Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 189: Q.1 - Chương 189: Sắc lang




Mồi thương nhân giàu có một phương đều có chồ hon người, Phan Độ cũng không ngoại lệ, hắn tròi sinh tính tinh hào phóng vói bằng hừu, giao du rộng rãi. ơ Tân quốc từ vương công quý tộc đến nhừng người tiếu thương hầu như đều có bạn tô't tri kỷ của hắn.

ơ Vọng Giang thành, sở dì Phan Độ có thế mua lại hành cung ngày xưa của Bách Thuận đế này làm phủ đệ cũng nhờ có sự trợ giúp của Tình Sơn vương Kỳ Phong.

Ở Tân quốc, Tình Sơn vương Kỳ Phong chính là nhân vật số hai, chi đứng dưói Tần Vương Phòng Hiên Chí. Hắn và Tân Vương Phòng Hiền Chí quen biết từ thuò' nhỏ, thân như huynh đệ.

Lại thêm võ công và mưu lược của hắn hon người, đã trợ giúp Tân Vương Phòng Hiền Chí từ khi hắn còn là Hoàng tử, trở thành công thần lớn nhất của Quốc vương Tần quốc, cho nên rất được Tân Vương Phòng Hiền Chí tin tường, trò' thành vương công bàng tộc(không cùng họ) duy nhất của Tân quốc.

Nhưng người này có dục vọng rất mạnh vói tiền tài và sắc đẹp, Phan Độ đã lợi dụng chính nhược điếm này đế kéo gần quan hệ vói Tình Sơn vương Kỳ Phong.

Rất lâu rồi ta không được ngủ thoải mái nhẹ nhàng như vậy, lúc tinh lại đã gần giừa trưa. Sau rủa mặt ta đi tói phòng khách, thấy Khinh Nhan và Mộ Dung Yên Yên đã chuẩn bị xong sớm một chút, ngồi đó chò ta.

Ta mim cười đi tói, vòng tay ôm eo các nàng, hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của mồi người.

Khuôn mặt Mộ Dung Yên Yên đỏ lên, nhẹ nhàng đấy ta ra. Không nghi tói Mộ Dung Đại lão bản kinh doanh Vạn Hoa Lâu cùng có lúc thẹn thùng.

Trong lòng ta vui vẻ, nhưng lại không thấy Hoàn Tiếu Trác ở đây, mim cười hỏi:

Tiêu Trác đâu

Mộ Dung Yên Yên nói:

L.O người bạn đen từ Hán quốc, 1 lêu I rác đi chào hỏi hán.

Ta chợt ngẩn ra, là ai mà quan trọng như vậy?

Mộ Dung Yên Yên cười nói:

"Huynh không nên suy nghi lung tung, là Lý Mộ Vũ tói, hắn muôn khuyên Tiếu Trác trò' về."

Ta gật đầu.

Mộ Dung Yên Yên lại nói:

"Vừa rồi ta cũng ờ đó, đi tới đây cùng Lý Mộ Vũ vẫn còn một nhân vật lợi hại."

"Người nào?”

Mộ Dung Yên Yên nhíu mày nói:

"Nhắc đến tên Kỳ Phong đúng là lang trong sắc lang, ta mói ngồi ở đó một lát đã không chịu nối ánh mắt của hắn, lấy cớ thân thế khó chịu đế bỏ ra ngoài."

Ta không nhịn được hoi bận tâm, Hoàn Tiếu Trác sao có thế đôi phó vói tên khôn này?

Dường như Mộ Dung Yên Yên đoán được suy nghi của ta, nhẹ giọng nói:

"Huynh không cần phải lo lắng, có Lý Mộ Vũ và Phan lão bản ờ đó, Kỳ Phong dù sao cũng phải kiêng nể, hắn sẽ không dám có hành động gì quá đáng."

Ta mim cười nói:

"Nghe muội nói cũng làm khơi gọi lên hứng thủ của ta, ta muôn đi xem xem tên Tình Sơn vương rốt cuộc là người bại hoại đến mức nào.”

Mộ Dung Yên Yên khuyên can ta:

"Lý Mộ Vũ và Kỳ Phong đều không phải kẻ tầm thường, huynh nên tránh đi thì tốt hơn."

Ta cười ha hả nói:

"Nhiều năm như vậy, đã sóng gió gì mà ta chưa từng trải qua, ta còn phải sợ tên sắc lang Kỳ PHong này sao? Hon nữa..."

Ta nhìn qua Khinh Nhan, nói:

"Dựa vào thuật hóa trang tuyệt vòi của Khinh Nhan, hai người bọn hắn cho dù mắt sáng như đuốc cũng rất khó có thế nhận ra ta!”

Khinh Nhan nũng nịu cười, lấy tay dí lên trán ta, nói:

"Huynh hồ đồ rồi sao? Cho dù ta có thế lừa gạt được ánh mắt hai người bọn họ, vậy còn Phan Độ thì sao?”Dường như Mộ Dung Yên Yên đoán được suy nghi của ta, nhẹ giọng nói:

"Huynh không cần phải lo lắng, có Lý Mộ Vũ và Phan lão bản ờ đó, Kỳ Phong dù sao cũng phải kiêng nể, hắn sẽ không dám có hành động gì quá đáng."

Ta mim cười nói:

"Nghe muội nói cũng làm khơi gọi lên hứng thú của ta, ta muôn đi xem xem tên Tình Sơn vương rô't cuộc là người bại hoại đến mức nào.”

Mộ Dung Yên Yên khuyên can ta:

"Lý Mộ Vũ và Kỳ Phong đều không phải kẻ tầm thường, huynh nên tránh đi thì tốt hơn."

Ta cười ha hả nói:

"Nhiều năm như vậy, đã sóng gió gì mà ta chưa từng trải qua, ta còn phải sợ tên sắc lang Kỳ PHong này sao? Hon nữa..."

Ta nhìn qua Khinh Nhan, nói:

"Dựa vào thuật hóa trang tuyệt vòi của Khinh Nhan, hai người bọn hắn cho dù mắt sáng như đuốc cũng rất khó có thế nhận ra ta!”

Khinh Nhan nũng nịu cười, lấy tay dí lên trán ta, nói:

"Huynh hồ đồ rồi sao? Cho dù ta có thế lừa gạt được ánh mắt hai người bọn họ, vậy còn Phan Độ thì sao?"

Ta mim cười nói:

"Ta dám khăng đinh Phan Độ nhất định đã sớm đoán được thân phận thực sự của ta. Hôm nay Tân quốc đã sớm không bằng Đại Khang, chính vì Phan Độ đủ thông minh cho nên hắn có thế thấy rõ phương hướng phát triến trong tương lai.”

Ta cùng Khinh Nhan và Hoàn tiếu trác cùng đi vào nhà thủy tạ.

Vừa tói trước cừa đã nghe thấy một tiếng cười ngạo mạn:

"Đoạn cô nương đúng là trí tuệ hon người, cuộc nói chuyện hôm nay có thế so vói mưòi năm đọc sách thánh hiền của Bôn vương, ha ha, ha ha ha. Nếu như bôn vương có được hồng nhan tri kỷ như nàng làm bạn có thế xem như may mắn lớn nhất cuộc đòi này."

Ta đã đoán ra người này chắc chắn là Tình Sơn vương Kỳ Phong.

Khinh Nhan và Mộ Dung Yên Yên gạt tấm rèm che lên, ra nghênh ngang đi vào trong nhà thủy tạ, dáng điệu nghênh ngang này cũng không phải do ta cô' ý như vậy, dưới sự hóa trang khéo léo của Khinh Nhan, ta biến thành một người mập mạp.

Lần này ta cải trang thành bộ dạng của Tiền Tứ Hải, cho dù lúc ta nhìn vào gương cũng ngờ là Tiền Tứ Hải tự minh tói, chút nừa cũng bị ánh mắt của chính minh lừa gạt.

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn vào ta, trong ánh mắt Xích Lỗ Ônn Quản Thư Hành và Phan Độ đều hiện lên vẻ ngạc nhiên, bọn họ đều đã tiếp xúc vói Tiền Tứ Hải nhưng nghi thế nào cũng không ra tại sao Tiền Tứ Hải lại âm thầm đến đây.

Nhưng khi bọn họ thấy Khinh Nhan và Mộ Dung Yên Yên đi bên cạnh ta liền đoán được thân phận ta ngay lập tức.

Trên mặt Hoàn Tiếu Trác hiện lên nụ cười khó có thế phát hiện.

Ta nhìn xung quanh, ánh mắt roi vào vị trung niên khôi ngô ngồi bên cạnh Hoàn Tiếu Trác, đó là Kỳ!

Người này mặc y phục võ sĩ màu lam, bên ngoài khoác ao choáng màu trắng, trên vạt áo có thêu hoa văn hổ báo, mặt đầy râu quai nón, tuối chừng trên dưới bôn mươi, bên trong khí thế bức người lại ẩn chứa một chút suồng sã cợt nhả, khiến khí phách của hắn giảm đi rất nhiều.

Ta cười lớn:

Tiền mô đen chậm!

Kỳ Phong cười lạnh nói:

"Ta còn tường là ai, thì ra là Tiền đại lão bản của Tần quốc, ta và ngươi dù sao cũng xem như có duyên gặp mặt một lần, tói Vọng Giang thành sao không đến chào hỏi ta một tiếng? Có phải xem thường Bôn vương không?"

Ta giật minh, không nghi tói Tiền tứ Hải thậm chí cũng có quan hệ vói Kỳ Phong, xem ra hôm nay nên nói ít đế tránh bị Kỳ Phong phát hiện sơ hờ mói tốt.

Mộời nói:

Hình như Tình Sơn vương nhận lầm người rồi.”

Tình Sơn vương Kỳ Phong ngẩn ra, thốt lên nói:

” Nhận lầm người?"

Mộ Dung Yên Yên gật đầu, ôm cánh tay mập mạp của ta, nói:

” Chẳng lẽ Tình Sơn vương không nhận ra hắn và Tiền Tứ Hải khác nhau sao? Hắn là anh em sinh đôi vói Tiền Tứ Hải, lão bản của cừa hàng vàng bạc Long Đức Xương Tiền Ngũ Quý. »

Mộ Dung Yên Yên gật đầu, ôm cánh tay mập mạp của ta, nói:

” Chẳng lẽ Tình Sơn vương không nhận ra hắn và Tiền Tứ Hải khác nhau sao? Hắn là anh em sinh đôi vói Tiền Tứ Hải, lão bản của cừa hàng vàng bạc Long Đức Xương Tiền Ngũ Quý. »

Phan Độ cười nói:

"Chuyện này cũng không trách Vương gia được, hai huynh đệ bọn họ thật sự quá giông nhau, cho dù Phan mồ có quan hệ vói bọn họ nhiều năm nhưng vẫn khôn dề dàng phân biệt được bọn họ."

Nhừng lòi này của hắn xem như gián tiếp chứng minh ta chính là Tiền Ngũ Quý chứ không phải Tiền Tứ Hải.

Tình Sơn vương rõ ràng là không chút nghi ngờ lòi nói của Phan Độ, mim cười nói:

'Thì ra là đệ đệ sinh đôi của Tứ Hải huynh, khó trách lại giông nhau như vậy. Nói ra cùng là do Bôn vương thất lề, mòi Tiền lão bản mau ngồi!"

Trong lòng ta thầm khen đầu óc Yên Yên linh hoạt. Cứ như vậy, cho dù ta có lộ ra SO' hờ, Tình Sơn vương Kỳ Phong cũng sẽ không nghi ngờ.Ta ngồi xuống cạnh Xích Lỗ On, Xích Lỗ On nhìn ta nò' một nụ cười sâu xa.

Ánh mắt Kỳ Phong lại chuyến từ Hoàn Tiếu Trác sang Khinh Nhan, bộ dáng như bị hút hồn, trong lòng ta mắng thầm:

"Tên sắc lang này lại dám to gan như thế, ngày sau nếu ta có cơ hội nhất định sê móc đôi mắt hắn ra." Kỳ Phong cười híp mắt nhìn Khinh Nhan, nói:

" Vị cô nương này ta cũng không nhận ra, xin hỏi quý danh của cô nương?"

Khinh Nhan quyến rũ cười, nhẹ nhàng ôm cánh tay ta, ôn nhu nói:

"Tiếu nừ họ Long tên Di, Tiền lão gia là phu quân của ta!"

Nàng cố ý không che giấu sự thân mật vói ta. Trong lòng ta ấm áp, nắm lấy bản tay Khinh Nhan.

Lấy chồng theo chồng, nàng nói minh họ Long đương nhiên là vì ta, còn tên Di kia tám phần mưòi là muôn dùng miệng lười chiếm chút tiện nghi của Kỳ Phong.

"Long Di..."

Ki Phong vừa mờ miệng liền thấy hoi không ốn, khó xử ho khan một tiếng, sửa lòi nói:

Long... Cô nương...

Khinh Nhan cười nói:

Có chuyện gi vậy Vương gia í

Nét mặt già nua của Kỳ Phong ừng đỏ. Mọi người muôn cười nhưng không dám cười, rận nhìn trong lòng thực sự rất khó chịu. rKỳ Phong nhìn Khinh Nhan rồi lại nhìn ta, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ tiếc nuôi. Cho dù hắn nghi thế nào cũng không tường tượng được tại sao một mỹ nhân tuyệt thế như Khinh Nhan lại xem trọng một kẻ mập mạp như ta.

Kỳ Phong nói:

Lân này liền lão bản tói đây la muon làm ăn sao í Ta cưòi nói:

"Lần này Tiền mồ chi đi ngang qua noi này, thuận tiện ghé thăm một bằng hừu cũ, cũng không có việc làm ăn nào.”

Kỳ Phong gật đầu.

Phan Độ chi sợ hắn tiếp tục hỏi, cười nói:

"Yến tiệc buốỉ trưa đã chuẩn bị xong, xem ra các vị khách quý cũng đã đói bụng, chủng ta vừa ăn vừa nói chuyện.''

Với thân phận và địa vị của Tiền Ngũ Quý mà ta đang giả mạo đương nhiên không có tư cách hường thụ đãi ngộ của khách quý trong bừa tiệc.

Nhưng sau khi ngồi xuống liền phát hiện, ta vẫn trở thành trung tâm chủ ý của mọi người.

Nhưng nguyên nhân hấp dần ánh mắt mọi người lần này là bòi vì Khinh Nhan và Yên Yên, hai mỹ nừ như nhòa ngọt ngào ngồi bên một kẻ mập mạp, bất kế ờ noi nào cũng là một chuyện quái lạ.

Huống chi còn có Hoàn Tiếu Trác lúc nào cũng đưa ánh mắt thâm tinh về phía ta.

Với mấy người Xích Lỗ On vốn đã biết thân phận của ta thì không sao cả, nhưng đôi vói Kỳ Phong và Lý Mộ Vũ, không thế không coi đây là một chuyện cực kỳ quái dị.

Kỳ Phong nói vói Hoàn Tiếu Trác:

"Đoạn cô nương dự định ờ lại Vọng Giang thành bao lâu?"

Hoàn Tiếu Trác căng thẳng cười:

"Ngày mai Đoạn Tinh sẽ ròi khỏi Vọng Giang thành."

Kỳ Phong nói:

" Đoạn cô nương cần gì phải ròi đi vội vàng như thế. Bôn vương nghe nói Đoạn cô nương am hiếu Định Thần Thanh Tâm thuật, mấy ngày nay Bôn vương quá vất vả vì chuyện quồc sự, trong lòng hoi phiền nào, cả ngày đứng ngồi không yên, hi vọng Đoạn cô nương có thế ờ lại một thòi gian nừa đế giúp Bôn vương điều dường thân thế."

Người này đúng là cực kỳ vô sỉ, thậm chí có thế nói ra nhừng lòi này ngay trước mặt mọi người.

Hoàn Tiếu Trác lạnh nhạt nói:

"Cảm ơn Vương gia đã ưu ái, nhưng nhìn sắc mặt của Vương gia cũng không phải người có tâm tư phiền não. Đoạn Tinh tủy tiện nói thêm một câu, Vương gia cũng không bị mất ngủ."

Kỳ Phong cười ha hả, không chút đỏ mặt nói:"Ánh mắt của Đoạn cô nương thật tốt, Bôn vương khâm phục! Khâm phục!" Hán đứng dậy nâng chém rượu bằng sừng tê giác, nói:"Bôn vương mòi nàng ba chén!"Trong lòng mọi người đều kinh hãi, trong chén rượu bằng sừng tê giác kia có chừng bôn lượng rượu mạnh, ba chén là một cân hai lượng, chăng lẽ tên khôn kiếp này muôn chuốc say Hoàn Tiếu Trác tại chồ sao?

Lý Mộ Vũ nhíu mày, rõ ràng là cảm thấy không vui vói nhừng gì Kỳ Phong làm, trên khóe miệng vẫn miền cường nò' nụ cười:

" Vương gia, tửu lượng của Đoạn quốc sư không tốt, ba chén này đế Mộ Vũ uống thay nàng. "

Kỳ Phong cười đứng dậy:

"Lý Đại Đô Đốc, chén bằng sừng tê giác này sao có thế xứng vói uy danh của ngài, tướng quân muôn uống rượu cũng phải dùng nón sắt. Hon nừa nếu ngài muôn uống, cũng phải chò' Bôn vương kính Đoạn cô nương xong đã.”

Lý Mộ Vũ suy nghi đến quan hệ giừa hai nước Hán, Tân, mạnh mẽ đè nén lại lửa giận ngồi xuống.

Nét mặt Hoàn Tiếu Trác vẫn ung dung như cũ, nhưng ba chén rượu mạnh này, bất kế thế nào nàng cũng không đủ khả năng uống hết được.

Ta đang định đứng dậy nối giận lại bị Mộ Dung Yên Yên nhẹ nhàng kéo tay lại, Mộ Dung Yên Yên đứng dậy cười nói:

"Vương gia, ngài tại sao lại bắt nạt muội muội của ta trước mặt mọi người như vậy?"

Nàng đã quen vói hoàn cảnh này, cười vô cùng quyến rũ. Mặc dù đang chi trích Kỳ Phong nhưng khi nghe cũng cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Kỳ Phong cười nói:

"Ta còn không biết Mộ Dung lão bản có quan hệ gì vói Đoạn cô nương!”

Mộ Dung Yên Yên xi một tiếng, nói:

"Hai người chúng ta đã sớm trò' thành tỷ muội, chuyện giừa nừ nhân lê nào cũng phải nói cho ngài biết sao?"

Kỳ Phong gật đầu cười:

"Tinh cảm tỷ muội giừa các nàng sâu đậm, nếu như ta không đông ý chăng phải là không biết lý lẽ sao?"

Ta lặng lẽ đưa một ánh mắt về phía Phan Độ, Phan Độ vội vàng đứng dậy, cười nói:

"Sợ rằng Vương gia không biết, Mộ Dung lão bản bị bệnh nặng mói khỏi, bây giờ mà uống rượu chi sợ sẽ có hại mà không có lợi, hay là.ẻ."

Sắc mặt Kỳ Phong đột nhiên biến đối, lạnh lùng nói:

"Phan Độ, ngươi cho rằng lòi nói của Bôn vương chi là gió thoảng qua tai sao?"

Phan Độ đứng ngây ra đó một lát, không biết nên trả lòi thế nào.

Không khí trong đại sảnh bồng chốc trò' nên nặng nề. Ta nghi thầm:

'Hôm nay Tình Sơn vương cô' ý gây khó dề, hoàn toàn không nế mặt Lý Mộ Vũ và Phan Độ, rõ ràng là có mưu đồ khác, nhưng rốt cuộc hắn đến đây vì chuyện gì?"

Phan Độ nhanh chóng bình tình lại, mim cười nói:

" Vương gia, Phan Độ sao dám làm trái ý ngài, nhưng Phan Độ vừa mói tìm được vài món đồ cổ muôn nhờ Vương gia giám định, cho nên...”

Phan Độ nhanh chóng bình tình lại, mim cười nói:

" Vưong gia, Phan Độ sao dám làm trái ý ngài, nhưng Phan Độ vừa mói tìm được vài món đồ cổ muôn nhờ Vương gia giám định, cho nên...”

Kỳ Phong lạnh lùng nói:

"Phan Độ, thu hồi bộ mặt giả dôi của ngươi lại. Ngươi cho rằng Bôn vương không biết ngươi đang làm nhừng gì sao?"

Phan Độ hoảng sợ, run giọng nói:

"Vương gia nói nhừng lòi này là có ý gì?

Mộ Dung Yên Yên thấy tinh thế không đúng, mim cười nói:

"Đang uống rượu vui vẻ, tại sao mọi ười lại giương cung bạt kiếm rồi? Rượu vương gia mòi ta còn chưa kịp uống nừa!"

Nét mặt Kỳ Phong không hòa hoãn hon chút nào, hắn tức giận nhìn Phan Độ, nói:

"Ngươi hiếu được rõ ràng tinh hình phương bắc lúc này, vậy mà vần dám bí mật âm mưu chuyện đầu cơ vói thương nhân của nước hắn. Chẳng lẽ ngươi muôn thừa dịp thòi buốỉ rối loạn này đế gây tốn hại ích lợi của Tân quốc sao?”

Phan Độ quá sợ hãi, run giọng nói:

"Rô't cục là kẻ nào đã nói xấu tại hạ vói Vương gia? Phan Độ từ trước đến giờ vẫn luôn một lòng trung thành vói Tân quốc, Vương gia biết ta đã nhiều năm, Phan Độ làm người như thế nào ngài hán là biết rõ...”Kỳ Phong cười lạnh ném một xấp văn kiện lên bàn:

" Phan Độ, xấp văn kiện này chi là một phần vô cùng nhỏ mà người khác bí mật báo cáo cho ta, nếu như không phải Bôn vương hết sức giúp ngươi đè xuống, ngươi cho rằng minh có thế thoái mái như thế hay sao?"

Đôi vói loại thủ đoạn này, ta đã sớm nhìn quá quen rồi. Sở dì Kỳ Phong vạch trần trước mặt mọi người, thứ nhất là vì bị ngăn cản mòi rượu, thẹn quá hóa giận, thủ hai là cô' ý đe dọa Phan Độ, muôn kiếm được càng nhiều ích lọi từ trên người hắn.

Xấp văn kiện trên tay hắn tám phần là không có bất kỳ ý nghía thực tế nào, loại thủ đoạn này ta đã sớm dùng qua, nhưng tự hỏi bản thân minh cũng không thế nào làm trần trụi và vô si như hắn.

Trong số mọi người ở đây, sắc mặt khó coi nhất phải kế đến Lý Mộ Vũ. Vói thân phận hắn, lê ra phải là người được tôn trọng nhất trong sô' chúng ta, nhưng Tình Sơn vương Kỳ Phong rõ ràng là không cho hắn chút mặt mũi nào.

Ta chầm chậm đặt chén rượu xuống, phát ra một tiếng cười lớn.

Ánh mắt Kỳ Phong chuyến sang ta, hắn không ngờ tói một thương nhân của Tần quốc lại dám can đảm cười nhạo hắn trước mặt mọi người.

Giọng nói của Kỳ Phong vô cùng lạnh lèo:

"Nếu như Bôn vương đoán không sai, Tiền lão bản hình như đang giều cợt ta?"

Ta mim cười nói:

"Tiền mồ là loại người gì, chăng qua là một thương nhân nho nhỏ suo't ngày chi biết nịnh hót, theo đuối lọi ích cực nhỏ mà thôi.

Nguyện vọng lớn nhất trong lòng ta là thu được lợi nhuân nhiều hon, bất kế là Tần quốc cũng tô't,

Tần quốc cũng tốt, Bắc Ho cũng được, noi nào có thế kiếm bạc, Tiền mồ liền hướng về noi đó, ai có thế giúp Tiền mồ thu lợi, người đó chính là quý nhân của Tiền mồ, ai giúp đờ việc buôn bán của ta, người đó chính là cơm áo, cha mẹ của Tiền mồ.”

Ánh mắt ta đảo qua Xích Lỗ Ôn, Quản Thư Hành, cuôi cùng dừng lại trên người Phan Độ:

"Ta và Phan lão bản đã quen biết nhiều năm, ta tin rằng Phan lão bản cũng giông như ta, trong lòng chủng ta chi nghi đến thu lợi nhuận, mấy thứ chiến tranh, chính trị căn bản không có chút quan hệ nào tói chủng ta."

Lòi này của ta rất có khí phách, Xích Lỗ Ôn, Quản Thư Hành và Phan Độ nghe xong hai mắt liền tỏa sáng, rõ ràng là trong lòng kích động tột độ. Không nghi ngờ gì, ta đã nói ra được tiếng lòng của nhừng người thương nhân này.

Xích Lỗ Ôn khen trước tiên:

Tiền lão bản nói không sai, mặc dù Xích Lỗ Ort là người Ho, nhưng trong lòng ta cũng nghi như ngài, vàng bạc trong thiên hạ đều giông nhau, tại sao phải phân biết thành Ho, Hán làm gì?”

Quản Thư Hành gật đầu nói:

"Tiền lão bản đã nói ra được tiếng lòng của Quản mồ, đáng tiếc loại chuẩn mực này Quản mồ lại không có bản lãnh nói ra."

Khinh Nhan nhu mi cười, trong ánh mắt nhìn ta lộ ra vẻ kiêu ngạo cùng tự hào, ôm cánh tay ta, tinh ý lộ ra không chút che giấu nào.Kỳ Phong nặng nề gật đầu, đột nhiên cười lên điên cuồng:

"Nói rất hay!"

Sắc mặt hắn thay đốỉ cưc nhanh, vỗ vai Phan Độ nói:

"Phan lão bản không nên sợ hãi, bôn vương chăng qua chi nói đùa vói ngài mà thôi. Nhừng văn kiện này tuy nhiều nhưng Bôn vương chưa bao giờ tin tường, nếu không ta còn có tư cách là bằng hừu tô't nhất của ngài sao?"

Trên trán Phan Độ chảy đầy mồ hôi lạnh, rõ ràng vừa rồi bị sợ hãi không nhẹ, hắn khố sờ cười nói: "Nếu như không có Vương gia giúp đờ, Phan Độ sao có thế có được gia sản như ngày hôm nay."

Kỳ Phong cười nói:

"Mọi người ngồi xuống uống rượu, mặc dù Bôn vương là người thô lỗ nhừng cũng biết thương hoa tiếc ngọc, ta sao nờ đế Đoạn cô nương phải uống nhiều rượu như vậy chứ?"

Hán bưng chén rượu nên uống sạch, giơ chén không cho chủng ta thấy, nói:

"Bốn vương kính các vị trước!”

Hắn nói như thế, mọi người cũng vội vàng nâng chén lên, cung kính uống cạn. Trận sóng gió nhỏ vừa rồi tạm thòi lắng xuống.

Ta âm thầm giật minh, Kỳ Phong hoàn toàn không giông như biêu hiện nông cạn của hắn. Lần này hắn làm đủ loại hành động vô lề, rốt cục là đã tính toán trước hay vì cô' ý dò xét ta?

Ánh mắt Kỳ Phong lại roi trên người ta, nói:

"Thương nhân thủ vị như Tiền lão bản đến bây giờ ta mói được gặp. Bôn vương biết, chi cần ở trong mắt thương nhân, bất cứ thứ gì củng có thế trờ thành hàng hóa, bất cứ thứ gì cũng có một cái giá...” [Kỳ Phong say đắm nhìn Khinh Nhan, nói:

"Vị ữiiếp này của ngài rất xinh đẹp, khiến Bôn vương mê đắm, không biết Tiền lão bản có đồng ý bỏ thứ yêu thích, chi cần ngài ra một cái giá, Bôn vương chắc chắn có thế làm cho ngài thỏa mãn!"

Lòi vừa nói ra, tất cả mọi người ngồi đây đều giật minh. Ai cũng không ngờ được hắn lại đưa ra yêu cầu vô si như thế trước mặt mọi người.

Ta cười lạnh nói:

"Tình Sơn vương đúng là danh bất hư truyền, tiếc rằng ngài chi hiếu phiến diện về thương nhân. Mọi việc đều có ngoại lệ, thương nhân sông ở trên đời, đầu tiên là làm người, sau đó mói làm thương nhân. Làm người phải hiếu được lề nghía liêm sỉ, thương nhân cũng không ngoại lệ. Mặc dù địa vị của Tiền Ngũ Quý ta hèn mọn nhưng cũng hiếu được hai chừ tự ái, chăng lẽ Tình Sơn vương không hiếu được đạo lý quân từ không đoạt thứ yêu quý của người khác sao?"

Đôi mắt lạnh lêo của Kỳ Phong nhìn chằm chằm ta, gân xanh trên trán nối lên, rõ ràng là đã bị ta chọc giận.

Ta dắt tay Khinh Nhan đứng lên, chậm rãi đi ta ngoài. Mộ Dung Yên Yên đưa mắt nhìn ta, ta mim cười nói:

"Yên Yên, muội sợ gì chứ, muội đã từng thấy Tiền Ngũ Quý ta nhìn thấy nừ nhân của minh bị người khác làm nhục mà vẫn giừ im lặng chưa?”

Khi chủng ta xoay người định ròi đi lại nghe thấy tiếng quát giân dừ của Kỳ Phong: "Tiền Ngù Quý!"Ta mim cười xoay ngưòi lại, sát cơ trong mắt đã lộ ra không chút che giấu nào. Kỳ Phong không nhịn được lạnh run:

"Ngươi..."

Lúc này Lý Mộ Vũ cũng đủng dậy:

'Không khí noi này vô cùng phiền muộn, Lý mồ cũng con mẹ nó không chịu được không khí buồn bực này. Đoạn quồc sư, chủng ta ra ngoài hóng mát một lát thôi."

Kỳ Phong lại bất ngờ không tức giận, chi nói:

" Tối nay Bôn vương đãi tiệc tại hồ Long nừ, nếu như các vị không đến ta sẽ rất thất vọng..."

Trên đảo có con đề dài, nhưng không phải là thông vào bờ mà là bao vây quanh nhừng hồ sen lớn nhỏ không đông nhất.

Khi ta cùng Khinh Nhan và Mộ Dung Yên Yên bước lên bò' đê cũng đã thấy Lý Mộ Vũ và Hoàn Tiếu Trác đang đi về phía ta.

Ta thấp giọng nói:

" Biếu hiện hôm nay của Lý Mộ Vũ rất ki lạ, tại sao hắn lại đột nhiên chông đôi lại Kỳ Phong?"

Khinh Nhan nhỏ giọng nói:

"Có lẽ hắn sẽ lập tức giải thích điều bí mật này."

Quả thật là Lý Mộ Vũ đã hô lên ờ phía sau: "Xin Tiền huynh dừng bước!"

Ta đưa mắt nhìn Khinh Nhan và Yên Yên, hai người bọn họ đi về phía sau tụ tập cùng Tiếu Trác, Lý Mộ Vũ một minh đi đến bên cạnh ta.

Ta nhìn hồ sen xanh biêc phía trước, mim cười nói:

"Lý Đại Đô Đốc có chuyện gì muôn dặn dò sao?"

Lý Mộ Vũ nhìn thẳng vào hai mắt ta, thấp giọng nói:

" Thái tử điện hạ vẫn còn muôn tiếp tục giấu diếm sao?"

Ta không nói gì, nét mặt vẫn thong dong như trước, yên lặng chò' Lý Mộ Vũ nói. Lý Mộ Vũ nói:

"Có thế làm cho Đoạn quốc sư và Mộ Dung lão bản cùng động lòng chắc chắn khong phải nhân vật như Tiền Ngũ Quý. Ngài có thế lừa được Kỳ Phong, nhưng không thế nào thoát khỏi ánh mắt của ta được."

Ta nờ nụ cười:

"Lý Đại Đô Đốc tói tim ta chi đế nói nhừng lòi này thôi sao?”

Lý Mộ Vũ lắc đầu nói:

"Lần này là ta làm liên lụy mọi người.”Nhừng lòi này ngoài dự đoán của ta.

Ta quay sang Lý Mộ Vũ nói:

"Lý Đại Đô Đốc có thểnói rõ ràng hon không?”

Lý Mộ Vù nói:

"Ta nhận được tin tức, Kỳ Phong muôn mượn cơ hội này đế loại bỏ ta.”

Ta mim cười nói:

"Chi sợ rằng Đại Đô Đốc đang nói đùa, Hán vương tin tường ngài như thê' hai nước Tân, Hán xưa này vốn giao hảo, Kỳ Phong làm sao dám dề dàng đôi phó vói ngài?"

Lý Mộ Vũ thò' dài nói:

"Sợ rằng ngài không rõ ràng lắm, bảo tàng của Mâu thị nằm trong biên giói Hàn Quốc, Tân vương tính toán dần binh thâu tóm Hàn Quốc đế có thế chiếm bảo tàng của Mâu thị làm của riêng."

Ta cười ha hả nói:

"Bảo tàng của Mâu thị, e rằng chẳng có cái bảo tàng của Mâu thị nào cả.”

Sau hành trình đến Thanh Thục son, ta đã không còn tin nhừng lòi đồn về bảo tàng của Mâu thị nừa, có lẽ đây chăng qua chi là mấy người Tào Duệ tung hỏa mù mà thôi.

Lý Mộ Vũ hạ giọng nói:

"Tin tức này vô cùng chính xác, chủng ta vốn muôn cùng Tân quồc cùng nhau thâu tóm Hàn Quốc nhưng không ngờ Phòng Hiên Chí thấy lợi quên nghía, muôn nuo't trọn cả bảo tàng của Mâu thị. Lần này Kỳ Phong muôn đôi phó ta đế diệt trừ đi một đôi thủ mạnh mẽ." r

Ta cười nói:

"Đại Đô Đốc nói sinh động như vậy, Tiền mồ có không muôn thì cũng phải tin rồi.”

Lý Mộ Vũ nói:

"Lý mồ nói đến miệng đắng lười khô, chăng lẽ Thái tử điện hạ vẫn không chịu tin sao?"

Ta lạnh nhạt cười nói:

"Chuyện này dường như cũng không có quá nhiều quan hệ vói ta, ta lập tức sẽ lên đường ròi khỏi noi thị phi này."

Lý Mộ Vũ cười nói:

"Có lẽ Thái tử điện hạ đã không có sự lựa chọn. Nếu như ta nói cho Kỳ Phong biết thân phận thực sự của ngài, e rằng hứng thú của hắn sẽ lập tức chuyến dòi sang ngài."

Ta cười lạnh nói:

"Ai sẽ tin tường?”

Lý Mộ Vũ nói:

"Xung quanh hồ nhỏ này đã mai phục hai nghìn tên Phi Vũ quân có trang bị tên nỏ mạnh mê, hon nừa trên mũi tên còn có độc. Cho dù Thái tử điện hạ có thế chạy thoát an toàn, nhưng ngài có thế bảo đảm tất cả thủ hạ của ngài có thể trôn ra ngoài được sao? Hon nừa cho dù Kỳ Phong tin ngài là Tiền Ngũ Quý, nhưng vói bản tính háo sắc của hắn, ngài cho rằng hắn sẽ đế mặc cho mấy vị hồng nhan tri kỷ của ngài rò đi sao? Theo Lý mồ thấy, nguy hiếm mà Thái tử điện hạ gặp phải còn lỏn hon Lý mồ nhiều. Người đạt được lợi ích lỏn nhất khi chủng ta họp tác phải là ngài mói đúng."Ta cười nói:

"Nhừng lòi nói của Lý Đại Đô Đốc luôn không thế khiến người nào từ chôi, hiện giò' Tiền mồ đã không nghi ra được lý do gì đê từ chối ngài. Không biết rốt cuộc Lý Đại Đô Đốc có kế hoạch gi?”

Lý Mộ Vù nói:

"Bắt giặc trước bắt vua, muộn thuận lọi ròi đi, trước tiên sẽ phải ra tay vói Kỳ Phong.”

"Nghe nói Kỳ Phong là mãnh tướng đệ nhất của Tân quốc, võ công hon người. Đôi phó vói hắn chi sợ cũng không phải chuyện dề dàng.”

Lý Mộ Vù nói:

"Sau khi ta biết Kỳ Phong muôn giết ta liền muôn nhanh chóng ròi khỏi noi này, nhưng Đoạn quốc sư vẫn chưa trở về an toàn, ta lo rằng Kỳ Phong sẽ gây bất lợi cho nàng nên mói ờ lại. Nhưng Kỳ Phong làm việc chu đáo chặt chè, noi noi đều đề phòng ta, có thế nói là giám sát ta từng bước. Hiện giờ chúng ta muôn thoát đi thành công chi có thế cầu thắng lợi trong nguy hiếm. Ta từng thử dò xét võ công của hắn, võ công của Kỳ Phong chắc chắn không kém Lý mồ, hon nừa bên canh hắn còn có tám tên võ sĩ đều là cao thủ đứng đầu. »

Ta nhíu mày nói:

Theo lòi ngài, cơ hội của chúng ta không phải là cực nhỏ sao?"

Lý Mộ Vù nói:

"Lý mồ tin rang khi chủng ta liên thủ chắc chắn có thế thuận lợi thoát khỏi vòng vây."

Ta cười ngẩng đầu lên:

” Lý Đại Đô Đốc đã nghi tói, sau khi chủng ta trôn ra ngoài sẽ làm gì?"

Hiến nhiên là Lý Mộ Vũ hiếu được ý tứ trong lòi nói của ta, mim cười nói: "Đường ai nấy đi!"

Lý Mộ Vũ không nói sai, xung quanh hòn đảo giừa hồ có hai mưoi chiếc thuyền hoa bỏ neo. Theo nhừng gì Phan An nói, hoàn cảnh náo nhiệt như vậy chi có hội đèn lồng trong tiết nguyên tiêu mói gặp được.

Hai mưoi chiếc thuyền hoa này nhìn bề ngoài thì bình tình, nhưng thực ra bên trong lại giấu diếm sát cơ hung hiếm. Theo như điều tra của Lý Mộ Vũ, trên mồi thuyền hoa đều ẩn nấp một trăm tên cao thủ của Phi Vũ quân. Hon nừa nhừng thuyền hoa này lại khéo lèo ngăn chặn nhừng con đường có thế ròi khỏi noi này, xem ra Kỳ Phong đã chuẩn bị từ sớm, lần này chúng ta muôn chạy trôn thuận lọi sẽ phải tốn không ít công sức.

Mồi khi gặp phải nguy hiếm ta càng trò' nên bình tình, đây cũng là mặt hon người của ta. Ta cùng Khinh Nhan và Mộ Dung Yên Yên ờ lại trong tiêu lâu thường thức trà, Hoàn Tiếu Trác nói chuyện vói Lý Mộ Vũ xong cũng trở lại.

Hoàn Tiếu Trác cười nói:

” Sơn vù dục lai phong mãn lâu( Gió thốỉ mưa giông trước cơn bão), nhưng lúc này vẫn có thế giừ được binh tình như huynh chi sợ trong thiên hạ cũng không tim được người thứ hai."

Ta cười ha hả nói:

"Bây giờ ta mói nhớ tói nhừng gì Yên Yên nói hôm nay!"

Ta nhìn Mộ Dung Yên Yên nói:

"Ta quen biết Tiền Tứ Hải nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghe thấy hắn còn có một đệ đệ."

Mộ Dung Yên Yên cười nói:

"Hắn còn có hai người ca ca nừa, nhưng huynh đệ sinh đôi thì không có."

Ta cười khố nói:

"Trong số huynh đệ của hắn có ai là Tiền Ngũ Quý không?"

Ba mỹ nừ nhìn nhau rồi cùng nở nụ cười, Mộ Dung Yên Yên cười đến không thờ nối. Ta giả bộ hung ác nói:

"Muội dám quanh co mắng ta là con rùa đen!"

Ta âh Mộ Dung Yên Yên ngồi lên đùi, nhẹ nhàng đánh lên cái mông co dãn kinh người của nàng hai cái.

Sau khi vui đùa, chủng ta lại trò' về vói thực tế.

Hoàn Tiêu Trác nói:

"Ta đã nói chuyện vói Lý Mộ Vũ, giừa hắn và Kỳ Phong chắc chắn không phải đồng mưu, nếu không chi cần vạch trần chủng ta tại chỗ còn tốt hon, không cần phải lấy cớ họp tác làm gì."

Ta gật đầu nói:

"Ta cũng tin hắn, nhưng người Kỳ Phong thực sự muôn đôi phó lần này là hắn, chủng ta chăng qua chi xuất hiện không đúng lúc, vựa vặn bị hắn làm liên lụy."

Khinh Nhan thờ dài nói:

"Chi sợ người mà Kỳ Phong muôn đôi phó lúc này không chi có Lý Mộ Vũ, nhìn bộ dạng sắc lang của hắn vừa rồi, chi sợ là muôn mạnh mè giừ ba chủng ta lại."

Ta giận dừ nói:

"Hắn lại tính là thứ gì, hôm nay ta nhất định phải lấy đầu hắn đế rửa môi hận trong lòng ta. Nhưng hiện tại người ta lo lắng nhất là Phan Độ, hắn rô't cục có kiên quyết đứng về phía chủng ta hay khổng?"

Mộ Dung Yên Yên đỏ mặt tránh thoát khỏi lòng ta, sửa sang lại đầu tóc, nói:

"Phan Độ đã sớm thấy rõ tinh hình thiên hạ, có lòng muôn nương tựa vào công tử. Nhưng dưới tinh thế trước mắt, chuyện đầu tiên mồi người nghi tói chính là giừ được tinh mạng của minh. Chuyện hôm nay nếu như không thế xử lý tốt, chẳng nhừng nhiều năm khắc khố kinh doanh của Phan Độ sẽ phải đố xuống sông, chi sợ ngay cả mạng hắn cũng không giừ được, không dám bảo đảm hắn sẽ không do dự.”

Ta lạnh lùng nói:

"Nói vậy nghía là Phan Độ có thế bán đứng chúng ta?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.