Tâm Độc

Chương 80: Chương 80: Tri kỉ (kết) - 2






"Khó nói." Liễu Chí Tần nói: "Cậu ta ở đó chẳng lâu, chỉ là chuyện cũ thời thơ ấu. Phản ứng của cậu ta còn tùy vào vị trí của Lâm Kiêu Phi ở trong lòng cậu ta nữa."

"Nếu, cậu cháu trai này là tên hacker kia." Hoa Sùng nói: "Có phải là quá trẻ hay không?"

"Trẻ? Không đâu." Liễu Chí Tần lắc đầu, "Lĩnh vực Internet, công nghệ thông tin có rất nhiều thiên tài, chưa đến 20 tuổi đã bộc lộ tài năng."

Hoa Sùng lơ đãng nhướn mày, "Vậy lúc 20 tuổi cậu làm gì?"

"Tôi?" Liễu Chí Tần ấp úng, "Lúc 20 tuổi, tôi......"

Lúc 20 tuổi ấy, cậu thương lấy một người.

"Sao không trả lời?" Hoa Sùng liếc mắt một cái.

Cậu cười nói, "Vẫn là một tên lông bông thôi."

"Tôi không tin đâu." Hoa Sùng nói: "Lông bông mà trà trộn vào tổ tin tức bộ công an cơ đấy?"

Liễu Chí Tần nhìn về phía ngoài cửa sổ, không muốn tiếp tục đề tài này, "Đúng rồi, chuyện xuất bản của "Vĩnh Dạ Thiểm Diệu Xử" bên Từ Kham thế nào rồi? Tôi nghe nói có rất nhiều nhà xuất bản liên hệ."

"Mạng lưới quan hệ của Từ Kham lớn lắm, mà cậu ta cũng rất quan tâm đến chuyện này, chắc chắn sẽ tìm được nhà xuất bản tốt nhất thôi."

"Vậy là tốt rồi, tâm nguyện cuối cùng của Lâm Kiêu Phi cuối cùng cũng thực hiện được."

"Nhưng vẫn là tiếc nuối." Giọng Hoa Sùng trầm xuống, "Người cũng đã ra đi rồi, chỉ có chúng ta xem được, còn anh ấy vẫn không biết gì cả."

Kinh tế Trạch Thành có kém hơn Lạc Thành, nhưng trung tâm thành phố ban đêm vẫn sáng đèn huy hoàng. Lúc Hoa Sùng và Liễu Chí Tần đến nơi cũng qua thời gian ăn cơm chiều. Trên đường hai người thay đổi chỗ ngồi, Liễu Chí Tần lái xe, Hoa Sùng dựa lưng vào ghế phó lái xem đặt chỗ khách sạn trên điện thoại.

Nói là ở chỗ xa hoa, nhưng xem hết toàn bộ phòng khách sạn ở Trạch Thành, cũng không có phòng nào phí trên 500 tệ. Hoa Sùng nhìn một vòng, hỏi, "Mình ở hai phòng đơn hay một phòng đôi?"

"Một phòng đi." Liễu Chí Tần nói.

Hoa Sùng bấm vào màn hình, "Tôi cũng nghĩ vậy."

Đến khách sạn ở trung tâm thành phố, Hoa Sùng vừa mở cửa vừa cảm thán nói, "Khi nào thì chi phí đi công tác cũng có đãi ngộ này nhỉ."

Liễu Chí Tần cười, "Còn lâu."

Hai người cũng không mang hành lý gì nhiều, nghỉ ngơi một chút thì lái xe thẳng đến chợ đêm gần đó ăn khuya.

Mùa hè là mùa ăn tôm hùm đất, Hoa Sùng gọi một phần lớn, thêm một đống các loại nướng BBQ hải sản và món kho. Ngồi xuống xong anh lại nhớ tới Nhạc Nhiên, tiếc nuối nói: "Tôi còn nghe Nhạc Nhạc nói, xong việc thì mình đãi cậu ấy với Đội trưởng Trần ăn cơm. Dè đâu chưa gì cậu ấy đã về với đội trưởng Thẩm rồi."

"Không sao đâu." Liễu Chí Tần rót sữa đậu phộng ra hai cái ly, "Cậu ấy vòi ăn cái gì đội trưởng Thẩm cũng mua cho mà."

Không đề cập tới thì thôi, nhắc tới Hoa Sùng đột nhiên tới hứng thú, "Quan hệ hai người họ hình như không bình thường đúng không, người thân à?"

"Gần như là vậy." Liễu Chí Tần đẩy ly sữa qua Hoa Sùng.

"Cái gì mà "gần như"? Phải là phải, không phải là không phải."

"Bọn họ là người nhà."

Hoa Sùng khẽ nhếch miệng, sửng sốt ba giây, đã hiểu, "Ý cậu là...... Bọn họ, là một đôi?"

"Ừm, quen nhau mấy năm trước."

Hoa Sùng vỗ đùi, "Thảo nào! cái ánh mắt Nhạc Nhạc nhìn đội trưởng Thẩm, với cả cái giọng điệu đội trưởng Thẩm nói chuyện Nhạc Nhạc kia, chậc chậc chậc!"

Ánh mắt Liễu Chí Tần chợt thâm trầm, cậu thử thăm dò hỏi: "Anh không cảm thấy kỳ quái sao?"

"Kỳ cái gì mà kỳ?" Hoa Sùng lột đậu tương luộc, cho vào miệng, "Anh Tiểu Liễu thấy kỳ quái à?"

"Không có." Liễu Chí Tần nói: "Tôi quen đội trưởng Thẩm lâu rồi. sao thấy kỳ được."

"Vậy sao cậu còn hỏi tôi?"

"Tôi sợ anh cảm thấy kỳ quái."

"Này có cái gì mà kỳ?" Hoa Sùng tiếp tục lột đậu tương, "Thích ai là quyền tự do của người đó. Đội trưởng Thẩm với Nhạc Nhạc không ăn trộm không cướp giật, chỉ là yêu nhau mà thôi, họ không ngại thì thôi, chúng ta sao cảm thấy kỳ quái được?"

Đúng lúc này, tôm hùm đất rang, tôm hùm đất nướng tỏi, tôm hùm đất xào cay được bưng lên cùng một lúc, Hoa Sùng mang găng tay, nói với Liễu Chí Tần, "Ăn đi ăn đi, nhanh nào, ăn không đủ thì gọi thêm."

(*) Tôm hùm đất: (crawfish) Con này của Tàu, bên đó khoái ăn còn VN thì cấm nhập khẩu nha vì nó hại như ốc bươu vàng ấy lại còn mang nhiều virus hại mùa màng.



Liễu được xếp Hoa bật đèn xanh rồi kìa ahihi

Quán ăn khuya càng về đêm càng đông, Hoa Sùng quả nhiên ăn không đủ, gọi thêm hai dĩa mới miễn cưỡng đã ghiền.

Vì ngày hôm sau còn phải có việc, nên cả hai không dám uống rượu, cũng không dám ăn quá khuya, 10 giờ hơn thì đứng dậy đi về. Nhưng mà trước khi về khách sạn, Hoa Sùng còn mua thêm hai phần móng heo nướng mang về.

Liễu Chí Tần hỏi: "Một phần là cho tôi à?"

"Đúng rồi."

"Anh thích ăn giò heo nhỉ?"

"Hở?" Hoa Sùng nghĩ nghĩ, "Không biết nữa, thấy ngon nên mua ăn thử."

"Tôi ăn giò heo với anh cũng mấy lần rồi ý, trước là cháo giò heo, giờ là giò heo nướng."

Hoa Sùng vui vẻ, "Chắc vậy rồi. Hay là tôi mua vài cái về, cậu đến nhà tôi cùng nướng ăn đi? Lâu quá không nấu ăn ở nhà."

"Được." Liễu Chí Tần ấn thang máy cửa mở ra, cậu đứng bên cạnh chờ Hoa Sùng vào trước.

Hoa Sùng liếc mắt một cái, "Cảm ơn anh Tiểu Liễu."

Liễu Chí Tần mỉm cười đứng một bên, "Vì lãnh đạo phục vụ."

Khách sạn 500 tệ quả nhiên khác xa nhà khách mấy chục tệ, Hoa Sùng vừa nằm xuống đã ngủ, nhưng lại mơ thấy người đồng đội đã hy sinh.

Nửa đêm, anh choàng tỉnh lại, ôm trán nhẹ thở dốc.

Những năm gần đây, tổ trọng án liên tục phá được các vụ án, nhưng vụ án anh muốn sáng tỏ nhất vẫn bị bao trong sương mù dày đặc.

Anh ngồi dậy, nhìn về chiếc giường bên cạnh.

Liễu Chí Tần đưa lưng về phía anh, ngủ rất sâu.

Anh im lặng nhìn rất lâu, lại một lần nữa nằm xuống, nhưng không thể ngủ.

Hừng đông, trung tâm thành phố ngợp trong ánh nắng sớm vàng son, giống như một thiếu nữ tràn ngập sức sống và tinh thần phấn chấn.

Hoa Sùng và Liễu Chí Tần lái xe đến mảnh đất giáp ranh khu ở của công nhân nhà máy hóa chất, vừa lúc gặp phải bà Trần mua đồ ăn về nhà.

"Các cậu lại tới nữa rồi." Bà cười nói: "Vào nhà ngồi nào."

Mấy ngày gần đây có rất nhiều nhà báo truyền thông đến khi nhà rách nát này, bà lão không muốn phỏng vấn, trốn trong nhà. Hai ngày này các phóng viên thấy không thể lấy được tin tức gì, chưa kể bên công an cứ đến đây nhìn ngó, mới chịu rời đi.

"Tôi không rõ lắm 5 năm trước đã xảy ra chuyện gì." Bà Trần nói, "Không biết vì sao năm đó nhiều người đến nhà mắng chửi tôi với Kiêu Phi, giờ lại vì cái gì mà nhiều người tới đòi phỏng vấn tôi. Tôi chỉ biết con trai tôi là người tốt, nó không có làm bất kỳ chuyện gì xấu xa để phải xin lỗi người khác."

Hoa Sùng đặt trái cây và sữa bò vừa mua lên bàn, nghe bà Trần kể lại, thuận nước đẩy thuyền hỏi: "Bà Trần, bà còn nhớ rõ người bạn tên Phó Đại Thành của anh Lâm không ạ?"

"Đại Thành sao? Đương nhiên nhớ chứ. Lúc trước Kiêu Phi bán sách ở trạm tàu điện ngầm là để lo viện phí cho cậu ấy." Bà Trần thở dài, "Đáng tiếc, mệnh cả hai đứa nó đều không tốt."

Hoa Sùng lại hỏi: "Có phải Phó Đại Thành có một cháu trai, rảnh rỗi hay đến nhà chơi với anh Lâm không ạ?"

Bà Trần suy nghĩ hồi lâu, đôi mắt vẩn đục nhíu lại, "Ý các cậu hỏi Tiểu Hoan đấy à?"

Hoa Sùng quay đầu lại, nhìn Liễu Chí Tần một cái, Liễu Chí Tần thong dong nói: "Chúng cháu nghe nói anh Lâm thích con nít, Tiểu Hoan thường xuyên đến nhà mình ăn cơm ạ."

Bà Trần cười, "Đúng rồi. Thằng bé kia đáng thương lắm, cha nó phạm pháp phải vào tù, mẹ thì bỏ đi. Đại Thành với vợ dẫn về nuôi. Nhưng Đại Thành và vợ đều đi làm đến tối, có khi cả ba bữa cơm đều ăn trong nhà máy. Tiểu Hoan ở nhà chỉ biết úp mì. Kiêu Phi thấy Tiểu Hoan như khỉ ốm thì dẫn về nhà ăn cơm chung."

Hoa Sùng rất tự nhiên hỏi, "Lần trước sao không nghe bà nhắc đến cậu ấy vậy ạ?"

"Do tôi quên mất. Tiểu Hoan được mẹ dẫn đi cũng bao nhiêu năm rồi, tôi đãng trí, không nhớ được." Bà Trần lắc đầu, "Mẹ nó không thích người nhà Đại Thành, sau khi dẫn Tiểu Hoan đi thì chưa bao giờ về nữa."

"Cậu ấy tên là Phó Hoan hay là cái gì Hoan ạ?"

"Tôi không nhớ rõ nữa, Kiêu Phi và Đại Thành đều gọi nó là Tiểu Hoan." Bà Trần nói: "Nó thích xem Kiêu Phi viết tiểu thuyết lắm, lúc Kiêu Phi bận làm việc quá, viết chậm, nó còn thúc giục Kiêu Phi viết nhanh nữa."

"Anh Lâm thân với cậu ấy hơn những đứa nhỏ bình thường phải không ạ?" Hoa Sùng hỏi.

"Kiêu Phi hợp với thằng bé lắm. Đúng rồi, lúc nó vừa được Đại Thành dẫn về nuôi, Kiêu Phi còn mua máy tính cho nó, sau đó Đại Thành còn cãi nhau một trận với Kiêu Phi."

"Mua máy tính?" Liễu Chí Tần vội hỏi: "Tại sao lại mua máy tính cho con nít ạ?"

"Kiêu Phi nói Tiểu Hoan rất có năng khiếu với cái gì ấy, nếu trong nhà không máy tính thì uổng phí tài năng." Bà Trần nghĩ nghĩ, "Máy tính không phải hàng mới, Kiêu Phi hình như là mua lại của người quen, nói chỉ mấy trăm tệ, tôi cũng không quan tâm lắm."

Liễu Chí Tần hỏi: "Có phải anh Lâm nói, Tiểu Hoan rất có năng khiếu lập trình đúng không ạ?"

"Đúng đúng đúng!" bà Trần nói: "Cậu vừa nói tôi liền nhớ ra. Tiểu Hoan còn thường xuyên lập trình gì đó cho Kiêu Phi xem, rất hào hứng. Tôi không hiểu gì, chỉ biết Kiêu Phi khen nhiều lắm."

Liễu Chí Tần đã có suy luận trong bụng.

Bà Trần tuổi đã cao, trí nhớ không tốt lắm, không kể được bao nhiêu chuyện của Tiểu Hoan, Hoa Sùng định lát nữa đến cục cảnh sát nhờ hỗ trợ tra hồ sơ, nên chuyển đề tài, dặn dò bà lão chú ý giữ sức khỏe, sau đó thông báo sách của Lâm Kiêu Phi sẽ mau chóng được xuất bản.

Bà Trần đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì vui mừng rớt nước mắt, liên tục cảm ơn, không ngừng nói "Người tốt như hai cậu sẽ được đền đáp.".

Hoa Sùng trấn an bà một chút, rồi đang định rời đi, chợt nghe bà nói: "À, tôi..tôi nhớ đến chuyện này."

Liễu Chí Tần đỡ lấy bà lão, "Chuyện gì vậy ạ? Bà cứ thong thả nói."

"Có thể xuất bản "Vĩnh Dạ Thiểm Diệu Xử" rồi phải không?" Bà Trần run giọng hỏi.

"Đúng rồi ạ."

"Nếu... nếu hôm nay các cậu không đến, chắc tôi cũng không thể nhớ được việc này." Bà Trần tự trách, "Lỡ đâu quên thật, làm sao mai mốt mà đi gặp mặt Kiêu Phi đây!"

Hoa Sùng nói: "Bà đừng nóng vội quá ạ, cứ chậm rãi nói."

"Lúc Kiêu Phi bệnh nặng, nó có viết một phong thơ, nói là sau này nếu có cơ hội, thì đưa cho Tiểu Hoan." Bà Trần run giọng, "Nói với nó "Vĩnh Dạ Thiểm Diệu Xử" đã viết xong rồi, chỉ là không thể xuất bản......"

Hoa Sùng và Liễu Chí Tần liếc nhau, đều minh bạch chuyến đi này đã đạt được mục đích rồi!

"Các cậu ngồi đây chờ tôi một chút, tôi đi tìm lá thư kia." Bà Trần run run rẩy rẩy đi vào trong phòng đi, vừa đi vừa lẩm bẩm, "Có thể xuất bản rồi, có thể xuất bản rồi!"

Khóe môi Liễu Chí Tần hiện lên một tia cười khổ, cậu khẽ thở dài.

Hơn mười phút sau, bà Trần cầm một phong thư bọc trong một lớp da trâu ra, "Này, đây là thư Kiêu Phi viết cho Tiểu Hoan. Tôi chưa đọc qua, cũng không thấy Tiểu Hoan quay về. "Vĩnh Dạ Thiểm Diệu Xử" có thể xuất bản rồi, có thể nhờ các cậu giúp Kiêu Phi thêm một lần nữa không?"

"Tìm Tiểu Hoan đúng không ạ?" Hoa Sùng nói.

Bà Trần rưng rưng gật đầu, "Trước Kiêu Phi đi đi nó còn nhớ Tiểu Hoan lắm, có khi quyển tiểu thuyết này cũng quan trọng với Tiểu Hoan. Tôi già rồi, không còn dùng được, không thể tìm Tiểu Hoan cho nó. Hai cậu......"

"Bà yên tâm ạ." Hoa Sùng nhận phong thư, "Chúng cháu nhất định sẽ cố gắng tìm được Tiểu Hoan, đưa phong thư này cho cậu ấy."

Trở lại xe, Liễu Chí Tần dùng ngón tay cạy phần miệng bìa thư ra. Phần miệng vẫn còn dính keo, 5 năm rồi nhưng chẳng ai xem qua.

"Muốn xem không?" Liễu Chí Tần hỏi.

"Đương nhiên phải xem." Hoa Sùng nói xong bổ sung thêm: "Chúng ta là cảnh sát."

Một lá thư viết tay, kể về đoạn quá khứ phủ đầy bụi cũ.

Thư gửi cho một người tên Phó Hứa Hoan, hẳn là chủ nhân của bút tích xiêu vẹo trong bản nháp kia.

Lúc Lâm Kiêu Phi viết thư này, bệnh đã rất nặng rồi, thư viết không dài, đứt quãng, giấy cũng bị niết nhăn nheo lại. Lâm Kiêu Phi nói anh bị ung thư phổi, lúc phát hiện đã là thời kì cuối, kiếp này chỉ sợ không có cơ hội gặp lại nhau, mà lúc sinh thời, "Vĩnh Dạ Thiểm Diệu Xử" đã cùng nhau nghĩ ra, cũng không thể xuất bản......

"Nhưng mà dù có ra sao, anh cũng đã hoàn thành được nó rồi, một chữ cũng không qua loa.

Tiểu Hoan, cảm ơn em cho anh thêm niềm tin và sức mạnh. Không thể nghi ngờ, đây là tác phẩm tốt nhất trong suốt mười mấy năm cầm bút của anh, anh kiêu ngạo vì nó, hãnh diện vì nó.

Nhưng thế sự vô thường, anh không nghĩ rằng mình lại mang bệnh ở cái tuổi này. Bệnh tới quá bất ngờ, đã phá hỏng tương lai anh vạch sẵn rồi.

Anh chẳng còn bao nhiêu cái ngày mai.

Nếu trời cao cho anh thêm một ít thời gian nữa, anh nhất định sẽ cố gắng cho "Vĩnh Dạ" xuất bản, vì nó không phải của riêng anh, nó là của hai chúng ta.

Xin lỗi em nhiều, Tiểu Hoan, anh gần đến cuối đường rồi, không kịp tặng em "Vĩnh Dạ".

Em đâu rồi, em có khoẻ không? Có phải đã giống như lời hứa hẹn khi còn nhỏ, trở thành một hacker giỏi thật giỏi rồi?

Nếu sau này đọc được lá thư này, có thể hỏi mẹ anh, bà đang giữ "Vĩnh Dạ." Nó là của anh, cũng là của em. Nếu em có thể xuất bản được nó, xin hãy đề tên cả hai chúng ta.

Có thể được gặp em, đối với anh là một may mắn trong đời.

Người tri kỉ bé nhỏ của anh, chúc em cả đời hạnh phúc an yên."

Xem xong tin, Hoa Sùng nửa ngày không thể thốt nên lời, Liễu Chí Tần xem lại từ đầu tới đuôi, nhẹ giọng nói: "Anh ấy...... không hề nói đến chuyện bị vu hãm, một chữ cũng không."

"Quyển tiểu thuyết này chính là kiêu ngạo và tự hào của anh ấy, sự vu vạ của những người ngoài kia không hề làm anh ấy dao động. Một chút hối tiếc hay tự thương hại, oán trách cũng không có." Hoa Sùng khẽ ngửa mặt lên, lẩm bẩm nói: "Lâm Kiêu Phi, hóa ra là một người như thế."

"Chúng ta hiểu sai mất rồi." Liễu Chí Tần nói: "Chúng ta luôn cho rằng anh ấy là vật hy sinh của bạo lực internet, nhưng bản thân anh ấy không phải nghĩ như vậy."

"Bạo lực Internet đâm anh ấy thương tích đầy mình, nhưng anh ấy chẳng hề bị lung lay. Lâm Kiêu Phi vẫn kiên trì sáng tác, kiên trì trị liệu, cho đến ung thư cướp đi sinh mệnh." Hoa Sùng tiếng nói trầm thấp, "Nếu không bị bệnh......"

"Thì anh ấy sẽ không bao giờ ngã xuống." Liễu Chí Tần siết chặt ngón tay, "Anh ấy sẽ dùng mọi sức lực để xuất bản " Vĩnh Dạ Thiểm Diệu Xử", bảo vệ quyển tiểu thuyết chứa mọi sự kiêu ngạo của anh ấy.

"Tổ trưởng Hoa, anh còn nhớ video quay lén Dịch Lâm Lang và team marketing, có người đã nhận xét Lâm Kiêu Phi thế nào không?"

"Nhớ rõ." Hoa Sùng nói: "Bọn họ nói người như anh ấy rất kiên cường."

Liễu Chí Tần nói: "Đúng là như vậy, thậm chí anh ấy còn kiên cường hơn mọi người tưởng tượng."

"Thẳng thắn mà nói, tôi đã từng nghĩ tới, nếu anh ấy không bị bệnh, anh ấy có khi nào vì không chịu nổi sự mắng chửi mà lựa chọn tự sát như Dịch Lâm Lang hay không." Hoa Sùng hít một hơi thật sâu, "Tôi đã quá khinh thường anh ấy rồi."

Liễu Chí Tần nhìn về phía trước, "Chúng ta đã xem nhẹ nghị lực của một người bình phàm khi đối mặt với dèm pha, nghèo khổ và bệnh tật."

Trong xe yên tĩnh rất lâu. Rồi Hoa Sùng nói: "Còn đi cục cảnh sát không?"

"Đi chứ." Liễu Chí Tần khởi động ô tô.

Tra một người có tên có họ người không khó, rất nhanh bên cục cảnh sát Trạch Thành đã xuất được thông tin của Phó Hứa Hoan.

"Đã chết sao?" Hoa Sùng nhíu mày, "Sao lại như vậy được?"

"Hồ sơ viết như vậy." Cảnh sát nói.

Liễu Chí Tần thấp giọng nói: "Cậu ta đã xâm nhập hệ thống, sửa hồ sơ. Chuyện này đối với hacker tầm cao như câu ta thì dễ như trở bàn tay."

Hoa Sùng nhìn ảnh chụp chân dung cậu thanh niên còn chưa hoàn toàn trưởng thành trên hồ sơ, im lặng không nói gì.

Rời cục cảnh sát, Liễu Chí Tần hỏi: "Chúng ta có báo cáo phát hiện này lên trên không?"

Hoa Sùng gật đầu, "Tôi gọi cho Đội trưởng Thẩm hay cậu gọi?"

"Anh gọi đi. Anh là sếp mà."

Hoa Sùng lấy di động, nhưng do dự vài giây, lại cất vào.

"Sao thế?"

"Trở về rồi nói sau." Hoa Sùng nói: "Tôi còn phải báo cáo cho Lão Trần nữa."

Cả hai cùng nhau bước ra bãi đỗ xe.

Liễu Chí Tần hỏi: "Còn tiếp tục điều tra không?"

"Cậu còn muốn điều tra không?"

"Cho dù chúng ta tìm được cậu ta, xác định được vị trí, khả năng cũng không làm gì được."

Hoa Sùng nói: "Chính xác là như thế, cứ cho cậu ta để lại dấu vết trên mạng, nhưng dấu vết này không đủ buộc tội."

"Hơn nữa cậu ta ở Tây Á, muốn bắt còn phải có lệnh dẫn độ."

"Đây là điều Đội trưởng Thẩm phải lo. Những gì chúng ta có thể làm được đều đã làm rồi."

"Nhưng mà tôi vẫn muốn tìm Phó Hứa Hoan, ít nhất gửi thư của Lâm Kiêu Phi qua cho cậu ta, để cậu ta biết, Lâm Kiêu Phi không bị bạo lực internet đánh gục, anh ấy không nhu nhược như Dịch Lâm Lang. Còn những việc khác......" Giọng Liễu Chí Tần hơi lạc đi, "Tùy đội trưởng Thẩm xử lý."

Hoa Sùng thở dài, "Tìm được cậu ta cũng có phải dễ đâu."

"Tận lực đi." Liễu Chí Tần mở cửa xe, "Cậu ta cũng là một người bệnh nguy kịch, nếu không sẽ không điên cuồng trả thù như vậy. Lá thư này ắt hẳn là liều thuốc duy nhất có thể cứu được cậu ấy."

Nước X không phải cố hương, nhưng cố hương của cậu từ lâu đã không còn ai nữa.

Từ đó có thể suy ra, thế giới này, trong mắt cậu, ở đâu cũng giống nhau cả.

Sau khi Phó Hứa Hoan xóa đi dấu vết xâm nhập ở Dịch gia, cậu cũng xóa hết toàn bộ ảnh chụp hiện trường và video, tắt máy tính, ngồi trước những màn hình đen ngòm mà thẫn thờ.

Mỗi một mặt màn hình, đều phản chiếu hình bóng cô đơn và gầy ốm.

Căn phòng này rất lớn, là căn phòng lớn nhất ở cái biệt thự cao cấp này. Cậu coi như phòng làm việc của mình, ngồi giữa rất nhiều máy tính lạnh băng, với tài năng của mình cậu dễ như trở bàn tay mà kiếm được tài sản kếch xù, đâu vào đấy mà thực hiện kế hoạch báo thù.

Anh Kiêu Phi đã từng cười khích lệ cậu, "Tiểu Hoan,em là cậu bé thông minh nhất anh từng gặp, em là thiên tài đó có biết không."

Cái danh thiên tài, giờ cậu đã đảm đương nổi.

Cậu ở chỗ này đã ở nhiều năm, chỉ luôn có một mình.

Bao nhiêu năm, cậu cũng không cảm thấy biệt thự trống rỗng, nhưng hôm nay lại phát hiện, nơi này quạnh quẽ đến giật mình.

Cậu nhìn xung quanh, khóe môi xả ra một nụ cười khổ sở.

Trước khi Dịch Lâm Lang tự sát, cuộc sống của cậu lấp đầy bằng thù hận, nên dù đang ở nơi mênh mông xa lạ, cũng sẽ không cảm thấy trống trải. Nhưng giờ Dịch Lâm Lang đã chết, thứ cảm xúc tiêu cực duy nhất chống đỡ cậu đi đến hiện giờ đã tiêu tan đi hết.

Trên thế giới này, người cậu yêu chỉ có duy nhất một Lâm Kiêu Phi, nhưng anh đã bỏ cậu đi mất rồi, cậu hận nhiều người, xem Dịch Lâm Lang là cầm đầu, nhưng giờ tất cả bọn họ đều chết hết cả rồi.

Không có yêu thương, cũng chẳng còn thù hận. Cậu ta đột nhiên cảm thấy sinh mạng mình đang bị hút kiệt, giống như một cái cây đang ở dần dần khô héo.

Cậu ra khỏi phòng làm việc, loanh quanh lòng vòng, rồi lại vào thư phòng, mở ngăn kéo lấy ra một quyển sổ.

Trong quyển sổ, mỗi một trang đều chi chít chữ.

5 năm, cậu cứ mở quyển "Vĩnh Dạ Thiểm Diệu Xử" chưa hoàn thành này nhìn vô số lần, rồi lại thường hay mơ đến Lâm Kiêu Phi.

Gặp anh trong mộng, cậu vội vàng hỏi, anh Kiêu Phi, tại sao anh lại không viết xong nó?

Lâm Kiêu Phi chỉ mỉm cười không đáp.

Mỗi lần tỉnh khỏi giấc mơ, cậu đều sẽ mở quyển sổ này ra viết một ít.

Mảng văn học cậu hoàn toàn không có bất kì năng khiếu nào, vắt óc cả mấy ngày mới viết được hai ba trăm chữ. Nhưng cứ chậm rãi như thế, sau vài năm cũng đã viết xong "Vĩnh Dạ Thiểm Diệu Xử".

Cậu tìm được một cái bật lửa, cầm quyển sổ ra khỏi thư phòng.

Nước X khí trời luôn khô hanh, rất dễ nhóm lửa.

Cậu ngồi xổm trên mặt đất, xé từng tờ từng tờ cho vào ngọn lửa, tro tàn bị cuốn lên trời xanh, trôi đi trôi đi mãi.

"Anh Kiêu Phi, em đã báo thù cho anh rồi." Cậu vừa thiêu từng trang giấy vừa lẩm bẩm, "Em tự viết xong "Vĩnh Dạ" rồi này, chẳng hay bằng anh viết đâu, nhưng anh hãy đọc thử nhé."

Gió càng lúc càng lớn, lúc trang giấy cuối cùng bị thiêu rụi, đầu ngón tay cậu bị lửa bén vào một chút.

"Đau......" Cậu rút về tay, nhíu mày.

Nháy mắt, ký ức lại ùa về, Lâm Kiêu Phi năm nào mua cho cậu mua một túi bắp rang. Cậu nếm một miếng rồi nói: "Em không ăn đâu."

"Vậy em mang về cho chú với dì ăn."

"Sao anh không ăn?" Cậu hỏi.

"Anh không thích ăn." Lâm Kiêu Phi nói.

Cậu nghi hoặc nói: "Anh đã không thích ăn sao lại còn mua?"

"Anh nghĩ em thích."

"Anh đừng có gạt em!" Cậu không mắc lừa.

Lâm Kiêu Phi kéo cậu vào lòng, nhỏ giọng nói: "Bà lão bán bắp rang đã lớn tuổi lại góa bụa, cuộc sống rất khó khăn."

Cậu sửng sốt nửa ngày, rồi túm lấy gấu áo Lâm Kiêu Phi, "Anh Kiêu Phi, anh lương thiện quá."

Lâm Kiêu Phi cười lắc đầu, "Cái này chẳng phải thiện lương gì đâu. Người sống trên đời, chỉ là lựa chọn làm ác hoặc là lựa chọn không làm ác. Anh chỉ là "không làm ác" mà thôi, còn cách "lương thiện" xa lắm."

Cậu nghĩ nghĩ, "Vậy em cũng sẽ giống anh, sẽ là người "không làm ác"."

"Tiểu Hoan ngoan lắm." Lâm Kiêu Phi xoa xoa đầu cậu, "Thôi, em về nhà đi, đêm nay anh tranh thủ thời gian nhiều viết một chút."

Nhìn ngón tay bỏng rát, Phó Hứa Hoan ngơ ngẩn tự nói: "Anh thấy em đang làm sai rồi, phải không?"

Tro tàn bay khắp trời xanh.

Cậu khóc rống lên, "Anh cho rằng em làm ác rồi, phải không?"

Gió cát tro tàn bao lấy vai lưng run rẩy của người thanh niên cô độc.

Trở lại Lạc Thành, Hoa Sùng gửi toàn bộ manh mối đến Đội Hành Động Đặc Biệt ở Bộ Công an.

Thẩm Tầm trong điện thoại nói: "Manh mối cỡ nào cũng đều bị cậu với Chí Tần tra được, đúng là tổ hợp "Liễu Ám Hoa Minh", Chí Tần điều đến Tổ Trọng Án xem ra như cá gặp nước rồi."

Hoa Sùng cười: "Tôi vứt phần khó nhất cho bên anh đó, Đội trưởng Thẩm, tranh thủ sớm phá án đi nha."

"Tổ trưởng Hoa, thật ra anh không quá muốn "phá án", đúng không?" Thẩm Tầm nói.

"Nói gì vậy." Hoa Sùng nói: Cảnh sát nào mà không muốn phá án?"

"Nếu thật sự muốn, anh và Chí Tần sẽ còn tiếp tục điều tra."

Hoa Sùng không nói gì.

"Tôi đổi cách nói một chút." Thẩm Tầm lại nói: "Vụ án này đã được phá trong lòng anh rồi."

"Đội trưởng Thẩm cứ nói đùa."

Thẩm Tầm cười cười, "Nhưng mà cũng tốt thôi, này vốn đã được bàn giao cho Đội Hành Động Đặc Biệt rồi. Tổ trưởng Hoa, về sau có bất cứ manh mối gì, nhớ báo một tiếng là được."

"Đương nhiên." Hoa Sùng nói: "Vất vả cho các anh rồi, chuyển lời cho Nhạc Nhiên giúp tôi, lần sau đến Lạc Thành, tôi nhất định phải mời cơm được cậu ấy đó."

"Được thôi, chốc nữa tôi sẽ gửi lời ngay."

Buông di động, Hoa Sùng nghe thấy một tiếng ho khan.

Anh xoay người, nhìn thấy Từ Kham quay vẫy tay.

""Vĩnh Dạ Thiểm Diệu Xử" sắp xuất bản rồi, sẽ nhanh chóng quảng bá thôi. Tiền nhuận bút và tiền lời sẽ gửi toàn bộ về cho mẹ của Lâm Kiêu Phi." Từ Kham dựa lên tường, nhìn Hoa Sùng đánh vật với cái máy pha cà phê cổ lỗ sỉ đến sắp hỏng.

"Phiền ông quá rồi." Hoa Sùng nói: "À mà còn có chuyện này nhờ ông nói chuyện với bên nhà xuất bản một chút."

"Chuyện gì đó?"

"Phần tên tác giả ngoài Phong Phi 78 thì thêm giùm tôi một cái tên."

Từ Kham khó hiểu, "Thêm ai? Vì sao?"

Hoa Sùng không giải thích kỹ càng, chỉ nói, "Tôi với anh Tiểu Liễu lại vừa đi một chuyến đến Trạch Thành, mẹ Lâm Kiêu Phi nói, "Vĩnh Dạ" là Lâm Kiêu Phi viết cùng một người tên là "Tiểu Hoan". Lâm Kiêu Phi khi còn sống có nói, nếu tiểu thuyết này có cơ hội xuất bản, thì sẽ ghi thêm "Tiểu Hoan" vào phần tên tác giả."

"Thì ra là thế." Từ Kham thở dài, "Được rồi, để đó cho tôi."

"Vất vả cho ông rồi."

Từ Kham đi rồi, Hoa Sùng bưng tách cà phê đi đến bên cửa sổ, thất thần nhìn ra bên ngoài.

Đột nhiên, bả vai bị đánh nhẹ một cái. Anh quay đầu, cũng không ngạc nhiên lắm khi thấy Liễu Chí Tần.

Văn phòng Tổ Trọng Án lại khôi phục sự yên tĩnh khi không có vụ án, một vài người ngồi xem hồ sơ, vài người khác thì đến tổ khác hỗ trợ, phòng làm việc của tổ lại gọn gàng ngăn nắp.

"Đội trưởng Trần cho chúng ta mấy ngày nghỉ." Liễu Chí Tần nói, "Có thể nghỉ ngơi một chút rồi."

"Cậu định làm gì?" Hoa Sùng hỏi.

"Con cún Becgie lần trước anh cứu không ai nhận nuôi, tạm thời bị gửi lại ở tiệm thú cảnh ở chợ rồi. Nó có liên quan đến án mạng giết người, chắc cũng không ai muốn nuôi nữa, còn chủ tiệm thì ngại nó không may mắn, cũng không muốn nhận lại. Tôi sợ nó sẽ bị bỏ rơi." Liễu Chí Tần kiến nghị nói: "Nếu không chúng ta nhận nuôi nó đi?"

-

Vậy là xong case này rồi, con tim bé bỏng của tôi không chịu được SE mà sao lại bị chị Hòa cài cắm thế này... khóc lụt cả phòng...Chưa bao giờ muốn có tag trọng sinh nhiều như thế...

Nói chung spoil một tý là sau khi đọc được sách xuất bản và thư của Kiêu Phi thì Hứa Hoan sẽ chủ động về nước, sau đó ra sao thì mọi người theo dõi tiếp nhé, còn qua chương sau sẽ là vụ án mới.

P/s: bạn nào có bộ niên hạ thâm tình thông minh công x ôn nhu đại thúc thụ HE nào hay không cho mình xin với....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.