nghiêm trọng, nhưng bên trong triều đình lại trời mây u ám, ta không biết có thể bình yên vượt qua trận cuồng phong bạo vũ này hay không nữa đây.”

Những lời này của y có ý nhắc nhở ta.

Ta mỉm cười nói:

“Có chuyện ta vẫn chưa nói cho đại ca biết, Lãnh Cô Huyên đã tới Tần quốc.”

Một tia sợ hãi từ trên mặt Yến Hưng Khải hiện lên chớp mắt đã trôi đi, y khẽ nói:

“Bà ta tới làm gì?”

Ta nhìn thẳng vào đôi mắt của Yến Hưng Khải, định từ đó thấy được ý nghĩ chân chính trong nội tâm của y:

“Lãnh Cô Huyên đã phát hiện Tàng Bảo đồ là giả, bà ta muốn tìm được Tàng Bảo đồ chân chính.”

Yến Hưng Khải thấp giọng nói:

“Vì sao Thái tử không suy nghĩ đến việc diệt trừ bà ta, bà ta và Hoàng thất Đông Hồ có liên hệ rất mật thiết, nếu để bà ta chiếm được bảo tàng, Trung Nguyên sợ rằng lại phải gặp tai ương.”

“Lãnh Cô Huyên võ công cao cường, trừ phi có thể chắc chắn, tốt nhất vẫn là không nên liều lĩnh hạ thủ với bà ta, đại ca và Huyền Minh giáo quan hệ không cạn, hẳn là hiểu rõ thực lực cùng tính tình của bà ta chứ.”

Yến Hưng Khải gật đầu, rốt cuộc nhịn không được nói:

“Thái tử điện hạ, nghìn vạn lần đừng tiết lộ việc Tàng Bảo đồ cho bà ta, bằng không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”

Ta cười nói:

“Có câu cửa miệng ‘thà đắc tội với tiểu nhân chứ đừng đắc tội với nữ nhân!’, vì sao đại ca lại đi đắc tội với hai nữ nhân lợi hại như vậy chứ, chỉ hơi sơ ý, tất cả những gì mà đại ca vất vả nửa cuộc đời mới tạo được, sợ rằng sẽ phó cho dòng nước cuốn trôi thôi!”

Ta cố ý giày vò thêm nội tâm của Yến Hưng Khải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.