Tâm Đầu Ý Hợp

Chương 4: Chương 4




Chương 7: Gặp bố mẹ

Hai người đã qua lại được ba tháng!

Cuộc sống của Từ Tương vừa thoải mái lại ngọt ngào, tình cảm với Vương Tử Hân ngày càng sâu đậm, chuyện làm ăn của tiệm cà phê cũng ngày càng tốt, sức khỏe ông nội cũng dần dần ổn định, tất cả đều thuận buồm xuôi gió.

Vương Tử Hân thuộc loại người chậm chạp, lúc hai người mới yêu nhau thì chỉ nắm tay, sau đó mới từ từ tiến đến các bước ôm hôn.

Ấn tượng đặc biệt in sâu trong lòng Từ Tương là khi hai người lần đầu hôn nhau.

Khi Vương Tử Hân nghỉ phép, đưa Từ Tương đi đánh bóng chuyền, đó là một ngày nắng đẹp, tâm trạng Từ Tương lúc đó cũng như ánh nắng kia, vô cùng rực rỡ.

Hai người đánh một lúc, bởi vì chênh lệch sức khỏe, Từ Tương nhanh chóng thua cuộc, cô đến chỗ uống nước nghỉ ngơi một chút, vì quá mệt nên cô thở hổn hển, mồ hôi chảy ròng ròng, cô đưa chai nước khoáng lên miệng, uống rất nhanh, vì quá vội nên bị sặc, ho khan không dứt. Vương Tử Hân vội vàng đi tới vỗ vỗ sau lưng giúp cô: “Sao lại uống vội như vậy? Không ai tranh với em đâu, uống chậm thôi.”

Từ Tương thật vất vả mới ngừng ho, dừng một lúc, nhìn thấy dáng vẻ khoan khoái nhẹ nhàng của Vương Tử Hân, không phục: “Tại sao anh lại không chảy mồ hôi? Anh xem em đi, toàn là mồ hôi, mệt quá! Chẳng lẽ anh không mệt à?”

Vương Tử Hân nhìn thấy trên mặt Từ Tương còn có mồ hôi, khuôn mặt đỏ hồng liền lấy khăn lau cho cô: “Anh không mệt, em còn phải luyện tập nhiều hơn.”

Từ Tương hưởng thụ sự chăm sóc của Vương Tử Hân, đôi mắt mong chờ nhìn anh, đẹp trai như vậy, ánh mắt còn chăm chú, động tác dịu dàng, đối xử với cô tốt như vậy, cô thật là một người hạnh phúc!

Thời điểm Vương Tử Hân giúp cô, đương nhiên là cảm nhận được ánh mắt nóng rực của cô nhưng vẫn chuyên tâm giúp cô lau mồ hôi, lúc nhìn lại cô, ánh mắt mãnh liệt ấy vẫn nhìn anh.

Hai người nhìn thẳng vào nhau, trong chớp mắt ấy, Từ Tương bại trận, tim cô nhảy bình bịch, buột miệng nói lời trong lòng: “Tiếp theo anh nên hôn em.” Nói xong cũng không biết mình vừa nói cái gì.

Vương Tử Hân cười khẽ, Từ Tương chỉ cảm thấy nụ cười của anh khiến cả thế giới phải cười theo, nhìn thấy miệng anh hé ra rồi khép lại: “Em xác định?”

Từ Tương không nghe thấy anh nói gì, chỉ gật đầu theo bản năng, sau đó, đã bị ôm, bị hôn!

Trong nháy mắt, Từ Tương có cảm giác cả thế giới đều ngừng lại, chỉ có xúc cảm trên môi là chân thật, đôi mắt vốn mở to cũng khép lại từ từ, cả thể xác và tinh thần đều trầm luân trong đó, cảm nhận hương vị của anh.

Vừa hôn xong, Từ Tương còn đắm chìm trong đó, thứ tốt đẹp này là nụ hôn, ngơ ngác nhìn Vương Tử Hân: “Giống như ăn dưa hấu vậy, rất ngọt, anh hôn lại một lần nữa đi.”

Vương Tử Hân cười haha, nhưng lập tức hôn lại lần nữa, nếu bạn gái đã mở lời, không hôn một chút chẳng phải khiến cô ấy thất vọng sao? Hơn nữa bản thân anh cũng rất hài lòng nụ hôn vừa rồi, còn tốt hơn trong tưởng tượng rất nhiều lần, rất thỏa mãn, cũng thấy giống Từ Tương vừa nói, ngọt như dưa hấu!

Vương Tử Hân ôm Từ Tương, nghe thấy cô chậm rãi nói: “Giống ăn kẹo, thật hưng phấn!”, anh cười cười.

“Hồn mau trở về, còn không lo quay về tiệm làm bánh ngọt? Bán sắp hết rồi.” Giọng nói hùng hồn của Hồ Khiết khiến Từ Tương thức tỉnh, mất tập trung khi đang làm việc thật sự rất không ổn. Huống gì còn nghĩ đến cảnh tượng ướt át như vậy, bản thân thật không biết xấu hổ.

…..

Vương Tử Hân lại vì chuyện Vương Tử Hàm đột nhiên kết hôn mà vô cùng phiền não.

Em gái bảo bối mình nuôi lâu như vậy bây giờ lại kết hôn, tuy rằng một ngày nào đó cũng sẽ lấy chồng, nhưng không phải nhanh như vậy, anh vội vàng bị điều đi Kim Dương.

Gọi điện thoại báo cho Từ Tương rằng tối nay trong nhà có việc gấp, không thể đưa cô đi ăn, vốn hai người đã hẹn kĩ càng, Vương Tử Hân không phải là người thích thất hứa, nhưng chuyện lần này rất đột ngột, mà biểu hiện rộng lượng của Từ Tương khiến anh rất thoải mái, Từ Tương cho đến bây giờ cũng không phải là kiểu người vô lý, mà là một tri kỷ thấu đáo.

Thế nên mỗi khi anh ở cạnh cô đều cảm thấy rất dễ chịu, vốn nghề bác sĩ này có rất nhiều áp lực, đương nhiên mong muốn ở bên ngoài có thể thả lỏng, mà Từ Tương vừa vặn là người khiến anh buông lỏng tất cả, không có áp lực, anh sẽ vì một chuyện nhỏ của Từ Tương mà cười, nụ cười cũng tươi hơn rất nhiều.

Em gái Vương Tử Hàm đột nhiên muốn kết hôn, chắc chắn có nguyên nhân, nguyên nhân có khả năng lớn nhất chính là em gái mang thai. Mà Vương Tử Hân là bác sĩ, bất mãn nhất là chuyện có con trước khi cưới, bây giờ xảy ra trên người em gái bảo bối càng khiến anh khó chịu hơn. Ở bệnh viện đã thấy rất nhiều trường hợp thế này, nhiều cô bé còn ít tuổi đến nỗi phải bỏ đứa nhỏ, hoặc là kết hôn, cho dù thế nào thì đều có biểu hiện không muốn phụ trách với những sinh linh này.

Hai nhà Nhâm- Vương gặp nhau ở Kim Dương, hai bà mẹ đều rất vui mừng, trái lại những người đàn ông nhà họ Vương đều không buồn hé miệng. Tâm tình của bố thì anh có thể hiểu, mà Vương Tử Dương vì Tử Hàm kết hôn trước một bước nên khó chịu vô cùng, anh cả thì mặt không biểu cảm.

Cuối cùng cũng mang được Vương Tử Hàm về nhà, chuyện đầu tiên Vương Tử Hân làm chính là kiểm tra cho em gái, khi biết Vương Tử Hàm không phải có thai liền thở phào một hơi, anh không hy vọng em gái mình vì có đứa bé mới vội vàng kết hôn, may mắn không phải vậy!

Giải quyết xong việc này, Vương Tử Hân về phòng tắm rửa, sau đó gọi điện thoại cho Từ Tương: “Em về nhà chưa?”

Từ Tương đang dọn dẹp vài thứ chuẩn bị đóng cửa: “Còn chưa, đang dọn dẹp một chút, sắp về được rồi.”

Không biết vì sao, Vương Tử Hân cảm thấy mình có nhiều chuyện rất muốn nói với Từ Tương: “Hàm Hàm đột nhiên muốn kết hôn nên tối nay hai nhà ăn cơm cùng nhau, Hàm Hàm phải lập gia đình, tâm trạng của anh rất kì lạ, biết rõ ngày đó sẽ tới nhưng anh vẫn cảm thấy không thoải mái.”

Từ Tương yên lặng nghe anh kể, ý nghĩ trong lòng cô càng mãnh liệt, cô quả nhiên không nhìn nhầm người, người đàn ông ấm áp này rất yêu gia đình.

“Anh là anh trai tốt, Hàm Hàm có anh trai tốt, cô ấy nhất định sẽ hạnh phúc.” Em cũng hy vọng em có thể mang lại hạnh phúc cho anh.

……

Hai người yêu đương đã lâu, nhưng thần kỳ ở chỗ người nhà họ Vương không ai biết đến sự tồn tại của Từ Tương còn người nhà họ Từ lại đều biết Vương Tử Hân.

Nguyên nhân lớn nhất có thể là trước đó Vương Tử Hân là bác sĩ chính của ông nội.

Một ngày nọ, Vương Tử Hàm về nhà mẹ đẻ ăn cơm tối, Vương Tử Hân đã thả một quả bom xuống về chuyện hẹn hò của mình. Chuyện là thế này.

Vương Tử Hàm là con gái đã lấy chồng, trong bụng lại có cục cưng, Nhâm Hàng Chi đương nhiên không để cô động vào việc gì, cho nên không có việc gì làm liền ngồi bát quái:

“Anh ba cũng sắp kết hôn rồi, anh cả và anh hai sao còn chưa có bạn gái nữa, đã 30 tuổi rồi.”

Mẹ Vương cũng phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, Hàm Hàm, con có biết cô gái nào tốt một chút thì giới thiệu cho anh con.”

“Lúc trước không phải giới thiệu Ngôn Ngôn cho anh hai đó sao, nhưng lại không có kết quả, con không biết ai nữa rồi, chỉ là con có thể hỏi Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn biết rất nhiều người.”

Ai ngờ Vương Tử Hân thản nhiên nói: “Không cần giới thiệu cho con, con có bạn gái rồi/”

“Cái gì? Từ lúc nào? Ai?” Người nhà họ Vương đều bị dọa rồi, hoàn toàn không có chuẩn bị, cũng không nghĩ Vương Tử Hân đột nhiên nói có bạn gái, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?

“Chuyện bắt đầu từ khi nào? Là con cái nhà ai?”

Vương Tử Hân thấy phản ứng của mọi người quá khủng bố, chẳng lẽ anh không thể có bạn gái?

“Cô ấy tên là Từ Tương, bọn con qua lại được vài tháng rồi.”

“Không phải anh nói bừa để lừa gạt cả nhà chứ?” Vương Tử Hàm nói, rất có thể như vậy, nếu không lâu như vậy sao còn chưa đưa người ta đến gặp cha mẹ, “Anh gọi cho chị ấy đi.”

Vương Tử Hân đồng ý, gọi điện cho Từ Tương, hơn nữa còn nghe lời mẹ Vương – mở loa ngoài, Từ Tương bắt máy rất nhanh: “A lô”

Vương Tử Hàm chỉ chỉ vào Vương Tử Hân, ý bảo anh nói chuyện: “Ăn cơm chưa? Hay còn ở tiệm?”

“Vừa về tới nhà, mẹ còn để phần cơm cho em! Sao anh lại gọi cho em lúc này, ăn cơm xong nhanh vậy à? Hàm Hàm thích bánh ngọt em làm không? Em không dám bỏ nhiều đường quá.” Giọng của Từ Tương nghe rất vui vẻ, cũng dễ dàng nhận ra sự quen thuộc với Vương Tử Hân, còn có chút làm nũng.

“Con bé rất thích, đúng rồi, ngày mai tới nhà anh đi, người nhà anh muốn gặp em.” Vương Tử Hân cũng biết nên đưa Từ Tương tới gặp ba mẹ, yêu nhau lâu như vậy, bây giờ mới cho người trong nhà biết thì hơi quá đáng.

Từ Tương rất ngạc nhiên lại vui mừng: “Đây là anh muốn dẫn em ra mắt bố mẹ hả? Nhưng mà làm sao bây giờ, đột ngột như vậy, em còn chưa chuẩn bị gì, em phải mang thứ gì đó tới, ngày mai rồi, anh nói em phải làm sao bây giờ?”

Từ Tương phát hiện ra là ngày mai, vô cùng nóng nảy, không biết làm sao mới được.

Vương Tử Hàm đã cười muốn ngất, tại sao lại là cô gái đáng yêu như thế, liền nói luôn với Từ Tương: “Chị mang bánh ngọt qua đây là được.”

Từ Tương nghe thấy giọng Vương Tử Hàm: “Tại sao bên cạnh lại có giọng phụ nữ? Không phải anh lừa dối em chứ?”

Vương Tử Hân lập tức giải thích: “Là Hàm Hàm, bố mẹ anh cũng ở bên cạnh, em gặp bọn họ một chút đi”

“A? À, vâng. Cháu chào chú, dì. Cháu là Từ Tương.” Từ Tương căn bản không nghĩ tới việc còn phải nói chuyện với người nhà anh, cô không biết nói gì mới được.

“Chào cháu. Ngày mai tới nhà dì ăn cơm, dì làm món ngon cho cháu. Cháu thích ăn gì?” Mẹ Vương còn chưa nhìn thấy Từ Tương đã rất thích cô.

Vương Tử Hân vừa nghe đã biết cô khẩn trương, có thể tưởng tượng ra biểu tình của cô bây giờ, đôi mắt mở lớn, bộ dạng còn thật sự nghe lời.

“Không sao, ngày mai em làm một ít bánh ngọt mang tới đây đi, ngày mai anh tan ca sẽ tới đón em, đừng lo lắng.”

“Được” Từ Tương đành phải đồng ý, nếu không còn có thể thế nào nữa? Nếu chỉ có mình Vương Tử Hân nói chuyện thì còn có thể oán hận một chút, nhưng bây giờ tất cả người trong nhà anh đều đang nghe, nhất định phải để lại ấn tượng thật tốt cho người ta!

Chương 8: Hạnh phúc

Gọi điện thoại cho Vương Tử Hân xong, Từ Tương cố hơn nữa thì cũng ăn không vào nên cô lập tức lái xe đi mua vài thứ, ngày mai đi gặp cha mẹ người yêu đấy, vẫn nên mang quà tới, hơn nữa cô cũng muốn mua thêm chiếc váy thật xinh để mặc.

Một mình cô đi vào cửa hàng, cửa hàng lớn thế này cái gì cũng có nhưng lại không biết mua cái gì cho tốt!

Cuối cùng cô đành phải gọi điện cầu cứu Vương Tử Hân: “Anh nhanh nói cho em biết bố mẹ anh thích cái gì? Em không biết mua gì cho tốt.”

Vương Tử Hân nghe thấy giọng nói sốt ruột của cô liền hỏi: “Em ở đâu? Anh đến chỗ em.”

Từ Tương đọc địa chỉ, luống cuống một lúc thì Vương Tử Hân đến: “Cuối cùng anh cũng tới, may quá, anh cho em ý kiến đi.”

“Đã nói không cần mua quà, chỉ cần em đến gặp họ là được, tại sao lại khách sáo như vậy.”

Từ Tương không tán thành cách nói của anh, lôi kéo anh đi khắp cửa hàng: “Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, em phải để lại dấu ấn thật tốt.” Cô muốn gặp bố mẹ chồng đương nhiên phải thể hiện thật tốt!

Được Vương Tử Hân chỉ điểm, Từ Tương nhanh chóng mua được lễ vật vừa ý: Cho mẹ Vương là trang sức, bố Vương là trà, anh cả Vương là bút máy, em trai Vương Tử Dương là máy chơi game, còn Vương Tử Hàm là búp bê nhỏ đáng yêu. Sau đó rất hài lòng chạy sang cửa hàng dành cho nữ, Vương Tử Hân chọn cho cô một chiếc váy trắng, vì là bác sĩ nên anh có một loại chấp niệm kì lạ với màu trắng, Từ Tương rất vừa lòng chiếc váy kia, lập tức đi thử.

Khi ra ngoài, Từ Tương cảm thấy ánh mắt anh đột nhiên bừng sáng, cô rất đắc ý, anh thích là được! “Thế nào? Đẹp không?”

Vương Tử Hân gật gật: “Lấy cái này đi”. Trong lòng cực kỳ vừa ý, váy màu trắng vô cùng hợp với Từ Tương, tràn ngập hơi thở thanh xuân, dáng người rất được!

Quà đã mua, váy cũng mua rồi, Vương Tử Hân nghĩ về nhà được rồi, ai ngờ Từ Tương kéo anh vào quầy chuyên hàng nam giới, thì ra là muốn mua cho anh.

Từ Tương chọn một cái áo phông POLO màu trắng, rất vừa lòng ướm thử lên người Vương Tử Hân, để anh đi thử, khi Vương Tử Hân đi ra Từ Tương thỏa mãn cười cười: “Quả nhiên người đẹp mặc cái gì cũng đẹp…”

Sau đó lại chọn cho anh một cái quần thoải mái: “Ngày mai anh mặc thế này đi, đây là quần áo em chọn giúp anh”

“Được.”

…….

Sau khi Từ Tương về nhà, tâm trạng đặc biệt kích động, quá mức hưng phấn dẫn đến mất ngủ!

Rất lâu sau đó mới ngủ được, trong mơ cô mơ thấy cảnh gặp bố mẹ anh.

Sáng ngủ dậy cô ngáp không ngừng, nhưng vừa đến buổi chiều cả người đã tỉnh táo, vội trốn vào phòng bếp làm bánh. Từ Tương nghĩ Hàm Hàm là phụ nữ có thai, không nên ăn quá ngọt hoặc quá nhiều mỡ, cho nên đặc chế ra loại bánh ngọt thích hợp cho phụ nữ có thai, cũng vì mẹ Vương thường làm bánh bích quy nên mấy người đàn ông trong nhà không thích bánh ngọt, cho nên cô nướng thêm cả bánh mỳ.

Rất nhanh liền làm xong bánh ngọt và bánh mỳ, Từ Tương chờ Vương Tử Hân qua đón cô.

Từ Tương vừa thấy có khách đi vào liền tiếp đón, thế mà lại phát hiện người tới là Vương Tử Hàm, còn có một người, chắc là mẹ của Vương Tử Hân, chăm sóc rất tốt, rất đẹp, Vương Tử Hàm nhìn khá giống mẹ.

Nhưng hai người Vương Tử Hàm hình như không biết cô là ai, ngồi xuống một lúc thì hỏi nhỏ cô: “Ở chỗ các cô có ai tên Từ Tương không?”

Từ Tương sửng sôt: “Chị chính là Từ Tương”, sau đó thấy ánh mắt xấu hổ của hai người, “Hẳn là dì và Hàm Hàm rồi, chào hai người! Hai người có muốn ăn gì không ạ?”

Vương Tử Hàm nghe Từ Tương nói mà không hiểu ra sao: “Chị từng gặp em?”

“Ừ, gặp qua một lần. Lúc Tử Hân đi xem mặt, chị có thấy em. Nhưng mà mọi người không thấy chị.” Từ Tương nhớ tới lần đó cũng thấy lúng túng, theo dõi anh là không đúng!

“Thật xin lỗi, em không biết anh hai có bạn gái, cho nên mới tự ý dẫn anh ấy đi xem mắt, chị đừng để ý.”

Vương Tử Hàm tức giận, anh hai! anh có bạn gái sao không nói sớm, hại em dọa người ta như vậy!

Từ Tương xua tay: “Bọn chị lúc đó còn chưa yêu nhau, sau đó mới bắt đầu yêu nhau”

Vương Tử Hàm và mẹ Vương lập tức tiếp lời: “Hai đứa yêu nhau như thế nào? Đã được bao lâu rồi?”

Từ Tương: “Là cháu theo đuổi anh ấy, bên nhau đã được 5 tháng rồi.”

Mẹ Vương vừa nghe thấy đã được 5 tháng đã xuýt xoa: “Lâu như vậy sao còn chưa nói? Giấu người kĩ như vậy, chúng ta cũng không phải kẻ xấu.”

Cứ như vậy, Từ Tương cùng mẹ và em chồng tương lai ngồi tán gẫu chuyện trên trời dưới đất, tuy rằng ban đầu Từ Tương có chút ngại nhưng dần dần cũng thoải mái không ít, ít nhất đã không còn khẩn trương nữa.

Vương Tử Hân bước vào quán cà phê liếc mắt một cái liền thấy Từ Tương ngồi với mẹ và em gái mình cùng một bàn, nói chuyện hòa hợp vui vẻ, anh đi qua: “Sao hai người lại đến đây?” Lại nhìn Từ Tương: “Không làm khó em chứ?”

Vương Tử Hàm lập tức cướp lời: “Anh hai thật là, sao chúng ta lại bắt nạt chị dâu được.”

Từ Tương bị hai chữ “chị dâu” kia dọa sợ, nhưng rất vui vẻ: “Không có, mọi người chờ em một lát, em đi lấy vài thứ”

…..

Sau đó Vương Tử Hân đưa cả ba người về nhà.

Bởi vì vừa nói chuyện cùng mẹ Vương và Vương Tử Hàm cho nên Từ Tương không khẩn trương nữa, ở chung cùng người nhà họ Vương thật hòa hợp, quà tặng mọi người đều thích nên cô rất vui vẻ.

Tiếp đó, nhà họ Vương hoàn toàn lấy phương thức ở chung của người một nhà để đối đãi với Từ Tương, đặc biệt là Vương Tử Hàm, cô thích chị dâu làm bánh ngọt rất ngon này, cũng dễ ở chung, bình thường luôn miệng gọi “Chị dâu, chị dâu”, Từ Tương cũng ngầm thừa nhận, làm chị dâu của cô ấy đương nhiên rất tốt!

………..

Cứ như vậy, Vương Tử Hân và Từ Tương đã yêu nhau hai năm!

Kỷ niệm tròn hai năm, Từ Tương nhớ rất kĩ, nhưng hình như Vương Tử Hân không hề nhớ mấy chuyện này, vẫn giống như ngày bình thường, buổi tối đi ăn với cô, sau khi ăn xong đi dạo quanh bờ sông một chút, không có gì đặc biệt.

Từ Tương hơi không vui: “Anh có biết hôm nay là ngày gì không?”

Vương Tử Hân bị hỏi mà không hiểu gì: “Hình như không phải sinh nhật em mà.”

“Kỉ niệm tròn hai năm chúng ta bên nhau! Em đã mua quà cho anh, vì sao anh một chút thành ý cũng không có?”

Từ Tương dùng cả tấm lòng mình chọn quà cho anh, là một chiếc đồng hồ!

“Cảm ơn em.”. Vương Tử Hân tiếp tục nắm tay cô đi, tỏ vẻ anh không có gì tặng cô.

Từ Tương lại không chịu đi: “Đau chân quá, anh cõng em đi.”

“Được.” Vương Tử Hân rất sảng khoái đồng ý, anh cõng Từ Tương bước chậm rãi.

Từ Tương ghé sát trên lưng anh, nói ra tiếng lòng của cô: “Anh còn nhớ thời điểm giáng sinh năm trước không? Anh cũng cõng em như bây giờ. Ngày đó buổi tối còn có tuyết cơ, em mặc như một con gấu, anh còn lấy tay bao tay em lại thật kĩ, lúc đó em cảm thấy anh rất tốt với em. Tuy anh chưa từng nói lời ngon tiếng ngọt với em, nhưng em vẫn rất thích anh, anh biết không?”

“Buổi tối hôm đó, em quyết định, cho dù thế nào cũng phải gả cho anh! Lúc trước là em theo đuổi anh, khi đó còn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn với anh. Nhưng buổi tối hôm đó, em thật sự rất xúc động, anh tốt với em như vậy, ở bên anh thật hạnh phúc.”

Đột nhiên, Vương Tử Hân thả cô xuống, Từ Tương nghi hoặc: “Tại sao lại dừng?”

Vương Tử Hân đặt hai tay lên vai cô, còn chăm chú nhìn cô: “Loại chuyện cầu hôn này nên để đàn ông làm.”

Từ Tương nóng nảy: “Người thổ lộ là em, nói muốn kết hôn với anh cũng là em. Em chỉ muốn nói ra tiếng lòng mình mà thôi.”

“Nghe anh. Không phải em cầu hôn với anh. Mà là anh cầu hôn với em. Em có đồng ý cưới anh không? Phải thành thật.” Vương Tử Hân sờ vào túi quần, lấy ra một chiếc nhẫn, đưa tới trước mặt Từ Tương.

Trong khoảnh khắc đó, nước mắt Từ Tương bỗng chốc “tách” một tiếng, rơi xuống đất. Vương Tử Hân vội vàng lau nước mắt cho cô: “Sao lại khóc? Chẳng lẽ em không đồng ý lấy anh? Anh chậm trễ em lâu như vậy mà.”

Từ Tương lập tức nhận nhẫn: “Ai nói không muốn, em đồng ý, đồng ý một trăm lần!”

“Vậy đừng khóc…”

“Em đây là vì vui nên mới khóc, em rất vui.” Từ Tương vươn tay, đưa nhẫn cho anh: “Đeo cho em.”

Vương Tử Hân cẩn thận đeo nhẫn vào cho cô, rất hợp với tay cô!

“Được rồi, đừng khóc. Được cầu hôn không phải nên cười sao? Anh biết anh chậm chạp, cũng không thú vị, không phải người lãng mạn, không mang đến bất ngờ cho em, em có thể đồng ý khiến anh rất vui. Cho đến bây giờ, tất cả đều do em chủ động, anh rất chậm, không thể quan tâm và bảo vệ em nhiều, có khi vội vàng lại quên nghĩ tới em, mà em trước sau như một vẫn vì anh mà nỗ lực, anh luôn nhận được những gì tốt nhất từ em, anh càng không đủ tư cách là một người bạn trai. Cho nên, anh muốn đối xử tốt với em hơn, yêu em nhiều hơn, anh muốn quan tâm em thật nhiều, để có tư cách làm một người chồng mẫu mực, em có thực sự đồng ý không?”

“Em đồng ý, thật lòng!” Từ Tương đã khóc không thành tiếng, chưa từng nghĩ sẽ có ngày anh nói với cô một cách thâm tình như vậy.

“Được, anh hứa với em. Về sau, anh sẽ cố gắng khiến em thật hạnh phúc”

“Có anh, em đã rất hạnh phúc.”

Có em bên cạnh, anh cũng rất hạnh phúc!

Có thể bên cạnh em, anh rất mãn nguyện!

Anh sẽ cố gắng khiến em ngày càng hạnh phúc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.