Tâm Độc

Chương 175: Chương 175: Chương 141




Tâm Độc

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Yi / Beta: Andrew Pastel

Tâm độc

11.

“Các người làm gì vậy? Thả tôi ra!” Vương Hiếu Ninh hoảng hốt đấm lên bàn trong phòng thẩm vấn, giận dữ nói, “Các người muốn thẩm tra thì đi thẩm tra Vương Tùng Tùng đấy! Tôi nói với các người rồi, là nó đẩy cha vào phòng nghỉ, còn ở bên trong đến mấy phút!”

Hoa Sùng đặt cái áo khoác xanh đen lên bàn, kéo ghế ngồi xuống.

Không đợi Hoa Sùng mở miệng, Vương Hiếu Ninh đã lấy áo khoác mặc lên người.

Với nhiệt độ trong phòng hiện tại, thực sự không cần mặc áo khoác, mà Vương Hiếu Ninh mặc, Hoa Sùng cũng không ngăn cản. Không chỉ không ngăn cản, còn cho bà ta thời gian sửa soạn tử tế.

Cái áo này dài vừa phải, nút áo không nhiều, nửa phút là cài xong. Trêи eo có mấy cái móc bằng bông để cài thắt lưng, nhưng lại không có thắt lưng. Vương Hiếu Ninh cài xong nút, đưa tay vuốt trêи eo, có lẽ vì không đụng đến vật đáng lẽ phải ở đó, ngón tay dừng một chút, rồi di chuyển đến vạt áo.

Lúc này Hoa Sùng mới lên tiếng: “Thắt lưng đâu?”

Vương Hiếu Ninh khựng lại, “Thắt lưng gì?”

Hoa Sùng hơi nâng cằm, “Cái áo khoác này của bà còn có một cái thắt lưng mà? Tôi thấy động tác lúc nãy của bà, như là muốn buột thắt lưng?”

“Thắt lưng…” Vương Hiếu Ninh nói quanh co, “Không biết ném đi đâu rồi.”

Hoa Sùng đã xem qua camera của trung tâʍ ɦội nghị Túy Hương, lúc vào phòng lớn và phòng ngăn, thắt lưng trêи áo khoác Vương Hiếu Ninh đã không thấy.

“Vậy bà còn nhớ mất lúc nào chứ?” Hoa Sùng hỏi.

“Tôi làm sao nhớ?” Vương Hiếu Ninh không nhịn được nói: “Các người không đi phá án à, sao lại giúp tôi đi tìm thắt lưng?”

Hoa Sùng cười một tiếng, để bức ảnh vết trói Vương Chương Bỉnh lên bàn.

Vương Hiếu Ninh đầu tiên không nhìn ra đó là cái gì, sau khi hiểu được, bà ta cả kinh kêu lên: “Cậu, cậu…”

“Cha bà bị siết cổ chết.” Hoa Sùng lạnh nhạt nói: “Bên trêи vết thương có một ít sợi bông, sợi bông này là từ áo khoác trêи người bà.”

Đồng tử Vương Hiếu Ninh đột nhiên co rút, mặt cắt không còn chút máu, mấy giây sau, đôi môi trắng bệch bắt đầu run rẩy dữ dội.

“Bây giờ bà đã hiểu tại sao tôi quan tâm thắt lưng của bà như vậy chưa?” Hoa Sùng nhịp nhịp nón tay lên bàn, “Thắt lưng của bà, có lẽ chính là hung khí siết chết cha bà.”

Vương Hiếu Ninh yên lặng lắc đầu, đôi mắt trợn to, “Không, không phải tôi, các người lầm rồi, không phải tôi!”

Hoa Sùng nhìn bà ta, hỏi: “Không phải bà, mà là chồng của bà Trương Xung Thích?”

Vương Hiếu Ninh cả buổi cũng không nói được gì, hai tay cầm chặt lấy áo khoác, rồi lại thô bạo gỡ bỏ nút áo, rồi ném áo khoác xuống đất như chiếc áo có một con quái vật vô hình nào đó.

Quần áo dễ cởi, nhưng tội thì khó thoát.

“Không liên quan đến Xung Thích!” Vương Hiếu Ninh run rẩy nói: “Thắt lưng đó mất từ lâu rồi, thực sự không ở trong tay tôi, làm sao tôi có thể lấy nó siết chết cha mình? Các người, các người không tin có thể điều tra camera, thắt lưng không có trêи áo tôi!”

“Có thể trước đó bà đã cất nó, để ở trong túi, hoặc là bên trong túi áo khoác.” Hoa Sùng nhặt áo khoác bị ném xuống đất lên, giũ hai cái, vỗ túi nói: “Cái túi này khá sâu, đặt một cái thắt lưng không thành vấn đề.”

Vương Hiếu Ninh lần thứ hai giật lấy áo khoác, “Là các người tưởng tượng thôi!”

“Tôi dựa vào chứng cứ để suy luận.” Hoa Sùng chống hai tay lên mép bàn, nhìn thẳng mắt Vương Hiếu Ninh, “Lúc bà và chồng bà đang dùng bữa thì đi vào phòng nghỉ, hai người đi làm gì?”

“Chúng tôi…”

“Bà muốn nói, hai người đi đưa canh cho cha?”

Vương Hiếu Ninh cúi đầu, giãy giụa hồi lâu mới nói: “Tôi và Xung Thích không vào phòng nghỉ cùng một lúc.”

“Bà đi vào một mình? Sau đó ông ta cũng đi vào một mình?”

“Tôi…” Vương Hiếu Ninh đỏ mắt, “Tôi thật chỉ muốn đi đút canh cho cha, không phải tôi siết chết ông ấy!”

“Đút canh? Bà hiếu thuận như vậy sao?” Hoa Sùng nói: “Lúc nãy ở bên ngoài, tôi nghe bà và mấy người nhà cãi nhau, bà chẳng có chút hiếu thảo nào với cha mình. Tại sao lại đột nhiên muốn đưa canh cho ông ấy?”

Vương Hiếu Ninh run rẩy dữ dội hơn, phần da lỏng lẻo trêи cổ căng ra thành từng đường.

Hoa Sùng ép hỏi: “Tại sao bà muốn vào phòng nghỉ đưa canh?”

Mấy phút sau, Vương Hiếu Ninh đột nhiên ảm đạm xuống, phát ra một tiếng cười kì quái, “Giả vờ cũng phải giả cho ra dáng chứ.”

Hoa Sùng nhìn thấy trong mắt Vương Hiếu Ninh toát ra lạnh lùng và tự giễu, người phụ nữ năm mươi tuổi không có con này, có lẽ là thật sự căm ghét người cha già bị bệnh của mình.

“Nói thế nào thì bữa cơm ngày hôm nay cũng là chúc thọ ông già, bọn họ đều giả vờ giả vịt đi vào "Tán gẫu" cùng ông ta vài câu, tôi không đi vào biểu lộ quan tâm một chút thì không được.” Vương Hiếu Ninh lắc đầu một cái nói, “Nhưng ông ta chỉ thương con trai cả và con gái út, nhà cho con trai cả, tiền cho con gái út, tôi là đứa kẹp ở giữa, thật sự như đứa con nhặt được. Từ nhỏ ông ta đã đối xử không tốt với tôi, đồ tốt đều cho Vương Nặc Cường và Vương Sở Ninh, có bao giờ đến lượt tôi đâu? Tôi kết hôn, ngay cả đồ cưới ông ta cũng không chuẩn bị. Tôi không sinh con, ông ta càng ghét. Ông ta thương Vương Nặc Cường và Vương Sở Ninh, rồi thương Vương Tùng Tùng và Quý Xán, tất cả đều không có phần tôi. Giờ ông ta già rồi, khờ khạo đi, phải có người xử lý phân và nước tiểu, rồi mới nhớ tới tôi? Hừ, mắc mớ gì? Chẳng qua tôi cũng chỉ giả vờ hiếu thuận với ông ta thôi.”

Vương Hiếu Ninh lần thứ hai cười rộ lên, “Bất quá cũng chỉ là bưng một chén canh hỏi han ân cần mấy câu thôi, cái đó tôi đây làm được.”

Hoa Sùng phân tích lời Vương Hiếu Ninh nói, chân mày dần dần nhíu lại.

Thắt lưng của Vương Hiếu Ninh là hung khí, nếu như Vương Hiếu Ninh cũng không phải là hung thủ, vậy thì là ai?

Hung thủ đã giấu thắt lưng đi, để giá họa cho Vương Hiếu Ninh?

Ai có cơ hội lấy đi thắt lưng?

Thắt lưng bây giờ đang ở đâu?

Hiển nhiên, Trương Xung Thích là người dễ dàng giấu thắt lưng đi nhất, đồng thời cũng có động cơ sát hại Vương Chương Bỉnh. Mà tại sao Trương Xung Thích muốn hãm hại Vương Hiếu Ninh? Chuyện này không quá thuyết phục.

Còn những người khác bên trong phòng riêng, là người thân, mặc dù là người thân quan hệ không tốt, lúc thường cũng sẽ liên lạc với nhau, như vậy bất cứ người nào cũng đều có cơ hội lấy đi thắt lưng. Còn đối với Vương Hiếu Ninh, thắt lưng bị mất có lẽ không là việc gì ghê gớm, bà ta thậm chí sẽ không nghĩ tới, thắt lưng của mình cố ý bị trộm đi, chỉ sẽ cho rằng mình sơ ý làm mất.

Dù sao ở tình huống bình thường, không có ai đi trộm thắt lưng của người khác cả.

Hoa Sùng hỏi: “Bà cố gắng nhớ lại một chút, lúc nào bà phát hiện thắt lưng biến mất.”

Vương Hiếu Ninh hơi hơi bình tĩnh chút, “Mấy ngày trước… Tôi thật sự không biết.”

“Nếu như tôi nói, có người trộm lấy thắt lưng để siết chết cha bà.” Hoa Sùng nói: “Bà nghĩ người này là ai?”

Vương Hiếu Ninh kinh ngạc há miệng, cằm và hai má hơi run rẩy.

“Bà nghĩ tới ai đó rồi, đúng không?”

“Không có, tôi không biết.” Vương Hiếu Ninh đảo mắt, “Tôi không có giết người, tôi cũng không biết là ai giết cha tôi!”

Ánh đèn chiếu xuống bàn, chiếu lên mặt Vương Hiếu Ninh một bóng ma.

Hoa Sùng chăm chú nhìn bà ta, biết trong lòng bà đã có đáp án.

Người trộm thắt lưng là Trương Xung Thích.

Nhưng bà ta lại không muốn nói đáp án này ra.

Vừa nãy ở bên ngoài, Vương Hiếu Ninh rất nóng nảy, lúc thì nói Vương Tùng Tùng là hung thủ, lúc thì bảo Vương Sở Ninh Vương Nặc Cường khả nghi, nếu như bà ta cho là thắt lưng bị những người này lấy đi, bà ta nhất định sẽ nói ra.

Bây giờ bà ta lựa chọn im lặng, như vậy người bà ta nghĩ đến cũng chỉ có thể là Trương Xung Thích.

Đáp án này, làm cho bà ta khó có thể chấp nhận.

Đúng lúc này, giọng Liễu Chí Tần từ trong ống nghe truyền đến.

“Tổ trưởng Hoa, anh tới đây một chút, Trương Xung Thích có lời muốn nói.”

“Là một mình bà ta làm, tôi không biết! Tôi vào phòng nghỉ trước, khi đó ông già còn rất tốt!” Trương Xung Thích thẳng lưng, cố gắng ra vẻ mình không thẹn với lương tâm, nhưng sự né tránh trong mắt đã bán đứng ông ta.

“Lúc đầu Trương Xung Thích khăng khăng cả mình và Vương Hiếu Ninh đều không có liên quan đến cái chết của Vương Chương Bỉnh, nhưng khi em nói cho ông ta biết, hung khí có thể là thắt lưng của Vương Hiếu Ninh, thì lời khai của ông ta thay đổi rất nhanh.” Liễu Chí Tần nói: “Ông ta đầu tiên là rất khϊế͙p͙ sợ, sau khi khϊế͙p͙ sợ, bắt đầu rũ sạch mọi liên quan của mình.”

“Xem ra ông ta cho rằng Vương Hiếu Ninh là hung thủ.” Hoa Sùng hơi cảm thấy thổn thức. Vương Hiếu Ninh và Trương Xung Thích là vợ chồng mấy chục năm, không có con cái làm ràng buộc hôn nhân, cũng không sụp đổ, tình cảm có lẽ rất tốt. Nhưng ở trước một cái thắt lưng, Vương Hiếu Ninh trước sau không chịu nói ra ngờ vực của mình với Trương Xung Thích, mà Trương Xung Thích lại không ngần ngại đẩy vợ mình ra trước mũi giáo.

“Em đã tổng hợp tất cả lời khai mọi người trong phòng riêng, đưa ra trình tự vào phòng nghỉ của họ.” Liễu Chí Tần nói: “Vương Tùng Tùng đẩy Vương Chương Bỉnh vào phòng nghỉ, ở lại mấy phút rồi rời đi. Sau đó là Vương Sở Ninh, tiếp là vợ chồng Vương Nặc Cường và Chu Chiêu, tiếp theo là Trương Xung Thích, cuối cùng là Vương Hiếu Ninh. Trình tự này rất quan trọng, bởi vì nếu như không phải bọn họ gây án tập thể, bao che lẫn nhau thì hung thủ chỉ có thể là Vương Hiếu Ninh. Bọn họ vừa nãy cãi nhau, đổ tội lẫn nhau nhưng thạt ra thì Vương Hiếu Ninh đổ tội Vương Tùng Tùng hay ai khác đều không có cơ sở. Vương Tùng Tùng là người đầu tiên vào phòng nghỉ, nếu như Vương Tùng Tùng là hung thủ, người vào sau sẽ phát hiện ra ngay.”

“Vương Hiếu Ninh quên điểm này, mới ăn nói bừa bãi.” Hoa Sùng phân tích nói: “Chiếu theo trình tự này, những người vào phòng trước Vương Hiếu Ninh đều không có hiềm nghi, Vương Hiếu Ninh là kẻ tình nghi duy nhất.”

“Nhưng cũng khó nói.” Liễu Chí Tần lắc đầu, “Họ không nhất định phải vào phòng nghỉ từ phòng riêng, còn có một cánh cửa khác vào phòng nghỉ, ngay điểm mù camera, ai đi từ đó vào cũng có thể gây án. Trước 1 giờ rưỡi, ngoại trừ Vương Hiếu Ninh và Vương Tùng Tùng, những người khác đều có ra khỏi phòng riêng. Có thể họ đi vệ sinh, cũng có thể là đi đường vòng đến phòng nghỉ.”

“Vương Tùng Tùng có thể loại bỏ hiềm nghi. Cậu ta là người đầu tiên vào phòng nghỉ, từ đó không hề rời đi phòng riêng, không có thời gian gây án.” Hoa Sùng nói, “Mấu chốt là cái thắt lưng kia, sau khi sử dụng thắt lưng hung thủ đã giấu nó ở đâu? Nếu như hung thủ là một trong số những người trong phòng riêng, vậy sau khi hắn gây án sẽ không có cách nào mang thắt lưng đi quá xa. Nếu như xử lý, vậy xử lý như thế nào? Đốt đi quá gây chú ý, mà thời gian cũng không đủ.”

“Bên Lý Huấn tìm kiếm xung quanh khu vực trung tâʍ ɦội nghị Túy Hương không có phát hiện thứ gì giống như thắt lưng áo của Vương Hiếu Ninh.”

“Kỳ lạ thật…”

Liễu Chí Tần hỏi: “Nếu như hung thủ giấu thắt lưng ở một nơi xa hiện trường thì sao?”

“Thế hắn không thể là người trong phòng riêng.” Hoa Sùng nói: “Điều này phù hợp với suy luận khác của chúng ta: hung thủ không phải là con cháu Vương Chương Bỉnh, hắn tiến vào phòng nghỉ từ góc chết camera, siết chết ông ấy. Mà vấn đề là, sao hắn ta lại có thắt lưng của Vương Hiếu Ninh?”

Liễu Chí Tần im lặng, chân mày vừa giãn ra lại nhíu chặt, “Có lẽ chúng ta đã nghĩ vụ án này quá đơn giản.”

Hoa Sùng gật đầu, “Tất cả mọi người bên trong phòng riêng đều có động cơ gây án, trừ Vương Tùng Tùng, tất cả cũng đều có thời gian gây án. Vương Sở Ninh còn chuẩn bị dụng cụ gây án. Mà hung thủ lại có thể là người khác bên ngoài.”

Hai người đang suy tư, chợt một tiếng khóc rống đột nhiên vọng ra từ hướng phòng thẩm vấn.

Sau khi biết những gì Trương Xung Thích đã nói, Vương Hiếu Ninh suy sụp khóc lớn, tiếng khóc khàn giọng, như từ phế phủ đè ép ra.

“Vương Hiếu Ninh không có tình cảm gì với người nhà mẹ đẻ, chỉ tình nghĩa sâu nặng với Trương Xung Thích.” Hoa Sùng nói: “Bà ta không ngờ rằng, Trương Xung Thích lại dễ dàng "vứt bỏ" bà ta như vậy.”

Lương Bình nghiêng người nằm ở trêи giường, đau đến cả đêm không ngủ nổi. Trời gần sáng mới hơi buồn ngủ, lại không thể không dậy làm điểm tâm cho người nhà.

Mùa đông trời lạnh, không ai muốn dậy sớm, con trai lúc rời giường tính tình rất xấu, nếu bữa sáng không hợp khẩu vị, nó sẽ đập chén đạp bàn. Lương Bình sợ chọc giận con trai và con dâu, lại không biết họ muốn ăn cái gì, không thể làm gì khác hơn là làm mì hoành thánh và bánh dày đỏ, làm mấy quả trứng trà, nấu thêm một nồi cháo nhỏ, nghĩ thầm làm thêm một ít, chúng muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.

Mà con dâu đột nhiên nói muốn ăn bánh bao nấm hương đầu phố, không muốn ăn bữa sáng trong nhà.

Con trai không lên tiếng, tối tăm ngồi cạnh bàn.

Lương Bình thấy tình thế không ổn, lập tức run rẩy mà cầm lấy chìa khóa và bóp tiền, “Mẹ đi mua ngay.”

Bên ngoài trời lạnh, Lương Bình đi gấp, quên mất mặc thêm áo khoác, lúc bước tới đầu phố, tay chân gần như đông cứng.

Mua bánh bao chỉ mất một lát, mà con dâu rất không vui, không chỉ không lấy bánh bao, còn tức giận nói: “Không ăn không ăn, chậm như vậy, muốn hại tôi đi làm muộn à?”

Con trai đặt đũa xuống, rời đi cùng con dâu, đóng cửa một tiếng thật lớn.

Lương Bình sững sờ tại chỗ, mắt dần ậng lên nước mắt.

Nhưng bà chịu tủi nhục mấy chục năm, tâm đã chết lặng từ lâu. Chỉ cần không dùng “gậy gia pháp”, thì tất cả oan ức đều không là gì.

Đúng lúc này, người chồng trong phòng ngủ tức giận mắng, “Sáng sớm mà làm cái gì vậy? Bà già chết tiệt, bà gây ra tiếng động lớn như vậy là muốn tức chết tôi à?”

Lương Bình hơi co lại, không dám nói tiếng động là do con trai con dâu làm, suy nghĩ một chút lại cảm thấy giải thích hay không đều không có tác dụng gì.

Ở trong nhà này, mọi điều sai đều là do bà. Bà không có việc làm, trước đây dựa vào chồng mà sống, bây giờ dựa vào lương của con trai con dâu, bà không có lý do gì để phản kháng.

Dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, Lương Bình ra cửa, không còn dám lấy loa, cũng không biết không nhảy quảng trường, bản thân mình còn có thể làm gì khác.

Cùng ở khu Trường Lục, tiểu khu Ngô Đồng cách nhà Lương Bình mấy trạm giao thông công cộng. Lương Bình không có việc gì làm, quỷ thần xui khiến muốn đi tiểu khu Ngô Đồng xem một chút.

Bà rất hâm mộ những người già bị giết chết, đối với bà mà nói, chết đi là một sự giải thoát.

Thời gian qua đi mấy ngày, bên ngoài tiểu khu Ngô Đồng vẫn đầy xe cảnh sát như trước, khu nghỉ ngơi cạnh bờ sông yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng dòng nước chảy. Lương Bình đứng ở cửa tiểu khu Ngô Đồng nhìn vào trong, rất nhanh bị bảo an mời rời khỏi.

Bà không có chỗ để đi, eo lưng đau đến không thẳng lên được, không thể làm gì khác hơn là đi tới khu nghỉ ngơi cạnh bờ sông, tìm cái ghế đá ngồi xuống, ngẩn ngơ mà nhìn nước sông đang chảy.

Trong lúc hoảng hốt, bà cảm thấy có người đứng ở phía sau mình. Nhưng lúc xoay người, lại không thấy gì cả.

Xảy ra án mạng, trung tâʍ ɦội nghị Túy Hương vừa khai trương không lâu lại phải đóng cửa ngừng kinh doanh, mấy nhà hàng bên cạnh đều bị ảnh hưởng, cư dân xung quanh bàn tán xôn xao, không tới một ngày, đã biên ra vài kịch bản giết người, phiên bản được nhiều người nghe nhất là: ba anh em họ Vương lòng lang dạ sói, tàn nhẫn sát hại cha già trong tiệc chúc thọ.

Hoa Sùng nghe rồi thôi, cũng không để trong lòng, cùng Liễu Chí Tần vòng tới cửa sau trung tâʍ ɦội nghị Túy Hương, nhìn một chốc, nói: “Nếu như sau khi gây án hung thủ rời đi từ cửa sau, thì camera nào cũng có thể ghi lại hắn. Trưa hôm qua trong trung tâʍ ɦội nghị có đến ba cái tiệc cưới, vô cùng bận rộn, nếu như hắn giả trang thành nhân viên phục vụ, hẳn là không ai chú ý tới.”

Liễu Chí Tần hơi ngửa đầu, nhìn về phía nóc nhà, “Em vẫn không nghĩ ra, nếu hung thủ là người ngoài thì động cơ gây án là gì, tại sao nhất định lại phải dùng thắt lưng Vương Hiếu Ninh siết chết Vương Chương Bỉnh. Tổ trưởng Hoa, vụ án này sẽ không có quan hệ với vụ án tiểu khu Ngô Đồng chứ?”

“Người bị hại đều là người già, đây là liên quan duy nhất giữa hai vụ án.” Hoa Sùng nói: “Một bên là cắt cổ vô cùng chuyên nghiệp, một bên là siết cổ kém chuyên nghiệp hơn, hung thủ còn để lại sợi bông trêи cổ nạn nhân. Về cơ bản không thể có chuyện hung thủ hai vụ án là cùng một người.”

Biết cảnh sát lại tới nữa, ông chủ vội vã chạy tới, vẻ mặt đau hổ, vừa đến đã hỏi: “Ừm, đã bắt được hung thủ chưa?”

Hoa Sùng hỏi ngược lại: “Ông có manh mối gì muốn cung cấp à?”

“Các anh có thể…” Ông chủ mặt mày ủ rũ, nuốt trở về mấy lời đã đến khóe miệng, “Cảnh sát các anh xem, nhà hàng tôi vừa mới khai trương, mà lại xảy ra chuyện lớn như vậy, bây giờ không có cách nào làm ăn được. Tôi sốt ruột quá!”

“Vậy chúng tôi không sốt ruột à?” Hoa Sùng nói, “Ông chú ý, nếu có bất kỳ người nào có hành vi kì lạ xuất hiện, lập tức liên lạc với chúng tôi.”

Nghe vậy, lão bản “Ồ” một tiếng, có vẻ trầm tư.

“Sao thế?” Hoa Sùng hỏi: “Có người như vậy à?”

“Qua nay nhiều người tới hóng lắm.” Ông chủ nói: “Chuyện nhà hàng có người chết đã một truyền mười mười truyền trăm rồi, họ muốn tới xem tôi cũng không ngăn được, mà có một người đàn ông, thật sự rất kỳ quái.”

Liễu Chí Tần hỏi: “Kỳ quái như thế nào?”

“Nhìn ông ta có vẻ rất hồi hộp, còn giống như hơi vui mừng nữa, không giống đi hóng hớt bình thường.”

“Khi nào? Lúc đó ông ta đứng ở đâu?” Hoa Sùng hỏi.

Ông chủ chỉ tay phía trước cửa, “Ở bên kia.”

“Trong phạm vi camera sao? Lập tức lấy video điều tra ngay!”

Ông chủ sợ hết hồn, vội vã gọi người lấy video, run cầm cập nói: “Sao..sao vậy? Ông ta là hung thủ à?”

Hoa Sùng không giải thích cho ông chủ: Có một vài vụ án, sau khi gây án hung thủ sẽ trở lại hiện trường, thưởng thức “Kiệt tác” của mình hoặc hỏi thăm cảnh sát điều tra xem được đầu mối gì.

Video dừng ở 7:23 sáng, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác đen đang nhìn vào khách sạn, camera hướng ra bên ngoài, ghi lại rõ nét biểu cảm của ông ta và những người xung quanh.

Trêи mặt những người khác là hiếu kỳ, kinh ngạc, mà trêи mặt người đàn ông này là vui mừng, hưng phấn.

Hoa Sùng lập tức lấy điện thoại di động ra, đang muốn cho người điều tra người này, thì thấy Trương Mậu điện thoại tới.

“Tổ trưởng Hoa, Quý Xán nói có điều muốn nói với anh.”

Toàn bộ nhà họ Vương đều cho người khác một loại cảm giác hủ bại, mà Quý Xán lại không giống, cô buột tóc đuôi ngựa, mặc cái áo khoác lông màu trắng, đeo khăn quàng cổ màu nâu nhạt, cao gầy xinh đẹp, nhưng loại xinh đẹp này như bao bọc một tầng lạnh giá, làm cho người ta cảm giác khó gần.

Cô ấy trông không giống con gái của một gia đình nghèo.

Vẻ ngoài cô cũng tỏ rõ: Vương Sở Ninh cố gắng cho cô sinh hoạt tốt nhất, chưa từng để cô khổ, còn mặt khác, e rằng cô ta chưa bao giờ từng thông cảm, phụ giúp mẹ mình.

Hoa Sùng hỏi: “Cô muốn nói cái gì?”

Quý Xán không hề kϊƈɦ động, trong mắt cũng không có đau khổ, “Các người đang điều tra là ai hại ông ngoại, tra ra được chưa? Có phải là dì tôi?”

“Cô hy vọng là dì cô?”

Ngoài dự đoán mọi người, Quý Xán lắc đầu, “Nếu như đúng là dì tôi, ông ngoại cũng quá thảm. Mẹ tôi muốn giết ông, dì tôi cũng muốn giết ông, e rằng bác cũng muốn giết ông. Vậy nuôi nấng con cái có ý nghĩa gì nữa đâu?”

Hoa Sùng nhớ tới, trước đó chính là Quý Xán lạnh như băng vạch trần anh em họ Vương “giả hiếu”.

“Các nguời chắc đang điều tra các mối quan hệ của ông ngoại?” Quý Xán thở dài, “Tôi biết một người, ông ta có mâu thuẫn với ông ngoại tôi. Chuyện này, là ông ngoại tôi không đúng.”

Theo lời Quý Xán, khoảng bảy, tám năm trước, Vương Chương Bỉnh nuôi bồ câu ở ban công, nuôi chừng mười con.

Việc vệ sinh lồng không dễ, lông chim bay tứ tung, phân bồ câu cũng rơi khắp nơi. Ủy ban khu phố đến thuyết phục nhiều lần, nhưng Vương Chương Bỉnh không chịu dẹp bỏ đàn bồ câu, vẫn để đàn bồ câu làm loạn.

Sau đó, có một con chim bồ câu bay đến nhà hàng xóm, là nhà họ Lý, Vương Chương Bỉnh tới cửa đòi chim bồ câu, nhưng con chim đã bị nhà đó nấu canh ăn mất.

Vương Chương Bỉnh rất đau lòng, cũng ghi thù, nhất định muốn nhà họ Lý trả đủ, mà nhà họ Lý nói khu dân cư vốn không được nuôi chim bồ câu, ồi nói thích ăn thì ăn, làm gì được nhau?

Nhà họ Lý nuôi ba con chó phốc sóc, Vương Chương Bỉnh tức không nhịn nổi, thừa dịp bà lão nhà họ Lý dắt chó đi dạo một mình, dùng gậy đánh chết tươi ba con chó, đêm đó nấu canh thịt chó.

Vì chuyện này, Vương Nặc Cường phải bồi thường cho nhà họ Lý không ít tiền, cũng xử lý toàn bộ chim bồ câu trong nhà. Sau, Vương Chương Bỉnh ngày càng suy yếu cho đến khi mắc bệnh Alzheimer.

“Sau khi ông ngoại bị bệnh, nhà họ Lý kia gặp ai cũng nói "đáng đời".” Quý Xán nói: “Thành thật mà nói, tôi cũng cảm thấy ông ngoại đáng đời. Nuôi chim bồ câu vốn là ông không đúng, ông lại còn đánh chết chó nhà người ta.”

“Nhà họ Lý này bây giờ còn ở chỗ cũ không?” Hoa Sùng hỏi.

“Đã chuyển đi. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, chuyện duy nhất đời này ông ngoại làm cho người khác ghi hận cũng chỉ có chuyện đánh chết chó nhà họ Lý này.” Quý Xán dường như rốt cuộc cũng thoải mái, thở dài một hơi, “Gia đình đó có lẽ vẫn còn ghét ông tôi đến bây giờ.”

Liễu Chí Tần gõ cửa đi vào, đặt máy tính bảng lên bàn, trêи đó đang phát video giám sát lối vào trung tâʍ ɦội nghị Túy Hương.

“Cô đã gặp qua người này chưa?” Liễu Chí Tần chỉ vào một người trong đó hỏi.

Quý Xán cầm lấy máy tính bảng, mấy giây sau sắc mặt tái mét, “Người này…”

“Cô biết hắn?”

“Ông ta chính là người phát sinh tranh chấp với ông ngoại tôi đó! Tên Lý… Lý gì đấy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.