Tâm Duyệt Nguyệt Này

Chương 13: Chương 13: Truyền thuyết tuyệt đẹp của Sicily




Nghe xong những lời này, năm phút sau An Gia Nguyệt vẫn còn sững sờ, chưa hiểu rõ mình nhận được câu trả lời thế nào.

Hạ Thần không cười trước sự hoảng loạn của cậu, dẫn cậu ra khỏi trường học đi tới xe của mình đang đậu ven đường, anh muốn đưa cậu về nhà.

An Gia Nguyệt ngồi trên ghế phụ, được bao bọc trong chiếc áo khoác dày nặng ấm áp. Đột nhiên cậu không muốn trở lại ngôi nhà buồn tẻ của mình, ngồi thu lu quấn mình trong chiếc chăn san hô lông cừu lạnh lẽo. Cậu suy nghĩ một chút, nghĩ ra lý do hoàn mỹ để không phải về nhà:

“Hạ tiên sinh, em có thể xem ảnh chụp đêm nay được không?”

Hạ Thần đánh vô-lăng rồi từ từ đạp ga: “Camera đặt trong cốp sau rồi, khi nào sao lưu tôi sẽ gửi cho em.”

Bàn tay An Gia Nguyệt giấu ở dưới áo khoác đã lặng lẽ nắm chặt: “Nhưng bây giờ em muốn xem luôn, nếu không... em đến nhà anh được không?”

Hạ Thần trầm mặc hai giây: “Muốn đến nhà tôi à?”

“Vâng, vừa vặn ngày mai em có thể nấu cho anh một bữa cơm, báo đáp anh một chút, được không?”

Ánh mắt của cậu quá nóng bỏng, nhưng Hạ Thần không nhìn cậu, tầm mắt anh nhìn về phía trước như đang chuyên chú lái xe.

“Được.”

Buổi tối đường rộng, Hạ Thần lái xe rất nhanh, một chiếc Mercedes-Benz E tiêu chuẩn vượt qua cả tốc độ của Lamborghini. Không biết có phải bởi vậy hay không mà nhịp tim của An Gia Nguyệt cả một đường không hề chậm lại.

Xe đậu trong gara riêng của biệt thự, họ từ cửa sau vào nhà, An Gia Nguyệt cởi áo khoác trả lại cho Hạ Thần. Cầu nhìn lướt qua những khung ảnh to nhỏ trên cầu thang, thuận miệng hỏi: “Hạ tiên sinh, gần đây anh có chụp hình cho ngôi sao lớn nào không?”

Hạ Thần đặt máy ảnh và giá ba chân xuống: “Gần đây tôi đang chuẩn bị cho mấy bộ phim điện ảnh, tất cả đều là công tác sơ bộ nên không chụp cho ai cả.”

An Gia Nguyệt cảm thấy rất hứng thú: “Phim điện ảnh sao? Tên gì vậy ạ?”

“Có thỏa thuận bảo mật nên không thể nói với em được, xin lỗi em.”

“Không sao, em hiểu mà, mong đợi ngày chiếu phim.” An Gia Nguyệt cười nói, “Đến lúc đó em sẽ rủ bạn bè và người thân đi xem.”

Hạ Thần nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Đi vào phòng khách, An Gia Nguyệt không kìm được chà xát cánh tay. Biệt thự này giống như không có ai ở thường xuyên, so với nhà cậu còn lạnh lẽo trống trải hơn, trên khay trà chỉ có một chiếc điều khiển điều hòa, vị trí và góc độ y hệt như lúc cậu rời đi lần trước.

Hạ Thần đi ngang qua cậu, cầm lấy điều khiển mở điều hòa: “Em ngồi đi, tôi vào phòng tối nhìn xem mấy cuộn phim thế nào rồi.”

An Gia Nguyệt gật đầu, như bé ngoan ngồi trên ghế sô pha, chờ Hạ Thần đi, cậu thấy hơi khát nên đi vào phòng bếp rót một cốc nước, trong tủ lạnh vẫn như cũ chỉ có mấy chai nước khoáng, cậu mở hai bình, rót vào ấm nước đun nóng, lấy ra hai chiếc cốc từ trong tủ bát, một chén đổ nước lọc, một chén khác bỏ thêm hai thìa mật ong, suy nghĩ một chút, lại bỏ thêm hai thìa nữa.

Trở lại phòng khách, Hạ Thần cũng vừa đi ra từ phòng tối, tiện tay nhận cốc nước: “Phiền em rồi.”

“Không phiền đâu, nên vậy mà.”

An Gia Nguyệt ngồi xuống cùng anh, Hạ Thần đặt balo lên mặt bàn trà, lấy máy ảnh ra, truyền hình ảnh qua ti vi, uống một ngụm: “Ngọt quá.”

“A, em nghĩ anh thích uống ngọt.” An Gia Nguyệt ảo não nói, “Xin lỗi, em tự làm theo ý mình.”

“Không sao đâu, uống ngon mà.”

“Không cần an ủi em đâu.”

“Thật sự đó.”

“Em không tin, trừ phi anh cho em uống một ngụm.” An Gia Nguyệt chớp mắt.

Hạ Thần khẽ cười, đưa tới: “Muốn uống thì cứ nói thẳng thôi.”

An Gia Nguyệt không nhận, trực tiếp đến gần, cầm lấy tay anh, nhẹ uống một ngụm nhỏ, sau khi nuốt xuống, cậu dùng đầu lưỡi liếm môi, ngước mắt cười nói: “Thật sự ngọt quá!.”

Cậu thừa nhận cậu đang cố ý mê hoặc anh, nhưng cậu không nghĩ Hạ Thần luôn tỏ ra bình tĩnh vững vàng lại dễ dàng mắc bẫy.

Khi hơi ấm của người đàn ông này dừng ở trên môi, đầu óc An Gia Nguyệt nháy mắt trống rỗng, chậm rãi mở to mắt, bất giác nín thở, tất cả cảm quan vô cùng phóng đại.

Lông mi tinh mịn của Hạ Thần lướt qua gò má cậu, ngứa. Hơi thở của Hạ Thần phả vào mặt cậu, nóng bừng. Đôi môi của Hạ Thần phủ lên môi cậu, mút nhẹ, ngọt vị mật ong.

Đêm nay tim cậu đã đập nhanh rất nhiều lần, nhưng vào giờ phút này dường như hỗn loạn nhất, giống như có vô số ác nhân trong trái tim đang đánh trống, chạy loạn khắp nơi, làm xằng làm bậy.

Hạ Thần chỉ hôn cậu một nụ hôn ngắn, sau đó tách ra, chăm chú nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: “Chán ghét không?”

Hơi nóng của điều hòa phả vào mặt cậu, lông mi dày rậm của An Gia Nguyệt bị thổi bay bay, mím môi, khẽ lắc đầu.

“Vậy thì tốt.”

Cậu cho là Hạ Thần sẽ lại hôn lần nữa, thậm chí sẽ áp đảo cậu trên ghế sofa, cởi y phục của cậu, xoa nắn cậu, chiếm hữu cậu, như “những nam nhân” chỉ có ý đồ đó mà cậu đã từng gặp qua.

Nhưng Hạ Thần chỉ uống hết cốc nước có hàm lượng đường siêu cao kia, ấn nút truyền phát trên điều khiển ti vi: “Cứ từ từ nhé, xem ảnh trước đã.”

An Gia Nguyệt quay đầu nhìn lại.

—— Trong hình, cậu mặc âu phục vừa người, giống như một vị thiếu gia quyền quý sinh ra đã ngậm thìa vàng. Lông mày ngả ngớn, khóe môi khẽ nhếch, trong mắt có ánh sáng, đẹp đến ngang ngược.

Hình ảnh đã được xử lý một chút, màu đậm như tranh sơn dầu, mỗi bức ảnh giống như một thước phim tĩnh, tràn ngập cảm giác chuyện xưa, giống như người trong hình không phải là cậu, mà chính là bản thân nhân vật.

Giờ phút này, An Gia Nguyệt lần đầu tiên cảm nhận được sự yêu thích diễn xuất xuất phát từ nội tâm.

Cậu vì muốn nổi bật hơn người mới chọn diễn kịch, diễn kịch để thu lợi, diễn kịch để giãy giụa sinh tồn, chỉ là chưa bao giờ vì diễn kịch mà diễn kịch.

Tỉ mỉ nhớ lại những chuyện trước đây, khi mới bắt đầu học lời thoại và diễn xuất trong phim, cậu cũng bắt nguồn từ yêu thích. Nhưng sau đó hiện thực bức bách, phải nghĩ tất cả các biện pháp để thoát khỏi giai cấp hiện tại, khát vọng danh lợi và địa vị khiến cậu đã dần mất đi tâm ý ban đầu.

“Em diễn khá tốt, xuất sắc nhất trong nhóm.” Hạ Thần ngắm từng tấm hình, buông tiếng thở dài, “Rất muốn em diễn phim của tôi, mà sợ rằng không có cơ hội.”

“Tại sao?” An Gia Nguyệt không rõ.

“Bởi vì... bên trong thế giới của tôi có rất nhiều chuyện không thể làm.” Hạ Thần dường như không muốn nói sâu về đề tài này, ngược lại hỏi, “Em thích những bức hình này không?”

“Có, rất thích.” An Gia Nguyệt không chút do dự, “Cám ơn anh, Hạ tiên sinh.”

“Không cần cám ơn đâu.”

“Em không đơn thuần chỉ vì bức ảnh thôi.”

“Hả?”

Hình ảnh trên màn hình tự động thay đổi, giống như chiếc đèn lồng phản chiếu vào trong mắt cậu: “Em đã gặp được rất nhiều người, bọn họ đều nhiệt tình giúp em châm lửa, chỉ có anh giúp em lấy đi điếu thuốc.”

Hạ Thần trầm mặc hồi lâu.

“Sắc đẹp không phải là tội.” Hạ Thần dừng một chút, “Mặc dù em đã từng mắc lỗi, sửa sai là được.”

An Gia Nguyệt nở nụ cười, ôm lấy cánh tay anh, trịnh trọng gật đầu: “Vâng, em sẽ nỗ lực.”

Hạ Thần nói muốn từ từ rồi đến, quả thực không chạm vào cậu. Anh thu dọn phòng khách sạch sẽ, hai người chia phòng ngủ một đêm.

An Gia Nguyệt rất thích cảm giác ám muội mơ hồ nên không muốn đâm thủng tầng tâm tư này. Sau một ngày thứ bảy ở lại biệt thự, buổi tối cậu trở về nhà. Sau khi về nhà cậu lục tung nhà cửa, lại hỏi mượn Chu Hưng Lỗi một chút tiền lẻ, cuối cùng cũng coi như thu thập đủ tiền. Thứ hai đi học, cậu cầm phong bì hơn một vạn đi tìm Ngụy Võ..

“Đã nói không cần, cậu khách khí như vậy làm gì, cậu cũng không phải người cắt quần áo.” Ngụy Võ nói.

An Gia Nguyệt mỉm cười: “Tớ không giữ được trang phục cho cậu, tớ cũng có một phần trách nhiệm, cậu đếm tiền đi xem đủ chưa.”

Ngụy Võ rút tiền trong phong bì ra, mấy chục tờ một trăm, còn lại có tờ năm mươi, hai mươi, thậm chí còn có tiền xu. Tiền mặt cũng không mới, có dấu hiệu sử dụng đã lâu, có tờ đầy nếp nhăn, cũng không biết đã tích lũy bao lâu mới tích góp được số tiền như vậy.

Đếm qua được mười hai nghìn lẻ tám, chín trăm.

Ngụy Võ cầm xấp tiền này cũng thấy phỏng tay, suy nghĩ kỹ lại cất vào trong phong bì trả lại: “Hay là thôi đi, tiền này cậu cứ giữ lại, tớ đòi Bao Dung bồi thường.”

An Gia Nguyệt sừng sộ lên: “Như vậy không được, cậu không cần thương hại tớ, tuy rằng tớ không có tiền, nhưng chữ tín cơ bản nhất tớ vẫn có thể làm được.”

“Số tiền này cậu tiết kiệm cũng không dễ dàng, nếu tớ cầm thì thật không có tình người, cậu đừng để tớ cảm thấy tội lỗi.” Ngụy Võ mở khóa ba lô rồi nhét phong bì vào “Dù sao thì Bao Dung cũng có tiền hơn, chỉ cần mua ít hơn hai bộ quần áo bình thường là được.”

“Có thể cậu ấy không bồi thường cậu đâu...”

“Không bồi thường thì thôi, tôi cũng không muốn vì một một bộ quần áo mà tính toán với một cô gái, kệ cậu ấy, đừng quan tâm nữa.”

“Vậy.. cám ơn cậu.” An Gia Nguyệt thở dài, “Không gạt cậu, tớ vốn đã định cả tháng này sẽ ăn mỳ gói.”

Ngụy Võ nghe xong, do dự chốc lát, hổ thẹn nói: “Gia Nguyệt... Tớ muốn nói xin lỗi với cậu.”

“Hả? Tại sao?”

“Trước đây tớ nghe Bao Dung nói xấu cậu, nói hành vi của cậu không đúng mực, bị đàn ông bao dưỡng... lúc đó tớ cũng tin, cũng cùng cậu ấy nói cậu mấy câu. Bây giờ mới biết cậu không phải người như vậy, xin lỗi...”

An Gia Nguyệt mỉm cười: “Tớ còn nghĩ có chuyện gì, chuyện này hả, không có gì đâu, khi không quen biết một người thì dễ dàng tin vào mấy lời đồn thất thiệt, tớ không trách cậu đâu.”

Ngụy Võ vô cùng cảm động: “Cậu sau này là bạn của tớ, có khó khăn gì cứ nói, tớ nhất định sẽ giúp cậu.”

“Được, vậy trước tiên phải cám ơn cậu rồi.”

Ngụy Võ vui vẻ rời đi, An Gia Nguyệt nhìn bóng lưng hắn chậm rãi hạ khóe miệng.

Người này không xấu, nói chuyện nghĩa khí, có thể kết bạn. Nhưng hơi ngốc, người khác nói gì cũng tin.

Căn bản không hiểu, có một số việc, không phải nói lời xin lỗi là có thể tha thứ.

Buổi tối như thường lệ đến Clairdelune làm thêm.

Đêm đó khi nhìn ảnh Hạ Thần chụp, trong lòng cậu hơi xúc động, An Gia Nguyệt suy đi nghĩ lại, nói với Tôn Đình Đình hy vọng cuối tuần không xếp ca cho cậu, cậu muốn dành thêm chút thời gian học tập.

Gần đây khí trời ấm lên, việc kinh doanh của nhà hàng ngày càng phát đạt, nhân lực lại thiếu, Tôn Đình Đình lúc đầu còn kiên quyết không đồng ý, hoàn toàn không để ý những lời mình đã nói, lộ rõ bản chất tư bản, cuối cùng, An Gia Nguyệt cam kết giúp cô tuyển dụng thêm người mới, cô mới đồng ý đơn xin của cậu.

Nói cho cùng, trên đời này nào có nhiều người tốt như vậy, hầu hết mọi người đều mang mặt nạ giả nhân giả nghĩa thôi.

Sau khi An Gia Nguyệt tìm được người thay thế, quay đầu nhắn tin cho Hạ Thần: [ Nhà ăn có nhân viên mới, cuối tuần đủ nhân lực rồi, em không đến cũng không sao cả, với lại em cũng thấy mệt rồi. Sau này em không phải đi làm vào cuối tuần, bất cứ lúc nào anh cũng có thể đi tìm em nha. ]

Cậu nhắn rõ ràng như vậy nhưng Hạ Thần chỉ trả lời một chữ “Được“.

Cục gỗ này, sao có lúc đầu óc nhanh nhẹn, lúc lại chậm chạp như thế hả?

An Gia Nguyệt trực tiếp gọi điện thoại hỏi anh: “Cuối tuần sau anh rảnh không? Đã lâu em không đến rạp xem phim rồi, anh có muốn cùng đi với em không?”

“Tuần sau tôi phải đi công tác, ra nước ngoài hơn một tháng.”

“À —— lâu như vậy sao...” An Gia Nguyệt kéo dài âm thanh, vô cùng ủ rũ “Vậy chẳng phải sang tháng năm mới được thấy anh à...”

Hạ Thần trầm ổn nói: “Sẽ sớm về thôi.”

Hạ Thần nói vậy thì chắc chắn sẽ nhanh về, An Gia Nguyệt khó giải thích được cảm thấy như vậy.

“Vâng... Anh đi đâu vậy?”

“New Zealand.”

“Oa, sẽ đến thị trấn Matamata chứ?”

“Chủ yếu ở Wellington.”

“Ồ...”

“Nhưng có thời gian sẽ đi một chuyến.” Hạ Thần cười khẽ trong điện thoại, “Chụp ảnh Hobbiton.”

Người đàn ông này không khỏi quá hiểu cậu!

Tâm trạng An Gia Nguyệt nhất thời chuyển biến: “Ừm! Chờ hình của anh!”

Hạ Thần không có thời gian nên cuối tuần cậu rảnh. Sang tuần sau, An Gia Nguyệt nhàn rỗi buồn chán, vén ống tay áo theo Chu Hứng Lỗi đi bán bánh vừng.

Trước đây cậu cũng từng làm qua việc này, vài năm trước Chu Hưng Lỗi đạp xe ba bánh, chở theo cái bếp lớn, nặng muốn chết, hùng hục đạp xe nửa ngày mới đến địa điểm bán hàng, còn chưa bắt đầu bán đã mồ hôi mồ kê nhễ nhại cả người. Hai năm gần đây điều kiện tốt hơn, xe ba bánh đã cải tạo thành xe điện, vẫn chở theo cái bếp lớn như cũ, nhưng tốn ít sức hơn.

An Gia Nguyệt không muốn ngồi trên xe ba gác, sẽ bị mọi người nhìn chằm chằm, cậu tự mình đạp xe đi theo phía sau.

Chiếc áo len màu đỏ cùng với chiếc xe đạp địa hình màu đỏ, trong mùa xuân ấm áp nhưng vẫn hơi lạnh lẽo này giống như ánh nắng rực rỡ của mùa hè.

Cuối tuần không có nhiều sinh viên mua bữa sáng, phỏng chừng đều đang ngủ nướng, nhưng cổng học viện Điện ảnh có vị trí ưu việt, gần với trạm xe buýt, người tới ngươi lui không dứt nên không lo không có khách.

Chu Hưng Lỗi phụ trách làm bánh vừng, An Gia Nguyệt phụ trách thu tiền trả tiền thừa. Cậu có nụ cười ngọt, miệng cũng ngọt, nhìn thấy ông già bà lão đều kêu chú dì, nhìn thấy chú dì lại gọi anh chị, dỗ khách hàng vui vẻ ra mặt. Một buổi sáng bận rộn so với ngày thường còn nhiều hơn hai trăm.

“Đi, mời ông ăn cơm!” Chu Hưng Lỗi cao hứng nói.

Hai người để xe ba gác và xe đạp địa hình bên ngoài một quán mỳ, gọi hai bát mì thịt bò kho tàu, thêm một phần thịt bò.

An Gia Nguyệt tiện tay chụp một bức ảnh, gửi cho Hạ Thần.

Mấy ngày nay nội dung trò chuyện đều là hình cậu gửi qua, hoa đào mới nở trong trường học, mèo hoang trong ngõ, vé phim mình cậu đi xem. Hạ Thần ít khi trả lời, có nhắn lại cũng chỉ nhắn vài chữ, dường như rất bận.

An Gia Nguyệt đã hỏi anh trước khi nhắn tin đi: “Gửi vậy có làm phiền anh không?”

Hạ Thần nói: “Không đâu, em gửi đi, tôi sẽ xem, nhưng không chắc đã có thời gian trả lời.”

Gửi cho đạo diễn kiêm nhiếp ảnh gia mấy bức ảnh mình tự chụp chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ, nhưng An Gia Nguyệt lại làm không biết mệt.

Từ nhỏ đến lớn, người bạn duy nhất cậu có thể thả lòng tán gẫu chỉ có Chu Hưng Lỗi, nhưng Chu Hưng Lỗi không hiểu điện ảnh, cũng không hiểu nghề diễn viên này, rất nhiều đề tài không có cách nào tán gẫu.

Còn Hạ Thần, giống như soulmate* của cậu.

*tác giả dùng soulmate nhé, người bạn tâm giao, tri kỷ kiểu thế:))

Cậu vì từ này mà cảm thấy vui vẻ, tự nhiên bật cười, Chu Hưng Lỗi nhìn thấy, nghi hoặc hỏi lại: “Sao gần đây ông hay cười khúc khích thế nhở?”

An Gia Nguyệt lắc đầu, thổi bát mỳ cho khỏi nóng: “Vậy sao, tâm trạng tốt thôi mà.”

Mặc dù đã hôn môi, quan hệ cơ bản đã xác định, nhưng cậu muốn chờ chính miệng Hạ Thần thổ lộ mới nói cho Chu Hưng Lỗi, như vậy sẽ càng danh chính ngôn thuận.

Sau đó cậu sẽ nói cho ba biết, có lẽ còn nói cho người mẹ đã nhiều năm không thấy, không biết bọn họ có chấp nhận được hay không...

Nhất định có thể, Hạ Thần tốt như vậy mà.

***************

Tác giả có lời:

Hôn rồi! Hạ tiên sinh thật sự động tâm đó ~

(( Truyền thuyết tuyệt đẹp của Sicily), nữ chính vì sinh đẹp mà bị nhiều nam nhân thèm muốn, theo dõi, có người ghẹn tị nói xấu, số phận nghiệt ngã, không thể không bán rẻ sắc đẹp, nhưng giữ vững tự tôn, cuối cùng cũng được người khác tôn trọng.

Trích dẫn nguyên văn lời thoại: Em đã gặp được rất nhiều người, bọn họ đều nhiệt tình giúp em châm lửa, chỉ có anh giúp em lấy đi điếu thuốc. Sắc đẹp không phải là cái tội.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.