- Hay là....bỏ đi.....ta không muốn bị ma ám đâu.....- Tử Linh mếu máo nói. Cô rất sợ ma và những cái gì kinh dị nha!
- Không được! Như vậy không nên, làm ơn thì làm ơn cho trót mà. - Ngân Nhi nói. Thế là ba người đành đào bới đất chôn cho cô gái xấu số đó.
Tiếp tục cuộc hành trình. Bỗng từ đâu một cô bé khoảng 15 tuổi vận bộ hồng y cổ trang chạy đến thở phì phò cà lâm nói:
- Tiểu thư! Sao.....sao tiểu...tiểu thư...lại ăn...mặc kì cục như vậy?....Còn có...tóc của người.....
Ba người quay qua quay lại nhìn xem còn có ai khác không nhưng lại
không tìm được người mà cô bé kia cần gọi là tiểu thư nên Tử Linh khó
hiểu, thăm dò chỉ tay vào mình hỏi:
- Tôi????
Cô bé kia sợ tới trắng mặt, mếu máo nói:
- Tiểu thư người sao vậy? Không nhận ra Nhan nhi sao?
Ba người gãi gãi đầu không biết cô bé đó đang nói gì. Và cuối cùng, một
kết luận mà ba người cho rất hợp lí là: Cô bé này bị bệnh thần kinh!
- Tiểu thư, tiểu thư có biết mình là ai không? Có biết phụ thân người
là ai không? Có biết phủ của chúng ta tên gì không? - Nhan nhi thao thao
bất tuyệt hỏi một hồi rồi dùng gương mặt chờ đợi nhìn Tử Linh.
- Cái hì mà tiểu thư? Cái gì mà phụ thân với phủ? Tôi không biết gì hết. - Tử Lin bắt đầu có dấu hiệu bực mình nói.
- Khoan!!! Cho tôi hỏi, vậy...đây là thời đại nào vậy? - NgọcDi có dự cảm không hay, liền nghi ngờ hỏi.
- Cô nương, đây là Nhật Quang quốc, thời đại XXX - Nhan nhi đáp
Xong, ba người chính thức hóa đá. Trời ơi!!!!! Xuyên không sao? Có tin được không?????
Nhưng sau một hồi trong lòng ba người lại la hét: Ố dè! Xuyên nha xuyên nha. Hahaha Cuối cùng ta cũng có thể xuyên không nha!
Ba người nhìn nhau cười cười rồi chụm đầu lại gần nhau bàn bạc. Tử Linh kích động nói:
- Xuyên kìa xuyên kìa! Nghe thấy chưa? Chúng ta xuyên không!!! Kakaka
- Im coi con điên kia! Bây giờ tính sao đây? - Ngân Nhi hỏi
- Tính sao là tính sao? - Ngọc Di khó hiểu hỏi
- Ta tính vầy nè. Bây gờ tụi mình cứ giả bộ mất trí nhớ như nữ chính
xuyên không để có chỗ ăn chỗ ở cái đi rồi cái gì đến sẽ đến. Ok? - Ngân Nhi nói
- Được được. Ta kết cách này nha! - Tử Linh nói rồi ba người xoay lại nói với Nhanh nhi:
- Thật xin lỗi quá. Tôi không nhớ được gì hết còn bộ đồ này là do một vị thần tiên cho tôi. Thần tiên nói tôi cứ mặc tạm tránh để quần áo ướt gây bệnh. - Tử Linh chém gió nói làm xua tan bao nhiêu nghi vấn của Nhan nhi.
- À thì ra là vậy. Tiểu thư còn hai vị này với màu tóc của người thì sao?... - Nhan nhi e sợ hỏi.
- Là do...... - Tử Linh bí đường trả lời. Trong lòng thầm mắng sao người này hỏi nhiều như vậy?
- Là vầy, chúng tôi cũng được thần tiên cứu giúp. Thần tiên cũng cho chúng tôi mượn tạm đồ rồi nói là chúng tôi có duyên. Phải luôn ở bên nhau thì tất cả kiếp nạn sẽ được hóa giải hết. Còn màu tóc cũng là.....do thần tiên ban cho. Thần tiên nói như vậy sẽ biết được chúng ta là người thần tiên quan tâm. - Ngân Nhi sổ một tràng chém gió ra làm Tử Linh cùng Ngọc Di phải bội phục.
- A! Ra là vậy. Thật đúng là trời phật phù hộ. Tiểu thư để em đi tìm ba bộ đồ khác cho mọi người. - Nhan nhi thờ phù nhẹ nhõm rồi chạy đi mất khuất.
Vài phút đồng hồ sau. Ba người đã thay một bộ cổ trang tươm tất theo Nhan nhi về An phủ.
Bên trong phủ, An lão gia lo lắng đi qua lại không yên. Khi thấy bốn người bước vào thì mở mắt nhìn lớn bất ngờ trước những mái tóc kì lạ mà xinh đẹp kia. Nhan nhi liền kể lại một trận chém gió huy hoàng hồi nãy của Tử Linh cùng Ngân Nhi làm An lão gia cười tít mắt vái lậy bồ tát, thần tiên.
Chưa yên ổn được gì thì từ bên ngoài một gã sai vặt chạy vào bẩm báo:
- Thưa lão gia, hoàng thượng cùng hoàng hậu đến!
- Cái gì???? - An lão gia trợn mắt bất ngờ kêu lên.