Buổi chiều trời đổ cơn mưa lất phất. Hơi nóng lặng lẽ bốc hơi qua làn mưa rồi tan biến khiến không khí trong lành và mát mẻ hơn.
An Gia Nguyệt đợi mưa tạnh, mở cửa sổ, đặt điện thoại di động trên bệ cửa sổ xem phim. Dưới tầng trồng một cây tơ hồng, cao to tươi tốt, cành lá vươn dài tới trước cửa sổ nhà cậu, trên phiến lá nhỏ dài dính đầy hạt mưa, xanh tươi ướt át, đến sáu tháng sẽ nở ra những bông hoa màu đỏ đẹp đẽ.
Thời tiết rất tốt, phong cảnh đẹp, chỉ thiếu người mình thích.
Đang nghĩ như vậy thì nhận được tin nhắn của Hạ Thần, anh nói tạm thời có cuộc họp, có lẽ năm giờ mới về nhà.
An Gia Nguyệt nhìn thời gian trên điện thoại, đúng bốn giờ, cậu lập tức tắt phim, ra khỏi nhà đạp xe đến chợ mua thức ăn.
Phải mua trái nhìn, cuối cùng cậu cũng mua được hai túi đồ ăn lớn. Cậu treo chúng trên tay lái xe đạp, mỗi bên một túi, chậm rãi ngân nga đạp xe tới nhà Hạ Thần.
Kết quả Hạ Thần vẫn chưa trở lại.
Cậu không có chìa khóa nên chỉ có thể đứng chờ ở cửa, buồn bực ngán ngẩm quan sát khung cảnh bên ngoài biệt thự.
Biệt thư cao ba tầng, trang trí hiện đại, hẳn là mới xây mấy năm gần đây, bức tường bên ngoài sạch sẽ. Cậu đã điều tra qua giá phòng ở đây, sáu, bảy vạn một mét vuông, theo diện tích nhà Hạ Thần thì không dưới hai mươi triệu.
Hơn hai mươi tuổi đã ở trong ngôi nhà như vậy, khả năng lớn là trong nhà có mỏ quặng*. Có lẽ tiền đối với Hạ Thần chỉ là mấy con số, khó trách Hạ Thần không thể nào hiểu được đanh lợi mà những người bình thường như cậu đeo đuổi.
*ý chỉ gia đình nhiều tiền, có sản nghiệp lớn.
Nhưng Hạ Thần vẫn có điểm đáng khen, anh khiêm tốn, điệu thấp và chưa bao giờ khoe khoang. Không giống loại phú nhị đại như Từ Huy du thủ du thực*, mới mua một chiếc xe thể thao đã nổ máy giòn vang vòng quang trường mười vòng, chỉ sợ người khác không biết nhà mình có tiền.
*chơi bời lêu lổng, không có nghề nghiệp
Hạ Thần không trả lời tin nhắn, An Gia Nguyệt buồn chán ngồi chờ, cậu khóa xe đạp địa hình, chắp tay sau lưng đi dạo xung quanh. Cậu nhìn thấy một con đường đá xanh ở bên phải, hai bên đường nở đầy hoa nguyệt quý. Con đường nhỏ của ngôi nhà bên cạnh có một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đang tưới nước cho cây, nhìn thấy cậu đột nhiên xuất hiện, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
An Gia Nguyệt sợ cô hiểu lầm, vội vã giải thích: “Chào dì ạ, cháu là bạn của chủ nhà bên cạnh, đến đây chơi nhưng tới hơi sớm một chút nên đi dạo quanh đây một vòng.
“Nhà bên cạnh sao? Cái người cao cao đẹp trai đó hả?” Bác gái hỏi lại.
An Gia Nguyệt âm thầm tán thưởng ánh mắt cô: “Vâng chính là người cao to đẹp trai đó ạ, dì cũng biết anh ấy sao?”
“Không quen lắm, cậu nhóc đó cũng ít khi qua chỗ này ở lắm. Tôi chỉ mới gặp mấy lần thôi, nhưng cậu ta gọi là....gọi là gì nhỉ.....” Bác gái cố gắng nhớ lại.
“Là Hạ Thần.” An Gia Nguyệt giúp cô bổ sung hoàn chỉnh.
“Hạ Thần? Là tên này à...” Bác gái nhỏ giọng thầm thì, “Sao nghe không giống lắm...”
Âm thanh lúc sau khá thấp, An Gia Nguyệt không nghe rõ. Lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng còi xe hơi.
An Gia Nguyệt lễ phép nói tạm biệt, nhanh chóng chạy qua con đường đá xanh về nhà, một chiếc xe quen thuộc đang đậu trước cửa, quả nhiên là Hạ Thần đã về.
“Anh chỉ nhìn thấy xe đạp của em chứ không thấy người nên đoán em đang ở xung quanh đây.” Hạ Thần đỗ xe vào gara, đi ra nhận lấy hai túi đồ ăn lớn, mở cửa sắt của biệt thự, “Xin lỗi, để em đợi lâu, không nghĩ tới hôm nay phải họp lâu như vậy. Lát nữa anh đưa chìa khóa dự phòng cho em nhé, lần sau em đến cứ trực tiếp mở cửa thôi.”
Nguyện ý đưa chìa khóa dự phòng tức là nói rõ không sợ người đến kiểm tra đột xuất. An Gia Nguyệt khá thỏa mãn với điều này.
“Không sao đâu, em cũng vừa mới đến, anh vất vả rồi.” Cậu đi cạnh Hạ Thần vào biệt thự, đứng ở huyền quan tiến sát đến ngửi cổ áo Hạ Thần “Hôm nay anh không dùng nước hoa à?”
Hạ Thần đổi giày: “Thỉnh thoảng mới dùng thôi, em thích mùi đó à?”
“Vâng, rất dễ ngửi, khiến người ta cảm thấy hơi lạnh.” An Gia Nguyệt bám lấy anh như một con sâu, theo tới nhà bếp, thừa dịp anh cất đồ ăn vào trong tủ lạnh, ôm lấy eo anh từ phía sau, “Nhưng lạnh như vậy mới tốt, như vậy khiến người khác không thể tới gần anh, chỉ em độc chiếm anh thôi.”
Hạ Thần sắp xếp xong mọi thứ, xoay người, vòng tay ôm lấy cậu đặt lên bàn bếp, hai tay chống chếch bên chân cậu: “Nó là mùi hương tình nhân đấy, hương mật ong, em thích không?”
An Gia Nguyệt cao hơn Hạ Thần một chút, có thể cúi đầu nhìn Hạ Thần, nhưng cậu lại có cảm giác bị khí tràng của Hạ Thần đè ép không thể nhúc nhích: “Em không cần đâu, anh thích ngọt như vậy, nếu em dùng không phải mỗi ngày đều bị anh hôn à?.”
Hạ Thần cười trêu ghẹo: “Cái này dùng hay không cũng giống nhau mà.”
Nói xong đặt tay lên bắp đùi cậu, tới gần gốc đùi khẽ nhéo một cái.
An Gia Nguyệt cả người chấn động, lập tức nhảy xuống khỏi bàn bếp, hai chân mềm nhũn thiếu chút đứng không vững: “Còn chưa qua một tuần khảo sát đâu, anh không được lộn xộn! Em muốn nấu cơm, anh làm trợ thủ.”
Nụ cười của Hạ Thần cứng đờ: “... Anh làm trợ thủ á?”
An Gia Nguyệt thấy vẻ mặt khó xử của anh, cảm giác mình đã hòa nhau một một, dương dương đắc ý nói với anh: “Vâng, không phải anh một chút việc nhà cũng chưa làm qua đó chứ, đại thiếu gia?”
Hạ Thần: “Đã hai lần làm bữa sáng cho em mà.”
... Còn không thấy xấu hổ khi nói đến chuyện này.
“Chỉ có thế thôi?”
“Chỉ có thế thôi.”
“Thật đúng là đại thiếu gia, vậy anh phải học thêm đi.” An Gia Nguyệt trêu chọc xong, lấy hành từ trong tủ lạnh ra, “Đại thiếu gia, mời rửa sạch sẽ, cắt thành đoạn ngắn.”
“Được.” Hạ Thần không hề chối từ, gấp tay áo sơ mi lên, vặn vòi nước nghiêm túc rửa mấy cọng hàng. Động tác không thuần thục lắm, nhưng rất dễ nhìn.
Những ngón tay thon dài dưới dòng nước, cẳng tay lộ ra nhìn vô cùng khoẻ khoắn, đường nét gương mặt anh cứng cáp rắn rỏi, tổng thể rất dễ nhìn.
Có lẽ hôm nay công ty có cuộc họp nên Hạ Thần ăn mặc chính thức hơn so với lúc thường, áo sơ mi trắng dài tay nhét trong quần tây lộ ra eo thon chân dài, cơ ngực nâng dáng áo sơ mi chưa thắt cà vạt, vóc người chuẩn không cần chình.
“Sao lại nhìn anh?” Hạ Thần luôn có thể nhạy bén phát hiện ra tầm mắt cậu “Chỗ nào không ổn sao?”
An Gia Nguyệt lắc đầu: “Chỗ nào cũng tốt.”
Cậu giơ tay chỉnh lại cổ áo cho Hạ Thần: “Nhưng nếu lần sau có cuộc họp nhớ đeo cà vạt nhé, bằng không sẽ có người nói anh không nghiêm túc.”
Hạ Thần: “Vậy sao?”
An Gia Nguyệt gật đầu: “Phải, rất nhiều người sẽ đánh giá một người qua vẻ bề ngoài. Ví dụ như có một tên ăn mày ăn mặc rách rưới, khẳng định không vào được cửa Clairdelune, lại như một người học sinh mà đồng phục có đầy dấu chân, người khác chắc chắn sẽ mắng anh ta bẩn thỉu.”
Hạ Thần không rõ: “Tại sao trên đồng phục học sinh lại có dấu chân?”
“Là một ví dụ mà thôi.” An Gia Nguyệt giúp anh sửa lại cổ áo, vỗ lên lồng ngực anh, “Nói chung nhất định phải chú ý đến hình tượng cá nhân nhiều hơn, không thể để cho người khác xem thường anh.”
“Không ai dám xem thường anh.” Hạ Thần nhẹ giọng nói.
An Gia Nguyệt nở nụ cười: “Vậy lôi kéo anh sao? Rốt cuộc nhà anh làm gì vậy, không phải thực sự là hào môn đấy chứ.”
Cậu không hi vọng Hạ Thần trả lời, không nghĩ tới Hạ Thần im lặng vài giây, thật sự đáp: “Không phải hào môn, trong nhà mở công ty có tiếng trong ngành thôi, cha anh là chủ tịch, hiện tại anh cũng đang làm việc trong công ty.”
An Gia Nguyệt không ngạc nhiên lắm: “Ồ, khó trách không ai dám xem thường anh, hóa ra anh đang làm việc trong công ty nhà mình, thoải mái đó.”
Hạ Thần lắc đầu: “Không thoải mái đâu, anh không thích công việc bây giờ lắm.”
“Hả? Tại sao cơ?”
“Anh ở công ty chủ yếu học tập cách quản lý các bộ phận khác nhau, trở thành người nối nghiệp có năng lực.” Hạ Thần đóng vòi nước, đặt hành lên thớt gỗ, dùng dao thái hành, âm thanh sột soạt chậm rãi truyền lên từ mặt thớt, “Anh nói qua với em rồi đấy, anh học khoa đạo diễn, làm phim mới là công việc lý tưởng của anh, nhưng sợ rằng khó có thể thực hiện được.”
An Gia Nguyệt nghe ra manh mối: “Bởi vì trong nhà không đồng ý à?”
Hạ Thần gật đầu: “Cha anh hi vọng tương lại anh có thể tiếp quản công ty, anh không muốn, ông đã rất tức giận và cắt đứt kinh tế của anh. Lúc đầu anh còn không cam lòng, nhờ vào... đứa em họ giúp đỡ, đối đầu với cha anh gần một năm, trong lúc đó cũng tích lũy được chút tiền, nhưng số tiền này chẳng đủ làm phim, coi như quay xong, cha anh cũng sẽ có rất nhiều cách cản trở bộ phim công chiếu. Cuối cùng, anh không thể không thỏa hiệp với ông, bây giờ thỉnh thoảng anh chỉ quay vài bộ phim ngắn nghiệp dư thôi.
An Gia Nguyệt hiếm khi nghe thấy anh nói nhiều như vậy về chuyện của mình, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt: “Như vậy à... Cha anh cũng hơi nhẫn tâm nhỉ?..”
Hơn nữa còn có thể ngăn cản phát hành một bộ phim? Quyền thế này không hề bình thường, cậu vô cùng hiếu kỳ, nhưng Hạ Thần chưa nói, cậu cũng không tiện hỏi nhiều.
“Ông ấy cũng không phải người vô tình, nhưng ông có nguyên tắc và quan niệm của mình, chỉ với sức của mình anh rất khó lay động được ông.” Con dao trên tay Hạ Thần chia đoạn hành thành các phần dài như nhau, xanh mướt một màu.
An Gia Nguyệt suy nghĩ một lúc, đè xuống bàn tay đang cầm dao của anh: “Hạ tiên sinh, tuy rằng em chưa từng xem tác phẩm anh quay, nhưng em cảm thấy anh có thiên phú, đừng dễ dàng buông tay nhé.”
Hạ Thần nhìn sang: “Chỉ có tài năng thôi không đủ, cần rất nhiều dũng khí để thay đổi quan niệm của một người.”
“Anh không có dũng khí sao?”
“Đã từng có, nhưng hiện tại chẳng còn bao nhiêu.”
“Vậy em đưa dũng khí của em cho anh mượn nhé!” An Gia Nguyệt hào khí ngất trời vỗ ngực, “Không phải em nói khoác đâu, em có thể thi vào Học viện Điện ảnh chính bởi vì sự dũng cảm cô độc của mình đó. Lúc trước ai cũng không coi trọng em, còn nói em thi không đậu? Bây giờ chỉ có mình cha anh đang cản trở anh thôi, nhưng với Tang thì là cả chủng tộc, cả giai cấp, cả bối cảnh thời đại nữa cơ*.
*câu này nói về nhân vật Tang trong bộ phim Quyển sách xanh.
Hạ Thần mỉm cười: “Em rất thích hợp đi diễn thuyết, vô cùng chấn động lòng người.”
“Anh có thấy phấn khích hơn không?”
“Có.” Hạ Thần cúi đầu tiếp tục thái hành, “Anh sẽ thử lại, kỳ thực anh lựa chọn tiếp quản công ty cũng có lý do của mình. Chờ sau khi anh nắm được quyền hành, cha sẽ không thể quản anh được nữa, đến lúc đó anh lại thực hiện lý tưởng của mình. Chỉ có điều quá trình này có thể sẽ mất rất nhiều thời gian, nhanh thì bảy, tám năm, chậm thì mười mấy năm.”
“Không sao,em có thể nỗ lực phấn đấu cùng anh.” An Gia Nguyệt rất lạc quan, “Em đặt trước vị trí nam chính trong bộ phim điện ảnh đầu tiên của anh được không?”
“Không em thì là ai.”
An Gia Nguyệt vô cùng thoả mãn với câu trả lời này, dốc lòng truyền thụ kinh nghiệm của mình: “Trước khi anh có quyền tự chủ tuyệt đối đừng khiến ba anh tức giận, đàn ông trung niên đều thích nghe mấy lời mềm mỏng, lúc anh rảnh rỗi có thể nói chuyện với ông một chút, tặng quà nữa, thái độ của ông sẽ từ từ buông lỏng. Trong nhà có điều kiện tốt như thế phải cố gắng tận dụng, một người nỗ lực vì giấc mộng của mình chắc chắn phải bước qua khó khăn.”
“Em cũng từng trải qua khó khăn à?” Hạ Thần hỏi.
“Đương nhiên rồi, nên em mới khuyên anh chứ.”
“Ví dụ như?”
“A... Em? Nghĩ lại nhé.” Trong đầu An Gia Nguyệt loại bỏ hết những nội dung khiến người nghe không khỏe, cuối cùng còn lại không tới mấy việc, cậu ôn hòa kể lại, “Trước đây thành tích của em rất tốt, giáo viên vốn hi vọng em có thể thi đỗ đại học trọng điểm, kết quả em nói muốn thi Học viện Điện ảnh, ông ta không vui lắm, trong lớp học nói em muốn trở thành đại minh tinh, không muốn học hành tử tế, mọi người không nên học theo em. Từ đó về sau bạn bè trong lớp đều chế giễu em, đặt cho em biệt hiệu 'Đại minh tinh', nói em nằm mơ giữa ban ngày. Hừ, chờ em trở thành ngôi sao lớn thật, mỗi năm kiếm được ngàn vạn, em sẽ gửi tin nhắn cho từng người một: 'Đã lâu không gặp, bạn hiện tại đang làm việc ở đâu vậy, mỗi tháng kiếm được bao nhiêu?' Ha ha ha...”
Cậu cười lớn một lúc thấy Hạ Thần không phản ứng, lúng túng thu lại ý cười: “Em chỉ nói vậy thôi, chứ em không làm vậy thật đâu..”
“Không cần thiết phải vậy.” Hạ Thần nói.
“Phải, thật sự không nên làm mấy việc thiếu đạo đức như vậy...”
“Anh muốn nói là em không cần thiết phải liên lạc lại với bọn họ.” Hạ Thần nặng nề thái mấy dao trên thớt, vết cắt chỉnh tề sắc bén, “Bọn họ không xứng được đại minh tinh thăm hỏi.”
An Gia Nguyệt sửng sốt, tiếp đó cười ra tiếng, càng cười càng vui, cười đến cong eo.
Hạ Thần không nhận ra mình nói quá nhiều, vẫn đang mải mê thái hành trên thớt, cầm dao hỏi: “Còn muốn làm gì nữa không?”
“Thôi, đại thiếu gia, bỗng nhiên em cảm thấy mình gan to bằng trời mới để cho anh làm việc nhà.” An Gia Nguyệt nhận dao trong tay anh, “Hơn nữa anh làm chậm quá, không bằng để tự em làm, anh ra ngoài nghỉ đi, vất vả cả ngày rồi giờ nên được thư giãn.”
Hạ Thần cũng không khách khí, quay người rời khỏi nhà bếp, nhưng chẳng được bao lâu đã quay trở lại, trong tay cầm theo một chiếc máy quay.
“Làm gì vậy?”
“Ghi lại cuộc sống thường ngày của đại minh tinh trước khi nổi tiếng.” Hạ Thần cong môi, “Sau này có thể bán lấy tiền đấy.”
“Ơ kìa sớm biết không nên nói cho anh nghe mà! Có thấy đáng ghét không hả!” An Gia Nguyệt đưa tay dưới vòi nước hắt nước anh, Hạ Thần cười lui về phía sau, cậu đuổi tới, hai người truy đuổi nhau trong phòng bếp rộng rãi, cổ áo Hạ Thần mới vừa sửa xong lại bị cậu lôi lôi kéo kéo xô lệch.
Hạ Thần lùi được nửa đường đột nhiên dừng lại, An Gia Nguyệt trở tay không kịp, tiến vào trong lồng ngực Hạ Thần, Hạ Thần dùng một tay ôm cậu, đặt cậu lên trên bàn bếp, máy quay quay đặc tả gương mặt.
Khuôn mặt ửng hồng của An Gia Nguyệt như trái mật đào vừa được rửa sạch: “Đừng quay nữa mà, tóc em rối rồi, nhìn không đẹp đâu.”
“Đẹp mà.” Hạ Thần hôn lên môi cậu trên màn hình máy quay, “Em nhìn thế nào cũng đẹp.”
Sau đó đoạn video này Hạ Thần gửi lại cho cậu, đúng là nhìn rất đẹp, nhưng không phải là cậu, mà là trong đôi mắt cậu không giấu được tình yêu. Dáng vẻ hoàn toàn là chàng trai ngây ngô mới biết yêu, ở trước mặt người mình thích, nhất cử nhất động đều để lộ sự ngọt ngào, giống như cả người đều ngâm trong bình mật ong, vô cùng thoải mái.
Khi An Gia Nguyệt xem video đã nghĩ thầm: video này nên được lưu giữ thật tốt. Chờ sau này Hạ Thần nổi tiếng hơn bận rộn hơn, có lẽ sẽ không còn thời gian quay cho cậu.
**************
Tác giả có lời:
Người trong cuộc mơ hồ Nguyệt Nguyệt ơi! ~
(( Quyển sách xanh), kể về một tình bạn vượt qua các giai cấp và chủng tộc, Tang là một nghệ sĩ piano da đen, có tài năng nhưng bị vùi dập khắp mọi nơi.
Trích dẫn nguyên văn lời thoại: “Chỉ có tài năng thôi không đủ, cần rất nhiều dũng khí để thay đổi quan niệm của một người“.