Phản chiếu
20.
Đèn ở đồn cảnh sát sáng hơn "Sơn Vị Đường" nhiều, lại không thể chỉnh độ sáng, mở thì sáng choang, tắt thì sẽ tối mịt. Viên Phỉ Phỉ là người quan trọng có liên quan đến vụ án, dĩ nhiên không thể về, cũng không thể quay lại "Sơn Vị Đường". Sau khi thẩm tra kết thúc, một cảnh sát dẫn cô ta vào một gian phòng nhỏ cuối hành lang, dặn không được đi, sau đó đóng sầm cửa lại.
Cô ta ngơ ngác ngồi xuống một cái ghế dựa, rồi nâng hai chân lên bó gối, mặt vùi xuống chân như chịu không nổi ánh đèn sáng lóa.
Nhưng tư thế này không duy trì lâu lắm. Khoảng vài phút sau, cô ta hoảng loạn vồ đến cánh cửa, giật tắt đèn thật mạnh. Bóng tối bao trùm trong nháy mắt, trong phòng vang lên dồn dập tiếng hít thở và tim đập.
Trong bóng tối không thể nhìn thấy gì, kẹt cửa và rèm cửa sổ chưa đóng chặt hoàn toàn có vài tia sáng le lói xuyên qua, làm căn phòng tối tăm càng thêm ma quái.
Cô ta áp sát lên vách tường, mười ngón tay cong lại cào lên mặt tường phát ra những âm thanh kin kít rợn sống lưng.
Trong lúc hoảng hốt, cô ta dường như nhìn thấy một đám cháy trong căn phòng nhỏ, có năm đứa trẻ giãy giụa trong lửa. Vài giây sau, bóng năm đứa trẻ hợp lại thành ba người trưởng thành, nằm phủ phục trên mặt đất, vừa gào khóc vừa vươn tay lại về phía cô ta như muốn nói: "Viên Phỉ Phỉ, cứu chúng tôi!"
Ba người kia chỉ có cái bóng, nhưng cô ta biết, đó là Chu Lương Giai, Phạm Miểu và Thịnh Phi Tường bị thiêu chết cháy!
Cô ta run rẩy che miệng, không cho mình hét lên, cơ thể cứng còng, hơi lạnh từ gan bàn chân thấm lên, như đông cứng cả não.
Cô ta cuối cùng cũng không chịu nổi, vừa khóc nức nở vừa sờ soạng chốt mờ đèn.
Khi ánh sáng lại chan hòa căn phòng, cô ta hoảng sợ nhìn quanh, quên cả lau nước mắt trên mặt.
Trong phòng không có đám cháy, không có năm đứa nhỏ, cũng không có ba người bạn bị thiêu cháy.
Tất cả chỉ là ảo giác!
Cô ta không còn chút sức lực nào ngồi bệt trên mặt đất, ngực phập phồng dữ dội, cả người run lẩy bẩy như vừa phải trải qua một cuộc tra tấn thảm khốc.
Chiếc camera hồng ngoại bí mật đặt trong phòng cũng đã quay lại hết mọi hành vi của cô ta.
Hoa Sùng nhìn màn hình, chống cằm nói: "Sáng nay tôi có hỏi cô ta chuyến du lịch này là do ai đề xuất, cô ta ấp úng không trả lời rõ ràng. Lúc đó tròng mắt cô ta đảo rất nhanh, cũng không dám nhìn thẳng tôi. Giờ xem ra cô ta nói dối không chỉ vài ba câu."
Liễu Chí Tần cũng nhìn màn hình, Viên Phỉ Phỉ không biết trong phòng có camera đặt ẩn, vẫn ngồi dựa lưng vào tường, đấm liên tục lên trán mình như muốn đánh đuổi những hồi ức ghê sợ nào đó trong đầu đi.
Hoa Sùng không hỏi Liễu Chí Tần dùng cách nào điều tra được thông tin cá nhân của Viên Phỉ Phỉ, vì chuyện này đối với cậu dễ như trở bàn tay, mà anh cũng chỉ cần kết quả.
Anh hỏi: "Mấy lần trước Viên Phỉ Phỉ đến thôn Lạc Quan là khi nào? Đi một mình hay với ai?"
"Một mình." Liễu Chí Tần quay đầu lại, gõ vài cái trên bàn phím, "Ngày 2 tháng 3 năm nay là lần đầu tiên tới, ở nông gia nhạc nhà Tiền Khánh, ngày 5 thì ra về. Ngày 17 tháng 5 lại đến, lần này cô ta ở nông gia nhạc nhà La Hạo, ngày 19 rời đi. Lần gần đây nhất là 30 tháng 6, ở tại "Sơn Vị Đường", 4 tháng 7 về."
Con ngươi Hoa Sùng khẽ lay động, "Có khi nào cô ta liên quan đến vụ án năm đứa trẻ không...."
"Chắc chắn phải có liên quan gì đó." Liễu Chí Tần nhìn Viên Phỉ Phỉ trong màn hình dần ổn định lại cảm xúc, nói: "Đúng như Hứa Thăng nói họ chỉ là bạn thân sơ vì cùng quê cùng trường. Họ có groupchat những người đồng hương trên WeChat, nhưng Viên Phỉ Phỉ rất ít khi lên tiếng, toàn là nói chuyện riêng với Chu Lương Giai. Từ đầu tháng 8 cô ta rất hay tìm Chu Lương Giai, hỏi có muốn đến thôn Lạc Quan chơi mấy ngày không."
"Cô ấy chỉ hỏi Chu Lương Giai, tức là Thịnh Phi Tường, Phạm Miểu, Hứa Thăng đều là Chu Lương Giai rủ theo?"
"Đúng vậy. Chu Lương Giai rất thân với Phạm Miểu, mà Phạm Miểu thì là bạn làm ăn với Thịnh Phi Tường, còn quan hệ giữa Hứa Thăng và Phạm Miểu thì cũng còn tùy."
Hoa Sùng nghĩ nghĩ, "Vậy là Viên Phỉ Phỉ biết, nếu rủ Chu Lương Giai, thì chắc chắn cô ấy sẽ rủ theo Phạm Miểu, và Phạm Miểu có thể dẫn Thịnh Phi Tường theo luôn, còn Hứa Thăng thì có thể có có thể không......"
Liễu Chí Tần gật đầu, "Viên Phỉ Phỉ cố ý rủ Chu Lương Giai, là sẽ biết chắc chắn có thêm Phạm Miểu và Thịnh Phi Tường tham gia. Sau đó cả ba đều bị sát hại, còn cô ta thì có những biểu hiện khả nghi như thế này."
Hoa Sùng đứng lên, đi qua đi lại vài bước, bấm bấm liên tục cây bút trong tay: "Cô ta đáng nghi thật, nhưng mà......"
Đang ở lúc này, một cảnh sát ỏ Khoa Kiểm Nghiệm vội vàng chạy tới, thở phì phò gọi: "Tổ trưởng Hoa! Tìm được manh mối ở "Sơn Vị Đường"!"
Hoa Sùng khựng lại, "Là gì thế?"
"Chúng tôi tìm thấy có rất nhiều bùn đất trong phòng Viên Phỉ Phỉ. Sau khi kiểm nghiệm thì số đất này là từ trường làng cũ và núi Hư Lộc! Dọn phòng ở "Sơn Vị Đường" nói các khách lên núi Hư Lộc giày sẽ dính rất nhiều bùn nên ngày nào họ cũng quét dọn lau rửa sàn nhà cả."
Hoa Sùng lập tức hiểu được, "Cho nên số bùn đất trong phòng này là Viên Phỉ Phỉ mang về từ đêm qua? Cô ta không những lên núi Hư Lộc mà còn đến trường làng cũ!"
Cảnh sát hưng phấn nói: "Đúng vậy! Cô ta chính là hung thủ!"
Không, không đúng!
Nhìn cậu cảnh sát đang phấn khởi trước mặt, Hoa Sùng bỗng nhiên cảm thấy sự việc không thể đơn giản như thế.
Nếu có thể giữa nơi đông đúc ung dung trói và châm lửa thiêu sống ba người, hẳn sẽ phải là một tên gan lì, ranh mãnh, tâm lý vững vàng và có khả năng chống lại áp lực rất giỏi, mà Viên Phỉ Phỉ lại chẳng giống gì. Cô ta nhát gan, hù dọa một chút là run rẩy, sợ hãi lộ ra hết ngay, cũng không ranh mãnh, nếu không sẽ không dùng WeChat nhắn tin khi muốn rủ Chu Lương Giai đến đây, vì nó rất dễ bị điều tra ra. Còn nữa, lại sơ ý mang bùn đất về đầy phòng.
Nhưng cô ta lại rất khả nghi, rất có vấn đề!
Tại sao cô ta lại muốn dụ ba người kia đến thôn Lạc Quan du lịch?
Tại sao ba lần trước đến cô ta ở nhà của các nạn nhân trong vụ án trường làng? Cô ta có liên quan gì đến năm đứa trẻ? Lên núi Hư Lộc và ghé lại trường làng làm gì?
Nếu cô ta không phải hung thủ, tại sao cô ta nói dối mình đi tản bộ?
Nếu là hung thủ, thì động cơ gây án của cô ta là gì?
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên một bóng người xuất hiện ngoài cửa.
Lại là Hứa Thăng.
"Mấy...mấy anh nói nếu nhớ tới cái gì thì phải báo ngay." Hứa Thăng bất an xoa xoa lòng bàn tay, nhìn nhìn sang căn phòng cuối hành lang nơi Viên Phỉ Phỉ đang ở, "Tôi đột nhiên nhớ đến một việc xảy ra năm cấp hai, không biết có thể giúp gì cho việc phá án không."
Hoa Sùng mời Hứa Thăng vào phòng, đóng cửa lại, thấy cậu ta quá lo lắng nên đưa bao thuốc và bật lửa ra cho cậu ta. Hứa Thăng vội vàng rút một điếu, châm lửa, rít sâu một ngụm, khoảng một phút sau mới bớt lo lắng.
"Đừng vội vàng, cứ chậm rãi nói. Cậu cung cấp manh mối, chúng tôi chắc chắn sẽ bảo vệ cậu." Liễu Chí Tần ngồi đối diện cậu ta, còn Hoa Sùng thì đến bên cửa sổ, kéo "xoạch" tấm màn xuống che kín cửa.
"Chuyện này có liên quan đến Viên Phỉ Phỉ." Hứa Thăng vừa nói một câu đã nơm nớp giải thích: "Nhưng tôi không có ý nói cô ấy là hung thủ nha!"
"Cậu cứ việc kể, bắt hung thủ là chuyện của chúng tôi." Liễu Chí Tần nói: "Nhưng mà cậu phải nói thật không được bịa chuyện. Cảnh sát đang đến Tiện Thành điều tra thăm hỏi. Cậu có nói dối chúng tôi sẽ phát hiện ra ngay."
Hứa Thăng vội vàng xua tay, "Chuyện đến mức này tôi gạt mấy anh làm gì? Tôi đảm bảo đây là chuyện có thật!"
"Ừm." Liễu Chí Tần gật đầu, "Vậy bắt đầu đi.Chuyện gì xảy ra khi đó?"
"À thật ra cũng không liên quan đến tôi!" Hứa Thăng lại một lần phủi sạch quan hệ với bản thân, cậu ta nuốt nước bọt, nói: " Lúc cấp hai Viên Phỉ Phỉ có theo đuổi Thịnh Phi Tường."
Ánh mắt Hoa Sùng và Liễu Chí Tần chợt thay đổi.
"Theo đuổi này chỉ là tỏ tình thôi phải không?" Liễu Chí Tần thật sự không thể tưởng tượng được phương thức "theo đuổi" khác của học sinh trung học.
"Đúng vậy. Nhưng Thịnh Phi Tường không thích cô ấy, không đồng ý. Khi đó Thịnh Phi Tường đang chơi rất thân với Phạm Miểu, cùng đi đánh nhau, thu phí bảo kê. Sau khi Thịnh Phi Tường từ chối Viên Phỉ Phỉ thì cùng với Phạm Miểu chơi cô ấy."
"Chơi?" Hoa Sùng hỏi: "Là có ý gì?"
Hứa Thăng sửng sốt, vội vàng giải thích: "Không phải nghĩa "chơi" kia, mà là bắt nạt, khinh rẻ đó."
"Nói cụ thể một chút."
"Chờ tôi nghĩ một chút." Hứa Thăng cúi đầu, sắp xếp lại lời kể, "Học sinh trung học hay yêu sớm mà. Nam sinh lúc đó đa số là du thủ du thực, còn nữ sinh thì mê đám nam sinh quậy phá đó, chắc là do cảm thấy vậy là hãnh diện. Lúc ấy Phạm Miểu và Thịnh Phi Tường quậy phá cũng nổi lắm, Phạm Miểu thì ngầu, Thịnh Phi Tường thì đẹp trai kiểu mỹ nam u sầu, rất nhiều nữ sinh thích cậu ta, Viên Phỉ Phỉ là một trong số đó."
Hoa Sùng nhấp môi dựa vào bên cửa sổ. Anh không nghĩ đến Viên Phỉ Phỉ lại có tầng quan hệ này với Thịnh Phi Tường.
"Các anh đừng thấy Viên Phỉ Phỉ giờ trông khá xinh đẹp, lúc học cấp hai cô ấy vừa xấu vừa béo, mặt đầy mụn, mang mắt kính dày cộp, tính cách cũng khép kín, chỉ chơi cùng vài nữ sinh. Trong mắt nam sinh chúng tôi, cô ấy chính là dạng gái xấu vô hình." Hứa Thăng cảm thán nói: "Nhưng mà con gái sau mười tám thì bắt đầu biết làm đẹp, chỉ cần trang điểm chụp ảnh sử dụng camera app là đẹp lung linh thôi."
Liễu Chí Tần thấy cậu ta bắt đầu lạc đề, hỏi: "Thịnh Phi Tường ghét cô ấy vì cô ấy không xinh đẹp?"
"Đương nhiên! Cô ấy vừa nhát gan vừa ít nói, mọi ngày cũng chẳng nói chuyện với các nam sinh, vậy mà lúc thích Thịnh Phi Tường cô ấy lại dám viết thư tình. Nhưng mà con gái theo đuổi Thịnh Phi Tường xếp hàng dài từ lớp học ra tới cổng trường, có cả các hoa khôi các lớp các khối, Thịnh Phi Tường sao mà ưng Viên Phỉ Phỉ được?" Hứa Thăng thấp giọng nói: "Đừng nói gì Thịnh Phi Tường, tôi nhìn còn không có cảm tình với cô ấy."
Hoa Sùng nói: "Cậu không học cùng lớp với cô ấy mà biết rõ ràng như thế, chuyện này chắc là cũng bị bán tán khắp trường phải không?"
Hứa Thăng gật đầu, "Chuyện Thịnh Phi Tường vứt thư tỏ tình với quà tặng cả trường đều biết! Cả học kỳ đó Viên Phỉ Phỉ thành trò cười, rất nhiều nữ sinh mắng cô ấy đũa mốc chòi mâm son, Thịnh Phi Tường mà cũng dám theo đuổi, không biết tự soi gương xem mặt mũi mình xấu xí thế nào mà biết thân biết phận."
Ánh mắt Hoa Sùng tối sầm lại.
Một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi chớm lớn, không xinh đẹp, cũng không cởi mở, không có bất kỳ ưu điểm nào. Thích một nam sinh đẹp trai, nhưng tỏ tình bị từ chối, quà tặng bị ném đi, bạn bè cười nhạo chế giễu...đoạn ký ức này sẽ để lại gì trong lòng Viên Phỉ Phỉ?
"Mấy lời tôi nói có hơi quá đáng, vì dù gì tôi với Thịnh Phi Tường cũng là bạn bè, mà giờ cậu ta cũng..qua....qua đời..." Hứa Thăng lại nói lắp, "Chỉ là...là... nhưng mà......"
"Nhưng mà gì?" Liễu Chí Tần hỏi, "Cậu nói hết ra giùm tôi."
Hứa Thăng hít sâu một hơi, "Nhưng mà hồi cấp hai, Thịnh Phi Tường là một thằng rất khốn nạn!"
"Cậu ta thích sỉ nhục các bạn nữ, ỷ mình đẹp trai có nhiều người theo đuổi nên hay tùy ý đùa giỡn tình cảm người khác, dối trá, sống buông thả.... phải vậy không?" Hoa Sùng đã tưởng tượng ra Thịnh Phi Tường khi còn tuổi dậy thì.
"Đúng rồi đúng rồi!" Hứa Thăng nói: "Cậu ta như một thằng trẻ trâu. Nhưng sau đó trưởng thành, tính tình lại rất trầm tĩnh. Lúc gặp lại cậu ta ở Lạc Thành, tôi thấy cậu ta thay đổi chóng mặt. Chắc là con trai lúc nhỏ ai cũng thế, lớn rồi sẽ khác đi."
Hoa Sùng không đồng ý. Cho dù rất nhiều nam sinh khi còn trên ghế nhà trường thì quậy phá, sau khi ra đời, va chạm xã hội nên tính cách trưởng thành hơn. Bạn cũ gặp lại luôn có cảm giác "tay chơi gác kiếm", nhưng không phải nam sinh nào khi nhỏ cũng bắt nạt, sỉ nhục bạn nữ. Dù sau này có trưởng thành, cũng không thể xóa hết toàn bộ những gì họ đã gây ra trong quá khứ.
"Cậu có nhớ Thịnh Phi Tường sỉ nhục Viên Phỉ Phỉ thế nào không?" Liễu Chí Tần hỏi tiếp.
"Nhớ một chút." Hứa Thăng nói: "Cậu ta rất hay gọi Viên Phỉ ra sai vặt. Viên Phỉ Phỉ cũng ngốc, đã bị từ chối, lại thân con gái, còn để cho cậu ta tùy ý sai khiến, đúng là chẳng có chính kiến..."
"Quan hệ này duy trì bao lâu?"
"Không lâu lắm, Thịnh Phi Tường sau đó có bạn gái, là hoa khôi của một trường khác. Gái xấu giống Viên Phỉ Phỉ chỉ thấy thú vị vài ba hôm thôi, lâu rồi Thịnh Phi Tường cũng cảm thấy phiền phức."
"Có nghĩa là sau đó họ không có quan hệ gì với nhau nữa?" Hoa Sùng hỏi.
"Đúng vậy, sau đó cấp ba cũng học khác trường, chẳng ai dính đến ai nữa." Hứa Thăng gãi đầu, "Tôi cũng mấy năm sau mới lại gặp Viên Phỉ Phỉ, cô ấy hoàn toàn thay đổi, giảm cân, trang điểm, không còn mụn. Tuy vẫn kém Chu Lương Giai... à Chu Lương Giai trước đây là hoa khôi trường tôi, rất đẹp."
Liễu Chí Tần khó hiểu, "Cô ấy lại đi gặp Thịnh Phi Tường? Không ngại sao, lại còn làm bạn bè?"
"Mấy lần gặp đầu là Chu Lương Giai kéo Viên Phỉ Phỉ tới. Thật ra cũng không xấu hổ lắm, chuyện 10 năm trước rồi. Khi đó là còn nhỏ, giờ đều là người trưởng thành rồi, ai còn so đo mấy chuyện như vậy? Tôi nghe nói Thịnh Phi Tường khen cô ấy xinh. Có lần uống rượu, Thịnh Phi Tường còn nói đùa là muốn theo đuổi cô ấy." Hứa Thăng lại châm một điếu thuốc,
"Lúc gặp nhau chúng tôi nói cười rất thoải mái. Viên Phỉ Phỉ trông có vẻ không còn để bụng, nhưng trong lòng nghĩ gì chỉ có cô ấy biết. Cũng tại các anh hỏi tôi có nhớ chuyện gì kì lạ không nên tôi mới nhớ đến việc này, tôi chỉ nói thế thôi, tôi không có ý nói Viên Phỉ Phỉ là hung thủ nha!"
Hoa Sùng nheo mắt. Hứa Thăng trông thật buồn cười, vừa nói đỡ cho Viên Phỉ Phỉ vừa bóng gió nói cô ấy có mâu thuẫn với nạn nhân, giống như vừa mắng sa sả người ta xong rồi lại nói "tôi không có ý phê bình anh!"
Liễu Chí Tần lại hỏi thêm vài vấn đề, Hứa Thăng đều trả lời hết, còn lo lắng nói: "Mấy anh ơi, hỏi gì tôi đáp nấy, tôi cũng có bằng chứng ngoại phạm mà, giờ tôi về được chưa? Tôi chỉ xin nghỉ mấy ngày, còn phải về làm việc nữa, làm công ăn lương đâu có dễ!"
Liễu Chí Tần nhìn nhìn Hoa Sùng. Hoa Sùng xua tay: "Hôm nay trễ rồi, đi đường núi nguy hiểm. Mai rồi về."
Hứa Thăng như được đại xá, liến thoắng: "Được được được. Tôi về lại Lạc Thành, không đi đâu cả, nếu các anh có gì cần hỏi thêm thì cứ gọi cho tôi!"
Lại một lần bị mời vào phòng thẩm vấn, trạng thái tâm lý của Viên Phỉ Phỉ còn bất ổn hơn cả sáng hôm đó.
Hoa Sùng cầm một túi vật chứng nhỏ giơ lên, "Biết đây là gì không?"
Viên Phỉ Phỉ nhìn chằm chằm túi vật chứng, khó hiểu và kinh hoảng hỏi: "Đất? Bùn đất?"
"Lấy được trong phòng của cô." Hoa Sùng đặt túi lên bàn, nhìn thẳng vào mắt Viên Phỉ Phỉ, "Cô nói ngày hôm qua sau khi tách khỏi Chu Lương Giai, cô ăn lẩu nấm sau đó đi tản bộ phải không?"
"Đúng vậy." Viên Phỉ Phỉ nhíu mày, "Chủ tiệm nấm vẫn còn nhớ mặt tôi."
"Đúng là cô ấy vẫn còn nhớ cô." Hoa Sùng nói đều đặn, "Nhưng lúc cô đến tiệm là 5 giờ chiều, sau đó chủ tiệm cũng không biết cô đi đâu."
Viên Phỉ Phỉ đan mười ngón tay vào với nhau: "Tôi đi dạo trong thôn!"
"Trong thôn có rất nhiều camera công cộng, nếu đi dạo ở những nơi du khách hay ghé thì sao không cái nào quay được cô?" Giọng Hoa Sùng chợt dồn dập lên, "Hay là cô đi đến đâu đó không có camera?"
Viên Phỉ Phỉ trợn to mắt, càng hoảng hốt hơn, "Sao anh hỏi như thế? Camera nào cũng có góc chết, không quay được là bình thường mà."
Thấy cô ta còn chưa chịu nói thật, Hoa Sùng thở dài, "Đất bùn trong phòng cô là đất từ núi Hư Lộc."
Mồ hôi chảy dọc thái dương Viên Phỉ Phỉ, cô ta hỏi: "Có ý gì?"
"Viên Phỉ Phỉ, đêm qua cô đến núi Hư Lộc phải không?"
"Tôi không có!" Viên Phỉ Phỉ phản bác, giọng run lên, "Tôi không lên núi, tôi tản bộ trong thôn!"
"Không thể, mỗi ngày "Sơn Vị Đường" đều lau sạch sàn nhà, nên bùn đất trong giày của cô là của tối hôm qua để lại." Hoa Sùng nghiêng người về phía trước, "Đêm qua cô đến núi Hư Lộc làm gì?"
Viên Phỉ Phỉ há miệng, mặt cắt không còn hột máu: "Tôi...tôi..."
"Cô không chỉ đến núi Hư Lộc, còn đến trường làng cũ của thôn nữa." Hoa Sùng tiếp tục hỏi ép: "Cô biết nơi đó đã từng xảy ra chuyện gì đúng không?"
"Không, anh đừng nói bậy!" Viên Phỉ Phỉ đứng lên giống như muốn chạy trốn, nhưng đôi chân đã không còn sức lực.
Hoa Sùng lẳng lặng nhìn cô ta, giọng hơi thay đổi, "Cô chỉ đơn thuần là bạn bè cùng quê với Thịnh Phi Tường sao?"
Nghe thấy cái tên này, đồng tử Viên Phỉ Phỉ đột ngột co rút lại.
"Rất nhiều năm trước, cô thích cậu ta, nhưng cậu ta lại tổn thương cô. Bắt nạt cô lúc đó còn có Phạm Miểu. Cô vẫn luôn nhớ rõ mối nhục này phải không?" Hoa Sùng nhẹ giọng hỏi.
Viên Phỉ Phỉ ôm siết lấy đầu, khóc nức nở nói, "Anh đang nói cái gì vậy, tôi với cậu ta chỉ là bạn bè, sao tôi có thể thích cậu ta?"
"Không phải à? Vậy tạm gác vấn đề này lại." Hoa Sùng nhịp tay lên bàn, "Lần du lịch này là ai tổ chức?"
"Tôi không biết!" Viên Phỉ Phỉ run rẩy ngồi xuống, "Câu này tôi đã trả lời rồi......"
"Không, lúc đó cô nói dối." Hoa Sùng ngắt lời,
"Là cô rủ Chu Lương Giai đến thôn Lạc Quan nghỉ mát, lại còn rủ rất nhiều lần. Sau đó, Chu Lương Giai rủ Phạm Miểu, Phạm Miểu rủ thêm Thịnh Phi Tường và Hứa Thăng. Đối với cô, Hứa Thăng có đi hay không không quan trọng, cô chỉ cần dụ được ba người kia đến thôn Lạc Quan, phải không?"
Viên Phỉ Phỉ á khẩu không trả lời được, mồ hôi nhỏ giọt lăn trên trán.
"Cô chưa bao giờ chủ động nói chuyện hay đề xuất ý kiến trong nhóm, chỉ toàn Chu Lương Giai kéo cô đi, lần này sao lại thay đổi?" Hoa Sùng hỏi: "Thôn Lạc Quan có gì đặc biệt à? Cô đến đây tận bốn lần cơ đấy."
Nghe đến đó, Viên Phỉ Phỉ như bị sét đánh, cứng người trên ghế.
"Cô đã ba lần đến đây vào tháng 3 5 6, là phong cảnh đẹp thu hút cô, hay có việc gì đó thu hút cô?"
Viên Phỉ Phỉ ôm đầu khóc váng lên: "Tôi không liên quan đến cái chết của bọn họ, tôi không liên quan!!!"
Trên núi nhiệt độ ban đêm và ngày chênh lệch nhau rất lớn. Buổi chiều Hoa Sùng cởi áo khoác len Liễu Chí Tần đưa vắt trên lưng ghế, giờ lại phải mặc vào. Áo len rất dễ hút mùi, nãy giờ trong phòng thẩm vấn liên tục hút thuốc, cũng bị ám mùi khói, may mà cũng không quá khó chịu.
Hoa Sùng chỉ cài một cúc áo, dựa lưng vào tường hành lang đồn công an, đút một tay vào túi áo, tay còn lại thì xoa xoa thái dương.
Viên Phỉ Phỉ gần như phát điên, không nói không thừa nhận gì cả. Nhưng mọi bằng chứng đều đã xác thực, từ camera, dấu bùn đất, lịch sử wechat...
Nhìn qua, thì có vẻ như đúng là cô ta hận Thịnh Phi Tường và Phạm Miểu từ cấp hai, giận cá chém thớt qua cả Chu Lương Giai là bạn gái lâu năm của Phạm Miểu, nên tìm cách sát hại.
Động cơ này nghe có vẻ hợp tai, nhưng lại mâu thuẫn, vì những kẻ hận thù lâu năm tích tụ đến mức giết người, luôn biết cách bình tĩnh và che dấu cảm xúc rất tốt. Viên Phỉ Phỉ thì lại không như vậy. Cô ta là kiểu người dễ kích động, không kìm chế được cảm xúc, mọi suy nghĩ đều bày hết ra ngoài. Từ đó có thể suy ra, nếu cô ta đã làm bạn được với Thịnh Phi Tường, Phạm Miểu, thì có lẽ cô ta đã hoàn toàn tha thứ và bỏ qua chuyện năm cấp hai ấy rồi.
Nhưng tại sao cô ta lại muốn dụ ba nạn nhân đến thôn Lạc Quan, còn không giải thích được tại sao mình lên núi Hư Lộc và trường làng cũ.
Thật kỳ quái.
"May là tôi mang theo nhiều quần áo." Liễu Chí Tần ra khỏi phòng thẩm vấn, hỏi: "Có lạnh không?"
Hoa Sùng lắc đầu, siết chặt áo len hơn, "Viên Phỉ Phỉ vẫn như cũ?"
"Đúng vậy, không muốn mở miệng." Liễu Chí Tần nói: "Cảm xúc kích động của cô ta không khớp với nhận định hung thủ ban đầu của chúng ta."
"Nhưng chứng cứ đều chỉ vào cô ta." Hoa Sùng thở dài, "Chắc chắn cô ta dẫn nạn nhân đến đây là có mục đích, nhưng có thể không phải là để thiêu chết ba người họ."
"Điểm tôi thắc mắc nhất là tại sao cô ta lại cố tình chọn nông gia nhạc của gia đình nạn nhân vụ án trường làng." Liễu Chí Tần nói: "Chẳng lẽ cô ta muốn biết cái gì, hay có liên quan gì đến vụ án đấy?"
"Không có đâu." Hoa Sùng lắc đầu, "Bên Khúc Trị đã điều tra xong, cô ấy sinh ở Tiện Thành lớn lên cũng ở Tiện Thành, đến 18 tuổi mới đến Lạc Thành học đại học. Cô ấy không có khả năng tham gia vào vụ án trường làng."
Nói tới đây, Hoa Sùng bỗng khựng người, nhìn về phía một phòng thẩm vấn.
Cửa phòng thẩm vấn mở ra, một cảnh sát đi ra, theo sát sau đó là một người đàn ông quen mắt, hiển nhiên là vừa kết thúc cuộc thẩm vấn những người trong diện tình nghi.
Liễu Chí Tần cũng quay đầu nhìn theo, thấy Tiền Sấm Giang xoay người, ánh mắt sắc lẻm lạnh băng phóng về phía cậu và Hoa Sùng.
Lúc tầm mắt Hoa Sùng giao với Tiền Sấm Giang, anh chợt nhíu mày.