Tâm Độc

Chương 146: Chương 146: Chương 112




Chuyển ngữ: Tứ Diệp Thảo / Beta: Andrew Pastel

Vây quét

12.

Án mạng phát sinh ở “Sang Hối Gia Viên” nằm ở phía Đông Bắc quận An Lạc, giáp phía Đông quận Minh Lạc, là một chung cư cũ được xây dựng hơn hai mươi năm, từng là chỗ đắt đỏ nhất của quận An Lạc. Vào thời điểm mười mấy năm trước, mua được nhà ở “Sang Hối Gia Viên” thì toàn là những người có tiền hết—Đây là nhận thức cố hữu của những người An Lạc xưa.

Thế nhưng trong vòng mười năm trở lại đây, càng ngày càng có nhiều chung cư cao cấp được xây dựng ở quận 5 trung tâm thành phố, thậm chí quận Phú Khang nơi có điều kiện kinh tế kém phát triển nhất cũng đã phá bỏ một số ngôi nhà gạch cũ mang dấu ấn lịch sử và bắt đầu xây dựng các tòa nhà thương mại, “Sang Hối Gia Viên” bỗng chốc trở thành một “ông già” lạc hậu, so với những chung cư cao cấp mới được xây dựng với đầy đủ tiện nghi và môi trường bậc nhất. Kiểu chung cư cũ này rất bất tiện vì thiếu chỗ đậu xe và an ninh không đầy đủ, rất nhiều người phàn nàn, đây cũng là những vấn đề phổ biến ở hầu hết các chung cư được xây dựng trêи hai mươi năm. Vì thiếu chỗ đậu xe nên sáng sớm hay chạng vạng xung quanh chung cư đều dựng đầy xe, gây cản trở di chuyển qua lại, nhiều lần va chạm cọ xước xe khiến xảy ra tranh chấp. An toàn của cư dân cũng không được đảm bảo. Mặc dù hệ thống kiểm soát ra vào đã được thay thế bằng thiết bị mới hơn, tân tiến hơn, nhưng cũng không thể giúp được nhiều vì nó đang trở nên cũ kĩ và không an toàn. Trong một tòa nhà chỉ có hai thang máy, một cái "bãi công" không hoạt động được, cái còn lại mỗi lần di chuyển đều rung lắc mạnh đến nỗi như muốn rớt từ trêи thang máy xuống.

Ngày nay, giới nhà giàu sắm sửa bất động sản mới, những căn nhà thuộc diện “Sang Hối Gia Viên” được bán với giá rẻ như nhà cũ, hoặc cho những người không có khả năng mua nhà thuê. “Sang Hối Gia Viên” giờ cũng không còn như xưa, không còn là biểu tượng của sự giàu có, cũng không phải là biểu tượng của cuộc sống thoải mái, một số căn hộ được cò nhà cho thuê lại, mang nhiều rủi ro về an ninh.

Công ty bất động sản Vật Nghiệp với hệ thống tương đối hoàn chỉnh đã biết rõ những vấn đề tồn tại ở “Sang Hối Gia Viên”, nên sau khi hết hạn hợp đồng đã rút lui. Công ty bất động sản Vật Nghiệp mới được thành lập không lâu, bảo vệ, nhân viên vệ sinh hầu hết toàn là không trâu bắt chó đi cày.

La Hành Thiện, 37 tuổi, là một trong số nhân viên bảo vệ.

Anh ta tốt nghiệp cấp hai, từng làm bảo vệ ở chung cư nhỏ, toà nhà văn phòng. Công việc cuối cùng là làm nhân viên bảo vệ tại một ngân hàng, nhưng chỉ sau một thời gian ngắn, anh đã bị sa thải. Sau khi thất nghiệp anh ta tìm công việc mới, đúng lúc nghe nói công ty Vật Nghiệp tuyển người, làm việc tại “Sang Hối Gia Viên” nổi tiếng, anh ta nhanh chóng nộp đơn xin việc và thuận lợi được nhận làm.

“Sang Hối Gia Viên ” tổng cộng có ba cổng ra vào, trong đó hai cổng lớn là dành cho người với xe cộ qua lại, cổng ở phía Tây là một cổng nhỏ, vị trí hẻo lánh, bên ngoài có một dãy cầu thang gỗ, chỉ dành cho người đi bộ đi qua.

Nhiệm vụ thường ngày của La Hành Thiện là trực đêm ở cửa nhỏ phía Tây này.

Nhưng sáng sớm nay, mấy người trẻ tuổi đi bộ tới trạm xe buýt gần đấy, lúc đi qua cổng nhỏ này, lại không thấy khuôn mặt tươi cười của anh La đứng đó, bên trong không có ai, cửa với đèn đều mở, quạt sưởi phát ra mùi khét vì chạy quá lâu.

Nhưng buổi sáng thời gian eo hẹp, không ai quan tâm một nhân viên bảo vệ đã đi đâu, tất cả đều vội vàng đi qua.

Đến hơn 8 giờ sáng, bầu trời hoàn toàn sáng rõ, khu rừng đối diện với phòng bảo vệ không còn bị bóng tối bao phủ, lúc này mọi người ra khỏi nhà mới chú ý đến, bên cạnh bìa rừng có một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ nằm ở đó.

“Anh La! Anh La! Đây không phải là anh La sao? Sao lại nằm đó?” có người chạy lên, tưởng rằng La Hành Thiện bị ngất xỉu, vừa lật người anh ta lại vừa bảo người bên cạnh gọi 120.

Thế nhưng, lúc La Hành Thiện được lật người lại, mọi người ở đấy lập tức đều trở nên khϊế͙p͙ sợ. Mà người đang ôm anh ta lại càng bị dọa không nhúc nhích được luôn.

Mọi người chỉ thấy La Hành Thiện mở to hai mắt, trong con ngươi đã giãn ra là cảm xúc giãy dụa đau đớn, trêи cổ đầy máu, áo đồng phục bảo vệ bị máu thấm ướt gần như toàn bộ.

Anh ta bị cắt cổ!

“A a a a a a a!” cuối cùng có người thét lên thành tiếng, hiện trường ngay lập tức trở nên hỗn loạn.

“Lại là bị cắt cổ.” Trêи đường đi tới “Sang Hối Gia Viên”, bầu không khí trong xe cảnh sát có chút ngột ngạt, Hoa Sùng ngồi trêи ghế phó lái, chống khủy tay lên cửa sổ, ngón tay thỉnh thoảng vuốt cằm.

“Lý Lập Văn vẫn đang bị tạm giam.” Từ Kham vừa lái xe vừa nói, ” Lần này cậu ta chắc không bị nghi ngờ.”

“Hay là có kẻ giết người bằng cách bắt chước?” Trương Mậu từ băng ghế sau thò đầu lên, mặt lo lắng, “Bây giờ Internet phát triển như vậy, ai cũng biết gần ga Thiên Lạc có người bị cắt cổ. Hung thủ ẩn nấp gần đấy đột nhiên nghĩ giết người bằng cách cắt cổ rất dễ dàng và an toàn nên đã thực hiện? Kiểu gây án như thế này rất mạo hiểm, nhưng lại có cơ hội đổ tội cho kẻ ác khác! Má ơi, em sợ nhất là kiểu vụ án bắt chước như thế này, nếu quy mô lớn thì phải phá đến chừng nào?”

“Hiện trường vụ án còn chưa thấy, đừng vội vàng kết luận.” Liễu Chí Tần nói, ” Cũng có thể là hung thủ gây án lần thứ hai.”

Từ Kham nhìn qua gương chiếu hậu, “Mấy người không nghi ngờ Lý Lập Văn là hung thủ?”

“Không phải.” Hoa Sùng lắc đầu, ” Thế nhưng tôi với anh Tiểu Liễu đều cảm thấy hành vi của cậu ta không phù hợp với hồ sơ của chúng tôi về kẻ sát nhân.”

“Điều đó chứng tỏ cậu ta vẫn đáng nghi.” Từ Kham cau mày, ” Người này không đơn giản, tôi cứ luôn cảm thấy cậu ta có chỗ nào không đúng, nhưng lại không nghĩ ra là chỗ nào.”

“Trêи con dao của cậu ta có một lượng máu lớn, chuyện cậu ta sưu tầm nhiều dao cấm như vậy cũng rất đáng nghi, việc Tiêu Triều Cương mất tích chắc chắn có liên quan tới anh ta. Hơn nữa tôi cảm thấy, một người đã từng phạm tội, lại tiếp tục gây án, cái này có khả năng cao hơn.” Lý Huấn vừa nghe mọi người thảo luận, vừa sắp xếp lại hộp dụng cụ của mình.

Hoa Sùng “Ừ” một tiếng, “Trước tiên xem hiện trường đã rồi nói sau.”

Xe cảnh sát đỗ bên ngoài cánh cổng nhỏ phía Tây của chung cư “Sang Hối Gia Viên”, nơi này đã bị giăng dây cảnh giới, cảnh sát hình sự thuộc phân cục quận An Lạc đã tới trước. Hoa Sùng mang găng tay, vén dây cảnh giới lên, chui vào, hỏi: “Đội trưởng Tào đâu?”

“Anh ấy đã đi đến văn phòng quản lý để xem video giám sát.” Một cảnh sát hình sự chỉ vào ngôi nhà hai tầng trêи sườn núi nói.

Hoa Sùng chào Lý Huấn với Từ Kham, rồi vẫy tay với Liễu Chí Tần, “Anh tiểu Liễu.”

Liễu Chí Tần bước nhanh tới, nói: “Đi thôi.”

Còn chưa vào trong phòng quản lý bất động sản, Hoa Sùng đã nghe thấy tiếng của Tào Hãn, “Nỏ (không) có hệ thống an ninh giám sát? Ra vô cũng nỏ (không) giám sát? Phí quản lý tài sản của mấy ngài (người) để mần chi (làm gì)?”

Ánh mắt Liễu Chí Tần tối xuống, “Kiểu chung cư thế này sao lại không có hệ thống an ninh giám sát? Cái này cũng đâu phải là mấy nhà máy cũ của quận Phú Khang.”

Hoa Sùng thở dài, “Tôi mới xem qua, chung cư này đến lối thoát hiểm còn không hợp quy định, thì là sao hi vọng có hệ thống an ninh giám sát đầy đủ được? Đi thôi, đi xem tình hình thế nào.”

Trong phòng làm việc, mấy tên nhân viên công tác với quản lý trực ban đang sứt đầu mẻ trán. Đầu năm nay, bọn họ mới tiếp nhận "Sang Hối Gia Viên" từ công ty bất động sản Vật Nghiệp, đang còn rối ren, ai mà ngờ rằng, chỉ mới được nửa năm, lại xảy ra chuyện bảo vệ ca đêm bị cắt cổ, đúng là gặp họa sát thân.

“Có chuyện gì vậy?” Hoa Sùng hỏi, “Việc lắp đặt camera giám sát tại các lối ra vào chỗ ở công cộng là quy định. Anh không tuân theo quy định sao?”

“Có tuân theo, có tuân theo!” quản lý vội vàng nói: “Cửa ra vào đều có lắp camera, mấy người xem! Nhưng mà phòng bảo vệ lại không lắp, chỗ rừng cũng không xảy ra chuyện gì. Chúng tôi là sao mà nghĩ đến….chuyện này!”

“Tôi xem chút.” Hoa Sùng hất cằm ra hiệu cho nhân viên công tác mở đoạn băng ghi hình ở cửa ra vào phía Tây vào tối hôm qua.”

“Phạm vi quan sát của camera ni quá nhỏ, không quay được tới bên trong phòng bảo vệ, chỉ quay lại được La Hành Thiện đi từ bên trong ra.” Tào Hãn vừa nói vừa chỉnh thời gian đến 1 giờ 7 phút sáng, anh chỉ vào màn hình nói: ” Nhìn này, ngay nớ (đây). Anh ta khoác áo đi ra khỏi phòng bảo vệ, đi về phía bên phải, sau hơn mười bước, camera đã nỏ (không) quay được anh ta nữa. Tui có xem qua khoảng thời gian trước và sau nớ (đó), nỏ (không) có ai khả nghi. Hung thủ chắc nỏ (không) đi vô từ cửa nhỏ phía Tây. Nếu có đi vô từ chỗ ni (này), chắc chắn là đi vô (vào) ban ngày, và trốn ở một nơi mô (nào) đó.”

Lúc rời khỏi phòng bảo vệ lần này, La Hành Thiện đã bị sát hại. Xem xét vết máu tại hiện trường, khu rừng đối diện phòng bảo vệ là chỗ đầu tiên. Có thể hung thủ đã ẩn nấp ở đó từ trước.” Hoa Sùng quay sang hỏi người quản lý, “Đèn đường bên cạnh bìa rừng buổi tối có bật không?”

Người quản lý lúng túng lắc đầu, “Đèn đường đã hỏng từ lâu, không lắp bóng đèn. Ban đêm tối đen như mực. Nhưng bình thường không ai vào rừng cả. Nên chúng tôi, chúng tôi…”

Nên các ngừ (người) ôm tâm lý ăn may, ăn bớt tiền vật liệu đúng khung (không)!” Tào Hãn giận mà không có chỗ xả, “Còn nữa, cái loại camera kiểu ni nên vứt đi từ sớm rồi có biết khung (không)?”

“Tôi biết, tôi biết.” Người quản lý lau mồ hôi “Chúng tôi là một công ty nhỏ mới thành lập. Chúng tôi vẫn đang từng bước hoàn thiện cơ sở vật chất cho nơi này.”

Liễu Chí Tần đột nhiên nói: “Trước khi rời khỏi phòng bảo vệ, La Hành Thiện đang xem phim trêи điện thoại. Anh ta không hề nhận được một gọi nào, hay bất cứ một tin nhắn gì. Nhìn bộ dạng đó, chắc chắn là anh ta tự ý rời khỏi phòng bảo vệ, hướng đến khu rừng đối diện. Chắc là anh ta muốn đi "giải quyết"?”

Một nhân viên công tác nói: “Đúng vậy! Phòng bảo vệ nhỏ hẹp, bên trong không có nhà vệ sinh, nếu cần đi "giải quyết", phải đi một đoạn dài đến đây. Bảo vệ trực ban buổi ngày chắc chắn sẽ không "đi" ở trong rừng, vì sợ có người nhìn thấy, nhưng ban đêm thì không biết được. Đặc biệt là giờ trời lạnh, chẳng ai muốn leo sườn núi chịu gió thổi cả. Mà dù có lên thì trời tối, "đi" trong rừng cũng không thấy được.”

“Hung thủ biết rõ thói quen của La Hành Thiện, cũng biết rõ kiến trúc, giám sát, thậm chí là đèn đường của chung cư này.” Hoa Sùng nói, có khả năng…”

Liễu Chí Tần nói: “Hắn ta sống ở đây, hoặc đã từng sống ở đây.”

Lúc này bên ngoài phòng làm việc vang lên tiếng khóc, một người phụ nữ quần áo bình thường, dung mạo bình thường đẩy nhân viên xông vào, vừa khóc vừa la lớn: “Anh La nhà tôi đi làm,đang yên đang lành tại sao lại bị người khác giết hại? Các anh phải cho tôi một lời giải thích! Con tôi mới 12 tuổi, anh La không còn nữa, chúng tôi người mồ côi, kẻ góa bụa phải sống như thế nào giờ! ”

Quản lý đứng sang một bên, tay chân luống cuống, Tào Hãn lại bước lên, đỡ lấy người phụ nữ, như muốn an ủi, nhưng lại không biết nói gì cho phải.

Hoa Sùng thấp giọng nói: “Sắp xếp điều tra những người có quan hệ với nạn nhân, điều tra được càng nhiều càng tốt. Bên phía Doãn Tử Kiều tạm thời không tra ra được động cơ gây án của hung thủ, bên này nhất định phải tìm được ra cho tôi.”

Người phụ nữ vẫn đang gào khóc, “Mấy người nói cho tôi biết đi! Tại sao anh La nhà tôi lại bị giết? Có phải mấy người sống ở đây giết anh ấy. Anh ấy tốt như vậy, tại sao lại bị giết chứ? Mấy người phải lấy lại công bằng cho anh ấy, nếu không, nếu không tôi sẽ tự mình làm!”

Hoa Sùng nhíu mày lại, ” Cô muốn lấy lại công bằng cho La Hành Thiện bằng cách nào?”

Anh không mặc đồng phục, nên nhìn không giống cảnh sát, người phụ nữ nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt đỏ bừng, cả người run rẩy: “Ai giết chết anh ấy, tôi sẽ giết chết hắn ta! Tôi chẳng còn hi vọng gì, có phải chết cùng tôi cũng không sợ!”

“Xem xét từ miệng vết thương trêи cổ có thể đoán, hung thủ giết hại La Hành Thiện với hung thủ giết Doãn Tử Kiều không phải cùng một người.” Từ Kham từ trong phòng pháp y đi ra, “Vết cắt trêи cổ Doãn Tử Kiều rất sắc, bằng phẳng, là một dao trí mạng. Còn vết cắt trêи cổ La Hành Thiện gồ ghề hơn, chắc chắn phải cứa nhiều lần. Hai vết cắt động mạch có độ mạnh yếu không đều, độ nông sâu khác nhau, trong đó có một vết thương bị cắt nhiều lần, miệng vết thương bị rách lớn hơn, không bằng phẳng. Điều này chứng tỏ, thứ nhất con dao kia không đủ sắc, không phải là một con dao chuyên dụng hay dao quân sự, thứ hai hung thủ rất hồi hộp, hành động không thuần thục, cũng không đủ mạnh. "Hắn ta" không chắc mình có đâm trúng chỗ yếu của La Hành Thiện không, cho nên mới đâm nhiều lần. Mặt khác, mặc dù vết thương trêи cổ La Hành Thiện là vết thương trí mạng, nhưng hung thủ không phải chế trụ anh ta bằng cách cắt cổ.”

Hoa Sùng hỏi: “Trêи người La Hành Thiện còn có vết thương khác không? Bị đánh mạnh vào đầu chẳng hạn?”

Từ Kham lắc đầu, “Trêи gáy anh ta có dấu vết bị kϊƈɦ điện, hung thủ chắc đã kϊƈɦ điện anh ta, khiến anh ta hôn mê, rồi mới tiến hành cắt cổ.”

“Cái này khác với vụ án Doãn Tử Kiều.” Liễu Chí Tần nói, “Hung thủ sát hại Doãn Tử Kiều giỏi dùng dao, bên cạnh đó cũng rất bình tĩnh trấn định, cũng rất mạnh, "hắn ta" cực kỳ tin tưởng bản thân mình, nhưng người sát hại La Hành Thiện lại không xác định được rằng mình có thể chế trụ được La Hành Thiện không, nên phải sử dụng dụng cụ kϊƈɦ điện. Người trước có thể là đàn ông—- đương nhiên cũng có thể là phụ nữ, nhưng xác suất nhỏ hơn, vì một người phụ nữ bình thường hiếm ai có đủ sức để ngay lập tức chế trụ được một người đàn ông trưởng thành, nhưng mà người sau thì chưa biết được, đặc biệt là hung thủ sử dụng dụng cụ giật điện đánh lén, nam nữ gì cũng có thể làm được.”

Hoa Sùng gật đầu, lại hỏi: “Còn tình trạng gan thận của La Hành Thiện thì sao?”

“Đã kiểm tra, không có gì bất thường.” Từ Kham nói: “Cơ thể anh ta tương đối khỏe mạnh, tim mạch, não bộ cũng không có vấn đề gì. Đánh giá từ kết quả khám nghiệm tử thi, tôi nghĩ đây là hai vụ án hoàn toàn khác nhau.”

Liễu Chí Tần liếc nhìn báo cáo khám nghiệm tử thi với hình ảnh chi tiết, “Cổ La Hành Thiện bị cắt lung tung.”

“Đúng vậy, ngoài mấy vết cắt cổ họng và động mạch, mười chín vết cắt còn lại đều là "vô dụng".” Từ Kham nói, “Hung thủ đúng là cắt khắp nơi.”

“Hung thủ rất lo lắng, "hắn ta" sợ không thể giết chết hẳn La Hành Thiện.” chân mày Liễu Chí Tần nhíu chặt, nói: “Nhưng cũng có thể hung thủ đang trút giận. "Hắn ta" biết La Hành Thiện đã chết, nhưng vẫn hận không thể băm xác của anh ta ra, mà tình huống lúc đó không cho phép hắn ta làm vậy. "Hắn ta" cũng biết, hành động càng nhiều càng dễ bị phát hiện, thế nên chỉ có thể liên tục dùng dao cắt lên cổ La Hành Thiện.”

“Trút giận với giết hại, đây có lẽ là hai trường hợp khác biệt.” Hoa Sùng nói: “Trong vụ án của Doãn Tử Kiều không có đặc điểm trút giận. Nếu hung thủ giết hại La Hành Thiện là để trút giận, vậy "hắn ta" chắc chắn phải có xích mích gì đấy với La Hành Thiện.”

“Nói vậy, vụ án này dễ điều tra hơn vụ trước phải không?”Từ Kham hỏi.

Hoa Sùng xoa xoa viền mắt, “Tôi cũng hi vọng vậy.”

“La Hành Thiện chỉ là một bảo vệ bình thường thôi!” Tào Hãn nhìn hết sức mệt mỏi, trong thời tiết lạnh như thế này còn đổ mồ hôi cả người, nhìn là biết đã bận rộn cả ngày.

Hoa Sùng vừa xem ghi chép vừa nghe Tào Hãn dùng cái khẩu âm quỷ quái của mình nói đến những điểm đáng nghi trong những mối quan hệ của La Hành Thiện.

La Hành Thiện cũng có thể coi là một nhân viên bảo vệ chuyên nghiệp, làm nghề này đã lâu, được người khác giới thiệu kết hôn với Mao Châu Bình—làm giúp việc gia đình, hai người sinh được một đứa con trai. Một nhà ba người đến bây giờ cũng chưa mua được phòng ở, thuê nhà ở phía Bắc quận Trường Lục một phòng ngủ một phòng khách, con trai ngủ trong phòng ngủ, hai vợ chồng ngủ ở phòng khách. Cuộc sống tuy khó khăn, nhưng không phải là không chịu được.

Theo như nhiều người hàng xóm nói, gia đình La Hành Thiện rất hòa thuận, La Hành Thiện với Mao Châu Bình đều là người tốt.

Mọi người hầu hết đều khoan dung với những người đã qua đời, có câu “người chết thì hết”, Hoa Sùng đã từng nghe rất nhiều người nói “người đó là người tốt” khi điều tra một vụ án, nhưng cũng có rất nhiều lần anh nghe người chửi rủa người sống— – “Tại sao anh ta, cô ta không đi chết đi”.

Công việc của nhân viên bảo vệ không ổn định, cứ khoảng sau một hai năm La Hành Thiện lại đổi việc một lần, lúc ấy anh cũng quen được với nhiều đồng nghiệp và người dân. Những người này đều có ấn tượng tốt về La Hành Thiện, cảm thấy anh tốt bụng, nhiệt tình, chăm chỉ và sẵn sàng chịu đựng gian khổ.

“Hiện giờ ở rất nhiều chung cư, bảo vệ thường rất lỏng lẻo, có khi không cần ký tên, cũng không kiểm tra chứng minh thư gì hết, đều có thể ra vào bình thường.” Liễu Chí Tần nói: “Nếu làm việc như La Hành Thiện, nói không chừng đã gặp phải phiền toái gì đấy.”

“Cậu nói đúng rồi đó!” Tào Hãn nói: “Trong gần nửa năm mần (làm) việc ở Sang Hối Gia Viên La Hành Thiện đã xung đột với ít nhất năm người vì chuyện kiểm tra ra vô (vào).”

Hoa Sùng đang xem hồ sơ ghi chép, cũng thấy sự việc Tào Hãn nói.

Ngày 19 tháng 5 năm nay, Lưu Xí Quốc, giới tính nam, 68 tuổi, ông chủ xí nghiệp, mang theo một nhóm người thân từ nơi khác đến, muốn đi qua cổng nhỏ phía Tây, nhưng vì không mang thẻ ra vào, cũng không muốn đăng ký tên với địa chỉ mình ở, bị La Hành Thiện vừa mới nhận việc không lâu ngăn lại. Lưu Xí Quốc và thân thích ra tay hành hung La Hành Thiện, dùng hoa quả họ mang theo đánh anh ta, mãi đến khi nhân viên bất động sản báo cảnh sát mới dừng tay lại.

Ngày 30 tháng 5, Chu Tố Mộng, nữ, 57 tuổi, là người trong chung cư, vì quên mang thẻ ra vào, nhưng lại cố chấp muốn vào trong, La Hành Thiện cản lại, bị cô ta dùng gậy đánh vào cẳng chân, khiến cho anh bị thương, chân bầm tím.

Ngày 25 tháng 6, ngày 12 tháng 7, phát sinh sự việc tương tự.

Ngày 22 tháng 9, Trần Khổng, nam, 61 tuổi, là bạn của một người sống trong chung cư, vì không chịu hợp tác với việc đăng ký kiểm chứng, đã bị La Hành Thiện ngăn lại. Trong cơn tức giận, ông ta đã hất một nồi canh vịt củ cải chua lên người La Hành Thiện. May mà nồi canh không nóng lắm, nên không bị bỏng. Nhưng một màn đổ canh đó đã được mấy người thanh niên quay lại, phát lên mạng. Trong nhất thời, trêи mạng xuất hiện nhiều bài viết phê phán những người 50, 60 tuổi ý thức, đạo đức kém. Trần Khổng là người phải hứng chịu chỉ trích nhiều nhất.

Nếu án mạng do trả thù thì mấy người này đều có khả năng vì nghĩ quẩn mà trả thù La Hành Thiện.

Giọt nước tràn ly, không nhịn được nữa mà cầm dao giết người.

“Mấy người này đều là anh tự mình liên lạc sao?” Hoa Sùng hỏi.

“Tui vẫn chưa tìm được Lưu Xí Quốc, con gái ông ta sống ở nước ngoài, ông ta sống một mình, cả ngày ni (nay) không thấy ở trong chung cư. Camera ở cổng 1 có ghi lại vào lúc 6 giờ 30 phút anh ta đã đi ra ngoài, nhưng nỏ (không) rõ đi mô (đâu).” Tào Hãn nói: “Tui đã cho ngài (người) điều tra hành tung của anh ta, cụng (cũng) đã cho ngài (người) đi đón Trần Khổng, sẽ tới ngay thôi.”

Trần Khổng là một ông già gầy gò, mặc chiếc áo khoác bông cũ kỹ, bàn tay lộ ra ngoài thô ráp và nhăn nheo, ông có đôi mắt hình tam giác, khóe mắt bị sụp xuống nghiêm trọng, khi nhìn người khác vẻ mặt cay nghiệt, cảnh giác.

“Mấy người bắt tôi làm gì?” Trần Khổng trừng hai mắt lên, vẻ mặt dữ tợn, “Sắp cuối năm, cảnh sát mấy người không hoàn thành được nhiệm vụ, nên bắt người lung tung đúng không?”

Hoa Sùng đặt bức ảnh chụp La Hành Thiện lên bàn, “Ông có ấn tượng với người này không?”

Trần Khổng liếc nhìn một cái, khinh thường nói: “Tên đáng chết!”

Liễu Chí Tần có chút ngạc nhiên, “Đã chết?”

“Tôi nói cậu ta đáng chết!” Cổ họng Trần Khổng như bị rỉ, mỗi lời ông ta nói đều phát ra những tiếng rin rít khó chịu, “Không chịu cho tôi vào cửa, bắt tôi phải đăng ký cái gì đó! Cậu ta chỉ là một tên bảo vệ quèn, cũng chỉ như con chó giữ cửa, lại còn nghĩ bản thân mình ghê lắm! Dám đấu với tôi, tôi cho cậu ta bỏng chết luôn! Hừ hừ, tôi nói chứ, loại chó như cậu ta, chắc chắn sau này cũng bị người ta đạp chết! Nếu cậu ta bị đạp chết, tôi phải đốt pháo ăn mừng luôn!”

Hoa Sùng với Liễu Chí Tần liếc mắt nhìn nhau, Liễu Chí Tần hỏi: “Sau 12 giờ đêm hôm qua, ông ở đâu?”

“Quán mạt chược đánh bài!”

“Quán mạt chược ở chỗ nào?”

“Trần Khổng nhăn mặt, “Mấy người hỏi cái này làm gì? Tôi chỉ đánh có 50 xu, không phạm pháp!”

Hoa Sùng định hỏi tiếp, thì tai nghe lại truyền đến tín hiệu.

“Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi.

“Mao Châu Bình chạy trốn rồi!” Trương Mậu nói: “Cả buổi chiều này cô ấy liên tục nói mình biết ai đã hại La Hành Thiện, muốn đi báo thù cho La Hành Thiện!”

Hoa Sùng nghe xong cảm thấy đau đầu, “Một người phụ nữ như Mao Châu Bình mà cậu cũng không canh chừng được?”

“Cô ấy không không phải là đối tượng tình nghi, em….em không thể hạn chế tự do cá nhân của cô ấy.” Trương Mạo rất lo lắng, “Hơn nữa lúc đó cô ấy đang đi vệ sinh, em không thể theo dõi được!”

“Được rồi!” Hoa Sùng cắt ngang, ” Thông báo cho tổ điều tra kỹ thuật, lập tức điều tra tung tích của cô ấy. Với cả, cô ấy nghĩ ai là người đã giết La Hành Thiện?”

“Lưu Xí Quốc! cô ấy nói rằng sau lần đánh nhau đó, Lưu Xí Quốc có mấy lần đến tìm La Hành Thiện gây phiền phức nữa, La Hành Thiện luôn nhịn, không ngờ Lưu Xí Quốc lại giết anh ấy!” Trương Mâu hít một hơi, “Sáng sớm Lưu Xí Quốc ra khỏi nhà cững không trở lại nữa, nhìn cũng rất vội vàng, đúng là rất khả nghi!”

Sự việc bệnh nhân nan y nhảy lầu tự tử trong phòng khám bệnh nội trú của bệnh viện nhân dân số 7 giống như bệnh dịch lây lan, hầu như ai cũng bàn tán xôn xao. Lữ Khả không dám ở nhà, vội vàng đến bệnh viện trước giờ giao ca, cả đêm cứ thất thần suýt chút nữa cho bệnh nhân uống nhầm thuốc.

Cô thực sự không thể tập trung làm việc, lúc thì nghĩ tới vụ cắt cổ người ở chung cư, lúc lại nghĩ tới đôi mắt âm trầm lạnh lẽo của Lam Tĩnh, có khi lại nhớ tới cảm giác khủng bố đêm qua khi ở nhà. Toàn thân dần trở nên lạnh lẽo.

Tại sao con mèo vàng ở nhà lại kêu như vậy, tại sao nó lại nhìn mình như vậy? Càng nghĩ càng thấy rợn tóc gáy, cô vịn vào tay cầm bên ngoài phòng bệnh thở dốc, lúc ngẩng đầu lên thoáng nhìn thấy một người đàn ông đi ngang qua mình.

Cô không thể nhìn rõ mặt người đàn ông, nhưng cảm giác ớn lạnh trong cơ thể cô đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn. Cô đột ngột quay lại, nhưng đã thấy bóng lưng của người kia biến mất trong góc.

Quá giống nhau, phía sau quá giống nhau…

Cô lau mồ hôi lạnh trêи mặt, chân không thể động đậy như bị đóng đinh vào đất.

Nhưng không thể nào là anh ta! Cô lắc đầu thật mạnh, cố xóa đi khuôn mặt càng ngày càng trở nên rõ ràng trong đầu.

Cô thấy rất rõ ràng, đó là một khuôn mặt rất dễ nhìn, có thể nói có khá đẹp trai. Nhưng chỉ vài giây sau, máu trêи khuôn mặt kia đều bị rút đi hết, dần dần trở nên trắng bệch, rồi bầm đen lại, giống như, giống như người chết nằm trong nhà xác!

Cô hít vào, tự lẩm bẩm với chính mình bằng một giọng rất thấp, “Anh ấy đã chết! Anh ấy đã chết! Không thể là anh ấy! Đừng nghĩ đến nữa!”

Đột nhiên, ai đó vỗ nhẹ vào vai cô, cô giật mình quay đầu lại, khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ.

Cô y tá nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của cô cũng sợ hết hồn, lắp bắp nói: “Chị Lữ Khả, chị, chị bị sao vậy?”

“Không sao, không có chuyện gì…” Cô cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng lại không có vẻ thoải mái chút nào, “Sao vậy? Tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Bệnh nhân ở giường 14 gọi cô.” Cô y tá nói.

Trong đầu Lữ Khả “ầm” một tiếng.

Bệnh nhân giường 14, không, không phải là Lam Tĩnh sao? Cô ấy, cô ấy không phải đã chết rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.