Editor: San
Truyện được dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không reup dưới mọi hình thức. Truyện chỉ được up chính thức trên Wattpad @inhH39 và Wordpress @santing1910
Sau khi bỏ lại bữa lẩu cùng bạn bè để hưởng thụ một đêm say ngọt ngào, An Gia Nguyệt có hơi xấu hổ. Ngày thứ hai đi học, cậu mang điểm tâm đến cho bạn học trong tổ, tránh cho mọi người ý kiến.
Điểm tâm được quầy Bánh vừng Chu Ký tài trợ, điều kiện trao đổi là giúp Chu Hưng Lỗi quảng cáo miễn phí:
“Đây là bánh vừng do bạn tớ làm, vỏ mỏng nhân bánh nhiều, bên ngoài giòn rụn bên trong thơm mềm, đảm bảo ăn ngon. Quầy hàng của cậu ấy ở ngay ngoài cổng chính, mở cửa từ sáu giờ sáng. Nếu mọi người thích thì qua mua ủng hộ nhé.”
Ngụy Võ đúng lúc chưa ăn sáng, trong bụng trống trơn, vừa nhận bánh đã cắn một miếng lớn, đôi mắt sáng bừng: “Ây nha, ngon quá! Tớ vẫn luôn ăn đồ trong căn tin, không biết bên ngoài có quầy bán đồ ăn ngon như vậy.”
Đới Lâm chậm rãi ăn từng miếng nhỏ: “Cậu ăn ít chút đi, nhìn bụng mình kìa. Cuối tuần sau là dạ hội rồi đó, cẩn thận sườn xám lại bung ra như lần trước.”
Ngụy Võ lắc lắc một ngón tay trỏ: “Không sợ, tớ đặt làm rồi. Cậu giỡn sao, dịp trọng đại như vậy sao có thể mặc lại bộ sườn xám kia được. Nhất định phải trang điểm lộng lẫy quyến rũ mê người để lưu lại ấn tượng tốt cho nhóm kim chủ ba ba chứ!”
Đới Lâm sờ cằm, giống như đang vuốt ria mép trong lúc diễn xuất: “Sao lời này lại nghe kỳ quái thế...”
Một nhóm tuấn nam mỹ nữ sắp bị chuyện diễn thế vai này bức điên rồi.
An Gia Nguyệt nghe vậy, hỏi: “Ngụy ca, cậu đặt may sườn xám ở đâu vậy? Có đắt không? Cái tớ mượn cũng hơi chật, sợ lên sân khấu không thoải mái lắm. Tớ cũng muốn may một bộ.”
Ngụy Võ nói: “Ở ngay con phố bên cửa Nam đó. Không phải ở đó có một cửa hàng bán quần áo sao, bên phải là một tiệm bán sườn xám, bà chủ nói có thể làm theo yêu cầu. Nhưng bây giờ người làm thủ công ít nên tiền công tương đối cao, với lại đặt làm gấp nên khoảng hơn một ngàn.”
“Mắc như vậy à.” An Gia Nguyệt do dự.
Lúc thường cậu mua quần áo cũng ngại đắt, huống hồ chỉ là diễn phục mặc lên sân khấu một lần, không sử dụng lại được. Nhưng nếu mặc đồ không vừa người lên sân khấu thì hiệu quả thị giác không cao lắm. ngôn tình hài
Không phải là không có tiền, hai tấm thẻ Hạ Thần chép miệng đưa cậu cũng đủ để cậu sống mấy năm. Nhưng dù sao vẫn đang nợ tiền Hạ Thần, cậu cũng ngại dùng.
Thời gian gấp gáp, chỉ còn không tới một tuần sẽ đến buổi biểu diễn. Có nhiều chi tiết nhỏ chưa hoàn thiện khiến cả nhóm phải dốc hết tâm sức, vùi đầu trong phòng tập luyện.
Buổi trưa, bạn học khác đã đi tới căn tin ăn cơm, An Gia Nguyệt và Đới Lâm đang diễn tập một phân cảnh quan trọng nên không xuống. Hai người tiếp tục ngồi trong phòng đối diễn.
Trong vở kịch diễn thế vai này, cậu đóng vai Bát di thái* của một sĩ quan Dân Quốc, mà Đái Lâm thì lại đóng vai vị sĩ quan kia. Bản thân cô ấy đã có dáng vẻ hào sảng, sau khi hóa trang xong, lông mày đậm hơn, tạo khối góc cạnh, mí mắt kéo xuống, im lặng không nói, khí chất con người đột nhiên thay đổi trong nháy mắt.
*vợ lẽ thứ tám
Đới Lâm cũng là một diễn viên tài năng, cũng may giới tính hai người không giống nhau. Nếu không tương lai sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh lớn của cậu.
An Gia Nguyệt nhéo cổ họng bắt chước giọng nữ trong vở kịch nhưng vẫn thấy không hài lòng: “Cảm giác chưa đúng lắm, không thì cậu đi ăn trước đi, tớ luyện tập chút nữa.”
Đới Lâm thản nhiên nói: “Không sao, tớ cũng thấy đoạn này không tự nhiên lắm. Diễn lại lần nữa đi, không ăn cơm coi như giảm béo.”
An Gia Nguyệt: “Cảm ơn cậu vất vả đối diễn với tớ.”
“Khách khí gì chứ, không phải cậu cũng đang giúp tớ sao.” Đái Lâm ngả ra sau, hai tay chống trên sàn nhà, thản nhiên nói, “Gia Nguyệt, lúc trước tớ nghe người khác nói cậu ít khi tham gia dàn dựng và luyện tập với mọi người. Lần này cùng nhóm với cậu, tớ mới phát hiện ra hoá ra cậu cũng chăm chỉ khắc khổ như thế.”
An Gia Nguyệt mỉm cười “Trước đây tớ thấy diễn viên cũng chỉ là một nghề, mặc kệ tương lai đóng phim điện ảnh hay truyền hình, có thể kiếm tiền là được. Gần nhất tớ suy nghĩ khác rồi, phải nghiêm túc hơn, tương lai nhất định phải dành được giải thưởng điện ảnh.”
Lời này nói ra có thể gây ấn tượng xấu với người khác, thậm chí truyền đến tai thầy cô. Nhưng tính cách Đới Lâm thẳng thắn không suy nghĩ nhiều, nói ra cũng chẳng sao.
“Vậy bọn tớ xong rồi.” Đới Lâm ai thán, “Trước kia cậu không chăm chỉ đã có thể đứng đầu khoa, bây giờ nghiêm túc thì chúng tớ sống kiểu gì? Thật đau lòng cho ba tớ từ bé đến lớn đập tiền cho tớ đi học diễn xuất...”
An Gia Nguyệt hiếu kỳ: “Có tốn nhiều không? Để tớ hiểu thêm về thế giới của người có tiền các cậu.”
“Ít thì cũng khoảng hơn triệu, ném tiền vào thì dễ, chỗ chết người nhất chính là quá dằn vặt. Lúc tớ học cấp ba, cuối tuần nào cũng phải bay qua Bắc Kinh học lớp của một nghệ thuật gia danh tiếng, học xong lại bay về.”
An Gia Nguyệt: “Thế giới của người có tiền ta quả nhiên không tưởng tượng nổi...”
Đới Lâm hỏi: “Cậu thì sao? Cậu học diễn xuất ở đâu?”
An Gia Nguyệt suy nghĩ một chút, nói là tự học thì hơi đả kích người ta, vì vậy cậu nói: “Tớ từng học hơn một tháng ở cơ sở đào tạo khảo thí nghệ thuật gần nhà.”
Đây là lời nói thật.
Sau khi quyết định nộp hồ sơ vào Học viện Điện ảnh năm lớp 11, cậu định đăng ký một lớp đào tạo khảo thí nghệ thuật, vừa hỏi đến giá đã tỉnh táo từ bỏ. Tuy nhiên có rất nhiều chi tiết trong đề thi nếu không thông qua giáo viên ở đây thì chẳng thể nào biết được. Vì thế cậu nỗ lực tự đề cử, hỏi lễ tân ở đây có tuyển nhân viên vệ sinh vào dịp hè này không, đúng lúc có giáo viên đang ở đó, thấy ngoại hình của cậu khá tốt, hắn cho phép cậu vừa làm việc vừa bàng thính*, không trả lương.
*nghe nhưng không được lên tiếng hay cho ý kiến
Bây giờ suy nghĩ lại, trên đời nào có nhiều người tốt bụng như vậy. Nhưng khi đó cậu chỉ cảm thấy mình vô cùng may mắn, cứ vừa làm việc vừa nghe giảng như vậy một tháng, cậu gần như đã nắm bắt được các yêu cầu cơ bản của kỳ thi tuyển sinh. Vốn định nghe đến hết nghỉ hè, nhưng lần đó sau khi buổi huấn luyện kết thúc, thầy giáo giảng dạy thừa dịp cậu đang quét dọn nhà vệ sinh, chặn cậu bên trong, khoá cửa cài then.
Khi đó cậu đã biết tự vệ, biết rằng ở đây đã không còn ai nên không hô cứu mạng, giả bộ thuận theo hắn, muốn dỗ hắn ta đưa mình ra ngoài tìm cơ hội chạy trốn. Nhưng phương pháp này không phải lần nào cũng có hiệu quả, cậu vẫn bị gã đàn ông khốn nạn này đẩy vào cánh cửa một buồng vệ sinh.
Cũng may hữu kinh vô hiểm*, có học sinh để quên đồ nghe thấy bên trong nhà vệ sinh có tiếng kêu la nên đi tới giải nguy.
*gặp chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiểm
Cuộc đời của cậu bất hạnh, nhưng lại từ trong bất hạnh tìm được may mắn, giống như ông trời ăn no rảnh rỗi tới trêu đùa cậu vậy.
Sau đó gã thầy giáo kia bị đuổi việc, nhưng học sinh kia lại đi lan truyền chuyện này khắp nơi. Cuối cùng truyền đến trường học của cậu, vì thế trên người cậu lại gắn thêm mác “dụ dỗ đàn ông“.
Từ đó cậu không đến mấy lớp đào tạo kiểu đó nữa, chỉ vùi mình trong nhà xem phim điện ảnh trên di động, lặp đi lặp lại lời thoại và biểu cảm của diễn viên trong đó.
Phương pháp tốn nhiều thời gian nhất những có thể mang lại hiệu quả tốt nhất.
Đới Lâm nghe xong cực kỳ phiền muộn, gương mặt xinh đẹp lộ ra biểu tình không thể tin được: “Chỉ hơn một tháng? Cậu muốn chọc tức tớ đúng không, tớ bỏ ra nhiều tiền, tốn nhiều sức lực như vậy mới được hạng hai. Cậu không cần bỏ tiền đã dễ dàng lấy được hạng nhất, cuộc sống này quá không công bằng!”
An Gia Nguyệt cười nói: “Cuốc sống này trước giờ vẫn không công bằng mà.”
Nếu như cứ luôn nghĩ về chuyện công bằng hay không, sao còn có thể tiến về phía trước? Ai cũng sẽ quanh quẩn trong quá khứ, còn cậu đã học được cách không quan tâm đến họ.
Cậu đổi đề tài, “Chúng ta tập lại đoạn này một lần nữa rồi đi ăn cơm nhé!”
Hai người cúi đầu tiếp tục đọc kịch bản, trùng hợp lúc này có một cuộc gọi đến.
“Ngại quá, ba tớ gọi. Tớ ra ngoài nghe chút nhé!” Cậu quơ quơ điện thoại trước mặt Đới Lâm, Đới Lâm xua tay tỏ ý không sao.
An Gia Nguyệt ra khỏi phòng tập, đi tới cuối hành lang, dựa người vào cửa sổ mở rộng.
Cây ngô đồng ngoài cửa sổ xum xuê tươi tốt, ánh mặt trời xuyên qua tán cây đổ bóng xuống dưới đất, trên tán cây ve kêu râm ran. Bất tri bất giác đã đầu mùa hạ.
Cậu chống tay lên bệ cửa sổ, nửa người nhoài ra ngoài hít thở không khí trong lành, nhận điện thoại: “Alo, ba à, có chuyện gì vậy?”
Giọng An Cương Vĩ rất lớn khiến cậu sợ hết hồn, giống như đang tức giận, lời nói vội vàng, nghe không rõ lắm.
“Ba bình tĩnh đã, nói chậm một chút.”
An Cương Vĩ từ từ ổn định tâm tình, bỏ qua mấy từ mắng người, đại khái nói về khoản tiền cuối kỳ vẫn chưa thanh toán, mắt thấy sắp đến ngày phát lương cho công nhân, ông đã cố ý đi tới công ty chủ quản đòi nợ. Kết quả bị bảo vệ ngăn ở ngoài công trường không cho vào, chẳng nhìn thấy người.
“Lẽ nào họ không định thanh toán nốt sao? Hôm khác ba sẽ mang băng rôn đến đó, làm lớn chuyện để xem họ xử lý thế nào.
An Gia Nguyệt biết tính khí cương trực của ba mình, khuyên nhủ: “Ba, cứ từ từ thương lượng cùng người ta đã. Đừng làm mấy chuyện như vậy, kết thù kết oán thì làm sao bây giờ?”
Trên công trường hầu hết đều là đám đàn ông thô kệch cao to không có học thức, một lời không hợp đánh nhau là chuyện thườnghay xảy ra. Hai năm trước còn phát sinh chuyện hai ba công nhân cãi nhau dẫn tới ẩu đả, kết quả một người mất mạng.
Nếu ba cậu làm lớn quá, sợ rằng sẽ bị người ta ghi hận.
“Nhưng dưới tay ba còn mấy chục công nhân chờ lương sống qua ngày đây. Ba đâu thể để họ làm không công như vậy?” An Cương Vĩ tức giận bất bình.
“Ba chỉ là tổ trưởng thôi, ba cũng không có lương, còn muốn thay bọn họ đòi? Muốn đòi nợ cũng nên kéo cả nhóm cùng đi, nhiều người nhiều sức. Ai cũng không muốn nhận lấy trách nhiệm nên nhắm đầu mâu vào ba đó.” An Gia Nguyệt khuyên nhủ, “Ba, trước hết ba phải tự bảo vệ mình, đừng lo lắng cho người khác nữa, nha ba?”
An Cương Vĩ lại không nghe: “Người đều do ba dẫn tới, bọn họ tín nhiệm nên mới đi cùng ba, sao ba có thể phụ lòng bọn họ? Việc này ba phải thay bọn họ giải quyết.”
An Gia Nguyệt thật sự hết cách rồi, chuyện ba đã quyết, từ trước đến giờ rất khó thay đổi. Cậu chỉ có thể tìm vài câu đòi lương uyển chuyển hơn, cố gắng để ba không đắc tội với người ta.
Hết lòng lo chuyện bao đồng.
Chính mình mỗi ngày đều trải qua không tốt lại còn quản chuyện sống chết của nhiều người như vậy làm gì, đâu phải Phật từ bi cứu thế.
Trở lại phòng tập, Đới Lâm đang tự mình luyện tập. An Gia Nguyệt nhớ tới chuyện gì đó, trong lòng hơi động, đi tới hỏi: “Đới Lâm, lần trước cậu nói để ý giúp tớ quảng cáo với phim ngắn đó, có tìm được cái nào phù hợp chưa? Gần đây nhà tớ có chút chuyện nên rất cần tiền...”
Đái Lâm vỗ đùi: “Ồ! Đúng! Vừa muốn nói với cậu, có một cái, nhưng không phải quảng cáo hay phim ngắn, là phim điện ảnh, thời gian quay tương đối dài, nghỉ hè bắt đầu chọn vai, sang năm bấm máy quay khoảng nửa năm, không biết cậu có hứng thú không.”
“Nửa năm? Vậy việc học phải làm sao giờ?”
“Chỉ có thể xin nghỉ thôi. Nhưng bộ phim này đáng giá lắm đó, là bộ đại IP Vạn Nạp vừa ký kết, khẳng định chiếu phim sẽ bạo. Cậu có thể qua vòng casting, chắc chắn sẽ một bước lên trời.” Đới Lâm nói sinh động như thật, “Tớ có một người bác làm bên phòng Kế hoạch của Vạn Nạp nên tin tức không giả đâu. Chắc sang tháng sẽ bắt đầu casting nam nữ chính. Lần này Vạn Nạp định dùng người mới, nếu tài năng có thể ký vào công ty mình luôn.
Có thể ký kết với Vạn Nạp đúng là cơ hội ngàn năm có một. An Gia Nguyệt lập tức ôm chặt đùi lớn Đới Lâm: “Được, vậy tớ đi thử xem. Nếu có tin tức mới nhớ nói tớ biết với nhé!”
Đái Lâm phóng khoáng nói: “Không thành vấn đề, tớ cũng muốn đi casting cho vai nữ chính. Hai ta cùng đi!”
*******************
Tác giả có lời:
Cách Đới Lâm đi học chính là cách mà bạn học của tôi từng trải qua,
(( A beautiful mind) nói về một nhà khoa học trong quá trình nghiên cứu gặp nhiều trắc trở, khuyết thiếu tình cảm, cuối cùng nhờ vào nghị lực ngoan cường của mình chiến thắng bệnh tật, có được tình yêu.
Trích dẫn nguyên văn lời thoại: Ai cũng sẽ quanh quẩn trong quá khứ, còn cậu đã học được cách không quan tâm đến họ.)