Sau khi hỏi thăm ý kiến của những vị khách ở các bàn còn lại, An Gia Nguyệt ghi chép kín ba mặt giấy, quay lại phòng thay đồ tìm Tôn Đình Đình, nhìn thoáng qua thấy Trần Hưng đang đứng ở cửa, cúi đầu khom lưng, nơm nớp lo sợ.
“Không cần giải thích! Kết toán xong tiền lương tháng này thì đi đi!” Tôn Đình Đình quát lớn.
Trần Hưng vừa còn phách lối la lớn “Quản lý uy phong gì” giờ này sắc mặt tái nhợt: “Đình tỷ, em biết sai rồi, thời buổi này khó tìm việc, chị đại nhân không chấp tiểu nhân, bỏ qua cho em lần này được không?”
Những nhân viên khác cũng xin hộ: “Đình tỷ, cậu ấy chỉ nói ngoài miệng như vậy thôi, trong lòng vô cùng tôn trọng chị mà.”
“Đúng vậy, tha cho anh ấy đi ạ, lần sau anh ấy không dám nữa đâu chị ơi!”
“Bọn em sẽ giám sát cậu ta, bảo đảm không có lần sau đâu.”
Tôn Đình Đình do dự. Trần Hưng này làm việc thời gian lâu nhất ở đây, nhân sự trong ngành ăn uống thường hay lưu động, có thể làm việc tại một nhà hàng năm năm cũng coi như là nhân viên kỳ cựu quen thuộc với công việc, nếu cứ đuổi việc như vậy có thể sẽ gây bất mãn
“Tôi báo cáo với giám đốc để ngài ấy xử lý.” Cuối cùng Tôn Đình Đình nói.
Trần Hưng thở phào nhẹ nhõm, giám đốc không hay quản mấy chuyện linh tinh lặt vặt sau lưng, có thể tránh được một kiếp.
An Gia Nguyệt đi theo Tôn Đình Đình tới phòng làm việc của giám đốc, đưa sổ ghi chép ý kiến cho cô: “Đình tỷ, em ghi xong rồi.”
Tôn Đình Đình vẫn đang tức giận nên không rảnh xem, tiện tay nhận lấy: “Được, chị biết rồi.”
An Gia Nguyệt không đi, nói tiếp: “Đình tỷ, tuy rằng em không biết sao tiểu Trần ca lại chọc chị tức giận, nhưng anh ấy không phải là người xấu, lại hay giúp đỡ mọi người, em thường nghe anh ấy chia sẻ với mọi người loại cổ phiếu nào đang được giá, giúp mọi người kiếm lời không ít...”
Tôn Đình Đình dừng bước: “Cậu ta giao dịch cổ phiếu trong giờ làm việc à?”
An Gia Nguyệt sững sờ: “A, không phải, anh ấy.. anh ấy không trễ nải công việc, đều vào thời gian nhà hàng không có khách...”
“Đó cũng là giờ làm việc!” Tôn Đình Đình giận không nhịn nổi, “Thảo nào mấy người kia lại năn nỉ thay cậu ta, hóa ra là vì tiền! Vậy còn đến nhà hàng làm việc làm gì, không dắt nhau đi chơi cổ phiếu đi!”
An Gia Nguyệt hoảng sợ nói: “Đình tỷ, chị đừng nóng giận, Tiểu Trần ca anh ấy...”
“Sao chị không giận được hả! Có phải em cũng được lợi từ hắn không?!”
“Không có! Gia cảnh nhà em chị cũng biết mà, sao có tiền chơi cổ phiếu...” An Gia Nguyệt sụt sịt, hai mắt đỏ lên, “Xin lỗi Đình tỷ, em nói sai rồi, chị coi như chưa nghe được không, đừng nói với giám đốc, nếu không lại thành em hại Tiểu Trần ca rồi..”
Tôn Đình Đình thấy cậu như vậy, giọng điệu cũng dịu đi một chút: “Gia Nguyệt này, không phải em hại hắn, là hắn tự làm tự chịu. Yên tâm, chị sẽ không nhắc đến em, nhưng thái độ đối nghịch với cấp trên này của hắn, chị nhất định phải bảo giám đốc đuổi việc hắn ta. Ngoài ra, em đi nói với mấy người còn đang một tâm hai lòng ở nơi làm việc, cuối tuần này tất cả đều phải đến, học lại kiến thức nghiệp vụ! Chị phải dạy lại họ nề nếp nghiêm túc trong công việc..”
An Gia Nguyệt gật đầu: “Cảm ơn Đình tỷ, em biết rồi ạ, em sẽ không nói gì nữa, tất cả nghe theo chị.”
Tôn Đình Đình rất hài lòng: “Chỉ có em hiểu chuyện thôi.”
An Gia Nguyệt mắt đỏ hoe quay người đi tìm những nhân viên khác nói chuyện ca trực. Đi được một đoạn che miệng cười thành tiếng.
Cuối tuần này không phải mời khách, tiết kiệm được một ngàn, thật tốt.
Buổi tối về đến nhà, tình cờ gặp Chu Hưng Lỗi ngậm bàn chải đánh răng đang đứng trước cửa chơi đùa với mèo hoang, tóc hắn vẫn ẩm, nước nhỏ lên đầu khiến mèo con giật mình, ngẩng đầu nhìn xung quanh xem có phải trời mưa hay không, phát hiện không mưa mới dám cúi đầu liếm móng vuốt, kết quả lại có một giọt nước rơi xuống, lại giật mình, khờ khạo vô cùng.
An Gia Nguyệt tiến vào hẻm nhìn thấy đã bắt đầu bật cười, cậu vô cùng yêu thích những hình ảnh sinh hoạt giản đơn thú vị như vậy, một dãy nhà cũ người ngoài nhìn không lọt mắt nhưng là chỗ tránh nạn của cậu, dường như có một kết giới ngăn cách với thế giới bên ngoài, bước vào bên trong, cậu có thể gỡ bỏ tất cả các lớp ngụy trang.
Chu Hưng Lỗi nghe thấy tiếng cười ngẩng đầu, lập tức súc miệng, lộ ra hàm răng trắng bóng: “Gia Nguyệt về rồi! Ăn cơm chưa? Cha tôi để phần cậu một bát cơm rang trứng.”
“Tôi ăn ở nhà hàng rồi, thay tôi cảm ơn chú nhé.” An Gia Nguyệt ngồi xuống cùng hắn trêu đùa con mèo ngốc, thuận miệng hỏi, “Hôm nay có bán được nhiều bánh vừng không?”
“Nhiều lắm! Kiếm được gần một ngàn! Kinh doanh ở cổng trường thật tốt, tháng này kiếm được nhiều hơn cả hai tháng trước, cũng do ông thông minh, bảo tôi đến đó bày sạp, chẳng ai nghĩ ra chuyện đó đâu, đúng là sinh viên đại học.”
An Gia Nguyệt bật cười không lên tiếng.
Chỉ có kẻ ngốc mới không nghĩ ra thôi, người muốn bày sạp bán hàng ở cổng trưởng cũng phải xếp được bảy tám vòng quanh trường học.
Nếu không phải cậu nói dối chủ nhiệm khoa Chu Hưng Lỗi là anh họ cậu, kiếm tiền đóng học phí cho cậu, hơn nữa chủ nhiệm khoa cũng đánh giá cao cậu, cố ý tới nói với bảo vệ đừng đuổi sạp nhỏ này đi, Chu Hưng Lỗi có chen vỡ đầu cũng không kiếm được chỗ bày hàng ở đây.
Người đàng hoàng trong xã hội này sẽ phải chịu thua thiệt, chỉ có người tinh ranh mới có thể sống tốt, đặc biệt là những người thuộc tầng lớp cuối cùng như bọn họ.
Không tiền không thế, cậu còn chịu cảnh cha mẹ ly hôn, quang năm cha mẹ không ở bên người, hai điều kiện như vậy, chỉ kém đặt thêm con dấu “Ai cũng có thể bắt nạt tôi” trên trán.
Không phải ai sinh ra cũng có nhiều tâm trạng, nó chỉ là những lỗ hổng đã bị đốt cháy bởi tàn thuốc trong cuộc sống này từ khi còn nhỏ.
An Gia Nguyệt lại nghĩ tới nam nhân tối nay, rõ ràng vừa có tiền vừa anh tuấn nhưng lại thất tình, nhất định là hiền lành khờ khạo, bị người ta coi là cái máy rút tiền sau đó ném đi.
Chu Hưng Lỗi xoa xoa cái đầu ướt nhẹp của con mèo, đột nhiên nói: “Gia Nguyệt, tôi cảm thấy ông đừng làm việc ở nhà hàng nữa.”
An Gia Nguyệt hoàn hồn: “Hả? Tại sao?”
“Một giờ mới ba mươi, cũng không học được gì hay.” Chu Hưng Lỗi nghĩ cậu chỉ nhận lương theo giờ, thấy không đáng thay cậu, “Ông có thể quay quảng cáo kiếm tiền mà.”
“Không phải tôi nói rồi sao, trường học không cho sinh viên năm nhất nhận quay quảng cáo.”
“Không thể lén làm sao?”
“Tôi vất vả lắm mới thi đậu đó, ông lại muốn tôi vi phạm nội quy trường học sao?”
“Tôi không phải có ý này...” Chu Hưng Lỗi gãi đầu cũng không biết nên nói thế nào.
An Gia Nguyệt hiểu ý tốt của hắn, nhưng Chu Hưng Lỗi không hiểu con đường này.
Không phải không có sinh viên lén lút ra ngoài quay quảng cáo, nhưng nếu như không có bối cảnh cũng không quen biết ai, chỉ có thể nhận về mấy quảng cáo chẳng có sức ảnh hưởng, phí cũng rẻ.
Cậu là sinh viên năm nhất được kỳ vọng trong khoa Diễn xuất, trước khi vào học cũng có công ty giải trí quăng tới một cành ô-liu, nhưng đáng tiếc cậu không để ý nó. So với việc sớm quy mình thành tiền bán ra ngoài, không bằng ở đây tôi luyện, nhân tiện mở rộng giao thiệp, chờ thời cơ tới nhanh chóng nắm lấy cơ hội, xuất hiện bùng nổ.
Cho nên những chuyện trái với nội quy nhà trường cậu chắc chắn không làm, vừa có thể bỏ mất học bổng hơn một vạn một năm, cũng có thể mất đi cơ hội được trường học đề cử, lợi bất cập hại.
Nhưng dù sao sinh viên khoa diễn xuất cũng là sinh viên nghệ thuật, ngày thường đều phải chi tiêu nhiều, mua đạo cụ mua quần áo xã giao đều cần đến tiền, gia cảnh của cậu không tiện, không nghèo đến mức phải xin học bổng, nhưng cũng chẳng có nhiều tiền tiết kiệm, tiền kiếm được đều để cha cậu dưỡng già, cho nên chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Đầu năm cậu xem việc làm bán thời gian cho sinh viên trên mạng, cuối cùng chọn nhà hàng Pháp này giữa hàng nghìn công việc.
Thứ nhất, nhà hàng kinh doanh đàng hoàng và tương đối an toàn; thứ hai nhà hàng bao ăn, có thể tiết kiệm tiền cơm; thứ ba là nơi này xa hoa, khách hàng đều là người giàu có, có thể moi được chút tiền.
Dù sao với những chuyện đã trải qua, cậu đến chỗ nào cũng không tránh khỏi chuyện bị bắt nạt, không bằng lợi dụng việc này để kiếm lời cho bản thân.
“Sang năm hai rồi nói, chưa tới nửa năm nữa.”
“Được.” Chu Hưng Lỗi thấy không khuyên nổi cậu cũng không cố chấp nói về đề tài này nữa, vuốt lông mèo một lát lại hỏi: “Ba ông bao giờ về thế?”
“À, lần này công trình tương đối lớn, chắc vẫn phải bận rộn ở công trường thêm một thời gian nữa.”
“Chú kiếm tiền vất vả, chờ ông ấy về, cha con ông sang nhà tôi ăn cơm nhé, cha tôi nói lâu rồi chưa được uống rượu với chú ấy.”
“Ông không thể uống cùng chú sao?”
“Ngày nào tôi cũng phải dậy từ ba giờ làm bánh, sao có thể uống rượu với ông ấy được, còn muốn kiếm tiền cưới vợ nữa nhé.”
An Gia Nguyệt mỉm cười: “Chờ tôi nổi tiếng sẽ giới thiệu vài nữ minh tinh xinh đẹp cho cậu.”
“Thôi đi, nữ minh tinh sao sẽ để ý tới người nghèo rớt mồng tơi như tôi được.”
“Ông ngốc à, khi đó tôi có tiền rồi, tôi sẽ mua cửa hàng để ông mở thêm chi nhánh, ông sẽ trở thành ông chủ lớn của chuỗi cửa hàng bánh vừng trên toàn quốc, cho dù không lấy được nữ minh tin tuyến đầu làm vợ thì tuyến mười, tuyến hai mươi tuyệt đối không thành vấn đề.”
“Thật sao?” Chu Hưng Lỗi đắc ý mơ mộng một lúc, sau lại cau mày, “Không được, mấy người đó chắc chắn yêu tiền nên mới đến với tôi, tôi không muốn đâu, tôi muốn một người vợ thật lòng yêu mình cơ.”
An Gia Nguyệt không nói nên lời: “Với cái suy nghĩ này của ông thì sẽ độc thân cả đời thôi.”
“Ông nói như thế, chẳng lẽ không muốn tìm một người thật lòng yêu mình à?”
“Đương nhiên muốn rồi.”
Mặc dù có người yêu cậu, cũng chỉ vì yêu vẻ ngoài của cậu và những điều cậu thể hiện ra ngoài, một khi hiểu rõ bản chất xấu xa trong con người cậu thì sẽ không có khả năng yêu được nữa.
Trong màn trình diễn của cậu và những người đàn ông khác nhau, không có luật lệ, không có giới hạn, chỉ có một quy tắc: Vĩnh viễn không được rơi vào bể tình.
Điểm ấy cậu tự biết mình phải nắm rõ.
***********
Tác giả có lời:
(( Moulin Rouge), phim tình yêu, nữ chính là vũ nữ kiêm kỹ nữ, xuất thân nghèo hèn, có một quá khứ đau khổ, khát vọng trở thành đại minh tinh, dùng vẻ đẹp để thỏa mãn ảo tưởng của nam nhân.
Trích dẫn nguyên văn lời thoại: Không có luật lệ, không có giới hạn, chỉ có một quy tắc: Vĩnh viễn không được rơi vào bể tình.)