Tâm Độc

Chương 155: Chương 155: Chương 121




Vây quét

21.

“Mãn Tiêu Thành trước đây từng làm việc ở công ty Tiêu Triều Cương?” Hoa Sùng nhìn chăm chú vào máy tính, màn hình phản chiếu ánh sáng lành lạnh lên đôi mắt và gò má của anh, làm cho vẻ mặt anh càng trở nên lạnh lùng hơn.

“Nói chính xác thì, đó là công ty do Tiêu Triều Cương hợp tác với những người khác thành lập.” Liễu Chí Tần đứng ở bên cạnh, “Lần trước anh nói kiểm tra những người mất tích, Tiêu Triều Cương cũng bị mất tích. Mấy năm trước anh ta cùng người khác thành lập rất nhiều công ty nhỏ, cái gì cũng kinh doanh, nhưng tất cả đều là ăn theo người khác, không có sản phẩm nào nổi bật có sức cạnh tranh, chính vì vậy mà mặc dù có nhiều công ty nhưng lợi nhuận không có nhiều, còn lỗ vốn. Thế nhưng, dù không kiếm được tiền lời từ việc kinh doanh, nhưng dựa vào số vốn được đầu tư, cuộc sống của ông ta vẫn rất giàu có. Bảy năm trước, anh ta có mở công ty làm về giáo ɖu͙ƈ trực tuyến. Lúc đó, gia đình của Mãn Tiêu Thành cũng vừa mới chuyển tới Lạc Thành, việc đầu tiên Mãn Tiêu Thành kiếm được là làm giáo viên trực tuyến trong công ty của Tiêu Triều Cương.”

Hoa Sùng chống một tay lên mép bàn, lưng cong xuống, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén, “Vừa rồi em có nghe thấy anh nói gì với Trình Miễn ở phòng điều tra không?”

“Có.” Liễu Chí Tần gật đầu, “Em vừa làm vừa nghe.”

“Việc Trình Miễn có nói dối hay không cũng liên quan nhiều tới vu án, hai người trong cuộc có trong ảnh đều đã chết, bây giờ không còn cách nào điều tra chuyện quan hệ của bọn họ có đúng là yêu đương đồng tính giống như trường học nói, hay chỉ là tình cảm thầy trò bình thường giống Trình Miễn nói hay không, nhưng có thể khẳng định rằng, đúng là Mãn Tiêu Thành vì chuyện này mà không thể nào làm giáo viên ở thị trấn Ôn Minh được nữa.” Hoa Sùng thở dài nói, “Ở Lạc Thành không thiếu công việc, Mãn Tiêu Thành lúc tới Lạc Thành chỉ mới 24 tuổi, có rất nhiều công việc để lựa chọn. Nhưng anh ta vẫn lựa chọn làm một giáo viên dạy qua mạng, bắt đầu là từ việc cố vấn làm lên, điều này chứng tỏ, anh ta rất muốn làm một giáo viên.”

“Đúng vậy. Tạm thời không thể dạy học ở trường trung học chính quy được, nên anh ta chỉ có thể làm công việc dạy học trực tuyến.” Liễu Chí Tần cầm chuột lướt xuống dưới, “Đáng tiếc anh ta lại chọn nhầm chỗ. Tiêu Triều Cương cơ bản là chẳng có ý định giáo ɖu͙ƈ gì, nên cũng không chăm chút gì cho việc dạy học qua mạng này. Công việc giáo ɖu͙ƈ trực tuyến này cũng chỉ là công cụ kiếm tiền cho Tiêu Triều Cương, bản chất cũng giống như mấy công ty mà anh ta lập trước đó. Có thể Mãn Tiêu Thành vội vàng tìm việc, hoặc suy nghĩ đơn giản, tầm nhìn hạn hẹp, nên mới mơ màng mà nhảy vào cái hố này. Em còn tra ra được một việc: lúc Mãn Tiêu Thành mới nhận việc là làm bên mảng giáo ɖu͙ƈ, nhưng lúc nghỉ việc thì anh ta ở vị trí hành chính, cụ thể là làm trợ lý cho Tiêu Triều Cương. Tổ trưởng Hoa, em cảm thấy cái chức vụ này có gì đó rất đáng nghi.”

Hoa Sùng kéo ghế ngồi xuống, tay trái chống cằm, trầm giọng nói: “Theo như lời của vợ Tiêu Triều Cương, thì anh ta là một kẻ song tính lừa hôn, anh ta "ăn" cả nam lẫn nữ nhưng vẫn thích nam hơn, ngoại tình ở bên ngoài, có rất nhiều bạn trai. Mà theo lời khai của Lý Lập Văn, lúc ở quán bar cậu ta bị Tiêu Triều Cương "vừa mắt", dùng thủ đoạn đe dọa cưỡng ép phát sinh quan hệ với anh ta. Bảy năm trước, Mãn Tiêu Thành mới 24 tuổi, mới chỉ là một thanh niên, nếu làm việc trong công ty Tiêu Triều Cương….”

“Anh nhìn bức ảnh so sánh của Mãn Tiêu Thành với Lý Lập Văn xem.” Liễu Chí Tần bấm vào một tấm ảnh được ghép lại với nhau.

Hoa Sùng nhìn chăm chú vào bức ảnh chừng mười giây, lại lắc đầu, “Họ nhìn không giống nhau.”

“Không phải là ngũ quan, mà là cảm giác” Liễu Chí Tần chỉ tay vào hai bức ảnh được ghép với nhau, “Hai người này cũng không được tính là đẹp trai, Mãn Tiêu Thành dễ nhìn hơn Lý Lập Văn một chút. Nhưng anh có để ý không, bọn họ có một điểm giống nhau, đó là nhìn có vẻ không mạnh mẽ, tương đối mềm mại, dễ dàng bị bắt nạt.”

“Tiêu Triều Cương thích kiểu con trai như thế này?”

“Cũng không hẳn. Nhưng xác suất rất lớn.” Liễu Chí Tần nói: “Mãn Tiêu Thành muốn tiếp tục làm giáo viên, nên mới làm giáo viên dạy trực tuyến chỗ Tiêu Triều Cương. Em nghĩ, Mãn Tiêu Thành thực sự xem công việc dạy trực tuyến giống như một bàn đạp trong sự nghiệp làm giáo ɖu͙ƈ của mình. Anh ta hi vọng sau này sẽ có công việc tốt hơn, mà công việc này phải liên quan tới giáo ɖu͙ƈ. Anh ta đã từ chức sau khi làm việc trong công ty giáo ɖu͙ƈ trực tuyến chỉ bốn tháng và rời đi với tư cách là trợ lý của Tiêu Triều Cương. Tại sao? Có thể suy đoán rằng Mãn Tiêu Thành đầy hi vọng có thể buông bỏ quá khứ, làm một giáo viên dạy trực tuyến ở công ty của Tiêu Triều Cương, bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng làm việc một quãng thời gian lại phát hiện ra, thực tế khác biệt hoàn toàn với tưởng tượng của bản thân, quản lý của công ty lộn xộn, luôn trong trạng thái thiếu tiền, không có quỹ đạo rõ ràng, mặt khác, anh ta lại bắt đầu bị Tiêu Triều Cương quấy rối tình ɖu͙ƈ.”

Hoa Sùng tựa lưng vào ghế ngồi, mười ngón đan vào nhau, “Từ lời khai của Lý Lập Văn với vợ của Tiêu Triều Cương có thể phán đoán, Tiêu Triều Cương có thể làm ra chuyện quấy rối nhân viên của anh ta.”

“Mãn Tiêu Thành không phải là nhân viên quán bar, bảy năm trước Tiêu Triều Cương ắt là cũng không càn rỡ như vậy, anh ta sẽ không đối xử với Mãn Tiêu Thành như với Lý Lập Văn, mà anh ta chắc chắn sẽ hành động theo kiểu tiếp cận dụ dỗ.” Liễu Chí Tần đi tới mấy bước, nghiêng người ngồi lên mép bàn, ” Vị trí giáo ɖu͙ƈ với vị trí hành chính trong công ty Tiêu Triều Cương đối với Mãn Tiêu Thành là hai vị trí có bản chất khác nhau. Nếu Mãn Tiêu Thành muốn làm công việc hành chính, với trình độ của Mãn Tiêu Thành, công việc kiểu này ở Lạc Thành có thể dễ dàng tìm được cả đống. Anh ta không có lý do gì để chủ động chuyển vị trí, là Tiêu Triều Cương tự ý chuyển anh ta sang làm trợ lý cho mình.”

“Chuyển sang vị trí trợ lý này, hành động quấy rối của Tiêu Triều Cương càng ngày càng trầm trọng.” Hoa Sùng tuận theo suy đoán của Liễu Chí Tần, “Có thể còn đưa ra yêu cầu khó nói…”

Hoa Sùng ngừng lại, đột nhiên nhìn về phía Liễu Chí Tần, “Mãn Tiêu Thành lại là người không biết từ chối người khác!”

“Tiêu Triều Cương có lợi dụng chức vụ để làm gì Mãn Tiêu Thành không, hiện tại không có cách nào để điều tra được, trừ khi chúng ta tìm được Tiêu Triều Cương đã mất tích, buộc anh ta nói ra chân tướng.” Liễu Chí Tần mở sổ tay ra, “Nhưng nếu Tiêu Triều Cương với Mãn Tiêu Thành có mối quan hệ thế này, còn mất tích hơn nửa năm, rất có thể anh ta đã không thể "nói chuyện" được nữa rồi.”

Hoa Sùng cúi đầu, day trán, mấy giây sau mới ngẩng đầu lên, nhìn trái nhìn phải tìm bút.

Liễu Chí Tần đưa bút của mình qua, “Dùng của em này.”

Hoa Sùng lập tức nhận lấy, mở sổ ghi chép ra, “Chúng ta sắp xếp các sự kiện lại một chút.”

Liễu Chí Tần đứng bên cạnh anh, chống một tay lên phía sau lưng chiếc ghế anh đang ngồi, “Ừm.”

“Bốn nạn nhân – Doãn Tử Kiều, La Hành Thiện, Lữ Khả, Phong Học Dân, với một người có khả năng mất tích—Tiêu Triều Cương. Năm người này có một điều giống nhau, là đều cùng có liên quan đến Mãn Tiêu Thành.” Hoa Sùng viết loạt xoạt lên cuốn sổ tay, ” Kẻ giết bọn họ, có thể là một người có tâm lý cực đoan, phản xã hội. Hung thủ cho rằng bi kịch của Mãn Tiêu Thành bắt đầu từ bảy năm trước, khi anh ta bị trường trung học Ôn Minh đuổi việc, nếu không có Doãn Tử Kiều, Mãn Tiêu Thành bây giờ vẫn là một giáo viên dạy toán ở trường cấp hai, những chuyện sau này sẽ không xảy ra, cho nên Doãn Tử Kiều đáng chết.”

Hoa Sùng hiểu ý cậu, cũng không chuyển hướng, tiếp tục nói: “Dựa theo dòng thời gian, tiếp đến là Tiêu Triều Cương, nếu như suy đoán lúc nãy của chúng ta đúng, thì Tiêu Triều Cương cũng là một trong những người tạo thành thảm kịch của cuộc đời Mãn Tiêu Thành. Mãn Tiêu Thành chủ động từ chức, có thể là do không cách nào chiụ đựng được nữa, hoặc có thể là do ép buộc, rất có thể anh ta đã từng bị Tiêu Triều Cương xâm phạm. Sự việc này có lẽ đã gây nên ảnh hưởng đối với Mãn Tiêu Thành, cho nên anh ta vẫn luôn không kiếm được một công việc phù hợp. Đúng rồi..”

Hoa Sùng ngẩng đầu lên, “Sau khi Mãn Tiêu Thành nghỉ việc ở công ty giáo ɖu͙ƈ trực tuyến, anh ta đã nghỉ bao lâu mới đi làm tài xế taxi?”

“Hơn bốn tháng sau.” Liễu Chí Tần nói: “Thất nghiệp bốn tháng, mẹ bệnh nặng nằm viện, cha không có công việc cố định, chỉ có thể làm việc vặt, chi tiêu trong nhà lại lớn, Mãn Tiêu Thành không kham nổi.”

Hoa Sùng để bút xuống, hai tay đan vào nhau, “Nhiều người bị cuộc sống ép buộc phải chọn một công việc mà mình không thích. Mãn Tiêu Thành Nhiều muốn trở thành giáo viên, nhưng cuối cùng lại trở thành tài xế taxi, chua xót trong đó, e rằng chỉ có mình anh ta tự nếm.”

“Nếu không gặp Tiêu Triều Cương, nếu Tiêu Triều Cương kinh doanh công ty giáo ɖu͙ƈ trực tuyến một cách đúng đắn, Mãn Tiêu Thành….” Hoa Sùng lắc đầu, đột nhiên nói: “Thật ra anh không muốn suy nghĩ theo logic của hung thủ, nó quá cực đoan.”

“Vậy để em.” Liễu Chí Tần cầm bút lên, cũng lấy cuốn sổ tay lại, cậu ngồi xuống bên cạnh Hoa Sùng, vắt chân lên, kê cuốn sổ lên đầu gối, “Hung thủ cho rằng, Tiêu Triều Cương là một kẻ đáng chết, còn đáng chết hơn cả Doãn Tử Kiều.”

“Đây là nguyên nhân hung thủ ra tay với anh ta đầu tiên?” Hoa Sùng nhìn chăm chú vào đường chéo trêи trần nhà, “Nhưng vẫn chưa tìm thấy được thi thể, mọi thứ rất khó nói.”

“Tiếp đên là La Hành Thiện, Lữ Khả, Phong Học Dân.” Liễu Chí Tần nói: “So với Doãn Tử Kiều hay Tiêu Triều Cương, thì có thể nói bọn họ chỉ là vô ý hại Mãn Tiêu Thành, nhưng sự vô ý kia cũng tạo thành thương tổn trực tiếp nhất, trí mạng nhất.”

“Chờ một chút.” Hoa Sùng chống tay, ngồi thẳng người lại, ánh mắt rơi vào dòng bút màu đỏ bao lấy cái tên Doãn Tử Kiều, “La Hành Thiện, Lữ Khả, Phong Học Dân có liên quan trực tiếp đến vụ vât thể rơi từ trêи cao, vậy có thể nói mối liên hệ giữa ba người họ mạnh hơn rất nhiều so với mối liên hệ của Doãn Tử Kiều, đúng không?”

“Ừm, năm người bọn họ chia ra thành ba sự việc độc lập, Doãn Tử Kiều liên quan đến chuyện bị đuổi việc, Tiêu Triều Cương lại liên quan đến việc quấy rối xâm phạm, ba người La Hành Thiện là việc vật thể từ trêи cao rơi xuống.” Ánh mắt Liễu Chí Tần nghiêm túc, ” đương nhiên, liên quan tới chuyện đuổi việc còn bao gồm một người chúng ta mới tìm tới – Trình Miễn.”

“Từ Kham khẳng định ba người La Hành Thiện, Lữ Khả, Phong Học Dân bị giết bởi một hung thủ, mà Doãn Tử Kiều lại giống như bị một người khác sát hại. Hung thủ đến cùng có phải là cùng một người hay không, hiện tại anh vẫn chưa kết luận được.”

Liễu Chí Tần im lặng, đầu bút đâm đâm ở chỗ hầu kết.

“Anh có cảm giác hung thủ không phải là một người.” Hoa Sùng lại nói: “Mặc dù chúng ta tìm được mối liên quan giữa doãn tử kiều với Mãn Tiêu Thành, nhưng anh vẫn cảm thấy hung thủ không phải là một ngườI, vì miệng vết thương rát khác nhau, cảm xúc phản ứng cũng không giống nhau, anh cũng không tin đây là do hung thủ cố ý ngụy trang mà thành.”

“Mà hai kẻ sát nhân này, trong cùng một khoảng thời gian, dùng một cách thức giết người giống nhau để báo thù cho cùng một người. Loại xác suất này thật sự quá thấp.” Liễu Chí Tần nói: “Nếu như chỉ là báo thù bình thường, thì còn có thể giải thích được, dù sao hai người thân thiết báo thù cho một người thì cũng không có gì ngạc nhiên lắm. Nhưng hiện tại lại không giống như vậy, hung thủ có tư duy cực đoan, hành vi tàn nhẫn. "Hắn ta" báo thù ba người chỉ vì chuyện vật thể rơi từ trêи cao xuống, liên tiếp gây ra những vụ án cắt cổ giết người, đây là biểu hiện của người có nhân cách phản xã hội. Giết Doãn Tử Kiều cũng như vậy. Chẳng lẽ Mãn Tiêu Thành có đến hai người thân thích mang nhân cách phản xã hội?”

Hoa Sùng thật lâu cũng chưa lên tiếng, cuối cùng xoa mặt, giọng còn trầm hơn trước, “Có khả năng chúng ta đã rơi vào ""thiên kiến xác nhận".”

Ánh mắt Liễu Chí Tần đầy thăm dò, “Cái gì "thiên kiến xác nhận"?”

(*) Thiên kiến xác nhận (còn gọi là thiên kiến khẳng định) (confirmation bias) là một khuynh hướng của con người chỉ tìm kiếm và xác nhận những thông tin nào củng cố cho niềm tin và lập trường có sẵn của họ một các thiên vị, và từ chối tiếp thu những niềm tin, lập trường, cách suy nghĩ khác..

“Anh cũng không rõ nữa chỉ là mơ hồ có cảm giác không không đúng, giống như chúng ta đã đi lệch khỏi sự thật.” Hoa Sùng đứng dậy, đi qua đi lại, “Lúc nãy anh cũng nói, có cảm giác mấy vụ ấn này không phải cùng một hung thủ gây ra, nhưng nếu như không cùng một người gây án, thì những suy luận phía sau lại không hợp logic. Em cũng nghĩ bên cạnh Mãn Tiêu Thành sẽ không cùng một lúc có đến hai người thân mang tâm lý phản xã hội. Những điều này chỉ có một cách giải thích hợp lý, đó chính là chúng ta đã rơi vào "thiên kiến xác nhận".”

Liễu Chí Tần suy nghĩ một lúc, đành bất đắc dĩ nói, “Xem ra chúng ta bị ảnh hưởng bởi logic hố đen của hung thủ rồi.”

“Cũng có thể.” Hoa Sùng không né tránh vấn đề này, nói tiếp: “Tin tốt là Trình Miễn đã được chúng ta theo dõi bảo vệ, dấu chân hung thủ cũng được tìm thấy ở hiện trường.”

Vẻ mặt của Liễu Chí Tần lúc này mới thả lỏng một chút, “Có so sánh với dấu chân của Mãn Quốc Tuấn không?”

“Dấu chân của ông ta được so sánh đầu tiên. Nhưng không trùng khớp.”

“Nhưng mà hành vi của ông ta rất khả nghi.” Liễu Chí Tần nói: “Ông ta dường như không có quá nhiều cảm tình gì đối với vợ con, ông ta vẫn bình tĩnh hưởng thụ tiền mai táng của vợ với tiền bồi thường của con, không giống với kiểu người sẽ vì Mãn Tiêu Thành mà đi báo thù. Nhưng nửa đêm ông ta ra ngoài làm gì? Ông ta có thể tránh được hết tất cả camera công cộng, cũng đồng thời không im miệng không nói. Chẳng lẽ ông ta giống Lưu Xí Quốc, đi ra ngoài để mua vui?”

“Không loại trừ khả năng này. Nhưng có một điểm khiến anh lưu ý.”

“Điểm nào?”

“Tình cảm của Mãn Quốc Tuấn đối với Mãn Tiêu Thành dường như rất phức tạp. Hoa Dũng Quý có nói, Mãn Quốc Tuấn không phải là không có tình cảm với Mãn Tiêu Thành, mà tình cảm này tương đối nhạt.” Hoa Sùng dựa lưng vào bàn, “Sau khi tiếp xúc với Mãn Quốc Tuấn, tôi thấy lời Hoa Dũng Quý nói không đúng. Tình cảm mà Mãn Quốc Tuấn dành cho Mãn Tiêu Thành không phải "nhạt", mà là "mâu thuẫn". Tôi thật muốn biết, nguyên nhân gây ra "mâu thuẫn" này là cái gì.”

“Mãn Quốc Tuấn đã hơn sáu mươi tuổi, những người thế hệ trước thường có tư tưởng tương đối truyền thống, ông ta có thể chấp nhận chuyện Mãn Tiêu Thành bị sa thải vì hôn môi với học sinh không?” Liễu Chí Tần lắc đầu, “Em nghĩ ông ta sẽ không chấp nhận được. Đã bảy năm trôi qua, ông ta cũng không muốn tự mình nói ra chuyện này, toàn là nhờ chúng ta tự đến trấn Ôn Minh điều tra. Mặt khác, ông ta cũng không nói chi tiết về chuyện Mãn Tiêu Thành nghỉ việc ở công ty Tiêu Triều Cương. E là ông ta cho rằng, công việc của Mãn Tiêu Thành có quan hệ không đứng đắn với đàn ông, đây là chuyện xấu hổ đáng sỉ nhục trong gia đình.”

Hoa Sùng suy nghĩ một chút, “Nghe cũng hợp lý. Quan hệ cha con bọ họ trước đây rất hòa thuận, nhưng sau chuyện bị đuổi việc mà dần trở nên xa cách. Mãn Quốc Tuấn có ghét Mãn Tiêu Thành, nhưng dù sao Mãn Tiêu Thành vẫn là con trai của ông ta,nhưng tình cảm hơn hai mươi năm gắn bó chung sống với nhau đã không còn nguyên vẹn nữa, sự ghét bỏ, hận thù cũng xuất hiện. Cho nên sau khi Mãn Tiêu Thành qua đời, Mãn Quốc Tuấn cũng vẫn đau lòng, nhưng lại không quá bi thương. Trong mắt Hoa Dũng Quý thì là do tình cảm cha con họ không sâu.”

Liễu Chí Tần đang muốn gật đầu, lại nghe Hoa Sùng chuyển đề tài, “Nhưng tại sao tình cảm của Mãn Quốc Tuấn với Hướng Vân Phương cũng nhạt? Hướng Vân Phương chết bênh trước, mà thậm chí ông ta con không chăm sóc lúc bệnh, đến khi vợ mình chết rồi, số lần đi thăm viếng cũng chẳng ba nhiêu. Là do ông ta bất mãn với chuyện Mãn Tiêu Thành đã làm nên cũng ghét luôn Hướng Vân Phương ư?”

Liễu Chí Tần nheo mắt lại, thấp giọng nói: “Không thể.”

“Đúng vậy! Không thể!” Hoa Sùng đang đi tới đi lui, đột nhiên đứng lại, “Mãn Quốc Tuấn chẳng quan tâm đến người vợ đang bệnh nặng, an tâm hưởng số tiền bồi thường của con trai chết thảm, có thể nói là rất bất mãn với vợ con. Trường hợp thế này thường có hai nguyên nhân—thứ nhất, người chồng thay lòng đổi dạ, có người khác bên ngoài; thứ hai là, đứa con đó không phải là con ruột của mình.”

Liễu Chí Tần lập tức loại trừ khả năng thứ nhất, “Mãn Tiêu Thành không phải là con trai ruột của Mãn Quốc Tuấn?”

“Em thử nghĩ xem, cái này có phải là giải thích được cho hành vi hiện tại của Mãn Quốc Tuấn hay không?” Hoa Sùng lại bắt đầu đi lại, giống như hành động này sẽ giúp anh suy nghĩ tốt hơn, “Giả sử, Mãn Tiêu Thành là con của Hướng Vân Phương với một người đàn ông khác, nhưng Hướng Vân Phương lại che giấu. Mãn Quốc Tuấn không biết, ông ta coi Mãn Tiêu Thành như con trai ruột mà nuôi nấng trong nhiều năm, mãi đến tận một ngày nào đó, ông ta đột nhiên biết được, Mãn Tiêu Thành không phải là con ruột của mình.”

“Ông ta hận Mãn Tiêu Thành với Hướng Vân Phương, cũng rất khó mà nói là hận ai hơn.” Liễu Chí Tần chống cằm phân tích, “Nhưng vẫn với câu nói kia, tình cảm đã trao đi không thể thu lại được, ông ta yêu vợ với con trai mình, tính tình cũng không hung ác, cho nên ông ta cũng không hoàn toàn thù hận, mà là vừa yêu vừa hận. Đây chính là nguyên nhân gây ra "mâu thuẫn" trong tình cảm của ông ta?”

“Trong hôn nhân nếu xuất hiện lừa dối hoặc phản bội, những người mạnh mẽ cường liệt sẽ chọn cách cắt đứt. Nhưng nhiều gia đình bình thường, lại chọn cách duy trì bình yên ở vẻ bề ngoài. Gia đình Tiêu Triều Cương là vậy, gia đình Mãn Tiêu Thành chắc cũng thế.” Hoa Sùng cầm điện thoại di động lên, vừa ấn số vừa nói tiếp, ” ADN của Mãn Tiêu Thành chắc còn, có thể tiến hành đối chiếu giám định quan hệ huyết thống xem sao.”

Liễu Chí Tần nhìn gò má của anh, trong đầu đột nhiên nhảy ra một ý nghĩ.

Cuộc gọi không kéo dài quá lâu, Hoa Sùng cúp máy xong, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Liễu Chí Tần.

Trong giây phút ngắn ngủi, Hoa Sùng cười cười nói, “Xem ra chúng ta có cùng chung một suy nghĩ.”

“Ừm.” Liễu Chí Tần ngoảnh mặt đi, lại nhìn vào cuốn sổ lần nữa, “Ban đầu chúng ta cho rằng Mãn Quốc Tuấn có động cơ gây án. Tại sao? Bởi vì Mãn Quốc Tuấn là cha của Mãn Tiêu Thành, đây là điều kiện tiên quyết. Mà nếu như Mãn Quốc Tuấn không phải là cha của Mãn Tiêu Thành, vậy tất cả những điều này đều không hợp lệ nữa.”

“Kẻ gây án có thể là cha ruột của Mãn Tiêu Thành.” Ngón cái Hoa Sùng lướt qua môi dưới mình một cái, “Người đàn ông này che giấu rất sâu.”

“Mãn Quốc Tuấn có biết người này là ai không?” Liễu Chí Tần hỏi.

“Khó mà nói được.” Hoa Sùng nói: “Theo lý mà nói, Mãn Quốc Tuấn hận Mãn Tiêu Thành với Hướng Vân Phương, nhưng cùng gắn bó sống chung với nhau hơn mấy chục năm, dù ông ta hận bọn họ nhưng cũng không đơn thuần chỉ là hận. Nhưng đối với cha ruột của Mãn Tiêu Thành, Mãn Quốc Tuấn thuần túy chỉ có hận thôi. Nếu như ông ta biết người này, ông ta nên nói cho chúng ta.”

“Từ đầu tới cuối ông ta chỉ im lặng, không chịu mở miệng.” Liễu Chí Tần đi tới bên cửa sổ, nhìn về phía bầu trời dần đỏ sẫm, “Là không biết cũng không muốn biết.”

“Tâm lý con người khó nắm bắt và cân nhắc nhất. Việc liên tục bổ sung các trường hợp đặc biệt mới trong tâm lý học tội phạm có nghĩa là các trường hợp đã biết không thể được sử dụng làm cơ sở suy luận, chứ đừng nói đến chuyện khuôn mẫu.” Hoa Sùng cẩm thấy vừa hưng phấn xen lẫn uể oải, “Tâm lý của người bình thường đã khó đoán, tâm lý tội phạm còn khó đoán hơn.”

Liễu Chí Tần quay người lại, sau lưng là cảnh đêm dâng trào, “Nhưng tâm lý của em rất dễ đoán.”

Hoa Sùng nhướng mắt một cái, bất đắc dĩ nói: “Chúng ta đang nói về vụ án.”

“Nhưng không phải vụ án khiến anh mệt mỏi tư duy chậm chạp hay sao?”

Hoa Sùng không thể phản bác được gì.

“Lúc mệt mỏi, uể oải, hãy nghĩ tới chuyện thoải mái hơn, thay đổi đầu óc. Lúc còn đi học, các giáo viên có nói cho anh biết, nếu chán không muốn làm bài tập ngữ văn, thì hãy đổi qua làm vài đề toán?” khóe môi Liễu Chí Tần khẽ nhếch, “Tâm lý tội phạm khó đoán, vậy anh có thể phỏng đoán tâm lý của em.”

Lồng ngực Hoa Sùng chợt nóng lên, nhưng anh vẫn mạnh miệng nói: “Để sau đi, vụ án còn chưa được phá, em đừng làm rối thêm nữa.”

“Thử xem.” Liễu Chí Tần tiến lên phía trước vài bước, nắm lấy cổ tay anh, sau đó thuận thế áp bàn tay anh lên lòng ngực mình.

Mắt anh mở to, chỉ cảm thấy lòng bàn tay truyền đến từng nhịp đập.

Tim của Liễu Chí Tần nhảy nhót trong lòng bàn tay anh.

“Anh đoán xem, hiện tại em đang nghĩ gì?” giọng Liễu Chí Tần đặc biệt dịu dàng, nhưng bàn tay đang nắm cổ tay anh lại không thả lỏng chút nào.

Hoa Sùng để mặc cậu nắm, nhìn ảnh phản chiếu của mình trong mắt cậu, hững hờ nói: “Đầu óc không hoạt động, lười đoán.”

“Vậy thì khỏi đoán.” Liễu Chí Tần cười nói, “Để em nói cho anh biết.”

Hoa Sùng có hơi bất ngờ, vốn tưởng rằng Liễu Chí Tần sẽ tiếp tục tìm lý để cho mình đoán, nhưng không nghĩ tới cậu lại dễ dàng từ bỏ vậy.

Anh chợt có chút mất mát, giống như khi còn bé chuẩn bị kỹ càng đi chơi với bạn bè, nhưng lũ bạn lại phủi ʍôиɠ một cái nói: “Thôi không chơi nữa, tao phải về nhà ăn cơm".

Nhưng cảm giác hụt hẫng này không kéo dài quá lâu, bởi vì sau khi nói xong câu kia, Liễu Chí Tần liền cúi người xuống, hôn lên mắt phải của anh.

Anh nhắm mắt lại theo phản xạ, nên chính xác mà nói, nụ hôn này thật ra là rơi vào mí mắt phải của anh.

Đôi mắt là bộ phận nhạy cảm nhất, dễ dàng cảm nhận được những cảm giác của cơ thể. Khi mệt mỏi mắt thường sưng lên ê ẩm, xuất hiện những tia máu khiến mắt đỏ lên, thậm chí còn mơ hồ có cảm giác đau.

Khi cảm thấy khó chịu thì sẽ đưa t lên xoa xoa vài cái, động tác đơn giản này có thể giảm bớt được cảm giác không thoải mái cho mắt.

Nhưng tay đàn ông thường mạnh mẽ, thô ráp, làm sao có thể so sánh được với đôi môi mềm mại?

Liễu Chí Tần ôm lấy eo Hoa Sùng, hôn lên mắt phải của anh không buông.

Hầu kết Hoa Sùng trượt lên trượt xuống mấy cái, đại não trống rỗng, rõ ràng đôi mắt anh nhắm lại không nhìn thấy gì, nhưng anh dường như lại nhìn thấy một thế giới tươi sang lung linh đầy màu sắc.

Trong khoảnh khắc, cảm giác ấm áp từ mắt trái chuyển sang mắt phải. không lâu sau, môi anh bị người nhẹ nhàng ngậm lấy.

Anh vẫn không mở mắt ra, nhưng lại hé môi, vui vẻ đón nhận sự xâm nhập của Liễu Chí Tần.

Đêm đã khuya, hầu hết các phòng học của trường trung học Nhất Trung đã tắt đèn hết, ngoại trừ hai cửa sổ trêи tầng ba của khu nhà "tri thức" là vẫn sáng đèn.

Đó là phòng làm việc của các giáo viên dạy toán của khối năm nhất trung học.

Trường trung học Nhất Trung là trường trung học trọng điểm của tỉnh, học sinh theo học rất đông, mỗi khối có ít nhất 30 lớp, giáo viên mỗi khối cũng rất nhiều, chỉ riêng khối năm nhất đã có ba phòng làm việc cho riêng giáo viên dạy toán.

Từ trước tới giờ, toán học luôn là một môn học quan trọng trong kỳ thi tuyển sinh đại học, đặc biệt là đối với các học sinh ban xã hội. Nhiều học sinh rất giỏi ngữ văn, tiếng Anh, lịch sử hay địa lý, chính trị nhưng điểm môn toán lại kém. Vì vậy, nhiều trường tuy không nói rõ nhưng đều rất coi trọng giáo viên dạy toán. Tương tự, áp lực đè lên vai giáo viên dạy Toán cũng rất lớn, nhất là đối với giáo viên dạy Toán ở các trường trung học cơ sở trọng điểm, việc giáo viên dạy toán chuẩn bị đến khuya cũng không hiếm.

Lam Tĩnh đã được hỏa táng, tang lễ cũng rất đơn giản, trêи cơ bản là đã được giải quyết thỏa đáng. Lam Hữu Quân xin nghỉ mấy ngày, bình thường Lam Tĩnh bị bệnh ông cũng hay nhờ các giáo viên khác dạy thay, bây giờ đã không còn lo lắng, vợ ông đang tạm thời về quê để chữa bệnh. Bình thường ở một mình sẽ cảm thấy đau buồn, tĩnh mịch, nên ông ở lại trường chuẩn bị bài luôn.

Trước khi Lam Tĩnh bị bệnh, ông vốn là làm giáo viên dạy môn khoa học tự nhiên của lớp chọn khối 12, ông nổi tiếng là giáo viên nòng cốt trong khoa toán. Nhưng từ khi phát hiện con gái mắc bệnh nan y, ông cũng chẳng còn tinh thần để chủ nhiệm lớp 12, ông chủ động xin chuyển sang chủ nhiệm lớp thường của khối năm nhất.

Ở Trường trung học Nhất Trung của Lạc Thành, lớp chọn có khác biệt rất lớn với lớp thường, lớp chọn thường dạy những học sinh với mục đích tiến vào những trường đại học danh tiếng hàng đầu, nhưng lớp thường thì không giống vậy.

Mặc dù vậy, Lam Hữu Quân vẫn cố gắng giảng dạy cho học sinh của mình một cách tốt nhất

Đi đến bên dưới khu nhà "tri thức", ông nhìn thấy trêи lầu ba vẫn sáng đèn.

Muộn thế này rồi, vẫn còn có giáo viên khác đang chuẩn bị bài sao?

Lam Hữu Quân bỗng nhiên nghĩ đến, ở lại phòng làm việc giờ này chắc là thầy Thân Nông Hàn.

Nghĩ đến thầy Thân, ông cười khổ thở dài.

Trước đây, ông cùng với thầy Thân mỗi người chủ nhiệm một lớp chọn của khối 12, hàng năm, thù "trạng nguyên" của khối đều là học sinh trong lớp của thầy Thân. Nhưng bây giờ hai người bọn học lại đều không còn chủ nhiệm lớp 12 nữa.

Ông xin ra khỏi lớp chọn vì muốn chăm sóc cho Lam Tĩnh, còn thầy Thân nói do "áp lực quá lớn".

Cái lý do này có thể thuyết phục được người khác, nhưng lại không thể thuyết phục được ông.

Nhiều năm cùng làm việc với nhau, hai người vừa là đối thủ, vừa là bạn, ông tự nhận ông hiểu rõ con người thầy Thân.Thầy Thân không phải là kiểu người không chịu được áp lực của lớp 12 cuối cấp. Thầy ấy không muốn chủ nhiệm lớp 12 nữa, chắc chắn là có nguyên nhân khác.

Mà thầy Thân không muốn nói, ông cũng sẽ không hỏi tới, cứ xem như là do áp lực của lớp 12 cuối cấp quá lớn.

Đi tới phòng làm việc ở lầu ba, bên trong quả nhiên là thầy Thân đang chuẩn bị bài.

“Đã muộn thế này mà vẫn còn ở lại sao?” Lam Hữu Quân nói.

Thần Nông Hàn vội vàng đứng lên, “Thầy Lam, xin nén bi thương.”

Lam Hữu Quân thở dài, không muốn nói thêm, chầm chậm đi về phía chỗ làm việc của mình.

Thân Nông Hàn rót một ly nước nóng, đặt trêи bàn ông, cũng không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai ông, sau đó quay người trở lại chỗ ngồi của mình.

Lam Hữu Quân theo bản năng quay đầu lại, không hiểu lý do gì mà cảm thấy, Thân Nông Hàn cùng giống như mình, đã từng trải qua cảm giác kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Sao lại có thể như thế được?

Anh lắc đầu, phủ định.

Tuy rằng Thân Nông Hàn ở tất cả mọi mặt đều rất tốt, nhưng lại chưa từng kết hôn, cũng không có con nối dõi, vẫn luôn một thân một mình, sao lại có thể giống mình được?

Lam Hữu Quân mở giáo án, lần thứ hai lại thở dài.

Khi bình minh sắp ló dạng, Hoa Sùng nhanh chóng đi đến cục giám định dấu vết. Vừa nãy Lý Huấn gọi điện thoại báo rằng, kiểm định mẫu dấu chân đã được hoàn thành, hung thủ xác định là nam, chiều cao khoảng từ 1m74 đến 1m78, cân khoảng 65kg đến 75kg, tuổi tác theo phỏng đoán bước đầu khoảng 57 tuổi!

Đây chắc chắn là một bước đột phá lớn.

Hoa Sùng kìm nén sự hưng phấn, đang định tăng tốc độ, nhưng lại nghe thấy dưới lầu có tiếng động lớn.

Anh không thể không dừng lại.

“Giữ cậu ta lại!” Một cảnh sát hét lên.

“Có chuyện gì vậy?” Trương Mậu chạy ra từ một phòng cảnh sát.

Tiếng ồn ào dưới lầu càng lớn hơn, Hoa Sùng đang định xuống lầu thì nhìn thấy một cảnh sát xông lên.

“Tổ trưởng Hoa! Lý Lập Văn phát điên rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.