Chuyển ngữ: Hồng Trà / Beta: Andrew Pastel
Tâm độc
26.
“Ai lấy trộm hồng trà lạnh của tôi rồi!!!” Thời tiết trở lạnh, dù tổ trọng án không ai có nhu cầu “trộm” trà đen lạnh của Khúc Trị, nhưng Khúc Trị luôn thường xuyên kiểm tra số bình, trong thùng còn bao nhiêu chai luôn nhớ rất rõ ràng. Hoa Sùng nói cậu ta như con sóc giấu hạt dẻ, cậu ta bảo này gọi là niềm vui cuộc sống, Hoa Sùng lườm một cái – Mấy cái chai thôi đã có thể trở thành niềm vui, lạc thú cuộc sống thấp đến giận sôi.
“Không phải em, em đang học tập theo Tổ trưởng Hoa và anh Tiểu Liễu, uống trà thanh lọc cơ thể mà.” Trương Mậu vỗ vỗ cốc của mình, phấn chấn nhướng mày.
“Cậu mà tính trà thanh lọc khỉ khô gì?” Khúc Trị không khách khí nói: “Mười hai đồng một bao trà hoa lài, thanh cái gì lọc cái gì?”
“Mười hai đồng thì sao? Xem thường nhân dân tệ à?” Trương Mậu uống một hớp, giọng khoa trương “Em nói nè Tổ phó Khúc, ngày đông lạnh, anh cũng nên thanh lọc đi chứ, uống cái gì đó nóng, chứ uống mấy loại trà đóng chai này, cẩn thận mấy năm sau lại phát bệnh tiểu đường.”
“Đi đi đi!” Khúc Trị xua tay “Có tiểu đường cũng không cần cậu chăm sóc.”
Trương Mậu mếu máo, nhỏ giọng thì thầm: “Cái đồ không biết tốt xấu…”
(Trương Mậu đầu truyện hiền lành ngây thơ lắm càng về sau càng già mồm leo lẻo =))))
Đội viên từ bên ngoài tiến vào cửa phòng làm việc, thấy Khúc Trị đang tìm hồng trà lạnh, vui vẻ hỏi thăm: “Sao thế, lại bị người khác uống mất à?”
Khúc Trị nói đùa: “Chắc chắn là các cậu!”
Có người nói: “Chắc là tổ án tồn đọng đó. Dạo này thấy thường chạy đến chỗ chúng ta mà.”
“Tổ án tồn đọng?” Công việc bên ngoài của Khúc Trị nhiều, không hay gặp mặt đội viên tổ án tồn đọng, chỉ biết mỗi Tiếu Thành Tâm.
“Đúng rồi!” Trương Mậu đột nhiên nhớ lúc khai quật hài cốt Lỗ Châu An tại Hà Vĩnh Sơn “Mọi người có cảm thấy Tổ trưởng Tiếu tổ án tồn đọng dạo này có thay đổi rất lớn không?”
“Có sao?” Khúc Trị nói: “Tôi chỉ muốn biết có phải anh ta trộm uống hồng trà lạnh của tôi hay không.”
Một đội viên cười: “Tổ phó Khúc, thùng hồng trà lạnh kia là Tổ trưởng Hoa mua cho anh, anh cần gì tính toán thế?”
“Chính vì nó là Tổ trưởng Hoa mua cho tôi, nên tôi mới phải tính toán.” Khúc Trị nói.
“Tổ phó Khúc đừng ngắt lời em.” Trương Mậu thấp giọng, hiếu kỳ nói: “Cái lúc em còn chưa được phân đến tổ trọng án, qua tổ án tồn đọng giúp một chút, haiz, tổ án tồn đọng có thể được gọi là lười biếng đó, Tổ trưởng Tiếu thì không làm gì.”
“Cũng không phải là không làm gì, mà là không muốn quan tâm.” Một người nói: “Chính bản thân Tổ trưởng Tiếu cũng không nhiệt tình với công việc, thêm vào đó trước đây tổ án tồn đọng quanh năm suốt tháng không có nhiệm vụ và chỉ tiêu, như kho hồ sơ vậy, nào giống như chúng ta.”
“Đúng vậy! Cho nên em mới thấy kì.” Trương Mậu nói “Tổ trưởng Tiêu bây giờ từ một người “không biết không nghe không thấy” biến thành chăm chỉ. Vụ án Quách Xu này, nói thật, Tổ trưởng Tiếu dốc sức rất nhiều, là anh ta tìm được hồ sơ vụ án mười ba năm trước, bận rộn chịu khó. Lúc em và anh ta cùng đi tìm hài cốt, anh ta còn nói chuyện rất giống phong cách Tổ trưởng Hoa, giống như cố ý bắt chước Tổ trưởng Hoa vậy.”
“Chậc, đúng ha.”
“Vậy tổ trưởng Tiếu thành tổ viên nằm vùng của chúng ta rồi à.”
“Tổ án tồn đọng tích cực hơn so với trước đây thật.”
“Haiz, hay là chuẩn bị giành “nghiệp vụ” của chúng ta?”
Mọi người nửa đùa nửa thật mà thảo luận, Khúc Trị nghe một hồi, kéo Trương Mậu qua một bên: “Tổ trưởng Tiếu còn có hành động dị thường nào không?”
Trương Mậu chớp mắt hai lần: “Hành động dị thường?”
Sắc mặt Khúc Trị trầm xuống, dường như còn muốn nói điều gì nhưng chỉ mím mím môi: “Không có chuyện gì, anh chỉ hỏi bừa một chút thôi.”
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Tiếu Thành Tâm đang tản bộ từ tổ án tồn đọng đến đây.
Mọi người thấy anh ta, đột nhiên bắt đầu ồn ào.
“Tổ trưởng Tiếu lại tới nữa rồi?”
“Máy điều hòa hay là máy uống nước tổ án tồn đọng hỏng sao?”
“Lại đây lại đây, ở đây có hồng trà lạnh nè, thoải mái uống.”
Tiếu Thành Tâm nhìn sang chỗ ngồi Hoa Sùng: “Tổ trưởng Hoa còn chưa tới sao?”
“Tổ trưởng Hoa và Đội trưởng Trần đi họp ở tỉnh.” Khúc Trị nói.
“Ồ.” Tiếu Thành Tâm lấy một bình hồng trà lạnh từ trong thùng ra thật, vừa vặn nắp bình vừa nói: “Gần đây các cậu có vụ án gì không?”
“Anh đừng có nói gở được không.” Một đội viên nói: “Chúng tôi mà bận chẳng khác nào lại có thêm người bị sát hại, sắp hết năm rồi, tốt nhất là yên tĩnh đi, để mọi người an ổn ăn tết.”
Trương Mậu nhìn Khúc Trị, phát hiện Khúc Trị tuy nhìn Tiếu Thành Tâm nhưng lại không chú ý chai hồng trà lạnh trêи tay Tiếu Thành Tâm.
Kỳ lạ, có người đang lấy hồng trà lạnh của Khúc Trị, thế mà Khúc Trị không có phản ứng?
“Này cũng đúng thật.” Tiếu Thành Tâm cười cười, không hề có ý định rời đi, mà còn nhấc ghế chuẩn bị ngồi xuống.
Khúc Trị hỏi: “Tổ các anh không có vụ án nào sao?”
“Hả?” Tiếu Thành Tâm ngẩng đầu, dường như không hiểu ý Khúc Trị.
Khúc Trị giọng nói nhẹ nhàng: “Có vụ án sao anh còn không nhanh đi về giải quyết?”
Tiếu Thành Tâm hơi lúng túng “Tôi có chút việc tìm Tổ trưởng Hoa. Anh ấy không có ở đây, vậy tôi đi về trước, tí nữa lại tới tìm."
Thấy Tiếu Thành Tâm tự nhiên đến, mà đi cũng chả hiểu ra sao, Trương Mậu càng nghĩ càng thấy không đúng: “Cuối cùng Tổ trưởng Tiêu có chuyện gì?”
“Anh ta và những người khác trong tổ án tồn đọng giống như không được hòa thuận.” Viên Hạo cũng gia nhập thảo luận: “Lúc bình thường tổ án tồn đọng như thế nào, mọi người đều biết, trước đây tổ trưởng Tiếu không quan tâm, mà giờ không biết có phải bị ảnh hưởng từ Tổ trưởng Hoa hay không, cả ngày tăng ca, còn kéo người khác tăng ca theo. Người trong tổ hơi không vui với anh ta.”
Trương Mậu vui vẻ: “Sức quyến rũ của Tổ trưởng Hoa thật lớn!”
“Đúng rồi, cùng làm việc với Tổ trưởng Hoa nhiều lần như vậy, không bị ảnh hưởng cũng khó.” Viên Hạo lại nói: “Tôi thấy gần đây tính tình anh ta cũng khác. Cậu nghĩ xem, tổ trọng án và tổ án tồn đọng khác nhau một trời một vực mà, anh ta cứ thích qua bên tổ trọng án.”
“Ở tổ tồn đọng án thoải mái hơn mà không chịu.” Một đội viên cười hì hì nói.
“Thoải mái thì cậu đi nhanh đi.” Viên Hạo nói: “Xem cậu có muốn hay không.”
“Tôi không muốn.” Đội viên kia xua tay “Tôi trời sinh không ở không được, thà bận tới chết chứ không muốn rảnh rỗi tới chết.”
“Chắc là Tổ trưởng Tiêu đột nhiên tỉnh ngộ.”
Hoa Sùng và Trần Tranh cùng đi họp ở tỉnh, trêи đường Trần Tranh lặn mất, không biết làm gì. Sau Hoa Sùng không gọi điện thoại cho Trần Tranh được đành phải đi một mình.
Một chiếc xe quen thuộc đỗ bên ngoài cục tỉnh, cửa xe hạ xuống, Liễu Chí Tần vẫy tay: “Ở đây.”
Hoa Sùng bước nhanh tới, mới vừa ngồi vào ghế phụ thì bị nhét một cái máy làm ấm tay mới sạc.
“Cuộc họp có nói chuyện gì quan trọng không?” Liễu Chí Tần hỏi.
“Không.” Hoa Sùng chôn mặt trong máy làm ấm, cảm giác cả người ấm lên hẳn: “Đội trưởng Trần chuồn rồi, em nói cuộc họp quan trọng chỗ nào.”
“Đội trưởng Trần chắc là chạy đến xem tình hình vụ án tiểu khu Ngô Đồng rồi.” Xem chạy chậm rãi đến đường chính, Liễu Chí Tần nói: “Nhưng em có chuyện quan trọng muốn báo với anh.”
Hoa Sùng ngẩng đầu lên “Chuyện gì?”
“Tối hôm qua Tiếu Thành Tâm đến văn phòng chúng ta.” Mắt Liễu Chí Tần nhìn phía trước: “Sáng sớm 1 giờ 21 phút đến 2 giờ 3 phút mới rời đi.”
Hoa Sùng đặt máy làm ấm lên đùi, nhíu mày: “Anh nhớ đêm hôm qua không có ai trực ban.”
“Cho nên anh ta mới đến.” Giọng Liễu Chí Tần vẫn bình tĩnh nhưng bầu không khí trong xe lại trở nên căng thẳng: “Hôm nay em có xem camera giám sát, không có camera nào trêи hành lang quay được anh ta. Rất rõ ràng, anh ta cố ý tránh camera.”
Hoa Sùng xoa thái dương, thấp giọng nói: “Anh ta muốn làm gì?”
“Anh ta không làm gì cả.” Liễu Chí Tần nói: “Anh ta tránh camera trong phòng làm việc, ngồi ở trong góc, nhưng lại bị camera em lắp đặt ghi lại được. Video trong máy tính bảng, anh xem thử.”
Hoa Sùng cầm máy tính bảng, mở video ra.
Trong bóng tối, Tiếu Thành Tâm lén lút tiến vào văn phòng, đi sát chân tường một lúc, có vẻ rất cẩn thận.
Không lâu sau, anh ta vòng qua bàn hội nghị, không tiếng động mà dời ghế đi, ngồi xuống.
Hình ảnh như ngừng lại, Hoa Sùng liếc nhìn thời gian dưới góc, mới biết video không ngừng lại mà là Tiếu Thành Tâm không nhúc nhích.
“Kỳ lạ.” Hoa Sùng nói: “Anh ta ngồi đây làm gì? Mộng du sao?”
“Mộng du mà biết cố ý tránh né camera à?” Liễu Chí Tần nói: “Đừng nói là mộng du, người bình thường đi qua hành lang, cũng không cố gắng tránh camera như vậy.”
“Nhìn anh ta như tưởng làm chuyện gì mờ ám nhưng lại không làm gì cả.” Hoa Sùng bắt đầu tua nhanh, trong màn hình Tiếu Thành Tâm vẫn ngồi như vậy, không làm động tác nào, thỉnh thoảng lấm la lấm lét nhìn trái phải một lúc.
Ở cuối video, Tiếu Thành Tâm đứng lên, đem ghế trả về chỗ cũ, theo đường cũ trở về.
“Vậy là hết?” Hoa Sùng không rõ: “Thật kỳ lạ.”
“Xem xong rồi?” Liễu Chí Tần đang lái xe, không nhìn máy tính bảng “Nhìn thấy anh ta lấy hồng trà lạnh của Khúc Trị không?”
Hoa Sùng lúc này mới nhìn thấy, Tiếu Thành Tâm đi được mấy bước thì quay trở về, khom lưng lấy hồng trà lạnh từ trong thùng, đứng tại chỗ uống mấy ngụm mới lần thứ 2 đi về phía cửa.
“Nửa đêm đến đây chỉ là vì muốn lấy hồng trà lạnh của Khúc Trị?” Hoa Sùng càng kinh ngạc: “Không đến nỗi đi?”
“Em cũng cảm thấy rất kỳ lạ, hơn nữa nếu như chỉ muốn lấy trà lạnh của Khúc Trị, tại sao lại ngồi lâu như vậy?” Liễu Chí Tần nói: “Lúc anh ta muốn rời đi, đột nhiên cảm thấy khát nên muốn uống chút nước.”
“Nhưng tại sao anh ta lại muốn làm như vậy?” Hoa Sùng day trán suy nghĩ.
“Em vừa đi đến cục, Khúc Trị vẫn còn đang tìm xem ai lấy hồng trà lạnh.” Liễu Chí Tần nói: “Trương Mậu nói buổi sáng Tiếu Thành Tâm đến tìm anh, giống như có chuyện gì muốn nói với anh.”
“Anh ta chủ động tìm anh thì chắc chắn là có quan hệ với vụ án trêи tay anh ta.”
“E rằng không phải.”
Hoa Sùng liếc mắt “Vậy còn có thể là cái gì?”
“Không biết.” Liễu Chí Tần nói: “Em vẫn tiếp tục theo dõi anh ta.”
Cuộc họp tỉnh làm trễ nãi một ngày, Hoa Sùng trở lại cục đã gần thời gian tan tầm.
Tiếu Thành Tâm quả nhiên lại tới tổ trong án.
“Tổ trưởng Hoa.” Tiếu Thành Tâm ngồi ở chỗ Trương Mậu, mà Trương Mậu không biết chạy đi nơi nào.
“Sao thế, có việc gì à?” Hoa Sùng giả vờ như không biết chuyện xảy ra ban đêm, thái độ giống như bình thường.
Có đội viên bên cạnh tiếp lời: “Ha, Tổ trưởng Hoa anh mới trở về à? Tổ trưởng Tiếu hôm nay tới tìm anh rất nhiều lần.”
“Ồ?” Hoa Sùng nhìn về phía Tiếu Thành Tâm: “Hay là có vụ án muốn quăng cho tôi sao?”
“Không phải, không có!” Tiếu Thành Tâm nắm bút trong tay, hồ sơ đang mở trêи bàn, nghe vậy đem hồ sơ khép lại, bút cũng buông xuống: “Tổ trưởng Hoa, đêm nay anh có rảnh không?”
Đêm nay?
Hoa Sùng theo bản năng nhìn Liễu Chí Tần một cái.
Liễu Chí Tần nhẹ nhàng cười nói: “Thời gian làm việc không đủ để anh chiếm, còn muốn chiếm luôn thời gian nghỉ ngơi của Tổ trưởng Hoa sao?”
Tiếu Thành Tâm lộ vẻ khó xử, lúng túng chà xát tay: “Tại….nhưng mà…chỉ là….”
“Thẳng thắn đi.” Hoa Sùng nói: “Chỉ là gì?”
Con người Tiếu Thành Tâm chuyển động, đi tới trước mặt Hoa Sùng, cố gắng nhẹ giọng lại nói: “Tổ trưởng Hoa, tôi…. tôi muốn mời anh ăn bữa cơm.”
Những người khác không nghe thấy câu nói nhưng Liễu Chí Tần nghe được.
Hoa Sùng nhướng mày “Vô sự hiến ân cần?”
(Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Tự nhiên tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.)
“Có việc!” Tiếu Thành Tâm dường như rất thấp thỏm,giọng càng nhỏ hơn “Ăn bữa cơm được không? Tôi thật sự có chuyện muốn nói với anh.”
Hoa Sùng nhấc cằm phía ngoài phòng làm việc: “Sao không tìm một căn phòng trống thảo luận?”
“Tôi… tôi còn muốn cảm ơn anh một chút.” Tiếu Thành Tâm vội la lên: “Trước đây anh giúp tôi phá nhiều vụ án vướng chân tay, tôi vẫn luôn muốn cảm ơn anh.”
Hoa Sùng tính nói “Không cần thiết!”, lại cảm thấy cần phải mượn cơ hội này quan sát Tiếu Thành Tâm, nên sau thời gian do dự ngắn ngủi, anh cũng gật đầu “Được, địa điểm do anh quyết định.”
Tiếu Thành Tâm ngẩn người, mặt bắt đầu ửng đỏ: “Ăn… ăn đồ ăn Thái Lan được không? Tôi biết một quán ăn Thái Lan…. phòng ăn…… nội thất trang trí rất đẹp.”
“Tôi không có vấn đề.” Hoa Sùng nhìn đồng hồ “Tan làm thì đi nhé?”
“Giờ tôi gọi điện thoại đặt trước!”
Tiếu Thành Tâm nói xong thì ôm hồ sơ vụ án bỏ chạy. Liễu Chí Tần đến gần: “Hẹn anh đi ăn đồ ăn Thái Lan?”
Hoa Sùng ngước mắt “Hay là em đi chung đi.”
Liễu Chí Tần cười “Anh ta không hẹn em.”
“Vậy em…”
“Em đi cùng anh.” Giọng Liễu Chí Tần rất nhẹ “Bây giờ chúng ta chưa rõ mục đích của anh ta là gì, anh đi một mình, em không yên tâm, nhưng em muốn cùng đi. Em tìm một chỗ gần đó ngồi đợi, nếu như xảy ra chuyện gì cũng có thế giúp đỡ lẫn nhau.”
Hoa Sùng không từ chối: “Giữ liên lạc.”
Tiếu Thành Tâm chọn quán ăn Thái Lan gần cục thành phố cách ba trạm dừng chân, buôn bán rất tốt, chưa tới 7 giờ phòng đã đầy người. Tiếu Thành Tâm không đặt lô ghế riêng, cũng may cướp được chỗ ngồi gần cửa sổ. Hoa Sùng vừa mới ngồi xuống, anh ta vội vội vàng vàng đi lấy đồ ăn, nước uống và trái cây, bận rộn từ trêи xuống dưới, trán đầy mồ hôi hột.
Hoa Sùng nhận đồ uống, chờ Tiếu Thành Tâm mở miệng.
“Nâng ly nào, Tổ trưởng Hoa.” Tiếu Thành Tâm nâng ly lên: “Trước tiên tôi phải cảm ơn anh mấy tháng này đã giúp đỡ tôi. Nếu như không có anh và mọi người tổ trọng án, nhiệm vụ năm nay của tôi… e rằng… e rằng khó có thể hoàn thành.”
Hoa Sùng lịch sự chạm ly cùng anh ta: “Hôm nay anh mời tôi ăn cơm, có phải có chuyện gì muốn nói?”
Tiếu Thành Tâm gật đầu, nhưng cả buổi không nói nên lời.
Đúng lúc này, nồi lẩu Tom Yum được bưng lên, thức ăn được xếp đầy bàn, Tiếu Thành Tâm chỉ lo chuyện Hoa Sùng dùng bữa, không muốn nói đến chuyện sau đó.
Hoa Sùng bắt đầu đề tài trước: “Đêm hôm qua anh đến tổ trọng án chúng tôi?”
Tiếu Thành Tâm sợ đến mức rơi cả đũa, hai mắt mở lớn: “Anh… anh biết?”
Hoa Sùng không nói Liễu Chí Tần lắp camera ẩn trong phòng làm việc, chỉ nói: “Nửa đêm không ngủ mà tới lấy trà đen lạnh của Khúc Trị?”
“Không đúng không đúng!” Tiếu Thành Tâm cuống lên “Chẳng qua vì lúc đó tôi đột nhiên khát nước, nên lấy một chai của anh ta uống. Tôi… tôi thấy anh ấy còn cả một thùng!”
Hoa Sùng đánh giá Tiếu Thành Tâm.
Người trước mặt gần đây làm việc rất kỳ lạ, như bản thân đang âm mưu chuyện gì, như giấu bí mật rất lớn, nhưng lại không giống với người “có vấn đề” trong miệng Trần Tranh.
Hoa Sùng để đũa xuống, ánh mắt dần lạnh, cả người nhìn rất nghiêm túc.
Tiếu Thành Tâm không biết có phải bị làm sợ hay không, lắp bắp nói: “Tôi… tâm lý tôi không thoải mái, muốn đến ngồi tổ trọng án các anh một lúc. Tôi không động vào những vật khác, chỉ uống một bình nước.”
“Tại sao tâm lý không thoải mái lại muốn đến tổ trọng án ngồi?” Hoa Sùng nói: “Ngày hôm qua tổ tồn đọng án các anh không có tăng ca nhưng tại sao hơn nửa đêm anh còn ở trong cục?”
“Không phải sắp tới tết rồi sao? Tôi muốn dành nhiều thời gian xử lý mấy vụ án tồn đọng.” Tiếu Thành Tâm cúi đầu: “Nói thật, vụ án trấn Hà Phú kia cho tôi động lực rất lớn – Nếu như không bắt được Quách Xu thì Lỗ Châu An vẫn luôn phải chịu oan uổng. Những vụ án như vậy nói không chừng còn rất nhiều, chúng ta phá án, trả lại công chính cho người dân, dù họ còn hay đã mất.”
Hầu kết Hoa Sùng khẽ động, cuối cùng cũng không cắt đứt Tiếu Thành Tâm.
“Khi bắt được Quách Xu, tôi liền bắt đầu giải quyết một án tồn đọng khác.” Tiếu Thành Tâm nhíu mày “Nhưng người xung quanh không hợp tác với tôi, rất phiền. Nhiệm vụ năm nay của tổ tôi đã hoàn thành, bây giờ là cuối năm, theo lệ cũ, đúng là không cần bận rộn vụ án nữa. Nhưng mà… nhưng mà tôi còn muốn làm nhiều vụ án hơn!”
Nói tới đây, Tiếu Thành Tâm kϊƈɦ động: “Tôi biết người khác nói thế nào về tổ án tồn đọng chúng tôi, như kho hồ sơ mà. Trước đây tôi cảm thấy được làm “Người quản lý hồ sơ” cũng không hề gì, mà còn nhàn rỗi, an toàn, hơn tổ trọng án, hay mấy chi đội cảnh sát hình sự tổ một tổ hai. Nhưng bây giờ, tôi không nghĩ như xưa nữa! Nửa đêm tôi chạy đến tổ trọng án là vì lòng tôi hoảng loạn quá, ở lại tổ án tồn đọng tôi làm cái gì cũng không có sức lực, đến chỗ các anh ngồi một chút, tôi mới cảm thấy khá hơn. Tôi biết đội viên có ý kiến với tôi, tôi không muốn để họ biết nửa đêm tôi chạy đến tổ trọng án ngẩn người, nên cố ý tránh camera, không.. không ngờ vẫn bị ghi hình được.”
Hoa Sùng phân biệt được Tiếu Thành Tâm nói là thật hay giả. Cách Tiếu Thành Tâm bùng nổ cảm xúc này dường như không giống giả vờ.
“Tôi đã muốn tìm anh và Đội trưởng Trần tâm sự sớm hơn, nhưng vẫn luôn không thể quyết định.” Tiếu Thành Tâm ngồi nghiêm chỉnh “Ngày hôm qua ở văn phòng các anh suy nghĩ rất lâu, cảm thấy… cảm thấy nếu không tìm anh nói chuyện, năm nay tôi sẽ không an ổn được!”
Hoa Sùng thở dài: “Anh muốn điều đến tổ trọng án?”
Hai má Tiếu Thành Tâm đỏ ngây “Vâng!”
“Đã nói với Đội trưởng Trần chưa?”
“Vẫn chưa.” Tiếu Thành Tâm nuốt nước bọt một cái, muốn tuôn ra hết tất cả suy nghĩ trong lòng: “Tôi biết việc này rất đường đột, thậm chí tùy hứng. Tôi hoang phí nhiều năm ở chi đội trinh sát hình sự, không có cầu tiến gì, giờ đột nhiên có lý tưởng nhưng năng lực và kinh nghiệm mọi mặt đều có khiếm khuyết, có lẽ còn không bằng một đội viên trẻ tuổi nhất. Tổ trưởng Hoa, ngày hôm nay tôi tìm anh, không phải ép buộc anh phải đồng ý để tôi đến tổ trọng án, tôi…”
“Tôi cũng không có quyền hạn này.” Hoa Sùng giơ tay cắt lời: “Luân chuyển đội viên trong đội trinh sát hình sự là do Đội trưởng Trần quyết định.”
“Tôi biết! Nhưng tôi muốn tỏ rõ thái độ của mình với anh.” Tiếu Thành Tâm nói: “Nếu có cơ hội, tôi muốn cùng anh phá án!”
Hoa Sùng rót đồ uống vào ly anh ta: “Điều động đội viên có thể phải đợi đến năm sau.”
Nét mặt Tiếu Thành Tâm biến động: “Tổ trưởng Hoa, anh đồng ý để tôi đến tổ trọng án?”
Hoa Sùng cười: “Điều động nhân viên là do Đội trưởng Trần quyết định. Tôi có đồng ý hay không cũng không quan trọng như vậy.”
“Ý anh lúc nãy là anh đồng ý rồi!” Đôi mắt Tiếu Thành Tâm sáng lên “Tuy rằng tôi có nhiều chỗ còn chưa tốt…”
“Được rồi, dùng bữa đi.” Hoa Sùng không tiếp tục nói: “Vụ án Quách Xu này, nhờ có anh hỗ trợ.”
Rời khỏi quán ăn, Tiếu Thành Tâm khăng khăng muốn đưa Hoa Sùng về nhà, Hoa Sùng thuyết phục cả buổi anh ta mới chịu thôi.
Liễu Chí Tần từ quán cà phê bên cạnh đi ra, lấy ống nghe xuống, đưa cho Hoa Sùng một ly Latte.
“Em nghe được hết rồi phải không?” Hoa Sùng hỏi.
“Ừm.” Liễu Chí Tần nói: “Không quá bất ngờ. Nhưng mà thấy buồn, buồn mà không nói ra được.”
Hoa Sùng nhấp một hớp cà phê, không hiểu: “Buồn cái gì? Buồn gì mà không nói ra được? Sao lại không thể nói ra?”
Ánh mắt Liễu Chí Tần mềm mại nhìn anh “Tổ trưởng Hoa, anh đã hấp dẫn một người tổ trưởng khác thuộc về anh đó.”
Hoa Sùng giật mình “Chậc.”
“Còn “chậc”?” Liễu Chí Tần nắm tay anh, lòng bàn tay ấm áp dán vào nhau: “Tiếu Thành Tâm chưa đến mà đã bị anh lây như vậy. Nhớ lúc chúng ta giúp tổ án tồn đọng không?”
“Làm sao không nhớ được.” Hoa Sùng nói: “Tiếu Thành Tâm bỏ hết manh mối xuống cho chúng ta, không muốn đi ra ngoài, một khi anh ta phụ trách cái gì chỉ lo lui về phía sau. Không chỉ quá e dè mà khả năng xử lý cũng khá kém.”
“Đội trưởng Trần cũng nói, tính cách anh ta rất thích hợp với tổ án tồn đọng.” Liễu Chí Tần thở dài, ra một làn khói trắng, nắm nắm tay Hoa Sùng: “Nhưng Tổ trưởng Hoa nhà ta giỏi quá, kéo một đồng nghiệp tinh thần sa sút lên. Vụ án Quách Xu mới đây, cả vụ án Thân Nông Hàn trước đó, anh ta quả thực tích cực hơn rất nhiều lúc còn đến thôn Lạc Quan.”
“Chuyện này không liên quan gì đến anh.” Hoa Sùng nói “Anh ta ở tổ tồn đọng án nhiều năm, lại là tổ trưởng, nên không có cơ hội tiếp xúc nhiều vụ án trọng yếu thôi. Đã làm nghề cảnh sát này, ai cũng có máu phá án trong người cả, giờ anh ta cảm nhận được sự sảng kɧօáϊ khi phá được án và bắt giam hung thủ, suy nghĩ khác đi cũng là bình thường, đừng ném hết công lao ném lên người anh.”
“Khiêm tốn.” Liễu Chí Tần cười “Hay bởi vì lúc anh phá án trông rất hấp dẫn người khác, cho nên người xung quanh nguyện ý nghe lời anh.”
Hoa Sùng nghiêng đầu: “Đặc biệt hấp dẫn em?”
Liễu Chí Tần nhẹ nhàng đung đưa tay anh: “Em không giống như vậy.”
“Hở? Sao không giống?”
“Luc anh phá án mới hấp dẫn người khác. Nhưng lúc nào cũng hấp dẫn em.”
Hoa Sùng mím môi cười.
“Cho nên họ là đồng nghiệp.” Liễu Chí Tần bổ sung: “Mà em là bạn trai anh.”
Hoa Sùng không kiềm được khóe môi, đẩy Liễu Chí Tần một cái “Đang trêи đường, đừng có mà phát bệnh.”
Tiếu Thành Tâm vừa lái xe vừa ca hát, tâm trạng vui vẻ khoan kɧօáϊ, lúc dừng đèn giao thông còn có suy nghĩ muốn quay lại cục thành phố, lấy hồ sơ vụ án trong tay ra xem lại một lần.
Trong lòng anh xoắn xuýt, mỗi ngày đều lo lắng bị tổ trọng án từ chối, cũng lo lắng sau khi bị từ chối, tổ Án tồn đọng cũng xa lánh anh ta. Trước đây sống không có lý tưởng, tới đâu thì tới, bây giờ thấy đồng nghiệp không có lý tưởng, sẽ cảm thấy buồn bực, bất an.
Lo được lo mất, mỗi ngày đều nặng nề không yên.
Bây giờ đã nói ra hết moj suy nghĩ trong lòng với Hoa Sùng, cảm giác như một khối đá lớn rơi xuống đất. Nếu thuận lợi thì năm sau có thể sang tổ trọng án rồi.
Tiếu Thành Tâm híp mắt, lắc lư đầu.
Có lẽ do quá vui vẻ, anh ta dĩ nhiên không phát hiện có một chiếc mô tô đang lặng lẽ theo đuôi mình.
– —
Huhu anh Tiếu ngố của tui…..