Tần Liệt trao cho cô một nụ hôn nhấc bổng.
Hai tay anh ôm mông cô, đôi chân mảnh mai của cô quắp chặt hông anh: “Anh bắt được gì nào?”
Từ Đồ cười khẽ.
“Chạy đến phòng anh làm gì, hửm?” Âm điệu khàn khàn của anh thoát ra khỏi cổ họng.
“Mèo mướp nhỏ.” Cô trả lời.
Tần Liệt bật cười, cánh tay xóc cô lên.
Lúc này, Đồ Đồ cao hơn anh rất nhiều, hai tay cô ôm tai và cổ anh, Tần Liệt ngẩng đầu, đón hơi thở của cô phả xuống.
Từ Đồ chiếm thế thượng phong, học theo cách bình thường anh làm, hơi chếch đầu, tìm một hướng thích hợp, môi lồng vào đan xen quyện chặt, lưỡi nhẹ nhàng uyển chuyển trườn vào hôn anh.
Tần Liệt đè cô lên vách tường, không chủ động chỉ đáp lại.
Nụ hôn này rất dài, đến khi tách ra, áo lót của cô đã bị đẩy lên trên, nơi căng tròn nõn nà kia hoàn toàn lộ ra ngoài không khí.
Tần Liệt nghiêng đầu thở dốc, nhưng bàn tay không xê dịch: “Em quả là vừa học đã thông.”
Từ Đồ bưng mặt anh, lưng dán sát vào vách tường phía sau: “Em vốn dư dả lý thuyết mà, chỉ thiếu kinh nghiệm thực tiễn.”
“Sao không học cái gì lành mạnh hửm?”
Từ Đồ cúi đầu nhìn vị trí bàn tay anh: “Anh bây giờ lành mạnh lắm sao?” Cô kéo dài thanh âm, biếng nhác gọi: “Chú Tần…”
Trong nháy mắt, máu toàn thân Tần Liệt phọt thẳng ra ngoài, đầu ngón tay run run: “Không được phép gọi như vậy.”
“Vậy thì gọi là gì? Gọi là…” Miệng cô nàng chu lên, định phun ra hai chữ kia.
“Thử kêu một tiếng nữa xem!?” Anh bóp chặt khối tròn núc đầy trong tay.
Từ Đồ nuốt hết mấy chữ đã chạy tới khóe miệng kia xuống, nhỏ giọng kêu đau, đợi cho sức lực của anh nới lỏng, cô ngoan ngoãn hôn anh một cái: “Anh Tần!”
Sống lưng Tần Liệt cứng đờ, eo hông vô thức húc tới phía trước, vấn đề không phải nằm ở cách xưng hô, mà là hiện giờ bất luận cô gọi anh là gì, anh đều muốn làm chuyện cầm thú, chơi đùa chết cô.
Tần Liệt nhấc bổng cô lên, mò mẫm trong bóng tối đi tới phía trước: “Có muốn tăng điểm kinh nghiệm không, hửm?”
Từ Đồ chưa kịp đáp lại, đã bị môi anh chặn kín.
Sau một phen dây dưa kịch liệt, Tần Liệt đưa cô lên đỉnh trước, sau đó không tài nào nhịn nổi nữa, lại mượn chân cô.
Sau khi kết thúc, mồ hôi tuôn ra đầm đìa như tắm, toàn thân cô kiệt sức nằm xụi lơ trên giường, để mặc anh chuyển dời, mặc anh lau chùi.
Tần Liệt lau cho mình, cúi thấp đầu, bất đắc dĩ cười cười, cứ đánh sát rìa mộng cảnh tiên giới thế này, không biết bản thân còn có thể gắng gượng nín nhịn bao lâu nữa. Nhưng nhìn qua cái khối nhỏ cuộn tròn không còn chút sức lực kia, thâm tâm lại không đành lòng.
Anh vo viên giấy ném xuống đất, chống cánh tay vòng qua người cô: “Nằm thêm lát nữa sao?”
Từ Đồ yếu ớt dạ một tiếng.
Bên ngoài, Tần Xán đã dẫn Tần Tử Duyệt đi chơi, Tiểu Ba cũng ra ra vào vào dọn dẹp nhà cửa, chỉ còn mấy đứa nhóc đang chơi đùa ngoài sân.
Tần Liệt ý thức điều gì đó, đứng dậy kéo rèm cửa sổ ra, bật đèn trong phòng lên.
Căn phòng sáng choang, Từ Đồ nhíu mày, nhanh chóng kéo chăn trùm kín mình. Cô khép chặt mắt mỉm cười: “Bịt tai trộm chuông, chỉ tự lừa mình, không lừa được người ta.”
Hai người đi vào đã một lúc, anh lăn qua lộn lại giày vò cả nửa ngày, bây giờ mới bật đèn, có khác gì lạy ông tôi ở bụi này đâu chứ.
Tần Liệt thoáng khựng lại, gặp phải chuyện này, trái lại suy nghĩ thiếu chu đáo, cánh tay anh lần mò dưới chăn: “Vì muốn tốt cho em, nào, mặc quần áo vào.”
Dáng vẻ của anh bây giờ vừa cứng nhắc lại bảo thủ, hoàn toàn tương phản với bộ dạng điên cuồng phóng đãng trước đó, hai loại mâu thuẫn lồng vào nhau, trong giờ phút này, vừa gợi cảm vừa đáng yêu.
Từ Đồ cười thầm, ngọ nguậy né tránh: “Nằm thêm hai phút nữa, em tự mặc.”
Tần Liệt nhìn đồng hồ treo tường, cũng nằm xuống bên cạnh, tay vẫn vuốt ve trong chăn, không rút ra.
Anh nói: “Giờ này, chắc bọn Đậu Dĩ cũng gần đến Hồng Dương rồi.”
Từ Đồ hé mắt ra một đường kẻ nhỏ: “Dạ, chắc vậy.”
Tần Liệt dừng một lúc: “Em có đi qua nhà lão Triệu gọi điện cho hắn không?”
“Gọi làm gì?”
“Hỏi xem đến chưa.”
“Không đi đâu, người lớn như thế, còn có thể lạc được sao.” Từ Đồ bất thình lình mở to mắt: “Sao bỗng nhiên anh lại quan tâm tới hắn vậy?”
Tần Liệt không kể cho cô nghe chuyện đụng phải gã đàn ông lạ mặt: “Chỉ hỏi vậy thôi.”
“Là muốn hỏi người khác chứ gì?” Từ Đồ nói.
Tần Liệt biết cô có ý gì, sắc mặt u ám vạch đầy sọc đen, tìm được eo cô, dùng sức véo.
Từ Đồ la đau, lập tức nói: “Em mặc quần áo. Em đi gọi điện thoại mà.”
***
Một chiếc xe jeep màu đen đang lăn bánh trên đường cao tốc, cửa sổ hạ xuống, có tiếng nhạc nhẹ nhàng thư thái từ bên trong bay ra.
Đậu Dĩ nắm vô lăng, hắt hơi một phát liên tiếp ba cái: “Ai nhắc vậy chứ.”
Hướng San ngồi bên cạnh liếc hắn một cái rồi lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hai bên đường hiện ra nhà cửa và những bãi đất trống, trên ống khói khổng lồ của nhà máy nào đó còn đang bốc hơi nước, đúng là cảnh vật mà cô ta quen thuộc, ngay cả không khí cũng mang mùi vị Hồng Dương.
Trong lòng cô ta ngũ vị tạp trần, lần đi này vậy mà nửa năm trời, thế nhưng, là tự mình đi, cũng tự mình trở về.
Bất giác, dây đeo của chiếc ba lô tinh tế bị cô ta xoắn lại, siết rồi lại siết.
Những giai điệu đang êm ái nhẹ nhàng bỗng có âm thanh khác xen vào, Đậu Dĩ liếc nhìn màn hình điện thoại, mặt mũi lập tức hớn hở hẳn lên, dãy số hắn biết, hắn đã từng gọi tới rất nhiều lần tìm Từ Đồ.
Đậu Dĩ cười nói: “Anh vừa hắt hơi liên tù tì ba cái, hóa ra là em nhắc anh hả?”
Hướng San lại quay đầu nhìn hắn, hắn mỉm cười lắng nghe, trả lời mấy câu, nói: “Đang ở trên đường cao tốc… Dĩ nhiên, tốc độ cao… Về tới ăn tối trước, mệt quá trời, có thể ngủ một lèo ba ngày ba đêm… Bây giờ cúp sao? Tán gẫu với anh thêm một lát nữa đi… Anh buồn ngủ… Rồi, được rồi, được rồi, anh tập trung lái xe…”
Bên kia đã cúp điện thoại từ đời tám hoánh, Đậu Dĩ huýt sáo véo von, tâm trạng tựa hồ trở nên cực kỳ vui vẻ sảng khoái.
Hướng San: “Từ Đồ?”
Đậu Dĩ liếc cô ta: “Ừ. Là cô ấy.”
Hướng San vuốt lại những sợi tóc bị gió thổi bay tán loạn, nở nụ cười hờ hững lạnh nhạt: “Nhìn cậu không giống như vừa thất tình.”
“Thất tình thì phải thế nào?” Đậu Dĩ hừ một tiếng: “Lẽ nào phải giống cô sao?”
“Đừng nói với tôi, anh đưa cô ấy đến bên cạnh người đàn ông khác mà không ganh ghét đố kị, quá giả tạo.” Cô ta nói: “Đến tranh giành đoạt lấy mà còn không làm, thì chắc tình cảm của anh dành cho cô ấy cũng chẳng sâu đậm bao nhiêu.”
Đậu Dĩ không chịu được khích bác, đáp trả: “Cô thì biết cái gì, yêu chính là tác thành, là giúp cho người đó được hạnh phúc; nhìn thấy cô ấy vui vẻ làm chuyện mình muốn, tôi đã mãn nguyện.” Hắn dừng lại, trong ánh mắt dâng lên mấy tia ảm đạm: “Tôi không thể làm cho cô ấy vui vẻ, nhưng người khác làm được, chỉ cần hắn đối xử tốt với cô ấy, tôi sẵn lòng đứng từ xa dõi theo, nhưng nếu hắn dám ức hiếp Từ Đồ, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.”
Hướng San cảm thấy hắn thật buồn cười, chống đầu hỏi: “Cậu và Từ Đồ biết nhau lâu lắm sao?”
“Chuyện đó là đương nhiên, tình cảm qua lại hơn mười năm.”
Hướng San nói: “Nhìn gia thế nhà cô ấy có vẻ rất tốt, tuy dùng quần áo đồ đạc không quá nổi bật, nhưng đều là các nhãn hiệu nổi tiếng mà người bình thường không bao giờ nhìn thấy.”
“Xem như cô cũng có mắt nhìn.” Đậu Dĩ không nhịn được khoe khoang: “Cô có biết ba cô ấy là ai không?”
Hướng San nghi vấn nhíu chân mày.
“Từ Việt Hải.”
Hướng San biết cái tên này, hắn thường quyên tặng những số tiền rất lớn, có đóng góp không nhỏ cho Lạc Bình, nhưng chỉ biết giới hạn cái tên, còn rốt cuộc là thần thánh phương nào, cũng không có tỉ mỉ tìm hiểu qua.
Cô ta hỏi: “Sản nghiệp rất lớn sao?”
Đậu Dĩ khinh thường liếc cô ta một cái: “Chủ tịch tập đoàn Hãn Hải.”
Ngón tay đang quấn quanh dây đeo ba lô của cô ta khựng lại, đột nhiên quay phắt lại nhìn hắn: “Anh nói Hãn Hải nào?”
“Hồng Dương còn có mấy Hãn Hải?”
“Hãn Hải Đồ Thành.”
Đậu Dĩ nhìn phía trước, biếng nhác ‘ừ’ một tiếng.
Hướng San chỉ cảm thấy một cơn tức giận từ lòng bàn chân phụt lên, gân xanh trên huyệt thái dương giật bần bật không ngừng, vị trí trái tim đau như muốn nổ tung. Cô ta càng siết chặt cái túi trong tay, khớp xương trắng bệch, không cách nào đè nén được cơn giận run rẩy toàn thân.
Cô ta biết Tần Liệt có hợp tác với Hãn Hải, cô ta đã từng nhìn thấy bản thiết kế Đồ Thành ở trên bàn trong nhà anh. Anh đã thiết kế hằng hà sa số bản vẽ, nhưng chỉ có hạng mục này đã hao phí không biết bao nhiêu tâm sức, ngày đêm không ngủ nghỉ.
Đồ Thành. Từ Đồ.
Hướng San không khỏi cười lạnh, bây giờ nhìn lại cô ta mới thấy mình quả thật ngu ngốc, có lẽ hai người bọn họ đã quen nhau từ rất lâu, có lẽ khi đó đã lén lút qua lại với nhau sau lưng cô ta. Mấy năm nay, cô ta vì sự phản bội trước kia của mình mà cảm thấy mắc nợ, không nghĩ tới mình mới là đồ ngu, bị người ta đùa bỡn xoay vòng.
Qua một hồi lâu sau, Hướng San mới từ từ bình tĩnh lại, cô ta điềm nhiên như không hỏi: “Trong nhà có tiền như vậy, cô ấy đến Lạc Bình để trải nghiệm cuộc sống sao?”
Hắn thở dài: “Một lời khó nói hết.”
Hướng San liếc về phía hắn, sực nhớ tới tấm hình trong túi xách: “Từ Đồ gây rắc rối?”
“Tôi để cô xuống ở đâu?” Cuối cùng xe cũng ra khỏi đường cao tốc, Đậu Dĩ xoay vô lăng, rẽ vào đại lộ phía Nam mới mở, rồi trả lời câu hỏi trước đó của cô ta: “Rắc rối nhỏ thì liên tiếp không ngơi nghỉ, rắc rối lớn…”
Hắn dừng lại, không nói tiếp.
Hướng San phát hiện ra gì đó: “Cho tôi xuống đường Khúc Dương là được, có người đón tôi.” Cô ta lại tùy ý nói: “Gia đình giàu có, trẻ con vừa sinh ra đã được nuông chiều từ bé, thời kỳ phản nghịch tương đối dài, điều này cũng có liên quan tới bối cảnh gia đình. Tôi thường xuyên nhìn thấy tin đồn của chủ tịch Từ trên tạp chí, cuộc sống riêng tư của ông ấy cũng khá phong phú, nghe nói nửa năm trước, cô nàng tiểu minh tinh đi theo ông ấy còn tự sát.”
“Đừng nhắc tới người phụ nữ đó, nếu không phải tại cô ta, Từ Đồ cũng…” Hắn nói giữa chừng đột nhiên khựng lại, liếc nhìn Hướng San, nhíu mày: “Chuyện này tôi thật sự không biết.”
Hướng San cười cười, cũng chẳng hỏi gì.
Đoạn đường còn lại không ai lên tiếng nói chuyện, Hướng San lấy điện thoại mở trang web lên, cô ta nhập vào một cái tên, tuy rằng người đã không còn, nhưng tin tức liên quan tới nữ minh tinh kia vẫn ào ạt hiện ra không ngừng.
Cô ta nhấn ngẫu nhiên vào một trang web, một số từ ngữ nhạy cảm nhảy ra, rắp tăm gả vào gia đình quyền thế, ẩu đả với thiên kim Từ gia ngoài đường, bị tung tin phẫu thuật thẩm mỹ, tự sát, bạn trai trước, tập đoàn Lãng Diệc…
Hướng San bỗng khựng lại, vô thức sờ lên túi xách, trên tấm danh thiếp kia cũng để ‘tập đoàn Lãng Diệc’.
Vì sao tập đoàn Lãng Diệc lại tìm Từ Đồ? Hướng San nhíu chặt mày.
Cô ta lại lướt xuống dưới, đủ các bài báo khoa trương phóng đại, miêu tả cuộc sống riêng tư muôn màu muôn vẻ của cô nàng minh tinh kia. Ngoài những thứ đó, không còn bất kỳ tin tức gì khác.
Hướng San cất điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe rẽ vào đường Khúc Dương, cô ta nhìn thấy biển số xe quen thuộc ngoài cửa sổ: “Dừng lại bên đường là được rồi.” Cô ta đeo ba lô lên lưng: “Cảm ơn cậu đã đưa tôi về, tạm biệt, Đậu tiên sinh.”
“Ừm.” Đậu Dĩ đáp lại một tiếng trong cổ họng, đợi cô ta lấy xong hành lý, một cước nhấn chân ga rời đi, qua kính chiếu hậu nhìn ra bên ngoài, thấy từ trên chiếc xe hơi màu đen đậu ven đường có một người đàn ông bước xuống, diện mạo khôn ngoan sắc sảo, béo mập bụng phệ.
Bọn họ đứng trong bóng tối một lúc, người đàn ông nôn nóng kìm lòng không đậu, hai người ôm nhau ngồi vào xe.
Đậu Dĩ nhếch khóe miệng, thu hồi ánh mắt, tăng tốc lái về hướng nhà mình.
Hắn gọi bên ngoài mang tới một bữa thịnh soạn, ăn xong ngâm mình trong bồn tắm, sau đó vừa ngã đầu là đánh thẳng một giấc.
Lúc tỉnh dậy, đã là buổi chiều hôm sau.
Đậu Dĩ chỉnh đốn quần áo, mua một ít thuốc bổ đến thăm Từ Việt Hải.
Sau khi nghe báo cáo xong tình hình gần đây của Từ Đồ, Từ Việt Hải thắc mắc: “Lạc Bình có cái gì hấp dẫn con bé? Ở đó gần nửa năm rồi mà còn chưa chịu về Hồng Dương.”
Từ Việt Hải coi như hiểu rõ đứa con gái này, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ một thứ, còn lại chưa tới ba phút đồng hồ đã sôi sùng sục. Lúc trước bất đắc dĩ lắm mới miễn cưỡng đi Lạc Bình, vốn tưởng không tới vài ba ngày sẽ chạy về, nào ngờ đi một lần ở luôn nửa năm, hơn nữa theo như miêu tả của Đậu Dĩ, dường như con bé đã thay đổi rất nhiều.
Đối diện với đôi mắt lăn lộn thương trường đầy tinh tường của Từ Việt Hải, tuy ánh mắt giấu sau cặp kính viễn, nhưng không hề bớt đi sắc bén.
Đậu Dĩ đứng ngồi không yên: “Cũng không có gì đặc biệt ạ.”
Từ Việt Hải trầm ngâm: “Con gái chú, chú hiểu, đứng ở vị trí bạn thân của nó, chú hy vọng con đừng giấu diếm.” Ông cầm chén trà, uống một ngụm: “Tất cả cũng chỉ vì tốt cho con nhóc đó.”
Đậu Dĩ nuốt nước bọt, ấp a ấp úng nửa ngày, không phun ra được một câu hoàn chỉnh.
Từ Việt Hải cười vỗ vỗ tay hắn: “Nói đi.”
***
Nhá nhem tối, cơm nước xong xuôi, lão Triệu chạy qua kêu người, nói là Từ tổng ở Hồng Dương gọi điện tới, đặc biệt tìm Tần Liệt.
Từ Đồ đang ngồi chơi cờ ca rô với Thu Song, bất giác nghiêng đầu sang: “Ông ấy tìm anh ấy làm gì?” Cô nhảy từ trên bục xi măng xuống: “Con đi.”
Từ Đồ băng qua sân tính đi ra cổng, bị Tần Liệt ngăn lại, anh nắm nhẹ cổ tay cô, ngón tay lỏng lẻo, nhiệt độ trong lòng bàn tay hơi thấp, không khô ráo ấm áp giống thường ngày.
Anh cúi đầu im lặng một lúc: “Để anh đi.”
Trong lòng Từ Đồ mơ hồ có chút bất an, một hai nhất định phải đi theo, ánh mắt Tần Liệt trầm ngâm nhìn cô giây lát, cũng không ngăn cản.
Điện thoại đặt trên chiếc bàn dài trong phòng họp vẫn còn đang chờ máy, ống nghe úp xuống mặt bàn.
Đường gân nơi xương quai hàm Tần Liệt khẽ nhô lên, ngón tay nắm mép bàn, nhận điện thoại: “Từ tổng.”
Đầu bên kia khựng lại giây lát, âm thanh khàn khàn chậm rãi vang lên: “Tần Liệt đó à, chào cậu.”
“Chào ngài.” Anh đáp lại.
Từ Đồ ở bên cạnh châu đầu sang, cô không với tới, đặt mông ngồi lên mặt bàn, ghé sát tai vào miệng anh.
Tần Liệt né tránh, khẽ đẩy đầu cô ra.
Từ Việt Hải hỏi: “Đường sá tu sửa thế nào rồi?”
“Nền đường đã được gia cố xong, mấy hôm trước trời mưa lớn nhưng mức độ hư hỏng không nhiều, mùa mưa đã gần hết, lại tiếp tục gia cố chắc chắn, chờ chính phủ cho người xuống cán bê tông mặt đường.”
“Xem ra mọi việc tiến hành rất thuận lợi.” Ông hỏi: “Có đủ tiền không?”
Khóe môi Tần Liệt căng ra: “Phiền ngài, tạm thời đủ dùng.”
Đầu bên kia điện thoại ‘ừm’ một tiếng đã biết, trầm mặc giây lát rồi đi thẳng vào vấn đề: “Thằng nhóc Đậu Dĩ kia trở về, nói cậu và Đồ Đồ xác định quan hệ yêu đương.” Ông dừng một lúc: “Nhưng tôi không tin, những lời này quả thật vô căn cứ, vai vế của cậu có thể làm chú nó, sao có thể làm ra loại quyết định như thế.”
Từ Việt Hải nói tiếp: “Vì vậy, tôi vẫn nên hỏi người trong cuộc.” Ông không nhanh không chậm: “Có việc này sao?”
Từ Đồ đưa tay muốn giành lấy điện thoại, Tần Liệt nắm cổ tay cô kéo xuống, cầm trong lòng bàn tay mình, giữ thật chặt.
Anh nhìn Từ Đồ: “Có.”
Đầu bên kia điện thoại đột nhiên im lặng, sau đó chậm chạp thở ra một hơi: “Từ Đồ vẫn còn trẻ con, suy nghĩ chưa chín chắn, cậu là người lớn, lẽ nào cũng ngớ ngẩn như vậy.” Giọng nói của ông nghiêm túc hẳn lên: “Bất luận hai người đã tiến triển tới mức nào đi nữa, tôi cũng sẽ không đồng ý, hai người hãy sớm làm rõ quan hệ, ngày mai tôi sẽ đến Lạc Bình đón Từ Đồ về.”
Tần Liệt vô thức nắm chặt tay Từ Đồ, vừa hé miệng, chưa kịp nói chuyện, trên tay trống không, điện thoại đã bị cô giật lấy.
Ánh mắt Từ Đồ lạnh băng: “Ba muốn đoạt tuyệt quan hệ cha con với con sao?”
Đầu bên kia sửng sốt, rõ ràng không nghĩ tới bên này lại đổi thành cô: “Đồ Đồ, con nghe ba nói…”
“Nếu ba muốn như vậy, ba cứ tới Lạc Bình đi.” Cô ngắt ngang lời ông.
Hồi lâu sau Từ Việt Hải mới hít sâu một hơi: “Hai đứa căn bản không phù hợp, chênh lệch tuổi tác không nói, hắn không thể đến Hồng Dương, con muốn ở lại trên núi luôn sao?” Ông hạ giọng thật mềm mỏng nhẹ nhàng: “Con mới có hai mươi tuổi à, Đồ Đồ.”
Từ Đồ nói: “Con ở đâu không liên quan gì tới ba.”
“Ba là ba con.” Giọng nói của ông trầm xuống: “Bất luận con có oán giận ba đến đâu, chuyện này liên quan đến chung thân đại sự cả đời của con, dù thế nào đi nữa, con cũng phải thảo luận với ba chứ.”
“Lúc ba ngoại tình, bao nuôi tình nhân bên ngoài, phản bội gia đình, phản bội mẹ con, ba thảo luận với ai?” Từ Đồ không kìm nén được hét thật to: “Lúc mẹ con chết ba ở đâu? Lúc mẹ cắt ngón tay con ba ở đâu? Mấy năm nay con không cầm bút vẽ được, hỗn loạn bên ngoài ba ở đâu?”
Một loạt các câu hỏi, rốt cuộc khiến bên kia im bặt không biết phải nói gì.
Tâm trạng Từ Đồ kích động, viền mắt ẩm ướt: “Hoàng Vi muốn vào cửa Từ gia, cô ta đem giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản và văn bản phân chia tài sản ngân hàng đến giằng co với con, bảo con đừng có ngáng đường, ba ở đâu?”
Cô nói xong, rốt cuộc, một giọt nước mắt lăn xuống gò má.
Tim Tần Liệt thắt lại, vòng cánh tay ôm chặt cô.
Đây là khúc mắc luôn đè nén trong cơ thể nhỏ bé yếu ớt của cô suốt nhiều năm nay.
Từ Việt Hải vội vàng giải thích: “Những giấy tờ đó của Hoàng Vi đều là giả, sao ba có thể chia tài sản của con cho cô ta được, tất cả mọi thứ của ba đều để hết lại cho con…”
“Ai quan tâm!” cô dụi hai mắt vào đầu vai anh, cắn răng: “Con ghét ba.”
Qua thật lâu sau, Từ Việt Hải tuyệt vọng hỏi: “Vậy phải làm thế nào, con mới đồng ý tha thứ cho ba?”
Thanh âm Từ Đồ run rẩy: “Trả mẹ lại cho con.”
Khóe mắt Tần Liệt nóng lên, cánh tay siết thật chặt, như muốn ép cô hòa vào thân thể mình.
Đần bên kia không nói lời nào, bọn họ không ai lên tiếng, cả căn phòng như chết chìm trong yên lặng.
Từ Đồ lau nước mắt lên áo anh, muốn dập điện thoại.
Tần Liệt ngăn lại, áp ống nghe lên tai, tay kia nhẹ nhàng xoa lưng cô.
“Từ tổng.” Anh nuốt nỗi chua xót trong cổ họng xuống, bình tĩnh giây lát, cất lời: “Tôi sẽ chăm sóc Từ Đồ thật tốt.”
Người trong lòng dần bình tĩnh lại, đôi bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng anh, khuôn mặt chôn trong hõm vai anh, vô cùng ngoan ngoãn.
Tần Liệt dán môi lên tóc mai cô, nói với Từ Việt Hải: “Để cô ấy ở lại đây thêm một thời gian nữa.” Lần này, cách thật lâu sau, anh mới nói tiếp: “Tôi sẽ tự mình đưa Từ Đồ về, giải thích mọi chuyện với chú.”
Thân thể nhỏ bé thoắt cái cứng đờ, Từ Đồ chậm chạp ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt ngỡ ngàng không thể tin.