Tâm Duyệt Nguyệt Này

Chương 26: Chương 26: The truman show




Ngón tay An Gia Nguyệt lướt qua hầu kết anh: “Dạ?”

“Anh vừa gặp Từ Huy.”

An Gia Nguyệt dừng lại, cau mày: “Nhắc tới hắn ta làm gì, mất hứng ghê.”

“Hắn nói, em ở trước mặt hắn khoe khoang anh cho em rất nhiều tiền, nói em chỉ nhìn trúng tiền của anh thôi.” Hạ Thần nâng mặt cậu lên, trong đôi mắt phản chiếu ánh sáng yếu ớt, như mặt hồ đen kịt chỉ hơi loé lên chút ánh sáng, nhẹ giọng nói, “Sau này đừng nói như vậy nhé, anh biết em không xuất phát từ mục đích đó, nhưng anh sẽ cảm thấy bất an. Vì cớ gì phải nói mình là tên lừa đảo trong chuyện tình cảm chứ?”

An Gia Nguyệt ngẩn người, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ quái khó thể diễn tả bằng lời: “Sao hắn lại nói với anh mấy chuyện này? Sao anh lại nghe hắn nói chứ? Anh quên mất hắn đã đối xử với em như thế nào à?”

Hạ Thần: “Chưa quên, lẽ nào hắn đang gạt anh à? Em chưa từng nói mấy lời kia sao?”

“Nói thì có nói, nhưng em chỉ muốn chọc tức hắn ta thôi.” An Gia Nguyệt dửng dưng như không, “Dù sao em lúc nào cũng là kẻ lừa đảo trong mắt hắn, chẳng có quan hệ gì.”

Hạ Thần lắc đầu: “Đừng để người khác tuỳ ý phủ nhận em như vậy, điều đó khiến em trở nên tệ hại, thậm chí sa ngã. Gia Nguyệt, hãy quý trọng danh tiếng của mình, đặc biệt trong tương lai em còn làm nghề sẽ bị phơi bày trước công chúng. Quá khứ của em sẽ bị nhiều người bới móc, dùng kính lúp kiểm tra, chỉ một chút ngôn từ phỉ báng thôi cũng có khả năng phá huỷ tiền đồ của em.”

“Em cũng đâu muốn bị phủ nhận, em cũng không muốn bị truyền ra mấy lời khó nghe, nhưng đó là chuyện em quyết định được sao?” An Gia Nguyệt có chút oan ức, cũng có chút giận, “Anh đứng ở góc độ của mình dạy em phải làm thế nào, sao anh không nghĩ thêm một chút, anh có bối cảnh như thế nào, em có bối cảnh ra làm sao. Người phủ nhận anh chỉ có gia đình anh thôi, nhưng người phủ nhận em ngoại trừ người nhà còn có thể là rất nhiều người bên ngoài. Nếu em cứ quan tâm đến mấy chuyện đó thì em sống thế nào, huống hồ em đâu có bản lĩnh khiến tất cả ngậm miệng. Chưa trải qua đau khổ thì đừng khuyên người ta phải hướng thiện, Hạ tiên sinh.”

Hạ Thần nghe xong, nhíu mày không nói một lời.

Bên tai chỉ còn âm thanh ồn ào truyền đến từ cửa hậu đài cách đó không xa. An Gia Nguyệt dần dần bình tĩnh, bắt đầu hối hận sao mình lại kích động nói ra mấy lời như vậy. Hạ Thần nói cũng có đạo lý, chỉ là mấy lời lý luận đó không phù hợp với hiện thực, cũng không nhất định phù hợp với mỗi người.

Bầu không khí tốt như vậy, thích hợp nói chuyện yêu đương, không nên tranh cãi.

Hơn nữa cậu cũng không phải người dễ bắt nạt như trước, vì vậy cậu không cần quan tâm đến mấy chuyện tiểu nhân vô sỉ. Hiện giờ có Hạ Thần che chở, cậu là đối tượng của Hạ Thần, nếu truyền thông kể ra chuyện xấu, Hạ Thần cũng bị liên luỵ.

Dù có mang tiếng xấu cũng không thể kéo theo danh tiếng của Hạ Thần.

Con người phải hướng đến những nơi cao, vậy nên cậu phải cố gắng vươn lên để đáp ứng tiêu chuẩn trong thế giới của Hạ Thần, thay vì để Hạ Thần hạ mình thích ứng với sự thiếu hụt của cậu.

“Xin lỗi, em không nên trách anh.” Cậu lè lưỡi, làm nũng, “Sau này sẽ không nói mấy lời như thế nữa, em sẽ quý trọng danh tiếng của mình, anh đừng nóng giận.”

Hạ Thần cuối cùng cũng cúi đầu hôn cậu: “Anh không giận. Gia Nguyệt, em không cần xin lỗi, không cần phải thận trọng như vậy. Anh chỉ đang suy nghĩ, em đã trải qua những gì mới có thể nói ra những lời như vậy? Có thể nói cho anh nghe được không?”

An Gia Nguyệt ngửa đầu ôm anh: “Sau này nói nhé, bây giờ em không muốn đề cập đến nó. Trước tiên nói cảm nhận của anh về diễn xuất của em đi? Có được không vậy?”

“Rất tốt, rất tuyệt vời. Có rất nhiều người đại diện bàn luận về em.”

“Em không muốn biết người khác nghĩ thế nào. Em chỉ muốn nghe đánh giá của anh thôi, cụ thể chút được không?”

Hạ Thần vừa muốn mở miệng, từ cửa hậu đài truyền về âm thanh hô hào: “Gia Nguyệt đâu rồi? Các cậu nhìn thấy cậu ấy không? Gia Nguyệt!”

Là tiếng của Ngụy Võ, hắn định mở cửa bước ra. Dù tấm rèm có thể che khuất dáng người bên trong, nhưng nếu bị phát hiện cũng sẽ ảnh hưởng không tốt. An Gia Nguyệt lập tức lau đi vết son trên người Hạ Thần, vén rèm lôi kéo Hạ Thần đi ra, chặn ở trước mặt anh.

Quả nhiên Ngụy Võ mở cửa đi ra, khá sững sờ khi nhìn thấy hai người bọn họ: “Gia Nguyệt, cậu đi đâu vậy? Đây là... à, là người bạn làm nhiếp ảnh gia hôm trước đúng không?”

“Phải. Tôi đến chụp ảnh cho cậu ấy.” Hạ Thần nói tên của mình.

Ngụy Võ không nghĩ nhiều: “Ồ, xin chào, em là Ngụy Võ. Gia Nguyệt, mọi người muốn đi liên hoan chúc mừng một chút, hai ngươi cùng đi đi!”

An Gia Nguyệt muốn từ chối, Hạ Thần lại nói: “Được.”

Cậu ra sức nháy mắt nhưng Hạ Thần không để ý, chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng: “Được, vậy thì đi thôi...”

Một tổ hơn mười người, thêm cả Chu Hưng Lỗi và Hạ Thần, cả nhóm đi tới một quán ăn nhỏ cạnh trường. Chín giờ tối, trong quán hầu như đã hết khách, nhóm bọn họ vừa đến đã lấp đầy toàn bộ cửa hàng.

Nam sinh gọi bia, nữ sinh gọi nước trái cây, đồ ăn lên rất nhanh, chỉ chốc lát đã gọi thành hai lượt. Mọi người đã luyện tập với nhau lâu như vậy nên quen thuộc hơn xưa, trong tiếng chạm cốc vui cười, bầu không khí nhanh chóng nóng lên.

“Nào! Chúng ta mời hai vị Đại tướng! Sau này nổi tiếng đừng quên chúng tớ!” Ngụy Võ nâng cốc phóng khoáng nói.

Đới Lâm uống cạn một hơi: “Không dám, sau này còn phải dựa vào ngài nha, chờ ngài trở thành thiên vương hài kịch.”

Mọi người cười ha ha, Ngụy Võ cũng vui vẻ, lại rót đầy một chén: “Gia Nguyệt, uống một cốc!”

“Được, nhưng tớ có lời phải nói trước, tương lai có thể nổi tiếng hay không tớ không chắc chắn nhé!”

“Đương nhiên có thể rồi! Đêm nay có bên nào xem kịch mà không muốn ký với cậu chứ? Ống kính truyền thông đều hướng về phía cậu, tớ nghĩ cậu lại chuẩn bị lên hot search rồi!”

An Gia Nguyệt nói vài lời khiêm tốn rồi cạn cốc. Tuy độ bia thấp nhưng tửu lượng cậu cũng kém, vừa uống một cốc mặt đã đỏ, Chu Hưng Lỗi ngồi bên phải ấn cốc cậu xuống: “Uống ít một chút.” Đồng thời bất mãn nhìn về phía Hạ Thần bên trái: “Này, sao anh không uống giúp cậu ấy?”

Hạ Thần nhàn nhạt liếc nhìn Chu Hưng Lỗi, anh không nói gì, như là lười mở miệng.

Hầu như lần nào An Gia Nguyệt gặp Hạ Thần đều chỉ có hai người họ. Lần đầu tiên dẫn anh đi ăn liên hoan với bạn, cậu mới phát hiện mấy lời anh nói “khó tiếp cận”, “không thích đông người” không phải lời nói dối. Mỗi câu nói cử chỉ của anh đều thể hiện khí chất thanh cao lãnh đạm. Đĩa rau trên bàn quá nhiều dầu mỡ, Hạ Thần sẽ không ăn, trong cốc của anh có nước trà nhân viên rót, nhưng chiếc cốc lại sứt một miếng nhỏ, Hạ Thần sẽ không uống nước.

Quả nhiên là đại thiếu gia quen sống trong nhung lụa, hoàn toàn không hợp sinh hoạt bình dân, giống như không thuộc về nơi này. Cũng may Hạ Thần ăn mặc bình thường nên không thu hút sự chú ý lắm.

Chu Hưng Lỗi bị cái nhìn có vẻ khinh thường này chọc tức, nhưng cố kỵ hoàn cảnh nên chỉ trợn mắt hơi cao giọng: “Này, tôi hỏi anh đấy!”

An Gia Nguyệt biết Chu Hưng Lỗi vốn không hài lòng với Hạ Thần, sợ hắn ầm ĩ nên vội vã giải thích: “Hạ Thần không biết uống rượu, hơn nữa lát nữa anh ấy còn lái xe.”

“Tìm người lái thay không được à? Anh ta còn không giúp cậu chặn rượu kìa?”

Hạ Thần cuối cùng cũng coi như mở miệng, không trả lời Chu Hưng Lỗi, nói với An Gia Nguyệt: “Anh thấy cốc bia vừa rồi em cũng không miễn cưỡng lắm nên không uống thay em.”

Chu Hưng Lỗi: “Hừ, vuốt mông ngựa, trong lòng cậu ấy nghĩ gì anh cũng biết à?”

“Đương nhiên rồi.”

“Vậy anh nói xem hiện tại tôi đang nghĩ gì?” Chu Hưng Lỗi nhíu mày trừng mắt.

Đáng tiếc Hạ Thần không hề liếc mắt nhìn hắn: “Suy nghĩ của cậu không quan trọng.”

An Gia Nguyệt cười thành tiếng, âm lượng hơi lớn, bị Đới Lâm ngồi cách một chỗ nghe được, tò mò hỏi: “Mọi người đang nói gì vậy?”

Cô ngồi bên cạnh Chu Hưng Lỗi, hỏi cũng là hỏi Chu Hưng Lỗi. Chu Hưng Lỗi vốn đang tức điên, muốn vỗ bàn đứng dậy, nhưng bị cô gái xinh đẹp tiếp lời như vậy, trong nháy xì hơi như một quả bóng bị thủng, lắp bắp trả lời: “Không không không có gì! Chúng tớ đang tâm sự chuyện đàn ông!”

“À, cậu nói mấy lời này là có ý gì, kỳ thị giới tính à?” Đới Lâm nhìn hắn, “Tớ ngược lại càng muốn biết giữa cánh đàn ông các cậu có lời nào mà không cho con gái nghe được... Ôi chao, bạn học, còn chưa hỏi tên cậu đâu?”

Chu Hưng Lỗi nhìn cô một cái, nhanh chóng quay người lại, ngồi thẳng lưng, mặt đỏ bừng: “Tớ tớ tớ là Chu Hưng Lỗi, là anh em tốt của Gia Nguyệt, bán bánh vừng ở cổng trường các cậu. Có lẽ cậu đã từng thấy tớ rồi đó...”

Đới Lâm bừng tỉnh, mạnh mẽ vỗ vai hắn: “Ồ! Hoá ra là cậu à! Tớ nói sao mà nhìn quen vậy chứ!”

Đề tài bị bỏ qua, An Gia Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nặn nặn bàn tay Hạ Thần đặt trên đùi mình dưới bàn: “Hạ tiên sinh, nếu không... chúng ta tìm lý do đi trước nhé?”

Hạ Thần lại lắc đầu, vẫn cứ chống đỡ đến khi tan cuộc.

Học sinh trong ký túc xá đi bộ về trước, Chu Hưng Lỗi đạp xe tới, trước khi đi nỗ lực ám chỉ: “Gia Nguyệt, tôi có thể chở ông về. Ông muốn đi cùng tôi không?” Nhìn dáng vẻ thực sự rất chán ghét Hạ Thần.

Hạ Thần đã lên xe, qua kính chắn gió nhìn bọn họ, cửa sổ đã đóng, không biết anh có nghe thấy hay không. An Gia Nguyệt đi tới, nói với Chu Hưng Lỗi: “Lỗi tử, ông đừng như vậy. Hạ tiên sinh kỳ thực đối xử với mọi người rất tốt, chỉ cần thêm chút thời gian để tìm hiểu thôi. Tôi không muốn người bạn tốt nhất của tôi lại chán ghét bạn trai tôi.”

Chu Hưng Lỗi kéo cậu qua, vô cùng thần bí nhỏ giọng nói: “Tốt cái rắm ấy! Ngày hôm nay tôi ngồi ở dưới khán đài nhìn thấy hắn nói chuyện với tên Từ Huy biến thái kia nửa ngày. Ông đã cho tôi xem ảnh, tôi tuyệt đối không nhận lầm đâu, chính là tên rác rưởi kia đấy. Hai người họ quen biết nhau mà!”

An Gia Nguyệt thở dài: “Chuyện này à? Anh ấy nói với tôi rồi. Từ Huy biết anh ấy là đối tượng của tôi nên cố ý nói xấu tôi, cũng may Hạ Thần không tin. Lần trước tôi bị Từ Huy chặn ở bãi xe, chính là Hạ Thần cứu tôi đó.”

Chu Hưng Lỗi ngờ vực: “Sao anh ta lại xuất hiện đúng lúc như vậy, trùng hợp quá? Có phải bọn họ cố ý an bài hay không?”

“Anh ấy vô tình đi dạo xung quanh khu đấy thôi mà, nào phải an bài gì, ông tưởng đây là [The truman show] à?” An Gia Nguyệt nói xong lại nghĩ Chu Hưng Lỗi chắc không biết [The truman show] là gì, vì vậy không xoắn xuýt với đề tài này nữa, “Nói chung anh ấy đối với tôi rất tốt, ông đừng lo lắng nhé.”

Hạ Thần có lẽ thấy hai người nói chuyện quá lâu, từ trên xe bước xuống, đi tới trước mặt bọn họ, nói: “Buổi tối trời lạnh, về sớm đi, Gia Nguyệt.”

Bây giờ bạn học khác đã về hết, An Gia Nguyệt không còn kiêng kỵ, kéo tay của anh: “Vâng, về thôi. Bye bye Lỗi tử.”

Chu Hưng Lỗi chỉ hận mài sắt không nên kim: “Hầy! Tùy ông!”

Mercedes-Benz chạy thẳng một đường về nhà Hạ Thần. Mười giờ tối đường phố thông thoáng, An Gia Nguyệt hạ nửa kính chắn gió, gió đêm thổi qua, về đến nhà mùi rượu đã bay hết. Cậu đổi dép lê lộc cộc chạy vào bếp, gọi với Hạ Thần còn đang đứng ở huyền quan: “Em làm bữa khuya cho anh nhé! Anh muốn ăn gì?”

Hạ Thần đặt diễn phục và camera xuống, đi tới nói: “Không cần, em tắm đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Như vậy sao được, cả tối anh có ăn gì đâu.” An Gia Nguyệt ngẩng đầu phê bình, “Anh nói xem, không muốn đi thì không nên đồng ý. Em vốn cũng không muốn đi mà, em muốn về nhà nấu một bữa thôi.”

“Không muốn em vì anh mà không được tụ tập với bạn bè.” Hạ Thần ôm cậu từ phía sau, đặt cằm lên vai cậu, “Hơn nữa em nói anh không đứng ở góc độ của em cân nhắc mọi chuyện, cho nên anh muốn thông qua bạn bè hiểu thêm về em.”

An Gia Nguyệt trong lòng ấm áp: “Lời của em anh lại nghe vào à? Vậy là được rồi, không cần xâm nhập quá sâu, khả năng anh sẽ phải thất vọng.”

Hạ Thần siết chặt vòng tay: “Lời này anh nói mới đúng.”

“Sao anh lại làm em thất vọng được chứ, anh luôn dành cho em những điều bất ngờ.” Nhắc tới bất ngờ, An Gia Nguyệt giơ tay về phía anh, cười nói: “Đúng rồi, anh nói diễn xuất thành công sẽ có thưởng, Hạ tiên sinh? Em đã mong chờ lâu lắm rồi, anh sẽ không quên chứ?”

Hạ Thần khẽ hôn tóc cậu: “Không quên.”

Nói xong, từ trong túi ngực áo sơ mi lấy ra một sợi dây chuyền, vén tóc sau gáy đeo cho cậu: “Chúc mừng em diễn xuất thành công, đêm nay chói mắt giống như nó vậy.”

An Gia Nguyệt cúi đầu cầm lên xem, là một sợi dây chuyền bạch kim màu trắng bạc. Mặt dây chuyền cũng cùng chất liệu, hình trăng lưỡi liềm, mặt sau khắc một trái tim màu vàng, mặt trước khảm mười chín viên kim cương, dưới ánh đèn nhà bếp toả sáng lấp lánh, rực rỡ chói mắt.

“Lần trước tới New Zealand, anh đã tìm gặp thợ thủ công làm đạo cụ cho phim, đặt sợi dây chuyền này, cuối tuần trước vừa lấy được.” Hạ Thần hôn gáy cậu, “Alvin tặng chiếc vòng cổ đính ước có tên là Evenstar cho Aragorn, 'ánh sáng hoàng hôn' là ánh sáng bất diệt, giống như tình yêu, vĩnh hằng bất biến. Anh cũng đặt tên cho chiếc vòng này, em đoán xem nó tên là gì?”

An Gia Nguyệt trong lòng lên men, nhưng cũng rất ngọt, lắc đầu: “Em đoán không ra, em chỉ thấy rất thích, vô cùng yêu thích.”

Hạ Thần nói cho cậu đáp án: “Là Honeymoon.”

An Gia Nguyệt nở nụ cười: “Tuần trăng mật? Hay là mặt trăng ngọt ngào? Anh sến sẩm thật đó.”

“Đều không phải.” Hạ Thần hôn lên vành cậu, “Mỗi viên kim cương trên mặt tượng trưng cho một năm, bù đắp cho mười chín năm anh chưa gặp em. Bất luận quá khứ của em thế nào, bất luận có bao nhiêu người phủ nhận em, sự tồn tại của em giống như một viên kim cương này vậy, toả sáng vạn dặm không gì sánh được. Bất kỳ ai cũng có thể bị thu hút bởi em, nhưng anh ích kỷ chỉ hi vọng em thuộc về anh, chỉ là... “Bảo bối Nguyệt Nguyệt” của anh.”

*******************

Tác giả có lời:

Lão Hạ đối với người khác: Không có ham muốn thế tục. Tránh xa người lạ. Không quan tâm. Không quan trọng.

Lão Hạ đối với Nguyệt Nguyệt: Bảo bối bảo bối bảo bối Nguyệt Nguyệt Nguyệt Nguyệt Nguyệt Nguyệt.

(( The truman show) nói về một người sống trong một thế giới giả tạo do người khác tạo ra. Con người và mọi thứ xung quanh anh ta đều được sắp đặt.

Evenstar=eveningstar, từ “Chúa tể của những chiếc nhẫn”, honey và moon bằng khả năng tiếng Anh không cần phải nói của tôi có nghĩa là bảo bối và Nguyệt Nguyêt)

****************************

San: Èo cái tên nó sếnnnnnnnnnn. Chương sau có thịt mọi người ơi!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.