Edit by Thời Âm Âm
______
“Dục Đình, Mã Gia, Thiệu Minh Minh, Tôn Hiểu Tâm, Bạch Chỉ, phòng năm người, chúc mừng các em.”
“Cảm ơn cô giáo.”
Mấy cô gái chỉ có Bạch Chỉ lớn lên không phát triển, nhưng rất bắt mắt, là mỹ nhân cổ điển điển hình.
“Thẩm Dục, Hứa Châu Châu, Hạ Nam An, Tôn Vũ Nhu, Tề Linh, Bành Tử Nhiễm, phòng sáu người, hy vọng các em chung sống hài hòa ở phòng sáu người truyền thống.”
Lời của Lý Noãn Huyền không phải không có đạo lí, trong ấn tượng của tất cả mọi người, kí túc xá phòng sáu người thường hay có nhiều chuyện nhất.
Danh xưng sáu người đó tồn tại có mười mấy cái nhóm wechat.
“Được rồi.”
Chung Li lần nữa vỗ tay *từ mấu chốt bị che chắn*.
“Tiếp đến mời nữ đoàn thanh nhạc của chúng ta cô giáo Tôn Tri Hiếu tới công bố danh sách phòng bảy, tám, chín.”
......
“Không biết mọi người có phát hiện không, danh sách công bố của chúng là đến tên thứ 45 thì không công bố nữa.”
“Đúng ôi chao, tại sao vậy?”
“Không lẽ bọn họ cũng bị loại bỏ rồi?”
“Không thể nào, đã nói 66 người thì sẽ không thay đổi nữa.”
“Vậy bọn họ ở đâu?”
“Ai mà biết chứ.”
Trong ba người nhóm MAX có hai người đã được công bố ký túc xá, chỉ có một người Hạ Trạc còn chưa công bố.
“Mọi người xin yên tĩnh, tên thứ 46 đến tên thứ 66, sẽ ở trong một đại ký túc xá 21 người.”
“Bởi vì 21 người các bạn thuộc loại dự thính sinh, xin đừng cho rằng là hiệu quả của chương trình.”
“Bây giờ chúng ta vẫn chưa ký kết hợp đồng, hiện tại đi còn kịp, tôi đếm đến ba, muốn đi xin bước một bước, 1 - 2 - 3.”
Các cô gái bị liệt vào danh sách dự thính sinh một người cũng không bước lên phía trước, điều này khiến giáo viên hướng dẫn và MC rất vừa lòng.
“Thôi được, tôi tôn trọng quyết định của các bạn, tiếp đến là thời gian luyện tập hai tháng, mỗi 15 ngày có một lần công diễn tiến hành khảo hạch, hy vọng các bạn đều có thể ở lại đến cuối cùng trở thành Thiếu Nữ Tương Lai.”
......
Phân chia phòng xong, các cô gái đều đi đến ký túc xá mới.
“Oa, thật đẹp, lấp lánh lấp lánh.”
“Cậu nói phòng của chúng ta đều là như vậy, phòng đơn đó nhất định đẹp mắt hơn.”
“Hay là chúng ta đi xem thử đi.”
“Tớ không dám, Cổ Khê Ảnh quá cao lãnh.”
“Tớ cũng sợ, xem ra thì không dễ tiếp cận.”
Lục Ảnh vừa vặn ngang qua cửa phòng của bọn họ, nghe được đoạn đối thoại này không khỏi cười khổ một cái.
Anh đáng sợ như thế này sao.
Ây nha! Thật vậy.
Bởi vì phòng đơn lớn nhất cho nên cũng nằm sâu bên trong nhất, các cô gái khác đều là hai ba người tay trong tay cùng nhau đi.
Trên đường líu la líu rít, không biết thế nào, Lục Ảnh có một chút buồn nhỏ.
Anh không được hoan nghênh như thế hả.
Anh thử cười một cái.
Camera bên dưới cũng không thể quay được.
“Tiểu Ảnh, mày đừng miễn cưỡng bản thân mình, dáng vẻ này của mày thật quá thô tục.”
Cái này Lục Ảnh triệt để tự kỷ rồi.
May mà camera chỉ đi theo đến ký túc xá thì không đi theo nữa.
Lục Ảnh nằm trên cái giường của mình thả lỏng bản thân, lúc này anh có thể làm gì đây.
Không biết có thấy trực tiếp của bây giờ hay không, anh tới nơi này đều là chủ ý của hắn mà.