Tam Cứu Nhân Duyên

Chương 18: Chương 18: Đồn đại




Ngày hôm đó khi ta tỉnh lại trời đã tối, trên bầu trời giăng mắc vô vàn ngôi sao lấp lánh, Hữu Sinh lúc đó đang ngồi dưới đất, còn ta dựa vào ngực hắn mà ngủ. Ta hơi kinh ngạc, tất cả sao sáng trên trời hoàn toàn lu mờ trước khuôn mặt đẹp đẽ ôn hòa của hắn, ta có cảm giác bản thân mình đang chìm trong một giấc mộng. Lúc đó có lẽ vẻ mặt ta trông rất khó coi, bởi vì hắn hơi hạ ánh mắt, giống như đang hối lỗi, “Nằm dưới đất dễ bị nhiễm lạnh ….”

Ta lập tức xoay người lăn ra xa, đứng lên đỡ hắn dậy, nói nhỏ: “Lạnh mà ngươi còn ngồi ở đó?!”

Hai chân hắn cứng đờ, không sao cử động được, ta liền giúp hắn duỗi chân ra cho thoải mái. Lúc vô tình đụng đến vết thương, hắn rên nhẹ một tiếng, đầu cúi thấp, run rẩy không thôi, hai tay siết chặt như cố chịu đựng cơn đau. Trong lòng ta cũng không hề dễ chịu, thứ gì đó gai góc lại đâm chọc, làm lòng ta nhức nhối không chịu nổi. Ta cắn răng cố không để bật ra tiếng, giúp hắn xoa bóp cái chân bên kia, một câu cũng không nói.

Vào lúc này, ta quyết định phối hợp vào vở diễn với hắn. Ta không hỏi hắn tìm được ta như thế nào, không hỏi hoàn cảnh xuất thân của hắn, không hỏi những người thê thiếp của hắn vui mừng ra sao khi hắn trở về, không hỏi hắn có nhớ lúc trước ta nói điều kiện kén chồng kén vợ …. Ta cái gì cũng không hỏi, hắn có muốn nói hay không, đó là lựa chọn của hắn. Bởi vì ta không hỏi, cho nên ta cũng không suy nghĩ.

Ta chỉ muốn hắn thoải mái mà đến, vui vẻ cười đùa một lát rồi đi …. Ta không rõ việc nhỏ này có thể kéo dài bao lâu …..

Ta chẳng phải là kẻ thứ ba điển hình đó sao, không, phải là thứ ba, thứ tư, thứ năm mới đúng! Ta còn sống làm gì nữa! Ở thế giới cũ ta rõ ràng là người đến trước, vậy mà còn bị kẻ đến sau tống tiễn, ở chỗ này lại đi làm người thứ năm, không phải là tự đâm đầu vào chỗ chết sao?!

Nhưng biết làm sao được, chỉ cần nghĩ đến hắn, ta đã không biết nên như thế nào mới có thể đứng trước mặt hắn mà nói: “Làm ơn đừng đến đây! Về nhà với thê thiếp của ngươi đi!” Ta không muốn làm cho ánh mắt trong trẻo kia vẩn đục một chút bi thương nào hết, bởi vì ta biết hắn đã phải chịu quá nhiều cực khổ.

Aiz, đây chẳng phải là dâng mình cho cọp, hoặc là chôn mình nuôi sâu sao! Không sai! Miệng cọp dù sao vẫn tốt hơn là sâu bọ. Mà ta đâu cần phải xả thân, hắn cũng không dám ăn ta, nhiều lắm là ôm ôm một cái, cảm giác cũng thực tốt …. Có lẽ ta mới chính là lão hổ? Đúng rồi, sao ta không nghĩ ra sớm nhỉ? Ta không phải sâu, ta là cọp! Là hắn tự dẫn xác đến chỗ ta, cuối cùng bị ta ăn luôn! Mấy vị thê thiếp của hắn thật không may ….

Suy nghĩ xong xuôi, tâm tình thoải mái, ta cảm thấy trên đời không có việc gì là không giải quyết được, chỉ cần một ý niệm là có thể chuyển bại thành thắng, phải trái cũng không thể phân rõ!

Sau hôm đó, chúng ta càng ngày càng bận bịu. Không chỉ có nơi này, nhiều người từ vùng khác cũng đến đặt mua bếp và than. Cứng Đầu đã thăng chức lên thành quản lí, đám ăn xin lúc trước đều trở thành thợ cả, ngày càng có nhiều người lang thang tới xin gia nhập, cho nên ta phải đi tìm một nơi ở mới. Chúng ta đã có tiền để mua xe mới và ngựa, Lộ Lộ không còn phải kéo xe, trông nó thật là cao hứng. Đôi khi muốn thay đổi không khí, ta lại cưỡi Lộ Lộ dạo chơi trên những con đường nhỏ vùng nông thôn.

Mỗi một khách đến mua hàng, ta đều giảng giải kĩ lưỡng cách sử dụng bếp lò, cách phòng ngừa khí than trúng độc, còn yêu cầu họ kí tên đóng dấu, cam đoan sẽ làm đúng những điều ta chỉ dạy. Ta không muốn gặp phiền toái, cho nên làm việc gì cũng phải tính trước hậu họa, cẩn thận là trên hết. Cứ như vậy một thời gian dài, từ chỗ luôn luôn tin tưởng chính mình, ta trở nên lo nghĩ quá đáng, tự khiến bản thân mệt mỏi, thần trí cũng không yên. Đây có lẽ là báo ứng.

Hữu Sinh cứ dăm bữa nửa tháng lại đến một lần, cứ sáng đến tối lại đi. Hắn luôn mặc bộ y phục xanh lam giản dị, tóc buộc gọn lại bằng một sợi dây. Khi đến luôn luôn mang theo vẻ mặt phong trần nhưng vô cùng hăng hái, nhưng đến khi rời khỏi cửa, thần sắc đều là sa sút, tinh thần mệt mỏi yếu đuối.

Lần nào cũng vậy, hắn chỉ ngồi trong nhà, nhìn ra ngoài xem ta làm việc. Những lúc đó, đám ăn mày luôn luôn đi đâu mất, Cứng Đầu cũng được một người hầu dẫn ra ngoài rong chơi.

Một ngày cuối hè, nhân lúc sáng sớm trời mát mẻ, ta gọi Cứng Đầu cùng đem bùn ra trộn. Đang chuẩn bị nặn thành viên than, Hữu Sinh đã xuất hiện. Tấn Bá đẩy xe đưa hắn vào trong sân, một người vốn quen thân với Cứng Đầu lập tức kéo hắn ra ngoài, cả hai nói nói cười cười chạy mất không còn thấy bóng.

Hữu Sinh chỉ ngồi đó nhìn ta, ánh mắt hắn tràn ngập ý cười quen thuộc, ta nhìn lại chính mình, cả hai cánh ta đều dính đầy bùn đen.

Ta vội hỏi: “Ngươi không được cười ta!”

Hắn bật cười, nói: “Ai chê cười ngươi đâu, chẳng qua là, cao hứng mà thôi …” Hắn lại cụp mắt xuống, nhìn sang chỗ khác.

Ta xả một hơi: “Không cười ta là tốt, có thể thấy được ngươi không trông mặt mà bắt hình dong, trẻ nhỏ dễ dạy!”

Hắn khẽ thở dài, thấp giọng nói: “Ngươi mới là trông mặt mà bắt hình dong ….”

Ta gật đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy, có người bộ dạng rất đẹp, ở với hắn ta không thể không thành quê mùa nông cạn, làm cho tinh thần ta hết lần này đến lần khác đều suy sụp, cuối cùng ta lại thành tự ti, đúng là ngược đãi ta! Mà rõ ràng ta đâu có lỗi với hắn!”

Hắn im lặng không nói, chỉ run nhẹ.

Trong sân miếu bày một cái giá đỡ rất dài để phục vụ cho việc sản xuất than. Ta tự mình làm một cái khuôn mẫu, bên trong có thiết kế thành 20 ô vuông nhỏ, sau đó nhồi hỗn hợp vào trong, phơi nắng một thời gian, sau đó nhấc khuôn ra, hai mươi viên than đã hoàn thành.

Ta đặt bốn cái khuôn lớn lên trên giá, xoay người lấy xẻng xúc hỗn hợp vào một cái thùng, sau đó đổ hỗn hợp vào khuôn. Một lúc sau khuôn mẫu đã đổ đầy, ta đặt thùng xuống, lấy một miếng ván gỗ nhỏ san đều cho phẳng, lần lượt từng ô vuông.

Bận rộn một lúc, mồ hôi vã ra như tắm. Trong lúc làm việc ta không hề nói chuyện với Hữu Sinh, hắn cũng không lên tiếng.

Rốt cục đã đổ đầy cả bốn cái khuôn, ta thở phào nhẹ nhõm, đi tới cạnh giếng lấy nước rửa mặt. Lại nhìn về phía Hữu Sinh, ta thấy sắc mặt hắn có phần không vui, xem ra là bị ta bỏ rơi mà buồn chán, không khỏi bật cười khúc khích, hắn lại ngượng ngùng cúi đầu.

Ta vội nói: “Mọi việc sắp xong rồi, chỉ cần cắm thêm một vài cành cây nữa là xong, sau đó có thể thoái mái tán dóc với ngươi”.

Hắn không ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Để ta giúp đỡ ngươi”.

Ta vội xua tay nói: “Đừng làm vậy, tay ngươi sẽ bẩn đấy”.

Ta đi tới trước giá gỗ, cầm một nắm cành cây nhỏ lần lượt cắm lên mặt mỗi viên than. Hữu Sinh đột nhiên ngẩng đầu, tự đẩy xe tiến gần đến cái giá, ta hoảng sợ, lập tức buông rơi cành cây trong tay, đẩy hắn tới trước giá gỗ, hắn cầm lấy chỗ cành cây, nhẹ nhàng cắm vào khối than ướt. Lưng bàn tay hắn cũng có sẹo, nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến tổng thể, màu da hắn vẫn trắng như bạch ngọc.

Ta thở dài nói: “Ngươi xem ngươi đi, lát nữa nhớ rửa tay cho sạch, tay ngươi trắng như vậy, để bẩn đi sẽ rất phí”. Hắn không nói gì, nhưng dường như có phần bực dọc.

Ta lại cầm cành cây, động tác cũng mau hơn một chút, lại nhìn tới những khối than hắn vừa làm, mỗi khối đều cắm bảy nhánh cây, óc quan sát cũng tốt lắm. Hai ta cứ yên lặng mà làm, tốc độ cũng nhanh hơn hẳn. Xong việc ta trở lại bên miệng giếng múc một chậu nước đem tới cho hắn, nhìn bàn tay thon dài của hắn ở trong nước, ta nghĩ chiếc chậu cũ kĩ vốn đã không lấy gì làm thanh cao, giờ lại càng trở nên thô tục kệch cỡm. Thấy hắn đã rửa xong, ta nói: “Ngươi chịu khó lau tay vào áo mình đi, áo ngươi còn đỡ bẩn hơn so với khăn mặt của ta! Đừng để hai bàn tay đó ô uế”. Hắn rốt cục cũng cười ra tiếng.

Xoay người trở lại bên cạnh giếng, ta lại múc nước tự mình rửa mặt rửa cổ, xem ra hôm nay cũng chẳng có việc để làm. Rửa xong quay lại thấy hắn đang nghiêng đầu nhìn ta, vội vàng đẩy hắn vào chỗ râm mát hơn, hắn đột nhiên nói: “Ta muốn uống nước”. Ta đi lấy lon nước, rót đầy, vừa định đưa cho hắn lại nhìn đến đôi môi điềm đạm kia khẽ nhếch, trong lòng bất ngờ hoảng hốt, lại cảm thấy ta cùng hắn lại cách xa hơn một chút. Ta hỏi nhỏ: “Ngươi có cốc khác không? Ở đây ta chỉ có một cái ….”

Hắn lại cúi đầu nói: “Ngươi đang, ghét bỏ ta ….”

Ta hoảng hốt, vội vàng nói: “Ta đâu dám ghét bỏ ngươi! Ta còn sợ ngươi ghét bỏ ta nữa cơ!”

Hắn khẽ gắt lên: “Ta chưa bao giờ, ghét bỏ ngươi, lúc trước ….”, lại dừng lại không nói.

Nhắc tới lúc trước, lòng ta lại chua xót, giờ ta nên đối xử với hắn như là một người hoàn toàn mới, một người bạn mới mới đúng, còn Hữu Sinh của ngày trước, đối với ta đã là quá khứ. Ta khẽ thở dài, đưa lon nước cho hắn.

Hắn chậm rãi uống từng ngụm, thấp giọng nói: “Ngươi thật sự, không biết là khổ sao?”

Ta cười rộ lên: “Hữu Sinh, ta là một trong số ít những người được coi là hạnh phúc a! Ngươi xem ta, từ nhỏ cha mẹ đều khỏe mạnh, tuy bọn họ có ngược đãi ta, bắt ta đọc sách cùng nghe kinh kịch, nhưng không hề bắt ép ta làm việc nặng nhọc! Ta chính xác là một kẻ ngồi không ăn sẵn, cơm nước tận mồm, nhiều khi ta nghĩ không hiểu ta là cha mẹ hay họ mới là cha mẹ! (hắn phì cười). Sau đó lên đại học, chơi với một đám bạn bè vô dụng gian xảo, mỗi ngày khua môi múa mép, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, không chăm họcnhưng lại không bị khai trừ, cả bốn năm đều chơi rông! Từ 16 tuổi đến 20 tuổi, cả quãng đời thanh xuân coi như không lãng phí! Có thể nói là cao hứng. Sau này đi làm một tên trợ lý quèn, lương cũng đủ sống được, cha mẹ ta cũng được an ủi đôi phần, có khi còn cảm tạ trời xanh, bọn họ vẫn sợ ta không đủ hấp dẫn, về sau chỉ có thể đi làm vợ bé cho người ta, chỗ các ngươi gọi là thê thiếp ấy …(mau chuyển đề tài!), vừa đến nơi này lại tìm ngay được công việc, mà chính mình còn là lão bản! Ở đây ta là chủ, không có kẻ nào dám sai khiến ta, mà ta cũng không phải trả tiền công cho bọn họ, ta thật sự là mừng muốn chết! Hơn nữa nơi đây sơn thủy hữu tình, mới có mấy tháng đã được như này, rõ ràng trời cao không xử tệ với ta! Ngươi nói cái này gọi là khổ, vậy mấy người ăn xin kia làm sao sống được đây”.

Hắn thở dài nói: “Lúc trước ngươi đối xử với ta, có phải cũng giống như bây giờ, ngươi đối với mấy người đó ….”

Ta ngẩn người, tự hỏi chính mình, phải vậy không? Có phải như thế không …. Lại vung tay, nói: “Không bàn đến trước kia, chuyện quá khứ rồi! Ngươi cũng không thể nói ta đối tốt với bọn họ. Trên thực tế là bọn họ tự hi sinh chính mình, ta cũng cảm thấy rất tốt”.

Hắn ngẩng đầu nhìn ta hỏi: “Nghĩa là sao?”

Ta nói: “Bọn họ đến chỗ ta, ta giúp bọn họ khoái hoạt, bọn họ giúp ta đỡ mất công, lại còn khiến ta cảm thấy bản thân rất hữu dụng! Nhìn thấy bọn họ ta liền cảm phục! Người ta đã lâm vào cuộc sống đó, vậy mà không bị suy sụp, như vậy thật là dũng cảm. Ta cảm thấy may vì chính mình không gặp phải cảnh như họ, phải dựa vào lòng từ bi của kẻ khác để sống qua ngày, nếu như vậy ta sẽ chết mất”.

Hắn nhẹ giọng nói: “Chẳng lẽ, ngươi không tin vào số mệnh sao?”

Ta đứng lên, trầm tư mà nói: “Hữu Sinh, kỳ thực đây là vẫn đề ta mãi vẫn không hiểu. Theo lý thuyết, chắc hẳn là có số mệnh, thiên địa trời đất hết thảy đều nên có đạo lý, cho nên, sinh mệnh nhất định là thuộc một vòng tuần hoàn có sẵn, vòng tuần hoàn này liệu có phải là định mệnh, liệu có phải nó đưa ngươi đến nơi cần đến hay không? Liệu có giống như ta đến nơi này? Nhưng mặt khác, ta cũng tin tưởng lựa chọn. Sartre, chính là một nhà hiền triết, đã từng nói: ‘Anh hùng lựa chọn trở thành anh hùng, người nhu nhược lựa chọn trở thành người nhu nhược’. Ở thời khắc mấu chốt, một người có thể lựa chọn con đường của riêng mình, không phải bị động, tựa như ta có thể lựa chọn trở thành một kẻ ăn xin, cũng có thể lựa chọn làm than đem bán …”

Hữu Sinh nhẹ giọng nói: “Ngươi vẫn, không muốn chọn trở thành một tên ăn mày ….”

Ta mỉm cười: “Đúng vậy, nhưng quan trọng là, ta chọn đường đi của mình, liệu có phải do số mệnh đã quyết định hay không? Nếu là vậy thì thật là đáng sợ, ngay cả ta lựa chọn thế nào cũng đều định sẵn từ trước, bề ngoài là tự do chọn lựa, thực tế là bị điều khiển! Ta thấy sợ ….”

Hắn ngắt lời ta, nói xen vào: “Vậy lúc trước ngươi cứu ta, có phải là lựa chọn của ngươi không?”

Ta vội nói: “Miễn bàn chuyện lúc trước! Khi đó ta làm sao có thời gian lựa chọn? Ta vừa mới tới được vài phút, lại gặp đúng lúc ngươi sắp chết đến nơi, rõ ràng là số mệnh, không có quan hệ với ta!”

Hắn cười buồn, nói: “Không quan hệ ….” Cuối câu bỏ lửng, trong lòng hắn có lẽ đang rất buồn.

Không biết vì sao, trong lòng ta cũng dâng lên cảm giác khổ sở, không muốn tiếp tục đề tài này, ta nói: “Về sau nếu ta công thành danh toại, nhất định phải bố cáo rộng rãi với thiên hạ, thu thập những người ăn xin từ khắp nước, lão hoàng đế kia nếu nghe được nhất định sẽ phải mang ơn ta”.

Hắn sửng sốt, nói: “Vì sao?”

Ta lại xoa tay đứng lên, “Hữu Sinh, ngươi từng nghe câu ‘không còn gì để mất’ chưa?”

Hắn mờ mịt hỏi: “Có, thì sao?”

Ta mặt cười tươi rói, nói tiếp: “Người khi đến bước đường cùng, túng quá sẽ làm liều, không còn biết sợ là gì! Cái này gọi là chó cùng dứt giậu! Có người nói nơi khó khăn sẽ sinh ra đạo tặc, không sai chút nào. Một quốc gia có quá nhiều người nghèo khổ, đương nhiên sẽ khó mà ổn định! Ban đầu chỉ là những kẻ túng thiếu sẽ vào nhà người khác cướp của, nhưng sau đó bọn họ sẽ họp lại cùng nhau nổi dậy. Ta giúp các ngươi thu dưỡng những người nghèo khổ, tức là giảm đi nguy cơ nội loạn, lão hoàng đế kia có phải nên cảm tạ ta không?”

Hắn cúi đầu cười khẽ, nói: “Đúng là như vậy”.

Ta tiếp tục nói: “Thật ra một đất nước thực sự an bình không phải là người giàu có đi giúp đỡ người nghèo, mà là làm cho đại bộ phận người dân đều giàu lên, hình thành tầng lớp gọi là trung lưu. Tầng lớp này không giống những người giàu, cả ngày chỉ biết lừa gạt lợi dụng, bóc lột người khác, cũng sẽ không giống những người nghèo, trong đầu chỉ biết hận thù xã hội, một lòng mong muốn thay đổi hiện trạng. Những người này chỉ thích an phận thủ thường, mong muốn tiếp tục duy trì ngày tháng thoải mái vô lo vô nghĩ, xã hội tự nhiên sẽ ổn định. Ta sau này chỉ mong những người làm việc cho ta trở thành tầng lớp trung lưu! Bề ngoài ta cấp cho họ việc làm, trên thực tế là gia tăng ổn định xã hội, ngươi nói xem, tên hoàng đế kia không thèm đến gặp ta, rõ ràng là có thiếu sót lớn!”

Hắn bật cười, nhưng vừa cười lại ngừng, hỏi ta: “Vậy sao ngươi không tiến cung ….”

Ta lắc đầu kêu to: “Ngươi muốn hại chết ta sao? Ai điên mà muốn vào cung?! Vào đó vừa nhìn mặt hoàng đế, chỉ cần nói sai một câu ta liền mất mạng! Mà nếu không chết lúc đó, về sau cũng bị đám người trong hậu cung bóp chết! Người biết thì nói là ngươi nghĩ ra chủ ý, ta chẳng qua là số xui; kẻ không biết lại bảo ta tự làm tự chịu, trách không được ông trời! Hữu Sinh, chúng ta không thể làm vậy với bằng hữu! Ta mặc dù đối với ngươi không tốt, nhưng không có hại chết ngươi, ngươi không thể nhẫn tâm hại ta nha! Thật là ….”

Hắn cười rộ lên, một lúc sau mới ngừng, nói: “Vân Khởi, ta đem sách đến cho ngươi”.

Ta nở nụ cười: “Thật tốt quá! Hữu Sinh, ta đổi ý, ngươi đúng là bằng hữu tốt của ta!…. Chữ phồn thể, ta không biết cái đó, Hữu Sinh, ngươi là bạn chí cốt, đến xem giúp ta”. Hắn lại cười.

…….

Tòa miếu ta ở dần trở thành một cái xưởng chế than. Hữu Sinh mang cho ta hai quyển sách, chúng ta đi ra bờ sông ngồi hóng mát. Ta thường hỏi hắn những chữ phồn thể chưa biết rõ, đôi khi là một chữ, có lúc là cả một cụm. Những khi gặp một cụm từ hắn sẽ tỉ mỉ giải thích cho ta nghĩa cả câu. Đọc sách vốn là sở thích của cả hai, tự nhiên sẽ có rất nhiều cảm xúc cùng mơ mộng. Mỗi khi cùng hắn đàm luận thơ văn, thường thường vô cùng phấn khích sôi nổi. Hắn cũng nhiều hơn bình thường. Lúc ở trong trường, ta từng đọc qua vô số sách tham khảo, nhưng không có cảm thấy quá ngạc nhiên, nhưng hắn thì khác, thường xuyên kích động đến nỗi mắt long lanh sáng rực, hại ta vất vả mới ổn định được tâm tư. Bất ngờ chính là, sau cuốn sách đầu tiên, hắn bắt đầu lần mò ra sở thích của ta. Lúc mang sách đến đều nói cho ta biết, lần trước ngươi thích cuốn XXX, cuốn lần này chắc sẽ thích. Người này trông vậy mà không tồi! Ngoài ra hắn cũng giới thiệu cho ta nhiều cuốn sách khác nhau, các lĩnh vực đều có. Nếu ta không thích thì chỉ nhìn một tờ rồi thôi, hắn sẽ đề cử một cuốn khác, không cố gắng nài ép.

Có khi ta sẽ buột mồm nói ra một số từ lạ, hoặc vô tình tiết lộ tâm ý, nhưng bởi vì thảo luận sôi nổi, mọi thứ đều có thể cho qua.

Trong sách Luận Ngữ có một câu: “Quân tử thản đãng đãng, tiểu nhân trường thích thích” (Người quân tử luôn vui, kẻ tiểu nhân luôn buồn), ta không khỏi cảm thán nói: “Quân tử vì sao luôn luôn vui, chính là bởi vì hắn cho rằng mọi chuyện xảy ra đều có đạo lý, đều có thể tiếp thu, đây chính là trí tuệ. Không có việc không tốt, chỉ có tâm trạng không tốt! Tuy hơi duy tâm một chút, nhưng đó chẳng phải là đạo lý đối nhân xử thế sao? Hữu Sinh, ta nghĩ, ngươi chính là quân tử. Còn kẻ tiểu nhân luôn lo nghĩ chính là ta, không chịu thỏa mãn, không chịu tiếp thu, luôn luôn tìm kiếm, luôn luôn không rõ phương hướng! Kết quả là cõi lòng đầy uẩn khúc, không có bằng phẳng. Ta thật sự là đồ tiểu nhân, nhưng biết làm sao bây giờ? Trời sinh như thế a”, lắc đầu thở dài.

Ta quay lại, hắn nhìn ta, đôi mắt chợt lóe sáng, lại hơi hạ tầm mắt, “Đối với quân tử, thật sự, không có tiểu nhân”.

Ta vỗ tay tán thưởng nói: “Đúng vậy, quân tử là không bình luận linh tinh, bởi vì hắn cho rằng mọi thứ tồn tại đều là tốt! Vậy cái người định nghĩa quân tử tiểu nhân kia, không phải chính là kẻ tiểu nhân sao. Khổng Tử cứ một câu lại chêm vào một chữ tiểu nhân, có thể thấy được ông ta không phải là quân tử. Hữu Sinh, kẻ học đạo như ngươi mà dám nói Khổng Tử là tiểu nhân, thật là to gan!”

Hắn lắc đầu cười khẽ, “Ngươi, thật là, tiểu nhân!”

Ta cũng cười ha hả, “Ngươi nói ra lời ấy, lại không phải quân tử!”

Hai người cùng nhau cười rộ lên ….

Dương liễu bên sông, ngày mùa hè gió nhẹ, ánh mặt trời loang loáng trên mặt nước, phản chiếu lên người hắn, làm cho ta giật mình.

Buổi chiều chúng ta thường vào một trà quán hoặc một quán ăn nhỏ, uống một cốc trà (vị không ra gì), ăn cái gì đó. Ta chỉ ăn bánh bao, đến mấy món rau, hắn ăn lại càng ít, nhưng lần nào cũng giành ăn với ta. Chúng ta luôn luôn chọn một chỗ ngồi trong góc, hắn thích ta ngồi bên người hắn, mà không phải là đối diện. Hai ta cùng ăn uống, cùng trò chuyện, châu đầu ghé tai, thấp giọng nói nói cười cười, ta cảm thấy, cứ như vậy cho đến vĩnh viễn, không có gì thay đổi thì thật là tốt.

Ta nói: “Hữu Sinh, ngươi nghĩ vì sao mọi người đều thích món ngon?”

Hữu Sinh: “Vì sao?”

Ta nói: “Đó là bởi vì trong lòng họ cô độc”.

Hữu Sinh: “……..”

Ta nói: “Người đang lúc cô độc rất cần thứ gì đó bù đắp, tâm hồn thì không thể bù đắp, đành phải đi an ủi khẩu vị chính mình, đúng không? Nhưng càng ăn càng không thỏa mãn, cái này không phải lửa cháy đổ thêm dầu sao, cuối cùng lại càng cô độc”.

Hữu Sinh: “Ngươi chỉ ăn bánh bao, có phải trong lòng không hề cô độc?”

Ta: “Cũng không phải, ta chỉ là sợ người khác biết ta đang cô độc, nhìn thấu tâm tư của ta, cho nên mới không dám ăn cơm”.

Hắn lại cười, “Ngươi còn sợ người khác nhìn thấu ngươi ….”

Ta nói: “Ta quả thực sợ chết. Nói cho ngươi biết, trước đây ta cũng có mấy thỏi son môi cùng một ít vòng cổ linh tinh, kết quả trong một lần ta đọc sách tâm lý học, tác giả nói về những đồ trang sức mà chúng ta thường dùng, tất cả đều là một loại tin nhắn ngầm gửi đến mọi người! Ta tô son môi, chính là muốn mọi người xem miệng, ta đeo vòng cổ, chính là muốn mọi người xem cổ, ta cắt kiểu tóc mới, chính là muốn mọi người tán dương kiểu tóc của ta ….

Từ lúc đọc cái đó, ta liền cảm thấy không biết nên ăn mặc thế nào! Ta sợ sẽ có ngày tự dưng ảo tưởng, rằng nếu như ta ăn mặc tốt hơn một chút, vừa bước chân ra ngoài đường, tất cả mọi người sẽ xôn xao! Đúng là tự biên tự diễn. Nếu như ta là một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành thì không sao, nhưng tiếc là dung mạo chỉ ở thường thường bậc trung! Bình thường người khác không nhìn ta, ta vẫn thấy không sao, nhưng chỉ cần liếc qua, ta liền tưởng ta chưa lau miệng, lập tức muốn trốn chạy. Lại có khi ta đang đi trên đường, đột nhiên có chú cảnh sát, chính là nha dịch linh tinh gì đó, hô lên: ‘Ngươi đứng đó cho ta!’, thế là ta liền chột dạ, đinh ninh là người ta đang gọi mình. Ta chưa từng làm kẻ trộm mà đã như vậy, thật đáng buồn. Người biết đến nói ta có lương tâm đạo đức, kẻ không biết lại nói có tật giật mình. Ngươi nghĩ xem, vạn nhất có người sáng suốt đọc qua quyển sách đó rồi liếc mắt nhìn ta một cái, hỏi ta một câu: ‘cô nghĩ cô là ai, định gây sự chú ý sao?’ nếu nghe vậy ta thật sự rất muốn đi tự sát!”

Hắn cười nói: “Sao ngươi lại tự hạ thấp mình …..”

Ta nói: “Tự mình hiểu mình mà thôi. Cái này chủ yếu phải hỏi cha mẹ ta, từ nhỏ ngày nào cũng nói đi nói lại bên tai, người như ta chỉ có học cho tốt, sau này mới có cơ mở mày mở mặt, như vậy có thể nói bề ngoài ta không có gì xuất sắc! Cha mẹ ta chính là người biết ta nhất, người khác sao hiểu được ….”

Hữu Sinh nhẹ giọng nói: “Không phải vậy….”

Ta nói: “Sao mà không phải vậy, ngươi không cần an ủi ta, ta đã chấp nhận số mệnh an bài, chuẩn bị phát huy cái sức mạnh tinh thần đẹp đẽ , thực ra không đẹp cho lắm, mà đi giành chính quyền …. Cái này tốn nhiều công sức nha! Nếu ta có một nửa dung mạo của ai đó, như vậy chỉ cần mỉm cười là nước mất nhà tan, cho nên thế này vẫn tốt hơn”.

Hữu Sinh nhăn mặt cười khổ, “Ngươi hiện tại cười, cũng đủ hại nước hại dân ….”

Ta nói: “Hôm nay ta nói ra lý tưởng hèn mọn đó, chính là thổ lộ tiếng lòng với ngươi. Hơn nữa, ngươi mới chân chính là kẻ hại nước hại dân, nhớ đấy ….”

Chúng ta chơi đùa thật sự vui vẻ, ngay cả một câu nói vu vơ cũng thành chuyện để cười. Thời gian trôi đi cũng thật nhanh, đảo mắt đã đến hoàng hôn ….

Chỉ có một điều tiếc nuối duy nhất, chính là ta không thể như trước đây, thoải mái cợt nhả với hắn! Ngay cả tay hắn cũng không dám chạm, càng không nói đến chuyện ôm ấp. Thật khó tưởng tượng trước kia ta từng giở trò chọc ghẹo hắn, tùy tiện trêu đùa với hắn, còn cầm hai cổ tay của hắn ….. Không biết thân thể hắn hiện giờ có phải vẫn một dạng như trước, không biết ba vị thê thiếp của hắn có ai sờ qua …. Không nghĩ không nghĩ, nghĩ nữa ta sẽ phát điên lên mất!

Một ngày chúng ta lại vào trong quán uống trà nói chuyện, đương lúc tán gẫu một đám người ồn áo bước vào trong quán. Bọn họ đông người chiếm hết một bàn lớn, cũng chắn luôn đường đi của chúng ta. Hữu Sinh lại ngồi trên xe lăn, muốn ra cũng không được. Thôi vậy, cứ từ từ, đằng nào thì chúng ta cũng chưa uống hết trà.

Đám người đó bắt đầu nhao nhao lên nói, cái gì mà X đại ca vừa ở kinh thành trở về, biết được rất nhiều việc mới mẻ.

Bấy lâu nay ta định cư tại trấn nhỏ này, nghe mấy người đó nhắc đến kinh thành cũng ít nhiều chú ý, hơn nữa bọn họ lớn tiếng nói oang oang, ta không muốn nghe cũng không được.

Chợt nghe vị X đại ca nói: “Nói đến chuyện mới mẻ, ở kinh thành cũng đang có chuyện!” Mọi người vội đáp: “Nói mau nói mau!”

Vị đại ca kia nói tiếp: “Mọi người chắc còn nhớ mấy tháng trước có vị Cửu Vương gia chết trong lúc đi săn do ngã ngựa chứ?”

Có người lên tiếng: “Đương nhiên là biết, Hoàng Thượng lúc ấy cực kì lo lắng, bi thương vô cùng, suốt bảy ngày liền không lên triều! Lại còn phái gần ngàn người đi tìm kiếm, cuối cùng tìm được thi thể Cửu Vương gia dưới chân núi. Hoàng Thượng nghe nói đã quỳ bên quan tài khóc lớn, bởi vì xác của Cửu Vương gia bị dập nát không còn nguyên trạng. Ngài còn ra lệnh an táng ở Hoàng Lăng, ngay bên cạnh nơi thờ cúng các vị vua đời trước, nói ngày sau sẽ cùng Cửu Vương gia làm bạn vĩnh viễn”.

Lại có người nói: “Hoàng Thượng sủng ái Cửu Vương gia như vậy làm sao có thể chỉ là huynh đệ, ngay cả phụ tử cũng còn kém xa. Mà cũng phải nói Cửu Vương gia cũng là kỳ nhân hiếm thấy trên đời a”.

Người khác chen ngang nói: “Đúng vậy, Cửu Vương gia là rồng giữa loài người, là đệ nhất thiên hạ mỹ nam tử a. Dung mạo tuấn tú vô song, hơn nữa còn thường mặc y phục hoa lệ cao quý, rất nhiều người đều nhìn vào đó mà kính ngưỡng, gặp một lần thì cả đời vĩnh viễn không quên. Huống chi hắn văn võ song toàn, thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa, đao thương kiếm kích, cưỡi ngựa bắn cung, không gì không biết! Ai gặp qua hắn đều nói hắn khí chất lỗi lạc, nói ra gấm vóc, múa bút thành văn, quả thực là từ khi nước ta khai quốc đến nay, văn chương chưa có ai qua được hắn!” (ta: CMN, trên đời có loại người quái thai như thế sao?)

Người nữa thêm vào: “Hắn còn thổi tiêu rất cừ nữa”. (ta: đồ quái vật, ta không biết thổi tiêu)

Còn có người: “Nghe nói Cửu Vương gia này không màng đến giang sơn xã tắc, chỉ yêu tuyệt sắc mỹ nhân!” (ta: tên đó thật là biết hưởng thụ)

Người còn lại: “Mà nghe nói, đám nha hoàn đi theo hắn từ nhỏ cũng đều là mỹ nhân hiếm có trong thiên hạ. Người đẹp nhất trong số đó được hắn lấy về làm thiếp, lúc nào cũng ở bên người” (ta: thèm vào, tên đó mà gặp ta thì hết đường nói)

“Các ngươi chắc còn nhớ cái hôn lễ long trọng nhất từ thời khai quốc đến nay chứ?” (ta: phá gia chi tử)

“Đúng vậy, buổi lễ đó thật sự là lớn không thể tưởng tượng a. Hoàng Thượng chúng ta biết Cửu Vương gia đời này chỉ lấy tuyệt sắc giai nhân làm vợ, liền cho người đi khắp thiên hạ tìm cho được. Thánh thượng không thu về hậu cung của mình, lại đi làm thay cho huynh đệ thân thiết, loại tình nghĩa này rốt cục là thế nào a”. (ta: cấu kết với nhau làm việc xấu mà thôi)

“Cuối cùng lựa chọn tiểu thư của Cố XX thượng thư! Nghe nói Cố gia tiểu thư là tuyệt sắc giai nhân đệ nhất thiên hạ, đẹp hơn cả thiên tiên a! Người gặp qua nàng đều nói, nàng đẹp không sao tả xiết, dung nhan nguyệt thẹn hoa nhường, hơn nữa dáng người uyển chuyển mềm mại, cử chỉ dịu dàng thanh thoát, Cửu Vương gia ngay đêm tân hôn liền viết xuống một câu danh ngôn XXX (bỏ đi hơn mười kí tự xấu xí màu mè vô dụng không đáng nhắc tới), tán dương Cố gia tiểu thư diễm lệ phi thương, khiến cho mỹ mạo của nàng đời đời lưu truyền trong sử sách”.

“Nghe đồn trong buổi lễ đó, tường vân (đám mây báo điềm lành) chậm rãi vờn quanh trên trời, vị Cửu Vương gia anh tuấn kia đưa tay nâng tấm khăn trùm trên mũ phượng của một vị nữ nhân, phong thái thanh cao mỹ miều, nhìn xa như một đôi thần tiên hạ phàm”. (ta: ánh mắt chắc có vấn đề)

“Bất ngờ là Cố gia tiểu thư lại cực kì thông hiểu chơi đàn, thường xuyên ở trong cung hợp tấu cầm tiêu với Cửu Vương gia, ngay cả Hoàng Thượng cũng tán thưởng không thôi!” (ta: người không có trình độ thì nghe như nhau mà thôi)

“Cửu Vương gia có được một người vợ đẹp như thiên tiên, nguyện vọng cả đời coi như là hoàn tất, cho nên thường lấy thơ ca để ghi lại” (ta: lại thế nữa, tên quái thai đó có biết giấu nghề là gì không?)

“Nhưng ai biết được Cửu Vương gia lại ….A! X đại ca, lúc nãy anh định nói gì?”

“Cả đám các ngươi mỗi người nói một câu, làm sao có chỗ cho ta nói?”

“Ha ha, xin lỗi, ngài nói ngài nói. Vậy Cửu Vương gia chết đi về sau thế nào?”

“Chết rồi thì về sau còn có thể thế nào? Hắn lại sống!”

Mọi người kinh hãi, ai đó còn đánh rơi bát trà, “Từ dưới đất chui lên?! Cái đó cũng đâu dễ, lăng mộ hoàng gia xưa nay xây cất vốn kiên cố mà?” (ta: hay là hắn thành quỷ hút máu?)

“Các ngươi có để cho ta nói không?! Ý ta là hắn không chết!” (ta: cũng đúng, lưu manh bình thường đều sống dai như đỉa)

“Vậy cái xác kia là của ai? Còn Cửu Vương gia đã đi đâu?”

“Nghe nói thi thể kia là một thuộc hạ của hắn, kẻ đó cướp quần áo của Cửu Vương gia, trong lúc chạy trốn lại trượt chân ngã xuống vực”.

“Vậy còn Cửu Vương gia?”

“Nghe nói là say rượu gặp tai nạn, mất trí nhớ gần một tháng, gần đây mới nhớ ra đường về nhà. Đệ nhất cao thủ đại nội ngày trước tự mình hộ tống hắn về kinh thành”. (ta: thì ra là uống nhiều, xí!)

“Hoàng Thượng được tin liền mở tiệc lớn, ăn mừng Cửu Vương gia trở lại. Chỉ đáng thương cho Cố tiểu thư”.

“Là sao?”

“Cố gia tiểu thư cùng Cửu Vương gia sớm tối bên nhau, tình nghĩa vợ chồng sâu nặng, đôi bên quyến luyến không rời. Khi Cửu Vương gia kia mất tích, Cố tiểu thư ngày ngày chờ đợi bên cửa, lấy lệ tẩy mặt, hàng đêm nhìn trời cầu nguyện (ta: đã chết còn cầu nguyện cái gì?), mòn mỏi lâu ngày thành bệnh, đến khi Cửu Vương gia trở về, nàng đã như ngọn đèn trước gió, chỉ kịp cầm tay phu quân, mỉm cười mãn nguyện mà chết”. Mọi người ai nấy đều thương cảm, tiếc thay cho một đời hồng nhan bạc mệnh.

Aizz, chuyện tình yêu này ta hiểu, lại cười nói: “Tình cảm của bọn họ so với câu chuyện về vợ chồng tướng quân, ngươi nghĩ cái nào hay hơn?” Nói xong ta quay sang nhìn Hữu Sinh, nhất thời hoảng sợ.

Hắn ngồi dựa lưng vào tường, mặt trắng bệch như không còn chút máu, hai mắt khép hờ, vẻ mặt mỏi mệt không chịu nổi, tựa như mới bị ba hòn núi lớn nghiền qua. Nghe thấy ta nói, hắn hơi mở mắt, lại khép lại, nhẹ giọng nói: “Không có gì hơn được”. Ánh mắt hắn, trong giây phút đó, tràn ngập u tối cùng tuyệt vọng.

Ta vội hỏi: “Ngươi mệt sao?”

Hắn hơi gật nhẹ đầu, vẫn giữ nguyên ánh mắt bi thương đó, đột nhiên hỏi: “Lời bọn họ nói, ngươi tin không?”

“Uhm, chuyện bàn tán linh tinh ngoài chợ, ở quê ta cũng có rất nhiều. Tất nhiên ta không tin toàn bộ, nhưng có tin phần nào. Hơn nữa những nhân vật của công chúng như vị Vương gia đó, xung quanh có những chuyện thêu dệt, đồn đại là bình thường. Nếu là chuyện riêng tư, đương nhiên không thể cho mọi người biết, nếu mọi người đều biết sẽ không còn là chuyện riêng tư, đúng không? Cho nên những người nói kia có lẽ đều không biết sự thật. Nếu tên Vương gia đó thật sự như lời bọn họ nói, vậy hắn đúng là tên hỗn đản”.

Hắn phì cười, lại mở mắt, ánh mắt lại sống động như xưa, thân mình cũng rời khỏi tường.

Lại nghe bên kia nói: “Biên quan dạo gần đây cũng căng thẳng a, ba tháng trước Định Viễn tướng quân không hiểu vì sao bị chuyển đi nơi khác, bọn man di Thát Lỗ từ lúc đó cứ liên tục gây hấn”.

“Đúng vậy, Hoàng Thượng vừa khâm điểm cho Trình Viễn Đồ làm Uy Vũ tướng quân, nghe nói cũng sắp lên đường nhận mệnh”.

“Nghe nói người tên Trình Viễn Đồ này là bạn thân của Cửu Vương gia, có lẽ Cửu Vương gia thấy hắn có tài nên mới tiến cử với Hoàng Thượng”.

“Ta không quan tâm. Trình Viễn Đồ đó kiêu ngạo tự phụ, không coi ai ra gì, không có gì là tốt cả”.

“Ngươi nói vậy là ý gì?”

“Ngươi không biết, chỉ có kẻ trong lòng có tật mới không coi ai ra gì sao?!”

Ta cười nhẹ một chút, Hữu Sinh hỏi: “Sao vậy?”

Ta nhỏ giọng thì thầm: “Nếu họ Trình kia đúng như lời nói, ta thấy trừng trị hắn cũng không phải chuyện khó”.

Hắn lại nhìn ta, ánh mắt có phần kì dị, ta nghĩ hắn không tin liền nói: “Ngươi không tin? Trừng trị kẻ như thế là nghề của ta. Nếu ta thua, nhất định là phải thua trong tay một kẻ âm hiểm, khẩu phật tâm xà mới được”.

Hắn cười nói: “Ta tin”.

Ngày hôm đó, hắn mang theo vẻ đăm chiêu mà rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.