Tâm độc
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Tri kỉ
12.
"Cậu có thành kiến với anh ta à." Hoa Sùng nhướng mày, "Cảm giác cậu chướng mắt anh ta."
"Làm gì có nha." Liễu Chí Tần nói: "Chúng ta cần phải đến Vạn Kiều một chuyến để điều tra."
"Đi thì vẫn đi, nhưng mà cậu nói cho tôi biết đi, sao cậu không thích Liên Phong?"
"Tôi đã nói không phải tôi chướng mắt anh ta rồi mà."
Hoa Sùng cười, "Còn chối nữa? Người ta cao 1m86 mà cậu đã coi như nghi phạm. Anh Tiểu Liễu, cậu hình như cũng cao 1m86 nhỉ?"
"Tôi cao 1m87."
"Í dà, ăn mất 1cm của cậu rồi." Hoa Sùng vừa nói vừa duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu Liễu Chí Tần.
Liễu Chí Tần nghiêng mặt nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ bối rối.
"Thôi được rồi, không chọc cậu nữa." Hoa Sùng rụt tay về, "Người nhà Trịnh Kỳ tới kìa."
Ngồi trong phòng thẩm vấn là chị gái của Trịnh Kỳ, Trịnh Lâm và anh rể Huống Văn.
Trịnh Lâm khoảng hơn 30 tuổi, hai mắt khóc đến sưng đỏ, vẻ mặt đầy mệt mỏi. Huống Văn ở bên cạnh vừa trấn an vợ, vừa giải thích, nói cha mẹ vợ nghe được tin dữ, quá đau lòng nên đổ bệnh, đang nằm ở nhà, không tới Lạc Thành được, chỉ có anh ta và Trịnh Lâm đến giúp cảnh sát điều tra.
Hoa Sùng làm cảnh sát nhiều năm, đã quen với hình ảnh này. Anh chỉ vừa nói "Mong mọi người nén bi thương", nước mắt Trịnh Lâm đã chực trào ra.
"Em trai tôi rất ngoan, chưa bao giờ gây chuyện, rốt cuộc ai đã hại chết nó chứ?" Trịnh Lâm nức nở nói: "Cha mẹ tôi có tuổi rồi mới có nó, thành tích học tập từ nhỏ đến trung học, và cả đại học vẫn luôn tốt, đột nhiên các anh nói nó chết rồi, chị gái tôi đây còn không chịu nổi nữa chứ đừng nói chi cha mẹ!"
"Chúng tôi nhất định sẽ bắt được hung thủ." Hoa Sùng thở dài, "Mời người nhà đến, chủ yếu là muốn tìm hiểu tính cách và mối quan hệ của cậu ta với người nhà mà thôi."
"Chuyện này......" Trịnh Lâm lau sạch nước mắt, mặt lộ vẻ khó xử.
"Hai người không biết đúng không?" Liễu Chí Tần hỏi.
Trịnh Lâm xấu hổ gật gật đầu, "Từ khi Tiểu Kỳ đến Lạc Thành học thì rất ít khi về nhà."
"Rất ít khi về nhà?" Hoa Sùng hỏi: "Một năm chỉ về lúc nghỉ đông và nghỉ hè phải không?"
"Nó......" Trịnh Lâm cụp mắt, "Nghỉ hè nó không về nhà, chỉ có Tết Âm Lịch mới trở về mấy ngày, chính xác là ba mươi tháng chạp nó mới chịu về, mùng ba Tết thì đi ngay. Tết năm nay nó không về vì nói chỗ thực tập yêu cầu ở lại trực ban. Vì việc này mà ba tôi còn cãi nhau một trận với nó."
Hoa Sùng nghi hoặc nhíu mày, hỏi: "Nói cách khác, cả nhà cả năm nay không gặp mặt?"
"Không phải." Trịnh Lâm lắc đầu, "Tuy ba tôi cãi nhau với nó, nhưng đã hối hận rồi. Tết Âm lịch năm nay ba mẹ tôi tới hẳn Lạc Thành thăm mà không báo với nó. Mẹ tôi bảo con cái bận rộn là chuyện thường, việc công tác quan trọng hơn, nếu nó không có thời gian về thì cả nhà lên thăm nó thôi. Tết là lúc đoàn viên mà."
Nói tới đây, Trịnh Lâm liền dừng lại nhìn nhìn Huống Văn, chần chừ không muốn nói tiếp.
Huống Văn vỗ vỗ vai cô, nói tiếp: "Chúng tôi tới đây mới biết được Tiểu Kỳ thật ra không phải đi thực tập. Đúng là nó có công ty thực tập, nhưng qua Tết Âm Lịch mới đi làm. Nó nói dối bọn tôi vì không muốn về nhà."
"Tại sao thế?" Liễu Chí Tần hỏi: "Người nhà có mâu thuẫn gì sao?"
"Mâu thuẫn gì thì tôi không tiện kể ra." Huống Văn nói: "Vì tôi là người ngoài cuộc."
Gia đình nhà Trịnh là gia đình vợ chồng công nhân viên chức bình thường. Những năm gần đây, dưới áp lực kinh tế, những người sống không dễ dàng nhất chính là những cặp vợ chồng công nhân viên chức.
Nhưng những công nhân viên chức này,họ có sẵn sự cao ngạo trong xương tủy, rất hay coi thường nhân viên tạp vụ và dân buôn bán nhỏ, cố tình phô trương thanh thế, trong người không có bao nhiêu tiền, nhưng suốt ngày cứ ảo tưởng mua xe Mercedes-Benz.
Những người này cũng chỉ biết Mercedes-Benz, không biết thêm bất kì dòng siêu xe nào khác.
Trịnh Kỳ là con trai có được khi tuổi đã cao, lúc cậu ta được sinh ra cả nhà vui mừng như phát điên. Cha mẹ Trịnh Kỳ mang tư tưởng cũ, mong muốn con trai sau này sẽ trở nên giỏi giang giàu có, mua một chiếc BMW để gia đình nở mày nở mặt.
Vì không muốn để Trịnh Kỳ thua ở trên vạch xuất phát, nhà họ Trịnh tốn không ít tiền, mua rất nhiêu thức ăn bổ dưỡng, rồi tìm thầy giỏi ở khắp nơi về dạy. Trịnh Kỳ từ nhỏ đã phải học rất nhiều, không như các bạn khác có thời gian chơi đùa.
Nhưng o ép học tập không phải là không tốt, Trịnh Kỳ vốn thông minh, cũng biết kinh tế trong nhà không khá giả, luôn cố gắng chăm chỉ học hành, lên cấp ba luôn nằm trong top mười toàn trường, lúc lên lớp 12 còn giành giải nhất kì thi toán, Cha mẹ Trịnh Kỳ rất vui mừng, gặp ai cũng khen con trai mình luôn miệng, họ chắc mẩm Trịnh Kỳ sẽ đậu đại học nổi tiếng, sau này đi làm kiếm một đống tiền.
Trịnh Kỳ không phụ lòng mong đợi của người nhà, phát huy hết khả năng thi đậu vào khoa kiến trúc Đại học Lạc Thành. Đại học Lạc Thành là trường đại học nổi tiếng khắp cả nước với mũi nhọn là khoa kiến trúc.
Nhưng từ khi Trịnh Kỳ vào đại học thì bầu không khí trong nhà trở nên bức bối khác thường.
"Thật ra lúc Tiểu Kỳ học cấp ba đã thấy có chút dấu hiện rồi." Huống Văn nói: "Nó không thích nói chuyện với người nhà, cứ tự nhốt mình trong phòng ngủ. Ra vào cũng chẳng chào hỏi giống như trong nhà chẳng có ai. Nếu chúng tôi không chủ động nói chuyện thì nó có thể im lặng cả ngày. Nói như thế nào nhỉ, thái đọ của nó với tôi vẫn còn khá tốt vì tôi không ở chung với nó từ nhỏ, tuy cũng là gia đình, nhưng vẫn là thân sơ."
"Nó không muốn nói chuyện với cha mẹ và cả tôi." Trịnh Lâm kích động nói: "Nó nói bọn tôi lấy mất tuổi thơ của nó, nhưng bọn tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho nó mà thôi."
"Chúng tôi làm như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho nó mà thôi!"
Từ khi làm cảnh sát đến giờ, Hoa Sùng đã nhiều lần nghe được những câu như thế này từ các đấng sinh thành. Anh hỏi: "Vậy là từ lúc Trịnh Kỳ tới Lạc Thành thì mọi người không liên lạc với nhau nữa?"
"Là nó đơn phương muốn cắt đứt với bọn tôi." Huống Văn tiếc nuối nói: "Nó đặc biệt không thích nói chuyện với ba, tôi với Lâm Lâm gọi điện cho nó, nó còn nghe. Thật ra từ lúc nó vào đại học tính nó cũng bắt đầu thoáng hơn trước, không còn bị áp lực như khi còn học cấp ba. Trước kia cả nhà ép nó quá, nó tuổi còn nhỏ nên không biết làm cách nào để giải tỏa căng thẳng. Sau khi lên đại học, rời nhà, không còn áp lực trong nhà nữa nên nó thỏa thuê bay nhảy, tôi nghe nói nó còn giữ một chức trong Hội Sinh Viên nữa."
Trịnh Lâm lại khóc, "Các anh nhất định phải bắt được hung thủ! Em trai tôi thật là tội nghiệp, từ nhỏ đã phải học tập cực khổ, chẳng có thời gian để vui chơi. Giờ chỉ còn một năm là tốt nghiệp, cũng đã có một công việc tốt rồi, thì bỗng dưng người ta sát hại!"
Hoa Sùng không nói cho Trịnh Lâm và Huống Văn biết, công việc của Trịnh Kỳ đã bị cậu ta tự tay đạp đổ mất từ lâu rồi.
"Tâm lý Trịnh Kỳ quả nhiên có vấn đề." Trên đường đến bất động sản Vạn Kiều, Liễu Chí Tần vừa lái xe vừa nói: "Cha mẹ tích cóp cả đời chỉ trông cậy vào con cái có tương lai, kết quả lại hoàn toàn ngược lại."
"Ba mẹ Trịnh Kỳ tạo áp lực quá lớn với cậu ta, hơn nữa cậu ta sinh trong năm quốc gia vẫn thi hành chính sách một con, hai người đó chắc chắn phải đóng phạt một khoản kha khá." Hoa Sùng điều chỉnh ghế ngồi, biếng nhác dựa lưng vào, đôi mắt khép hờ như muốn ngủ, nhưng đầu óc một khắc cũng không nghỉ ngơi, "Cậu ta từ nhỏ đã bị dạy dỗ là "chỉ có chăm chỉ học tập mới có thể giàu có, mới có thể lái BMW chạy băng băng ", sau khi tan học thì trẻ con nhà khác tự do vui chơi còn cậu ta phải đi học thêm, làm bài tập. Cha mẹ cả ngày nhắc mãi "nỗ lực học tập", trong nhà còn có chị hai thì làm sao mà cậu ta không bị áp lực được cơ chứ."
"Những đứa trẻ khác khác thì nghĩ đến đi chỗ nào ăn chơi còn cậu ta phải nghĩ chuyện sau này làm thế nào để kiếm tiền phụng dưỡng cha mẹ và chị gái." Đèn đỏ ở ngã tư sáng lên, Liễu Chí Tần dừng xe trước vạch trắng, "Thi đại học là một bước ngoặt, cậu ta rời nhà vào Lạc Thành, cuối cùng cũng thoát khỏi cha mẹ, tính cách đột nhiên thay đổi, từ trầm mặc ít lời trở nên hướng ngoại, năng nổ. Cậu ta hẳn là muốn thay đổi chính mình nên cố tình tham gia vào Hội Sinh Viên. Nhưng đáng tiếc bóng ma tâm lý vẫn còn đeo nặng trên đầu vai."
"Đúng vậy, lên mạng chửi bới là phương pháp giúp cậu ta giải tỏa căng thẳng." Hoa Sùng nói: "Cậu ta chẳng kiêng nể gì mà bịa đặt, mắng chửi người khác trên mạng, điều này làm cậu ta cảm thấy thích thú. Giờ ai cũng có thể làm nhà đạo đức học, năm ngoái tôi tham gia một khóa thảo luận về tâm lý học tội phạm, trong đó có một tiết nói về "bạo lực trên internet", một vị giáo sư từ Bộ Công An nói, với đại đa số người, hành động lên mạng dùng lời lẽ chính đáng phê phán chỉ trích người khác đều không xuất phát từ "chính nghĩa", mà chỉ là để họ phơi bày giá trị nhân sinh quan của bản thân. Đây là một dạng khác của hình thức "chứng tỏ cái tôi cá nhân"."
Đèn đỏ đổi thành xanh, Liễu Chí Tần nhấn ga lao theo dòng xe cộ, "Bạo lực trên internet sẽ không xảy ra trong cuộc sống thực, nhưng nếu chuyện quá nghiêm trọng thì sao? Có khi nào hành vi quá khích của Trịnh Kỳ đã hủy hoại cuộc đời hay sự nghiệp của một người nào đó? Cho nên hắn ta mới tuyệt vọng trả thù?"
Hoa Sùng im lặng một lúc lâu, "Vậy thì vụ án này không chỉ có một nạn nhân. Nếu giả thiết của cậu thành lập thì hung thủ không chỉ hận một mình Trịnh Kỳ, vì bạo lực internet không thể tạo thành từ một người. Chưa kể cách hắn ta giết hại Trịnh Kỳ rất tàn nhẫn, đây là hận đến tận xương tủy. Trịnh Kỳ có tâm lý bất ổn, lại quen lên mạng bịa đặt, nhưng tôi không cho rằng cậu ta có bản lĩnh một mình hủy diệt công việc hay cuộc đời của người khác."
"Chút nữa trở về tôi sẽ điều tra lịch sử lên mạng của Trịnh Kỳ." Liễu Chí Tần nói: "Theo chúng ta biết được đến giờ thì vụ án này có khả năng là do hành động trên mạng của cậu ta dẫn đến thảm kịch cho bản thân. Anh nói đúng, theo phân tích vừa rồi thì hung thủ chắc chắncòn muốn trả thù nhiều người nữa. Chúng ta cần phải ngăn chặn ngay."
Xe chạy đến hướng công ty Vạn Kiều, Hoa Sùng nhíu mày nhìn những tòa cao ốc chọc trời. Khi đi ngang qua chợ hoa chim cá cảnh, anh đột nhiên nói: "Lái sang bên đó chút đi."
Liễu Chí Tần hơi bất ngờ, "Anh muốn đi mua hoa nữa à?"
"Nhà hết đất dinh dưỡng rồi, tiện đường chạy qua đây thì vào mua luôn."
Liễu Chí Tần dừng xe, "Tổ trưởng, thật ra anh muốn đi dạo chứ gì, còn viện cớ này nọ."
Hoa Sùng cười, "Cái gì cậu cũng biết vậy, thế này thì đích thị là em trai thất lạc nhiều năm của tôi rồi."
Vừa dứt lời anh đã xoay người đi đến chợ, không để ý Liễu Chí Tần đứng sau lưng đang mỉm cười.
Đất dinh dưỡng bán ngay đầu chợ, nhưng Hoa Sùng không mua ngay mà đi vào bên trong, vừa suy nghĩ về vụ án vừa chọc chó mèo cho chúng nó sủa vang cả góc đường.
Khi vừa đến cửa hàng thú cưng quen thuộc, anh định bước vào thì đụng phải một người đàn ông bên trong bất thình lình đi ra.
"Xin lỗi." Người đàn ông đó rất cao, trong lòng ôm một chú cún Becgie, giọng nói rất trầm.
Hoa Sùng lập tức nhận ra con cún Becgie trong lòng người đàn ông chính là chú cún Nhị Oa vừa bán đi cách đây không lâu.
Nhị Oa thấy anh thì vui vẻ, liên tục sủa to.
Ông chủ tiệm chạy ra, vui mừng nói, "A, Hoa Hoa lại tới nữa à!"
Người đàn ông cười nói: "Tôi đi trước."
"Nhớ nha, đừng cho nó ăn nhiều thịt với nội tạng quá." Ông chủ nói: "Nhóc con còn nhỏ, sữa bò rau dưa trái cây gì cũng muốn ăn."
Người đàn ông ôm cún rời đi, Liễu Chí Tần vô thức nhìn theo bóng lưng hắn.
"Đó là người mua Nhị Oa phải không ạ?" Hoa Sùng hỏi: "Sao lại mang nó đến đây thế?"
"Ừ! Cậu ấy cho Nhị Oa ăn nhiều thịt với nội tạng quá, nó không tiêu nên đành đem nó đến đây cho tôi khám bệnh." Ông chủ vui tươi hớn hở, "Nhị Oa có chủ tốt rồi, cậu yên tâm đi."
Hoa Sùng cười, "Chủ mới thương nó dĩ nhiên là yên tâm rồi."