Đầu tháng sáu.
Chạng vạng hoàng hôn từ từ ảm đạm, ánh đèn trong thành phố lần lượt sáng lên, trên đại lộ thẳng tắp xe cộ đi lại tấp nập, ánh đèn đỏ vàng phía trước phía sau xe ô tô làm cảnh đêm của thành phố này càng thêm rực rỡ, chói loà.
An Gia Nguyệt dựa vào ghế sau, thất thần nhìn đường phố phồn hoa náo nhiệt bên ngoài cửa xe, ánh mắt không tập trung tại một điểm, trong mắt chỉ có vô số ánh sáng mờ ảo.
Điều hòa không khí trong xe Mercedes-Benz bật hơi thấp, một luồng gió lạnh thổi vào ống quần tây rộng khiến cậu rét đến run người, hoàn hồn trở lại.
Năm phút trôi qua, xe chỉ mới tiến về phía trước hơn một trăm mét, cậu quay đầu lại vẫn có thể nhìn thấy sạp nhỏ bán kẹo bông gòn mình vừa đi qua trước khi thất thần.
Mà điểm đến của chuyến đi này, nhà hát lớn Phương Đông đã nằm ở cuối tầm mắt phía trước, mái vòm khổng lồ hoành tráng, cách chỉ chưa tới một kilomet, nhưng dường như xa xôi nằm ngoài tầm tới.
Vu Duy ngồi bên cạnh so với cậu sốt ruột hơn nhiều, từ nửa giờ trước đã bắt đầu lặp đi lặp lại, ít nhất ba lần câu: “Sao lại chậm như vậy chứ.”
Khiến cậu càng thêm buồn bực, mất tập trung.
Đến muộn thì đến muộn, tốt nhất cứ như vậy dẹp đường hồi phủ.
“Đừng nóng vội, em cứ nhắm mắt dưỡng thần một chút đi, đêm nay sớm nhất cũng phải đến mười một giờ.” Trương Dũng ngồi trên ghế phó lái là người đại diện của hai người họ, một nam nhân trung niên dáng vẻ khôn khéo, quay đầu lại nhìn Vũ Duy cũng nhân tiện liếc mắt nhìn cậu, “Gia Nguyệt, lát nữa tôi cùng Tiểu Duy đi thảm đỏ, xong sẽ tham gia lễ trao giải, cậu đừng chạy lung tung, kẻo bị người khác nói là tới cọ thảm đỏ. Tiệc tối bắt đầu tôi sẽ gọi cậu, giành cho cậu một ghế.”
An Gia Nguyệt mỉm cười: “Cảm ơn Dũng ca.”
Cậu trưởng thành nhìn rất ngoan ngoãn, cười rộ lên lại ngọt ngào, đôi mắt to linh động, đuôi mắt trái có một nốt ruồi lệ nho nhỏ, giống như vẽ rồng điểm mắt, khiến khuôn mặt thanh thuần có thêm một nét đẹp riêng biệt khác với tất cả mọi người.
Nhưng Trương Dũng từ lâu đã nhìn quen khuôn mặt này, không cảm thấy kinh động, ánh mắt nhìn xuống bộ y phục không vừa người của cậu: “Lần sau đặt may một bộ vừa người đi, lần này cứ tạm thế đã, dù sao cũng chỉ ăn một bữa cơm, đưa cậu tới nhận thức mấy người.”
Vu Duy nghe vậy quay đầu nhìn âu phục của cậu: “Gia Nguyệt, anh không nói sớm, chỗ em có rất nhiều trang phục tài trợ, anh mặc một bộ là được.”
Vu Duy còn nhỏ tuổi, mới ra mắt hơn một năm nhưng nổi tiếng rất nhanh, có nhiều chuyện y còn chưa hiểu rõ, An Gia Nguyệt cũng lười giải thích, cười nói: “Lần sau đi, cám ơn em.”
Trương Dũng cau mày: “Trang phục tài trợ sao có thể cho mượn được? Nếu như bị nhãn hàng nhìn thấy, tiếng xấu của em lập tức truyền khắp giới thời trang, đến lúc đó có nhãn hàng nào cần em đại diện nữa.” . Đam Mỹ Hài
Vu Duy a một tiếng: “Nghiêm trọng như vậy sao, em không biết, xin lỗi Dũng ca, em sai rồi.”
An Gia Nguyệt cũng vội vàng xin lỗi.
Trương Dũng thừa dịp này thuyết giáo: “Gia Nguyệt, muốn có hàng hiệu tài trợ thì cậu phải cố gắng lên, thêm chút sức lực, sống phải có tiền đồ, biết không? Đến lúc cậu hồng rồi, ầy, đừng nói là những thứ trên người Tiểu Duy hôm nay, âu phục Armani kiểu dáng mới nhất, vòng tay Dior,... cậu sẽ có tất cả. Cậu có thực lực này, tốt xấu gì cũng từng là người đứng đầu khoa biểu diễn, nhớ năm đó cậu biểu diễn trong buổi dạ hội của trường đã khiến mọi người kinh diễm thế nào...”
Đã là những chuyện ngày xửa ngày xưa.
An Gia Nguyệt vốn đang phiền não lại càng khó chịu hơn.
Nhưng Trương Dũng nói không sai.
Một nghệ nhân hai mươi bốn tuổi đã ký kết hợp đồng với công ty ba năm lại chẳng bằng một người mới mười chín tuổi vừa ký kết được một năm, nói ra thật sự mất mặt, quả thật nên cố gắng một chút.
Đổi lại là ngày thường, nếu Trương Dũng nói mấy lời như vậy, nhất định cậu sẽ gật đầu đồng ý, chân thành bày tỏ mình nhất định sẽ nắm lấy cơ hội, biểu hiện thật tốt trong buổi thử vai sắp tới, sẽ có một ngày trở thành đại nam chủ*, thù lao đóng phim ngàn vạn, ngàn vạn fan hâm mộ.
*nam chính
Nhưng khi thật sự có cơ hội thử vai, cậu vẫn làm hỏng như cũ, nhiều lắm cũng chỉ diễn đến vai nam bốn nam năm, vẫn chỉ góp mặt trong một bộ phim dở tệ. Trong công ty mọi người truyền tai trên người cậu có ma chú, quay bộ nào dập bộ ấy, ba năm quay ba bộ, tổng doanh thu phòng vé chưa tới 30 triệu, vị đạo diễn nào hợp tác cùng cậu cũng đều mất hết vốn liếng.
Sự tán thưởng của Trương Dũng với cậu khi mới ký kết ba năm trước bây giờ đã nhanh chóng trôi đi.
Vòng giải trí cập nhật và thay đổi nhanh chóng, không ai có thể kéo dài tuổi xuân và yêu thích của mọi người mãi mãi. Nhưng kiểu người như hắn cũng không thể dìu dắt A Đấu*, Trương Dũng nguyện ý tiếp tục dẫn cậu đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, còn dẫn cậu đến đây tham dự bữa tiệc tối vốn dĩ chỉ mời Vũ Duy, lẽ ra cậu nên cảm kích.
*A Đấu: kẻ bất tài, đồ vô dụng, đồ hèn nhát (con Lưu Bị, thời Tam Quốc bên Trung Quốc, ví với kẻ bất tài)。
Nhưng ngày hôm nay cậu thực sự không có tâm tình.
Có lẽ là tình hình giao thông đông nghịt khiến cả người khó chịu, hoặc có lẽ là chán ghét chuyện bị đem ra so sánh, hoặc chỉ là vừa nãy nhìn thoáng qua sạp nhỏ bán kẹo bông kia khiến miệng cậu bỗng nhiên khô khốc, lại muốn được ăn kẹo mà thôi.
Cậu nhàn nhạt trả lời: “Tôi hiểu rồi, Dũng ca.”
Ánh mắt Trương Dũng nhìn cậu dường như lại thêm một phần thất vọng.
Mercedes-Benz vẫn chậm rãi đi về phía trước, cảnh vật ngoài cửa sổ chầm chậm lui về phía sau, gia tốc trăm km trong sáu giây chẳng có chút ý nghĩa nào, nhưng dù sao cũng càng lúc càng gần nhà hát lớn, xa xa đã có thể nhìn thấy ánh đèn chớp nháy liên tục phía cửa chính, không biết vị siêu sao nào đang bước trên thảm đỏ.
Vu Duy cầm gương nhỏ chỉnh nơ, lại nhìn phải nhìn trái gương mặt mình: “Gia Nguyệt, nhìn giúp em xem tóc có bị rối không? Gương nhỏ quá em xem không được.”
Bọn họ trang điểm xong đã lên xe, tổng cộng hơn bốn mươi phút, một tia gió cũng thổi không lọt, có thể loạn cái rắm*.
*tác giả dùng đúng từ này đó
An Gia Nguyệt thu hồi oán thầm, để tay lên vai hắn, ý bảo hắn xoay người ngồi thẳng, làm bộ nghiêm túc nhìn một chút: “Rất hoàn mỹ, bảo đảm kinh diễm bốn phương.”
Vu Duy nhỏ tuổi rất thích nghe mấy lời tâng bốc, lập tức vui vẻ ra mặt: “Vậy thì tốt!”
An Gia Nguyệt gật đầu, đang muốn quay trở lại, chợt nghe Vu Duy ồ một tiếng, bàn tay hướng đến cổ y, lấy ra sợi dây chuyền: “Gia Nguyệt, đây là của anh sao? Chưa từng thấy anh đeo dây chuyền nha, oa... thật lấp lánh, kim cương sao?”
Trương Dũng nghe thấy cũng quay đầu lại, nhìn thấy sợi dây chuyền mặt trăng sáng bóng của cậu, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Thôi đi, một sợi dây chuyền kim cương như vậy ít nhất cũng mấy trăm ngàn, so với Dior của em còn đắt hơn, cậu ta có khả năng mua được sao? Gia Nguyệt, tôi để cậu tự mang đồ trang sức, nhưng không cho cậu mang đồ giả, lát nữa tiệc tối đều là những người biết nhìn hàng, cậu nhét vào trong áo sơ mi đi, đừng để người ta nhìn thấy, mất hết thể diện.”
Không cần hắn nhắc nhở, An Gia Nguyệt đã yên lặng nhét vào trong áo.
Trước khi ra cửa thực sự không tìm được loại phối sức nào thích hợp với tiệc rượu cao cấp này, từ trong góc khuất bỗng nhìn thấy sợi dây chuyền này. Sau khi mang theo thì bắt đầu hối hận, vẫn luôn giấu dưới áo sơ mi.
Có lẽ sự buồn bực hỗn loạn tối nay đều bắt nguồn từ nó.
Sau mười phút, xe rốt cục dừng ở lối vào thảm đỏ, Vu Duy nở nụ cười thần tượng tiêu chuẩn, đẩy cửa đi ra, tiếp nhận ánh đèn flash điên cuồng chớp nháy. Trương Dũng ra ngoài hắn, đi lối dành cho nhân viên, đợi ở lối vào nhà hát.
Không ai chú ý sau khi Vu Duy xuống xe trong xe còn có một người, cũng không ai chú ý chiếc xe này yên lặng nhanh chóng rời khỏi khu vực thảm đỏ, vòng tới cửa sau nhà hát, tiến vào bãi đậu xe ngầm, đậu xe vào chỗ đỗ.
Tài xế Vương tắt máy, quay đầu lại nói: “Gia Nguyệt, tôi đi ăn cơm tối, cậu đi cùng không? Ăn gì đó lót bụng trước chứ.”
An Gia Nguyệt lắc đầu: “Tôi đi dạo xung quanh một lát, ngài không cần để ý đến tôi đâu.”
Hai người xuống xe, Vương sư phụ khóa kỹ xe chuẩn bị rời đi, An Gia Nguyệt thuận miệng hỏi: “Vương sư phụ, có thuốc lá không?”
Vương sư phụ từ trong túi lấy ra một hộp thuốc lá Song Hỷ, rút một điếu đưa cho cậu: “Hàng giá rẻ, đừng ghét bỏ.”
An Gia Nguyệt nhận lấy: “Không sao, tôi muốn trong miệng có chút vị đắng.”
“Lần đầu tiên tôi thấy có người thích vị đắng đấy.” Vương sư phụ lấy bật lửa ra, ngọn lửa bùng lên sáng ngời, “Đây, tôi châm cho cậu.”
An Gia Nguyệt bỏ thuốc lá vào túi trước ngực bộ âu phục: “Không cần, tôi sẽ hút sau.”
“Vậy cậu cầm bật lửa nhé?”
“Thôi không cần, bên trong còn kiểm tra an ninh, không mang vào được.”
Có thang máy ở bãi đậu xe dẫn lên tầng một, để phối hợp với bên tổ chức trao giải Kim Ảnh, ba mặt bên trong thang máy đều dán áp phích quảng cáo của những bộ phim điện ảnh nổi tiếng tham gia tranh giải lần này.
An Gia Nguyệt đi vào, trùng hợp nhìn thấy áp phích quảng cáo của bộ phim hài kịch Vu Duy tham diễn.
Vu Duy xuất thân từ cuộc thi tuyển tú*, ngoại hình ổn, hát và nhảy ở mức trung bình, có thể hồng lên là dựa cả vào vận khí*. Tập đầu tiên của chương trình tuyển tú phát sóng, clip y ở trong phòng vừa khóc vừa cắn răng kiên trì luyện tập ngay trong đêm đã lọt top hotsearch, thành “Tinh linh nhân gian”, dựa vào nhân khí tăng vọt và đề tài độ một lọt thẳng vào vòng chung kết lấy được hạng ba.
* show tuyển chọn như Sáng tạo doanh hay Thanh xuân có bạn
** hiểu là may mắn trời ban
Vòng giải trí chính là kỳ quái như thế, mười năm làm nghề có lúc không sánh bằng một khuôn mặt xinh đẹp.
Bây giờ thần tượng đang “hot” cũng hay nhảy qua diễn xuất để kiếm thêm một miếng bánh, Vu Duy cũng không ngoại lệ, năm ngoái y diễn một nhân vật hài hước trong bộ phim đề tài hài kịch, đảm nhiệm vai nam hai. Cuối năm nay bộ phim công chiếu, doanh thu phòng vé vượt mốc hai tỷ, weibo chứng thực lập tức nhiều hơn một dòng “Diễn viên nổi tiếng”, thậm chí tại lễ trao giải cũng được ngồi lên hai hàng đầu tiên.
An Gia Nguyệt nhìn tấm áp phích cười giễu cợt.
Trước đây cậu cảm thấy trở thành một diễn viên khá dễ dàng, không ngờ hiện tại lại càng dễ hơn so với tưởng tượng của cậu.
Dọc lối vào nhà hát lớn đều sắp xếp khung chắn, phải có thư mời hoặc giấy hành nghề mới có thể đi vào, An Gia Nguyệt chẳng có gì, cách hơn hai mươi mét nhìn thấy xa xa các minh tinh đã lục tục đi vào chỗ ngồi bên trong, quay người lên tầng nơi tổ chức tiệc tối.
Hiện tại còn quá sớm để bắt đầu tiệc tối, trong phòng tiệc rộng lớn chỉ có nhân viên công tác đang chuẩn bị hoa tươi.
An Gia Nguyệt báo tên của mình, người phục vụ ở cửa đối chiếu trong danh sách khách quý, ngẩng đầu lên mỉm cười: “An tiên sinh của Truyền thông Thiên Nghệ đúng không ạ? Ngài ngồi ở bàn số năm, mời vào, hiện tại bên trong chưa bố trí xong, nhưng ngài có thể ngồi trước một lát, tôi gọi người mang nước tới cho ngài.”
“Không cần đâu, cảm ơn.” An Gia Nguyệt không tiến lên, “Tôi muốn xem lần này bạn của tôi có tới không, anh kiểm tra giúp tôi được không?”
Danh sách khách mời trong buổi tiệc tối đêm nay cơ bản đều là những ngôi sao đang đi thảm đỏ, cũng không phải cơ mật, người phục vụ nhiệt tình nói: “Đương nhiên rồi, bằng hữu của ngài họ gì?”
“Họ Hạ.” An Gia Nguyệt đến gần nhìn vào danh sách.
Người phục vụ lật tờ họ H kia: “Còn tên thì sao?”
An Gia Nguyệt nhanh chóng nhìn lướt qua, cảm thấy nhẹ nhõm hơn: “Tôi không nhìn thấy tên anh ấy trong danh sách, thật đáng tiếc, đã lâu rồi tôi không gặp anh ấy, cám ơn anh nhé.”
“Ngài khách khí rồi. Thật sự không cần vào trong ngồi một lát sao?”
An Gia Nguyệt muốn từ chối khéo, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, uống một chén nước để giảm bớt cảm giác khô nóng vẫn hơn là hút thuốc, vì vậy đi vào ngồi trước.
Không biết những người phục vụ này có cảm thấy cậu đáng thương hay không, không vào được lễ trao giải, chỉ có thể ngồi đây chờ đợi.
Ngồi hơn một tiếng, có mấy võng hồng* tuyến mười tám đến cọ thảm đỏ cũng tiến vào phòng tiệc, cười nói ồn ào, kéo nhau chụp ảnh.
*người nổi tiếng trên mạng
An Gia Nguyệt nhìn đồng hồ, lễ trao giải đã bắt đầu được nửa tiếng, thảm đỏ có lẽ đã kết thúc, mấy võng hồng này cũng không được vào hội trường, nhưng không biết dựa vào con trâu vàng nào lấy được thư mời, lại vào đây cọ nhiệt tiệc tối.
An Gia Nguyệt không có tâm trạng nhìn bọn họ làm điệu làm bộ, đứng dậy rời đi, quay trở lại lầu một, bên trong nhà hát lớn đã chật cứng người, cậu lại đi về phía đại sảnh trống vắng, sau đó ra cửa lớn nhà hát.
Thảm đỏ vẫn rải trên bậc thang, ký giả truyền thông và người hâm mộ vừa còn chen chúc phía sau hàng rào lúc này đã tản đi, chỉ còn mấy người ở lại, nhìn thấy cửa lớn có người đi ra lập tức nhạy bén phân biệt diện mạo đặc trưng, sau khi phát hiện không phải nghệ sĩ có tiếng tăm, lạc mất hứng thú, quay đầu lại tiếp tục thảo luận cùng đồng nghiệp xem hôm nay giải thưởng sẽ thuộc về bộ phim nào.
An Gia Nguyệt đi trên thảm đỏ, bước xuống bậc thềm, dáng vẻ tao nhã thong dong, dường như chính mình là một đại minh tinh được mọi người vây quanh.
Hơi nóng tích tụ ban ngày đã được gió đêm xua đi, bước xuống mấy chục bậc thang, bộ âu phục mỏng manh của cậu đón đầy gió lạnh.
Cảm giác làm đại minh tinh cũng không phải rất tốt.
Cậu run lên nắm chặt vạt áo trước, tay kéo cổ áo giữ ấm, vừa vặn chạm vào điếu thuốc trong túi.
Điếu thuốc nhỏ dài phồng lên khiến âu phục không vừa người càng trở nên rẻ mạt.
An Gia Nguyệt dừng tay, lấy điếu thuốc ra, hỏi anh trai phóng viên bên cạnh: “Xin chào, có thể cho tôi mượn bật lửa được không?”
Tàn thuốc lá sáng lên màu cam, trong đêm tối dưới ánh đèn neon chẳng hề bắt mắt chút nào. Những làn khói phun ra bị gió thổi bay, thoáng qua như chưa từng tồn tại.
Hồi ức có chút ngọt ngào cuối cùng bị vị đắng của cây thuốc lá dập tắt hoàn toàn, điếu thuốc sắp hết, An Gia Nguyệt cũng kết thúc cuộc trò chuyện với anh trai phóng viên, dự định đàng hoàng đi vào bên trong, chờ tin tức của Trương Dũng.
Lúc này, có một chiếc xe từ từ lái vào khu vực thảm đỏ, dừng ở cuối thảm đỏ trước mặt bọn họ.
Anh trai phóng viên kêu “**”, nhanh chóng cầm lấy camera, nhắm ngay cửa xe sắp mở.
An Gia Nguyệt kẹp nửa điếu thuốc quay đầu lại, nhìn thấy tượng nhỏ màu vàng trên đầu xe liền hiểu ra.
Ngồi Rolls Royce tới đây, có lẽ là một siêu sao đến trễ.
Tài xế ngồi ở ghế lái xuống xe trước, chạy chậm đến ghế sau, cung kính mở cửa, người ngồi bên trong cúi đầu đưa chân ra ngoài, chân đi đôi giày da Oxford được chế tác thủ công, âu phục quần tây màu xanh lam đậm, so với bóng đêm còn thâm trầm hơn.
Nam nhân đứng thẳng ngẩng đầu, đường nét khuôn mặt so với người bình thường góc cạnh hơn mấy phần, kiểu tóc vuốt ngược thoạt nhìn hơi mạnh mẽ và lạnh lùng, nhưng trên sống mũi cao thẳng lại có một gọng kính viền bạc nhỏ nhắn trung hòa khí chất này, tổng thể vừa nhã nhặn vừa anh tuấn.
Anh trai phóng viên hưng phấn hạ camera xuống: “Đây là ai vậy?”
Tài xế đóng cửa xe lại nhưng người đàn ông này vẫn chưa nhúc nhích, lặng lẽ đứng trước bậc thang, đôi mắt đen như màn đêm nhìn người chỉ cách mình hai bước chân, hai tay đang kẹp điếu thuốc.
Ngón tay An Gia Nguyệt đột nhiên nóng bỏng, giật mình tỉnh táo lại, theo bản năng vứt đầu thuốc đi.
Không hề nghi ngờ, đầu thuốc vừa vặn rơi vào đôi giày da nhìn rất thời thượng kia.
Ánh mắt của người đàn ông qua loa nhìn xuống, sau đó lại ngước lên, vẫn cứ nhìn cậu, gương mặt không có biểu tình.
An Gia Nguyệt hít sâu một hơi ổn định hơi thở.
“... Xin lỗi.” Cậu tiến lên, cúi xuống nhặt đầu thuốc rơi trên mặt đất, tiện tay phủi đi tàn thuốc trên giày nam nhân kia, sau đó lui về phía sau một bước, buông tay cúi đầu, nhìn mặt đất dưới chân, im lặng không nói.
Lộc cộc một tiếng nhỏ, đôi giày kia liền xuất hiện trong tầm mắt cậu.
Như âm vang năm năm xa cách.
Cậu không dám ngẩng đầu, thậm chí muốn nhắm mắt, nín thở, gần như muốn chạy trốn khỏi nơi này——
“Đau không?”
Nam nhân chỉ dùng hai chữ, đã có thể ấn chặt cậu ở chỗ này, không thể động đậy.
Hồi ức giống như một chiếc xe mất khống chế, ầm! Va mạnh vào trong tâm trí, từ trái tim đến đầu ngón tay đều đau đớn khôn cùng.
[ Gia Nguyệt, muốn lên giường của anh, khả năng phải nhịn đau một chút. ]
An Gia Nguyệt sững sờ vài giây, ý thức được đối phương đang hỏi ngón tay của mình bị bỏng: “... Không đau.”
“Ừm.” Nam nhân nhìn một vòng các đơn vị truyền thông xung quanh, không nói gì nữa, cất bước đi lên bậc thang, thân ảnh nhanh chóng biến mất phía sau cửa xoay của nhà hát.
Anh trai phóng viên thấy cậu ngẩn người, đưa cùi chỏ thúc nhẹ một cái: “Quen biết à?”
An Gia Nguyệt lúng ta lúng túng ừ một tiếng, không có tâm trạng đáp lời, bỗng dưng nhớ tới một đoạn thoại trong bộ phim điện ảnh cũ ngày hôm qua vừa mới xem:
“Cuộc sống không phải là một chuỗi những tình cờ hay trùng hợp, mà là tập hợp của những sự kiện rắc rối, đã được tỉ mỉ nghiêm chỉnh sắp đặt từ rất lâu rồi.”
Bất kể là tình cờ hay sắp đặt, họ cũng không nên gặp lại nhau.
Cậu nhìn cánh cửa xoay đang chậm chậm chuyển động ở phía xa, ánh mắt dần dần mất đi tiêu điểm, những hình ảnh xưa cũ trong ký ức dường như đang chiếu lên cửa kính, từng hình ảnh cứ thế đi qua, như đang phát lại một bộ phim cũ.
Một bộ phim cũ mà cậu từng coi mình là nhân vật chính.
Hết chương 1.
03/09/2021
****************
Tada chương đầu tiên nè! Ảnh đầu chương chính là ảnh phim Duyên phận trời định (Serendipity), ở Việt Nam được biết đến với tên Duyên số đang có trên Netflix đó ạ!
Serendipity là bộ phim nói về 2 con người dường như được số phận sắp đặt để đến với nhau, Sara và Johnathan. Chuyện tình của cặp đôi là chuỗi những sự kiện kỳ diệu như một phép màu, từ việc yêu từ cái nhìn đầu tiên cho đến chia tay nhiều năm rồi gặp lại. Sara đã nói với John rằng khoảnh khắc lần đầu nhìn thấy anh, cô đã có cảm giác “giống như cả vũ trụ tồn tại chỉ để gắn kết chúng ta với nhau“.