Ngày thành hôn nhanh chóng đến. Yến tiệc linh đình khắp nơi, đâu đâu cũng một màu đỏ. Hôm nay Tuyết Linh mặc bộ hỉ phục rất tinh xảo. Mũ phượng, tóc vấn thành từng búi rất đẹp và được trang điểm nhẹ chỉ là soan môi đánh má nên trông rất tự nhiên. Thật sự nhìn vào gương mà nàng cứ tưởng là người khác. Thật sự vượt xa trí tưởng tượng của nàng (Shizu: Tỷ hãy để trí tưởng tượng bay xa và bay cao!!!!) Cùng lúc đó, Ngân Nhi vận bộ y phục hồng phấn trong dịu dàng xinh đẹp, phối hộp với mái tóc đơn giản làm nàng cũng xinh không kém. Ngọc Di thì vận hoàng y nhạt tinh xảo thướt tha và xinh đẹp. Mái tóc nâu đỏ chỉ vấn một búi tóc thời cổ đơn giản mà tiêu sái khác hẳn với Ngân Nhi. Mỗi người mỗi vẻ làm bọn nô tỳ phải ganh tị.
Trong lễ đường hôm nay, hắn - thái tử Nguyên Phong một bộ hỉ phục. Gương mặt mỹ nam càng làm biết bao nô tỳ phải say lòng vì hắn nhưng biết mình không xứng đành phải ngậm ngùi lén nhìn. Văn võ bá quan tập trung đông đút, người người đều muốn thấy mặt vị thái tử phi cùng hai vị nha hoàn cao cấp trong lời đồn như thế nào. Kết quả là ai cũng nín thinh và trố mắt khi nhìn thấy dung nhan của Ngọc Di và Ngân Nhi càng làm họ thêm tò mò vị thái tử phi tóc tím đang trùm khăn hỉ kia.
- Nhất bái thiên địa!
- Nhị bái cao đường
- Phu thế giao bái
Người chủ trì hôn lễ hô lên. Tuyết Linh cắn răng lạy, còn hắn chỉ lạy tới nhị bái còn phu thê bái thì hắn lại đưa ánh mắt hờ hững cùng lạnh nhạt nhìn. Nếu Tuyết Linh mà biết hắn không lạy làm xấu mặt mình thì đã cho hắn một cước rồi. Những tiếng ồn ào nghị luận nổi lên, Ngọc Di tức giận nói nhỏ với Ngân Nhi:
- Mẹ kiếp! Hắn làm gì vậy? Sao thấy chảnh quá. Là khinh thường Tuyết Linh sao?
- Lemon question dog! - (chảnh dog) Ngân Nhi nghiến răng nghiến lợi nói câu học sinh hiện đại thường dùng để chửi nhau.
Hoàng Đế Nguyên Thái Long nhíu mày, phất tay ra hiệu cho người chủ trì hôn lễ kết thúc nhanh. Tiếng nói lại một lần nữa vang lên:
- Đưa vào động phòng!
Trước khi thành hôn, Tuyết Linh có nghe Tiểu Lam nói sơ qua về thái tử Nguyên Phong. Năm nay hắn chỉ mới 20 tuổi mà đã có 3 trắc phi rồi. Tuy nói hắn là mỹ nam, mọi mặt đều giỏi nhưng nàng nghe là đã không ưa hắn rồi. Đúng là nam nhân cổ đại đều cho rằng nữ nhân là công cụ làm ấm giường. Muốn chơi đùa bao nhiêu cũng được. Khó đoán nhất là lòng dạ đế vương mà!
Căn phòng đã rất lâu không có động tĩnh. Gió cứ lây động quất vào người Tuyết Linh. Trong khi ngày thành hôn mà người hiện đại coi đó như một ngày trọng đại trong đời mình cùng người yêu thì nàng lại phải ngồi đây thê thảm. Ngày thành hôn......ngày mà nàng hằng mơ ước cùng người mình yêu tay trong tay hạnh phúc đều vỡ nát. Nàng biết cái xã hội thối nát này trọng nam khinh nữ. Nữ nhân sau khi xuất giá có gì đều phải ngậm đắng nuốt cay mà phục vụ tướng công. Nếu phục vụ không tốt còn có khi bị hưu, nhục nhã trở về nhà trong sự chỉ trích của người đời.
Đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra. Ngọc Di cùng Ngân Nhi tức giận tới đỏ mặt đi lại gần Tuyết Linh. Kéo nàng đứng dậy rồi vứt cái khăn hỉ trên đầu nàng. Tháo bỏ mũ phượng quăng ở một xó, Ngọc Di giận đến long trời nói:
- Bỏ đi! Xem như ngươi chờ vô ích rồi. Hắn bây giờ đang vui vẻ với kỉ nữ!
- Hả? Kĩ nữ? Bộ hoàng cung có kĩ viện sao? - Tuyết Linh trợn tròn mắt hỏi
- Không! Tiêu Thanh Mai, trắc phi thái tử sủng nhất là một kĩ nữ với kĩ thuật giường chiếu rất giỏi! Mẹ kiếp nó! Được hắn mua về sau khi đã được các tú bà dạy dỗ. Tuy vậy nhưng vẫn còn trinh. - Ngân Nhi cũng tức chết được.
- Ê! Khoan đi đã. Ta còn có nhiều chuyện cần làm. - Tuyết Linh níu hai đứa bạn thân của mình lại. Nàng tuy không được sủng hay gì cả nhưng mà nàng rất vui, cảm thấy rất ấm áp vì nàng biết hai con bạn đây là đang tức giận thay cho nàng.
- Làm gì ở cái căn phòng chết tiệt này? - Ngọc Di nóng nảy hỏi
- Hé hé hé, đợi chút các ngươi sẽ biết. - Tuyết Linh cười hé hé làm các nàng rùng mình. Các nàng biết nụ cười đó! cái nụ cười chết người sau khi Tuyết Linh của bọn họ nghĩ ra trò gì đó để mà.......hại người!!!!!!
Tuyết Linh lục lọi cả căn phòng tìm thứ gì đó làm cho Ngân Nhi cùng Ngọc Di đơ ra và suy nghĩ hiện giờ của các nàng là: "Ể? Nó đang làm gì vậy? Chẳng lẽ kiếm vàng bạc châu báu?"
Sau một hồi gian nan, Tuyết Linh tự hào đưa ra một tờ gấy trắng và.....cây bút với nghiêng mực (Shizu: Đây là thành quả cả buổi sao? =_=)
- Ngươi định làm gì vậy Tuyết Linh? - Ngân Nhi khó hiểu hỏi
- Ta viết những quy tắc để ta có thể chơi cùng các ngươi hé hé hé - Tuyết Linh lại cười cái nụ cười đó rồi nói tiếp - Các ngươi kiếm giùm ta một cây kim đi.
Các nàng không hiểu gì nhưng cũng te te đi làm theo. Sau một hồi mài miệt cực khổ tìm kim để cho Tuyết Linh............đâm thủng giấy =_=
- Kakaka xong òi. Với cái này ta sẽ không còn sợ gì nữa! Hahaha - Tuyết Linh cười như điên làm hai con bạn sợ rung. Không biết nàng đang định làm gì.
Thế nhưng cả ba liền quên mất sau khi đâm thủng giấy xong phải về chỗ ở của mình thì ba nàng lại.......ăn uống nhậu nhẹt trong này. Quậy tung cả lên.
Chợt cửa phòng mở ra.........