Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 73: Q.1 - Chương 73: Tân hôn




Dực Vương theo ta tới trước cửa phủ Bình vương mới cáo từ, dựa theo quy định thì hắn bây giờ không thể vào trong nhà, ta cười nói:

“Sáng sớm ngày mai hài nhi và Sở Nhi tới kính trà.”

Dực Vương gật đầu nói:

“Ngươi trên người mang thương tích, nên nghỉ ngơi thực nhiều, nếu như không thể tới cũng không miễn cưỡng, không cần câu nệ lễ tiết rườm rà.”

Ta cung kính hướng về phía hắn cáo từ, cho tới khi xe ngựa biến mất nơi góc đường ta mới đi vào trong.

Trần Tử Tô đứng ở trước cửa, mỉm cười nói:

“Công tử đã trở về.”

Ta ngạc nhiên nói:

“Tiên sinh vẫn ở nơi này chờ ta?”

Trần Tử Tô cười nói:

“Tử Tô chỉ trùng hợp đi ra ngoài mua đồ thôi, không nghĩ tới công tử cũng trở về lúc này, công việc thế nào rồi?”

Ta và hắn vừa đi vừa nói chuyện, nhưng không đem chuyện của mình và Dực vương nói cho hắn biết.

Trần Tử Tô chau mày nói:

“Chuyện này rất kỳ quặc, việc phong ấp không thể đưa ra trong trường họp này, trừ phi…”

Hắn hai mắt sáng ngời nói:

“Trừ phi Hâm Đức hoàng đế trước đó đã ra quyết định, Tả Trục Lưu chỉ là người được sắp xếp đưa ra trước mặt mọi người.”

Ta gật đầu nói:

“Xem ra phụ hoàng đã có tâm cảnh giới đối với chúng ta.”

Trần Tử Tô nói:

“Chiêu này của Hâm Đức hoàng đế đúng là rất lợi hại, nhưng mà cũng chỉ có những hoàng tử thiếu kiên nhẫn mới động thủ trước.”

Ta lắc đầu nói:

“Trong số huynh đệ của chúng ta, không có ai chân chính giao thiệp với quân chính của Đại Khang, loại chuyện này tuyệt đối sẽ không phát sinh.”

Trần Tử Tô nói:

“Nếu như vậy thì công tử bị phái đi Tuyên Thành còn tốt hơn những người khác.”

“Sao tiên sinh, lại nói như vậy?”

Trần Tử Tô nói:

“Ở càng gần Khang Đô, thì càng bị Hâm Đức hoàng đế kiềm tỏa, Tuyên Thành ở Bắc cương của Đại Khang, công tử nhất định sẽ tự do hơn.”

Ta mỉm cười nói:

“Mặc kệ người khác an bài thế nào, chúng ta cũng chuẩn bị bắt tay đi Tuyên Thành thôi.”

Trần Tử Tô thần bí hướng ta nói:

“Công tử có biết vì sao Dực vương tới hoàng cung không?”

Ta không nói nhìn hắn, Trần Tử Tô quỷ bí cười:

“Là vương phi bảo ta tới Dực vương phủ, đem chuyện công tử vào cung nói cho Dực Vương biết.”

Hắn thâm ý nói:

“Xem ra Vương phi rất quan tâm tới người.”

Ta cười ha ha một tiếng, cố sức vỗ vỗ vai của Trần Tử Tô, rồi đi tới tiểu lâu.

Lâm Sở Nhi vẫn đang đợi ta, thấy ta trở về, nàng mừng rỡ từ trong tiểu lâu chạy tới đón, khi tới gần ta, bước chân mới chậm lại, trở nên rụt rè hơn.

Ta mỉm cười nói:

“Muội vẫn đang đợi ta?”

Lâm Sở Nhi cười yếu ớt, nàng nhẹ giọng nói:

“Muội đã chuẩn bị xong cơm nước rồi.”

Nhìn một bàn đầy thức ăn tinh xảo, ta không khỏi lấy làm kinh hãi, thủ pháp nấu nướng của trù sư vương phủ ta đã quen. Nhưng mà nhìn những món ăn trên bàn này tinh xảo hơn nhiều lắm.

Duyên Bình cười nói:

“Vương phi bận rộn tròn một buổi sáng, những thức ăn này toàn bộ do đích thân người làm cho tiểu chủ nhân.”

Trong lòng ta tràn ngập cảm giác ấm áp.

Lâm Sở Nhi ôn nhu nói:

“Trù nghệ của Sở Nhi không tinh, mong rằng điện hạ không nên ghét bỏ.”

Ta ha ha cười nói:

“Sao lại như vậy chứ.”

Ta cầm đôi đũa gắp một món ăn, chỉ thấy nó tinh thuần mát lạnh, còn hơn là ngự trù trong hoàng cung làm, thực sự là không nhận ra đây là do vị tiểu kiều thê của ta làm.

Lâm Sở Nhi thấy ăn quá nhanh, nên mỉm cười.

Cho tới bây giờ, chúng ta mới cảm nhận được sự vui vẻ của tân hôn.

Màn đêm phủ xuống, đây là đêm thứ hai chúng ta kết hôn, giờ đã lên đèn, ta đứng dậy đi ra ngoài cửa.

“Huynh đi đâu vậy?”

Lâm Sở Nhi ở phía sau ta nói.

Ta mỉm cười, cố ý nói:

“Ta tới thư phòng đọc sách.”

Đôi mắt đẹp của Lâm Sở Nhi trở nên ảm đạm, có chút u oán nói:

“Đêm khuya rồi điện hạ còn khổ công đọc sách ư?”

Ta cố ý thở dài nói:

“Sở nhi, ta không muốn ép buộc muội, ta sẽ chờ, đợi cho tới khi muội tiếp nhận tướng công này mới thôi.”

Ta làm bộ muốn mở cửa rời đi.

Lâm Sở Nhi bỗng nhiên vọt tới, từ phía sau ôm lấy ta, nhẹ giọng khóc nức nở nói:

“Bình ca ca, muội không cho huynh đi... Sở nhi đã sớm coi huynh là phu quân của mình rồi.”

Ta cười khổ nói:

“Trong lòng của muội coi ta là phu quân hay là coi Bình ca ca là phu quân?”

Ta thậm chí có cảm giác mình ăn dấm chua.

Lâm Sở Nhi áp khuôn mặt vào lưng của ta, nói:

“Sở nhi biết Bình ca ca chính là Dận Không, Dận Không chính là Bình ca ca, từ khi huynh giúp muội cản mũi tên kia... Muội đã biết huynh chính là Bình ca ca, là Bình ca ca bảo hộ muội cả đời…”

Câu nói này đã chạm tới nội tâm của ta, ta bỗng nhiên xoay người lại, cố sức đem Lâm Sở Nhi kéo vào trong lòng, đôi môi không khách khí hôn tới đôi môi anh đào của nàng.

Khi hai môi chạm vào nhau, thân thể mềm mại của Lâm Sở Nhi chấn động, khuôn mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng mở miệng, cho đầu lưỡi của ta xâm nhập vào bên trong.

Cái lưỡi nguyệt thơm lảng tránh khiêu khích của ta, hương thơm bay vào trong miệng của ta, chúng ta hòa nhập vào nhau.

Đôi lông mi đen dài của Sở Nhi láy động, đối với lần đầu tiên này chờ mong, nhưng cũng khẩn trương.

Do hành động quá độ, nên vết thương trên vai đau đớn, ta nhịn không được hừ một tiếng.

Sở nhi mở đôi mắt đẹp, không hôn ta nữa, cái miệng yêu kiều hổn hển nói:

“Thương thế của huynh…”

Đôi môi của ta lại dính lên cái tai ngọc của nàng, khí tức nam tử khiến cho thân hình nàng run rẩy, câu định nói nhất thời quên mất.

Ta dùng đầu lưỡi liếm dọc theo gáy ngọc, hô hấp của Sở Nhi trở nên gấp gáp, bộ ngực mê người phập phồng.

Tay trái của ta chậm rãi cởi ngoại bào của nàng, di chuyển dần dần lên bộ ngực của nàng, đùa nghịch cái yếm bạc, rồi xoa xoa nắn nắn.

Sở nhi bị ta xoa nắn thì khẩn trương, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên.

“Điện hạ…”

Nàng run giọng kêu lên.

“Tiểu Đinh Đương, gọi Bình ca ca…”

Ta thấp giọng nói.

“Bình ca ca…”

Ta và Sở nhi ôm nhau đi tới bên giường hỉ, dù sao ở vai phải của ta còn có thương tích, cởi quần áo bất tiện, Sở nhi xấu hổ thay ta bỏ đi áo khoác, cúi đầu thật sâu không dám nhìn ta.

Ta cười nói:

“Lẽ nào chúng ta cứ như thế này động phòng ư?”

Đôi mắt đẹp của Lâm Sở Nhi nửa mở nửa khép, bàn tay nhỏ nhắn run rẩy cởi nội y cho ta, thấy bộ ngực cường kiện của ta, cái gáy ngọc cũng đỏ lên.

Thấy Sở Nhi đang ngượng ngùng, ta giúp nàng cởi cái yếm, thân thể trong suốt hoàn mỹ của nàng hiện lên ở trước mắt ta.

Ta nhẹ nhàng vuốt ve làn da của nàng, Sở Nhi e thẹn run rẩy muốn đẩy ta ra, nhưng trong lúc vô tình lại chạm vào bên dưới, cho nên kinh hoảng cuống quít lùi sau.

Ta bị bàn tay nhỏ nhắn của nàng trêu chọc khiến cho huyết mạch như sôi trào, một tay vòng qua ôm chặt cái eo nhỏ nhắn kéo nàng vào trong lòng.

Ta hôn lên đôi môi anh đào của nàng, rồi dần dần di chuyển xuống dưới.

Thân thể mềm mại của Sở Nhi bị ta kích thích mà run rẩy, không kìm được rên lên một tiếng.

“Sở nhi...”

Ta nhẹ giọng gọi tên nàng.

Đôi mắt đẹp của nàng nhắm chặt, mặt cười đỏ bừng, làm tỏ ra kiều diễm động lòng người.

“Ư”

Từ trong hơi thở, nàng đáp lại ta.

Ta nhẹ nhàng đặt nàng lên trên giường, ánh nến làm cho giường hỉ mông lung hơn nhiều.

Sở Nhi bỗng nhiên kêu lên một tiếng thống khổ, ánh trăng ngượng ngùng phải lẩn vào trong mây...

Bình minh lên, Sở Nhi ngượng ngùng giống như một con sơn dương cuộn tròn trong lòng của ta, yên lặng lắng nghe tiếng tim ta đập.

Ta hôn lên khuôn mặt kiều diễm của nàng, Sở Nhi ngượng ngùng ôm chặt lấy ta.

Ta mỉm cười từ trong chăn lấy ra một cái khăn lụa, giả vờ kinh hoảng la lên một tiếng:

“Oa!”

Sở nhi mở đôi mắt đẹp, thấy trên cái khăn lụa có một nụ hồng, thì khuôn mặt càng đỏ, áp sát vào ngực của ta, hàm răng khẽ cắn ta một cái, nói:

“Bại hoại!”

Ta nở nụ cười.

Bàn tay của ta khẽ vuốt cái mông ngọc của Sở Nhi, nói:

“Chúng ta cũng phải dậy sớm, còn đi tới kính trà cho phụ thân.”

Sở nhi lúc này mới ngẩng đầu lên, đưa tay với cái khăn lụa:

“Cho muội!”

Ta cười giấu khăn ở phía sau, nói:

“Ta muốn lưu làm kỷ niệm.”

Sở nhi nhẹ giọng phì phì nói:

“Thật hư hỏng, thứ này... có cái gì mà lưu niêm chứ?” 

Ta mỉm cười nói:

“Nếu vậy, thì ta đổi với muội!”

Ta cởi tấm bùa hộ mệnh bằng gỗ xuống, đeo lên người của Sở Nhi, thâm tình nói:

“Cái bùa hộ mệnh này không trân quý, thế nhưng đây là mẫu thân ta để lại cho ta, trong lòng ta nó là vô giá, cũng giống như muội…”

Những lời tâm tình này của ta đã hòa tan Sở Nhi, nàng chủ động dâng môi thơm triền miên đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của ta. Tình cảm nhất thời lại bị thiêu đốt, hai người nhập lại làm một...

Khi rời khỏi tiểu lâu, mặt trời đã lên cao, Sở nhi kéo cánh tay ta, biểu hiện tuy nhìn thì giống như ta quan tâm nàng, nhưng thực ra là nàng muốn ta đỡ đi.

Tối hôm qua ta kìm lòng không đậu, nhưng cũng không phải là không hiểu tình cảm của nàng, chân tình của Sở Nhi bộc lộ đã làm ta yêu thương nàng hơn.

Hôm nay nàng mới biết được sự khổ sở của chuyện này, cứ đi được một đoạn lại phải đứng lại nghỉ.

Ta nói:

“Có phải là rất đau, muốn ta cõng muội không?”

Sở nhi kiều mị trợn mắt nhìn ta, nhẹ giọng nói:

“Tối hôm qua sao huynh không yêu quý muội?”

Ta ha hả cười nói:

“Ai bảo nương tử của ta mê người như vậy chứ?”

Trong đôi mắt đẹp của Sở Nhi lộ xuân tình, lại nghĩ tới chuyện tối qua, nàng nhẹ giọng nói:

“Chúng ta đi mau đi, nếu không phụ thân sẽ sốt ruột.”

Khi chúng ta tới Dực vương phủ, thì Dực vương không có ở bên trong, quản gia nói cho chúng ta biết, từ sáng sớm Dực Vương đã tới hoàng cung, hắn bảo ta và Sở Nhi ngồi đợi, khi nào xong sẽ về.

Trong lòng ta mơ hồ đoán được, lần này Dực Vương vào cung tám phần mười là có quan hệ với chuyện phong ấp.

Xem ra Hâm Đức hoàng đế đã hạ thủ với đám hoàng tử của mình, làm suy yếu lực lượng của chúng ta, tránh ảnh hưởng tới đế vị của hắn.

Thừa dịp thời gian này, Sở Nhi mang ta đi dạo trong vương phủ, chúng ta dừng lại ở hoa viên. Sở Nhi ngôi trên một cái ghế đu, bên cạnh toàn hoa tươi, ta từ phía sau ôm lấy thân thể mềm mại của nàng nói:

“Võ công của muội là do ai truyền thụ?”

Sở nhi cười nói:

“Đương nhiên là phụ thân muội, nhưng kiếm thuật là do sư phụ muội truyền.”

“Thật không nhận ra, muội còn là một nữ hiệp võ công cao cường.” 

Sở nhi ngoái đâu lại nhìn ta một cái, mỉm cười nói:

“Muội tập võ chỉ dùng để phòng thân, nhưng không ngờ nó lại có công dụng. Nhưng mà sau này chúng ta cũng nên luận bàn một chút, xem đao pháp của huynh lợi hại, hay kiếm pháp của muội lợi hại.”

Ta cười hớn hở gật đầu.

Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng cười sang sảng.

“Sở nhi, Dận Không, các con đã tới rồi!”

Khi ta xoay người lại thì thấy Dực Vương Lâm Bi Phong đang đi tới, trên người của hắn vẫn đang mặc triều phục, hiển nhiên là nghe tới tin tức chúng ta tới, hắn không kịp thay quần áo.

“Phụ thân.”

Sở nhi cười duyên tiến lên nghênh đón.

Lâm Bi Phong ôm nữ nhi của mình một cái, rồi cầm hai vai của nàng, nói:

“Xem ra Dận Không đối với con rất tốt, nếu không bây giờ lệ rơi đầy mặt rồi.”

Sở nhi e thẹn nhìn ta một cái, khẽ gật đầu.

Lúc này ta mới đi tới cười nói:

“Nhạc phụ đại nhân mạnh khỏe?”

Lâm Bi Phong gật đầu nói:

“Các con tới Sơ Nguyệt các chờ ta, ta thay đổi y phục rồi qua ngay.”

Cơm nước đã chuẩn bị xong từ lâu, ta và Lâm Bi Phong ngồi đối diện với nhau, Sở Nhi ở bên cạnh rót rượu, ba người chúng ta cùng cạn một chén. 

Lâm Bi Phong bùi ngùi than thở:

“Dận Không, vừa rồi ta vào cung là vì việc phong ấp.”

Suy đoán của ta quả nhiên là chính xác.

Lâm Bi Phong nói:

“Bệ hạ đã quyết định ở Khang Đô chỉ có Hưng vương và Cần vương, còn những hoàng tử khác sẽ bị điều tới ấp phong.”

Ta cười nói:

“Vốn con tưởng chỉ có một mình con, nhưng không ngờ các hoàng tử khác cũng bị điều ra khỏi Khang Đô.”

Lâm Bi Phong cùng ta chạm một chén nói:

“Hành động lần này của bệ hạ coi như là sáng suốt.”

“Nhạc phụ tán thành cách làm của phụ hoàng?”

Lâm Bi Phong gật đầu nói:

“Làm như vậy thì mâu thuẫn trong các hoàng tử giảm đi rất nhiều, nhưng mà…”

Ta phỏng đoán nói:

“Nhạc phụ lo lắng Cần vương và Hưng vương mâu thuẫn sẽ trở nên gay gắt?”

Lâm Bi Phong ánh mắt sáng ngời, hiển nhiên là ta nói trúng tâm sự của hắn.

Hắn thấp giọng nói:

“Hôm nay bệ hạ lại chủ động đưa ra chuyện người thừa kế, nói là trong vòng một năm sẽ xác lập thái từ, hơn nữa…”

Trái tim của ta đập bang bang, đối với câu tiếp theo của hắn vô cùng chờ mong.

Lâm Bi Phong nói:

“Dựa theo ý của bệ hạ, thì người chỉ muốn lựa chọn trong hai người Cần vương và Hưng vương mà thôi. Nhưng mà theo quan điểm của người, thì vẫn nghiêng về phía Hưng vương hơn một chút, hơn nữa gần đây Hưng vương làm được một số chuyện đúng là đáng nể.”

Sở Nhi nói:

“Lục biểu ca vẫn luôn muốn làm hoàng đế, chuyện này coi như thỏa mãn tâm nguyện của huynh ấy.”

Lâm Bi Phong cười nói:

“Tiểu hài tử như con thì hiểu cái gì?”

Ta thử thăm dò nói:

“Nhạc phụ cảm thấy phụ hoàng muốn nhượng quyền thực, hay chỉ là biểu hiện giả dối?”

Lâm Bi Phong nhìn ta một cái, nặng nề gật đầu.

Đối với ta mà nói, hiện giờ ta hi vọng nhất chính là kết quả này. Hâm Đức hoàng đế có dục vọng mạnh với quyền lực bao nhiêu, thì cũng làm cho các hoàng tử mâu thuẫn càng mạnh.

Cho dù là Cần vương hay Hưng vương cũng không thể trong một thời gian ngắn leo lên ngôi vị hoàng đế được, ta cũng có thời gian phát triển lực lượng của mình.

Lâm Bi Phong nói:

“Tính tình của bệ hạ càng lúc càng cổ quái, hình như là do trong một thời gian dài dùng đan dược của các phương sĩ?”

Ta lắc đầu, đan dược có thể gây tổn hại tới thân thế, nhưng không cách nào ảnh hưởng tới bản tính được.

Lúc đầu ta cũng cho rằng Hâm Đức hoàng đế bị đan dược và tuổi già hạnh hạ tới mức hồ đồ, nhưng mà bây giờ xem lại, thì khứu giác của hắn vẫn nhạy bén như cũ.

Các vị hoàng huynh của ta đúng là buồn cười tới cực điểm, họ cứ đắm chìm vào trong vòng tranh đấu, nhưng không biết địch nhân thực sự của họ là Hâm Đức hoàng đế.

Ta chợt nhớ tới một cố sự, có hai huynh đệ đi săn thú, nhìn thấy trên không trung có một con chim nhạn, chưa bắn xuống họ đã thương lượng nấu nướng con mồi như thế nào, đợi cho hai người kết thúc thì chim nhạn đã bay đi từ lâu.

Hiện tại các vị hoàng huynh của ta sao giống cái cố sự này tới vậy.

Lâm Bi Phong nói:

“Chỉ trong ngày hôm nay, ý chỉ của bệ hạ sẽ ban xuống, sợ rằng các hoàng tử phải lập tức rời khỏi Khang Đô…”

Ta mỉm cười nói:

“Nhạc phụ, thật ra không có ý chỉ này, Dận Không cũng muốn tới Tuyên Thành.”

Lâm Bi Phong gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào nữ nhi của mình, trong đó lộ ra sự lưu luyến.

Lâm Sở Nhi nhẹ giọng nói:

“Sau khi nữ nhi rời khỏi Khang Đô, sẽ biết tự chiếu cố mình cho tốt.”

Ta cười nói:

“Tuyên Thành cách Khang Đô chỉ có ba ngày đường, nếu như muội nhớ phụ thân thì lúc nào cũng có thể trở về.”

Ta nói thì dễ, nhưng trong lòng cũng hiểu, không có mệnh lệnh của Hâm Đức hoàng đế, chúng ta sẽ không thể trở về Khang Đô được.

Lâm Bi Phong nói:

“Tất cả các vương phủ đều được bảo tồn lại, bệ hạ đã ân chuẩn cho các hoàng tử Tết nguyên đán hàng năm có thể trở về kinh đô.”

Hắn hướng ta nói:

“Ở trong các hoàng tử, thì ấp phong của con rộng nhất, nhưng mà cũng là nơi cằn cỗi nhất.”

Ta đã sớm điều tra tình huống của Tuyên Thành cho nên đã hiểu rõ tình cảnh của nơi đó.

Lâm Bi Phong nói:

“Dưới chân núi Âm sơn có mười bộ tộc, hai năm qua bọn họ phát triển rất nhanh chóng, không ngừng xuôi nam tiến hành cướp đoạt, bách tính Tuyên Thành bị chúng làm hại, khổ không thể tả.”

Sở nhi nói:

“Quân biên cảnh của Đại Khang tại sao lại không quan tâm?”

Lâm Bi Phong cười khổ nói:

“Không phải họ không quan tâm, mà là trọng điểm biên phòng của Đại Khang lại ở phía Đông, Tây, Nam, toàn tuyến biên giới phía bắc chỉ là chỗ giáp với Bắc Hồ là trọng điểm. Tuyên Thành là nơi cằn cỗi, không phải trọng điểm của chiến lược phòng bị. Hơn nữa người của mười bộ tộc này thuật cưỡi ngựa thuần thục, mỗi lần cướp bóc đều chạy như bay, đợi quân đội tới nơi thì họ cũng đã trốn vào trong Âm Sơn, cho nên tới nay vẫn không có biện pháp gì.”

Hắn dừng lại một chút nói:

‘‘Nhưng mà vấn đề an toàn các con không cần phải lo lắng, Tuyên Thành thủ quan Trử Đại Tráng là bộ hạ cũ của ta, con tới đó họ sẽ một lòng tương trợ.”

“Đa tạ nhạc phụ.”

Lâm Bi Phong nói:

“Con dự định bao giờ đi Tuyên Thành?”

Ta cung kính nói:

“Ngày mùng hai tháng sau.”

Lâm Bi Phong ngơ ngác:

“Nhanh như vậy sao?”

Ta mỉm cười nói:

“Thời gian con phiêu bạt bên ngoài cũng dài, cho nên không quen với cách sinh hoạt trong cung đình, cái cảm giác tự do tự tại hợp với con hơn.”

Lâm Bi Phong thưởng thức gật đầu, thấy Sở nhi và ta tình thâm ý trọng, cảm giác của hắn cũng được mỹ mãn.

Dùng cơm trưa xong, ta và Dực Vương đi tới lương đình trong hoa viên nói chuyện.

Sở nhi đến tú lâu nghỉ tạm, tạo cho chúng ta một cơ hội đơn độc nói chuyện.

Lâm Bi Phong hai mắt sáng quắc nhìn thẳng vào ta nói:

“Dận Không, con phải nói cho ta biết, con có cách nghĩ như thế nào với ngôi vị hoàng đế của Đại Khang?”

Ta cười nhạt nói:

“Nhạc phụ hình như hoài nghi động cơ của con?”

Lâm Bi Phong hai tay dựa vào lan can vỗ nhè nhẹ nói:

“Ta đã từng không nghi ngờ gì con, thế nhưng từ hôm qua ở trong cung nhìn thấy con, ta đã thay đổi cách nhìn.”

Ý trong câu này không cần nói cũng hiểu.

Ta không trực tiếp trả lời nghi vấn của hắn, mà trịnh trọng nói:

“Nhạc phụ yên tâm, chuyện Dận Không đáp ứng người vĩnh viễn sẽ không thay đổi, tâm ý của con với Sở Nhi cũng không bao giờ thay đổi.”

Lâm Bi Phong gật đầu nói:

“Biểu hiện hôm qua của con khi ở Sùng Đức điện đã làm cho ta phải lo lắng những lời con nói với ta. Dận Không, ta cuối cùng cũng hiểu, con cũng khát cầu ngôi vị hoàng để như họ, thậm chí dục vọng của con còn mãnh liệt hơn họ!”

Lâm Bi Phong một câu nói toạc ý nghĩ của ta.

Ta và Lâm Bi Phong đứng đối diện nhau, hồi lâu ta mới cười nói:

“Nhạc phụ quá lo lắng, lần này Dận Không đi Tuyên Thành chính là muốn sớm rời khỏi mảnh đất thị phi này.”

Lâm Bi Phong cười ha hả, thấp giọng nói:

“Ta cũng muốn đây là cách nghĩ thực sự của con.”

Hâm Đức hoàng đế đột nhiên hạ lệnh phong ấp, làm cho cả hoàng cung rơi vào sợ hãi, các hoàng tử ở trong cung vô cùng thắp thỏm bất an.

Biểu hiện thì là phong ấp, nhưng thực chất là đuổi họ rời khỏi Khang Đô, huống chi Hâm Đức hoàng đế trước đó lập nhiều quy củ, các vị hoàng tử không thể can thiệp vào quản chính của địa phương, hạn chế việc phát triển thực lực của họ.

Đương nhiên trong đó cũng có ngoại lệ, Hâm Đức hoàng đế đã đem trọng trách phát triển vũ khí của Đại Khang cho Hưng vương, ngoài ra thủy quân cũng giao cho hắn thống lĩnh.

Mà người cũng được ở lại Khang Đô là Cần vương thì chẳng có ủy nhiệm gì. Hưng vương nghiễm nhiên trở thành một người có khả năng trở thành thái tử nhất.

Hâm Đức hoàng đế hạn cho chúng ta trong vòng một tháng phải rời khỏi Khang Đô, ta là người đầu tiên rời đi.

Trước khi đi, Hâm Đức hoàng đế triệu tập chúng ta tới Mộc Ân cung, hắn thiết yến gọi là tống biệt.

Khi ta vào trong cung, thì có rất ít hoàng tử tới, ta biết một số người đã thông qua các loại quan hệ, hướng Hâm Đức hoàng đế cầu tình mơ mộng muốn ở lại Khang Đô.

Ta biết các vị hoàng tử này giống như hoa trong nhà ấm, quen sống sung sướng nhàn hạ, nay sắp bị trục xuất ra ngoài, trong tâm hồn có sự sợ hãi vô cùng.

Cần vương Long Dận Lễ là một trong những hoàng tử tới sớm nhất, mà cũng trùng hợp là ta lại được an bài ở cùng chỗ với hắn.

Sau khi ta thành công thúc đẩy Khang Tần hòa bình, rồi lại cứu được tính mệnh của Hâm Đức hoàng đế, thì địa vị của ta trong các vị hoàng tử cũng được kéo lên không ít.

Từ biểu tình của Cần vương, hắn chẳng bị ảnh hưởng chút nào khi Hâm Đức hoàng đế không trọng dụng hắn, hướng ta mỉm cười nói:

“Dận Không, nghe nói đệ ngày mai rời Khang Đô đi Tuyên Thành?”

Ta gật đầu nói:

“Chuyện này đã được phụ hoàng quyết định, từ khi phong ấp, huống chi loạn dân ở Tuyên Thành hoạt động không ngừng, đệ phải đi bình định chuyện này, coi như là giải nỗi lo lắng cho phụ hoàng.”

Cần vương than thở:

“Ta vẫn không hiểu nổi tại sao phụ hoàng lại để đệ tới một nơi hoang vu hẻo lánh cằn cỗi như Tuyên Thành, lấy năng lực của đệ, phải điều tới một trọng trấn mới có thể phát huy tài cán.”

Ta cười ha hả nói:

“Ngũ hoàng huynh quá khen, Dận Không nào có tài cán gì, so sánh sự cống hiến với Đại Khang của các vị hoàng huynh, thì Dận Không chỉ như một con đom đóm so với mặt trăng, thực sự là đáng thẹn, đáng thẹn.”

Cần vương cười nói:

“Dận Không, đệ đúng là quá khiêm tốn, việc nghị hòa giữa Đại Khang và Đại Tần, đệ đã lập công lớn với Đại Khang, chuyện đó làm cho ngu huynh vẫn còn mặc cảm tới giờ.”

Chúng ta cùng nhau cười to, nhưng trong lòng mỗi người đều có một chủ ý riêng.

Các vị hoàng tử lục tục kéo đến, toàn bộ Mộc Ân cung không vì đông người mà có bầu không khí náo nhiệt, thay vào đó là một áp lực vô hình.

Tới thời gian khai tiệc, Hâm Đức hoàng đế vẫn chưa tới, các vị hoàng từ bắt đầu đám thấp giọng rỉ tai, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng thở dài, ai nấy vì vận mệnh của mình mà sầu não.

Ta chợt nhớ tới một mùa đông của nhiều năm về trước, khi đó chúng ta ở trong Cần vương phủ uống rượu, rồi cũng tại nơi đó, ta gặp được Thải Tuyết, cũng là lần đầu tiên trong đời ta giết người, người bị ta giết là bát hoàng huynh Mục vương Long Dận Thượng.

Số phận của ta từ hôm đó tới nay hoàn toàn thay đổi ở trong mắt ta, số phận của các vị hoàng tử này đã bị Hâm Đức hoàng đế nắm trong tay, nhưng mà ta lại khác.

Ta không có bất cứ điều gì khiến mình phải bi quan và tuyệt vọng, từ nay trở đi, ta phải nắm giữ số phận của mình, cho dù ở trong tình trạng này kiểu gì cũng phải thản nhiên.

Hâm Đức hoàng đế tới muộn đúng nửa canh giờ, không biết hắn cố ý hay vô tâm, mới có mấy ngày không gặp mà tinh thần của hắn càng trở nên quắc thước, xem ra sức khỏe của hắn đang trong thời kỳ hồi phục.

Mộc Ân cung vốn đang ầm ĩ nhất thời trở nên lặng ngắt như tờ, Hâm Đức hoàng đế lạnh lùng quét mắt nhìn chúng ta, nói một câu hai nghĩa:

“Thế nào? Không đợi được hay sao?”

Ai cũng hiểu hàm nghĩa phía sau của hắn là gì (Dịch giả: không đợi được thì làm phản).

Hâm Đức hoàng đế cầm chén rượu bằng vàng lên, nói:

“Các ngươi đều là hoàng nhi mà ta thương yêu nhất, lần này cho các ngươi rời kinh, không phải do lòng trẫm độc ác, mà là muốn mượn cơ hội này rèn luyện thêm cho các ngươi, để các ngươi sớm trở thành những lương đống của Đại Khang.”

Hắn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, đặt một chồng giấy lên bàn nói:

“Còn có một việc ta phải nhắc nhở các ngươi, những ai thông qua người khác hướng trẫm cầu tình nữa, trẫm liền đưa người đó vào thiên lao, đấy mới là một nơi chân chính ma luyện các ngươi.”

Mọi người đồng thời ngừng hô hấp, rất sợ Hâm Đức hoàng đế nhìn về phía mình.

Hâm Đức hoàng đế chậm rãi đứng dậy:

“Huynh đệ các ngươi sắp chia tay, trẫm không muốn cản trở các ngươi nói chuyện, nên về nghi ngơi trước.”

Nói xong hắn đứng dậy rời đi, để lại đám hoàng tử chúng ta trợn mắt há mồm.

Ta âm thầm bội phục sự lãnh khốc của hắn, Hâm Đức hoàng đế có thể trở thành một hoàng giả thống trị Đại Khang nhiều năm không đổ, cũng là vì có quan hệ với tính tình lãnh khốc này, năm đó phụ thân của ta cũng thua ở điểm này.

Hâm Đức hoàng đế vừa đi, tất cả mọi người đều mất đi sự nhiệt tình, có mấy người đứng dậy rời đi, vì ngày mai ta phải lên đường cho nên cũng tính chuyện rời khỏi đây.

Hưng vương đang cùng mấy vị hoàng huynh khác trò chuyện, hắn đã được Hâm Đức hoàng đế trọng dụng, trở thành mục tiêu tranh đấu của các vị hoàng tử.

Thấy ta đứng dậy rời đi, hắn chủ động hướng ta mỉm cười nói:

“Dận Không, sao lại đi sớm vậy, ta còn chưa nói chuyện với đệ.”

Ta cười nói:

“Lục hoàng huynh, sáng sớm ngày mai đệ còn phải tới Tuyên Thành, nên bây giờ muốn về chuẩn bị một chút.”

Hưng vương gật đầu, khoác vai ta tiễn ra ngoài Mộc Ân cung, thấp giọng nói:

“Ngươi yên tâm, ta đã nói chuyện với cữu cữu, chỉ cần thời cơ cho phép, ta sẽ dâng tấu chương cầu phụ hoàng cho đệ trở lại Khang Đô.”

Ta giả bộ cảm kích vô cùng nói:

“Đa tạ hoàng huynh.”

Nhưng trong lòng ta âm thầm buồn cười, Long Dận Thao này chắc là đều hứa hẹn với các vị hoàng tử như vậy.

Sau khi cáo biệt với Hưng vương, ta xoay người rời đi, khi mới đi tới tiền viện của Mộc Ân cung, đã thấy một cung nữ vội vã đi tới, nàng không nhìn phía trước, nên xô vào người của ta.

Dịch An ở phía sau, cả giận nói:

“Hỗn trướng! Không có mắt à?”

Ta đưa tay nâng cung nữ kia dậy, nhưng kinh ngạc phát hiện, nàng là thiếp thân cung nữ Ngọc Tỏa của Trân Phi.

Dịch An lúc này mới nhìn rõ dung mạo của nàng, lập tức ngậm miệng lại.

Ngọc Tỏa nhìn ta nháy mắt một cái, rồi nhét một phong thư vào trong tay của ta.

Ta giả bộ như không biết gì, nói với nàng:

“Sau này đi đứng phải cẩn thận một chút, đường đi trong hoàng cung rất phức tạp, nếu không cẩn thận sẽ bị ngã.”

“Nô tỳ biết rồi!”

Ngọc Tỏa cúi đầu xuống cuống quít đào tẩu.

Khi lên xe ngựa, Dịch An thắp một cái đèn thủy tinh, ta cởi bỏ triều phục, thoải mái dựa lưng vào ghế.

Mượn ánh sáng của đèn, ta mở phong thư, một mùi hương nhàn nhạt bay vào trong mũi, khuôn mặt mỹ lệ của Trân Phi dường như xuất hiện trước mắt ta.

Nội dung của bức thư rắt ngắn:

“Nguyệt nghe nói Lục có ý định phạm thượng, vì vậy mới phong ấp, quân cần phải cẩn thận, chớ giao thiệp với người đó, trân trọng.”

Cuối thư không đề ai viết, chỉ có một dấu son môi.

Ta nhẹ nhàng áp môi mình vào dấu son môi kia, phảng phất như đang hôn lên đôi môi anh đào mềm mại của Trân Phi.

Trong lòng ta không cách nào bình tĩnh lại được, Nguyệt chính là Hâm Đức hoàng đế Long Thiên Việt, Lục là Lục hoàng tử Long Dận Thao. Trân Phi muốn nói cho ta biết, có người hướng Hâm Đức hoàng đế báo Long Dận Thao có ý định mưu phản, thảo nào Hâm Đức hoàng đế lại đột nhiên thực hiện chuyện phong ấp.

Long Dận Thao có được sự trọng dụng của Hâm Đức hoàng đế chỉ là biểu hiện giả dối, phong ấp cho các hoàng tử cũng là giả, làm suy yếu thực lực của Hưng vương và Cần vương mới là thực.

Hâm Đức hoàng đế trọng dụng Hưng vương chỉ là một khảo nghiệm, nếu như Long Dận Thao có ý đồ soán vị, thì sợ rằng sẽ tai ương ngập đầu.

Nếu như so sánh mà nói, thì Cần vương lại an toàn hơn hắn rất nhiều. Hùng phong của lão hổ như vậy, thì ta phải một lần nữa đánh giá lại năng lực của Hâm Đức hoàng đế.

Chuyện này vốn không có quan hệ lớn gì tới ta, Hâm Đức hoàng đế bắt tay vào đối phó Long Dận Thao thậm chí đó còn là một chuyện tốt với ta.

Thế nhưng phụ thân của Sở Nhi là Dực vương lại đứng ở bên Long Dận Thao.

Vạn nhất Long Dận Thao có ý đồ soán vị, Dực Vương nhất định sẽ khó thoát khỏi can hệ, đến lúc đó không chừng sẽ liên lụy đến ta.

Nghĩ tới đây, tâm tình của ta trở nên trầm trọng, trước khi đi Tuyên Thành ta nhất định phải nói cho Dực vương biết chuyện này, để tránh việc hắn bị liên lụy vào trong đó.

Việc này không phải vì hắn là phụ thân của Sở Nhi, mà còn bởi vì Dực vương là một trợ lực rất lớn cho con đường tranh danh đoạt lợi của ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.