Tâm Độc

Chương 182: Chương 182: Chương 148




Tâm Độc

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Feng / Beta: Andrew Pastel

Tâm độc

18.

“Bệnh của ông ngoại lúc nặng đến mức khờ khạo là ở nhà tôi, mẹ tôi chăm sóc. Lúc đấy, tình trạng của ông khá hơn bây giờ một chút, không như bây giờ không khi nào tỉnh táo cả.” Giọng Quý Xán rất thấp, khàn khàn, còn hơi nức nở, như tiếng muỗi kêu. “Vương Hiếu Ninh nói cũng không sai, ông ngoại không thích bà ấy, có thể vì sau khi kết hôn bà ấy không sinh con.”

Quý Xán dừng một chút, lau nước mắt “Mẹ tôi chăm sóc ông ngoại rất tận tình, ít nhất là tốt hơn Vương Nặc Cường. Khoảng thời gian đó, bệnh của ông ngoại không hề chuyển biến xấu. nhưng mà tình hình gia đình không cho phép mẹ tôi trông coi ông. Mẹ phải đi làm. Tôi vốn vẫn ở trường học, vì phải chăm sóc ông ngoại nên đã chuyển về nhà. Tôi đút ông cho ông, rửa mặt lau tay, nhưng…”

Hoa Sùng nhìn Quý Xán đỏ mắt, thấy cô khó khăn mím môi lại, đoán thử xem cô có thể muốn nói cái gì.

“Thế nhưng, ông ấy không cho tôi…không cho tôi…” Quý Xán nhíu chặt mày lại: “Ông ấy nói, tôi là cô gái, không thể làm loại việc này.”

Hoa Sùng giơ tay, ra hiệu mình hiểu rồi.

Một người không thể tự túc trong chuyện sinh hoạt, một ông già không thể khống chế việc đi vệ sinh, không muốn cháu gái ngoại làm chuyện gì?

Hầu hạ đi vệ sinh, thay tã.

Hoa Sùng không nói thẳng ra, chỉ hỏi tiếp: “Lúc tỉnh táo ông ấy ngăn cản cô?”

Quý Xán gật đầu “Ông ấy nói, sống như vậy chẳng có ý nghĩa gì cả, bản thân thống khổ, mất sự tôn nghiêm, làm phiền đến người nhà. Ông đau lòng cho mẹ tôi, nói mẹ tôi cực khổ chăm sóc ông, cũng đau lòng cho tôi vì bị trễ nải chuyện học tập. Lúc mẹ không có nhà, tôi chăm sóc ông, nhưng ông lại nói, chúng tôi không hiểu nỗi đau khổ của ông.”

“Vậy thì lúc nào ông ấy nhắc tới chuyện không muốn sống nữa?” Hoa Sùng lại hỏi.

Quý Xán cúi đầu, hai tay nắm chặt thành quả đấm: “Là sau khi nói chuyện với Vương Nặc Cường.”

Hoa Sùng nhắc nhở: “Thả lỏng.”

“Điều kiện kinh tế của ba nhà chúng tôi không mời nổi giúp việc. Vương Nặc Cường ném ông ngoại cho Chu Chiêu chăm sóc. Chu Chiêu biết ông đã đến thời kì ngốc nghếch nên đối xử với ông rất là thô bạo.” Quý Xán sụt sịt: “Ông ngoại biết bệnh tình của mình lúc này đã chuyển biến xấu, thời gian tỉnh táo ngày càng ít. Tôi với mẹ lúc ở chỗ Vương Nặc Cường, ông ngoại không nói được, cứ chăm chăm nhìn bọn tôi. Tôi biết chắc chắn ông có lời muốn nói với tôi. Sau đó rốt cục cũng có một lần, ông ngoại đi công viên tản bộ, lúc đó ông khá là tỉnh táo, ông kéo tay áo tôi, bảo tôi nghe ông nói.”

Quý Xán ngẩng đầu lên, hai mắt đầy nước ngước nhìn trần nhà, hồi lâu mới nói: “Ông nói ông không sống nổi nữa, muốn chết. Tôi rất sợ, cố gắng an ủi ông,nhưng ông không nghe, vẫn kéo ống tay tôi không buông, khó khăn nói, ông sống thảm quá, như con quỷ hút máu bất tử.”

“Quỷ hút máu bất tử?” Hoa Sùng hơi kinh ngạc, một ông lão dù biết mình sống sẽ làm gánh nặng cho người nhà cũng sẽ không nói thẳng ra như thế.

“Đây là Chu Chiêu nói!” Quý Xán kϊƈɦ động: “Bà ta cho là ông ngoại hoàn toàn ngờ nghệch rồi, dù không đánh ông nhưng thường xuyên nhục mạ ông! Ông ngoại đều nghe hết! Biết hết!”

Hoa Sùng không khỏi thổn thức. Một ông lão vốn cũng chẳng có nhiều hy vọng sống, mỗi ngày lại còn phải đối mặt với sự chửi bới của người thân, đúng là sống không bằng chết.

“Hơn nữa, ông ngoại mong Vương Nặc Cường sẽ thay tã giúp mình, nhưng ông ta lại không hề, chỉ để vợ làm.” Quý Xán run rẩy “Có thể Vương Nặc Cường không thích, cái gì cũng để cho Chu Chiêu làm. Ngày đó ông ngoại nói, không chịu nổi nữa, muốn được giải thoát, không muốn sống thêm cho nhục nhã, làm liên lụy người thân.”

Phòng thẩm vấn yên tĩnh lại, chỉ còn âm thanh nức nở đứt quãng của Quý Xán.

Hoa Sùng đi ra mấy phút cho cô thời gian bình tĩnh lại. Lúc quay lại phòng thẩm vấn, thấy trêи mặt cô ướt đẫm.

“Người sát hại Vương Chung Bình là ai?” Hoa Sùng đặt một túi khăn giấy lên bàn.

Quý Xán lấy khăn giấy lau mặt: “Tôi không quen biết hắn.”

Ánh mắt Hoa Sùng lạnh dần “Không quen biết hắn mà cô lại phối hợp với hắn giết ông ngoại?”

“Không phải thế!” Quý Xán nói: “Hắn có thể giúp ông ngoại giải thoát!”

“Giải thoát?” Hoa Sùng mỉm cười: “Đừng có tìm cớ nữa. Cô luôn miệng nói thương ông ngoại mình, nhưng cô có biết bị bóp cổ chết phương pháp tử vong cực kì đau đớn chưa?”

Quý Xán kinh hoàng nói: “Là hắn nói! Hắn nói bóp cổ khó bị bại lộ, tôi…tôi…”

“Cô nói mẹ cô, cậu, dì giả nhân giả nghĩa, vậy còn cô?” Hoa Sùng nói: “Cô giả nhân giả nghĩa hơn bọn họ nhiều. “Lòng tốt” của ngươi là giúp ông ngoại giải thoát, nhưng vì không muốn đối mặt với trừng phạt của tội giết người, cô trốn tránh, lựa chọn việc để ông ngoại chịu đựng nỗi khổ bị bóp cổ đến chết. Cô có tư cách gì mà chê bai bon họ?”

Sắc mặt Quý Xán thay đổi liên tục, cúi đầy nhẹ giọng nói: “Anh, anh đừng nói như vậy. Tôi cũng chi là nghĩ cho ông ngoại thôi, là người kia, hắn…”

“Hắn là ai?” Hoa Sùng lặp lại vấn đề trước đó “Mấy người gặp nhau như nào? Vì sao cô đồng ý?”

Quý Xán vẫn còn trẻ, mặc dù đã thành niên nhưng vẫn luôn được mẹ bảo vệ, chưa biết xã hội phức tạp như nào, bị Hoa Sùng nói một hồi đã hoảng loạn, ấp a ấp úng nói: “Là hắn tìm tới tôi, nói trước đây thương thấy tôi đẩy ông ngoại đi tản bộ.”

“Hắn tìm tới cô ở đâu?”

“Trường học.”

“Hắn thường xuyên nhìn thấy cô?" Hoa Sùng nheo mắt: “Là ở gần nhà cô phải không? Lần đầu tiên hắn tìm cô là lúc nào?”

“Đầu tháng 9, lúc đó bệnh tình của ông ngoại đã rất tệ.” Quý Xán nói: “Ông ngoại nói: “Không muốn sống nữa” là vào tháng 7, tôi vẫn luôn nghĩ phải giúp ông như nào, giết ông tôi không làm được, cũng không có người nào có thể, tôi thật sự không biết làm thế nào.”

Hoa Sùng đỡ trán suy nghĩ.

Quý Xán miêu tả như vậy, thì hung thủ nhất định là thường xuyên qua lại chỗ Vương Sở Ninh, biết được tình hình gia đình của Vương Chương Bình, thậm chí là toàn bộ tình hình nhà họ Vương. Và hắn còn hiểu rất rõ bệnh Alzheimer nữa.

“Hắn nói gì với cô, để cô có thể tin tưởng là hắn có thể “giúp đỡ” Vương Chương Bình?”

Tay Quý Xán đã đầy những cục khăn giấy: “Hắn nói…”

Người đàn ông che kín cả người tháo khẩu trang xuống, giọng nói trầm thấp: “Cô rất yêu ông ngoại cô, không thì cô cũng sẽ không phụ mẹ chăm sóc cho ông ta. Nhưng cô có biết rằng, lúc cô chăm sóc và quan tâm thì chỉ làm cho ông ta càng thống khổ không?”

Quý Xán vừa căng thẳng lại vừa khϊế͙p͙ sợ, nhớ lại hai tháng trước khi ông ngoại cầu xin mình: “Ông có ý gì? Ông là ai?”

“Tôi? Trưởng bối trong nhà tôi cũng giống như ông ngoại cô, nhiều năm trước cũng mắc phải bệnh Alzheimer” Người đàn ông nói nhẹ như gió “Nhưng ông ấy may mắn hơn ông ngoại cô, không phải chịu đựng quá nhiều thống khổ.”

Quý Xán vội hỏi: “Tại sao?”

Người đàn ông nở nụ cười: “Bởi vì tôi giúp ông ấy giải thoát rồi.”

“Ông…” Quý Xán không tự chủ được lùi về sau: “Ông nói “giải thoát” tức là…”

“Đương nhiên là làm cho ông ấy chấm dứt mọi nỗi đau.”

“Tức là… ông… ông giết ông ấy?”

Người đàn ông lắc đầu: “Sao có thể nói thế được? Là ông ta cầu xin tôi, giúp ông ấy không bị bệnh tật dày vò mà. Cô gái, cô thương ông ngoại cô như vậy, lẽ nào ông ta chưa cầu xin cô tương tự như vậy sao?”

Quý Xán run rẩy cả người, sợ hãi cùng hưng phấn đan xen trong máu rần rật chảy: “Tôi…”

“Xem ra là ông ta đã cầu xin cô rồi”. Người đàn ông nhẹ giọng nói: “Nhưng cô không làm được. Cô…sợ đúng không?”

Trong đầu Quý Xán hiện lên hình ảnh ông ngoại kéo tay áo mình, cô lắc đầu, chảy mồ hôi lạnh.

“Tôi đoán là…” Người đàn ông thở dài “Cô biết không, một người không chịu nổi sự đau đớn nữa sẽ cầu xin người thân cận nhất với mình giúp đỡ, vì ngoài người đó ra ông ấy không thể cầu xin ai khác nữa. Tiểu Xán, bệnh Alzheimer là loại bệnh không thể nào khỏi được. Cô cũng nhìn thấy đấy, ông ngoại cô sống thống khổ biết bao. Ông ấy cầu xin cô, nhưng có cầu xin người khác không? Ngoài cô ra, chả lẽ ông ấy lại cầu xin mợ cô hay dì cô sao? Cô là người ông ấy tín nhiệm nhất, là cháu ngoại yêu quý của ông ấy.”

Qúy Xán cắn môi, đầu óc dần hỗn loạn.

“Ông ấy không hề cầu xin bọn họ.” Người đàn ông lại nói: “Ông ấy chỉ tin tưởng cô, hy vọng cháu ngoại có thể giúp mình giải thoát.”

Quý Xán nặng nề thở, mồ hôi lạnh túa ra.

“Nhưng cô, hình như không thể giúp được ông ấy.” Người đàn ông từ từ tiến lại: “Cô đang sợ hãi sao? Sợ nếu giúp ông ngoại mình sẽ phải gánh tội?”

Quý Xán theo bản năng phủ nhận: “Không! Không phải tôi sợ!”

“Vậy tại sao cô lại không giúp ông ấy? Khi cô còn nhỏ, ông ấy chắc chắn rất thương cô. Bây giờ cô lớn rồi thì ông ấy lại già đi, già đến nỗi không thể làm được việc gì, chỉ có cách chọn “cái chết”, thứ gì cũng không còn.” Người đàn ông cười khổ: “Ông ấy đau khổ quá rồi, muốn chấm dứt nỗi khổ này, hy vọng cầu xin cô giúp đỡ, cô lại tàn nhẫn từ chối ông ấy.”

“Không hề!” Giọng cô run rẩy: “Chỉ là, tôi…”

“Sao? Chỉ là cái gì?”

Quý Xán hỗn loạn: “Chỉ là, tôi không biết nên làm như nào!”

“Cô biết nhưng cô không đủ can đảm.” Người đàn ông nói thẳng “Giúp ông ngoại giải thoát nỗi khổ có rất nhiều cách, nhưng cô lại không dám dùng cách nào hết. Nói tóm lại, vẫn là cô không đủ yêu thương ông mình, cô không muốn vì ông ngoại mà mình phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, cô sợ mình phải đối mặt với cảnh sát.”

Mặt Quý Xán tái nhợt, không nói nên lời.

“Tôi sẽ giải thích cho cô.” Người đàn ông nói tiếp “Lúc trước, khi tôi xuống tay, tôi cũng trải qua mấy tháng đấu tranh nội tâm. Là phàm phu tục tử, ai lại không sợ hãi trách nhiệm chứ? Ai muốn gặp cảnh sát đâu? Nhưng sau đó…”

Quý Xán thấp thỏm hỏi: “Sau đó làm sao?”

Người đàn ông thở dài, ánh mắt u buồn: “Sau đó, xem như là lòng hiếu thảo chiến thắng nỗi sợ hãi đi. Tôi thật sự không muốn nhìn thấy, người mình yêu thương đến lúc già lại phải sống trong vật vã.”

Đồng tử Quý Xán co lại, gắt gao nhìn người đang ông, trong lòng nổi sóng “Vậy ông, ông không bị cảnh sát…?”

“Tôi chạy mất.” Người đàn ông giang tay ra: “Mai danh ẩn tích, sống như vậy qua nửa đời người.”

Quý Xán đánh giá hắn, vẻ ngoài hắn ta thật sự quá bình thường, đội mũ, lúc đầu còn bịt khẩu trang che mặt.

“Cô không phải sợ, tôi chỉ là muốn giúp cô thôi, cũng là giúp cho ông ngoại cô.” Người đàn ông nhẹ nhàng nói: “Cô cho là tôi phạm tội sao?”

Quý Xán gật đầu, rồi lại lắc đầu.

“Tôi không phạm tội, tôi chỉ giúp người nhà mình đi sớm mà thôi.” Người đàn ông nói: “Nhưng vì thế tôi phải trả cái giá lớn, rời xa quê hương, không cách nào tạo được sự nghiệp cho bản thân và gia đình.”

Không biết có phải ảo giác không, Quý Xán thấy trong mắt hắn một tia oán độc, một tia không cam lòng.

Cô nuốt nước bọt, cảnh giác xoa xoa lòng bàn tay.

“Nhưng tất cả đều đáng giá cả.” Hắn lại cười, nhẹ nhàng nói “Họ nuôi dưỡng tôi, tôi có trách nhiệm giúp họ hoàn thành tâm nguyện. Bây giờ phải sống chui lủi là chuyện tôi nên chấp nhận.”

Hai người nhìn nhau giây lát, Quý Xán hỏi “Vậy hôm nay đến đây tìm tôi là muốn làm gì?”

“Ông ngoại cô thực sự là đáng thương, cô không thấy đau lòng sao?” Người đàn ông nói “Mấy hôm trước tôi ở nhà gần chỗ Vương Nặc Cường nhìn thấy ông ấy, ông ấy cũng nhìn tôi, ánh mắt ấy, tôi đã quá quen thuộc. Người lớn tuổi nhà tôi cũng ở thời kì đó, luôn dùng ánh mắt này nhìn tôi. Ông ấy đang muốn nói: Cầu xin con, hãy giúp ta giải thoát.”

“Đừng nói nữa!” Quý Xán quát.

Ánh mắt người đàn ông xót xa: “Tôi nói cô nghe, năm đó tôi cũng suy nghĩ lắm mãi mới hạ quyết tâm được. Một cô gái nhỏ như cô, mềm yếu hơn tôi là chuyện cũng bình thường.”

Quý Xán cực kì mạnh mẽ: “Tôi không mềm yếu.”

Hắn lắc đầu: “Nhưng giết hại người thân thì cũng hơi tàn nhẫn thật.”

Im lặng một hồi, người đàn ông nói: “Tôi có thể giúp cô.”

Da đầu Quý Xán tê dại, tim đột nhiên đập mạnh: “Ông nói cái gì?”

“Tôi có thể giúp cô.” Hắn bình tĩnh nói “Nếu cô tin tưởng tôi, có thể giao ông ngoại thân yêu cho tôi, tôi bảo đảm, sẽ nhanh chóng giúp ông kết thúc cuộc sống khốn khổ này, cô cũng không cần phải gánh vác trách nhiệm gì.”

“Tại sao?” Quý Xán cả kinh nói “Tôi không hề quen biết ông, ông ngoại tôi cũng không quen biết ông.”

“Nhưng chúng ta lại giống nhau. Ông ngoại cô và người nhà tôi cùng chịu tra tấn của bệnh tật. Mà cô, lại giống tôi của năm đó, muốn giúp bọn họ nhưng lại sợ hãi trốn tránh, chúng ta đều là người đáng thương.” Người đàn ông nói: “Cô với ông ngoại cô khổ như nào, tôi đều đã trả qua, tôi cảm giác như chính bản thân mình phải chịu đựng nó.”

Quý Xán cứng họng, một cỗ nhiệt huyết xông thẳng lên đầu.

“Gia đình không con, nhà có con cái bị tự kỉ bị bại liệt còn có thể ôm nhau sống chan hòa. Vì sao chúng ta lại không thể?” Người đàn ông nói tiếp: “Cô không dám làm, tôi có thể giúp cô. Dù sao tôi cũng làm không chỉ một lần.”

“Trừ người nhà ông ra, ông còn, còn giết…còn giúp những người khác?” Quý Xán nơm nớp lo sợ hỏi.

“Đúng vậy.” Người đàn ông lại thở dài, cười cười: “Có thể giúp họ sao lại không giúp chứ? Sống vất vưởng trêи đời này không bằng làm chút việc có ý nghĩa.”

“Ông…”

“Là người nhà bọn họ tìm tôi, nhờ tôi giúp đỡ, tôi mới giúp.” Người đàn ông giải thích: “Đừng hiểu lầm. Tôi không phải kẻ sát nhân. Cô nhìn tôi giống sát nhân lắm sao?”

Quý Xán khẽ run, biết người đàn ông này đã từng giết người, không chỉ một người, nỗi sợ hãi quỷ dị trong lòng dần tan đi.

Có lẽ đúng như ông ta nói: Chúng ta nên giúp đỡ nhau

“Đi thăm ông ngoại cô đi. Tôi không thúc giục cô đưa ra quyết định.” Người đàn ông nói “Tôi sẽ còn đến trường học cô nữa, nếu cô quyết định, đứng ở đây chờ tôi.”

Nghe Quý Xán nói xong, trong đầu Hoa Sùng chỉ có một chữ: Hoang đường!

“Tôi vẫn luôn rối rắm, luyến tiếc ông ngoại, nhưng lại không muốn nhìn ông chịu đau khổ.” Quý Xán nói tiếp: “Một tháng sau, người đàn ông kia lại tới. Tôi nói với hắn, tôi nghĩ kĩ rồi.”

“Cô nhờ hắn giết Vương Chương Bình?”

“Vâng.”

Hoa Sùng kìm chế không thể mắng cho cô gái ngu ngốc bị người mê hoặc này tỉnh lại.

“Ông ấy còn bảo tôi đợi thời cơ, còn hỏi tôi… có phải người trong nhà đối xử với ông ngoại không tốt không.” Quý Xán đờ đẫn rút một tờ khăn giấy, không biết tự mình đã làm một việc cực kì sai lầm. “Hắn nói với tôi, người bất hiếu đều phải trả giá. Lúc chúng tôi giúp ông ngoại, cũng nên làm cho mấy người kia nếm quả đắng.”

“Bất hiếu?” Hoa Sùng lắc đầu “Cho nên cô nói với hắn, cả nhà cô, trừ cô và Vương Tùng Tùng đều là người bất hiếu.”

Quý Xán há miệng thở dốc “Chẳng nhẽ không phải sao? Vương Nặc Cường ném ông ngoại cho Chu Chiêu, Vương Hiếu Ninh hoàn toàn không muốn ông ngoại ở nhà mình, mẹ tôi không làm ra tiền. Chả nhẽ anh cho là họ hiếu thảo sao?”

Hoa Sùng không muốn lý luận với cô, hỏi: “Là hắn chỉ cô đi trộm đai lưng Vương Hiếu Ninh?”

Quý Xán chần chờ trong giây lát, dời ánh mắt sang chỗ khác: “Hắn không có nói chính xác là lấy đồ vật của ai. Chỉ là tôi thấy tình hình của ông ngoại đã đến lúc nên nói với hắn. Còn phải chuẩn bị một thứ có thể “giá họa” cho người bất hiếu, cái đồ này có thể khiến kẻ bất hiếu bị trừng phạt, tôi với hắn cũng có thể tránh sự kiểm tra của cảnh sát. Tôi hỏi hắn có thể dùng cách khác để tiễn ông ngoại đi không, hắn lắc đầu nói, thắt cổ là thủ đoạn dễ lừa cảnh sát nhất.

Hoa Sùng cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.

Quý Xán có lẽ không phải ngoại lệ, còn có rất nhiều người trẻ tuổi giống cô, tuổi tác dù không còn bé nữa, nhưng năng lực phán đoán lại cực kém, hận người nhà, đối xử với người xa lạ thì lại tốt, rõ ràng là độc ác ấu trĩ nhưng lại nghĩ mình là anh hùng.

Người nhà chẳng ai có lương tâm, chỉ cô là có lương tâm.

Lương tâm của cô là hại hết ông ngoại, giá họa cho người thân, làm đảo lộn gia đình.

“Chu Chiêu là người đa nghi, mẫn cảm, nếu mất thứ gì, bà ấy có thể biết được ngay, không như Vương Hiếu Ninh.” Quý Xán nói: “Lúc đó ở trường, tôi bỗng nhiên thấy Vương Hiểu Ninh, bà ấy cũng không đối xử tốt với ông ngoại! Bà ấy bị trừng phạt là đúng!”

“Lời cô khai với chúng tôi lần trước, đều là hung thủ dạy cô?” Hoa Sùng hỏi.

Quý Xán định phủ nhận, nhưng lại gật đầu: “Vâng.”

“Cô không biết hắn là ai, tôi đoán là cô cũng chẳng biết hắn trốn ở chỗ nào.” Hoa Sùng nói: “Nhưng trông hắn thế nào, cao béo gầy cô cũng phải biết chứ?”

“Tôi…”

“Sao? Bây giờ vẫn muốn che chở hắn?”

“Không!” Quý Xán hoảng loạn chớp mắt “Bắt được hắn rồi các anh định làm gì với hắn?”

“Tôi không có nghĩa vụ phải nói cho cô.” Hoa Sùng lạnh lùng nói: “Nhưng tôi có thể nói cho cô nghe chuyện khác. Nếu cô không phối hợp với chúng tôi để bắt hẳn, cô sẽ phải chịu trách nhiệm pháp luật.”

Quý Xán im lặng một lúc, đột nhiên thét chói tai.

Màng nhĩ Hoa Sùng chấn động, cảm thấy hơi chán ghét.

Nhưng cô lại kêu “mẹ.”

Lúc trước thì mạ nhục mẹ, giờ lại khóc lóc kêu mẹ, ở tuổi 20, nhưng lại ấu trĩ yếu đuối, khoác vẻ thiện lương mà làm việc ác độc.

Hoa Sùng đứng lên, đẩy cửa đi ra. Quay lại tổ Trọng Án tự nhiên nhớ tới án tử ở trấn Hà Phú, trong đầu chợt lóe lên, alapj tức quay lại chỗ cũ.

Trước mặt Quý Xán là ảnh Lỗ Châu An.

Hoa Sùng hỏi: “Cô từng gặp người này chưa?”

Có một người đàn ông đang rất rảnh rỗi.

Trời mùa đông âm u, hắn mặc quần áo màu đen tro, bung dù đi trong đám người, không nhìn ra điểm nào khác lạ.

Hắn dừng lại trước cửa bệnh viện thành phố Bảo Vệ Sức Khỏe Mẹ Và Bé, nhìn vào trong, kéo khăn choàng cổ, che khuất nửa khuôn mặt.

Một bà mẹ ôm con vội vã đi qua người hắn, đụng phải vai. Ánh mắt hắn trầm xuống, cả hai nhìn nhau, người mẹ trẻ vội nói:”Xin lỗi, xin lỗi”

Hắn lạnh lùng cười, giọng nói trẻ trung như vẻ ngoài của hắn: “Không sao.”

Xung quanh người qua lại tấp nập, náo nhiệt, hắn ʍôиɠ lung, đứng ở đó một lúc lâu, rồi xoay người rời đi, ánh mắt hung ác nham hiểm giấu trong chiếc mũ choàng.

Bệnh viện lúc nào cũng có nhiều bệnh nhân, mới sinh, sắp chết. Các bác sĩ và y tá bận rộn vì những bệnh nhân này, có người được ngưỡng mộ, và có người không có được một cái chết tử tế.

Chậc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.