Tâm Độc

Chương 178: Chương 178: Chương 144




Tâm Độc

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Thảo Anh / Beta: Andrew Pastel

Tâm độc

14.

“Âu Trạm vẫn còn hiềm nghi, đúng là cậu ta đã đánh Lương Bình thật, nhưng phản ứng vừa rồi của cậu ta…” Hoa Sùng dừng một chút, cau mày, “Khiến anh cảm thấy có khả năng cậu ta không phải là hung thủ sát hại Lương Bình.”

“Cậu ta không có lá gan đó, cũng không đáng để cậu ta làm như thế.” Liễu Chí Tần hiểu ý, “Nhưng nếu là do lỡ tay thì sao?”

“Hả?”

“Theo lời khai của cậu ta, thì Lương Bình đến Thiện Thành vạch trần tội lỗi khiến cậu ta không thể ngóc đầu lên trước mặt đồng nghiệp. Trước đây Lương Bình chưa bao giờ hành động như vậy. Ban đầu cậu ta khϊế͙p͙ sợ, sau đó phẫn nộ xảy ra xung đột vũ lực với Lương Bình. Trong cơn kϊƈɦ động, cậu ta nắm lấy tóc của Lương Bình, đập Lương Bình vào tường.” Liễu Chí Tần nói: “Khuynh hướng bạo lực của Âu Trạm khá rõ ràng, chuyện này không phải là không thể.”

“Sau đó khi tỉnh táo trở lại thì hắn phát hiện Lương Bình đã bị đánh chết hoặc đang hấp hối? Vậy nên cậu ta tiếp tục đánh hả?” Hoa Sùng lắc đầu, “Không, không hợp lý. Cậu nghĩ xem, những người ở công ty ngoại thương Phi Thú đã nhìn thấy Âu Trạm kéo Lương Bình rời đi. Nếu như Âu Trạm thật sự lỡ tay giết Lương Bình, làm sao cậu ta dám ném thi thể ở chỗ cũ mà không xử lý? Chuyện này một khi bị điều tra thì chắc chắn cậu ta sẽ không trốn thoát tội. Theo lời người quét dọn, rất ít người đi thang bộ, vì thế Lương Bình tạm thời nằm đó có lẽ cũng chẳng ai phát hiện, mà sau một quãng thời gian, không, không cần quá dài, chỉ cần hai ba ngày thôi, chắc chắn sẽ có người đi ngang nơi đó.”

Liễu Chí Tần suy nghĩ một chút, nhỏ giọng: “Âu Trạm không phải hung thủ, nhưng lại là người giống hung thủ nhất? Cậu ta có động cơ, có thời gian gây án, trong móng tay Lương Bình có mẩu da, trêи mặt đất có dấu chân của cậu ta, camera cũng ghi hình cậu ta… Nếu như hung thủ là một người khác thì hắn ta cũng bố trí một bàn cờ quá lớn rồi.”

“Có gì đó rất bất thường.” Hoa Sùng kẹp một cây bút giữa các ngón tay.

“Lương Bình "khiêu khích" Âu Trạm sao?”

Hoa Sùng nhíu mày, “Dùng từ "khiêu khích" này là chuẩn đấy, vì trong mắt Âu Trạm, hành động của Lương Bình ngày hôm qua đúng là khiêu khích. Nhưng tại sao bà ấy phải làm như vậy?”

Lúc này, một cảnh sát gọi: “Tổ trưởng Hoa, tổ phó Khúc đã dẫn bạn của nạn nhân và đồng nghiệp của Âu Trạm đến.”

La Thu Trân khóc đến nỗi người đẫm nước mắt, nước mắt thấm đẫm vào những nếp nhăn trêи mặt khiến bà trông già hơn rất nhiều so với tuổi.

“Sáng hôm qua chị ấy vẫn còn nói chuyện điện thoại với tôi, chị nói lại bị cha con nhà Âu đánh. Tôi nghe thấy giọng của chị bất thường nên gặng hỏi chuyện gì dã xảy ra, chị ấy mới nói răng bị đánh gãy.” La Thu Trân liên tục lau nước mắt, “Tôi bảo chị ấy đến bệnh viện ngay đi, đón cháu trai xong tôi sẽ chạy qua liền, chị ấy đồng ý, rốt cuộc khi tôi gọi lại cho chị lần nữa thì không gọi được! Súc sinh Âu Trạm, cái nhà này toàn là súc sinh! Chị Bình đã khổ cả đời rồi, cuối cùng lại có kết cục như vậy!”

Hoa Sùng hỏi: “Bà ấy nói với bà là đến bệnh viện?”

“Vâng, chúng tôi còn hẹn nhau gặp mặt ở đó mà.”

“Vậy bà có đoán được vì sao trêи đường bà ấy lại đổi ý đến chỗ làm của Âu Trạm không?”

La Thu Trân kϊƈɦ động, nghẹn ngào khôn xiết.

Hoa Sùng chỉ có thể chờ đợi bà.

Trong một phòng thẩm vấn khác, hai người đồng nghiệp của Âu Trạm đang kể lại những gì họ trải qua hôm qua.

“Người dì đó vừa đến đã tìm Âu Trạm, tôi không biết bà là mẹ của anh ta.” Đồng nghiệp nữ nói: “Hơn nữa bà đeo khẩu trang, nói chuyện có hơi kỳ lạ, tôi không rõ được tình hình nên gọi anh Lưu đến.”

“Quan hệ của tôi với Âu Trạm vẫn khá tốt, bình thường anh ta hay kể về chuyện trong nhà, thường nói mẹ anh ta keo kiệt, có vấn đề tâm thần, dùng từ rất khó nghe, nếu là tôi thì tuyệt đối tôi sẽ không nói về mẹ tôi ở bên ngoài như vậy. Tôi đoán người dì kia có thể là mẹ của Âu Trạm nên rót nước cho bà.” Đồng nghiệp nam nói: “Lúc đó Âu Trạm đang mở một cuộc họp nhóm, tôi cũng rất bất ngờ, vừa đi ra đã cãi nhau ầm ĩ với người dì đó.”

Liễu Chí Tần hỏi: “Anh có nhớ Lương Bình đã nói gì không?”

Đồng nghiệp nam cau mày suy nghĩ một lúc, “Tôi nhớ khá rõ, nhưng tôi không nghĩ là tôi hiểu được.”

“Anh nghe không hiểu là ý gì?”

“Là cảm giác rất kỳ lạ, có lẽ bà thực sự có vấn đề về tinh thần đó. Ví dụ như vừa nhìn thấy Âu Trạm thì bà liền kéo khẩu trang xuống, bắt Âu Trạm nhìn mặt và răng của mình, bà nói cái gì mà "Đều là kiệt tác của cha con tụi mày"; "Tụi mày phá huỷ tao thì tụi mày đừng mong được sống dễ chịu".”

“Đúng, tôi cũng nghe thấy.” Đồng nghiệp nữ nói tiếp, “Lời của dì ấy rất hung ác, mà cũng rất giống như vô cùng sợ hãi. Tôi luôn cảm thấy bà vừa lo sợ Âu Trạm sẽ đánh mình khi bà nói những câu kia, vừa chờ mong Âu Trạm sẽ đánh mình. Tóm lại là rất quái dị.”

Liễu Chí Tần tự hỏi tại sao Lương Bình vừa “rất hung ác” lại vừa “rất sợ hãi”.

Còn có câu “Tụi mày đừng mong được sống dễ chịu”.

Lương Bình rốt cuộc muốn nói với Âu Trạm cái gì?

“Sau đó Âu Trạm kéo dì ấy ra ngoài.” Đồng nghiệp nam lại nói: “Chỗ cầu thang kia rất bẩn, bình thường chúng tôi không bao giờ đi vào đó. Lúc đó tôi còn rất tò mò tại sao Âu Trạm với người dì đó lại chọn chỗ này để cãi nhau, vừa định đi khuyên nhủ thì tiểu Trần ngăn tôi lại. Một lúc sau Âu Trạm trở về, tôi hỏi anh ta dì bị làm sao thế, anh ta nói "Mụ điên ấy phát bệnh, đã đi về rồi". Tôi thấy trêи mu bàn tay anh ta có hai vết cào, đoán là người dì đó làm nên tôi đi lấy chút cồn cho anh ta.”

Liễu Chí Tần hỏi: “Sau đó Âu Trạm có hành động bất thường nào không?”

“Hành động bất thường ư?”

“Giả dụ như tinh thần không yên, buồn bực, thỉnh thoảng liếc nhìn về hướng cầu thang đó.”

Đồng nghiệp nam lắc đầu, “Không có, anh ta vẫn bình thường như cũ, lúc ăn trưa thì than phiền vài câu, nói rằng không có chuyện gì cũng chạy đến công ty náo loạn, thật phiền phức. Đúng rồi, buổi chiều anh ta còn ra ngoài bàn công việc với khách hàng nữa.”

Trong lúc La Thu Trân im lặng, Hoa Sùng lắng nghe cuộc đối thoại của Liễu Chí Tần bên kia ống nghe, trong đầu anh đã có vài phỏng đoán.

La Thu Trân thở ra một hơi, nghẹn ngào: “Tôi không thể hiểu được tại sao chị Bình lại đi tìm Âu Trạm, cuộc đời này của chị thật sự rất khổ cực. Trước đây chị ấy nói với tôi rằng nhảy quảng trường là nguồn sống duy nhất của chị. Bây giờ xảy ra chuyện kia, người nhảy quảng trường ngày một ít đi, đặc biệt là chỗ đất trống chúng tôi thường nhảy gần như đã không còn ai. Chị ấy đã từng nhảy một mình ở đó, sau khi bị chụp trộm và chế giễu thì chị cũng không nhảy nữa. Tâm trạng mấy ngày nay của chị ấy không ổn định, tôi sợ chị ấy không còn nguồn sống là nhảy vũ trường nữa sẽ nhất thời nghĩ quẩn…”

La Thu Trân nức nở: “Tôi thật sự không ngờ chị ấy lại bị đứa con trai lòng lang dạ sói của mình hại chết! Không biết chị ấy đã tạo nên nghiệp gì đời này nữa! Các cậu nhất định phải nghiêm trị Âu Trạm và cái gia đình đó! Con dâu của Âu Trạm cũng chả phải dạng tốt lành gì, rất nhiều lần chị Bình bị Âu Trạm đánh là do họ Triệu đó thêm dầu vào lửa!”

Hoa Sùng giơ tay, “Lương Bình thích nhảy quảng trường sao?”

“Cực kỳ yêu thích. Tôi hiểu rất rõ chị ấy, hạnh phúc duy nhất còn sót lại trong cuộc đời của chị là nhảy quảng trường.” La Thu Trân vừa nói vừa thở dài, “Cũng tại chị em chúng tôi không giúp gì được cho chị ấy, lúc còn trẻ chị ấy bị đánh chúng tôi đều khuyên chị hãy chịu đựng, cậu nghĩ xem, chị ấy là một người phụ nữ thất nghiệp, gả cho một gia đình không phải lo cơm ăn áo mặc, không chịu đựng nổi thì phải làm sao đây? Lúc đó chúng tôi cho rằng chỉ cần nhẫn nhịn đến khi Âu Trạm lớn thì chị sẽ được tự do rồi. Con trai sẽ luôn bảo vệ mẹ của mình mà. Thế nhưng… Thế nhưng…”

La Thu Trân vừa khóc vừa nói, “Từ trước đến nay Âu Trạm chưa bao giờ thương tiếc chị Bình, mấy năm nay Âu Hoàn Quốc già rồi không đánh nổi, hắn đánh chị Bình còn mạnh tay hơn cả Âu Hoàn Quốc nữa!”

Hoa Sùng nói: “Sau khi Âu Trạm bắt đầu đánh Lương Bình thì các người vẫn cứ khuyên chị ấy chịu đựng sao?”

La Thu Trân ngẩn người, ánh mắt né tránh, không biết là đang hối hận hay lúng túng, bà thấp giọng nói: “Đã chịu đựng nửa đời rồi, chẳng lẽ lại rời khỏi cái nhà đó sao? Trong tay chị Bình không có cái gì, cũng không có tiền tiết kiệm, nếu như rời khỏi hai cha con kia thì chị ấy sẽ sống thế nào đây?”

“Em có một vài suy nghĩ.” Liễu Chí Tần khuấy cà phê trong cốc, nhấp một ngụm thử nhiệt độ xong thì đưa cho Hoa Sùng.

Hoa Sùng nhận lấy, “Em nói đi.”

“Mấy chục năm qua Lương Bình sống một cuộc sống không phải của mình, khi còn trẻ, bà gửi gắm hi vọng bằng cách "Chỉ cần con trai lớn lên thì mọi thứ đều tốt rồi", bây giờ, nguồn sống của bà là nhảy quảng trường mỗi ngày. La Thu Trân nói không sai, bà đã chịu đựng nửa đời rồi, cũng đã quen nên không thể chủ động rời đi. Bà cứ thế kiên trì sống tiếp, động lực duy nhất là khiêu vũ.” Liễu Chí Tần nói: “Song tiểu khu Ngô Đồng xảy ra thảm án, đội ngũ nhảy quảng trường tan rã trong một đêm, bà không thể nhảy được nữa, cũng mất đi động lực sống.”

“Bà ấy muốn chết.” Hoa Sùng uống cạn cốc cà phê chỉ sau mấy ngụm, “Buổi tối hôm trước đó, Âu Hoàn Quốc đã đánh bà ấy một trận, có lẽ chuyện này đã khiến quyết tâm muốn chết của bà bùng lên.”

“Đúng. Lúc trước em cảm thấy khó hiểu, tại sao Lương Bình lại đột nhiên đi "khiêu khích" Âu Trạm. Bây giờ nghĩ lại, hẳn là bà đã quyết định xong xuôi rồi mới cố ý chọc giận cậu ta.”

Hoa Sùng nhìn vào mắt Liễu Chí Tần, im lặng nửa phút mới nói: “Lương Bình hận cha con nhà Âu, nhưng tư tưởng của bà lại bảo thủ, thậm chí có thể nói là cổ hủ, không thể chạy trốn cũng không thể đánh trả. Bà đã nghĩ đến việc trả thù nhưng làm thế nào để trả thù đây? Vạch trần bọn họ? Giết bọn họ? Không, không thể, bà ấy không làm được.”

Liễu Chí Tần thở dài, “Chỉ có chết đi thì mới có thể khiến cha con bọn họ nhận được hình phạt xứng đáng.”

“Nhưng nếu là như vậy thì bà đối xử với bản thân cũng thật tàn nhẫn.” Hoa Sùng cảm thấy ớn lạnh dưới chân, anh đi lên vài bước, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Bà ấy có lựa chọn nào khác sao?” Liễu Chí Tần hỏi.

Hoa Sùng dừng chân, “Đối với người ngoài cuộc như em và anh thì đương nhiên là có. Mà từ góc độ của bà thì e rằng là không. Khi còn sống, bà cũng không có dũng khí đoạn tuyệt với gia đình.”

“Tổ trưởng Hoa, chúng ta phải để ý manh mối này thật cẩn thận.” Liễu Chí Tần nói: “Nếu như Âu Trạm là hung thủ, thì vụ án này có quá nhiều chỗ phi logic. Mà nếu như là Lương Bình tự sắp đặt cái chết của mình, rất nhiều chi tiết sẽ trở nên thuyết phục.”

“Vết thương trêи trán Lương Bình không thể nào là do tự đập được, tự đập sẽ không thể đến mức đó. Chắc chắn phải có người nắm lấy tóc bà ấy và dành cho bà một cái chết đẫm máu nhưng giải thoát này.” Hoa Sùng nói chậm lại, “Người này là ai? Tại sao hắn lại nguyện ý giúp Lương Bình chuyện như vậy?”

“Một người dám giết người, không lẽ hắn chỉ đơn giản là trợ giúp Lương Bình?” Liễu Chí Tần nói: “Hoặc có thể hắn cũng có mục đích riêng của mình? Và cả, hắn tiếp xúc với Lương Bình và hợp tác với nhau như thế nào?”

“Khoan đã, anh còn nghĩ đến một khả năng nữa.” Hoa Sùng cắt ngang, “Lương Bình không tìm kiếm sự trợ giúp của hắn. Hôm qua Lương Bình đã quyết định tự sát, bà tìm Âu Trạm chỉ để giải tỏa một lúc, bà muốn dùng phương thức khác để chết, chỉ là chưa kịp rời khỏi cầu thang thì bị một người nào đó nấp bên trong giết hại.”

Liễu Chí Tần suy nghĩ một lúc, “Nhưng nếu Lương Bình tự sát thật thì không thề coi là trả thù Âu Trạm. Giám định pháp y chỉ có thể chứng minh bà bị bạo hành gia đình, mà điều đó thì sao có thể khiến Âu Trạm chịu nhiều trừng phạt được?”

“Chỉ là một khả năng anh đột nhiên nghĩ ra thôi.” Hoa Sùng nói, “Nói ra trước để khỏi quên.”

“Xem ra cũng có lý, Lương Bình muốn trả thù Âu Trạm, nhưng đây chỉ là suy đoán của chúng ta. Chỉ có bản thân bà biết rõ trong lòng mình rốt cuộc có suy nghĩ gì.” Liễu Chí Tần nhanh chóng tiêu hóa suy luận của Hoa Sùng, “Nếu không quá cực đoan thì có lẽ bà chỉ muốn kết liễu cuộc đời mình, trước khi tự sát thì tìm Âu Trạm trút giận một chút thôi. Vậy thì người nấp ở cầu thang cũng rất kỳ lạ, tại sao hắn lại phải làm như vậy? Hắn có hiềm khích với Âu Trạm, muốn lấy cái chết của Lương Bình để hãm hại Âu Trạm sao? Nhưng làm sao hắn biết Lương Bình sẽ đi tìm Âu Trạm? Thời cơ của hắn cũng tốt quá rồi đấy.”

Hoa Sùng xoa hốc mắt, ” Hắn phải có liên kết nào đó với Lương Bình. Nhưng có một vấn đề nữa, nếu như Lương Bình thật sự muốn báo thù, tại sao bà chỉ trả thù một mình Âu Trạm? Âu Hoàn Quốc đâu? Đứng ở góc độ tình cảm mà nói thì ông ta mới là người mà Lương Bình phải hận hơn chứ.”

“Nếu như vậy, Âu Hoàn Quốc đang gặp nguy hiểm.” Liễu Chí Tần vừa nói vừa nhìn về phía hành lang, “Có điều Âu Hoàn Quốc đã bị quản thúc, hung thủ muốn động tay cũng không có cơ hội.”

Hoa Sùng lau mặt, “Càng nghĩ càng phức tạp.”

“Em đến khoa giám định dấu vết một chút.” Liễu Chí Tần nói: “Nếu hung thủ không phải là Âu Trạm thì dấu chân còn lại kia rất quan trọng.”

Âu Trạm và Âu Hoàn Quốc trải qua vòng thẩm vấn mới, Hoa Sùng nhìn chằm chằm vào màn hình, trong mắt lộ ra một chút ánh sáng yếu ớt.

Cha con nhà Âu thừa nhận đã đánh đập Lương Bình trong một thời gian dài nhưng lại kiên quyết không thừa nhận sát hại bà. Âu Trạm vô cùng kϊƈɦ động, còn thề độc liên tục.

Hoa Sùng chống khuỷu tay, trong đầu nhanh chóng lướt qua manh mối.

Thề độc hay không không quan trọng, kẻ sát nhân thật sự cũng có thể thề độc mà.

Tuy nhiên, hành động của Âu Trạm trước và sau khi sự việc xảy ra quả thật không giống hung thủ.

Tương tự như vậy, Vương Hiếu Ninh cũng không giống hung thủ.

Hoa Sùng xoay người, quay lưng về phía màn hình, cúi đầu đi qua đi lại.

Hai vụ án mà tổ trọng án đang điều tra dường như không có mối liên kết nào, Vương Chương Bỉnh chết vì bị siết cổ, Lương Bình chết vì bị đập đầu, gia cảnh của hai người cũng hoàn toàn khác nhau. Thế nhưng, kẻ tình nghi mà chứng cứ cả hai hướng đến lại đều không giống hung thủ.

Dường như có một sức mạnh bên ngoài nào đó đang khống chế hai gia đình và dẫn đến hai cái chết.

Hơn nữa!

Hoa Sùng dừng lại.

Đối với hai người đã chết, tuy rất đau đớn nhưng cũng giống như một loại giải thoát.

Manh mối rời rạc như những hạt bụi lơ lửng trong không khí, tuy rằng cảm nhận được nhưng lại rất khó có thể kiểm soát. Hoa Sùng nhắm chặt mắt lại, cố gắng nắm bắt lấy một thứ gì đó.

Bên cạnh truyền đến một tràng gõ cửa.

Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, Hoa Sùng ngẩng đầu lên.

Tiêu Thành Tâm đứng ở cửa, “Tổ trưởng Hoa, tôi có quấy rầy anh không?”

“Không.” Hoa Sùng hỏi: “Chuyện gì?”

“Là thế này. Tôi biết tổ trọng án các anh gần đây bận việc, tôi cũng phân vân một thời gian, không biết có nên đến tìm anh hay không.” Tiêu Thành Tâm đặt lên bàn một tệp tài liệu, ấp a ấp úng, “Là chuyện này…”

Người trong tổ án tồn đọng làm việc không lưu loát bằng người trong tổ trọng án, nếu là bình thường Hoa Sùng sẽ kiên nhẫn chờ đợi, thế nhưng bây giờ anh không có tâm tình thảnh thơi đó, bèn nhắc nhở: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Tiêu Thành Tâm ho khan hai tiếng, “Tôi.. tổ chúng tôi gần đây đang điều tra một vụ án mười ba năm trước, một trong những người bị hại cũng là người lớn tuổi.”

Những vụ án xảy ra ở Lạc Thành gần đây đều liên quan đến người lớn tuổi, Hoa Sùng theo phản xạ nâng lên cảnh giác.

“Lúc trước tổ chúng tôi đã phá được vài vụ tồn đọng rồi, có điều vụ này thì cảm giác rất khó điều tra.” Tiêu Thành Tâm vừa nói vừa liếc nhìn Hoa Sùng, “A, tôi không muốn lại làm phiền các anh đâu. Trương Mậu nói với tôi rằng hiện tại các anh đang rất bận, không có thời gian quan tâm đến những chuyện khác. Tôi chỉ nghĩ là cái vụ án nằm trong tay tôi kia không chừng có thể cho các anh một chút đầu mối.”

Hoa Sùng mời Tiêu Thành Tâm ngồi xuống, anh mở tập tài liệu ra, bên trong là hồ sơ vụ án đã được sắp xếp lại.

“Vụ án này xảy ra ở thị trấn Hà Phú, nạn nhân là hai cha con Hồ Hữu và Hồ Hương Quyên. Khi đó Hồ Hữu 80 tuổi, Hồ Hương Quyên 52 tuổi.” Tiêu Thành Tâm nói: “Hai người đều bị siết cổ đến chết, tử vong tại nhà riêng hai tầng của họ.”

“Siết cổ đến chết?” Tầm mắt Hoa Sùng nhìn tấm ảnh hiện trường, Hồ Hữu cao tuổi giống Vương Chương Bỉnh, đều gục trêи xe lăn khi được tìm thấy, vết trói trêи cổ rõ ràng và mặt sưng nghiêm trọng.

“Đúng, bị siết cổ chết. Từ vết tích có thể suy ra hung khí là một sợi dây gai. Có điều sợi dây gai này vẫn chưa được tìm thấy, có lẽ hung thủ đã phi tang.” Tiêu Thành Tâm nói tiếp: “Hồ Hương Quyên thì ngoài bị siết cổ thì sau lưng còn bị đâm một nhát, thế nhưng vết thương chí mạng vẫn là do ngạt thở cơ học.”

“Hồ Hương Quyên có một đứa con trai phải không?” Hoa Sùng vừa nhìn vừa hỏi.

“Có. Con trai của Hồ Hương Quyên tên là Lỗ Châu An, lúc đó 27 tuổi, sống chung với Hồ Hương Quyên và Hồ Hữu, là người có tình nghi lớn nhất. Sau khi xảy ra chuyện thì anh ta đã không thấy tăm hơi.”

“Động cơ gây án của Lỗ Châu An là gì?”

“Tôi đã kiểm tra qua hồ sơ ghi chép điều tra trước đây, Hồ Hữu mắc bệnh Alzheimer giai đoạn cuối. Trước đó Hồ Hương Quyên đã mất chồng, một thân một mình chăm sóc ông. Sau đó bởi vì không thể chăm sóc nổi bèn gọi Lỗ Châu An đang làm việc bên ngoài trở về.”

Trống ngực Hoa Sùng dập dồn.

Lại là bệnh Alzheimer, còn là giai đoạn cuối.

Vương Chương Bỉnh cũng mắc bệnh Alzheimer, cũng là bị siết cổ chết.

Tiêu Thành Tâm nói tiếp: “Mức sống ở thị trấn Hà Phú tương đối thấp, Hồ Hương Quyên kinh doanh thực phẩm hầm để kiếm sống. Trước khi Lỗ Châu An trở lại thị trấn, anh ta cũng không bỏ việc ngay. Phải mất ba tháng mới từ chức khỏi đơn vị cũ, sau đó kinh doanh cùng Hồ Hương Quyên, thay phiên nhau chăm sóc Hồ Hữu.”

“Lỗ Châu An trước đây làm việc gì?”

“Nghiên cứu khoa học cơ bản tại nhà máy quân giới, hạng mục cụ thể không rõ ràng lắm. Sau khi tốt nghiệp đại học thì hắn vào đây làm việc luôn.”

Hoa Sùng xoay người lại, nhìn thấy ảnh chụp của Lỗ Châu An.

Người thanh niên trong ảnh có vẻ ngoài bình thường, đeo kính, ánh mắt có chút mờ mịt, điểm sáng duy nhất chính là khóe môi đang cong lên.

Góc độ này khiến hắn trông rất thân thiện.

“Lúc đó muốn nghiên cứu khoa học cũng không dễ dàng gì, tuy rằng lương không cao nhưng tâm lý được thỏa mãn.” Tiêu Thành Tâm nói: “Mà Hồ Hữu bệnh nặng đến mức không thể tự mình sinh hoạt được, Hồ Hương Quyên giục Lỗ Châu An về nhà hỗ trợ chăm sóc, nhà họ Hồ không còn ai khác, Lỗ Châu An chỉ có thể từ bỏ công việc của mình. Tôi nghĩ rằng đây là bước ngoặt trong cuộc đời anh ta.”

“Từ khi Lỗ Châu An trở lại thị trấn Hà Phú đến lúc Hồ Hữu và Hồ Hương Quyên bị giết, khoảng thời gian này là bao lâu?” Hoa Sùng hỏi.

“Hai năm.”

Hoa Sùng nhìn xuống, “Sau khi Hồ Hữu mất đi khả năng tự chăm sóc bản thân thì ông ta sống hơn hai năm dưới sự trông nom của Hồ Hương Quyên và Lỗ Châu An.”

“Đúng vậy, hàng xóm của họ còn nói ông Hồ có sức sống mãnh liệt, thật sự có thể sống tiếp.”

“Nhưng mà có lẽ Lỗ Châu An đã không chịu được được nữa.” Hoa Sùng nhớ tới gia đình Vương Chương Bỉnh.

Vương Chương Bỉnh bị bệnh năm năm nhưng chỉ mới mất đi khả năng tự sinh hoạt một năm. Thời gian một năm không dài cũng không ngắn, ba anh em nhà họ Vương đã mất hết kiên nhẫn, hi vọng ông lão nhanh chóng qua đời, Vương Sở Ninh thậm chí đã chuẩn bị sẵn dây thừng, dự định siết cổ ông đến chết.

Có thể tưởng tượng được sau khi phải từ bỏ công việc mình yêu thích để chăm sóc Hồ Hữu hai năm, tâm lý của Lỗ Châu An đã thay đổi như thế nào.

Từ 25 tuổi đến 27 tuổi, công việc hàng ngày từ ngồi nghiên cứu bàn giấy trở thành bán thức ăn hầm, lau dọn phân và nước tiểu cho cụ già, Lỗ Châu An cảm thấy thế nào khi mỗi ngày đều phải đối mặt với người ông đã chẳng còn nhớ gì đến mình nữa?

“Động cơ chính của Lỗ Châu An là hận thù.” Tiêu Thành Tâm nói, “Anh ta hận Hồ Hương Quyên ép mình trở về, cũng hận Hồ Hữu thành gánh nặng cho anh ta, nên anh ta muốn giết bọn họ. Hoặc là, lúc đó anh ta chỉ muốn giết Hồ Hữu. Hồ Hữu chết rồi thì cuộc sống của anh ta mới trở về quỹ đạo bình thường, anh ta mới có thể sống cuộc đời của mình, nhưng Hồ Hương Quyên lại phát hiện, anh ta không kịp suy nghĩ đã giết cả Hồ Hương Quyên, sau đó hốt hoảng bỏ trốn. Ban đầu thị trấn Hà Phú không báo cáo vụ án nào, thời điểm vụ án được đăng lên báo thì Lỗ Châu An đã biến mất từ rất lâu, chẳng khác gì là mất đi cơ hội bắt giữ hắn.”

“Nếu như Lỗ Châu An vẫn còn sống thì có lẽ anh ta đã 40 tuổi rồi.” Hoa Sùng suy nghĩ một chút, “Mười ba năm qua, hẳn là anh ta chưa từng làm một công việc nào bình thường. Anh ta giết những người đã kéo anh ta xuống, mà cuộc đời chính anh ta cũng đã hoàn toàn bị hủy hoại.”

“Đúng vậy, nếu như anh ta có thể chịu đựng thêm vài năm nữa, hoặc là nghĩ ra biện pháp khác để vừa có thể chăm sóc Hồ Hữu vừa không phải từ bỏ công việc, bi kịch này đã không xảy ra.” Tiêu Thành Tâm nói.

Hoa Sùng lắc đầu.

Khi giải quyết một chuyện gì đó, người ngoài thường có thể nghĩ ra vô số biện pháp để vẹn toàn đôi bên, thế nhưng người trong cuộc lại không thể tìm thấy dù chỉ một điểm cân bằng.

Nếu không, trêи thế giới tại sao lại có nhiều người để tâm đến chuyện vụn vặt như thế.

“Nhưng nếu hung thủ không phải Lỗ Châu An, nói không chừng anh ta cũng đã bị sát hại.” Hoa Sùng nói.

“Cho nên vụ án này vẫn ở ngõ cụt. Nếu hung thủ là Lỗ Châu An, sau khi gây án thì bỏ trốn, sau đó bị giết hại, thì nhà họ Hồ như bị tận diệt rồi.” Tiêu Thành Tâm cau mày, “Anh cũng biết là công nghệ điều tra tội phạm ngày trước không thể so sánh với bây giờ, hơn nữa báo án lại ở thị trấn nhỏ, khiến mọi chuyện chậm trễ như vậy, thật sự vô cùng nan giải.”

Hoa Sùng vỗ vỗ tệp tài liệu, “Anh đến đây không phải để cho tôi đầu mối mà là cho tôi nan đề đấy.”

Tiêu Thành Tâm lúng túng cười cười, “Tôi cũng muốn giúp gì đó cho các anh. Nếu cần gì từ tôi thì xin tổ trưởng Hoa cứ giao phó.”

Sau khi Tiêu Thành Tâm rời khỏi, Hoa Sùng tiếp tục lật xem hồ sơ vụ án mười ba năm trước, vô thức viết ba cái tên vào quyển sổ.

Hồ Hữu, Hồ Hương Quyên, Lỗ Châu An.

Rốt cuộc Lỗ Châu An còn sống hay đã chết?

Bỗng nhiên anh nhớ đến thời điểm điều tra vụ án của y tá Lữ Khả, anh đã bảo Trương Mậu đi điều tra một người.

Cậu ta tên là gì nhỉ?

Trần… Trần Thần?

Y tá Trần Quyên là người trực ban thay Lữ Khả, vì sơ suất mà gây ra tai nạn y khoa, em trai của cô là Trần Thần thì bỗng dưng mất tích, không biết sống chết thế nào.

Lúc đó Liễu Chí Tần giải thích với Trương Mậu, một người đột nhiên mất tích không có lý do, hoặc là đã tử vong, hoặc là bởi vì một mục đích nào đó mà cố ý lẩn trốn.

Trần Thần và Lỗ Châu An, họ thật sự đã chết hay là đang ẩn náu ở đâu đó?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.