Trình tự thủ tục của bên cảnh sát vô cùng phức tạp, cứ lặp đi lặp lại câu hỏi, ghi chép hết lần này tới lần khác khiến Từ Đồ có chút phát phiền.
Cũng may mỗi lúc đi ra đều có thể nhìn thấy Tần Liệt đang đứng đợi bên ngoài hành lang.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, loáng cái đã hơn nửa tháng.
Tổ điều tra chuẩn bị hoàn tất tài liệu, chuyển giao toàn bộ hồ sơ lên cho viện kiểm sát, sau đó là quá trình chờ đợi phê duyệt. Toàn bộ hồ sơ vụ án hạ độc tập thể ở khách sạn Lãng Đình và vụ án sát hại Hoàng Vi được lật lại, tiến hành xét xử phúc thẩm.
(* Xét xử phúc thẩm: là việc Toà án cấp trên trực tiếp xét xử lại vụ án mà bản án, quyết định của Toà án cấp sơ thẩm chưa có hiệu lực pháp luật bị kháng cáo hoặc kháng nghị.)
Tiếp theo sau là cả quá trình dài dằng dặc đầy phức tạp rắc rối.
Cũng may thời gian còn lại không cần Từ Đồ phối hợp nữa, rốt cuộc Từ Việt Hải và Tần Liệt cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tầm nhá nhem tối, Tần Liệt đưa Từ Đồ về đến trước cổng, hai người đứng trong bóng tối gặm cắn một chặp, anh lại đuổi cô vào nhà.
Bây giờ đang ở ngay dưới mí mắt của Từ Việt Hải, không giống như lúc còn ở Lạc Bình, có người cha nào nhìn lọt mắt người đàn ông giữa đêm giữa hôm còn chưa chịu đưa con gái mình về nhà đâu chứ.
Tần Liệt luôn suy nghĩ chu đáo cho Từ Đồ.
Từ Đồ dẩu môi bắt bẻ: “Mới hơn sáu giờ mà.”
Đã bước vào tháng mười, tiết trời cuối thu, đêm thường đến sớm.
Tần Liệt đẩy lưng cô: “Về nhà ăn cơm đi nào.”
“Em ăn với anh được không? Em muốn ăn lẩu.” Cô bỗng xoay người ôm lấy thắt lưng anh: “Em biết có một tiệm lẩu ngon ơi là ngon, giá lại rẻ nữa, chúng ta đi ăn được không anh?”
Tần Liệt búng trán cô: “Lại không nghe lời hửm?”
Từ Đồ ra vẻ đáng thương, dụi dụi cả khuôn mặt vào ngực anh. Thời tiết chuyển lạnh, không biết anh đã mua cái áo khoác đen này ở đâu, bên trong vẫn là chiếc áo thun ngắn tay và chiếc quần dài lúc trước, giặt rất sạch, có mùi hương xà phòng thoang thoảng.
Từ Đồ lại cọ thêm mấy cái, thân thể mềm nhũn, cánh tay giấu kín trong áo khoác anh, bám người đến kinh khủng.
Tần Liệt cũng không nỡ buông tay, dịu dàng hôn trán cô: “Hai ngày nữa anh sẽ chính thức đến thăm hỏi Từ tổng là có thể ăn cơm cùng nhau.”
“Đến bàn chuyện kết hôn hả anh?”
Tần Liệt phì cười, bẹo cằm cô lắc qua lắc lại: “Sao da mặt lại dày thế này? Em mới bao nhiêu tuổi mà đã nghĩ tới chuyện lấy chồng hả.” Những thứ vẫn luôn đè nặng trong lòng khiến anh ngạt thở, bỗng chốc được lấp đầy bằng sự trong trẻo của cô: “Thảo luận chuyện học hành của em.”
Từ Đồ thất vọng bĩu môi: “Ờm.”
Anh lại nói thêm: “Nhân tiện đề cập luôn chuyện khác.” Anh dừng một lát: “Dĩ nhiên, còn phải xem Từ tổng có đồng ý không?”
Từ Đồ loáng cái nhảy dựng lên, giống hệt con sư tử nhỏ xù lông: “Chuyện của chúng ta, ông ấy đồng ý hay không thì có quan hệ gì chứ?” Cô nàng tức giận thở phì phò chỉ anh: “Nếu anh dám vì vậy mà xa em, em sẽ, em sẽ…”
Cô nhất thời nghĩ không ra mấy từ hung bạo, chọc chọc ngón tay tới trước mặt anh, vẻ mặt hung hăng.
Ngón tay nhỏ nhắn suýt chút nữa chọc luôn vào mũi anh, Tần Liệt ngửa đầu ra sau, nắm tay cô, đưa lên khóe miệng hôn: “Sẽ không.”
Từ Đồ còn đang rối rắm ngẫm nghĩ, anh nói ‘sẽ không’, là sẽ không xa cô, hay là Từ Việt Hải sẽ không phản đối. Đang muốn hỏi lại, bỗng có hai chùm đèn pha lóe lên bên cạnh bọn họ, một lát sau, Đậu Dĩ từ trên xe lắc lư bước xuống, cà lơ phất phơ đi về phía bên này.
Từ Đồ vừa trở lại Hồng Dương, hôm sau hắn đã lập tức phóng tới. Lúc đó cô không thèm quan tâm tới hắn, trong lòng vẫn còn canh cánh chuyện bị hắn mách lẻo.
Cô hừ một tiếng: “Anh tới làm gì vậy?”
Đậu Dĩ cười hì hì: “Chú Từ gọi anh tới ăn cơm.” Hắn nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh, vươn tay: “Đã lâu không gặp.”
Tần Liệt cười cười, giơ tay ra bắt tay hắn.
Đậu Dĩ liếc nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt không rời kia, tỉnh rụi dời mắt đi chỗ khác: “Sao không vào nhà, đứng đây làm gì thế?”
Tần Liệt nói: “Hai người vào đi, tôi đi trước.”
Đậu Dĩ hiếm khi thân thiện: “Đừng đi, cùng vào chứ.”
“Để hôm khác.” Tần Liệt nói với hắn, đồng thời cúi nhìn Từ Đồ, bẹo má cô: “Mau vào nhà đi, trời đang gió lớn.”
Cho dù Từ Đồ có da mặt dày không biết xấu hổ tới đâu đi nữa, thì cũng kiêng dè có người ngoài nên bớt mè nheo đeo bám mấy phần, nhìn bóng dáng Tần Liệt dần biến mất, cô liếc Đậu Dĩ một cái rồi quay ngoắt mình đi vào sân.
Lúc ăn cơm, cô ngồi đối diện hai người nọ, bọn họ trò chuyện vô cùng rôm rả, Đậu Dĩ tóm được cơ hội không ngừng nịnh nọt tâng bốc Từ Việt Hải. Đây là thói quen đã hình thành nhiều năm, mặc dù bây giờ đã hoàn toàn hết hy vọng với Từ Đồ, nhưng cái tật xấu này vẫn không đổi được.
Những gì hắn nói, Từ Đồ nghe không lọt, chỉ tập trung uống mấy ngụm canh, sực nhớ tới một chuyện, càng lúc càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô bỗng nhiên đứng bật dậy, hai người bên kia cũng lập tức ngừng nói, kinh ngạc nhìn cô.
Từ Đồ duỗi tay: “Cho em mượn chìa khóa xe anh, em đi ra ngoài một chút.”
Từ Việt Hải theo bản năng hướng ra cửa hỏi: “Muộn thế này rồi, con đi đâu thế?”
“Hôm nay có hẹn với Tiểu Nhiên mà con quên mất.” Cô đáp một câu cho có lệ rồi mặc áo khoác vào, nhanh chóng đi ra cửa.
Từ Việt Hải cũng bước tới: “Sao ban nãy không nghe mấy đứa nói, Đậu Dĩ có đi cùng con không?” Ông biết đám trẻ bọn chúng chơi với nhau rất thân.
Cô cúi đầu thay giày: “Dạ không, Đậu Dĩ nói tối nay anh ấy còn có việc.’ Từ Đồ cầm chìa khóa xe lên, nhìn Đậu Dĩ cảnh cáo: “Anh ăn xong nhớ đi sớm, coi chừng lỡ việc quan trọng.”
Sao Đậu Dĩ còn không biết, đây chính là thời điểm khảo nghiệm tình hữu nghị giữa bọn họ đấy mà, nếu hắn lại bán đứng cô một lần nữa, bạn bè ư, thôi xin miễn khỏi bàn.
Vì thế, hắn cười tít mắt: “Tối nay, con phải qua chỗ của ba con, ông ấy gọi con về mấy bận rồi.”
Từ Việt Hải nhìn hai người bọn họ, không nói gì chỉ gật gù, vừa tính dặn dò thêm mấy câu, Từ Đồ đã mở cửa, nhanh chóng chạy mất tăm.
***
Tần Liệt xách hai hộp mì ăn liền về, lấy chìa khóa mở cửa, trong phòng đen nhánh.
Anh quờ bên cạnh bật đèn lên, ánh sáng lờ mờ ảm đạm, chiếu vào bốn vách tường đầy những vết bẩn loang lổ.
Tần Liệt với tay đóng cửa lại, đá chiếc dép lê dưới chân ra, đặt hộp mì lên bàn.
Anh ngồi ở đầu giường, ngước mắt nhìn gói thuốc lá nằm trên góc bàn, ngần ngừ một lát, cuối cùng vẫn rút một điếu ra châm. Anh hút hai hơi rồi cắn điếu thuốc, mở nắp mì bỏ gia vị, sau đó đổ nước sôi vào.
Trong này còn chưa kịp đậy nắp, đã nghe thấy tiếng đập cửa từ bên ngoài truyền vào.
Anh nheo mắt quay đầu lại, tiếng đập cửa càng lúc càng lớn hơn, Tần Liệt nhíu mày, khảy tàn thuốc vào gạt tàn rồi đi ra mở cửa.
Cho là ông chủ nhà trọ lên tìm, lúc mở cửa khóe miệng anh vẫn còn đang ngậm điếu thuốc, không ngờ lại thấy Từ Đồ đứng ở hành lang tối om mở to mắt nhìn mình, Tần Liệt cảm thấy không thể nào tin nổi.
Đứng sững người giây lát, anh theo bản năng lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, nhìn quanh quất tựa như muốn giấu đi, nhưng cuối cùng lại nhận ra tất cả chỉ là phí công vô ích.
Rốt cuộc anh cũng đối diện với ánh mắt của cô, xòe lòng bàn tay cam chịu số phận.
Hai người đứng ngoài cửa một chốc, Tần Liệt ném nửa mẩu thuốc còn lại xuống đất giẫm tắt, quyết định đánh đòn phủ đầu: “Giữa đêm giữa hôm, ai cho phép em chạy loạn tới đây hả?” Anh kéo cô vào phòng, đóng cửa lại.
Từ Đồ nhìn anh chằm chằm: “Không phải anh nói ở chỗ của chị Tần Xán sao?”
“Con bé ở chung với đồng nghiệp, anh đến đó không tiện.” Anh đã biết chuyện đó từ trước, nên tới giờ vẫn không nói cho Tần Xán biết chuyện mình tới Hồng Dương.
“Vậy sao anh không nói với em?”
“Ở đâu cũng vậy mà.” Anh ngồi xuống mép giường.
Từ Đồ đưa mắt quan sát căn phòng mấy lượt, chỉ chừng bảy tám mét vuông, như một cái hộp gỗ hẹp dài. Không có cửa sổ cũng không có tivi, chỉ có một chiếc giường đơn và một cái bàn nhỏ, lối đi chật hẹp, hai người qua một lúc không lọt.
Vách tường bị hun khói đến ố vàng, khăn trải giường kẻ sọc màu xanh da trời đã bạc màu, hai chiếc hộp đặt trên bàn bay ra mùi hương thoang thoảng.
Từ Đồ nhìn ra sau, trong phòng không có nhà vệ sinh, lúc nãy khi đến cô có nhìn thấy ở cuối hành lang có một phòng tắm, hẳn là phòng tắm công cộng của toàn bộ tầng lầu này.
Nhà trọ nhỏ này đơn sơ hơn cả nơi hai người từng thuê ở Phàn Vũ, cô sống ở Hồng Dương lâu như vậy mà không biết còn có nơi như thế này.
Từ Đồ cắn môi, đi tới đứng giữa hai chân Tần Liệt, nâng đầu anh lên cúi xuống hôn.
Tính cách của cô vẫn còn quá trẻ con, không biết suy nghĩ chu đáo như vậy. Khi đó cô chạy trốn, Tần Tử Duyệt bị Cao Sầm bắt đi, tất cả mọi chuyện đột ngột xảy ra khiến mọi người không kịp trở tay. Tần Liệt đuổi theo suốt đêm tới Phàn Vũ, cho dù có chuẩn bị, thì trên người anh có thể đem theo bao nhiêu tiền. Huống chi, hoàn cảnh ở Lạc Bình, anh có thể có bao nhiêu tiền đây?
Hốc mắt Từ Đồ đỏ hoe: “Anh ở một nơi như thế này, vì sao không nói với em?
Tần Liệt cười cười, bàn tay từ phía sau luồn vào áo cô, vuốt ve tấm lưng nhẵn mịn: “Em là cô bé con, biết nhiều như vậy làm gì?” Ngữ điệu của anh trầm thấp, nói xong anh ngẩng đầu lên hôn môi cô.
Cô không nghĩ ngợi nhiều, buột miệng nói: “Đừng ở đây nữa, đi khách sạn khác được không, em sẽ trả tiền.”
Bàn tay Tần Liệt đột nhiên khựng lại, dừng vài giây rồi rút khỏi áo cô.
Tim Từ Đồ thắt lại, ý thức được có lẽ mình đã nói sai rồi.
Tần Liệt buông tay ra, trêu cô: “Muốn bao nuôi anh hả, bà cô nhỏ giàu có.”
Từ Đồ lập tức ra sức lắc đầu: “Em không có ý đó đâu.” Cô hấp tấp bước tới trước, dán sát vào người anh, viền mắt càng đỏ hơn, chưa tới mấy giây sau, một giọt nước mắt rớt ‘xoạch’ xuống cánh tay anh.
Thế này không ổn rồi, Tần Liệt vội vàng ôm người đặt lên đùi mình, lau mấy giọt nước mắt kia đi, vừa hôn vừa dỗ dành.
Vốn dĩ anh cũng không quá để ý, đâu nghĩ cô lại có thể phản ứng mạnh thế này.
Tần Liệt đau lòng hết đỗi, dịu dàng dỗ dành: “Được rồi mà, khóc gì chứ?”
Từ Đồ cũng giơ tay quẹt nước mắt: “Anh giận sao?”
“Giận ở đâu nào.”
“Ai bảo mới nãy anh nói như vậy.” Từ Đồ bĩu môi: “Thấy anh ở một nơi thế này, em đau lòng nên mới nói những lời đó.”
Tần Liệt duỗi hai tay qua hai khoeo chân cô, nâng cô đặt úp vào ngực mình: “Là lỗi của anh hết.” Anh nắm lấy cổ tay cô, cầm bàn tay nhỏ nhắn đánh lên mặt mình: “Thế này đã hết giận chưa?”
Từ Đồ cắn chặt môi.
“Ai cho phép nó dám bắt nạt em.” Lại một tiếng ‘bốp’ vỗ xuống.
Đánh đánh đã đời, Từ Đồ ‘phì’ cười một tiếng, ra sức rút tay lại, ôm lấy cổ Tần Liệt hôn lên mặt anh.
Tần Liệt khẽ đong đưa cơ thể cô, im lặng chốc lát: “Anh có tiền, em đừng lo lắng.” Anh lấy ra một cái thẻ ngân hàng, lắc lư trước mặt cô: “Em xem, trong đó còn một ít, đủ dùng.”
“Vậy sao anh lại ở nơi này?”
Tần Liệt nói: “Anh là đàn ông, lại một mình, ở chỗ lớn không phải lãng phí quá sao?”
Từ Đồ hít hít mũi: “Vậy em cũng ở đây luôn.” Cô giẫm hai chân lên nhau đá bay đôi giày, quẫy khỏi anh, lăn một cái tới sát góc giường.” Em gọi điện cho Từ Việt Hải, nói với ông ấy em sẽ không về.”
Ánh mắt Tần Liệt sầm xuống muốn giật lấy điện thoại, nhưng Từ Đồ nhanh như sóc đứng bật dậy giẫm trên gối, bên này điện thoại đã gọi đi.
Tần Liệt chộp tới, cô dán sát người vào tường, giơ tay làm động tác ‘suỵt’ bảo anh đừng lên tiếng, chẳng mấy chốc, đầu bên kia đã có người bắt máy.
Cô nói sẽ ngủ lại ở nhà Tiểu Nhiên, trong lòng Từ Việt Hải tựa gương sáng, chỉ biết thầm thở dài, quả thật không quản được Từ Đồ.
Nói chuyện chưa tới mấy giây đã xong, cô ném điện thoại sang một bên, ngồi xếp bằng bên cạnh anh, lúc này hai mắt vẫn còn phiếm hồng. Tuy khuôn mặt Tần Liệt vẫn còn sa sầm nhưng cô nàng tỉnh rụi, chẳng hề sợ chút nào: “Phải làm sao bây giờ, em đã nói với ông ấy rồi.”
Tần Liệt bất đắc dĩ lắc đầu.
Từ Đồ nhìn lên bàn, mở nắp hộp mì ra lấy nĩa nhựa xiên vào khuấy khuấy: “Em ăn trước nha?”
“Em chưa ăn cơm tối sao?” Cuối cùng anh cũng mở miệng.
Từ Đồ ‘ưm’ một tiếng mập mờ không rõ, giơ chân đá anh: “Mua chân giò hun khói cho em đi!”
Anh không nhúc nhích, cô lại đá tiếp.
Tần Liệt thật sự hết cách với cô nàng này, dỗ dành không được, hù dọa không xong, càng không nỡ la rầy.
Anh bẹo bẹo má cô, đứng dậy mặc quần áo: “Sao em tìm được tới đây?”
Vẻ mặt Từ Đồ đầy đắc chí, phớn phở nói: “Cái thẻ trên chìa khóa của anh có số phòng, mặt sau ghi tên khách sạn.”
Cái chìa khóa đó, hôm nay cô tình cờ nhìn thấy.
Tần Liệt hừ lạnh một tiếng: “Có được chút thông minh, nhưng chỉ toàn xài vào mấy chuyện vô bổ.” Anh mở cửa: “Khóa trái cửa lại, khi nào anh gọi hãy mở.”
Từ Đồ cắn cái nĩa nhựa: “Dạ.”
Tần Liệt đi qua siêu thị nhỏ bên kia đường, lấy hai phần chân giò hun khói và trứng kho, lướt mắt dọc trên kệ, cầm thêm một gói ô mai mơ và khoai tây chiên. Anh bước sang dãy kệ đối diện, lấy một cái khăn màu hồng, cả bàn chải đánh răng và xà phòng.
Lúc đi ra phía trước quầy thanh toán, anh cúi đầu lấy tiền, bàn tay bỗng khựng lại, ánh mắt dừng trên chiếc kệ bên cạnh.
Nhân viên bán hàng: “49 tệ ạ.”
Tần Liệt khôi phục bình thường, tiếp tục móc tiền ra.
Lại cách mấy giây, nhân viên bán hàng nghi hoặc nhìn anh.
Tần Liệt cọ cọ sống mũi, lấy hộp đồ trên kệ đưa qua, tính chung vào.
Trong lúc chờ đợi anh hỏi: “Gần đây có chỗ nào bán ga trải giường không?”
“Anh đi thẳng tới ngã tư phía trước, rẽ trái, đi thêm chừng năm phút sẽ nhìn thấy một cửa hàng nằm đối diện bên kia đường.”
Tần Liệt nói cảm ơn rồi đi ra cửa, rảo chân bước nhanh về phía đó.
Từ Đồ đậy nắp ly mì lại ngồi nghịch điện thoại chờ anh về, muốn đợi có chân giò hun khói rồi hai người cùng ăn.
Miệng cô nàng vẫn ngậm cái nĩa nhựa, chẳng bao lâu sau đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, Tần Liệt hạ thấp giọng gọi: “Từ Đồ ơi.”
Cô ‘dạ’ một tiếng, nhảy ra mở cửa.
Tần Liệt xách hai cái túi nylon, lấy xúc xích và trứng kho ra, đổ nước sôi vào hộp mì còn lại cho cô, còn mình ăn hộp dang dở trước đó.
Ăn xong, Tần Liệt thay drap trải giường mới mua, dẫn Từ Đồ đi tắm.
Cửa phòng tắm là cửa gỗ kiểu cũ, bên trên có bốn ô kính dán giấy mờ, ổ khóa lỏng lẻo, có thể nghe thấy rất rõ tiếng nước chảy rả rích bên trong.
Tần Liệt đứng ngoài cửa đợi đến khi cô tắm xong đi ra về phòng rồi, anh mới vào tắm rửa.
Hôm nay, anh tắm một cách nhanh chóng, như thể có gì đó thôi thúc không thể dằn xuống được, tùy tiện vọt vào xối qua loa mấy cái, lau sạch rồi đi ra.
Từ Đồ đã chui rúc trong chăn, thấy anh đi vào, ló mắt ra mỉm cười.
Lại loay hoay chốc lát, Tần Liệt đứng bên cửa: “Anh tắt đèn nhé?”
Từ Đồ giấu mình dưới chăn gục gặc đầu.
Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, không phải cái tối lờ mờ ảm đạm mà hoàn toàn không có chút nguồn sáng nào, đến giơ ngón tay lên cũng không thể nhìn thấy.
Tần Liệt mò mẫm đi tới giường nằm xuống, vừa vén chăn lên, thân thể mềm mại trơn mịn lập tức dán vào.
Trên người cô chỉ có áo ngực và quần lót nhỏ, còn chủ động giải thích: “Em không có đồ ngủ.”
Tần Liệt kéo cô nằm sấp lên người mình, vòng tay cởi khuy áo ngực của cô ra: “Mặc nó sẽ không thoải mái.” Anh dán sát tai cô cất giọng trầm trầm, trong không gian yên ắng tĩnh mịch càng đặc biệt rung động lòng người.
Chẳng mấy chốc, trên người cả hai không có lấy một mảnh vải thừa.
Hai thân thể xoắn vào nhau, chân đan cài, cánh tay quấn lấy, hơi thở nặng nề, từng tấc da thịt cọ xát khít chặt.
Từ Đồ run rẩy thủ thỉ: “Thời gian còn sớm, chúng ta có thể trò chuyện…”
Tần Liệt không tiến sâu hơn, bàn tay nhẹ nhàng dạo chơi trên da thịt cô, xoa bóp mơn trớn bầu ngực bờ mông cô, rút đầu vào cổ cô: “… Em nói đi.”
“Trong phòng không có tivi còn tối đen thế này, buổi tối trở về anh thường làm gì?” Cô bị anh lật người đè xuống, eo bụng căng cứng, cảm giác được ngón tay anh đi vào.
Từ Đồ khẽ ‘ưm’.
Hơi thở của Tần Liệt thô sạn: “Nghĩ đến em.”
“… Còn gì nữa không?”
“Ngủ.”
Cô cảm nhận anh ở bên trong, qua mấy giây sau, bật cười thành tiếng: “Đây là một chuyện hay hai chuyện thế?”
Anh đột nhiên đẩy nhanh tốc độ và cường độ: “Tự mình lĩnh hội.”
Bàn tay Tần Liệt chuyển hướng, lòng bàn tay hướng lên trên, ngón giữa nằm sâu bên trong, bụng ngón cái cọ vào hạt nhỏ phía trước.
Từ Đồ bị chơi đùa đến tê dại, cổ gáy ngứa ran, thân thể rơi vào mộng cảnh, chẳng mấy chốc, có tiếng nước vang lên.
?
“Còn đau không em?” Tần Liệt gập nửa người nằm úp sấp, luân phiên hôn hai đầu vú cô.
Còn chưa nhận được câu trả lời, đột nhiên nghe thấy một tiếng ‘rầm’ trầm đục nặng nề không hề báo trước phát ra từ căn phòng cách vách, cánh tay Tần Liệt run lên, đầu ngón tay đẩy vào chỗ sâu nhất.
Hai chân Đồ Đồ bất giác ép chặt lại kẹp lấy ngón tay anh, ưỡn người lên, tiếng hét bật ra khỏi cổ họng.
?
Vì nhà trọ tiết kiệm chi phí nên giữa các phòng chỉ ngăn cách bằng tấm ván gỗ, bên trong có động tĩnh gì, phòng bên cạnh đều nghe thấy rõ mồn một.
Tần Liệt lập tức rút tay ra, bụm miệng cô.
Bàn tay ướt đầm che nửa khuôn mặt, Từ Đồ nếm mùi vị của chính mình.
Hai người thở hổn hển trong bóng tối, còn chưa kịp có động tác tiếp theo đã nghe thấy bên kia vách tưng bừng náo nhiệt. Đầu tiên là tiếng thành giường va vào ván gỗ, theo sau là tiếng thét chói tai của phụ nữ, như sóng thủy triều, tiếng sau cao hơn tiếng trước.
Nơi này vốn dĩ vàng thau lẫn lộn, có một số người vì muốn tiện lợi và tiết kiệm, nên chỉ thuê phòng làm xong là đi, tình huống như thế rất bình thường.
Từ Đồ khẽ cười thành tiếng, cất giọng lí nhí: “Mấy ngày qua, anh đều nghe âm thanh này hả?”
Tần Liệt không trả lời, nằm ngửa xuống giường, ôm Từ Đồ nằm sấp lên người mình, bàn tay vuốt ve hõm eo cô.
Tiếng động bên kia vách càng lúc càng lớn, không biết người phụ nữ kia sảng khoái hay đau đớn mà liên tục thét chói tai xin buông tha.
Tần Liệt nín nhịn đến cực hạn, dán sát tai cô, giọng khàn đặc: “Hôm đó làm, làm lần nữa được không em?” Anh kéo tay cô nắm của mình.
Từ Đồ nháy mắt lập tức phản ứng: “Không muốn đâu.”
“Ngoan nào, Đồ Đồ của anh…” Anh liếm vành tai cô thì thầm dụ dỗ, một tay miết dọc sống lưng, tay kia phủ lên đỉnh đầu cô ấn xuống dưới: “Ngoan nào, chỉ một lần thôi, được không em?”
Từ Đồ lầm bầm vài câu, hoàn toàn không có sức kháng cự với giọng điệu này của anh, miễn cưỡng trượt xuống dưới chăn.
Một hồi sột soạt.
Anh cảm thấy hai bàn tay nhỏ nhắn luân phiên nhau nắm, qua mấy giây sau, chóp đỉnh ẩm ướt.
Mồ hôi trên đầu Tần Liệt túa ra, mông căng cứng. Tất cả cảm giác đều đổ dồn về điểm đó, hưởng thụ cô vừa vụng về vừa cố dốc sức lấy lòng.
Giọng nói của anh khàn khàn: “Nhẹ một chút em, đừng cắn…”
Tần Liệt quờ điện thoại di động trên bàn, chẳng chút nghĩ ngợi xốc mạnh chăn ra, bật sáng màn hình lên nhỏm người dậy, lập tức nhìn thấy cô bé con đang quỳ giữa hai chân mình.
Từ Đồ muốn rút lui, bị Tần Liệt nhẹ nhàng giữ sau gáy.
?
Bên kia vách đất rung núi chuyển, nhưng kéo dài chưa được bao lâu đã nhanh chóng im hơi lặng tiếng thu binh.
Tần Liệt ưỡn mông, liên tục dụ dỗ: “Dùng môi … di chuyển đầu lưỡi, đừng dùng răng…”
Anh với tay bóp ngực cô: “Đúng, ngậm lấy, không dùng tay, ngoan nào…”
Quai hàm Từ Đồ mỏi nhừ, vậy mà anh hoàn toàn không có dấu hiệu mềm xuống, bình thường thương cô xót cô như vậy, mà giờ phút này giống như biến thành người khác, một chút cũng không thương tiếc.
Cổ họng Từ Đồ phát ra tiếng hu hu phản kháng, khượi ngón tay vào đùi anh.
Đôi nam nữ ở phòng cách vách rầm rì nói chuyện, sau một hồi động tĩnh mở cửa rời đi.
Lần nữa chìm vào im lặng.
Tần Liệt kéo người bên dưới lên, hơi thở gấp gáp tìm môi cô, cảm xúc kìm nén nín nhịn quá lâu lập tức bùng nổ, như muốn nghiền nát cô ra, không ngừng gặm cắn dái tai và cổ cô.
Hôn một lúc, anh bất ngờ rời ra, ngồi quỳ lên, nhanh chóng xé bao cao su mang vào. Tần Liệt tách hai chân Từ Đồ sang hai bên, cầm của mình, chầm chậm mà mạnh mẽ đi vào.
Từ Đồ ngửa đầu há miệng, bị anh húc vào vách tường: “Đau!”
Tần Liệt đi vào một nửa, bất đắc dĩ dừng lại: “Vẫn còn đau sao em?” Hơi thở của anh dồn dập khàn đục.
Từ Đồ cắn môi không lên tiếng.
Anh cảm thấy tất cả kiên nhẫn của đêm nay đã cạn sạch, nằm sấp người xuống, một tay đặt lên đỉnh đầu cô, tay kia bóp mông cô.
“Đồ Đồ…” Anh gọi cô: “Cố chịu một chút…”
Tần Liệt hôn cô, sau đó bất chấp tất cả thẳng tiến, toàn bộ đâm vào.
Dây dưa vài giây, vừa bắt đầu còn ra vào chầm chậm, sau đó một lần lại một lần va chạm mãnh liệt, đầu giường đụng vào vách gỗ ầm ầm rung lắc. Tần Liệt quỳ lên, hai tay siết chặt eo cô, thô bạo kéo xuống hướng mình đang đâm vào. Gân xanh trên trán nổi vằn, cắn chặt răng, nhìn chằm chằm nơi ra vào dồn dập đó, ánh mắt tiếp tục dời lên trên, nhìn bầu ngực nhấp nhô sóng gợn và biểu cảm trên khuôn mặt cô, trong mắt nhất thời choáng ngợp ngây ngất.
Thân thể cô mềm mại, trơn mịn không thể hình dung.
Tần Liệt trở nên điên cuồng, một trận sóng to gió lớn càn quét bên trong. Cuối cùng Từ Đồ bật hét lên, ngón tay xoắn chặt drap giường, cắn dập môi, cơ thể đón nhận từng cơn co giật liên hồi.
Rốt cuộc, cũng bùng nổ, Tần Liệt nằm phủ phục xuống cắn cằm cô.
Phun trào, động tác chậm dần, giây phút này tuyệt vời khôn tả.
Tần Liệt đè lên cô, sảng khoái lên đỉnh.
Sau khi xong xuôi, anh gục trên người cô, thật lâu không nhúc nhích.
Từ Đồ đẩy đẩy anh, giọng nói yếu ớt: “Không thở được.”
Tần Liệt tung mình nằm xuống bên cạnh, kéo người vào lòng, màn hình điện thoại tối xuống, cô chạm vào, lại sáng lên.
Anh duỗi tay tìm thuốc lá trên bàn, Từ Đồ ngước mắt: “Muốn hút hả anh?”
Tần Liệt nhìn cô, không trả lời.
Từ Đồ nghiêng người qua, rút một điếu đưa lên miệng ngậm rồi bật lửa châm.
Cô thừa cơ hút trộm một hơi, sau đó đưa đến bên miệng anh, cực kỳ thấu hiểu lòng người: “Anh hút đi, già như vậy rồi cai thuốc gì chứ!”
Tần Liệt tét một cái lên mông cô.
Từ Đồ xoa xoa: “Em bỏ là được rồi, anh hút ít.”
Cô lại nằm xuống, kiệt sức sụi lơ trên ngực anh.
Một hồi lâu không ai nói chuyện, ánh sáng màn hình lại tắt ngúm, lần này cô không bật lên nữa. Trong phòng tối như hộp đen chỉ có đốm lửa đỏ trên đầu ngón tay anh chợt lóe chợt tắt.
Từ Đồ: “Anh nghĩ gì thế?”
“Không bao giờ để em ở một nơi như thế này nữa.”
Tim Đồ Đồ ngập tràn ấm áp: “Nơi nào có anh, em đều ở được hết.”
Tần Liệt khẽ hôn đỉnh đầu cô, biết cô thèm thuốc, anh đưa đến bên môi cho cô hút nhẹ một hơi: “Ngày mai em có làm gì không?”
“Dạ không.”
“Chiều mai anh đến nhà em.” Tần Liệt nói: “Đến sớm một chút.”