Tâm Đầu Ý Hợp

Chương 1: Chương 1




Chương 1: Lần đầu tiên gặp nhau

Vương Tử Hân vừa mới thực hiện một ca phẫu thuật, phẫu thuật rất thành công. Để bày tỏ sự biết ơn, người nhà bệnh nhân nhất quyết mời Vương Tử Hân ăn một bữa cơm! Nếu bệnh nhân này giống những người trước thì Vương Tử Hân nhất định sẽ từ chối. Nhưng lần này, bệnh nhân có thân phận hiển hách, không từ chối được, Vương Tử Hân đành phải nhận lời.

Bệnh nhân này chính là ông lớn nhà họ Từ. Nói đến nhà họ Từ thì không ai không biết, không ai không hiểu. Ông cụ Từ năm nay 70 tuổi, ngày xưa là hồng quân, năm đó lập được công lớn liền được giữ chức quan lớn, sau đó về hưu thì ở nhà dưỡng bệnh cho đến bây giờ, mà đám con cháu nhà họ Từ đều là tai to mặt lớn. Con trai cả Từ Vĩ Hoa là bí thư, có con trai là đại tá, con gái là thẩm phán nổi tiếng. Mà đời cháu chắt cũng bộc lộ tài năng, đều là nhân tài kiệt xuất trong từng lĩnh vực.

Lần này phẫu thuật cho ông cụ Từ là vì trước kia ông tham gia chiến tranh, cơ thể có nhiều khiếm khuyết nên lần này dễ dàng sinh bệnh tuổi già. Lần này bệnh tim tái phát đã dọa cho cả nhà họ Từ một trận thê thảm rồi.

Sau khi đưa ông cụ vào bệnh viện, liền chỉ đích danh Vương Tử Hân là bác sĩ mổ chính. Vương Tử Hân là một bác sĩ rất nổi tiếng, là bác sĩ giỏi nhất nhì nước về mảng tim mạch. Tuy tuổi còn trẻ, nhưng trước kia khi còn du học ở Mỹ, anh đã thực hiện rất nhiều ca phẫu thuật lâm sàng với giáo sư, cho nên cũng xem như kinh nghiệm phong phú. Hơn nữa, sau khi về nước anh lại rèn luyện thêm ở bệnh viện vài năm, cách chữa bệnh lại càng kĩ càng hơn.

Đó là lí do ông Từ chọn anh là bác sĩ mổ chính. Tình trạng bệnh của ông rất bình thường, ca phẫu thuật này không quá khó. Vương Tử Hân nói rõ bệnh trạng với người nhà họ Từ xong liền bắt tay chuẩn bị ca mổ. Hôm trước ông cụ vừa được phẫu thuật, thoát khỏi tình trạng nguy hiểm. Cơ thể dần chuyển biến tốt nên hôm nay ông vừa chuyển vào phòng bệnh thường.

Người nhà họ Từ vì biết ơn Vương Tử Hân, cố ý mời anh một bữa cơm. Vương Tử Hân không thể cự tuyệt nên có ý định sau khi ăn cơm xong sẽ lấy lí do mệt mỏi để trốn về. Tuy nói ca phẫu thuật này không khó nhưng khi phẫu thuật luôn có nhiều mạo hiểm. Bác sĩ Vương đã dốc sức cả đêm nên thật ra cũng rất mệt mỏi.

Bữa cơm được chuẩn bị trong một căn phòng riêng của một nhà hàng, các thành viên của Từ gia đều có mặt. Vương Tử Hân chào hỏi từng người, không kiêu ngạo cũng không có ý nịnh nọt. Người nhà họ Từ ai cũng yêu thích tài năng của Vương Tử Hân, tuy còn trẻ nhưng rất xuất sắc ở nhiều phương diện, hơn nữa lại chín chắn trầm ổn, thật sự là nhân tài hiếm có.

Người nhà họ Từ tỏ ý cảm ơn, còn khoa trương rằng kĩ thuật của Vương Tử Hân rất cao siêu. Những lời khách sáo này Vương Tử Hân đã nghe rất nhiều, cũng biết phải trả lời thế nào, vừa lễ phép lại không dính dáng tới những việc riêng tư. Cho nên, bữa cơm này có thể coi là vui vẻ hòa hợp. Lúc anh đang nói chuyện với mấy người nhà họ Từ, bỗng vang lên một tiếng nói: “Bác sĩ Vương giỏi như vậy, lại còn đẹp trai, chắc bạn gái cũng là một người tài năng.”

“À, tôi không có bạn gái.”

Vương Tử Hân không biết tại sao mình lại trả lời như vậy, có thể là phản ứng trong vô thức, chắc vì quá mệt mỏi. Anh nhìn sang nơi phát ra tiếng nói thì thấy nụ cười dịu dàng của một cô gái. Lại nghe cô nói thêm một câu: “Thật tốt quá, tôi cũng không có bạn trai” Trên mặt cô không giấu được sự vui vẻ.

Vương Tử Hân cảm thấy mình không thể nói gì nữa, cho nên không để ý. Nhưng mà, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô gái này, chắc là cháu gái của ông Từ.

Anh lắc đầu, nghĩ nhiều như vậy làm gì, cũng chỉ biết mấy người nổi tiếng nhà họ Từ. Lúc giải quyết những việc liên quan tới việc phẫu thuật với nhà họ Từ, anh cũng không có thời gian để ý từng người trong nhà đó.

Người nổi tiếng rất bận rộn, dành thời gian ăn bữa cơm với Vương Tử Hân đã là tốt rồi, vậy nên bữa cơm kết thúc rất nhanh, Vương Tử Hân cũng không phải kiếm cớ về trước.

…..

Vương Tử Hân không hề nghĩ tới việc sẽ gặp lại cô gái kia. Mà cô gái kia lại tỏ vẻ đã quen biết với anh từ lâu, thấy Vương Tử Hân liền nhanh chóng chạy tới

“Bác sĩ Vương đã ăn cơm chưa, nếu chưa thì đi ăn cùng tôi đi, tôi biết một quán ăn rất ngon đấy.”

Vương Tử Hân rõ ràng không muốn đi, tên của người ta còn chưa biết, không thân đến mức có thể đi ăn cơm với nhau. Với lại, bác sĩ nào cũng cuồng sạch sẽ, không ăn bậy đồ ăn bên ngoài, cho nên, anh khéo léo từ chối cô:

“Tôi đã ăn rồi”. Đồ ăn mẹ anh mang tới anh còn chưa ăn

Vương Tử Hân gật nhẹ đầu, quay người đi, không ngờ lại bị kéo lại. Anh quay đầu nhìn: “Còn có chuyện gì sao?”

“Bác sĩ Vương, biểu chiều anh mấy giờ tan ca? Chúng ta cùng đi ăn đi, cơm tối rất cần thiết đó”. Vẫn là nụ cười dịu dàng đó

Vương Tử Hân không trả lời, gật đầu quay trở lại văn phòng.

….

Một ngày nữa trôi qua, Vương Tử Hân thật sự không nghĩ đến việc cô gái kia lại tìm tới, lần này là trực tiếp tìm tới văn phòng anh.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, anh không thèm ngẩng đầu. Tôi đang bận viết báo cáo đây này!

“Mời vào”

Đến tận khi cảm thấy có ai đặt cái gì đó lên mặt bàn, anh mới ngẩng đầu lên nhìn người tới.

Tại sao lại là cô?

Vẫn là hình dáng đó, nụ cười khiến người ta không tài nào giận nổi.

“Mời ngồi, có chuyện gì không?”

“Bác sĩ Vương, tôi mang canh gà cho ông, tiện thể mang cho anh một phần” Từ Tương đẩy bình thủy ra phía trước, để trước mặt Vương Tử Hân. Vương Tử Hân không nhận đồ người nhà bệnh nhân đưa tới, khoát tay từ chối: “Ý tốt của cô tôi nhận. Nhưng bệnh viện quy định bác sĩ không thể nhận đồ của bệnh nhân hay người nhà bệnh nhân, tôi không thể nhận thứ này được”

“Thế à, anh đúng là bác sĩ có nguyên tắc. Vậy để tôi tự uống.”

“Còn việc gì nữa sao?”

“À, ừm, tạm thời không có. Vậy tôi đi trước, hẹn gặp lại bác sĩ Vương.”

Từ Tương bước vào thì thấy bác sĩ Vương đang bận rộn công việc, không nên quấy rầy quá lâu, nên thức thời đóng cửa đi ra. Sau khi rời khỏi văn phòng của Vương Tử Hân, cô ngồi trên ghế bệnh viện, nâng má. Ôi! Xem ra bác sĩ Vương là người rất khó tính đây.

….

Mấy ngày kế tiếp, Vương Tử Hân cảm thấy cô gái kia đang chơi trò theo dõi. Ở đâu cũng có thể tình cờ gặp, trước nhà vệ sinh cũng ân cần hỏi thăm một câu: “Bác sĩ Vương, thật trùng hợp”. Khóe miệng Vương Tử Hân run run.

Trên đường đi kiểm tra phòng bệnh cũng gặp cô, mỗi lần đều là nụ cười ấy. Đôi mắt cười cong cong như ánh trăng khuyết, mỗi lần thấy anh đều chủ động chào hỏi.

“Bác sĩ Vương đi kiểm tra phòng bệnh sao, vừa đúng lúc tôi tới thăm ông, chúng ta cùng đi đi.”

Tan tầm, đến bãi đỗ xe cũng gặp cô.

“Bác sĩ Vương, anh tan ca à? Bây giờ về nhà sao? Nhà tôi ở phía Tây, nhà anh ở đâu? Muốn về cùng nhau không?”

“Tôi ở phía Đông, không tiện đường”. Lúc này cô sẽ trả lời: “Vậy không thể về cùng nhau được rồi, anh về cận thận nhé bác sĩ Vương, bye bye!”

Lúc giúp ông Từ kiểm tra, cô cũng ở bên cạnh, thấy anh bước vào liền lập tức đứng dậy: “Bác sĩ Vương tới rồi, anh có muốn ăn táo không?”

Lúc trực ca đêm cũng gặp cô.

“Muộn thế này mà bác sĩ Vương vẫn chưa về nhà à?”

“Tôi trực ca đêm.”

“À. Bác sĩ có đói bụng không? Tôi mua đồ ăn giúp anh, anh muốn ăn gì?”

Vương Tử Hân chưa bao giờ biết rằng một người có thể hành động như đã quen biết từ lâu, nghiễm nhiên cho rằng tôi với anh rất quen thân, bộ dạng chúng ta rất tình cảm. Nhưng lần này anh không từ chối: “Tôi muốn ăn bánh bao hấp, cảm ơn.”

Những ngày này Từ Tương bị anh từ chối n lần, cô căn bản không ngờ anh phản ứng như vậy nên ngẩn ra một chút.

“A, được, tôi đi mua ngay”

Sau đó chạy nhanh như chớp, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Vương Tử Hân cảm thấy buồn cười. Vẻ mặt lúc nãy của cô, đoán trước được mình sẽ bị từ chối, sau đó sửng sốt một chút, lập tức lại biến thành khuôn mặt ngạc nhiên vui mừng. Đùa với cô rất vui, giống như em gái mình, cười rộ lên trông rất đẹp!

Một lúc sau, Từ Tương mang một túi lớn đồ ăn đi tới, để lên mặt bàn cho Vương Tử Hân.

“Tôi sợ anh ăn bánh bao hấp thì không no, nên mua thêm sủi cảo tôm, xíu mại.”

Đôi mắt cô trông mong nhìn Vương Tử Hân.

“Cô cũng ngồi xuống ăn đi.”

Anh tiện tay rủ vài tờ khăn giấy cho cô, lau mồ hôi trên mặt, chạy vội như vậy làm gì cơ chứ.

“Vâng.”

Mặt mày Từ Tương hớn hở, ăn khuya cùng bác sĩ Vương đấy!

Lúc ăn khuya, Từ Tương tự nhận thấy hai người rất hòa hợp, ở chung với nhau vô cùng tốt. Nhưng Vương Tử Hân nghĩ, hầu như đều là cô nói, anh chỉ đáp vài câu

“Bác sĩ Vương, anh phải biết tên tôi là gì chứ, tôi chưa tự giới thiệu đúng không? Tên tôi là Tương, chính là chữ Tương trong thủy mộc. Anh có thể gọi tôi là Từ Tương, đương nhiên cũng có thể gọi là Tương Tương.”

Sau đó, Vương Tử Hân cũng biết tên của cô.

“Bác sĩ Vương, nghe nói anh từng đi du học Mỹ, tôi cũng vừa đi du học Mỹ về. Anh học trường nào thế, nói không chừng chúng ta là bạn cùng trường đấy.”

“Yale.”

“Thật lợi hại, bác sĩ Vương giỏi quá, nếu trước kia tôi chăm chỉ hơn nữa thì tốt rồi, không chừng lại trở thành trường của chúng ta đấy”. Lại một bộ dạng tiếc nuối, buồn bực!

“Vì sao anh muốn học y vậy?” Từ Tương có thể hỏi nhiều hơn, cô muốn hiểu rõ về bác sĩ Vương.

“Yêu thích”. Vẫn là câu trả lời ngắn nọn mà đầy đủ.

Chương 2: Khám bệnh

Cách một ngày, Từ Tương lại đến bệnh viện, nhưng cho dù thế nào cũng không gặp được Vương Tử Hân, văn phòng cũng không có ai, đành phải đến phòng y tá để hỏi: “Chào chị ý tá, tôi muốn hỏi xem bác sĩ Vương đang ở đâu vậy? Tại sao hôm nay lại không thấy anh ấy?”

Cô y tá mỉm cười: “Bác sĩ Vương hôm qua trực ca đêm, hôm nay anh ấy nghỉ.”

“Thì ra là như vậy! Cảm ơn.” Thì ra là nghỉ ngơi, cũng đúng, tối qua trực cả đêm, hôm nay cũng phải nghỉ ngơi cho tốt.

Ông cụ Từ nhìn thấy cháu gái, cười đến vui vẻ: “Tương Tương à, có phải thích bác sĩ Vương hay không vậy?” Biết rõ còn hỏi, người tinh tường đều nhìn thấy, ngay cả các y tá trong bệnh viện đều đang truyền tai nhau rằng có một cô gái đang chăm chỉ theo đuổi bác sĩ Vương, chẳng qua mấy năm qua, số cô gái theo đuổi bác sĩ Vương cũng không ít, đều không thành công, bác sĩ Vương rất khó theo đuổi!

“Đúng vậy, bác sĩ Vương là người rất tốt, ông nội, không phải ông cũng thường xuyên khen anh ấy sao, nhưng mà bác sĩ Vương dường như không phải đợi để gặp cháu, mà chẳng qua là không có bạn gái thôi.”

Từ Tương từ nhỏ đã rất thân thiết với ông cụ Từ, cũng không vòng vo ngại ngùng, trực tiếp thừa nhận.

Ông cụ Từ đúng thật rất thưởng thức Vương Tử Hân, tướng mạo đoan chính, có tài chữa bệnh, đối nhân xử thế cũng khiêm tốn lễ phép, đối xử với người bệnh cũng rất tốt, nếu có thể trở thành cháu rể mình đương nhiên không tồi: “Tương Tương nhà chúng ta tốt như vậy, bác sĩ Vương sao có thể không thích, cháu cứ tích cực hẹn bác sĩ Vương, lâu ngày sinh tình.”

“Ông nội nói rất đúng, thưởng cho ông một miếng táo”. Đúng rồi, mình phải hẹn Vương Tử Hân nhiều vào, lâu ngày sinh tình.

….

Thời điểm Từ Tương nhìn thấy Vương Tử Hân, là lúc đang ngồi kể chuyện cười cho ông nội, vừa nhìn thấy bác sĩ Vương đến liền lập tức đứng dậy: “Bác sĩ Vương, anh đi làm rồi.” Giống như là xa cách lâu ngày, rất vui mừng khi gặp lại.

“Ừ.” Vương Tử Hân gật đầu với Từ Tương, sau đó đi đến bên cạnh ông Từ, giúp ông kiểm tra thân thể: “Hồi phục rất tốt, người nhà chăm sóc rất được, nếu muốn về nhà điều dưỡng thì có thể làm thủ tục xuất viện, chẳng qua phải tới đây khám theo định kì.”

Ông cụ Từ chính là người không chịu ngồi yên một chỗ, từ lúc sinh bệnh đến bây giờ cũng đã hơn nửa tháng, cả ngày nằm trên giường, ngẫu nhiên mới có người cùng đi dạo một chút, rất buồn chán, chỉ chờ bác sĩ lên tiếng, “Cuối cùng cũng có thể xuất viện, Tương Tương, đi gọi bố cháu đến làm thủ tục xuất viện, ông phải về nhà.”

Vương Tử Hân gật đầu: “Vậy đợi tôi quay lại, nói một chút việc cần chú ý khi điều dưỡng, còn có tái khám, ngài nghỉ ngơi trước đi, tôi đi xem người bệnh khác.” Nói xong, Vương Tử Hân bước ra khỏi phòng bệnh. Từ Tương thấy không đúng, lập tức đuổi theo ra ngoài: “Bác sĩ Vương!”

Vương Tử Hân dừng lại, xoay người, nhìn thấy Từ Tương: “Còn có việc gì sao?”

Bộ dạng Từ Tương muốn nói lại thôi, hé miệng nhưng lại không phát ra tiếng, Vương Tử Hân vô cùng kiên nhẫn chờ cô nói, cuối cùng, Từ Tương cũng nhìn Vương Tử Hân, chớp mắt: “Bác sĩ Vương, có thể cho tôi mượn điện thoại của anh để gọi một chút được không?”

Vương Tử Hân thật nghi ngờ, do dự lâu như vậy là muốn mượn di động sao? Tuy cảm thấy kì quặc nhưng vẫn lấy điện thoại ra đưa cho Từ Tương.

Từ Tương nhìn bàn tay đưa tới của Vương Tử Hân, vô cùng kích động nhận lấy di động, thì ra bác sĩ Vương dùng loại điện thoại này, chẳng phải giống mình ư, cầm lấy di động, cũng không có mật khẩu, sau đó ấn số điện thoại của mình. Lại tiếp tục lấy điện thoại của mình từ trong túi ra, dập tiếng chuông sắp bắt đầu vang lên, sau đó dùng máy Vương Tử Hân lưu lại số của mình, để là Từ Tương!

Cảm giác đặc biệt thỏa mãn, cười cười, sau đó trả lại cho Vương Tử Hân: “Bác sĩ Vương, tôi đã lưu số của mình vào máy của anh, dù không có việc gì phải thường xuyên liên lạc, lần sau cùng nhau ăn cơm đi”

Sau đó, kích động chạy về phòng bệnh.

Cho nên, Vương Tử Hân cũng không nhìn thấy mặt cô đã đỏ ửng, càng không biết lúc này nhịp tim cô đập nhanh đến thế nào

Đợi cho đến khi người nhà họ Từ tới làm thủ tục xuất viện cho ông cụ Từ, Vương Tử Hân không nhìn thấy Từ Tương, cũng không để ý lắm, tỉ mỉ nói các việc cần chú ý và chuyện tái khám.

Chỉ là người lúc này không ở đây- Từ Tương lại đang vô cùng tiếc nuối, lúc làm thủ tục xuất viện cho ông nộ đáng lẽ mình phải có mặt, có thể nghe bác sĩ Vương dặn dò ông nội những việc sau khi ra viện, còn muốn nói “gặp lại” với bác sĩ Vương, còn muốn hẹn lần sau cùng ăn cơm!

Nhưng mà việc trang hoàng tiệm cà phê xảy ra chút chuyện cần Từ Tương tự mình đi xử lí, không còn cách nào khác, đành phải đùng đùng chạy tới tiệm cà phê, nhưng mà đợi cho đến khi mọi chuyện được xử lí xong xuôi thì trời đã tối rồi, lúc gọi điện thoại về nhà hỏi, thủ tục xuất viện của ông nội đã làm xong từ lâu rồi, ông nội cũng về nhà rồi, lại nhìn đồng hồ, giờ này chắc bác sĩ Vương cũng về nhà rồi.

Không có biện pháp, Từ Tương đành phải về nhà trước, ngày mai lại đến tìm bác sĩ Vương tiếp vậy! May mắn bản thân thông minh, đã lưu lại số điện thoại của anh, nghĩ lại cũng thấy rất vui vẻ.

…..

Mỗi ngày Từ Tương đều phải đến tiệm cà phê quan sát việc trang hoàng, lại xử lí một ít chuyện của tiệm cà phê, bởi vì tiệm cà phê cách bệnh viện rất gần cho nên Từ Tương cảm thấy mình lúc ấy thật may mắn, chọn được một nơi thật tốt! Cách bệnh viện gần, đi tìm bác sĩ Vương cũng thuận tiện hơn rất nhiều, còn có thể tặng cho anh một ly cà phê hoặc một miếng bánh ngọt.

Tiệm cà phê cũng trang hoàng được xấp xỉ rồi, qua vài ngày là có thể khai trương, cho nên bản thân phải vội vàng vùng dậy, phải thừa dịp có vài ngày rảnh, tìm bác sĩ Vương cùng ăn cơm, nếu có thể từng bước đi vào khuôn khổ thì càng tốt.

Sau khi xử lí xong mọi chuyện của tiệm cà phê, Từ Tương liền lái xe tới bệnh viện, đi vào văn phòng của Vương Tử Hân, phát hiện không có ai thì hỏi y tá, y tá nói Vương Tử Hân đi kiểm tra phòng bệnh, Từ Tương liền chạy tới phòng bệnh tìm Vương Tử Hân.

Từ Tương xuyên qua cửa kính nhìn thấy Vương Tử Hân, mặc áo blouse trắng, dáng người cao ngất khiến áo trắng bình thường trở nên đặc biệt đẹp, đặc biệt dễ nhìn, anh dẫn theo bác sĩ thực tập hỏi người bệnh một số chuyện, cầm sổ ghi chép, trên mặt là dáng vẻ ôn hòa, trong lòng Từ Tương khẽ rung động.

Trong lúc Từ Tương đang đắm chìm trong sắc đẹp của Vương Tử Hân không thể thoát ra được, Vương Tử Hân đột nhiên quay lại, cũng nhìn thấy Từ Tương đứng ngoài phòng bệnh, Từ Tương đang đứng đó, căn bản không nghĩ tới việc nhìn lén sẽ bị bắt được, mà ánh mắt Vương Tử Hân rất nhu hòa, khiến trái tim Từ Tương đập mạnh, sờ sờ trái tim của mình, bình bịch bình bịch, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nóng!

Sau đó, quay người chạy, chạy, chạy đến toilet rửa mặt, nhìn vào gương thấy khuôn mặt đỏ hồng của mình, tim lại còn đập bình bịch, khẽ cười cười, thế mới thấy lực sát thương của Vương Tử Thân thật ghê gớm!

Ở toilet một lúc, bình ổn tâm trạng sau đó lại tới văn phòng của Vương Tử Hân tìm anh, Vương Tử Hân kiểm tra xong đã trở lại văn phòng.

Từ Tương gõ cửa, nghe thấy Vương Tử Hân nói: “Mời vào.” liền mở cửa đi vào

“Xin chào, bác sĩ Vương.”

Vương Tử Hân ngẩng đầu, vừa thấy Từ Tương, không có nhiều phản ứng: “Mời ngồi, có chuyện gì không?”

Chính là phản ứng bình thường của Vương Tử Hân, Từ Tương lại cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh.

“Bác sĩ Vương, hình như tôi bị bệnh.” Cô nhìn Vương Tử Hân một lúc lâu mới lên tiếng

Vương Tử Hân nhìn thoáng qua Từ Tương ở phía đối diện: “Có chỗ nào không thoải mái sao?”

“Tim đập quá nhanh, nhịp tim bất ổn.”

“Cô bị như vậy từ khi nào?”

“Từ khi nhìn thấy bác sĩ Vương.”

“Vậy không phải cô đừng nhìn tôi nữa là được rồi sao?”

“Nhưng nếu không nhìn thấy anh thì tôi sẽ khó thở.”

“…” Vương Tử Hân không nói gì, cái này có vẻ rất rõ ràng? Còn thẳng thắn mà nói lời đường mật được.

“Bác sĩ Vương, tối nay chúng ta ăn cơm cùng nhau đi.” Vào lúc khiến Vương Tử Hân chấn động, thừa thắng tiến lên!

“Ừ” Vương Tử Hân đồng ý rồi.

Từ Tương nghe được đáp án chắc chắn của Vương Tử Hân, mặt mày lập tức hớn hở, “Thật tốt quá!” Cuối cùng bác sĩ Vương cũng đồng ý ăn cơm với mình !

….

Từ Tương tìm một nhà hàng rất gần tiệm cà phê của mình, là một nhà hàng rất được, Từ Tương cho rằng, Vương Tử Hân là một bác sĩ, khẳng định rất chú trọng đến phương diện sinh hoạt và ẩm thực, nhất định là muốn nhẹ nhàng một chút, cho nên chọn một nhà hàng cơm Giang Nam, lén nhìn phản ứng của Vương Tử Hân, ừ, hình như là rất vừa lòng! Trong lòng cô lại càng thêm tưng bừng!

Chọn một vị trí ở gần cửa sổ, vừa vặn có thể nhìn thấy tiệm cà phê của mình, vội vàng chỉ vào tiệm cà phê: “Bác sĩ Vương, anh xem, đó là tiệm cà phê của tôi, anh rảnh cứ tới đây, tôi mời anh uống cà phê, hoặc trong giờ làm việc nếu anh muốn uống cà phê cũng có thể gọi cho tôi, tôi mang qua cho anh! Nơi này rất gần bệnh viện!”

Từ Tương quá nồng nhiệt, biểu tình trên mặt đặc biệt trong sáng, ánh mắt cũng lấp lánh, khiến Vương Tử Hân không nỡ cự tuyệt: “Được.”

Người nào đó nói một câu “được” khiến trong lòng Từ Tương như nở hoa.

Sau đó gọi đồ ăn, lúc chờ đồ ăn mang lên cũng không quên hỏi Vương Tử Hân một đống chuyện, cho nên chủ đề cũng trở nên rất rộng.

“Bác sĩ Vương, anh cùng ở với người nhà sao?”

“Bác sĩ Vương, bình thường anh thích hoạt động gì?”

“Bác sĩ Vương, anh thích xem phim không?”

“Bác sĩ Vương…”

Thật ra rất muốn hỏi là, Bác sĩ Vương, anh thích kiểu phụ nữ thế nào? Bác sĩ Vương, anh cảm thấy tôi thế nào? Nhưng đều không hỏi ra miệng được!

Trực tiếp quá chắc cũng không tốt đi, bác sĩ Vương mãi mới đồng ý ăn cơm cùng mình, đến lúc này dọa anh ấy chạy mất thì làm sao bây giờ? Vẫn là không thể trực tiếp được.

Từ câu trả lời của Vương Tử Hân có thể biết rằng, anh vẫn ở trong nhà, ừ! Đàn ông ở nhà vẫn là tốt nhất, thích chạy bộ và chơi bóng chuyền, haha, cô cũng thích chơi bóng chuyền, lần sau có thể mời bác sĩ Vương cùng chơi bóng chuyền với mình! Không quá thích xem phim, chủ yếu là không có thời gian, rất thích đọc sách, khó trách bác sĩ Vương nhìn qua rất có văn hóa, nhìn qua thật có khí chất!

Từ Tương yên lặng nhớ kĩ những thông tin này vào đầu, vì bản thân hiểu thêm về Vương Tử Hân mà đắc ý, nụ cười trên mặt càng sáng lạn!

Vương Tử Hân nhìn thấy khóe miệng ngày càng rộng của cô, cảm thấy rất kì quái, thế nào lại còn cao hứng như vậy, nhưng mà tâm tình cũng không tự chủ được mà tốt theo, còn chủ động hỏi: “Từ Tiểu thư rất vui vẻ sao?”

Từ Tương “A” một tiếng mới phản ứng lại :”Đúng vậy, có thể cùng ăn cơm với bác sĩ Vương thật sự rất tuyệt, đúng rồi, tôi còn muốn cảm ơn anh phẫu thuật giúp ông nội tôi, ông nội tôi mới có thể khỏe mạnh. Bác sĩ Vương, anh thật lợi hại”. Còn giơ ngón tay cái lên!

“Đây là trách nhiệm của tôi, khiến bệnh nhân có thể khỏe mạnh là việc quan trọng nhất.” Vương Tử Hân thực khiêm tốn.

Từ Tương nheo nheo mắt, sao lại có người tốt như vậy cơ chứ! Một người vừa có năng lực lại còn khiêm tốn! Điều quan trọng là, người đàn ông này còn hoàn hảo muốn chết!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.