Ngân Nhi, Ngọc Di, Thiếu Hạo và Huỳnh Lưu áp giải Tiêu Thanh Mai về báo cáo lại với Nguyên Thái Long. Ông nghe xong liền đùng đùng nổi giận, kết thúc cuộc đi săn hoàng thất này rồi ra tuyên bố Tiêu Thanh Mai phạm tội mưu sát thái tử cùng thái tử phi. Cho ả năm ngày được sống, hối lỗi. Sau đem ra pháp trường chém đầu trước toàn dân thiên hạ.
Không khí hoàng cung vô cùng nặng nề. Tất cả nô tài cùng nô tì ai tránh hoàng thượng được càng xa càng tốt không thì sẽ liên lụy đến mình. Trong Thiên Duyên cung lại càng âm u hơn. Bốn người Ngọc Di uể oải ngồi trong đại sảnh. Tiểu Lam nghe được tin không hay về Tuyết Linh bèn lật đật chạy vào tìm xem. Quả nhiên! Không thấy bóng dáng Tuyết Linh cùng thái tử đâu. Nàng ta không dám tin! Không dám đối mặt vối sự thật tàn khốc này. Người mà nàng ta luôn được che chở, luôn cùng hai chủ tử trước mặt này đối tốt với nàng ta lại ra đi như vậy. Tiêu Lam không kiềm được nước mắt, run giọng hỏi:
- Chủ tử.....thái tử phi....đâu rồi ạ?
-.........
Không ai đáp lại, nỗi tuyệt vọng trong lòng Tiểu Lam càng lúc càng nhiều. Nàng ta liền không nói lời nào chạy ra ngoài trở về thư phòng của mình.
"Phạch phạch"
Tiếng đập cánh vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người trong căn phòng tĩnh lặng. Đôi mắt Huỳnh Lưu mở to ra, bất ngờ khi thấy một tờ giấy ở chân con chim bồ câu đang đậu vào cửa sổ. Hắn nhanh chóng đến mở ra xem. Lòng hắn nhảy lân, đó là hoàng huynh của hắn-Nguyên Phong!
- Nội dung là gì vậy? - Thiếu Hạo nhíu mày, không biết hoàng đệ của hắn đang đọc cái gì mà lại vui vẻ như vậy chứ?
- Là hoàng huynh! Hoàng huynh cùng hoàng tẩu vẫn chưa chết! Họ còn sống! - Huỳnh Lưu nói. Trong giọng nói toát lên niềm vui sướng tột cùng.
Ba người còn lại nghe xong lập tức kích động đứng phắt dậy dậy. Đôi mắt ai nấy đều lóe lên hy vong nhưng lòng họ lại không dám mộng tưởng quá nhiều để rồi lại chìm vào nỗi tuyệt vọng. Ngọc Di cẩn thận hỏi:
- Huỳnh Lưu, huynh nói thật chứ?
Huỳnh Lưu gật gật đầu. Thiếu Hạo gấp gáp hỏi:
- Thế bây giờ hai người bọn họ như thế nào? Đang ở đâu?
- Nhị hoàng huynh, huynh yên tâm đi! Bọn họ không sao hết. Hiện đang ở khách điếm Hoài Thư huyện Kim Tuyền cùng với Tru Liệt huynh. - Huỳnh Lưu đáp
- Được! Ta lập tức đi đón Tuyết Linh về trước. - Ngân Nhi mừng rỡ nói. Nàng quên mất là mình không phải là người của thế giới này và cũng không biết phương hướng đến huyện Kim Tuyền.
- Thôi thôi! Ngân Nhi, ngươi làm ơn đừng có phá bọn họ. Để bọn họ trao dồi tình củm đi! - Ngọc Di vừa nghĩ ra trò hay. Nàng nháy mắt tinh quái với Ngân Nhi. Ngân Nhi hiểu ý liền thở dài ngán ngẫm. Trời ạ! Con bạn của nàng.....
- Vậy được rồi! Để ta đi thông báo cho phụ hoàng biết. Mong rằng người sẽ bình tĩnh được phần nào! - Thiếu Hạo thở dài nói rồi đi ra ngoài.
----------Trở lại với Hoài Thư khách điếm---------
Sáng sớm Tuyết Linh đã hớn hở kéo Nguyên Phong cùng Tru Liệt ra ngoài đi dạo. Hai người cũng hết cách, ai bảo hai người bọn họ không từ chối nổi yêu cầu của nàng làm gì.
Tuyết Linh cứ như một đứa trẻ, thấy cái gì cũng mới, cái gì cũng lạ cứ chạy tới chạy lui. Dùng tiền CỦA bọn hắn mua hết thứ này đến thứ khác khiến bọn hắn xách đồ đến mỏi tay mà không dám than phiền. Đến khi bọn hắn định thần lại thì không thấy bóng dáng nàng đâu nữa.
Tuyết Linh đang đứng ở một chỗ bán bánh bao. Nàng cân nhắc xem mình nên mua loại nào thì một bóng đen che phú cô, từ phía sau vang lên một giọng nói rất đáng ghét khiến cô chỉ muốn lấy dép phan vào mặt:
- Mỹ nhân, nàng đi một mình sao? Hay cùng đi với bổn công tử đi!