Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 162: Q.1 - Chương 162: Thiên vận




Hâm Đức Hoàng gật đầu, nói với thái giám hai bên:

“Các ngươi dẫn Viên tiên sinh ra ngoài nghỉ ngơi đi, trẫm muốn trò chuyên vài câu cùng với vị cao nhân này.”

Ta từ trong ánh mắt của Hâm Đức Hoàng mơ hồ cảm giác được điều gì, ông ta sẽ không hồ đồ đến mức cùng một người xa lạ ở cùng một phòng đấy chứ, xem ra ông ta đã từ các dấu hiệu mà đoán được thân phận của ta rồi.

Hâm Đức Hoàng thở dài nói:

“Dận Không là con sao?”

Lời ông ta nói đã chứng thực suy đoán của ta.

Ta chậm rãi cởi bỏ mặt nạ, cung kính quỳ xuống trước mặt ông:

“Hài nhi bất hiếu, xin phụ hoàng thứ tội!”

Hâm Đức Hoàng lắc đầu nói:

“Trẫm chưa bao giờ trách con, con cũng không có tội lỗi gì cả! Mau mau đứng lên đi!”

Lúc này ta mới đứng dậy.

Hâm Đức Hoàng nói:

“Viên Thiên Trì chính là người mà con giới thiệu cho trẫm, trẫm đà sớm ngờ tới, con thông qua hắn để tới gặp ta, né tránh giám thị của Tả Trục Lưu.”

Ta làm ra vẻ vô cùng thân thiết nói:

“Thân thể của phụ hoàng ra sao rồi? Từ khi hài nhi biết được bệnh tình của phụ hoàng thì không lúc nào không lo nghĩ cho người.”

Hâm Đức Hoàng cảm thán:

“Trong số các hoàng nhi của ta chỉ có con là người hiếu thuận nhất, cũng chỉ có con là người có tiền đồ nhất, thiên hạ của đại Khang giao cho con, trẫm yên tâm…”

Ông ta chưa bao giờ đối với ta mà hiền hoà như vậy, phần nào cùng làm cho ta cảm thấy có chút quái lạ.

Hâm Đức Hoàng vỗ vỗ long sàng, ý bảo ta ngồi xuống bên cạnh ông, rồi khẽ nói:

“Trẫm cũng không có sinh bệnh, lần này chỉ là giả bộ, diễn trò cho Tả Trục Lưu xem mà thôi!”

Tất cả quả nhiên đã như lời nói của Viên Thiên Trì, trận bệnh này của ông ta quả nhiên là giả bộ, mục đích chân chính là gạt cho ta quay về Khang đô, nhưng không biết lần này ông ta lại muốn làm cái gì đây? Trong lòng ta không khỏi thầm sinh cảnh giác, sẽ không phải Hâm Đức Hoàng muốn hại ta đấy chứ?

Hâm Đức Hoàng nghiến răng nghiến lợi nói:

“Dận Không, Trẫm trừ khử Tả Trục Lưu!”

Ta hơi sửng sốt, mới vừa gặp mặt Hâm Đức Hoàng liền đưa ra chuyên này, cùng không biết vì sao Tả Trục Lưu sẽ làm cho ông ta tức giận đến thế?

Ta thâp giọng nói:

“Phụ hoàng có phải bởi vì chuyên của mẹ con An Dung không?”

Hâm Đức Hoàng vỗ mạnh lên long sàng một cái:

“Mặc dù trẫm đã già nhưng dù sao vẫn không có hồ đồ, ai một lòng vì đại Khang, kẻ nào muốn mưu đoạt giang sơn của Long thị chúng ta, trong lòng trẫm biết rõ ràng. Tả Trục Lưu khuyên trầm lưu lại mẹ con An Dung rõ ràng là muốn cho đại Khang đắc tội với Bắc Hồ, nếu như Bắc Hồ tiến công chúng ta sẽ thu hút đại bộ phận quân lực của chúng ta, nước Hàn tất sẽ thừa hư mà vào, không chỉ giang sơn mà con khổ cực mới có được sẽ bị người khác cướp đi, thậm chí ngay cả đại Khang của trẫm cùng sẽ bị liệt quốc phân chia.”

Ta cung kính nói:

“Phụ hoàng thánh minh.”

Nhưng trong lòng lại thầm khó hiểu, Hâm Đức Hoàng sao lại đột nhiên thông suốt đến thế? Lẽ nào xưa nay ông ta vẫn chỉ giả vờ hồ đồ?

Hâm Đức Hoàng nói:

“Tinh lực cùng thể lực của trẫm đã không được như trước. Xem ra cự ly cách đại nạn đã không lâu…”

Đây vẫn là lần đầu tiên mà ông ta nói lời như vậy trước mặt ta, so với trước đây ông ta say mê tu đạo, tin tưởng thuật trường sinh bất lão thì hoàn toàn khác biệt.

Ánh mắt của ông có vẻ uể oải mà trống rỗng:

“Dận Không, có phải con cảm thấy trẫm đã già và vô dụng rồi phải không?”

Ta vội vàng nói:

“Hài nhi chưa bao giờ nghĩ như vậy, phụ hoàng anh minh thần võ, bất kể văn trị hay võ công đều là vị hiền đế đầu tiên từ cổ chí kim!”

“Từ cổ chí kim...”

Hâm Đức Hoàng nở nụ cười khổ, lập tức lại bắt đầu thở dốc kịch liệt, qua hồi lâu mới bình ổn được, thanh âm ông ta khàn khàn nói:

“Cả đời này trẫm đã làm không ít việc hồ đồ, bằng không đại Khang sẽ không bị trẫm làm cho người người oán trách...”

Ông ấy nhìn ta chăm chú nói:

“Dận Không, trầm mệt mỏi, thực sự mệt mỏi, lần này sau khi diệt trừ Tả Trục Lưu trẫm sẽ hoàn toàn giao lại đại Khang cho con. Việc của Yên quốc đã làm cho trẫm hiểu được, con đã vượt lên trên trẫm rất nhiều, nếu như trẫm còn tiếp tục ngồi ở cái ngai vị này cùng chỉ trở thành trở ngại cho con thôi, trở thành trở ngại của đại Khang!”

Ta không biết ông ta có phải đang thử hay không, ta vội vàng quỳ xuống nói:

“Phụ hoàng chớ nói như thế, trong lòng hài nhi phụ hoàng mới là chủ nhân chân chính của đại Khang!”

Hâm Đức Hoàng vỗ nhẹ đầu vai của ta:

“Trẫm đã hạ lệnh đặc xá Lục hoàng huynh của con rồi.”

Trong lòng ta thầm kinh hãi, Hưng vương Long Dận Thao bởi vì mưu phản mà bị Hâm Đức Hoàng giáng tới nước Sở. Theo lý trọn đời không được trở về Khang đô, không nghĩ tới Hâm Đức Hoàng lại đi đặc xá cho hắn.

Hâm Đức Hoàng nói:

“Thời gian trẫm còn ở lại trên đời này cùng không còn nhiều, nói đến cùng thật lạ, nguyên vọng hiện tại ở trong lòng trẫm chính là để cho huynh đệ các con đều ở bên người trẫm, trước khi chết có thể thấy được các con trẫm cũng thỏa mãn rồi...”

Trong lòng ta thầm than, quả nhiên Hâm Đức Hoàng đã già, mặc kệ là ai có mạnh mẽ thế nào cũng không cách nào cưỡng lại được thiên mệnh.

Hâm Đức Hoàng cầm tay của ta nói:

“Sau này đăng cơ con có thể bỏ qua cho các huynh đệ khác của con hay không?”

Ta gật đầu, trong lòng thầm xấu hổ, cho dù có thể buông tha người khác, nhưng Cần vương cùng Hưng vương là tuyệt đối không thể bỏ qua được, hai người họ sớm đã có tâm xưng đế, ta tuyệt đối không thể lưu lại hai cái tai họa ngầm này trên đời được.

Hâm Đức Hoàng như trút được gánh nặng thở phào một hơi, nhẹ giọng nói:

“Trẫm quả nhiên không có nhìn lầm con, lòng dạ của con không có một hoàng nhi nào có thể với tới.”

Ta thấp giọng nói:

“Phụ hoàng! Thống soái ở ba nơi Quý Vân, Sùng Đức, Nhạc Dương cùng Tả Trục Lưu lui tới rất thân thiết, nếu như muốn diệt trừ Tả Trục Lưu mà không khiến cho đại Khang nội loạn, trước tiên phải làm tan rã binh quyền ở ba nơi này đã.”

Hâm Đức Hoàng nói:

“Trẫm đã suy nghĩ qua, ta sẽ hạ một đạo chỉ điều nhiệm tướng thủ ở ba nơi này đi nơi khác.”

Ta mỉm cười nói:

“Phụ hoàng thánh minh, không bằng điều binh mà ở hai nơi Sùng Đức và Nhạc Dương đến cảnh nội Yên quốc hiệp trợ Tiêu Trấn Kỳ khống chế cục diện ở Yên quốc đi, hai vạn binh mã ở Quý Vân có thể tiếp tục giữ lại nơi đó, đồng thời sai thuỷ quân đề đốc ở Lư Châu - Phó Thiên Hiến tiếp quản ba nơi này, tại ven bờ Trường Giang xây dựng thêm một đạo phòng tuyến khác.”

Hâm Đức Hoàng thản nhiên cười nói:

“Xem ra con đã sớm có chuẩn bị, Phó Thiên Hiến kia là do Dực vương Lâm Bi Phong một tay đề bạt lên tướng lĩnh, mặc dù năng lực xuất chúng, thế nhưng từ trước đến nay kiêu căng vô lễ, lúc trước trẫm đã từng sai hắn thống lĩnh thuỷ quân Trường Giang, nhưng mà khi trầm nam tuần thị sát, người này cùng dám trước mặt mọi người chỉ trích quân chính của ta, bởi vậy ta mới giáng hắn xuống Lư Châu.”

Ta cung kính nói:

“Phụ hoàng, hiện tại ba nước Hán Tề Tấn vẫn nhìn đại Khang chằm chằm như hổ đói, tình thế Yên quốc bên ta mới vừa ổn định, phòng tuyến Trường Giang không được phép thất bại, Phó Thiên Hiến mặc dù kiêu căng nhưng trong quân đại Khang đối với người này cực kỳ tôn sùng, lĩnh quân tác chiến quả thực hắn có mặt độc đáo, dưới tình hình trước mắt sử dụng nhân tài không thể so đo tính toán như thế được, phụ hoàng sao không suy nghĩ thêm thử xem.”

Hâm Đức Hoàng gật đầu nói:

“Mọi chuyên của Đại Khang ta đã không muốn hỏi đến nữa, con muốn làm gì thì cứ làm như thế đi!”

Trong lòng ta đại hỉ, xem ra Hâm Đức Hoàng quả nhiên có tâm thoái vị nhượng hiền, có sự trợ giúp của ông ta đối phó với Tả Trục Lưu có thể nói là nắm chắc.

Ta lại nói:

“Long Tương quân Đóng ở Khang đô vẫn nằm trong tay khống chế của cha con Tả thị, nếu chúng ta xuất thủ đối phó Tả Trục Lưu, sợ rằng Tả Đông Tường sẽ lập tức phát động phản loạn.”

Hâm Đức Hoàng thở dài:

“Ta vẫn đang lo lắng chuyện này, nhân số của Long Tương quân mặc dù không nhiều nhưng tất cả đều là tinh anh của tập đoàn Tả thị. Một khi phát sinh biến loạn sẽ trực tiếp uy hiếp đến an toàn của hoàng thành, con có biện pháp tốt nào không?”

Ta kiên quyết nói:

“Bắt giặc phải bắt vương trước, chúng ta phải thế sét đánh không kịp bưng tai khống chế toàn bộ cha con Tả thị, cùng chế trụ toàn bộ người nhà của tướng lĩnh nòng cốt Long Tương quân, đến lúc đó chúng tất phải quân lính tan rã.”

Hâm Đức Hoàng khen:

“Hay! Quả nhiên diệu kế, cứ dựa theo lời của con mà làm đi!”

Ông ta lại nói:

“Ba ngày sau trẫm sẽ ở trước mặt chúng thần trong triều đem tất cả sự vụ trong triều giao cho con, chờ tính ra được ngày hoàng đạo sẽ cử hành đại điển đăng cơ cho con!”

Trong lòng ta kinh hoàng một trận, tâm nguyên vương vấn trong lòng nhiều năm mắt thấy đã gần thực hiện được rồi, bất kể ta trầm ổn thế nào cũng không khỏi lộ ra sắc mặt vui mừng, vội vàng quỳ xuống đất, cúi đầu xuống để che giấu vẻ mặt mừng rỡ như điên của ta, kích động nói:

“Hài nhi đa tạ phụ hoàng!”

Đi ra khỏi Dưỡng Tâm điện đã là lúc nửa đêm, Viên Thiên Trì thấy vẻ mặt của ta thì đã hiểu kết quả trao đổi đêm nay của ta nhất định là vô cùng thoả mãn, hắn cùng ta sóng vai dọc theo đường trong cung đi về hướng đông môn, khi đi tới vị trí của Phú Duyên cung thì trước mặt đột nhiên thổi tới một trận gió lạnh, ta kìm lòng không được rùng mình một cái. Chỉ cảm thấy trong bụng đột nhiên đau quằn quại.

Ta ôm bụng cười khổ nói:

“Người có ba cái vội, xem ra phải làm phiền tiên sinh chờ ta một lát rồi.”

Viên Thiên Trì mỉm cười gật đầu.

Ta vội vàng lắc mình nhảy vào rừng trúc ở đường mòn phía bên phải, đối với địa hình của hoàng cung ta khá quen thuộc. Bên trong rừng trúc có một gian nhà trống, thế nhưng đi được hai bước thì cơn đau bụng đã giảm xuống, ta xoa bụng, thầm nghĩ trong lòng:

“Không biết là ăn phải thứ gì không sạch sẽ?”

Đang suy nghĩ thì nghe được nơi rừng trúc phía trước mơ hồ truyền đến một trận cười của người nào đó.

Trong lòng ta hiếu kỳ, đêm khuya thế này sao lại có người ở đây? Lẽ nào trong cung có người tới nơi này để yêu đương vụng trộm hay sao?

Dưới sự hiếu kỳ mạnh mẽ thúc đẩy ta rón rẻn đi về hướng phát ra thanh âm, mơ hồ nghe được có người thấp giọng nói:

“Trần ma ma... chuyện này không có quan hệ gì với ta hết... muốn trách... bà cứ trách hắn…”

Giọng nói này vang lên trong tai ta có vài phần quen thuộc, ta tỉ mĩ suy nghĩ, đây là giọng nói của tiểu thái giám Lạc Mịch trong cung, trong lòng càng cảm thấy kỳ quái, không biết Trần ma ma trong miệng của hắn là ai?

Ta từ trong khe hở ở rừng trúc nhìn về phía trước, thấy Lạc Mịch đang quỳ gối trên một mảnh đất nhỏ trống trải trong rừng trúc, đang châm vài tờ tiền giấy.

Hắn thấp giọng nói:

“Bà lẽ ra sống được rất tốt... vì sao phải nói nhiều như vậy làm gì... bà chết thì đã chết rồi, vì sao phải liên lụy tới ta... hắn không biết lúc nào lại đi hoài nghi ta, phỏng chừng ta cũng không sống nổi...”

Hắn rất sợ ánh lửa sẽ dẫn tới sự chú ý của người khác nên mỗi lần chỉ đốt một tờ tiền giấy thôi, tro bụi rơi xuống một cái hố đã được đào sẵn ở trước mặt hắn, chắc có lẽ lát nữa sẽ dùng đất để che lại.

Lạc Mịch thở dài nói:

“Trần ma ma, bà chết thì cùng đã chết rồi, vì sao phải nói nhiều như vậy làm gì... Bằng không thì cái bí mật kia trong thiên hạ ai cùng sẽ không biết... bà hại bản thân bà thì cùng mặc, nhưng vì sao còn phải liên lụy đến cả thái tử nữa…”

Trong lòng ta trầm xuống, một nỗi sợ hãi không hiểu đã chiếm lấy nội tâm, chuyện này không ngờ lại có quan hệ với ta.

Ta đè thấp giọng nói:

“Chuyện ngươi đang nói rốt cuộc là chuyên gì?”

Lạc Mịch sợ đến toàn thân đột nhiên run lên, cả người tê liệt ngã ra đất, ta đội mặt nạ bởi vậy nên hắn không có nhận ra ta, hắn lắp bắp nói:

“Ngươi... ngươi rốt cuộc... là... ai?”

Ta hừ lạnh một tiếng, tháo xuống mặt nạ, Lạc Mịch sợ đến nỗi hồn phi phách tán:

“Thái... Thái tử... đện hạ…”

Ta chầm chậm đi tới bên người hắn, tận lực hạ giọng nói, dỗ dành hắn:

“Lạc Mịch, ngươi đem tất cả mọi chuyện từ đầu chí cuối nói cho ta biết, ta tuyệt đối sẽ không làm khó dễ ngươi.”

Lạc Mịch sợ đến nước mắt cùng chảy ra, hồi lâu mới ổn định được một chút, run giọng nói:

“Không... không có chuyện gì…”

Ta nhìn hằm hằm vào hai tròng mắt của hắn:

“Nếu ngươi không nói, ta lập tức bắt ngươi đến trước mặt phụ hoàng, nói cho ông ấy biết toàn bộ những gì thấy được đêm nay.”

Lạc Mịch vội vàng quỳ rạp xuống đất, dập đầu như giã tỏi, nói:

“Thái tử điện hạ… nghìn vạn lần không được... bằng không tính mệnh của hai người chúng ta sợ rằng cũng…”

Trong lòng ta càng thêm hoài nghi, thấp giọng nói:

“Lạc Mịch, ngươi cần phải đem chuyện này nói cho ta biết, bằng không ta sẽ không cho ngươi bất cứ một chút thể diện nào.”

Lạc Mịch rơi lệ nói:

“Thái tử điện hạ... ngài... nhất thiết phải chuẩn bị sẵn tâm lý…”

Hắn xoa xoa nước mắt, mới nói:

“Một tháng trước đây, bệ hạ đột nhiên gọi Trần ma ma vào cung.”

“Trần ma ma nào?”

Lạc Mịch khẽ nói:

“Đó là bà đỡ phụ trách nghiệm thân lúc Bình quý phi vào cung!”

Ta hít sâu một hơi, một mảng mây đen dày đặc đã bao phủ lấy nội tâm của ta, chuyên ta vẫn lo lắng nhất rốt cuộc đã xảy ra. Lúc này ta mới nhớ tới trước đây Tôn Tam Phân trước khi chết có nói qua, hắn đã từng lén dùng tiền mua chuộc được bà đỡ nghiệm thân cho mẹ ta, nhưng lúc đó đối với ta mà nói tất cả phát sinh thực sự quá mức đột nhiên, cho nên ta vẫn quên đi chuyện này, hiện tại cái tai hoạ ngầm này rốt cuộc đã bạo phát rồi.

Lạc Mịch nói:

“Nhưng sau khi Trần ma ma vào cung thì không thấy trở ra nữa, sau đó bệ hạ gọi ta vào sai ta mang thi thể của Trần ma ma ném xuống giếng…”

Hắn nhớ lại từng chuyên đã xảy ra mà có vẻ đặc biệt sợ hãi, môi càng thêm tái nhợt, giọng nói lại trở nên run rẩy:

“Nhưng... ta... ta không ngờ Trần ma ma vẫn còn chưa hoàn toàn tắt thở, ta... lúc ta muốn ném bà ấy xuống giếng, không ngờ bà ấy tỉnh lai... nói... nói…”

“Bà ấy nói cái gì?”

Giọng nói của ta cũng vì sợ hãi mà run lên.

Lạc Mịch cắn môi dưới, lấy hết dùng khí nói:

“Bà ấy nói... thái tử... là... là con trai của Bình quý phi và thái tử trước kia... Trước khi Bình quý phi vào cung thì đã mang thai rồi... bà... bà ấy…”

Lạc Mịch dưới ánh mắt cực kỳ âm lãnh của ta cũng không cách nào nói cho trọn vẹn.

Ta cười lạnh nói:

“Không ngờ bà ấy dám vu tội ta!”

Lạc Mịch nói:

“Bà ấy... bà ấy nói... lúc vào cung... trên tay bà ấy có viết hai phần công vằn nghiệm thân, một phần trong đó đến nay vẫn còn được bà ấy giữ… Hiện tại đã... đã rơi vào trong tay bệ hạ rồi…”

Ta không kìm lòng nổi rùng mình một cái, nếu tất cả những lời của Lạc Mịch là thật, vậy thì Hâm Đức Hoàng đã biết được thân thế của ta rồi, cái lão cáo già này, ở trước mặt ta không ngờ lão lại che giấu cẩn thận đến như vậy, nếu như vừa rồi không phải là ta bị đau bụng đến khó nhịn và đi tới rừng trúc để tìm chỗ giải quyết, căn bản sẽ không phát hiện ra bí mật động trời này, khó trách thái độ của ông ta đối với ta lại đột nhiên có chuyển biến như vậy, xem ra là ông ta có ý dùng Tả Trục Lưu để đánh lạc hướng sự chú ý của ta, ba ngày sau, mục tiêu chân chính mà ông ta muốn đối phó chỉ sợ là ta mà thôi!

Ta nhìn Lạc Mịch chằm chằm nói:

“Trần ma ma đã chết rồi hả?”

Lạc Mịch vội vàng không ngừng gật đầu nói: “Ta... ta dựa theo ý của bệ hạ ném bà ấy xuống giếng rồi…”

Ta thấp giọng nói:

“Rất tốt!”

Trong nội tâm thầm ẩn hiện sát khí, chuyện này tuyệt đối không thể để truyền ra ngoài nữa, bằng không ta sẽ trở thành kẻ địch của toàn bộ hoàng thất tông tộc. Lạc Mịch từ trong ánh mắt của ta dường như đã đoán được điều gì, hoảng sợ nói:

“Thái tử... ngài…”

Ta không đợi hắn nói xong, hai tay siết chặt lấy cái cổ của hắn, Lạc Mịch làm sao có thể là đối thủ của ta, ở trước mặt ta căn bản không có bất cứ chút lực phản kích nào. Hai chân liều mạng dãy dụa đạp mạnh trên mặt đất vài cái, chỉ trong vài nốt nhạc đã đi gặp ông bà.

Ta ôm lấy thi thể như bức tượng đi tới hồ nước ở phía tây rừng trúc, sau đó buộc thêm một tảng đá vào người hắn rồi nẻm thi thể xuống hồ nước.

Làm xong tất cả những việc này, vững tin xung quanh không có người ta mới men theo đường cũ trở về rừng trúc, đi tới nơi vừa rồi Lạc Mịch mới đốt vàng mã thì đã thấy Viên Thiên Trì đang tiến lên nghênh đón ta.

Vẻ mặt của Viên Thiên Trì cùng không có gì đặc biệt, mỉm cười nói:

“Sao công tử lại đi lâu như vậy?”

Ta thấp giọng nói:

“Không biết bị làm sao mà bụng cứ khó chịu mãi, xem ra ta cần phải nhanh chóng đi về uống thuốc mới được.”

Viên Thiên Trì thản nhiên cười nói:

“Công tử cần phải bảo trọng thân thể nhiều hơn!”

Trở lại nông trang ngoài thành, bọn người TTT, Tiêu Tín vẫn đang ở trong nông trang để chờ đợi tin tức của ta. Bởi vì trên đường xảy ra chuyện của Lạc Mịch nên lúc này tâm tình của ta có phần phiền muộn, không hề thuật lại cho mọi người tình hình cụ thể hôm nay vào cung mà đã trực tiếp đi thẳng đến thư phòng.

Đã rất lâu rồi ta chưa có cái cảm giác sợ hãi thật sâu như thế này, không ngờ Hâm Đức Hoàng đã biết được thân phận thật của ta, rốt cuộc là ông ta muốn làm gì? Chẳng lẽ là muốn lợi dụng ta để đối phó với Tả Trục Lưu rồi sau đó thừa dịp ta chưa chuẩn bị rồi tóm gọn ta? Ta lấy từ trong người ra bức địa đồ đã được cất kỳ từ lâu, đây là di vật duy nhất mà cha ta đã để lại.

Hiện tại lãnh thổ của Đại Khang so với lúc vẽ ra bản đồ này đã lớn hơn rất nhiều, nhưng hiện tại ta vẫn chưa hoàn thành được tâm nguyện của ông. Ngón tay của ta di động dọc theo biên giới rộng lớn của tám nước, cự ly thành công đã càng ngày càng gần, ta sẽ không để cho bất cứ người nào ngăn cản bước tiến của ta đi tới.

Mặc dù Hâm Đức Hoàng đã biết được ta không phải là con trai ruột của ông ta nhưng lấy thân phận cùng địa vị của một người đứng đầu một quốc gia ông ta sẽ phải bận tâm đến bộ mặt cùng danh dự của hoàng thất, cho nên tuyệt đối sẽ không vạch trần ra việc này. Khả năng tốt nhất của ông ta chính là im hơi lặng tiếng mà hạ thủ với ta thôi, sau đó thu xếp cho ta một cái tội danh hạng nhất nào đó rồi tước đi ngôi vị thái tử của ta. Từ trên thái độ của ông ta đối với Tả Trục Lưu có thể thấy được ông ta đối với Tả Trục Lưu hẳn là cùng có cảnh giác, tính toán lần này của ông ta là muốn một hòn đá ném trúng hai con chim, khó trách ông ta lại đột nhiên đặc xá cho Hưng vương Long Dận Thao, sau khi diệt trừ ta, ngôi vị thái tử tất phải sẽ bỏ không, tám phần mười là ông ta muốn lại một lần nữa đề bạt cho Hưng vương.

Ta đau khổ bóp nhéo mi tâm, với ta mà nói hiện tại chỉ có một lựa chọn. Ô cửa sổ đột nhiên bị gió thổi tung, một trận gió lạnh lùa vào bên trong, hai ngọn nến đang cháy bỗng nhiên bị thổi tắt, cả gian phòng rơi vào một mảnh tối tăm.

Ta cũng không đứng dậy đi đóng cửa sổ, nằm gục trên thư án, cuối cùng đã chìm vào giấc ngủ, trong cơn hoảng hốt hình như phụ thân đột nhiên xuất hiện bên cạnh ta, hình ảnh của ông hiện lên trong đầu ta càng lúc càng rõ ràng.

Ta lẳng lặng nhìn ông, trong đôi mắt của ông tràn đầy vui mừng:

“Rốt cuộc con đã trưởng thành rồi!”

“Phụ thân! Con nên làm như thế nào đây?”

Ta nói lớn tiếng, nhưng bên tai lại nghe không được thanh âm của mình.

Phụ thân mỉm cười vỗ vỗ vai ta, mở ra tấm bản đồ đang đặt trên thư án, bản đồ ở dưới mắt ta như gặp kỳ tích bỗng biến to hơn, giang sơn của tám nước, núi non phập phồng, sông ngòi cuồn cuộn.

Phụ thân lớn tiếng nói:

“Con chịu nhục nhiều năm như vậy là vì cái gì? Không phải là vì có một ngày trở thành đế vương của đại Khang, giành được một phen cơ nghiệp có một không hai tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả thôi sao? Hiện tại cơ hội đã tới trước mắt của con, vì sao con còn phải do dự?”

Ta kích động hồi đáp:

“Hài nhi sẽ không do dự!”

Phụ thân đưa tay chỉ về hướng vị trí của Khang đô:

“Tòa thành trì này từ lâu đã mục nát, mặc dù là bản thân Hâm Đức Hoàng cùng đã không thể chịu đựng được mùi hôi thối lỗi thời ở đây rồi. Cho nên hắn muốn né tránh khỏi nơi này để mà xây dựng một cung điện mới, nhưng hắn chưa bao giờ lĩnh ngộ được, sự mục nát này căn bản là do chính hắn tạo thành! Chỉ có diệt trừ được hắn mới có thể làm cho Khang đô lại toả sáng sinh cơ tràn trề một lần nữa!”

Ta kích động gật đầu.

“Một vị đế vương chân chính thì không cần phải quan tâm đến người khác nghĩ cái gì? Khi con giành được cơ nghiệp muôn đời, đứng trên chúng nhân thì tất cả mọi người sẽ ngưỡng mộ con, từ góc độ nào đi nữa thì họ chỉ nhìn thấy quyền quý cùng sự tôn sùng của con, vĩnh viễn nhìn không thấy những cố sự phía sau của con!”

Giọng nói của phụ thân càng ngày càng nhỏ, hình bóng của ông dần dần biến mất ở trong không khí.

Ta lớn tiếng gọi:

“Phụ thân!”

Nóng lòng ta mở mắt ra, đã thấy một người đứng ở bên cạnh ta, trong nhất thời toàn thân và mồ hôi, ta đưa tay nắm lấy chủy thủ ở bên hông. Ngọn đèn bên trong phòng đã được châm lại, lúc này ta mới nhìn rò đó chính là Tử Ngưng đang đứng ở bên cạnh ta.

Trường bào bằng lông cừu trên người bởi vì động tác của ta mà bị tụt xuống đất, Tử Ngưng hơi nhăn mày, không che giấu được thân thiết hỏi:

“Ngươi... gặp ác mộng hả?”

Ta thở dài một hơi:

“Không... có chuyên gì…”

Giọng nói của ta có chút khác thường.

Tử Ngưng nói:

“Vừa rồi nghe mấy người Trần tiên sinh nói công tử đã trở về, nhưng mà tâm tình hình như không được tốt lắm, vì vậy ta hầm một tô cháo tổ yến đưa tới cho công tử.”

Ta mỉm cười nói:

“Đa tạ Tử Ngưng cô nương!”

Tiếp nhận chén cháo tổ yên trong tay Tử Ngưng, uống hai miếng, đột nhiên nhớ tới chuyên của Khâu Dật Trần, ta áy náy nói:

“Sau khi ta đi tới Khang đô, quá bận rộn việc trong triều nên vẫn chưa có thời gian đi thăm Khâu đại ca, bệnh tình hiện tại của huynh ấy ra sau rồi?”

Trong đôi mắt của Tử Ngưng bịt kín một tầng u uất, nàng khẽ nói:

“Bệnh tình thủy chung vẫn hay thất thường, cả người gầy đến mức thay đổi hình dạng rồi.”

Ta thở dài, Khâu Dật Trần rơi xuống kết quả ngày hôm nay tất cả đều bởi vì ta mà thôi.

Tử Ngưng nói:

“Mấy người Trần tiên sinh vẫn còn đang ở bên ngoài chờ công tử, công tử có cần gặp mặt họ không?”

Ta vội vàng nói:

“Mau mau để cho bọn họ vào đây, vừa rồi tâm tình ta không được tốt nên đã quên mất cảm nhận của họ!”

Tử Ngưng dịu dàng cười nói:

“Công tử chỉ cần nhớ kỹ trong lòng mọi người ai cũng quan tâm cho công tử hết, chỉ cần công tử vui vẻ thì cùng là chuyện mà chúng ta vui vẻ nhất rồi.”

Thấy nét mặt vui cười như hoa của nàng ta không khỏi ngẩn ngơ, bật thốt lên nói:

“Trong lòng Tử Ngưng cô nương cùng nghĩ như vậy sao?”

Lời vừa nói ra miệng ta lập tức hận không thể chui xuống đất, phải biết rằng Tử Ngưng là vị hôn thê của Khâu Dật Trần, Khâu Dật Trần là thủ hạ trung thành cùng huynh đệ của ta, ta làm sao có thể nói ra lời nói có chứa ý khiêu khích như vậy được?

Tử Ngưng đỏ mặt, lông mi đen dài nhanh chóng buông xuống, cùng không trả lời vấn đề của ta mà xoay người giống như đi trốn rời khỏi đây.

Không bao lâu, đám người Trần Tử Tô cùng Tiêu Tín tất cả đều đi tới thư phòng.

Sau khi ta bắt chuyện, bảo cho bọn họ ngồi xuống mới mỉm cười nói:

“Hôm nay ta hơi mệt mỏi cho nên mới vừa trở về đã đi nghỉ một lúc, bằng không thì nào có tinh lực để cùng mọi người nghị sự, để mọi người phải đợi lâu như vậy, mọi người sẽ không trách chứ?”

Mọi người đồng loạt nở nụ cười.

Hai mắt thâm thúy của Trần Tử Tô nhìn thẳng ta nói:

“Xem ra kết quả gặp mặt hôm nay của công tử cùng Hâm Đức Hoàng cùng không được như ý?”

Ta gật đầu nói:

“Phụ hoàng rất thẳng thắn liền đáp ứng yêu cầu của ta để đối phó Tả Trục Lưu, ngày mai sẽ hạ ý chỉ, sẽ tiến hành phân bố lại một lần nữa đối với quân đội ở ba trấn phía nam.”

Tiêu Tín bán tín bán nghi nói:

“Thuận lợi như vậy sao?”

Ta lại gật đầu, thấp giọng nói:

“Phụ hoàng đặc xá cho Hưng vương Long Dận Thao, hai ngày nữa có lẽ hắn sẽ trở về Khang đô.”

Trần Tử Tô nhíu mày nói:

“Ông ta vào lúc này đặc xá cho Long Dận Thao, lại còn triệu hắn trở về kinh sư, trong đó có phải còn ôm mục đích gì nữa hay sao?”

Tiêu Tín hỏi:

“Bệnh tình lần này của Hâm Đức Hoàng rốt cuộc là thật hay giả?”

Ta cứ theo sự thực mà nói:

“Bệnh tình lần này của ông ta chỉ là ngụy trang mà thôi, mục đích là vì qua mắt Tả Trục Lưu cũng là vì muốn dụ ta về Khang đô, muốn mượn lực lượng của chúng ta để mà trừ khử Tả Trục Lưu.”

Trần Tử Tô nói:

“Bệ hạ có đáp ứng giao toàn bộ quyền hành trong triều cho công tử hay không?”

“Ông ta đáp ứng ba ngày sau sẽ tuyên bố chuyên này.”

Trần Tử Tô chậm rãi lắc đầu nói:

“Chuyện này quả thực khiến người khó hiểu, nếu như Hâm Đức Hoàng thực sự nhìn ra Tả Trục Lưu dụng tâm hiểm ác thì trước kia đã giao hoàng quyền cho công tử rồi, công tử lấy thân phận thái tử giám quốc để đối phó với Tả Trục Lưu hẳn là càng dễ hơn, mặc dù ông ta đà đáp ứng ba ngày sau sẽ nhượng quyền lại cho công tử nhưng đồng thời lại triệu Hưng vương Long Dận Thao trở về Khang đô, chuyện này không thể không khiến người cảm thấy khó hiểu.”

Thân thế của ta đương nhiên không tiện nói ra cho họ được, ta nói bóng nói gió:

“Ta cũng cảm giác được có chút không đúng, lần này phụ hoàng có thể là mượn tay của chúng ta để đối phó với Tả Trục Lưu rồi sau đó sẽ thừa dịp lúc ta không đề phòng mà sẽ lại ra tay đối phó với ta.”

Trần Tử Tô nhìn thẳng vào hai mắt ta, hồi lâu mới nói:

“Trong lòng công tử nhất định là đã có dự định rồi, công tử thử nói ra cho mọi ngươi nghe thử xem đi!”

Ta thấp giọng nói:

“Có người nói cho ta biết, phụ hoàng muốn giết ta!”

Tất cả mọi người đều giật mình, Xa Hạo lớn tiếng nói:

“Ông ta vì sao phải làm như vậy? Ông ta là cha ruột của công tử, hổ dữ không ăn thịt con, hơn nữa nếu diệt trừ công tử, Yên quốc mới vừa giành được tất sẽ phát sinh biến số, Khang quốc cùng sẽ rơi vào trong hỗn loạn, lẽ nào ông ta đã già nên hồ đồ rồi hay sao?”

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“Ta căn bản không phải là cốt nhục thân sinh của Hâm Đức Hoàng, ông ta hiện tại đã biết được sự thật này, xuất thủ đối phó ta đương nhiên là hợp lẽ phải, con người một khi bị cừu hận che mắt thì bất chấp hậu quả gì cùng có thể không tính đến, hiện tại chỉ sợ Hâm Đức Hoàng cùng là như thế này thôi.”

Tiêu Tín nói:

“Ông ta đã có tâm tư giết thái tử điện hạ, chúng ta tuyệt đối không thể cứ ngồi đợi ông ta đến hạ thủ được!”

Dực Hổ nói:

“Không sai, chúng ta cứ dứt khoát đánh vào hoàng cung chặt lấy đầu của lào già kia, đến lúc đó tỷ phu đương nhiên sẽ trở thành hoàng đế của đại Khang rồi!”

“Câm miệng!”

Ta phẫn nộ quát, tên tiểu tử này nói mặc dù có chút đạo lý, nhưng trước mặt mọi người lại la ầm lên như thế cùng khiến cho ta cảm thấy khó xử, dù sao trong mắt người ở bên ngoài Hâm Đức Hoàng vẫn là phụ thân của ta.

Trần Tử Tô khẽ ho khan một tiếng:

“Mọi người đi ra ngoài đi, ta cùng công tử có vài câu muốn nói riêng với nhau!”

Sau khi Trần Tử Tô đợi được mọi người ra khỏi cửa mới thở dài một hơi nói:

“Trong lòng công tử nhất định là có tâm sự, cậu không muốn nói thì Tử Tô cùng không dám hỏi, tuy nhiên nếu Hâm Đức Hoàng thực sự động sát niệm đối với công tử thì chúng ta có thể phải đối mặt với việc đánh vào cung.”

Ta gật đầu, lời Trần Tử Tô nói không sai, ta đã không còn sự lựa chọn nào khác.

Trần Tử Tô nói:

“Nếu Hâm Đức Hoàng muốn hạ thủ đối với công tử thì ba ngày sau hắn nhất định sẽ không giao đại quyền trong triều cho công tử, có thể là hắn đã quyết định tại ngày hôm đó sẽ hạ thủ với công tử.”

Ta cười lạnh nói:

“Không phải là có thể, mà là nhất định!”

Trần Tử Tô nói:

“Ở trong truyện này Tả Trục Lưu rốt cuộc là sắm vai một nhân vật thế nào? Hắn cùng với Hâm Đức Hoàng đứng chung một chiến tuyến hay là bị Hâm Đức Hoàng liệt vào một trong những nhân vật phải trừ khử, bây giờ vẫn còn rất khó nói.”

Ta thấp giọng nói:

“Phụ hoàng triệu Hưng vương về Khang đô hiển nhiên là muốn cho Hưng vương thay thế vị trí của ta, từ trước đến nay Tả Trục Lưu vẫn luôn là người ủng hộ chân thành nhất đối với cần vương Long Dận Lễ, cho tới bây giờ trước mặt người khác vẫn không che giấu lập trường của mình, nếu Hưng vương cầm quyền đối với hắn cùng không có bất cứ chỗ tốt nào. Phụ hoàng đang muốn mượn tay của ta để làm suy yếu lực lượng của Tả Trục Lưu, khiến cho lực chú ý của ta đều tập trung trên người hắn, sau đó sẽ lặng lẽ mà hạ thủ đối với ta.”

Trần Tử Tô nói:

“Mặc kệ trong lòng họ nghĩ thế nào, nếu như công tử muốn đoạt cung thì nhất định phải đoạt trước khi Hâm Đức Hoàng hạ thủ với cậu. Nắm chặt thời cơ đối với chúng ta mà nói là cực kỳ quan trọng, trong vòng ba ngày mà nghĩ ra một kế hoạch để phá vỡ con sóng lớn trong nền chính trị của đại Khang cùng không phải là chuyên dễ dàng gì.”

Ta rất tán thành nói:

“Quả thực là khônh phải chuyên dễ dàng, nhưng chúng ta đã không có bất cứ sự lựa chọn nào khác.”

Mặc dù Trần Tử Tô không biết lý do mà Hâm Đức Hoàng muốn hạ thủ đối với ta, nhưng từ trong giọng điệu trịnh trọng của ta đã suy đoán được, việc này đã không còn cơ hội để mà hòa hoãn nữa, hắn thấp giọng nói:

“Các võ sĩ tinh anh chúng ta mại phục ở trong Khang đô có hai ngàn người, ngự lâm quân bên trong Khang đô có một vạn người, Long Tương quân có ba vạn người. Nhìn từ bên ngoài thì tràng cung biến sắp phát sinh chúng ta sắp sửa phải đối mặt chính là bốn vạn người!”

Ta thấp giọng nói:

“Hai ngàn người đối địch với bốn vạn người, quả thực không có nhiều cơ hội thành công lắm.”

Trần Tử Tô cười nói:

“Sao lại không có nhiều cơ hội thành công, quả thực ngay cả một cơ hội cùng không có, mật đạo này của chúng ta là có thể đi vào vương phủ. Cự ly từ vương phủ tới hoàng cung còn có một đoạn khoảng cách tương đối dài, nếu muốn ở trong khoảng thời gian ngắn nhất khống chế được Hâm Đức Hoàng thì đầu tiên phải giải quyết một vạn Ngự lâm quân cái đã.”

Ta suy nghĩ một chút nói:

“Triệu Khiếu Dương là nghĩa tử của nhạc phụ, vấn đề ngự lâm quân hẳn là có thể giải quyết được.”

Trần Tử Tô lắc đầu:

“Triệu Khiếu Dương mặc dù là nghĩa tử của Dực vương nhưng về lập trường chính trị hắn chưa từng bày tỏ qua, từ xưa đến nay thân tình cùng lập trường không có quan hệ, nếu như Triệu Khiếu Dương hết thảy theo ý của Dực vương mà chuyển vị trí thì chúng ta khống chế ngự lâm quân, cấp tốc công chiếm hoàng cung sẽ trở nên rất dễ dàng. Nếu như lập trường của hắn đứng ở bên Hâm Đức Hoàng thì tình trạng mà chúng ta phải đối mặt sẽ càng trở nên gian nan hơn.”

Ta gật đầu nói:

“Trần tiên sinh còn nhớ rõ chuyên lần trước chúng ta lợi dụng bách tính công phá phòng luyện đan hay không?”

Trần Tử Tô khó hiểu hỏi:

“Lẽ nào công tử còn muốn tạo ra thêm một tràng dân loạn nữa?”

Ta lắc đầu:

“Lần này không giống như vậy, ta sẽ cố gắng trong thời gian ngắn nhất khống chế được phụ hoàng, tin tức về cung biến tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.”

Trần Tử Tô nhắc nhở ta:

“Khống chế Hâm Đức Hoàng đồng thời cũng phải khống chế được cả Tả Trục Lưu, bằng không thì chỉ cần là ba vạn Long Tương quân sẽ khiến cho chúng ta tốn thêm một phen trắc trở không ít.”

Ta suy nghĩ một chút lại nói:

“Đêm nay ta phải ước hẹn với nhạc phụ, ta cần phải chứng thực được chuyên của Triệu Khiếu Dương.”

Trần Tử Tô nói:

“Tử Tô còn có một kiến nghị!”

“Trần tiên sinh mời nói!”

“Hiện tại công tử đã chiếm được phía Bắc của đại Khang, Yên quốc cùng đã rơi vào trong khống chế của cậu, nếu Hâm Đức Hoàng cố ý muốn hại công tử thì vì sao không thừa dịp lúc hắn vẫn còn chưa hạ thủ mà trở về Yên quốc, cắt cứ tự lập, bỏ qua mối quan hệ cùng với đại Khang.

Nếu như Bắc Hồ vì chuyện của An Dung mà thật sự sẽ phát động tiến công, Thác Bạt Thuần Chiếu chỉ có thể đi vòng qua biên giới của chúng ta mới công kích được đại Khang, chúng ta chỉ việc ngồi xem nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Thừa dịp cơ hội lúc song phương đang giao chiến, chúng ta một mặt có thể điều dưỡng nghỉ ngơi, một mặt có thể khống chế vững chắc được Yên quốc, ngay khi Khang quốc rơi vào chiến loạn chúng ta có thể an bài đại quân từ biên cảnh phía Đông Yên quốc đột nhập vào đại Khang, đến lúc đó nhất định thế như chẻ tre, dễ dàng thu được thổ địa của đại Khang.”

Ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Trần Tử Tô:

“Trần tiên sinh nghĩ rằng ta sẽ tiếp thu kiến nghị này của tiên sinh hay sao?”

Trần Tử Tô thở dài, trở nên trầm mặc.

Ta lớn tiếng nói:

“Ta đã chờ đợi một thời gian rất lâu, lần này thì ta tuyệt đối sẽ không tiếp tục đợi thêm được nữa! Nếu như ta chỉ là muốn một miếng thổ địa và trở thành vương giả một phương thì mục đích của ta đã đạt được, nhưng mà…”

Hai mắt ta lấp lánh nhìn thẳng vào Trần Tử Tô:

“Tiên sinh hẳn là biết chí hướng của Long Dận Không ta là cái gì? Lúc trước ta cùng tiên sinh tại Tần đô thoải mái luận chuyên thiên hạ thời thế, cuối cùng có một ngày ta sẽ thống nhất được tám nước trở thành một chỉnh thể! Hiện tại đây là cơ hội tốt nhất của ta, thiên hạ của đại Khang chỉ còn thiếu một bước nữa thì sẽ được nắm giữ vào trong tay của ta, đây là gốc rễ để ta lập quốc, ta sẽ không cho bất cứ kẻ nào khác có cơ hội, bất kể là hoàng huynh của ta hay là Tả Trục Lưu, hoặc là Hâm Đức Hoàng! Trận chiến này ta nhất định phải thắng, bất kể phải trả giá nặng nề cỡ nào ta nhất định phải leo lên được ngôi vị hoàng đế!”

Trần Tử Tô nói:

“Công tử muốn lúc nào thì sẽ bắt đầu đoạt cung?”

Ta hít sâu một hơi, nói:

“Càng sớm càng tốt!”

Hâm Đức Hoàng tưởng là thời gian này ta sẽ lơ là, cũng vừa là lúc thời gian phòng bị của ông ta đối với ta sẽ lơ là nhất, nếu để cho ông ta biết rõ được âm mưu của ta thì sẽ hạ thủ với ta sớm hơn, ta sẽ không để cho ông ta có cơ hội này.

Dực vương chau mày, mỗi người cùng đều không nghĩ thấu lý do Hâm Đức Hoàng sẽ hạ thủ với ta, phế bỏ ta đại Khang nhất định sẽ rơi vào trong nguy cơ trùng trùng, Hâm Đức Hoàng vì sao phải cầm tiền đồ cùng tương lai của đại Khang ra mạo hiểm như vậy?

“Bệ hạ thật là hồ đồ!”

Dực vương cảm thán.

Chỉ có ta là rõ ràng, hiện tại Hâm Đức Hoàng không những không hồ đồ, trái lại còn thanh tỉnh hơn bao giờ hết, mặc dù ta cùng là cháu chắt của Long thị nhưng cùng không phải là con trai thân sinh mà là cháu ruột của ông ta, ông ta thiếu khuyết nhất chính là lòng dạ bao dung nên tất nhiên sẽ coi đây là chuyện vô cùng nhục nhã, lấy tính cách của lão ta, sẽ chỉ biết điên cuồng mà trả thù ta thôi.

Phụ thân cùng không có lỗi với lão mà là Hâm Đức Hoàng chiếm đoạt mẫu thân của ta, chia rẽ gia đình của ta, khiến cho cuộc đời ta phải lớn lên trong thù hận.

Từ sau khi Hâm Đức Hoàng phong ta làm thái tử, có một dạo ta cũng từng nghĩ đến sẽ xóa nhòa đi mối cừu hận này, ông ta dù sao cùng là tổ phụ của ta, cùng có máu mủ tình thâm, nếu như ta thuận lợi leo lên đế vị thì có lẽ sẽ không áp dụng cách làm cực đoan đối với ông ta. Thế nhưng trước mắt đoạn chuyện cũ năm xưa đã bị khơi mào lên một lần nữa, cừu hận của ta đối với ông ta cũng sẽ theo đó mà nhanh chóng khôi phục, ta muốn cho ông ta phải trả giá đắt vì tất cả những gì ông ta đã làm.

Dực vương nói:

“Dận Không, chuyện này con phải suy nghĩ cho rõ ràng, đoạt cung soán vị chính là việc đại nghịch bất đạo, ngày sau trên lịch sử đại Khang sẽ có một từ không lấy gì làm vẻ vang.”

Ta mỉm cười nói:

“Con chỉ cầu sao kiếp này không còn gì để hối tiếc, ngày sau cứ để mặc cho người ta bình luận đi!”

Trong ánh mắt của Dực vương toát ra vẻ kích động.

Ta trịnh trọng nói:

“Sở Nhi đã gần đến ngày sinh rồi, con muốn tặng cho cô ấy một lễ vật quỷ báu nhất!”

Khi nói những lời này ta cũng có mục đích nhất định, ta thấy Dực vương Dực vương việc mưu triều soán vị vẫn còn có lo lắng, giờ nhằm đúng lúc nhắc đến mẹ con Sở Nhi, trong nhất thời có thể dẹp bỏ hết lo lắng của Dực vương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.