Tam Giác Mùa Hè

Chương 46: Chương 46




Tần Liệt nhíu chặt chân mày, nghiêng người nhìn theo, từ đầu tới cuối ánh mắt anh không rời khỏi mấy gã đàn ông lạ mặt kia.

Mới đầu, bọn chúng còn đi với tốc độ bình thường nhưng được một đoạn, tốc độ càng lúc càng nhanh dần, cuối cùng chạy bước nhỏ theo hướng Lưu Xuân Sơn vừa vọt qua.

Tần Liệt thả tay Từ Đồ ra: “Anh đi xem thử có chuyện gì.”

Từ Đồ cơ hồ theo bản năng chụp tay anh lại: “Bọn họ…”

“Mấy kẻ đó rất khả nghi.” Tần Liệt vội vàng nhìn cô, dặn dò: “Em về trường học trước, đừng đi lung tung, anh qua đó xem thế nào rồi quay lại liền.”

“Đừng đi.” Từ Đồ hấp tấp bước theo tới trước mấy bước, cô cảm thấy cổ họng khô rát, môi cũng bỗng chốc trở nên khô khốc cứng đờ.

Ba gã kia lần dọc theo vách tường, bước chân ổn định thủ thế sẵn sàng nhắm thẳng vào mục tiêu phía trước. Lưu Xuân Sơn nhớn nhác nhìn ra sau, thấy bọn chúng vẫn còn bám theo, hoảng loạn tăng tốc nhanh hơn.

Chẳng mấy chốc, từng người một lần lượt biến mất sau lối rẽ.

Bước chân Tần Liệt khẽ di chuyển: “Không có việc gì đâu, em yên tâm.”

“Vừa rồi em định nói với anh…”

“Tối về nhà rồi nói.” Tần Liệt rút tay ra, hôn nhẹ lên trán cô, vỗ về: “Ngoan, quay về trường học trước nào.”

Không đợi cô nói xong, Tần Liệt lập tức xoay người đuổi theo hướng mấy gã kia vừa biến mất. Anh dồn hết sự chú ý vào ba gã đàn ông xa lạ, nhất thời không phát hiện ra sự bất thường của Từ Đồ. Thế nên khi rút tay rời đi, anh đã không quay đầu lại nhìn cô lần nào.

Tốc độ của Lưu Xuân Sơn và ba gã kia rất nhanh, Tần Liệt men theo tường rào phía sau trường tiểu học, quét mắt nhìn bao quát một vòng, thấy bóng dáng của mấy gã kia ngày càng thu nhỏ lại đang di chuyển rất nhanh ra sau núi.

Tần Liệt cảm thấy có gì đó bất thường, liền rảo bước đuổi theo.

Ba gã kia xuôi theo chân núi đuổi vào tận trong rừng, một gã đàn ông cao lớn đã đuổi kịp Lưu Xuân Sơn, túm lấy cánh tay hắn từ phía sau.

Lưu Xuân Sơn phản ứng khá linh hoạt, chiều cao cũng xấp xỉ, đối đầu không thua kém bao nhiêu. Nhưng tâm trạng hắn kích động, đầu óc không điều khiển được tay chân, cánh tay vung vẫy loạn xạ gạt mấy gã kia ra. Hắn nhặt một hòn đá dưới đất, nhịp chân, giương thế phòng thủ.

Mấy gã kia nhất thời không dám tới gần, trong phút chốc mọi thứ rơi vào tĩnh lặng.

Gã đàn ông thấp gầy cũng không dám nôn nóng làm bừa, thử gọi một tiếng thăm dò: “Cao tổng?” Gã ta vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra hắn.

Lưu Xuân Sơn di chuyển ánh mắt, dừng lại trên người gã, nhưng hai tròng mắt trống rỗng sợ hãi: “Đừng tới đây, độc chết người, độc chết các người…” Hắn lẩm bẩm lặp đi lặp lại câu nói đó.

Gã đàn ông thấp gầy không ngừng quan sát, thân thể đang căng cứng thình lình thả lỏng: “Cao Thành.” Gã ta di chuyển tới trước một bước nhỏ: “Anh không biết chúng tôi sao?”

“Đừng tới đây… Không phải tôi làm…” Hai mắt hắn đảo liên hồi đầy cảnh giác.

“Anh đã làm gì?” Gã đàn ông thấp gầy nháy mắt với hai gã kia.

Tâm trạng của Lưu Xuân Sơn càng lúc càng kích động: “Tôi không làm gì… Không làm, đều là hắn làm…”

“Đúng rồi, anh nói đúng lắm, đều là hắn làm.” Bàn tay của gã đàn ông thấp gầy hạ thấp xuống dưới từ từ tiếp cận lại gần, thấy hai gã kia đã im lìm không tiếng động vòng qua phía sau Lưu Xuân Sơn, gã liền nhỏ giọng xoa dịu: “Chúng tôi đưa anh về Hồng Dương, đi với chúng tôi, giải thích mọi chuyện rõ ràng, anh sẽ được an toàn.”

Nghe gã ta nói như thế, cơ thể Lưu Xuân Sơn đột nhiên khựng lại, sau đó phản ứng càng dữ dội hơn, hắn ném hòn đá trong tay về phía gã, xoay người bỏ chạy lên núi.

Nhưng hắn vừa quay mình chưa kịp di chuyển, thình lình có hai bóng người chụp tới với một lực rất mạnh, hắn không tránh kịp, cũng tránh không thoát, bị hai gã kia ghìm chặt xuống đất.

Lưu Xuân Sơn rướn cổ, tiếng tức tưởi nghẹn ngào vỡ òa trong cuống họng.

Một trong hai gã cao lớn ấn chặt bả vai Lưu Xuân Sơn, giơ hòn đá tính nện xuống trán hắn.

Nhưng ngay lúc đó…

“Mấy người muốn làm gì?” Tần Liệt đứng cách đó không xa, lạnh giọng hỏi.

Động tác của mấy gã đó thoắt cái dừng lại, gã đàn ông thấp gầy nhìn anh, vẻ mặt âm u lạnh lẽo, hoàn toàn không có thành ý: “Ông anh đi đi, chuyện vớ vẩn chẳng liên quan gì tới mình, ông anh nhúng tay vào làm quái gì.”

“Vậy thì phải xem đó là chuyện gì.” Tần Liệt tiếp tục bước tới: “Rốt cuộc mấy người là ai? Muốn bắt một người điên làm gì?”

“Ông anh đừng lo chuyện bao đồng nữa.” Gã đàn ông thấp gầy tiến lên ngăn anh lại, bàn tay chống trên ngực Tần Liệt.

Gã này thấp hơn anh một cái đầu, da đen vàng, vì quá gầy nên hai gò má lõm sâu xuống, lộ ra xương xẩu khiến cho khuôn mặt choắt nhọn như chuột, kết hợp với cái đầu đinh và hai mắt không ngừng láo liên, tốt hay xấu, chỉ cần dựa vào dáng vẻ bên ngoài đã có thể nhận biết mấy phần.

Tần Liệt cúi đầu nhìn xuống ngực mình, gạt tay gã ra, bên kia Lưu Xuân Sơn vẫn còn đang bị đè dưới đất hoảng loạn hét to, ánh mắt sợ hãi hướng về phía anh.

Anh thu hồi ánh mắt, ngữ khí dịu lại: “Lạc Bình có ban quản lý thôn, nếu mấy vị có mâu thuẫn xích mích gì với người nằm dưới đất kia thì qua đó ngồi một chút, sẽ có thôn trưởng đứng ra giúp mọi người lấy lại công bằng.”

“Không cần, đừng nói mấy lời vô dụng nữa.” Gã thấp gầy khinh khỉnh nhìn anh, dù cái đầu thấp hơn một khúc nhưng khí thế không hề thua kém.

Người nằm dưới đất tiếp tục giãy dụa dữ dội, một gã cao lớn đè chặt bả vai hắn: “Mẹ kiếp, đừng có nói tào lao với nó nữa, tao ở đây sắp không khống chế được rồi.” Gã ta giơ tay lên, ném hòn đá lúc nãy qua chân gã thấp gầy.

Con ngươi của gã thấp gầy căng ra, khom người tính nhặt lấy, nhưng có một bàn chân đã đi trước một bước đặt lên hòn đá kia.

Tần Liệt mặc chiếc quần rằn ri và đôi giày leo núi kiểu dáng của nhiều năm về trước, đường cong cơ bắp trên đùi căng ra, cẳng chân mạnh mẽ vững vàng như núi, giẫm trên hòn đá không mảy may nhúc nhích.

Cặp mắt của gã thấp gầy đảo lia lịa, cong khuỷu tay, tính tấn công phần dưới Tần Liệt.

Tần Liệt đã sớm nhìn ra ý đồ của gã, tay trái chặt mạnh xuống, tóm lấy cổ tay gã hất văng ra, gã kia sức trói gà không chặt lập tức lảo đảo lùi ra sau mấy bước.

Một trong hai gã đàn ông cao lớn thấy vậy nôn nóng, nhất thời bỏ quên người đang bị đè bên dưới, gã ta đứng bật dậy khỏi mặt đất, dồn sức mấy bước, vung chân đá vào bụng Tần Liệt.

Hai cánh tay Tần Liệt đan chéo vào nhau thành hình cây kéo chặn đòn của đối phương, trúng cú này, lực va chạm không nhẹ, gã ta xiểng niểng mấy bước.

Thấy tình thế chuyển biến, gã đàn ông thấp gầy cũng xông tới, nhặt hòn đá dưới đất lên, tính đập vào thái dương anh.

Tần Liệt chếch đầu ra sau tóm lấy tay hắn, lòng bàn tay siết chặt khiến đối phương đau đớn buông hòn đá rớt xuống, anh bẻ ngoặt cánh tay gã hất sang bên phải, đầu gã ta giộng mạnh vào thân cây, cơ thể nhũn nhão, nhất thời ngã oặt ra đất nửa ngày không dậy nổi.

Gã đàn ông cao lớn bất ngờ đứng phắt dậy, ánh mắt láo liên dòm dáo dát dưới dất một hồi rồi chạy ra nhặt một khúc gỗ mục trong bụi cỏ dại ven đường, hướng về phía anh phang xuống.

Tần Liệt giơ tay ra đỡ, gỗ mục không quá cứng, gãy ngang ở giữa, một nửa văng ra bắn ngược lên đầu vai gã kia rơi xuống đất. Tần Liệt nhân đó đá hắn một cước trả lại cú ăn đá vừa rồi, anh túm chặt cánh tay đối phương quăng ngược qua vai, gã ta té lộn ngửa về trước, cơ thể anh linh hoạt xoay lại, tì đầu gối chặn trên ngực gã.

Chế ngự đối phương, phảng phất chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Phía bên kia, Lưu Xuân Sơn chỉ còn bị một gã đè bên trên, hắn thừa dịp đối phương không đề phòng, xô mạnh gã ta ra bật người dậy, chạy sâu vào rừng.

Gã này ngã lăn sang bên cạnh, thấy Lưu Xuân Sơn bỏ chạy, trố mắt ra một lúc, nhất thời đơ người, đuổi theo không được mà ở lại cũng chẳng xong. Gã ta rón rén bò dậy, thừa dịp Tần Liệt đưa lưng về phía này, đi khom thấp người định đánh lén từ đằng sau.

Toàn bộ sự chú ý của Tần Liệt tập trung vào gã đàn ông cao lớn nằm dưới gối mình, nhất thời không để ý tới phía sau.

Gã kia tới gần vung chân lên, nhưng chưa kịp đạp xuống, đột nhiên cảm thấy phía sau ót chấn động như trời giáng, có thứ gì đó nện mạnh vào tận xương tủy, đau đến tắt thở. Gã ta lảo đảo xoay người, không ngờ tên điên kia đã quay lại, đang giơ cao hòn đá sắc nhọn trên tay. Thấy gã quay đầu, hai cái đồng tử hoảng loạn co rút như lên cơn điên loạn, tới tấp nện mạnh xuống đỉnh đầu gã ta thêm mấy nhát.

Gã nọ không chống đỡ nổi, thân thể đổ gục xuống.

Tần Liệt nghiêm giọng ngăn cản: “Lưu Xuân Sơn, dừng tay.”

Động tác của Lưu Xuân Sơn khựng lại, bất giác hoàn hồn, ném hòn đá dính máu trong tay xuống, loạng choạng lui ra sau.

Trong rừng bỗng chốc im bặt như tờ, Tần Liệt thu ánh mắt lại, nhìn xuống: “Rốt cuộc bọn mày là ai?”

Tròng mắt gã đàn ông cao lớn láo liên, rất biết xem xét thời thế: “Chúng tôi tới tìm Lưu Trường Lâm có mấy món nợ cần thanh toán, vừa rồi hắn ta vừa nhìn thấy chúng tôi liền bỏ chạy,” gã dừng một lúc, hất cằm về phía Lưu Xuân Sơn: “Cho nên nhất thời nhận nhầm người.”

“Ban ngày ban mặt, nhận nhầm cái gì?”

“Quả thật là nhận nhầm người, chỉ là chút chuyện hiểu lầm, bây giờ chúng tôi đi ngay đây.”

Ánh mắt Tần Liệt lộ ra nét nghi hoặc, nhưng anh cũng không muốn dây dưa với đám người này, lia mắt nhìn bọn chúng: “Bất luận mục đích của bọn mày là gì, Lạc Bình không có người bọn mày muốn tìm, cũng đừng tới đây gây sự, nếu còn lần sau, sẽ không đơn giản thế này đâu.” Anh đứng dậy, buông gã ra: “Cút đi.”

Một cao một thấp kia đều bị thương không nhẹ, chỉ có gã coi như lành lặn, đỡ trái đỡ phải dìu hai gã kia lên, cúi gằm mặt ‘ậm ờ’ mấy tiếng, nghiêng ngả đi thẳng về hướng cổng thôn.

Đến tận khi bóng dáng của mấy gã kia hoàn toàn biến mất, Tần Liệt mới quay đầu lại, thấy Lưu Xuân Sơn muốn đi lên núi, bèn gọi hắn.

Tần Liệt xoa cổ tay: “Vừa rồi, cảm ơn cậu.” Ánh mắt anh điềm tĩnh đặt trên người hắn: “Cậu biết bọn chúng sao?”

Lưu Xuân Sơn lắc đầu: “Không phải tôi, không phải tôi làm… Tôi không làm gì hết.”

“Tại sao bọn chúng bắt cậu?” Anh thử thăm dò, chậm rãi bước tới trước mấy bước.

Lưu Xuân Sơn đột nhiên kích động, vung vẫy cánh tay: “Hắn tìm tới đây, chạy mau, hắn tới đây…”

Mấy câu không đầu không đuôi, hoàn toàn hỏi một đường trả lời một nẻo.

Tần Liệt chưa kịp ngăn cản, hắn đã chạy tót vào rừng, loáng cái không còn thấy bóng dáng.



Mấy gã kia dìu nhau ra đến cổng thôn, bên lề đường có hai chiếc xe gắn máy, đậu ở đó nửa ngày trời, bên trên đã phủ một lớp bụi đỏ.

Gã cao lớn hỏi: “Đầu mày bị thương sao rồi?”

Gã còn lại lột cái áo trên người xuống bụm vết thương trên đầu, lấy vạt áo lau máu chảy xuống mặt: “Thật con mẹ nó, đau trời giáng.”

“Hay là mày đi lên thị trấn gọi điện thoại cho Cao tổng, tiện thể xử lý vết thương luôn?” Dừng một lúc: “Mày đi được không?”

Gã ta ngẫm nghĩ: “Được, máu mà chảy không ngừng kiểu này chắc tao cũng toi mẹ nó, trước mắt mày tạm thời canh ở đây.”

“Ok, mày nói với Cao tổng, đã tìm được con nhỏ kia, nhìn nó giống với mấy bức ảnh mới đưa đến sau, bộ dạng thay đổi. Nhưng cái thằng tên Tần Liệt kia rất khó đối phó, đừng quên mang theo ‘chó lửa’. Gã cao giúp hắn cắm chìa khóa vào ổ, bật lên: “Bây giờ, tụi tao đi trốn trước, tìm cơ hội trói con nhỏ đó lại, lúc ông chủ tới cũng bớt việc. Địa điểm gặp mặt là chỗ trên núi lúc nãy.”

“Ok.”

“Nói với Cao tổng, có thu hoạch ngoài ý muốn.”

“Biết rồi.” Gã ta quấn cái áo quanh đầu, siết chặt lại, vắt chân qua xe: “Nhớ để ý Cao Thành, đừng để xảy ra sơ xuất gì đó.”

“Đi nhanh về nhanh.”

Gã nọ khởi động xe máy: “Cao tổng đang trên đường tới đây, phỏng chừng tối nay là tới.”

***

Buổi học này Từ Đồ không tập trung, cứ liên tục nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian phảng phất trôi qua chậm hơn thường ngày rất nhiều.

Sách giáo khoa bày trước mặt nhưng có nội dung cô giảng đi giảng lại đến mấy lần, thật sự không cách nào chú tâm được, đành phải ra một bài tập cho bọn nhỏ tự vẽ.

Cô lại nhìn đồng hồ, đi tới đi lui hai vòng trong lớp rồi mà vẫn thấy bồn chồn đứng ngồi không yên. Mấy cô cậu học trò bên dưới rất nghiêm túc, tiếng bút chì không ngừng sột soạt cọ trên trang giấy.

Tâm trạng Từ Đồ trĩu nặng, trầm ngâm suy nghĩ chốc lát, thả nhẹ bước chân đi về phía cửa lớp.

“Cô ơi!”

Cô như chim sợ cành cong, bất giác giật thót mình, vội vàng nhìn qua hướng bên đó.

Cô bé ngồi ở vị trí kế bên cửa sổ giơ cao cánh tay: “Cô ơi, ếch vẽ như thế nào ạ?”

Tim Từ Đồ nện thìch thịch trong lồng ngực, cô hít thở mấy giây, cố ra lệnh cho thân thể đang căng cứng của mình thả lỏng xuống, rồi đi đến bên cạnh cô bé.

Hiện giờ, cô không còn kháng cự với việc cầm bút giống như trước nữa, cộng với trong lòng đang ngổn ngang tâm sự, nên cũng không còn tâm trí nghĩ tới chuyện đó.

Đầu ngọn bút lướt mấy nét lên trang giấy, lập tức phác họa ra một hình dáng giống con ếch như in.

Từ Đồ khom người: “Em nhìn rõ chưa?”

Cô bé học trò nửa hiểu nửa không gật đầu: “Để em vẽ thử ạ.”

“Chỉ cần nắm được thứ tự trước sau, vẽ mấy lần sẽ đẹp.”

Cô bé nhoẻn miệng cười: “Dạ, cảm ơn cô.”

Từ Đồ đứng thẳng lưng lên, ánh mắt cứ vô thức giương cao nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên khựng lại.

Trái tim đang treo ngược trong cổ họng lập tức rơi xuống vị trí của nó.

Tần Liệt không biết đã đến tự lúc nào, anh đút hai tay vào túi quần, nghiêng vai tựa vào khung cửa sổ. Thân hình cao lớn đứng sừng sững trước mặt, ánh mắt đăm đắm nhìn cô không chớp lấy nửa giây.

Ngón tay Từ Đồ siết chặt mép bàn, cắn môi nhìn anh.

Hai người đứng cách nhau giữa một rào chắn vô hình, chăm chú nhìn vào mắt đối phương.

Tần Liệt đột nhiên nở nụ cười nhè nhẹ, khuôn mặt dãn ra, như ngọn gió ấm áp mát lành.

“Ngốc rồi?” Anh dùng khẩu hình mấp máy nói.

Bỗng Từ Đồ thình lình cất giọng hỏi: “Anh không sao chứ?”

Một câu này của cô thốt ra, phá tan sự im lặng.

Mấy cô cậu bé lao nhao dừng bút, cả đám tò mò ngoáy đầu ngó qua phía bên này.

Cơ thể Tần Liệt cứng đờ, đứng thẳng dậy, cũng cất tiếng: “Không có gì.”

Cô lại hỏi: “Ba người lạ mặt kia đâu rồi? Tới đây làm gì? Bây giờ đã đi chưa ạ?”

Tần Liệt thu lại nụ cười, có chút bất đắc dĩ lướt mắt nhìn vào phòng học, che miệng ho khan một tiếng: “Em dạy trước đi, về nhà rồi nói.”

Anh xoay người định rời đi, Từ Đồ sốt ruột, thanh âm lại cao hơn mấy phần: “Rốt cuộc bọn họ đã đi chưa, tới làm gì vậy ạ?”

Tần Liệt thật hối hận đã chạy tới nhìn cô, trong phòng học đã có mấy học sinh khẽ xì xào bàn tán, cắn bút xem náo nhiệt.

Trong lòng Tần Liệt cũng đang có vô số nghi vấn, nhưng anh không giải thích gì nhiều, thầm nghĩ buổi tối về nhà sẽ nói tường tận hơn: “Bọn họ đến tìm một người đàn ông tên Lưu Trường Lâm, nhưng tìm nhầm chỗ, bây giờ đã đi rồi.”

Từ Đồ thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, cảm thấy có lẽ mình thật sự thần hồn nát thần tính, sợ bóng sợ gió rồi.

Ba người kia nhìn cũng không quen mặt, chắc không phải người do hắn ta phái đến, không thể nào trùng hợp ngẫu nhiên như vậy. Hơn nữa, dáng vẻ hiện giờ của cô không giống trước, lần trước lúc ở Phàn Vũ người đàn ông áo đen kia còn không nhận ra, huống chi là bây giờ.

Tự an ủi chính mình như vậy, Từ Đồ dần dần lấy lại bình tĩnh, nhìn anh nở nụ cười yếu ớt.

“Vào dạy tiếp đi.” Người đàn ông ngoài cửa sổ khẽ hất cằm, chữ cuối cùng dùng một âm rất nhẹ: “Ngoan.”

Tần Liệt rời khỏi trường học nhưng không về nhà mà đảo một vòng trong thôn, không phát hiện thấy người nào khả nghi, anh đi thẳng tới nhà lão Triệu thảo luận chuyện của Lưu Xuân Sơn.

Bên kia, hai tiết dạy tiếp theo của Từ Đồ diễn ra khá suông sẻ, lúc kết thúc vừa vặn đúng bốn giờ chiều. Mùa này, trời tối nhanh hơn những ngày mùa hè tháng năm tháng sáu, mặt trời bắt đầu xuống núi, ánh sáng nơi đường chân trời chầm chậm rút đi.

Từ Đồ dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị đi về, cô đứng trong phòng học nhìn ra ngoài, ánh mắt bỗng khựng lại, dừng ở bục kéo cờ phía đối diện.

Thường ngày vào giờ này, lúc nào cũng nhìn thấy bóng dáng của Lưu Xuân Sơn, hắn ngồi yên tĩnh ở đó, ánh mắt đăm đăm nhìn qua phía bên này. Nhưng bây giờ, bên kia trống rỗng, không có ai ở đó.

Từ Đồ dụi mũi, nghĩ đến trưa nay vì muốn biết được chân tướng sự việc nên cô đã hỏi mấy câu khiến hắn bị kích động, trong lòng khó tránh khỏi băn khoăn áy náy. Không biết bây giờ hắn đang ở đâu, trời còn chưa tối, khắp nơi đều có người dân trong thôn, cô định đi một chuyến đến nhà hắn thử xem sao.

Nghĩ vậy, Từ Đồ đi ra ngoài, nhưng khi bước tới cửa, bước chân đột nhiên khựng lại.

Đứng thẫn người một lúc, không biết nghĩ đến điều gì, như có ma xui quỷ khiến, Từ Đồ quay lại chỗ cũ, nhét thứ vẫn luôn mang theo bên người vào cái tủ kế bên bục giảng.

Bên trong tủ đều là những thứ linh tinh, cô nhét sâu xuống phía dưới đáy.

Đóng kỹ cửa tủ lại, phủi phủi tay, lúc này mới yên tâm rời đi.

Cửa rào trước nhà Lưu Xuân Sơn để mở, trong sân không có người, vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng mấy con gà mái bị nhốt trong lồng kêu ‘cục tác’ không ngừng.

Từ Đồ đẩy cửa hàng rào ra: “Anh Xuân Sơn, anh có ở nhà không?”

Cô chậm rãi đi vào trong sân, cánh cửa gỗ trước mặt khép hờ, Từ Đồ rướn cổ nhìn vào, bên trong tối om, yên ắng không một tiếng động.

“Anh Xuân Sơn?”

Từ Đồ kêu một tiếng rồi dừng lại đợi, nhưng trong phòng không có ai trả lời.

“Anh có nhà không?”

Cô nín thở, cả ngôi nhà chìm trong không khí trầm lặng ngột ngạt, đầy vẻ đe dọa.

Từ Đồ vô thức rụt chân lại, lòng bàn tay bất giác túa ra một lớp mồ hôi, cô lùi về sau nửa bước, chuẩn bị lập tức rời khỏi.

Nhưng chưa kịp di chuyển, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng bước chân sột soạt, Từ Đồ cảm thấy có gì đó bất thường, hoảng sợ xoay người lại.

Nhưng chưa kịp nhìn thấy người đi vào, trước mắt đã tối sầm, một cái bao tải chụp xuống đầu, ngay sau đó, có vật nặng đập vào gáy, Từ Đồ chưa kịp giãy dụa, thân thể đã lung lay, trong nháy mắt, mất đi tri giác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.