Tam Giác Mùa Hè

Chương 42: Chương 42




Động tác của người nằm trên ra vào liên tục, thở ồ ồ nặng nề.

Hướng San nhắm nghiền hai mắt, trong đầu tưởng tượng đến khuôn mặt dáng hình của người đó, vừa có chút cảm giác, há miệng tính rên lên mấy tiếng biểu đạt cảm xúc.

Hắn ta đột nhiên cờ im trống lặng, phát lệnh thu binh.

Tiếng kêu vướng ngang trong cuống họng, thân thể không được giải tỏa, trên dưới không chỗ nào thỏa mãn, trong lòng vô vọng mất mát.

Người đàn ông dán lại, muốn hôn miệng cô ta.

Hướng San khẽ nghiêng đầu tránh: “Thôi đi, lão Dương.”

Lão Dương lau cái trán đầy mồ hôi như vừa nhúng trong nước, sáp xuống, nhanh chóng trộm được một nụ hôn: “Thoải mái không?”

Khóe miệng Hướng San nhếch lên, nhìn hắn ta mỉm cười: “Thoải mái.” Bàn tay chống lên ngực hắn đẩy ra: “Em đi tắm đã, cả người toàn mồ hôi.”

“Tắm chung.”

Hướng San đứng chân trần dưới sàn nhà, không hé môi, lấy chăn quấn người, đi vào nhà tắm.

Lão Dương đi theo, chậm phía sau mấy bước, chưa kịp đến gần, cánh cửa đã ‘rầm’ một tiếng đóng lại.

Hắn hậm hực gãi gãi ót, không để ý tới nữa, đốt điếu thuốc quay trở lại giường nằm chờ.

Hướng San ở bên trong một hồi lâu, lúc đi ra thấy lão Dương vẫn đang trần truồng nằm đó, thứ dưới thân mềm nhũn ỉu xìu, teo lại rụt vào trong.

Cô ta dời mắt đi, ngồi trước bàn trang điểm lau tóc.

Lão Dương nhìn cô ta: “Lần này, em từ cái thôn đó trở về, sẽ không đi nữa chứ?”

Hướng San liếc nhìn hắn: “Có gì không?”

“Em bảo anh phải làm gì đây.” Lão Dương chống người dậy, nhích lại gần cô ta: “Anh chờ em đã ba bốn năm, có người đàn ông nào vừa si tình lại rộng lượng như anh không, nhiều năm như vậy, anh chờ em hết hy vọng với hắn, sau đó hồi tâm chuyển ý. Thằng đó rốt cuộc có gì tốt, chỉ có cái bộ dạng khó ngửi, đối xử với em hờ hững lạnh nhạt, muốn tiền không có tiền, hắn có quan tâm gì tới em không, đến chút thời gian liếc nhìn em còn tiếc rẻ, có cái gì cung phụng cho em chứ.”

Hướng San lườm hắn, vẻ mặt lười nhác: “Cho nên lúc đầu anh dựa vào tiền để dụ dỗ em?”

“Cái này gọi là thả sợi dây dài, câu con cá lớn.” Lão Dương nhếch miệng: “Anh vung tay hào phóng hơn hắn nhiều.”

“Hào phóng cỡ nào.” Cô ta soi gương, vỗ nhè nhẹ sữa dưỡng thể lên cổ.

Cô ta mặc một chiếc áo ngủ tơ tằm cổ khoét sâu màu tím than, dây đai buộc hờ lỏng lẻo bên hông, khe rãnh lộ ra nơi cổ chữ V không cần nghi ngờ, bộ ngực nhẹ nhàng nảy lên theo từng cử động của cơ thể.

Lão Dương trông thấy mà thèm, nuốt một miệng nước bọt xuống, móc dưới gối ra một cái hộp nhung nhỏ, hướng về phía cô ta huơ qua huơ lại: “Thế này có đủ hào phóng không?”

Hướng San tình cờ nhìn lướt qua, sau đó hai mắt lập tức dán chặt không rời: “Cho em sao?”

Hắn ta ngoắc ngón tay: “Em tới đây.”

Hướng San cười cười, tiếp tục thoa thêm mấy lớp lên mặt, mới đứng dậy đi tới bên cạnh hắn nằm xuống.

Lão Dương kéo người đẹp vào lòng, cầm cái nhẫn kim cương đeo lên ngón tay cô ta: “Tuần trước lấy được trong buổi đấu giá ở Thụy Sĩ, tương đương với số nhân dân tệ này.” Hắn giơ một ngón tay lên trước mặt cô ta.

“Mười vạn?”

“Một trăm vạn.”

Hướng San âm thầm hít sâu một hơi, xòe năm ngón tay trước mặt không ngừng đánh giá.

“Yêu em thì có tiếc gì vung tiền cho em.” Lão Dương nhào nặn ngực cô ta, dáng người cô ta từ trước tới giờ luôn khiến hắn hài lòng thỏa mãn, bàn tay cơ bản không bóp hết: “Hai ta ‘dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng’ ba bốn năm trời, em cũng thấy tuổi anh không nhỏ, mẹ già nôn nóng ôm cháu trai, chân tình của anh trao hết cho em, kết hôn hay không, chỉ đợi nghe một câu của em.”

Hướng San thản nhiên: “Nói cho rõ, ba năm trước em và anh đã chia tay, sau đó không hề phát sinh quan hệ gì, chính xác bây giờ mới quay lại với nhau, đừng có nói cái gì mà ‘lìa ngó ý vương tơ lòng’.”

“Được được, em nói gì cũng đúng hết.” Hắn hỏi: “Vậy là đồng ý với anh rồi phải không?”

Hướng San nhìn cái thứ sáng lấp lánh trên ngón tay, ánh mắt lạnh như băng, hờ hững không nói gì.

Lão Dương mặc sức tưởng tượng: “Sau khi kết hôn, nếu em thích ở nhà, anh sẽ nuôi em; nếu như em sợ buồn chán, muốn đi đến công ty giúp anh, anh sẽ cho em quản lý một chi nhánh xem như chơi đùa, không cần kiếm tiền hay sợ thua lỗ, chỉ là cho em giết thời gian giải sầu.” Hắn nghĩ đến cực kỳ chu đáo: “Nếu không thích làm trong công ty nhà, thì tìm một công việc nhàn hạ khác, bạn anh là Cao tổng, là chủ tịch tập đoàn Lãng Diệc, chỉ cần anh nói một tiếng, em có thể đi làm bất cứ lúc nào.”

Hắn nhấn mạnh: “Muốn sao thì tùy em, chỉ cần sinh cho anh hai đứa con trai béo mập là được.”

Hướng San hồi lâu sau mới phản ứng kịp: “Anh nói gì?”

Hắn ngơ ngác: “Anh nói, sinh cho anh hai đứa con trai béo mập á.”

“Không phải câu này.” Hướng San không nhịn được ngồi bật dậy, thấy vẻ mặt hắn mờ mịt, hỏi lại: “Vừa rồi anh nói Cao tổng? Khách sạn gì?”

“… Khách sạn Lãng Diệc.”

Hướng San cau mày, mấy ngày nay, những chuyện liên quan đến tập đoàn Lãng Diệc cứ liên tục xuất hiện trong trí não cô ta. Gã đàn ông áo đen tìm kiếm Từ Đồ ở Phàn Vũ, tên của người trên card visit, tin bát quái về Hoàng Vi, lão Dương là bạn của Cao tổng…

Người ta đều nói giác quan thứ sáu của phụ nữ vô cùng chính xác, cô ta không khỏi nhớ tới người đàn ông áo đen kia. Lúc đó, hắn bị Tần Liệt khống chế đã không nói sự thật, càng không đề cập tới Từ Đồ, chỉ nói mình là một tên ‘cùng đường bí lối rơi vào ngõ cụt’ nên mới phải đi trộm cắp.

Điều này cho thấy, chắc chắn phải có chuyện gì đó mới có người bí mật tìm kiếm Từ Đồ.

Lại nghĩ tới tin tức đã đọc mấy ngày trước, trên đó nói vị Cao tổng này tung hoành ngang dọc, lăn lộn cả chốn thương trường và giang hồ, là một nhân vật tiếng tăm vang dội ở Hồng Dương.

Trong đầu cô ta đã nảy ra một giả thuyết, nếu như người đàn ông áo đen này làm việc cho Cao tổng, như vậy nói cách khác, Cao tổng của Lãng Diệc muốn tìm Từ Đồ.

Hướng San nhíu chặt hai hàng lông mày, bất luận là nhìn từ góc độ nào, hai người này cũng không thể có liên quan gì với nhau.

Trong đầu cô ta có rất nhiều mắc xích, nhưng nhất thời không cách nào gắn kết lại được.

Lão Dương bóp mạnh ngực cô ta: “Ý em thế nào?”

Hướng San bất giác hoàn hồn: “Kết thì kết.” Cô ta cười nói: “Nhưng trước khi kết hôn em sẽ không đến làm ở chỗ của anh, tránh cho người ta bàn ra tán vào.”

Lão Dương hớn hở ra mặt: “Vậy ý em là?”

“Em đi làm ở chỗ bạn anh.”

***

Sau trận mưa xối xả kia, Lạc Bình chẳng có được mấy ngày thời tiết tốt.

Xe lu đã di chuyển từ Phàn Vũ tới, tranh thủ lúc bùn đất còn ẩm ướt đầm nén mặt đường xuống thật chặt, qua mấy ngày dầm mưa dãi nắng, công tác thi công nền đường ở Niễn Đạo Câu mới hoàn tất.

Khoảng thời gian sau đó mọi người đều được nghỉ tay thảnh thơi, hôn lễ của Hình Đại Vĩ đã ấn định ngày giờ. Nhìn từng ngày trôi qua, thấy thời gian càng lúc càng đến gần, hắn vui tới mức tâm tình hiện hết lên khuôn mặt, lúc nào cũng cười tươi rói không sao che giấu được.

Có mấy thanh niên trong thôn đang định rời làng vào thành phố, cũng ở lại chờ uống chén rượu mừng này của hắn.

Rốt cuộc, Tần Liệt cũng đã có chút thời gian nghỉ xả hơi. Anh đi lên thị trấn, tìm các phòng ban có liên quan bàn chuyện cán bê tông mặt đường và gia cố tường bao, nộp cả đống tài liệu bản vẽ, rồi phải điền một loạt các bảng biểu, cuối cùng nhận được câu trả lời là, sẽ nộp lên trên chờ phê duyệt, bảo anh trở về đợi tin tức.

Ngày hôm đó, về đến nhà đã bốn giờ chiều, vừa bước vào cổng bỗng có gì đó bất thình lình bổ nhào ra, lao thẳng vào lòng anh.

Tần Liệt nhíu mày, xách cổ áo sau của cô nàng kéo ra, lại nhìn trước ngực mình, màu xám tro của vải áo bị dây một mảng lớn đen thùi.

Anh kéo áo lên, mặt mũi đầy vạch đen nhìn cô: “Cái gì đây?”

Từ Đồ giơ miếng bánh bao không nhân ra, cú va chạm này cũng khiến cho khuôn mặt cô nàng dính nhem nhuốc: “Anh về rồi à! Vừa nãy em không nhìn thấy anh.” Cô nhìn miếng bánh bao trên tay, lớp mứt mâm xôi dày thiệt dày bên trên đã bị quẹt mất hơn phân nửa: “Mứt mâm xôi ạ.”

“Anh biết.” Tần Liệt thật muốn phát hờn: “Muốn ăn cái gì thì ngồi yên một chỗ ăn, ăn xong rồi hãy làm chuyện khác.”

“Em gấp mà.”

“Em thì có chuyện gì gấp mà hấp ta hấp tấp chứ.” Anh nắm cái cánh tay nhỏ nhắn đang giơ cao miếng bánh bao kia, lôi ngược vào trong sân.

Từ Đồ bị kéo ngược thụt lùi theo sau, tay còn lại cầm thùng dụng cụ, bảng vẽ kẹp dưới nách: “Đừng cản em mà, em muốn đi vẽ vật thực.”

“Ăn xong rồi đi.”

“Lát nữa mặt trời lặn mất rồi.”

Tần Liệt dõi mắt nhìn đường chân trời ở phía xa xa, thái dương sắp chìm vào đỉnh núi, ánh cam vàng ấm áp xuyên qua những rặng mây, rải loang dải lụa vàng óng ánh nhuộm rực rỡ một vùng trời.

Anh xoay lại, buông tay Từ Đồ ra: “Đi hồ Lạc Bình sao?”

Cô cắn một miếng bánh bao: “Dạ.”

Đôi môi Tần Liệt mấp máy, ánh mắt rơi trên gò má cô, khẽ hất cằm: “Dính lem nhem.”

Từ Đồ liếm liếm môi: “Ở đâu ạ?”

“Trên mặt. Bên trái.”

Cô thả mấy thứ đang kẹp dưới nách xuống đất, dùng mu bàn tay quẹt qua quẹt lại nhưng không trúng, bước tới trước mặt anh, kiễng chân, ngẩng cao đầu: “Ở đâu vậy? Em không lau được.”

Tần Liệt đút hai tay trong túi quần, không nhúc nhích, cúi đầu nhìn cô, trên mặt hiện lên nụ cười đầu tiên từ lúc bước vào cổng tới giờ: “Qua bên trái.”

Cô dừng một chốc, lại tiếp tục lau loạn xạ nhưng vẫn không trúng.

“Bên dưới.”

Mu bàn tay Từ Đồ dịch xuống, thấy anh đút hai tay trong túi quần không hề có ý giúp đỡ: “Quên đi.” Cô lườm anh một cái, thả tay xuống: “Để nó ở trên đó luôn.”

Cô hạ gót chân, nhưng chưa kịp động đậy, cổ tay đã bị anh nhẹ nhàng nắm lấy, Tần Liệt dẫn dắt ngón trỏ của cô lướt trên khuôn mặt trắng ngần lem luốc, đặt đúng chính xác vị trí bị mứt mâm xôi kia quệt trúng.

Một vết đen óng ả chuyển sang đậu trên bụng ngón tay cô, Tần Liệt vẫn giơ cao ngón tay cô, cười nói: “Bây giờ không phải đã xuống rồi sao.”

Từ Đồ hung hăng nhìn anh chằm chằm, rút ngón tay ra, không rút được.

Tần Liệt: “Cố ý hửm?”

“Em không rãnh như vậy.” Cô hừ một tiếng.

Tần Liệt nhìn cô, tâm trạng vô cùng vui vẻ, vừa rồi lau như vậy, trên gò má cô vẫn còn lưu lại chút vết bẩn, mấy đường cong lem nhem chạy từ gò má phúng phính về phía vành tai, hiển nhiên biến thành mèo mướp nhỏ.

Tần Liệt giương mắt nhìn bốn phía xung quanh, bất thình lình đút ngón tay cô vào miệng, hai gò má anh hõm xuống, hung hăng mút mạnh, đầu lưỡi lướt qua, nếm thấy hương vị ngọt ngào.

Tóc gáy của Từ Đồ bỗng chốc dựng đứng hết lên, đầu ngón tay bị anh mút đến xung huyết, đầu lưỡi của anh vừa dịu dàng lại kịch liệt, ngậm chặt mút mạnh, cảm giác được mười phần sức lực.

Sau đó, cô rút ngón tay ra, chùi lên người anh: “Thật buồn nôn.”

“Liếm mặt thì không buồn nôn, hửm?” Tần liệt đưa ngón tay cái cọ sạch vết bẩn còn sót lại trên gò má cô, rốt cuộc không trên cô nữa: “Đi đi, về sớm một chút.”

Anh giữ gáy cô, xoay người cô hướng ra cổng, rồi sải chân về phòng.

Từ Đồ quay đầu nhìn anh: “Không đi với em sao?”

“Cần anh à?”

Cô chỉ chỉ lên trời: “Bây giờ còn sớm, nhưng lúc em về trời đã tối mù rồi, anh không lo lắng sao?” Cô nàng nhấn mạnh thêm: “Mặc dù không có dáng người, nhưng nói sao đi nữa khuôn mặt này quả không tệ.”

Tần Liệt lướt mắt nhìn cô một vòng: “Quả thật không tệ.” Anh giũ vạt áo trước: “Chờ anh thay đồ.”

Từ Đồ quay lại trong sân ngồi đợi, lúc ăn hết miếng bánh bao trên tay, anh cũng đã thay xong quần áo sạch sẽ đi ra.

Cô đưa bảng vẽ và thùng dụng cụ cho anh, thong dong chắp hai tay sau lưng, một trước một sau đi ra cổng.

Suốt dọc đường đi, chỉ nhìn thấy lác đác vài người. Con đường nối liền giữa Lạc Bình và Lạc Khất rất vắng vẻ, ngoại trừ mấy đứa nhỏ đi học, bình thường hiếm có người lui tới. Trong thôn Lạc Khất có con đường đi thẳng trực tiếp ra thôn Hoài, thôn Hoài lớn hơn Phàn Vũ rất nhiều, vì thế người trong thôn Lạc Khất có việc gì đều trực tiếp đi qua bên đó.

Tần Liệt bế Từ Đồ từ trên phiến đá cao xuống, cô tò mò hỏi: “Anh phải chèo chống trường tiểu học, vậy kiếm tiền bằng cách nào ạ?”

Những viên đá cuội dưới chân cạ vào nhau phát ra tiếng lạo xạo trong trẻo, Tần Liệt nắm tay cô: “Một phần là tiền tiết kiệm để dành trước đó, phần còn lại dựa vào quyên góp.” Hai người đi về phía thác nước, anh nói tiếp: “Trong nhà còn mười mấy mẫu đất, cũng có thể lấy được tiền phụ cấp.”

Từ Đồ nghiêng đầu nhìn anh: “Sao em không biết? Cũng không thấy anh làm?”

“Khoán hết cho nhà A Phu.”

“À.” Lúc này Từ Đồ mới hiểu.

Hai người ngồi xuống một tảng đá bằng phẳng, Từ Đồ chống bảng vẽ lên, mở thùng dụng cụ, lấy cái cốc nhỏ đi tới bên hồ múc ít nước.

Dưới trời chiều, hồ Lạc Bình đẹp xao xuyến lòng người, trời có gió, gió về mang theo những xao động vờn qua mặt hồ, thổi tan tầng tầng lăn tăn sóng gợn.

Hôm nay, hai người không ngồi ở vị trí lần trước mà đi bộ dọc theo bờ hồ một quãng khá xa. Mở ra trước mắt là một khung cảnh hoàn toàn khác lạ… một bên là hồ với sóng nước mênh mang, lộng lẫy đầy quyến rũ; bên kia là đường núi quanh co xoắn ốc. Thấp thoáng xa xa những dãy núi trập trùng uốn lượn thoắt ẩn thoắt hiện trong ánh chiều dương. Mặt trời hắt những tia nắng rực rỡ cuối ngày phản chiếu lên gợn mây bông, phủ khắp nền trời một màu vàng ruộm sóng sánh như mật.

Tần Liệt ngồi phía sau Từ Đồ, bóng lưng cô chiếm trọn hơn nửa tầm nhìn, những sợi tóc lòa xòa theo gió thổi ngược ra sau, đầu cọ đang chấm vào khay màu với những sắc màu tươi vui sống động.

Tần Liệt rảnh rỗi không có chuyện gì làm, ánh mắt dán chặt vào cô, cô ôm đầu gối, quần áo trên người bị kéo căng, lộ ra vòng eo mảnh mai trắng mịn như sữa bò, phần lõm hai bên thắt lưng thu hẹp vào nhỏ chưa đến một nắm tay, đường cong kéo dài xuống dưới, thắt mở tự nhiên, bờ mông như quả đào mật căng tròn úp ngược.

Ai nói nha đầu nhỏ của anh không có dáng người.

Từ Đồ đột nhiên quay đầu lại: “Em hỏi sao anh không trả lời?”

“Hửm?” Ánh mắt anh hướng lên trên.

Từ Đồ ‘xì’ một tiếng: “Đãng trí.” Cô lặp lại: “Em hỏi, nơi này đẹp như vậy, từ nhỏ anh đã đến đây chơi sao?”

Tần Liệt cọ cọ sống mũi, dịch người tới trước, hai chân mở rộng, vòng quanh bao bọc Từ Đồ vào trong: “Từ nhỏ đã đến.”

Cô đặt cọ xuống, đưa ngón tay cái lên khóe miệng mút mút: “Anh từng chơi gì thế?”

“Mò cá.”

“Trong hồ có nhiều cá không anh?”

“Nhiều, cá trắm cỏ nhiều vô số.” Tần Liệt chỉ tay xuống dưới phía bên phải thác nước nhỏ: “Ở đó có một hang động, mỗi lần bắt cá xong, bọn anh đều đi vào trong hang nhóm lửa nướng cá ăn.”

Từ Đồ nhìn qua đó: “Em không nhìn thấy.”

“Nằm phía sau bụi cây.”

“Dạ.” Từ Đồ thả ngón tay xuống: “Chỉ bắt cá thôi sao, còn làm gì khác không ạ?”

Tần Liệt dừng một lúc, đột nhiên thấp giọng thì thầm: “Tắm.”

“…” Từ Đồ: “Em nói nghiêm túc đó.”

“Anh cũng vậy, rất nghiêm túc.” Anh vòng tay ôm cô: “Khi còn nhỏ, trong nhà không có dựng chỗ tắm; anh cùng bọn A Phu, Vĩ Ca thường xuyên đến đây.”

“Nơi này thật sự có thể tắm được sao?” Từ Đồ không tin.

“Đương nhiên.” Anh dán sát tai cô: “Muốn thử không?”

Da thịt Từ Đồ tê rần, khẽ né đầu nói: “Em đến để vẽ, anh đừng có lôi kéo em đi lầm đường lạc lối.”

Tần Liệt nhàn nhạt mỉm cười, ánh mắt dời đến tay cô, không nói gì nữa.

Từ Đồ siết chặt nắm tay, lại cầm cọ lên, nhúng một ít màu, hạ xuống góc trên cùng tờ giấy.

Thời gian âm thầm trôi qua trong những nét cọ, Tần Liệt chỉ im lặng ngắm cô, không nói chuyện, không làm phiền.

Hiếm khi Từ Đồ nghiêm túc lâu như vậy, cô ngồi bất động, không nghịch ngợm ồn ào, vẻ mặt tập trung, kiểm soát từng nét cọ, điều khiển chúng theo cách độc đáo của riêng mình.

Cô chỉ sử dụng một màu phối duy nhất, dựa vào lượng nước dung hòa để điều chỉnh tông màu, cứ như thế núi non sông nước cao thấp dần hiện ra theo lớp lang, lại dùng thêm một màu khác biệt nhấn mạnh điểm xuyết khiến những đường nét đang hư hư thật thật bỗng chốc biến thành hình ảnh 3d đầy sống động.

Tần Liệt không kìm được khen ngợi: “Rất đẹp.”

Từ Đồ nháy nháy mắt nhìn anh: “Thiên phú quá cao, em cũng hết cách.”

Tần Liệt bật cười, dịu dàng bẹo má cô.

Từ Đồ xoay đầu tiếp tục, cô dừng cọ một lúc rồi hạ xuống những vệt màu xóa bỏ ranh giới giữa đất trời, ánh hoàng hôn phủ trùm lên vạn vật. Vốn cho rằng hết thảy đều bình thường, đột nhiên ngón tay cái của cô co rúm lại, buông nhẹ tay, cọ vẽ bất ngờ rơi xuống.

Màu nước ở đầu cọ bắn ra vô số chấm nhỏ li ti, dính vào tảng đá và bắp chân cô.

Tần Liệt cảm giác rất rõ cơ thể cô cứng đờ: “Sao vậy em?”

Từ Đồ đưa ngón tay lên miệng: “Dạ không sao, tự nhiên lại đau.”

“Thường xuyên bị như thế hả?”

Cô gật đầu: “Lúc đó, bị đứt dây thần kinh mạch máu, tuy đã nối lại nhưng không được như trước.” Cô nói tiếp: “Thỉnh thoảng có chút không linh hoạt, khá nhạy cảm mỗi khi thời tiết thay đổi.”

Tần Liệt không khỏi siết chặt vòng tay, dịu dàng hỏi: “Vẫn còn sợ lắm sao?”

Từ Đồ ‘dạ’ một tiếng: “Cũng hơi hơi.” Cô nhặt cọ vẽ lên, thả ngòi bút vào xô nước nhỏ, nói đùa: “Khi đó, lúc nào cũng bị ám ảnh, em sợ lắm không dám nghĩ tới, đâu có giống bây giờ, có thể nói ra thế này, thật tốt!”

Cô vỗ vỗ mu bàn tay Tần Liệt, an ủi ngược lại anh: “Thật sự không sao mà.”

Từ Đồ lại lấy thêm ít bột màu, pha vào trong khay, lần này màu sắc đậm hơn.

Tim Tần Liệt quặn thắt, duỗi tay nắm tay cô, tay kia rút cọ vẽ trên tay cô ra: “Đừng vẽ nữa.”

“Sao thế?”

“Chúng ta trò chuyện.”

Từ Đồ ‘a’ một tiếng, nhưng trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng cơ thể tìm tư thế thoải mái, nghiêng người ra sau dựa vào ngực anh.

Tà dương dần chìm xuống, núi trở mình che khuất những vệt nắng cuối ngày, nền trời phủ kín một màu xám, gió đã rời đi tiếp tục hành trình rong ruổi, hồ nước cũng chầm chậm yên ả lặng sóng.

Tần Liệt gác hai tay trên đầu gối: “Anh có kể cho em nghe chuyện ba anh chưa?”

Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Dạ chưa.”

Tần Liệt trầm ngâm cất lời: “Ông đến thôn Lạc Bình này rồi ở lại đây luôn không đi nữa, được người ta giới thiệu quen biết với mẹ anh, sau đó hai người kết hôn sinh ra anh và Tần Xán. Mẹ anh mệnh ngắn, sống trên đời không được bao lâu.” Anh dừng lại một lúc, tì cằm lên đỉnh đầu Từ Đồ: “Ba năm trước, Lạc Bình xảy ra một trận sạt lở, đất đá trôi từ trên núi xuống, tổng cộng đem đi bốn người, cha mẹ Viên Bình Bình, ba Lưu Phương Phương, còn một người nữa… là ba anh.”

Cơ thể Từ Đồ bất giác run lên, cô mở to hai mắt, không kìm được ngẩng đầu nhìn anh.

Tần Liệt cũng nhìn vào mắt cô, cười cười, lại nhẹ nhàng ấn đầu cô xuống: “Bọn họ lái tổng cộng ba chiếc xe ba bánh, đi nhận những vật tư do trường Đại học Sư phạm Hồng Dương quyên tặng, là gặp tai nạn trên đường trở về.”

“Đại học sư phạm Hồng Dương?” Từ Đồ không khỏi cau mày, đột nhiên nhớ ra: “Đó không phải là trường của chị Tần Xán sao?”

Phía trên đầu, một hồi lâu không có âm thanh, Tần Liệt điều chỉnh lại cảm xúc: “Là con bé đưa số vật tư đó về, lúc đó nó đang ngồi trên thùng xe. Tần Xán và ba anh đã đi trước một đoạn rất xa, vốn dĩ đã ra khỏi khu vực đó, nhưng ba anh quay lại cứu người, không ngờ, ngay sau đó lại tiếp tục xảy ra trận sạt lở thứ hai, đất đá ào ào đổ xuống, người không cứu được, mạng ông cũng không còn.”

Từ Đồ có phần sửng sốt, nắm chặt ngón tay anh trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi của mình: “Chị Tần Xán nhặt về một mạng?”

Tần Liệt ‘ừ’ một tiếng, rồi nói tiếp: “Nơi xảy ra tai nạn, chính là Niễn Đạo Câu. Thời gian mới trở về đây, anh không dám đi ngang qua đó.” Anh dừng lại một lúc: “Ông cụ chưa từng được hưởng một ngày sung sướng, vì trường tiểu học Lạc Bình mà bôn ba cả đời, vì thế, nghĩ đến ông bị chôn vùi dưới bùn lầy, hài cốt không còn, anh ray rứt khó chịu đau đến tột cùng. Nhưng năm rộng tháng dài, thời gian trôi qua, ba năm, anh đã vô số lần đi qua Niễn Đạo Câu, hiện tại lại đang tu sửa đoạn đường đó, mỗi ngày đều bất đắc dĩ buộc phải có mặt ở đó, nhưng bây giờ đã rất ít khi nghĩ đến ông.”

“Anh muốn nói gì ạ?”

Tần Liệt nhìn cô: “Vết thương nào rồi cũng sẽ khép miệng, nông sâu không giống nhau nhưng đều có giới hạn thời gian.” Anh nắm lấy tay cô: “Em còn nhỏ, chỉ cần vượt qua giai đoạn then chốt này, cuộc sống sau này sẽ không có gì không thể vượt qua.”

Từ Đồ xoay người lại, nhẹ nhàng nói: “Em biết.” Cô nâng mặt anh lên, ngẩng cao đầu, hôn cằm anh.

Sắc trời không ngừng chuyển tối, thái dương hoàn toàn chìm xuống, bầu trời tro xám nặng nề nháy mắt đã bị thay thế bởi bóng tối.

Hai người nhìn vào mắt nhau. Bất thình lình, phá lên cười.

Tần Liệt nói: “Anh không sao.”

Từ Đồ: “Em cũng không sao.”

Từ Đồ sờ sờ đầu anh, lại hôn hôn: “Nhóc đáng thương của em, không nghĩ tới anh cũng từng trải qua những việc giống em nha.”

Tóc gáy của Tần Liệt dựng đứng hết lên, bầu không khí vốn có phần trĩu nặng, theo tiếng gọi đó của cô tiêu tan thành mây khói.

Anh tách mặt cô ra: “Em gọi anh là gì hả?

Hai gò má Từ Đồ bị tay anh bóp, miệng chu ra, lặp lại: “Nhóc đáng thương của em.”

Tần Liệt không kìm được, hôn cô một cái, phá lên cười, kéo người ôm vào lòng, bàn tay chui vào cổ áo cô.

Anh dùng sức bóp nhẹ mấy cái: “Ai mới là nhóc đáng thương, hửm?”

Từ Đồ kêu một tiếng, rụt vai lại: “Anh đừng bóp, bên đó vốn đã trổ mã không tốt rồi.”

“Hử?”

“Anh quên rồi hả, lúc mới tới bị té sấp xuống.” Cô giận dữ nói: “Còn không phải tại anh sao.”

Tần Liệt cũng nhớ ra, bàn tay lại chuyển sang bên kia, phủ lên, nắn bóp hết lần này tới lần khác, ước lượng: “Đúng là hơi nhỏ hơn.”

Từ Đồ bị anh làm cho mềm nhũn, cơ thể trượt xuống: “Đã nói mà.”

Tần Liệt dán môi vào tai cô, thì thầm: “Người già trong thôn nói, hai mươi hai, nhảy vọt lần nữa, anh phải yêu thương đứa nhỏ nhiều hơn, biết đâu có thể đuổi kịp sau lần trổ mã thứ hai.”

Từ Đồ không nhịn được mút ngón tay cái: “Nói lung tung.”

Anh hỏi: “Tay lại đau sao?”

“Không có.” Từ Đồ cắn đốt ngón tay: “Chỉ hơi ngứa.”

Tần Liệt cúi đầu nhìn động tác của cô, ngón tay thon nhỏ trắng muốt bị cô cắn hằn lên hai lằn đỏ, nương theo chút ánh sáng còn sót lại, làn da dính nước bọt óng ánh tỏa sáng.

Tần Liệt nuốt cổ họng khô khốc xuống, rút tay ra, tóm lấy ngón tay cô cho vào miệng.

Từ Đồ trố mắt, ngẩng đầu nhìn anh.

Ngón tay cô bị khoang miệng ấm áp của anh bao lấy, lưỡi quấn quít đùa bỡn không ngừng quét qua làn da cô.

Tần Liệt hạ tầm mắt xuống, đụng ngay ánh mắt ngây ngốc của cô, hai gò má anh hóp vô mút chặt: “Còn ngứa không?”

“Ngày càng ngứa.”

“Ngứa ở đâu?”

“Tim ngứa.” Cô nàng ngốc nghếch nói: “Khắp người đều ngứa.”

Ánh mắt Tần Liệt lập tức u ám mấy phần, dừng lại giây lát, bất thình lình đứng dậy, đi tới bên hồ.

Từ Đồ không hiểu: “Anh làm gì vậy?”

Tần Liệt ngồi xổm xuống, vốc nước lên, cẩn thận cọ rửa lòng bàn tay và các ngón tay: “Rửa tay.”

Cô không khỏi ngồi thẳng dậy, rướn cổ nhìn: “Anh rửa tay làm gì?”

Tần Liệt không trả lời, đột nhiên quay đầu nhìn cô, ánh mắt vừa chạm vào nhau, Từ Đồ không khỏi cắn cắn môi dưới. Anh vẫy bọt nước trên tay, đứng lên, quay lại ngồi xuống vị trí trước đó: “Giúp em hết ngứa.”

Đại não của Từ Đồ còn chưa kịp chuyển qua chỗ có nếp nhăn, đã cảm thấy sau lưng có một lồng ngực dán vào, anh vòng tay tới trước, lưng quần cô bỗng thít chặt, bàn tay anh luồn lách mạnh mẽ tiến vào.

Anh tìm thấy điểm nhỏ kia dễ như trở bàn tay.

Từ Đồ không khỏi run rẩy, rên nhẹ một tiếng, muốn khép chân lại nhưng bị hai chân anh đè lên, khống chế hoàn toàn.

Tầm nhìn vẫn còn thấy loáng thoáng, Từ Đồ khẽ nheo mắt, phía trước quần bò của cô gồ lên một ụ to, bàn tay rộng dày đầy sức mạnh của anh lúc nhanh lúc chậm, không ngừng xoa nắn ấn miết, tất cả đều hiện lên trong tầm mắt của hai người.

Cô lên rất nhanh, mềm nhũn trong lòng anh.

Tần Liệt luyến tiếc không nỡ đi ra, thiếu nữ non trẻ mưa móc dạt dào, tay anh hết lần này đến lần khác chôn vùi trong đầm lầy.

Anh hôn cô, thanh âm thô đục: “Còn ngứa không?”

Từ Đồ chẳng còn chút sức lực lắc đầu.

Tần Liệt cố kiềm chế bản thân: “Vậy anh phải làm sao đây?” Anh trêu cô: “Em giúp anh nhé?”

“Giúp thế nào?”

Tần Liệt dán sát vào tai cô, thì thầm hai chữ.

Gáy Từ Đồ tê rần, lập tức tỉnh táo: “Thật muốn dùng…” Cô cắn chặt môi.

Tần Liệt nhìn cô: “Không dám hửm?”

Từ Đồ còn đang ngẫm nghĩ, nghe thấy anh khiêu khích, lập tức xoay chuyển phản ứng: “Ai nói không dám.” Cô nàng nhướng mày: “Anh cởi quần ra đi.”

***

Một ngày trước hôn lễ của Hình Đại Vĩ, trong thôn có rất nhiều người đến nhà hắn phụ giúp một tay. Phong tục kết hôn ở Lạc Bình phải mở tiệc cơ động ba ngày, ai đến trước thì dọn bàn ăn trước, mọi người tập trung lại cùng nhau ăn uống tiệc tùng, khỏi phải nói tưng bừng náo nhiệt cỡ nào.

Từ Đồ cũng qua đó, đong đưa cả buổi sáng, phát hiện ra mình căn bản không giúp được việc gì, tìm trái tìm phải không thấy Tần Xán đâu, ngẫm nghĩ một hồi liền lên tiếng chào mọi người, rồi chậm rãi đi về hướng nhà Lưu Xuân Sơn.

Quả nhiên Tần Xán đang ở đó.

Lúc Từ Đồ tới, cô ấy đang cắt móng tay cho hắn.

Hai người ngồi trên băng ghế nhỏ, thân hình cao lớn của Lưu Xuân Sơn cơ hồ bao bọc cô ấy lại. Vì mới cạo râu xong, cả người hắn toát ra vẻ sạch sẽ khoan khoái, mày kiếm mắt ưng, mũi thẳng răng trắng, so với bình thường càng tăng thêm mấy phần khí khái mạnh mẽ.

Tần Xán tập trung chú ý động tác trên tay, sợ không cẩn thận làm hắn bị thương.

Lưu Xuân Sơn đưa ngón tay chạm vào gò má cô ấy, cười hì hì.

Hai người ngồi bên nhau, trai anh tuấn gái xinh đẹp, hệt như một bức tranh, chỉ là…

Từ Đồ cảm thán lắc đầu.

Tần Xán tranh thủ liếc nhìn cô một cái: “Than ngắn thở dài cái gì?”

“Không có gì, chị đang bận, không cần để ý tới em.” Cô chậm rãi đi lòng vòng trong nhà.

Bên tai nghe thấy giọng nói dịu dàng của Tần Xán hỏi: “Mỗi buổi sáng, thức dậy xong làm gì trước nào?”

Qua một lát.

“Đánh răng, rửa mặt.”

“Sau đó thì sao?”

Lưu Xuân Sơn nói: “Luộc trứng gà, dùng nồi.”

“Buổi tối thì thế nào?”

“Tắm rửa, đắp chăn.”

“Lúc ra cửa?”

“Khóa cửa, mang chìa khóa.”





“Nhìn thấy người khác phải làm gì?

“Mỉm cười, xin chào.”

“Giỏi quá!”



Từ Đồ chắp tay sau lưng, nhìn hai người bọn họ, khẽ mỉm cười.

Cô đảo qua đảo lại trong phòng, lúc đi tới bên giường, ánh mắt đột nhiên khựng lại.

Trên chăn để một quyển tạp chí, mở ngay trang có tấm hình kia, người đàn ông dựa vào ghế, vị trí khuôn mặt bị đâm nát.

Bên dưới có một hàng chữ to: ‘Tiên sinh Cao Sầm, chủ tịch tập đoàn Lãng Diệc kể chuyện vượt khó đi đến thành công.’

Trong lòng Từ Đồ bỗng nhiên kinh hãi, theo bản năng quay đầu lại nhìn Lưu Xuân Sơn, hắn đang nói chuyện với Tần Xán, đưa lưng về phía cô.

Cô vô thức siết chặt nắm tay, ngồi xuống mép giường, cầm quyển tạp chí lên.

Từ Đồ đọc lướt nhanh như gió, trên đó hầu hết là những ca từ khen ngợi vị chủ tịch này, đọc đến những dòng cuối, bất chợt xuất hiện một câu: “Lãng Diệc tiền thân Lãng Đình…”

Cô nhíu chặt chân mày, đột nhiên nhớ ra hai chữ này.

Tần Liệt từng nói với cô, cha mẹ Tần Tử Duyệt đã chết trong sự cố của khách sạn Lãng Đình năm năm trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.