Tâm Độc

Chương 204: Chương 204: Chương 165




Chuyển ngữ: Hồng Trà / Beta: Andrew Pastel

Tâm độc

35.

“Vẫn để cho hắn trốn thoát.” Điếu thuốc trêи đầu ngón tay Liên Phong bị nắn thành một vòng cung: “Chết nhiều “quân cờ” như vậy, cũng không thể lấy tính mạng anh ta. Tại sao quân đội cũng tham dự vào?”

Hàn Cừ đã cởi bỏ bộ đồ phục cảnh sát đặc nhiệm, đứng trước gương đánh giá thân thể cường tráng của mình, chạm vào vết sẹo trêи trán “Tốc chiến tốc thắng đi, đừng quan tâm tại sao có quân đội tham dự, chúng ta không thể kéo dài nữa. Trần Tranh đã chú ý tôi.”

Liên Phong quay đầu lại: “Anh không định trở về?”

Hàn Cừ cười gượng: “Mẹ nó, cậu cho là tôi còn có thể trở về được sao?”

Liên Phong thở dài, đứng dậy: “Giờ tôi sẽ đi thu xếp, anh rời Lạc Thành, lập tức đi ngay.”

“Rời khỏi Lạc Thành?” Hàn Cừ hỏi: “Đi đâu?”

“Xuất cảnh ở Tây Nam, bên đó có người của tôi.” Liên Phong nói: “Chờ chuyện bên này chấm dứt…”

“Tôi không đi.” Hàn Cừ nhịn không được cắt ngang, đốt điếu thuốc, hít sâu một hơi, đôi mắt nheo lại trong làn khói.

Liên Phong kinh ngạc “Anh muốn ở lại? Không thể được.”

“Tại sao không thể?”

“Anh đột nhiên biến mất khỏi đội cảnh sát đặc nhiệm, còn làm người lực lượng cảnh sát bị thương. Hiện giờ đội hành động đặc biệt ở Lạc Thành, mà Liễu Chí Tần thông thạo công nghệ thông tin.” Giọng Liên Phong trầm xuống: “Một khi bại lộ, anh cho rằng anh có thể bình an vô sự ở lại Lạc Thành sao?”

Hàn Cừ cầm lấy một cái áo khoác, tùy ý vắt trêи vai, trong mắt lộ vẻ tham lam quái lạ: “Cậu đến rạp chiếu phim xem một bộ phim đã biết trước, cậu biết 100 phút đầu bộ phim không có gì nổi bật, cao trào chỉ ở 10 phút cuối. Cậu đã chịu được 100 phút tẻ nhạt kia, cao trào sắp tới lại rời đi sao?”

Liên Phong nhíu mày.

“Nhìn xem, cậu sẽ không.” Hàn Cừ cười cười “Tôi cũng sẽ không.”

“Đừng xử sự theo cảm tính.”

“Xử sự theo cảm tính? Lời này thốt ra từ trong miệng cậu đúng thật là hiếm có.” Hàn Cừ ngước cằm: “Liên Phong, cậu không phải cũng nên xem tôi là một “quân cờ” sao? Lúc này tôi không có cách nào trở lại cục thành phố, đã không còn là Đội trưởng chi đội cảnh sát đặc nhiệm, sau này cũng không thể cung cấp bất kỳ thông tin gì, cho nên tôi vô dụng rồi? Cũng giống như những “quân cờ” kia, bị cậu vứt bỏ?”

Ánh mắt Liên Phong lạnh lẽo, đôi môi mỏng mở ra: “Không cần nói lời vô nghĩa. Anh là một người thông minh, hẳn đã biết phải sớm rời đi lúc sáng, càng phải biết, nếu như tôi coi anh là “quân cờ”, khi anh mất đi công dụng sẽ bị tôi giải quyết ngay chứ không phải như bây giờ, ngồi ghế sa lon của tôi, vai khoác áo của tôi, trả treo với tôi.”

“Ha, tôi cần phải cảm động rơi nước mắt sao?” Hàn Cừ khinh bỉ lắc đầu một cái, dí đầu thuốc lá lên bàn, mép bàn không tỳ vết lập tức xuất hiện vết khói đen hình tròn xấu xí.

Liên Phong thở dài “Anh đi Tây Nam, nơi đó…”

“Tôi không đi.” Hàn Cừ đứng lên, chiếc áo trêи bả vai theo động tác rơi xuống.

“Anh!”

“Tôi muốn tận mắt nhìn thấy.” Hàn Cứ đi tới hướng cửa sổ sát đất, mắt nhìn xuống trung tâm thương mại Châu Thịnh dần dần náo nhiệt: “Cao trào của bộ phim. Liên Phong, cậu cho cậu là đạo diễn sao? Không, tôi mới đúng. Cậu không có tư cách cướp đoạt quyền thưởng thức của tôi.”

Sắc mặt Liên Phong dần lạnh, một lát sau quay người “Tùy anh.”

Văn phòng đội trưởng đội cảnh sát hình sự lượn lờ khói thuốc, mặc dù toàn bộ cửa sổ đã mở, quạt thông gió phần phật vang vọng cũng không thể xua tan hoàn toàn mùi thuốc lá dày đặc. Trần Tranh ngồi trêи ghế sô pha, ngón trỏ và ngón giữa kẹp một điếu thuốc mới vừa châm, tinh thần uể oải.

Thẩm Tầm vỗ vỗ vai anh, không lên tiếng.

“Đội trưởng Hàn…” Vẻ mặt Hoa Sùng nghiêm túc “Mất tích? Chuyện khi nào?”

“Trước khi Xuân Thành có chuyện.” Liễu Chí Tần nhìn Trần Tranh một chút: “Đội trưởng Trần đi gặp anh ta.”

“Tại tôi.” Tiếng nói Trần Tranh khàn khàn, nắm chặt nắm đấm: “Tôi đã sớm nhận ra được anh ta có vấn đề, tôi không thể trốn tránh trách nhiệm được.”

Đầu ngón tay Hoa Sùng lạnh lẽo, trái tim như không khống chế rơi xuống vực sâu.

Nếu như là trước lúc trò chuyện cùng Liễu Chí Tần, anh còn ôm một tia may mắn, nhưng tình huống bây giờ đã xác định, Hàn Cừ chính là gián điệp của tổ chức khủng bố.

Không, phải nói – Bản thân Hàn Cừ chính là phần tử khủng bố.

Chuyện này quả thật rất hoang đường, một đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm thành phố, một người từng là cảnh sát đặc nhiệm tham gia tác chiến chống khủng bố, thế mà lại là phần tử khủng bố tàn nhẫn điên cuồng!

Hoa Sùng cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại “Đội trưởng Hàn, hành tung Hàn Cừ trước đây có thể xác định không?”

“Tôi phái người theo dõi anh ta.” Thẩm Tầm nói “Thiết bị điện tử anh ta mang theo bên người bị chúng ta giám sát. Nhưng lần này tần số bị nhiễu, có người giúp anh ta thoát thân.”

Hoa Sùng hướng về Liễu Chí Tần “Là ý gì?”

“Có người cắt đứt truy lùng của em, 4 giây.” Liễu Chí Tần nói: “Nhưng với 4 giây này, giúp Hàn Cừ trốn thoát.”

“Vậy người theo dõi anh ta đâu?” Lòng Hoa Sùng nổi lên tia nghi ngờ không rõ.

“Đang ở bệnh viện, bây giờ không thể nói chuyện, cũng may giữ được mạng.” Thẩm Tầm thở dài “Tôi suy đoán, sắp tới Hàn Cừ có thể rời khỏi tỉnh Hàm. Đây là cơ hội để chúng ta bắt anh ta.”

“Không, anh ta nhất định không rời khỏi.” Hoa Sùng cau mày, cố gắng phân tích các khả năng khách quan nhưng vẫn không ngừng nhớ lại những sớm chiều ở đội cảnh sát đặc nhiệm với Hàn Cừ.

Khi đó, Hàn Cừ cũng đã là thành viên của nhóm khủng bố sao?

“Anh ta ở lại cũng không có ý nghĩa.” Thầm Tầm bình tĩnh nói: “Tác dụng của anh ta hẳn là cung cấp tình báo lực lượng cảnh sát và hướng đi cho những người kia, nhưng giờ anh ta biến mất, lập tức thành đối tượng truy bắt quan trọng của lực lượng cảnh sát. Những người kia sẽ để anh ta ở lại sao?”

“Nếu như anh ta muốn ở lại thì sao?” Hoa Sùng nói “Vụ án lớn ở tiểu khu Ngô Đồng có lẽ chỉ là “mở màn”, những người kia sẽ mở ra một cuộc tập kϊƈɦ quy mô lớn hơn. Vốn chỉ là suy đoán của tôi, thế nhưng sau khi gặp phục kϊƈɦ ở Xuân Thành, tôi dám khẳng định, bọn họ còn có hành động khác.”

“Cho nên Hàn Cừ nhất định sẽ ở lại sao?” Thẩm Tầm cũng không ủng hộ.

“Theo tính cách của anh ta, sẽ.” Hoa Sùng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.